Chương 8
Tiếu Hàm nắm lấy tay của tôi đi ra khỏi tolet, cũng không thèm nhìn đến Tô Thành đang đứng ở cửa, một phen đem người đẩy ra: “Hoặc là cút! Hoặc là im lặng!”
Tôi:…… Run bần bật.
Tô Thành nổi giận đùng đùng đi theo lại đây: “Này, cậu có ý gì đấy, cậu biết rõ Tiểu Trác là song nhi, cậu con mẹ nó đang kiếm chuyện đúng không!”
Tôi vừa nghe đã nhảy dựng lên, thân mình đều run rẩy, thật không nghĩ tới vóc dáng cao cao gầy gầy của Vương Tử Trác thế nhưng là một song nhi.
Vương Tử Trác vội vàng đi lại giữ chặt Tô Thành: “Này, A Thành, đừng nói như vậy với em họ của em!”
Tiếu Hàm quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói chuyện, lôi kéo tôi vào phòng của hắn.
Tôi tự nhiên là không dám nói lời nào, chỉ dám đối mặt với Vương Tử Trác lộ ra một nụ cười xin lỗi.
Nụ cười này nhất định là rất xấu.
“Đàn anh...” tôi nhìn Tiếu Hàm đang sửa sang lại cái giường trống kia, nhút nhát sợ sệt đi về phía hắn giúp đỡ: “ Em, em cũng không có việc gì, em dùng nhà vệ sinh công cộng cũng được mà.”
Vốn dĩ tôi nghĩ như vậy như vậy cũng rất tốt, chỉ là không nghĩ tới hắn lại không đồng ý.
“Không được!” Tiếu Hàm đang làm được phân nửa đột nhiên dừng tay lại, ánh mắt nhìn tôi có chút thâm thúy.
Trong tay tôi ôm đóng sách vở đứng yên tại chổ: “……”
Đột nhiên Tiếu Hàm tiến lên một bước, vốn dĩ khoảng cách lúc nãy đã gần, lúc này chúng tôi cơ hồ dán chặt vào nhau.
“Em……” Tôi lui về phía sau một bước, có chút ủy khuất, lại có chút hoảng hốt: “Em, trên mặt em có dính cái gì sao?”
“…… Ừm.” Tiếu Hàm lấy sách vở trong tay tôi, lại nhìn nhìn tôi, ở trên mặt tôi chà chà một chút: “ Chổ này, có dính một sợi tóc.”
“…… Cảm ơn anh.”
“Vậy đêm nay không vội, trước em hãy ngủ cùng giường với anh đi.” Tiếu Hàm đột nhiên đem sách vở ném tới chỗ cũ, mở miệng nói: “ Anh trước tiên dẫn em đi mua một chút nhu yếu phẩm.”
Tôi: “……”
Kỳ thật tôi nghĩ định cự tuyệt, tuy rằng trong lòng có chút vui vẻ.
Thời điểm Tiếu Hàm dẫn tôi đi ra khỏi phòng ngủ, Tô Thành và Vương Tử Trác đã không còn ở phòng khách nữa, cửa phòng của bọn họ khép hờ, bên trong có tiếng nói chuyện thật nhỏ, tôi không dám nghe thêm, bước nhanh đi theo Tiếu Hàm ra khỏi ký túc xá.
Bây giờ là 5 giờ chiều, học sinh trong sân trường đã nhiều lên.
Học sinh đi lại, ánh mắt đều hướng về phía Tiếu Hàm, có người lại đây chào hỏi, Tiếu Hàm liền nhàn nhạt gật gật đầu.
Tôi đi phía sau hắn có chút giống một con mèo mà hắn nhận nuôi.
Hơn nữa khi Tiếu Hàm đi từ ký túc xá đến cổng trường, bước chân hay hô hấp đều rất ổn định, mà tôi cơ hồ thì phải chạy mới đuổi theo kịp hắn.
Ra tới bên ngoài trường học, Tiếu Hàm mới ôm eo tôi một chút, cười nói: “Mệt sao? Bất quá thời gian bây giờ hơi trễ, chúng ta phải mua mau một chút.”
Nói xong, cánh tay ôm eo tôi của Tiếu Hàm buông ra, cầm lấy cổ tay của tôi: “Đi trên đường lớn không an toàn, vẫn là anh nắm tay em đi cho an toàn.”
Tay tôi nóng quá, chân cũng rất mềm. ~~~~(>_
Tôi:…… Run bần bật.
Tô Thành nổi giận đùng đùng đi theo lại đây: “Này, cậu có ý gì đấy, cậu biết rõ Tiểu Trác là song nhi, cậu con mẹ nó đang kiếm chuyện đúng không!”
Tôi vừa nghe đã nhảy dựng lên, thân mình đều run rẩy, thật không nghĩ tới vóc dáng cao cao gầy gầy của Vương Tử Trác thế nhưng là một song nhi.
Vương Tử Trác vội vàng đi lại giữ chặt Tô Thành: “Này, A Thành, đừng nói như vậy với em họ của em!”
Tiếu Hàm quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói chuyện, lôi kéo tôi vào phòng của hắn.
Tôi tự nhiên là không dám nói lời nào, chỉ dám đối mặt với Vương Tử Trác lộ ra một nụ cười xin lỗi.
Nụ cười này nhất định là rất xấu.
“Đàn anh...” tôi nhìn Tiếu Hàm đang sửa sang lại cái giường trống kia, nhút nhát sợ sệt đi về phía hắn giúp đỡ: “ Em, em cũng không có việc gì, em dùng nhà vệ sinh công cộng cũng được mà.”
Vốn dĩ tôi nghĩ như vậy như vậy cũng rất tốt, chỉ là không nghĩ tới hắn lại không đồng ý.
“Không được!” Tiếu Hàm đang làm được phân nửa đột nhiên dừng tay lại, ánh mắt nhìn tôi có chút thâm thúy.
Trong tay tôi ôm đóng sách vở đứng yên tại chổ: “……”
Đột nhiên Tiếu Hàm tiến lên một bước, vốn dĩ khoảng cách lúc nãy đã gần, lúc này chúng tôi cơ hồ dán chặt vào nhau.
“Em……” Tôi lui về phía sau một bước, có chút ủy khuất, lại có chút hoảng hốt: “Em, trên mặt em có dính cái gì sao?”
“…… Ừm.” Tiếu Hàm lấy sách vở trong tay tôi, lại nhìn nhìn tôi, ở trên mặt tôi chà chà một chút: “ Chổ này, có dính một sợi tóc.”
“…… Cảm ơn anh.”
“Vậy đêm nay không vội, trước em hãy ngủ cùng giường với anh đi.” Tiếu Hàm đột nhiên đem sách vở ném tới chỗ cũ, mở miệng nói: “ Anh trước tiên dẫn em đi mua một chút nhu yếu phẩm.”
Tôi: “……”
Kỳ thật tôi nghĩ định cự tuyệt, tuy rằng trong lòng có chút vui vẻ.
Thời điểm Tiếu Hàm dẫn tôi đi ra khỏi phòng ngủ, Tô Thành và Vương Tử Trác đã không còn ở phòng khách nữa, cửa phòng của bọn họ khép hờ, bên trong có tiếng nói chuyện thật nhỏ, tôi không dám nghe thêm, bước nhanh đi theo Tiếu Hàm ra khỏi ký túc xá.
Bây giờ là 5 giờ chiều, học sinh trong sân trường đã nhiều lên.
Học sinh đi lại, ánh mắt đều hướng về phía Tiếu Hàm, có người lại đây chào hỏi, Tiếu Hàm liền nhàn nhạt gật gật đầu.
Tôi đi phía sau hắn có chút giống một con mèo mà hắn nhận nuôi.
Hơn nữa khi Tiếu Hàm đi từ ký túc xá đến cổng trường, bước chân hay hô hấp đều rất ổn định, mà tôi cơ hồ thì phải chạy mới đuổi theo kịp hắn.
Ra tới bên ngoài trường học, Tiếu Hàm mới ôm eo tôi một chút, cười nói: “Mệt sao? Bất quá thời gian bây giờ hơi trễ, chúng ta phải mua mau một chút.”
Nói xong, cánh tay ôm eo tôi của Tiếu Hàm buông ra, cầm lấy cổ tay của tôi: “Đi trên đường lớn không an toàn, vẫn là anh nắm tay em đi cho an toàn.”
Tay tôi nóng quá, chân cũng rất mềm. ~~~~(>_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất