Hiểu Thanh Hoan

Chương 102

Trước Sau
Kinh thành, phủ Thân vương.

Bể nước ở hoa viên đã kết một tầng băng mỏng, cá chép hoa ngày thường luôn bơi qua bơi lại lúc này cũng không thấy đâu. Cứ lặng yên như vậy mà ẩn xuống đáy nước, thỉnh thoảng lại có vài tôi tớ đi qua, ngứa tay ném một viên đá vào mặt hồ, khiến lớp băng bị rạn ra. 

Đợt tuyết đầu của Kinh thành đến vừa nhanh vừa nhiều, đã rơi một đêm mà không có dấu hiệu ngừng, bây giờ cả tầm mắt đều là tuyết trắng.

Trong thư phòng tại Vương phủ, chậu than đang cháy mạnh, có người ném thêm hai nhành củi, ngọn lửa cuốn tới trong nháy mắt, nhành củi kia nhanh chóng bị hỏa quang bao vây. 

Củi lửa lách tách vang vọng, có người đến kẻ đi. Ánh lửa hắt lên cửa sổ giấy, kéo ra một cái bóng thật dài.

"Điện hạ, ngài không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?"

Ninh Dục nghe tiếng, quay đầu lại. Lúc này hắn đang mặc một bộ mãng bào màu vàng nhạt, ngọc quan như lấp loáng dưới ánh nến, vảy bạch long trên đó rất sinh động, tựa như chỉ một khắc sau sẽ bơi đi.

Toàn thân hắn vô cùng đẹp đẽ quý giá, nghiễm nhiên nắm chắc vị trí thái tử, chỉ chờ ngày Ninh Tông Nguyên có tâm tình tốt, đổi mãng bào trên người hắn thành hoàng long bào của Thái tử.

"Trước đây ta cũng không ngờ Giang Hiểu Hàn lại có thể được việc như vậy." Khóe môi Ninh Dục thoáng hạ. Đường nét của hắn vốn có chút nữ tính, lần này lộ vẻ thù hằn lại khiến mặt mày càng thêm chua ngoa. Hắn nhíu mày, không vui phàn nàn: "Không phải chỉ là một con nhãi được hắn thu dưỡng thôi sao, làm gì mà quý trọng như vậy... Triều đình gần đây tiếng oán than dậy đất, hôm trước phụ hoàng còn triệu ta vào cung, ám chỉ ông ấy đã bất mãn đối với hắn, hắn lại còn không biết thu liễm."

Người ngồi bên chậu than hơi nghiêng thân, tóc hai bên thái dương của người đàn ông này đã điểm bạc, giọng nói vẫn trung khí mười phần. Ông ta tựa hồ không nhìn ra vẻ mặt ẩn chứa lửa giận của Ninh Dục, ung dung đáp: "Thứ cho lão thần nói thẳng, nếu Giang Hiểu Hàn không đàng hoàng thu mũi nhọn, chỉ sợ Điện hạ cũng sẽ không dễ dàng đội ngọc quan."

Ninh Dục không vui nhìn ông ta, còn chưa nói lời nào, người đàn ông nọ đã nở nụ cười: "Xem ta vừa nói gì kìa, người đã có tuổi, đầu óc không được tốt, Điện hạ chớ trách."

Ninh Dục phải nuốt giận, cảm thấy cả người khó chịu. Thế nhưng hắn giả bộ nhân thiện khoan dung nhiều năm như vậy, không thể lập tức thay đổi, năng lực tùy cơ ứng biến vô cùng tốt, cơ hồ là theo bản năng mà lộ ra một nụ cười mà hắn tự cho là rộng lượng: "Phạm khanh quá lời. Tính ra thì, bản vương còn phải gọi ngươi một tiếng cha vợ. Người trong nhafnois chuyện, không cần như vậy."

Con gái Phạm Vinh được gả vào Vương phủ làm Trắc phi, cho nên mới nói như vậy.

Dù sao cũng có một tầng quan hệ như vậy, huống hồ, ngay từ những ngày tranh chấp đầu tiên, Phạm Vinh cơ hồ đã đứng về phía hắn, cũng coi như là lão thần, Ninh Dục không thể vì chút chuyện nhỏ này mà xích mích với ông ta.

"Điện hạ không cần quá mức ưu phiền. Con chó điên Giang Hiểu Hàn kia muốn cắn ai thì cứ để cho hắn cắn, suy cho cùng, cũng đâu liên quan gì đếnngài." Phạm Vinh thong thả kéo lại áo khoác, ông ta nói chuyện chậm rì rì, duỗi đôi tay có chút khô gầy ra sưởi ấm, giữa ngón đeo nhẫn và ngón giữa còn có chút bột phấn nâu chưa lau sạch, trông như vết máu khô.

Ninh Dục liếc mắt nhìn tay Phạm Vinh, có chút chán ghét mà quay đầu đi chỗ khác.

Ai mà chẳng có lúc khó khăn, chỉ người chung chí hướng mới có thể cùng nhau đồng hành. Phạm Vinh thu vẻ mặt hắn vào đáy mắt, bỗng bật cười, như đang cười Ninh Dục dối trá. Ông ta cũng chẳng mấy để ý, xoa xoa tay, để những bụi phấn kia rơi vào chậu than.

Ninh Dục đương nhiên biết Phạm Vinh không ưa Giang Hiểu Hàn, chỉ là hắn không muốn để ý đến chút chuyện nhỏ này. Thậm chí nhìn thần tử trở mặt với nhau, hắn còn cảm thấy thích thú. Hắn giả ngu hỏi: "Ý nhạc phụ là gì?"

"Giang đại nhân muốn làm loạn thì cứ để hắn làm loạn thôi." Phạm Vinh cụp mắt, hờ hững nói: "Điện hạ dĩ nhiên sẽ ngồi vững ở vị trí này, ngày sau tất trở thành một minh quân. Có công thì thưởng, sai thì phạt, vậy mới có thể không khiến chúng thần thương tâm."

Không cần Phạm Vinh nói, Ninh Dục cũng sớm có ý địnhnày. Giang Hiểu Hàn như một thanh kiếm hai lưỡi, biết cách dùng thì có thể vượt mọi chông gai, còn không được thì chỉ có thể gây tổn thương chính mình. Nhưng Ninh Dục không khỏi bực mình, Ninh Tông Nguyên cầm thanh kiếm này thì không sao, vì sao đến lượt hắn lại không được yên ổn.

Ban đầu, Ninh Tông Nguyên còn theo Giang Hiểu Hàn cách chức mấy vị quan ở Kinh hành, nhưng càng về sau, ông càng lộ vẻ bất mãn đối với hắn, trong lời nói còn kéo Ninh Dục vào. Ninh Dục tiến thối lưỡng nan, vừa cảm thấy nếu kiên quyết bảo vệ Giang Hiểu Hàn, sẽ tạo ra ấn tượng không biết đúng sai trước mặt Ninh Tông Nguyên, vậy thì cái được không đủ bù đắp cái mất; nhưng nếu cứ đẩy Giang Hiểu Hàn ra ngoài, vậy lại có vẻ như hắn vắt chăn bỏ vỏ.

Ninh Dục luôn yêu quý danh tiếng của mình, không muốn bị lưu lại hình ảnh xấu.

Phạm Vinh nhìn qua Ninh Dục, khóe miệng ông ta không tự nhiên mà run lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nếu Điện hạ cảm thấy khó xử, vậy thì tỏ ra bàng quang. Nếu Bệ hạ muốn xử lý hắn, Điện hạ cứ coi như không thể giúp đỡ là được rồi."



Ninh Dục hơi suy nghĩ.

Giữa các quan thần cũng có phân chia, không phải ai cũng đứng về phía Giang Hiểu Hàn. Giang Hiểu Hàn quấy nhiễu triều đình như vậy, có nói người người cảm thấy bất an cũng không ngoa, đã sớm khiến vài lão thần tỏ thái độ với hắn. Mấy ngày nay, trong triều đã có lời đồn truyền đi, e rằng sẽ liên danh tố cáo hắn.

Phạm Vinh thấy hắn đã bắt đầu do dự, bèn tận dụng mọi thời cơ: "Điện hạ phải biết, thêm hoa cho gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi mới khó... Dù sao thì, ngày sau khi lên ngôi, đều là Điện hạ ngài định đoạt. Để hắn ăn chút vị đắng cũng tốt, sau đó lại cho thêm chút ngon ngọt, còn phải lo Giang Hiểu Hàn không cảm kích ngài sao."

Câu nói này như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Ninh Dục. Hắn không phải không biết, vì chuyện của Ôn Túy, Phạm Vinh và Giang Hiểu Hàn đã sớm sinh tư thù, bắt được cơ hội này, tất nhiên muốn chèn ép một phen. Nhưng đối với Ninh Dục mà nói, làm thế thì không được thanh nhã, hắn chỉ cần một bậc thang, biết thời biết thế, bảo vệ danh tiếng của chính hắn mà thôi.

Ngoài cửa sổ, tuyết càng rơi càng lớn, ngói lưu ly ở cửa Giang phủ đã đắp một tầng tuyết, nhìn càng thêm ảm đạm âm u.

Bóng người vút qua sân, bước chân rất nhẹ, lúc bước qua tuyết cũng không lưu lại vết chân.

Trong thư phòng Tướng phủ, đèn sáng như ban ngày. Giang Mặc bưng cho Giang Hiểu Hàn một ly tổ yến ấm, lại tăng độ sáng của đèn.

"Công tử, ngài nghỉ một lát đi."

Không biết Giang Hiểu Hàn có nghe lọt tai không, gật gật đầu. Hắn viết xong phong thư, đọc lại một lần, xác nhận không có gì sai sót, mới dùng sáp phong lại, đặt ở góc bàn.

Cửa thư phòng bị người gõ hai tiếng, lập tức cót két mở ra. Giang Ảnh mặc y phục dạ hành bước vào, trên vai là một lớp tuyết mỏng.

"Công tử." Giang Ảnh nói: "Bên ngoài không có tình huống khác thường... Đêm nay có thư cần gửi không ạ?"

"Gửi đi đi." Giang Hiểu Hàn đưa hai phong thư cho Giang Ảnh, phân phó nói: "Dày đưa đến biệt viện Trang phủ, phong mỏng gửi cho Đại lý tự khanh Hình Sóc... Lặng lẽ, chớ kinh động người ngoài."

Giang Ảnh nhận hai phong thư, dùng tay ước lượng rồi mới cho vào ngực áo: "Công tử yên tâm."

Giang Ảnh quay người rời đi, Giang Hiểu Hàn lại gọi: "À đúng rồi, dặn thêm Trang Dịch, bảo là ta nói, để y giả bệnh hay tìm lý do gì cũng được, có thể rời Kinh thì rời Kinh, nếu không thể thì phải đóng cửa, từ chối tiếp khách, qua cuối năm nay lại nói."

Giang Ảnh gật đầu. Hắn làm ảnh vệ đã lâu, năng lực ẩn thân vô cùng tốt, đến đi một hồi như vậy cũng không lưu lại tiếng vang.

Giang Mặc trước giờ vẫn luôn cảm thấy hắn xuất quỳ nhập thần, cũng không hiểu từ sáng đến tối hắn làm những gì.

Giang Hiểu Hàn phân phó xong chuyện bên ngoài liền đứng dậy, ra sau bình phong thay y phục. Giang Mặc thấy hắn đổi ngoại bào, vội hỏi: "Công tử muốn đi ra ngoài sao?"

"Ta đến phủ Cung thân vương một chuyến." Giang Hiểu Hàn nói.

Một lát sau, hắn cầm theo một chiếc chìa khóa, bước ra từ sau tấm bình phong.

"Sau khi ta đi, trong phủ đóng cửa, từ chối tiếp khách. Ngày mai dù có bất kỳ tin tức gì cũng không cần kinh hoảng." Nói rồi, Giang Hiểu Hàn giao chìa khóa cho Giang Mặc: "Khóa cửa thư phòng lại, ngươi giữ chìa khóa. Nếu như..."

Giang Mặc thấy hắn chỉ nói một nửa, bèn hỏi: "Nếu như gì ạ?"

"... Thôi đi." Giang Hiểu Hàn cười tự giễu: "Ngươi ở trong phủ, phải quản tốt hạ nhân. Lúc ta không có mặt, chuyện ở phủ Cung thân vương cũng không cần để ý. Nếu có chuyện gì xảy ra, chờ Giang Ảnh trở lại."

Lời này nói đến kỳ lạ, như thể hắn đi rồi sẽ không về nữa vậy. 



Giang Mặc cảm thấy bất an, thăm dò hỏi: "Công tử phải đi xa sao?"

"Không." Giang Hiểu Hàn nói không rõ ràng: "Chỉ là dặn ngươi một tiếng thôi."

Giang Mặc cảm thấy hắn nói như không vậy. Từ khi trở về Kinh thành, cậu ta càng không hiểu hành động của Giang Hiểu Hàn. Giang Mặc không dám hỏi tâm ý của chủ nhân, mà khuyên can lo lắng lại cũng không ổn ___ huống hồ, Giang Hiểu Hàn chưa chắc đã nghe lọt. 

So với bình thường, Giang Mặc cảm thấy hôm nay Giang Hiểu Hàn có điều khác biệt. Giang Mặc còn muốn bóng gió hỏi thêm, Giang Hiểu Hàn đã tránh cậu ta, che dù đi ra ngoài.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, Giăng Mặc trằn trọc trở mình, một đêm không ngủ. Phòng ngủ của cậu ta gần ngoại viện, có thể nghe được động tĩnh bên ngoài. Sau khi trời sáng, cậu ta mới nhận ra, Giang Hiểu Hàn vẫn chưa trở về.

Ngoài Giang Hiểu Hàn, cả Giang Ảnh cũng không biết tung tích. Giang Mặc cảm thấy không ổn, tập trung hạ nhân trong trạch viện lại dặn dò, bảo bọn họ chỉ được qua lại trong phạm vi từ ngoại viện ra đến cổng. Sắp xếp xong hạ nhân, Giang Mặc tự tay khóa thư phòng tại nội viện lạ rồi cất chìa khóa bên mình.

Khi Giang Mặc nghe được tin tức của Giang Hiểu Hàn, đã là chuyện sau đó.

Đại lý tự khanh Hình Sóc tố cáo Giang Hiểu Hàn tại triều, nói thẳng hắn làm quan bất chính, dùng quyền xử lý việc riêng, chèn ép đồng nghiệp. Hình Sóc nói rất hùng hồn, liệt kê từng sự kiện, lại có người ủng hộ, nửa điểm phản bác cũng không có.

Có ông dẫn đầu, số thần tử tán thành lên tới gần hai mươi. Giang Hiểu Hàn chỉ cảm thấy những con mắt sau lưng như sói như ưng, lúc này bốn bề thọ địch, lại không có một ai nói đỡ cho hắn.

Ninh Dục đứng ở vị trí gần Ninh Tông Nguyên nhất, hắn không nói gì để bào chữa, chỉ đứng yên đó, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như đang ngồi thiền.

Ninh Tông Nguyên tỏ vẻ phận nộ, quăng tấu chương, suýt chút nữa khiến mình giận đến hỏng người. Sau đó phải gấp gáp triệu thái y đến mới coi như tạm giảm cơn giận lần này của Ninh Tông Nguyên.

Thân thể Ninh Tông Nguyên không khỏe, không thể tức giận thêm, được ngự y khuyên trở về hậu cung nghỉ ngơi. Mà văn võ cả triều còn đang ở đây, Ninh Dục có cái danh giám quốc trên người, tam thỉnh tứ thỉnh một hồi, cuối cùng cũng bất đắc dĩ nói ra mấy câu.

Hắn không tiện xử lý Giang Hiểu Hàn, chỉ nói giao cho Ngự Sử đài điều tra trước. Giang đại nhân phải chịu chút oan ức, đến Ngự Sử đài nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nếu như tra ra những lời kia là vô căn cứ thì đương nhiên là chuyện vui, cũng coi như tìm ra chân tướng.

Từ mấy ngày trước, Thư Xuyên đã bị Giang Hiểu Hàn chọc tức đến đổ bệnh nằm giường, không thể vào chiều, bây giờ cả người để giảng hòa cũng không có.

Giang Hiểu Hàn nhìn Ninh Dục, cười lạnh một tiếng, quay người để cấm quân đưa mình đi.

Tuyết rơi, lao ngực ở Ngự Sử đài càng thêm lạnh, đừng nói chậu than, ngay cả đèn dầu cũng keo kiệt không dùng.

Lần trước khi bước vào trọng ngục, e rằng Giang Hiểu Hàn cũng không ngờ tới có một ngày mình cũng phải tiến vào đây.

"Phong thủy luân chuyển, Giang đại nhân à."

Phạm Vinh mặc áo khoác dày, ông ta thấp hơn Giang Hiểu Hàn một cái đầu, lúc đi lưng còn hơi còng, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cười. Tiếng cười của ông ta khàn khàn, lúc nhếch môi, môi lưỡi đỏ tươi dưới ánh nến khiến người sợ hãi, như thể ông ta đang ngậm một ngụm máu nóng vậy.

Giang Hiểu Hàn tựa hồ không để ông ta vào mắt. Ngục tốt cầm còng tay đi tới, Giang Hiểu Hàn đưa tay ra mới phát hiện cái còng này lạnh kinh người, lại không hề nhẹ, nặng muốn chìm xuống.

"Phạm đại nhân đã chịu hạ mình đến đây thăm ta, không bằng trở về trông coi Ôn đại nhân nhiều một chút." Giang Hiểu Hàn như chỉ lo Phạm Vinh còn lý trí vậy, lời nói rất gay gắt. Hắn hơi nhíu mày, dùng một loại ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Phạm Vinh, cười khẩy: "Nghe nói người bị bệnh này vào mùa đông sẽ rất khổ, không biết liệu có nhịn được tới đầu xuân không."

Nụ cười trên mặt Phạm Vinh cứng đờ, cơ mặt run rẩy, nụ cười vốn tạm coi là dễ nhìn trở nên vô cùng vặn vẹo. Tuổi ông ta đã cao, mà khí thế lại chẳng đủ, nhìn chẳng khách gì vai hề trong gánh hát rong.

"Giang đại nhân vẫn nên tự lo cho mình đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau