Sau Khi Xuyên Thư, Tôi Bị Vai Chính Thụ Cầm Tù
Chương 4: Hợp đồng tình nhân
Editor: Dĩm
Thẩm Ý là con trai bảo bối duy nhất của họ, Thẩm gia suy sụp, cậu cũng sống không tốt, hiện giờ trước mặt có hai con đường, một là chết, hai là cũng có thể sẽ chết nhưng nói không chừng còn chút chỗ để quay đầu.
Thẩm Ý chống đỡ cơ thể mềm mại, ngồi xếp bằng trên giường, đối mặt trực diện với Giang Ngộ, nếu đã bị phát hiện, Thẩm Ý cũng không cần giả vờ làm gì cho mệt, cậu nâng nâng cằm hướng Giang Ngộ ra hiệu.
[ Anh nói tiếp đi.]
Ngón tay Giang Ngộ giật giật, đôi mắt đen láy dao động, nổi lên gợn sóng, hắn nói: “Mỗi một vật chứng trong tay tôi đều có thể đem Thẩm gia rơi vào vực sâu. Nhưng là…… Thẩm Ý, nếu em cùng tôi làm một cuộc giao dịch, tôi sẽ buông tha cho Thẩm gia.”
Hắn cầm hợp đồng trong tay đưa cho Thẩm Ý.
Thẩm Ý không cầm lấy, chỉ cụp mi nhìn, nhìn lướt qua dòng chữ trên đó.
Hợp đồng tình nhân.
Cái quái gì vậy ???
Thẩm Ý giống như bị sét đánh, ngây người, điên cuồng nhớ lại cốt truyện ban đầu, theo lý thuyết, lúc này Giang Ngộ đã gặp được công số 1 và số 2 rồi, cái chuyện ưʍ...a gì chắc cũng đã làm rồi đi.
Vậy tại sao còn muốn tìm cậu làm cái giao dịch này!
Ánh mắt thoáng nhìn giấy bút trên tủ đầu giường, cậu với tay lấy, mở nắp bút viết chữ lên giấy.
Giang Ngộ chăm chú nhìn động tác của cậu, càng thêm kiên định ý nghĩ trong lòng.
Vài giây sau, Thẩm Ý cầm tờ giấy lên, đưa cho Giang Ngộ xem.
[Đổi cái khác đi.]
“Em không có quyền lựa chọn.” Giang Ngộ quyết đoán nói, phá vỡ ú nghĩ trong đầu Thẩm Ý.
Rối rắm một hồi lâu, Thẩm Ý cuối cùng tiếp nhận bản hợp đồng, bên trong chỉ viết hai điều:
1. Trong thời gian thực hiện hợp đồng, bên B không được vi phạm bất kỳ nguyện vọng nào của bên A.
Đã hiểu, chỉ cần lắng nghe.
2. Bên A có thể kết thúc hợp đồng bất cứ lúc nào, nhưng bên B thì không.
Đã hiểu, đợi đến khi Giang Ngộ chán ghét mình, là được.
Tổng cộng chỉ có hai điều khoản, Thẩm Ý tính toán một chút.
Cốt truyện không thể sửa đổi, không chừng sẽ có một ngày Giang Ngộ gặp được nhóm công của hắn, sau đó phiền chán đá cậu đi, tạm thời cứ kí đã, hy sinh một hai năm để cứu Thẩm gia, cậu làm được!
Thế là Thẩm Ý lại cầm bút, đang chuẩn bị ký tên thì bất chợt lại nghĩ đến một vấn đề.
Cậu đột ngột ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đang cười của Giang Ngộ, cậu chưa kịp nghĩ nhiều, vội vàng mấp máy khẩu hình miệng.
[Nếu hợp đồng kết thúc, anh sẽ không đổi ý đấy chứ?]
Giang Ngộ quay đầu ho khan một chút, nghiêng mặt che giấu biểu cảm: “Sẽ không.”
Có bảo đảm, Thẩm Ý an tâm ký tên, đóng dấu, mới đem chính mình giao cho hắn.
“Được rồi, đem quần áo cởi.” Giang Ngộ nhận lấy hợp đồng, ra lệnh cho Thẩm Ý.
Cởϊ qυầи áo?
Thẩm Ý khó hiểu, cậu cúi đầu nhìn quần áo của mình, vẫn là một kiện âu phục màu trắng, có thể thấy được cắt may vô cùng tinh vi, đều do Tô Uyển Dung dụng tâm mời nhà thiết kế nước ngoài làm.
Ban ngày ban mặt, muốn cởϊ qυầи áo của cậu làm cái gì?
Cậu không có động tác gì, cũng không biết mình chọc giận Giang Ngộ lúc nào, chỉ thấy Giang Ngộ đột nhiên đứng dậy, động thủ cởϊ qυầи áo của cậu.
Biểu cảm của Giang Ngộ rất thô bạo, xé rách ngụy trang, khuôn mặt đẹp trở nên sắc lạnh, một tay nắm lấy hai cổ tay Thẩm Ý chế trụ, giam cầm động tác.
Toàn thân Thẩm Ý vốn đã mềm nhũn, hơn nữa chưa bao giờ rèn luyện sức khỏe nên phản kháng lại là điều không thể nào. Hơn nữa ba mẹ Thẩm lại còn có tính đau con, dưỡng cậu một đường lớn lên không phải chịu bất cứ thương tổn gì, thành ra chân yếu tay mềm hơn cả con gái.
Roẹt một tiếng.
Quần áo chế phục trên người bị xé rách toạc lả tả.
Thẩm Ý ngây dại, sao sức lực Giang Ngộ lớn thế! Năm ấy xuất ngoại còn yếu như con gà bị suy dinh dưỡng!
Giang Ngộ ôm eo Thẩm Ý kéo vào phòng tắm, hắn bật vòi sen, nước ấm từ đỉnh đầu dội thẳng lên hai người, hắn trong miệng mắng: “Em có bị người phụ nữ dơ bẩn kia chạm qua chưa? Hả?”
Thẩm Ý hoàn toàn ngốc luôn, hắn không đầu không đuôi hỏi khiến cậu không biết trả lời cái gì, định đá hắn để tránh thoát, nhưng không thành công.
Giang Ngộ cởi dây lưng, trói cổ tay Thẩm Ý buộc vào cột nước, da Thẩm Ý rất trắng lại còn mềm mịn, bị hắn niết vài cái đã đỏ ửng.
“Cũng không sao……” Giang Ngộ si ngốc mà nhắc mãi, “Không sao, tôi rửa cho em, rửa sạch là sẽ tốt thôi.”
Rửa sạch sẽ…… thì em chính là của tôi.
Nước ấm từ vòi hoa sen xối ướt hai người, Thẩm Ý nhìn Giang Ngộ đang cởϊ qυầи áo của chính hắn.
Giang Ngộ thuộc loại mặc quần áo thì gầy, cởi ra lại có thịt, đường nét rõ ràng, cơ bụng rắn chắc, vai rộng eo thon, nước da tái nhợt, khác hẳn hoàn toàn với nước da trắng sữa của Thẩm Ý.
Hắn duỗi tay đem quần áo bị xé rách tả tơi trên người Thẩm Ý cởi hết ra.
So với Giang Ngộ, Thẩm Ý rất gầy ốm, toàn thân trên dưới không đến hai lượng thịt, đầṳ ѵú phấn nộn điểm xuyết trước ngực, bụng mềm oặt không có cơ bụng, chim nhỏ ngoan ngoãn rũ xuống ở giữa hai chân, đôi chân thon nhỏ thẳng tắp, đầu gối cũng phấn hồng.
Thẩm Ý hít vào một hơi, cậu xụi lơ ngồi trên sàn nhà ngơ ngác nhìn Giang Ngộ, mọi chuyện xảy ra không giống như dự đoán trong cốt truyện.
Cậu hoàn toàn chưa nghĩ tới cốt truyện nó lệch sang hướng này!
Cũng không ngờ, Giang Ngộ cư nhiên con mẹ nó là công!
Thẩm Ý là con trai bảo bối duy nhất của họ, Thẩm gia suy sụp, cậu cũng sống không tốt, hiện giờ trước mặt có hai con đường, một là chết, hai là cũng có thể sẽ chết nhưng nói không chừng còn chút chỗ để quay đầu.
Thẩm Ý chống đỡ cơ thể mềm mại, ngồi xếp bằng trên giường, đối mặt trực diện với Giang Ngộ, nếu đã bị phát hiện, Thẩm Ý cũng không cần giả vờ làm gì cho mệt, cậu nâng nâng cằm hướng Giang Ngộ ra hiệu.
[ Anh nói tiếp đi.]
Ngón tay Giang Ngộ giật giật, đôi mắt đen láy dao động, nổi lên gợn sóng, hắn nói: “Mỗi một vật chứng trong tay tôi đều có thể đem Thẩm gia rơi vào vực sâu. Nhưng là…… Thẩm Ý, nếu em cùng tôi làm một cuộc giao dịch, tôi sẽ buông tha cho Thẩm gia.”
Hắn cầm hợp đồng trong tay đưa cho Thẩm Ý.
Thẩm Ý không cầm lấy, chỉ cụp mi nhìn, nhìn lướt qua dòng chữ trên đó.
Hợp đồng tình nhân.
Cái quái gì vậy ???
Thẩm Ý giống như bị sét đánh, ngây người, điên cuồng nhớ lại cốt truyện ban đầu, theo lý thuyết, lúc này Giang Ngộ đã gặp được công số 1 và số 2 rồi, cái chuyện ưʍ...a gì chắc cũng đã làm rồi đi.
Vậy tại sao còn muốn tìm cậu làm cái giao dịch này!
Ánh mắt thoáng nhìn giấy bút trên tủ đầu giường, cậu với tay lấy, mở nắp bút viết chữ lên giấy.
Giang Ngộ chăm chú nhìn động tác của cậu, càng thêm kiên định ý nghĩ trong lòng.
Vài giây sau, Thẩm Ý cầm tờ giấy lên, đưa cho Giang Ngộ xem.
[Đổi cái khác đi.]
“Em không có quyền lựa chọn.” Giang Ngộ quyết đoán nói, phá vỡ ú nghĩ trong đầu Thẩm Ý.
Rối rắm một hồi lâu, Thẩm Ý cuối cùng tiếp nhận bản hợp đồng, bên trong chỉ viết hai điều:
1. Trong thời gian thực hiện hợp đồng, bên B không được vi phạm bất kỳ nguyện vọng nào của bên A.
Đã hiểu, chỉ cần lắng nghe.
2. Bên A có thể kết thúc hợp đồng bất cứ lúc nào, nhưng bên B thì không.
Đã hiểu, đợi đến khi Giang Ngộ chán ghét mình, là được.
Tổng cộng chỉ có hai điều khoản, Thẩm Ý tính toán một chút.
Cốt truyện không thể sửa đổi, không chừng sẽ có một ngày Giang Ngộ gặp được nhóm công của hắn, sau đó phiền chán đá cậu đi, tạm thời cứ kí đã, hy sinh một hai năm để cứu Thẩm gia, cậu làm được!
Thế là Thẩm Ý lại cầm bút, đang chuẩn bị ký tên thì bất chợt lại nghĩ đến một vấn đề.
Cậu đột ngột ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đang cười của Giang Ngộ, cậu chưa kịp nghĩ nhiều, vội vàng mấp máy khẩu hình miệng.
[Nếu hợp đồng kết thúc, anh sẽ không đổi ý đấy chứ?]
Giang Ngộ quay đầu ho khan một chút, nghiêng mặt che giấu biểu cảm: “Sẽ không.”
Có bảo đảm, Thẩm Ý an tâm ký tên, đóng dấu, mới đem chính mình giao cho hắn.
“Được rồi, đem quần áo cởi.” Giang Ngộ nhận lấy hợp đồng, ra lệnh cho Thẩm Ý.
Cởϊ qυầи áo?
Thẩm Ý khó hiểu, cậu cúi đầu nhìn quần áo của mình, vẫn là một kiện âu phục màu trắng, có thể thấy được cắt may vô cùng tinh vi, đều do Tô Uyển Dung dụng tâm mời nhà thiết kế nước ngoài làm.
Ban ngày ban mặt, muốn cởϊ qυầи áo của cậu làm cái gì?
Cậu không có động tác gì, cũng không biết mình chọc giận Giang Ngộ lúc nào, chỉ thấy Giang Ngộ đột nhiên đứng dậy, động thủ cởϊ qυầи áo của cậu.
Biểu cảm của Giang Ngộ rất thô bạo, xé rách ngụy trang, khuôn mặt đẹp trở nên sắc lạnh, một tay nắm lấy hai cổ tay Thẩm Ý chế trụ, giam cầm động tác.
Toàn thân Thẩm Ý vốn đã mềm nhũn, hơn nữa chưa bao giờ rèn luyện sức khỏe nên phản kháng lại là điều không thể nào. Hơn nữa ba mẹ Thẩm lại còn có tính đau con, dưỡng cậu một đường lớn lên không phải chịu bất cứ thương tổn gì, thành ra chân yếu tay mềm hơn cả con gái.
Roẹt một tiếng.
Quần áo chế phục trên người bị xé rách toạc lả tả.
Thẩm Ý ngây dại, sao sức lực Giang Ngộ lớn thế! Năm ấy xuất ngoại còn yếu như con gà bị suy dinh dưỡng!
Giang Ngộ ôm eo Thẩm Ý kéo vào phòng tắm, hắn bật vòi sen, nước ấm từ đỉnh đầu dội thẳng lên hai người, hắn trong miệng mắng: “Em có bị người phụ nữ dơ bẩn kia chạm qua chưa? Hả?”
Thẩm Ý hoàn toàn ngốc luôn, hắn không đầu không đuôi hỏi khiến cậu không biết trả lời cái gì, định đá hắn để tránh thoát, nhưng không thành công.
Giang Ngộ cởi dây lưng, trói cổ tay Thẩm Ý buộc vào cột nước, da Thẩm Ý rất trắng lại còn mềm mịn, bị hắn niết vài cái đã đỏ ửng.
“Cũng không sao……” Giang Ngộ si ngốc mà nhắc mãi, “Không sao, tôi rửa cho em, rửa sạch là sẽ tốt thôi.”
Rửa sạch sẽ…… thì em chính là của tôi.
Nước ấm từ vòi hoa sen xối ướt hai người, Thẩm Ý nhìn Giang Ngộ đang cởϊ qυầи áo của chính hắn.
Giang Ngộ thuộc loại mặc quần áo thì gầy, cởi ra lại có thịt, đường nét rõ ràng, cơ bụng rắn chắc, vai rộng eo thon, nước da tái nhợt, khác hẳn hoàn toàn với nước da trắng sữa của Thẩm Ý.
Hắn duỗi tay đem quần áo bị xé rách tả tơi trên người Thẩm Ý cởi hết ra.
So với Giang Ngộ, Thẩm Ý rất gầy ốm, toàn thân trên dưới không đến hai lượng thịt, đầṳ ѵú phấn nộn điểm xuyết trước ngực, bụng mềm oặt không có cơ bụng, chim nhỏ ngoan ngoãn rũ xuống ở giữa hai chân, đôi chân thon nhỏ thẳng tắp, đầu gối cũng phấn hồng.
Thẩm Ý hít vào một hơi, cậu xụi lơ ngồi trên sàn nhà ngơ ngác nhìn Giang Ngộ, mọi chuyện xảy ra không giống như dự đoán trong cốt truyện.
Cậu hoàn toàn chưa nghĩ tới cốt truyện nó lệch sang hướng này!
Cũng không ngờ, Giang Ngộ cư nhiên con mẹ nó là công!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất