Chương 119
"Tứ thì xuân" của ảnh vệ mỗi tháng phát độc một lần, nhưng Giang đại nhân lại dựa vào một bộ xương cứng mà không cúi đầu trước Ninh Dục, từ lúc trúng độc chưa từng dùng thuốc giải, vì vậy độc không phát tác như quy luật bình thường.
Giang Hiểu Hàn vốn muốn chờ sau khi mọi chuyện lắng xuống, sẽ chọn một ngày trời trong nắng ấm mà thẳng thắn với Nhan thanh, nhưng không ngờ ông trời lại nóng tính đến vậy, nhất định phải làm lộ ra ở thời điểm nguy hiểm này.
Thuốc của Trình Nguyên quả là dùng rất tốt, nhưng cũng là lý do khiến Giang Hiểu Hàn không nhận thấy dấu hiệu sơ kỳ khi tứ thì xuân phát tác, thuốc kia áp chế tri giác của hắn, khiến hắn không phát hiện ra chút không ổn nào.
Lúc này, độc tới khí thế mạnh mẽ, Giang Hiểu Hàn mới bừng tỉnh đau đớn. Giang đại nhân vẫn còn chút trông chờ vào vận may, chỉ hy vọng tay nghề của đồ đệ thần y tốt thêm chút nữa, có thể áp chế luôn cả đau đớn mà tứ thì xuân mang lại.
Chỉ tiếc, thuốc hại người đều mạnh hơn thuốc cứu người, độc phát như thủy triều, chỉ trong chốc lát đã vây lên bờ đê yếu đuối. Tứ chi bách hài nhờ dùng thuốc mà mất cảm giác, lúc này chỉ thoáng lộ ra chút đau, tình trạng thật đã bại lộ, bị đau đớn như hàm răng sắc nhọn cắn xé. Nỗi đau lưu chuyển trong kinh mạch, cơ hồ muốn hóa thành lưỡi dao để cắt đứt từng tấc mạch máu một.
Giang Hiểu Hàn cắn răng, rên lên một tiếng, trến trán thấm một tầng mồ hôi lạnh.
"Hiểu Hàn?... Giang Hiểu Hàn!" Nhan Thanh nhanh tay đỡ lấy hắn, nhưng không thể lập tức chịu được trọng lượng của đối phương, chỉ có thể theo đà mà quỳ mạnh một chân xuống đất, ôm Giang Hiểu Hàn vào lồng ngực mình.
Cả người Giang Hiểu Hàn run lên, Nhan Thanh đưa tay vào áo khoác của hắn, phát hiện toàn thân hắn đều toát mồ hôi lạnh.
"Chuyện gì thế này?" Nhan Thanh gần như hoảng loạn mà bắt mạch cho hắn, mạch đập dưới đầu ngón tay y rối loạn mà hỗn tạp, là dấu hiệu khi bị trúng độc.
"Ban nãy... Ban nãy..." Nhan Thanh thả tay Giang Hiểu Hàn, khẳng định nói: "Nhất định là có chuyện không thích hợp trong nội điện!"
"Hiểu Hàn làm đến như vậy còn chưa đủ sao?" Nhan Thanh hận đến khí tức bất ổn, mắng thẳng: "Sao phải dùng thủ đoạn bị ổi này."
Nói rồi, y định giao Giang Hiểu Hàn cho Giang Ảnh rồi đứng dậy. Giang Ảnh chỉ lo y muốn tìm Ninh Tông Nguyên tính sổ, can đảm kéo vạt áo y, gấp giọng nói: "Nhan công tử, không cần hoảng hốt, độc này đã bị hạ từ trước! Là Tứ điện hạ gây nên, công tử cũng là bất đắc dĩ."
Giang Hiểu Hàn cảm thấy như hồn mình bị hút ra, thuốc của Trình Nguyên giúp hắn áp chế một phần cảm giác đau, hắn không đau đến hôn mê, nhưng thân thể đã bị ảnh hưởng bởi cơn đau, không khống chế được mà run lên. Ngọc bội bên eo hắn trượt xuống, đập lên nền gạch đá xanh, vang lên âm thanh.
"Giang Ảnh!" Giang Hiểu Hàn túm lấy cánh tay Giang Ảnh, cắn răng, gằn ra vài chữ: "Đi, tìm Tạ Giác, nói cho hắn biết, người đổi thủ dụ trong cung, giấu thánh chỉ trong vách kép chính là Ninh Dục hiện đang cấu kết với cấm quân."
Giang Hiểu Hàn đứt quãng nói câu này, mấy lần bị ép ngừng lại thở dốc, hắn không để ý đến sắc mặt của Nhan Thanh, câu này đã ẩn trong lòng hắn lâu như vậy, mãi đến lúc này mới có thể nói rõ ràng.
Tạ Giác cần thù hận để làm kiên định thêm mục tiêu của mình.
Mà đêm nay, Ninh Dục nhất định phải chết trong cung. Đây không đơn thuần vì để cho người nhà họ Tạ có thể nhắm mắt, Giang Hiểu Hàn giữ câu này đến hiện tại, còn là vì muốn hận thù giữa Tạ gia và hoàng gia có thể hoàn toàn kết thúc vào ngày hôm nay.
___ Tương lai, Tạ Giác sẽ trở thành Tướng quân Đại Sở, Giang Hiểu Hàn tuyệt đối không để cậu ta phải mang theo hận thù đến biên cương.
Giang Ảnh nhìn qua sắc mặt như kết sương của Nhan Thanh, cắn răng buông tay Giang Hiểu Hàn, quay người bước qua cửa điện, đi tìm Tạ Giác.
Giang Hiểu Hàn thấy hắn ra ngoài mới quay đầu lại, nhưng lúc này hắn có chút thả lỏng, bèn không khống chế được mà ho ra mộ ngụm máu.
Máu này bắn một nửa lên tay Nhan Thanh, màu máu đỏ thẫm rơi lên mu bàn tay như ngọc vô cùng chướng mắt, Giang Hiểu Hàn lau sạch cho y theo bản năng, một vết đỏ cũng không để lại.
Con ngươi Nhan Thanh co rụt lại, bị động tác này của hắn khiến lòng đau đớn.
"A Thanh, kỳ thực ta ___"
Giang Hiểu Hàn vốn muốn nói hắn không sao, sau này có thể tìm phương thuốc, nghĩ lại cũng không phải chuyện không thể giải quyết, nhưng Nhan Thanh căn bản không muốn cho hắn cơ hội nói chuyện.
"Câm miệng!" Nhan Thanh giận đến run cả người, bình sinh đây là lần đầu tiên nói nhanh đến thế, vẻ mặt nghiêm nghị, mắng hắn: "Sau này ta tính sổ với huynh!"
Nói rồi, y khom người, "chuyên quyền độc đoán" nâng Giang Hiểu Hàn dậy, nhìn xung quanh, chọn sương phòng gần nhất, đá cửa đỡ người vào.
Khi đến Kinh thành, Nhan Thanh phát hiện, Giang Hiểu Hàn lúc này quả thật đã học được cách lưu cho người khác một đường rồi, khi hành xử không còn quá quyết tuyệt nữa, chỉ là Giang đại nhân có vẻ là người một lòng, trước sau như một ___ hắn bắt đầu tàn nhẫn với chỉnh bản thân mình.
Trường Nhạc cung không phải tẩm cung, từ trước đến giờ chỉ dùng để nghỉ ngơi khi có cung yến, tuy nhiều sương phòng, nhưng phần lớn đều dùng để thay y phục và tạm nghỉ, trong phòng không có sẵn chăn màn gối đệm, chỉ có một cái giường êm khá nhỏ. Nến đốt trong điện lúc trước giờ đã cháy hết, bởi chuyện bức vua thoái vị, hiện tại cũng không có nội thị nhớ tới đây thay chân nến. Nhan Thanh không nói lời nào, đỡ Giang Hiểu Hàn nằm lên nhuyễn tháp liền quay lưng muốn đi.
Giang Hiểu Hàn cố gắng níu lấy tay áo y, thấp giọng hỏi: "Em đi đâu?"
"Gọi người đến hầu hạ huynh." Nhan Thanh đáp.
Giang Hiểu Hàn lại hỏi: "Vậy còn em?"
"Ta đi..." Nhan Thanh kỳ thực cũng không biết mình muốn đi đâu, làm gì, y chỉ theo bản năng muốn tạm tách khỏi Giang Hiểu Hàn. Giang Hiểu Hàn còn bệnh, Nhan Thanh không muốn phát hỏa lên người hắn: "Ta đi giúp Tạ Giác."
"Đừng đi." Giang Hiểu Hàn chầm chậm siết chặt tay áo Nhan Thanh: "... Đừng đi."
Nhan Thanh nhìn xuống tay Giang Hiểu Hàn, khớp xương hắn trắng bệch, tốn công vô ích mà níu lại tay áo Nhan Thanh, y chỉ cần thoáng dùng sức là có thể tránh khỏi tay hắn.
"Giang Hiểu Hàn." Nhan Thanh bỗng nói: "Có phải huynh đang trách ta khi trước không toàn tâm toàn ý tín nhiệm huynh?"
"Cái gì..." Giang Hiểu Hàn ngẩn ra, vội vàng phản bác: "Không, ta tuyệt không có ý này. Lúc đó là ta làm sai, dù em có vì vậy mà muốn một dao cắt đứt mối quan hệ này, ta cũng sẽ không oán hận. Huống hồ, em còn nguyện ý đến Kinh thành cùng ta, ta___"
"Vậy sao huynh lại ___" Nhan Thanh ngắt lời hắn: "Sao huynh lại mãi khoét lòng ta như vậy."
Giang Hiểu Hàn nghẹn lời.
Hỏa khí Nhan Thanh vẫn cố kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng phủ lên lý trí y, y rút tay áo khỏi tay Giang Hiểu Hàn. Giang Hiểu Hàn không giữ được, theo bản năng mà quơ tay trong khoảng không.
"Giang đại nhân, ta không có tim sao?" Nhan Thanh giận đến run cả người, lạnh lùng nói: "Một lần, hai lần, huynh đều chà đạp bản thân mình như vậy, chẳng lẽ ta không cảm thấy đau lòng sao!"
Vẻ bình thản Nhan Thanh tu nhiều năm rách rồi, toàn bộ bực tức đều rơi lên người Giang đại nhân.
Em ấy thực sự bị chọc tức, Giang Hiểu Hàn nghĩ. Một người tính tình tốt như y, nếu không phải tức giận, sẽ không nói chuyện với hắn như thế.
Đầu quả tim Giang Hiểu Hàn như bị người nhéo mạnh, chua xót khiến cho hắn không nói nên lời. Hắn tự biết đuối lý, cũng biết Nhan Thanh mắng không sai, nếu đổi vị trí, e rằng chính hắn còn mắng người nhiều hơn so với y. Lúc ở Bình Giang, Nhan Thanh chỉ ngã bệnh một hồi như vậy, Giang Hiểu Hàn đã làm ra rất nhiều cử chỉ điên rồ. Mà Nhan Thanh có thể chỉu đến bây giờ mới phát tiết, đã xem như tính nết vô cùng tốt rồi.
Giang Hiểu Hàn nghĩ, hắn nhìn như để Nhan Thanh ở ngoài vòng nguy hiểm, nhưng cũng ném cho y tất thảy đau lòng và bất lực.
Hắn đột nhiên phản ứng lại, nếu nói như vậy, chính hắn thật có chút vô liêm sỉ.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Nhan Thanh chưa từng giậm chân xích mích cùng người khác như thế bao giờ, y bỗng cảm thấy mình chẳng ra làm sao, nhưng lửa giận lần này muốn ép cũng không ép xuống được, y không biết bây giờ mình đang cảm thấy giận dữ hay nghĩ mà sợ nhiều hơn, chỉ có thể đỏ bừng mắt quay mặt đi, quyết tâm không nhìn tới Giang Hiểu Hàn.
"... Ta gọi người đến hầu hạ huynh." Y biết hắn có lý do, nhưng vẫn không khống chế được tâm tình của mình, cũng không muốn ở lại đây chỉ trích đối phương, bèn như trốn tránh mà nói: "Huynh tự ngẫm lại đi."
"A Thanh ___" Im lặng của Giang Hiểu hàn rốt cục vỡ vụn thành từng mảnh, hắn thấp giọng: "Ta đau."
Vẻ yếu thế của Giang Hiểu Hàn trước giờ đều là ba phần thật bảy phần giả, lúc nói còn hay chọc cười, khiến người kia không nhìn ra tình trạng của hắn. Nhưng lần này hắn không tỏ vẻ làm nũng, cũng không chơi xấu, đòi ngon ngọt của đối phương. Giọng hắn trầm mà khàn, mang theo vẻ ủ rũ nặng nề.
Nhan Thanh nhất thời không thể bước chân.
"... Khi đó em chưa tới, Ninh Dục muốn ta làm việc cho hắn, nhưng lại không yên lòng. Hắn dùng thứ này để ám chỉ, nếu ta không đưa ra lựa chọn, hắn sẽ tìm em gây phiền toái." Giang Hiểu Hàn nói: "Cho nên ta..."
Giang Hiểu Hàn là người muốn giữ thể diện, Nhan Thanh biết. Giang đại nhân lên triều nhiều năm, sớm quen việc rách nát gì cũng tự mình gánh. Hắn quen giúp người khác thu thập hỗn loạn, bây giờ đến lúc chính mình gặp chuyện lại chết cũng không mở nổi miệng, chỉ lo làm phiền đến người khác.
Lúc này là lần đầu tiên hắn chân thành, thuận theo tâm ý mà đào những đau khổ của bản thân lên, nói cho Nhan Thanh nghe.
Nhan công tử lần này rất có cốt khí, không dễ nguôi giận vì dăm ba câu của hắn, nhưng lòng đã mềm đi một nửa. Y xoay người, không ra cửa nữa. Nhan Thanh lạnh mặt ngồi bên giường, chạm tay mình vào tay Giang Hiểu Hàn, dùng nội lực an ổn lại kinh mạch hỗn loạn của hắn.
Đã giải thích phần cơ bản xong, Giang đại nhân vẫn cố cãi cho mình: "Lúc trước ta không biết em sẽ đến..."
Nhan Thanh cười lạnh: "Cho nên huynh không kiêng kị mà làm xằng làm bậy, coi thân thể mình là cái túi vải rách, để người khác tùy ý vò đánh?"
Không biết là do độc gần hết thời gian phát tác, hay là do nội lực của Nhan Thanh thật sự giảm bớt được khó chịu của hắn, Giang Hiểu Hàn nhíu mày thở phào, cảm thấy cơ thể không còn vô lực như trước nữa.
"Ta luôn nghĩ, vì sao Bệ hạ lại cố chấp muốn chọn Lục điện hạ như vậy... Ninh Tranh, Ninh Dục không thể làm quân, quả thật cũng có liên quan đến tính tình bọn hắn, nhưng Bệ hạ lại đổ thêm dầu vào lửa, cho nên mới dẫn đến kết quả hiện tại. Nếu ngài ấy muốn chọn một trong hai người kia làm quân, với thân phận của Ninh Dục, sẽ không cố chấp đến mức này." Giang Hiểu Hàn nói: "Mãi đến tận vài ngày trước, ta rốt cục mới hiểu ra."
Nhan Thanh vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng không ngờ hắn lại bỗng nhắc đến Ninh Tông Nguyên, không khỏi hỏi: "Gì cơ?"
"Ngày 16 tháng 11." Giang Hiểu Hàn nói: "Vì cái này."
Nhan Thanh suy nghĩ rất nhanh: "Ý huynh là vì sư phụ ta? Nhưng Ninh Diễn cùng sư phụ không hề có chút quan hệ nào."
"Có quan hệ hay không không quan trọng." Giang Hiểu Hàn tiếp tục: "Bệ hạ và sư phụ em xa nhau lâu như vậy, bên người không còn thứ gì để mà nhớ nhung. Vào những khi nửa đêm tỉnh giấc vì mộng, ngài ấy sẽ hoài nghi, không biết liệu những ký ức kia có phải sự thật hay không, hay chỉ là một giấc mơ đẹp mà ngài ấy tranh thủ được trong khoảng thời gian bị đau khổ trói buộc."
"Cho nên, chỉ cần bắt được một chút liên hệ, ngài ấy đều sẽ coi đó là nhánh cỏ cứu mạng." Giang Hiểu Hàn nói: "... Chắc chắn sẽ không buông tay."
Nhan Thanh mơ hồ hiểu ý của hắn.
"Mà ta cũng vậy." Giang Hiểu Hàn nói.
Giang Hiểu Hàn dịu dàng nhìn y, ánh trăng lách qua khe cửa, tiến vào mắt hắn, ấy là một đôi mắt ôn hòa tĩnh lặng, ánh lên màu bạc đẹp đẽ.
Nhan Thanh đã hiểu.
Đây là phần nhớ nhung Giang Hiểu Hàn dành cho y.
Tuy Giang Hiểu Hàn luôn nói đợi mọi chuyện lắng xuống sẽ đến Côn Luân tìm y, nhưng lòng hắn vẫn không yên, thậm chí còn làm ra chuẩn bị cho tình huống xấu nhất ___
Nếu như Nhan Thanh không tha thứ cho hắn, hoặc là hắn mãi không tìm được Nhan Thanh.
Vì vậy nên hắn muốn đau ___ mỗi khi độc phát, Giang Hiểu Hàn lại đau đến tan nát cõi lòng, cũng có thể khiến hắn nhớ tới lý do vì sao hắn lại như vậy.
Giang Hiểu Hàn đồng cảm với Ninh Tông Nguyên, cho nên mới có thể hiểu.
Nhan Thanh nhắm mắt, thở dài một hơi.
Tựa hồ sau mỗi lần Nhan Thanh cảm thấy mình đã hiểu hết, đều có thể phát hiện Giang Hiểu Hàn so với y tưởng tượng càng thêm tình sâu ý nặng.
"A __" Giang Hiểu Hàn chợt nhíu mày, bàn tay đang thả lỏng bỗng nắm chặt.
Tâm thần Nhan Thanh không yên, tay không chính xách, nội lực thoát cương mà rót vào kinh mạch Giang Hiểu hàn, suýt chút nữa lại dẫn ra tứ thì xuân đã dần lắng xuống. Nghe hắn kêu đau, Nhan Thanh mới vội vã tập trung, thu nội lực lại, buông tay Giang Hiểu Hàn.
Không ngờ Giang Hiểu Hàn lại giữ lấy tay y.
"Ta nói hết rồi___" Giang Hiểu Hàn nhìn Nhan Thanh, mềm giọng hỏi: "Em đừng đi, có được không?"
Giang Hiểu Hàn vốn muốn chờ sau khi mọi chuyện lắng xuống, sẽ chọn một ngày trời trong nắng ấm mà thẳng thắn với Nhan thanh, nhưng không ngờ ông trời lại nóng tính đến vậy, nhất định phải làm lộ ra ở thời điểm nguy hiểm này.
Thuốc của Trình Nguyên quả là dùng rất tốt, nhưng cũng là lý do khiến Giang Hiểu Hàn không nhận thấy dấu hiệu sơ kỳ khi tứ thì xuân phát tác, thuốc kia áp chế tri giác của hắn, khiến hắn không phát hiện ra chút không ổn nào.
Lúc này, độc tới khí thế mạnh mẽ, Giang Hiểu Hàn mới bừng tỉnh đau đớn. Giang đại nhân vẫn còn chút trông chờ vào vận may, chỉ hy vọng tay nghề của đồ đệ thần y tốt thêm chút nữa, có thể áp chế luôn cả đau đớn mà tứ thì xuân mang lại.
Chỉ tiếc, thuốc hại người đều mạnh hơn thuốc cứu người, độc phát như thủy triều, chỉ trong chốc lát đã vây lên bờ đê yếu đuối. Tứ chi bách hài nhờ dùng thuốc mà mất cảm giác, lúc này chỉ thoáng lộ ra chút đau, tình trạng thật đã bại lộ, bị đau đớn như hàm răng sắc nhọn cắn xé. Nỗi đau lưu chuyển trong kinh mạch, cơ hồ muốn hóa thành lưỡi dao để cắt đứt từng tấc mạch máu một.
Giang Hiểu Hàn cắn răng, rên lên một tiếng, trến trán thấm một tầng mồ hôi lạnh.
"Hiểu Hàn?... Giang Hiểu Hàn!" Nhan Thanh nhanh tay đỡ lấy hắn, nhưng không thể lập tức chịu được trọng lượng của đối phương, chỉ có thể theo đà mà quỳ mạnh một chân xuống đất, ôm Giang Hiểu Hàn vào lồng ngực mình.
Cả người Giang Hiểu Hàn run lên, Nhan Thanh đưa tay vào áo khoác của hắn, phát hiện toàn thân hắn đều toát mồ hôi lạnh.
"Chuyện gì thế này?" Nhan Thanh gần như hoảng loạn mà bắt mạch cho hắn, mạch đập dưới đầu ngón tay y rối loạn mà hỗn tạp, là dấu hiệu khi bị trúng độc.
"Ban nãy... Ban nãy..." Nhan Thanh thả tay Giang Hiểu Hàn, khẳng định nói: "Nhất định là có chuyện không thích hợp trong nội điện!"
"Hiểu Hàn làm đến như vậy còn chưa đủ sao?" Nhan Thanh hận đến khí tức bất ổn, mắng thẳng: "Sao phải dùng thủ đoạn bị ổi này."
Nói rồi, y định giao Giang Hiểu Hàn cho Giang Ảnh rồi đứng dậy. Giang Ảnh chỉ lo y muốn tìm Ninh Tông Nguyên tính sổ, can đảm kéo vạt áo y, gấp giọng nói: "Nhan công tử, không cần hoảng hốt, độc này đã bị hạ từ trước! Là Tứ điện hạ gây nên, công tử cũng là bất đắc dĩ."
Giang Hiểu Hàn cảm thấy như hồn mình bị hút ra, thuốc của Trình Nguyên giúp hắn áp chế một phần cảm giác đau, hắn không đau đến hôn mê, nhưng thân thể đã bị ảnh hưởng bởi cơn đau, không khống chế được mà run lên. Ngọc bội bên eo hắn trượt xuống, đập lên nền gạch đá xanh, vang lên âm thanh.
"Giang Ảnh!" Giang Hiểu Hàn túm lấy cánh tay Giang Ảnh, cắn răng, gằn ra vài chữ: "Đi, tìm Tạ Giác, nói cho hắn biết, người đổi thủ dụ trong cung, giấu thánh chỉ trong vách kép chính là Ninh Dục hiện đang cấu kết với cấm quân."
Giang Hiểu Hàn đứt quãng nói câu này, mấy lần bị ép ngừng lại thở dốc, hắn không để ý đến sắc mặt của Nhan Thanh, câu này đã ẩn trong lòng hắn lâu như vậy, mãi đến lúc này mới có thể nói rõ ràng.
Tạ Giác cần thù hận để làm kiên định thêm mục tiêu của mình.
Mà đêm nay, Ninh Dục nhất định phải chết trong cung. Đây không đơn thuần vì để cho người nhà họ Tạ có thể nhắm mắt, Giang Hiểu Hàn giữ câu này đến hiện tại, còn là vì muốn hận thù giữa Tạ gia và hoàng gia có thể hoàn toàn kết thúc vào ngày hôm nay.
___ Tương lai, Tạ Giác sẽ trở thành Tướng quân Đại Sở, Giang Hiểu Hàn tuyệt đối không để cậu ta phải mang theo hận thù đến biên cương.
Giang Ảnh nhìn qua sắc mặt như kết sương của Nhan Thanh, cắn răng buông tay Giang Hiểu Hàn, quay người bước qua cửa điện, đi tìm Tạ Giác.
Giang Hiểu Hàn thấy hắn ra ngoài mới quay đầu lại, nhưng lúc này hắn có chút thả lỏng, bèn không khống chế được mà ho ra mộ ngụm máu.
Máu này bắn một nửa lên tay Nhan Thanh, màu máu đỏ thẫm rơi lên mu bàn tay như ngọc vô cùng chướng mắt, Giang Hiểu Hàn lau sạch cho y theo bản năng, một vết đỏ cũng không để lại.
Con ngươi Nhan Thanh co rụt lại, bị động tác này của hắn khiến lòng đau đớn.
"A Thanh, kỳ thực ta ___"
Giang Hiểu Hàn vốn muốn nói hắn không sao, sau này có thể tìm phương thuốc, nghĩ lại cũng không phải chuyện không thể giải quyết, nhưng Nhan Thanh căn bản không muốn cho hắn cơ hội nói chuyện.
"Câm miệng!" Nhan Thanh giận đến run cả người, bình sinh đây là lần đầu tiên nói nhanh đến thế, vẻ mặt nghiêm nghị, mắng hắn: "Sau này ta tính sổ với huynh!"
Nói rồi, y khom người, "chuyên quyền độc đoán" nâng Giang Hiểu Hàn dậy, nhìn xung quanh, chọn sương phòng gần nhất, đá cửa đỡ người vào.
Khi đến Kinh thành, Nhan Thanh phát hiện, Giang Hiểu Hàn lúc này quả thật đã học được cách lưu cho người khác một đường rồi, khi hành xử không còn quá quyết tuyệt nữa, chỉ là Giang đại nhân có vẻ là người một lòng, trước sau như một ___ hắn bắt đầu tàn nhẫn với chỉnh bản thân mình.
Trường Nhạc cung không phải tẩm cung, từ trước đến giờ chỉ dùng để nghỉ ngơi khi có cung yến, tuy nhiều sương phòng, nhưng phần lớn đều dùng để thay y phục và tạm nghỉ, trong phòng không có sẵn chăn màn gối đệm, chỉ có một cái giường êm khá nhỏ. Nến đốt trong điện lúc trước giờ đã cháy hết, bởi chuyện bức vua thoái vị, hiện tại cũng không có nội thị nhớ tới đây thay chân nến. Nhan Thanh không nói lời nào, đỡ Giang Hiểu Hàn nằm lên nhuyễn tháp liền quay lưng muốn đi.
Giang Hiểu Hàn cố gắng níu lấy tay áo y, thấp giọng hỏi: "Em đi đâu?"
"Gọi người đến hầu hạ huynh." Nhan Thanh đáp.
Giang Hiểu Hàn lại hỏi: "Vậy còn em?"
"Ta đi..." Nhan Thanh kỳ thực cũng không biết mình muốn đi đâu, làm gì, y chỉ theo bản năng muốn tạm tách khỏi Giang Hiểu Hàn. Giang Hiểu Hàn còn bệnh, Nhan Thanh không muốn phát hỏa lên người hắn: "Ta đi giúp Tạ Giác."
"Đừng đi." Giang Hiểu Hàn chầm chậm siết chặt tay áo Nhan Thanh: "... Đừng đi."
Nhan Thanh nhìn xuống tay Giang Hiểu Hàn, khớp xương hắn trắng bệch, tốn công vô ích mà níu lại tay áo Nhan Thanh, y chỉ cần thoáng dùng sức là có thể tránh khỏi tay hắn.
"Giang Hiểu Hàn." Nhan Thanh bỗng nói: "Có phải huynh đang trách ta khi trước không toàn tâm toàn ý tín nhiệm huynh?"
"Cái gì..." Giang Hiểu Hàn ngẩn ra, vội vàng phản bác: "Không, ta tuyệt không có ý này. Lúc đó là ta làm sai, dù em có vì vậy mà muốn một dao cắt đứt mối quan hệ này, ta cũng sẽ không oán hận. Huống hồ, em còn nguyện ý đến Kinh thành cùng ta, ta___"
"Vậy sao huynh lại ___" Nhan Thanh ngắt lời hắn: "Sao huynh lại mãi khoét lòng ta như vậy."
Giang Hiểu Hàn nghẹn lời.
Hỏa khí Nhan Thanh vẫn cố kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng phủ lên lý trí y, y rút tay áo khỏi tay Giang Hiểu Hàn. Giang Hiểu Hàn không giữ được, theo bản năng mà quơ tay trong khoảng không.
"Giang đại nhân, ta không có tim sao?" Nhan Thanh giận đến run cả người, lạnh lùng nói: "Một lần, hai lần, huynh đều chà đạp bản thân mình như vậy, chẳng lẽ ta không cảm thấy đau lòng sao!"
Vẻ bình thản Nhan Thanh tu nhiều năm rách rồi, toàn bộ bực tức đều rơi lên người Giang đại nhân.
Em ấy thực sự bị chọc tức, Giang Hiểu Hàn nghĩ. Một người tính tình tốt như y, nếu không phải tức giận, sẽ không nói chuyện với hắn như thế.
Đầu quả tim Giang Hiểu Hàn như bị người nhéo mạnh, chua xót khiến cho hắn không nói nên lời. Hắn tự biết đuối lý, cũng biết Nhan Thanh mắng không sai, nếu đổi vị trí, e rằng chính hắn còn mắng người nhiều hơn so với y. Lúc ở Bình Giang, Nhan Thanh chỉ ngã bệnh một hồi như vậy, Giang Hiểu Hàn đã làm ra rất nhiều cử chỉ điên rồ. Mà Nhan Thanh có thể chỉu đến bây giờ mới phát tiết, đã xem như tính nết vô cùng tốt rồi.
Giang Hiểu Hàn nghĩ, hắn nhìn như để Nhan Thanh ở ngoài vòng nguy hiểm, nhưng cũng ném cho y tất thảy đau lòng và bất lực.
Hắn đột nhiên phản ứng lại, nếu nói như vậy, chính hắn thật có chút vô liêm sỉ.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Nhan Thanh chưa từng giậm chân xích mích cùng người khác như thế bao giờ, y bỗng cảm thấy mình chẳng ra làm sao, nhưng lửa giận lần này muốn ép cũng không ép xuống được, y không biết bây giờ mình đang cảm thấy giận dữ hay nghĩ mà sợ nhiều hơn, chỉ có thể đỏ bừng mắt quay mặt đi, quyết tâm không nhìn tới Giang Hiểu Hàn.
"... Ta gọi người đến hầu hạ huynh." Y biết hắn có lý do, nhưng vẫn không khống chế được tâm tình của mình, cũng không muốn ở lại đây chỉ trích đối phương, bèn như trốn tránh mà nói: "Huynh tự ngẫm lại đi."
"A Thanh ___" Im lặng của Giang Hiểu hàn rốt cục vỡ vụn thành từng mảnh, hắn thấp giọng: "Ta đau."
Vẻ yếu thế của Giang Hiểu Hàn trước giờ đều là ba phần thật bảy phần giả, lúc nói còn hay chọc cười, khiến người kia không nhìn ra tình trạng của hắn. Nhưng lần này hắn không tỏ vẻ làm nũng, cũng không chơi xấu, đòi ngon ngọt của đối phương. Giọng hắn trầm mà khàn, mang theo vẻ ủ rũ nặng nề.
Nhan Thanh nhất thời không thể bước chân.
"... Khi đó em chưa tới, Ninh Dục muốn ta làm việc cho hắn, nhưng lại không yên lòng. Hắn dùng thứ này để ám chỉ, nếu ta không đưa ra lựa chọn, hắn sẽ tìm em gây phiền toái." Giang Hiểu Hàn nói: "Cho nên ta..."
Giang Hiểu Hàn là người muốn giữ thể diện, Nhan Thanh biết. Giang đại nhân lên triều nhiều năm, sớm quen việc rách nát gì cũng tự mình gánh. Hắn quen giúp người khác thu thập hỗn loạn, bây giờ đến lúc chính mình gặp chuyện lại chết cũng không mở nổi miệng, chỉ lo làm phiền đến người khác.
Lúc này là lần đầu tiên hắn chân thành, thuận theo tâm ý mà đào những đau khổ của bản thân lên, nói cho Nhan Thanh nghe.
Nhan công tử lần này rất có cốt khí, không dễ nguôi giận vì dăm ba câu của hắn, nhưng lòng đã mềm đi một nửa. Y xoay người, không ra cửa nữa. Nhan Thanh lạnh mặt ngồi bên giường, chạm tay mình vào tay Giang Hiểu Hàn, dùng nội lực an ổn lại kinh mạch hỗn loạn của hắn.
Đã giải thích phần cơ bản xong, Giang đại nhân vẫn cố cãi cho mình: "Lúc trước ta không biết em sẽ đến..."
Nhan Thanh cười lạnh: "Cho nên huynh không kiêng kị mà làm xằng làm bậy, coi thân thể mình là cái túi vải rách, để người khác tùy ý vò đánh?"
Không biết là do độc gần hết thời gian phát tác, hay là do nội lực của Nhan Thanh thật sự giảm bớt được khó chịu của hắn, Giang Hiểu Hàn nhíu mày thở phào, cảm thấy cơ thể không còn vô lực như trước nữa.
"Ta luôn nghĩ, vì sao Bệ hạ lại cố chấp muốn chọn Lục điện hạ như vậy... Ninh Tranh, Ninh Dục không thể làm quân, quả thật cũng có liên quan đến tính tình bọn hắn, nhưng Bệ hạ lại đổ thêm dầu vào lửa, cho nên mới dẫn đến kết quả hiện tại. Nếu ngài ấy muốn chọn một trong hai người kia làm quân, với thân phận của Ninh Dục, sẽ không cố chấp đến mức này." Giang Hiểu Hàn nói: "Mãi đến tận vài ngày trước, ta rốt cục mới hiểu ra."
Nhan Thanh vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng không ngờ hắn lại bỗng nhắc đến Ninh Tông Nguyên, không khỏi hỏi: "Gì cơ?"
"Ngày 16 tháng 11." Giang Hiểu Hàn nói: "Vì cái này."
Nhan Thanh suy nghĩ rất nhanh: "Ý huynh là vì sư phụ ta? Nhưng Ninh Diễn cùng sư phụ không hề có chút quan hệ nào."
"Có quan hệ hay không không quan trọng." Giang Hiểu Hàn tiếp tục: "Bệ hạ và sư phụ em xa nhau lâu như vậy, bên người không còn thứ gì để mà nhớ nhung. Vào những khi nửa đêm tỉnh giấc vì mộng, ngài ấy sẽ hoài nghi, không biết liệu những ký ức kia có phải sự thật hay không, hay chỉ là một giấc mơ đẹp mà ngài ấy tranh thủ được trong khoảng thời gian bị đau khổ trói buộc."
"Cho nên, chỉ cần bắt được một chút liên hệ, ngài ấy đều sẽ coi đó là nhánh cỏ cứu mạng." Giang Hiểu Hàn nói: "... Chắc chắn sẽ không buông tay."
Nhan Thanh mơ hồ hiểu ý của hắn.
"Mà ta cũng vậy." Giang Hiểu Hàn nói.
Giang Hiểu Hàn dịu dàng nhìn y, ánh trăng lách qua khe cửa, tiến vào mắt hắn, ấy là một đôi mắt ôn hòa tĩnh lặng, ánh lên màu bạc đẹp đẽ.
Nhan Thanh đã hiểu.
Đây là phần nhớ nhung Giang Hiểu Hàn dành cho y.
Tuy Giang Hiểu Hàn luôn nói đợi mọi chuyện lắng xuống sẽ đến Côn Luân tìm y, nhưng lòng hắn vẫn không yên, thậm chí còn làm ra chuẩn bị cho tình huống xấu nhất ___
Nếu như Nhan Thanh không tha thứ cho hắn, hoặc là hắn mãi không tìm được Nhan Thanh.
Vì vậy nên hắn muốn đau ___ mỗi khi độc phát, Giang Hiểu Hàn lại đau đến tan nát cõi lòng, cũng có thể khiến hắn nhớ tới lý do vì sao hắn lại như vậy.
Giang Hiểu Hàn đồng cảm với Ninh Tông Nguyên, cho nên mới có thể hiểu.
Nhan Thanh nhắm mắt, thở dài một hơi.
Tựa hồ sau mỗi lần Nhan Thanh cảm thấy mình đã hiểu hết, đều có thể phát hiện Giang Hiểu Hàn so với y tưởng tượng càng thêm tình sâu ý nặng.
"A __" Giang Hiểu Hàn chợt nhíu mày, bàn tay đang thả lỏng bỗng nắm chặt.
Tâm thần Nhan Thanh không yên, tay không chính xách, nội lực thoát cương mà rót vào kinh mạch Giang Hiểu hàn, suýt chút nữa lại dẫn ra tứ thì xuân đã dần lắng xuống. Nghe hắn kêu đau, Nhan Thanh mới vội vã tập trung, thu nội lực lại, buông tay Giang Hiểu Hàn.
Không ngờ Giang Hiểu Hàn lại giữ lấy tay y.
"Ta nói hết rồi___" Giang Hiểu Hàn nhìn Nhan Thanh, mềm giọng hỏi: "Em đừng đi, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất