[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá
Chương 20: Phòng Chứa Bí Mật?
Lưu ý: Chữ in nghiêng = Xà Ngữ
"Tôi..." Tom vừa buông lỏng, Harry lập tức rút tay mình ra, có điều cả người nó đều đang hết sức căng thẳng. Mà Tom cũng khẳng định chắc chắn, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được Harry luống cuống trước vấn đề hắn đưa ra.
Một vòi nước bị hỏng? Hắn chưa từng ngờ được rằng mình lại thông qua một vòi nước hỏng mà phá được lớp màn che của Harry Potter, nhìn thấy sự căng thẳng ngụy trang dưới vẻ ngây ngô, ngờ nghệch của nó.
Lúc bị phát hiện vào khu sách cấm, Harry Potter không hề căng thẳng; bị nghi ngờ giám sát hắn, Harry Potter không hề hoảng hốt; bị phạt cọ rửa tất cả nhà vệ sinh trong lâu đài, Harry Potter không hề lo lắng. Vậy mà chỉ một vòi nước hỏng trong nhà vệ sinh nữ lại khiến Harry Potter bại lộ.
Nếu vậy, vòi nước hỏng này, đối với Harry Potter, có một ý nghĩa không đơn giản. Mà quan trọng nhất là, vòi nước này nhất định ẩn chứa một bí mật nào đó! Tại sao Harry Potter lại để lộ sơ hở như vậy? Chính là vì nó không muốn hắn phát hiện ra!
Những nghi ngờ trước đây của hắn đối với thằng nhóc này quả nhiên chính xác.
Chỉ riêng chi tiết này, Tom cảm thấy hắn nhất định phải kiểm tra vòi nước kia thật kỹ càng. Nếu như hắn có thể nắm giữ được cán dao có thể khống chế được thằng nhóc kỳ quái trước mặt này...
Nghĩ tới đây, Tom liếc nhìn Harry một cái, rồi từ bồn rửa mặt nhảy xuống, đi tới vòi nước bên cạnh nó, thận trọng nghiên cứu vòi nước bị hỏng kia.
Nhìn kỹ Tom mới phát hiện vòi nước này do nhiều vòi nước hợp thành – chỉ riêng điểm này thôi đã khác biệt với những vòi nước khác trong tòa lâu đài. Hắn cẩn thận quan sát rồi ghé sát mặt lại, đang định chuyển đầu nhìn góc khác, chợt phát hiện không biết từ lúc nào Harry đã rút đũa phép nhìn hắn do dự.
"Cậu muốn tấn công ta?" Tom phản ứng nhanh hơn, ngay khi phát hiện nguy hiểm đã tước đũa phép của Harry. Đương nhiên, Tom không thể không hoài nghi sở dĩ hắn có thể tước đũa phép của Harry dễ dàng như vậy là vì nó không thật sự muốn tấn công hắn. Nếu không, nhân lúc hắn đang mải kiểm tra vòi nước, Harry đã có thể tấn công từ phía sau trong lúc hắn không phòng bị. Hắn vừa giận mình vì không biết từ lúc nào hắn đã theo bản năng buông lơi cảnh giác với Harry, lại vừa vì chi tiết mới phát hiện này mà không thật sự muốn làm tổn hại đến Harry.
"Potter, nếu để ta phát hiện cậu vi phạm nội quy..." Tom chậm rãi nói, "Ta dám đảm bảo cậu sẽ nhận trừng phạt đáng nhớ hơn cọ rửa nhà vệ sinh." Nói xong, hắn quay đầu nhìn vòi nước, phát hiện trên đó có hình con rắn nhỏ.
Trên vòi nước trong nhà vệ sinh nữ lại được khắc hình rắn?
Tom trầm tư một lát liền liên tưởng đến Phòng Chứa Bí Mật Slytherin mà hắn đang tìm kiếm hơn nửa năm nay, rồi dùng tốc độ như muốn vặn gãy cổ mình quay phắt lại nhìn Harry – đối phương đang nhìn lên trần nhà với vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
"Ngươi không cảm thấy nên giải thích một chút ư, Potter?" Tom không kiềm chế được nữa, nghiến răng tra hỏi. So với việc sắp tìm ra Phòng Chứa Bí Mật Slytherin, hàm răng của hắn đáng là gì? So với việc có một người khác biết được lối vào Phòng Chứa Bí Mật Slytherin ở đâu trước hắn, hàm răng của hắn đáng là gì? Dĩ nhiên, so với việc bị thằng nhóc trước mặt giả vờ ngây ngốc lừa gạt, hàm răng của hắn thật chẳng đáng gì!
Tom thậm chí còn có xúc động nghiến nát răng mình. Hắn đúng là một tên ngốc, lại đi tin tưởng thằng nhóc này không biết Xà Ngữ! Nếu không, sao nó có thể tiếp cận được Gaunt chỉ tôn sùng huyết thống Slytherin cao quý, làm sao nó có thể ở lại trong căn nhà đó? Tên ngốc đầu bị cửa kẹp cũng thông minh hơn hắn!
Hít một hơi thật sâu, Tom mới lại mở miệng nói: "Potter, vừa rồi ngươi đang mở vòi nước chợt khựng lại là vì ngươi đã biết vòi nước này bị hỏng từ trước, lại sợ hãi không muốn để ta phát hiện ra là vì ngươi đã biết bí mật của vòi nước này, đúng không?"
"Tôi..." Đang tuyệt vọng nhìn trần nhà, Harry theo bản năng trả lời Tom, lời vừa thốt ra, nó lập tức ngậm miệng lại.
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi!
"Thật vui mừng, thật bất ngờ!" Tom đứng thẳng người trước mặt Harry, giọng điệu chẳng có gì là vui mừng cả, nghiến răng rít, "Potter, ngươi quả thật xứng đáng là một Slytherin. Ta thu lại lời nhận xét ngươi không xứng là Slytherin trước kia. Biểu hiện của ngươi thật khiến người ta bất ngờ!"
"Tôi..." Harry chỉ nhìn Tom, không giải thích cũng không châm chọc suy đoán của Tom như trước. Trong mắt nó chỉ có thương xót, tiếc nuối, thậm chí có chút đấu tranh khiến Tom khó hiểu. Cảm giác như người bị vạch trần bộ mặt là hắn chứ không phải là nó.
Đặc biệt là vẻ thương xót kia, giống như trong mắt Harry, Tom Riddle hắn đã định sẽ là... vật hy sinh vậy.
Cảm giác này vô cùng khó chịu!
"Ngươi biết vòi nước này có ý nghĩa gì, đúng không?" Mặc dù khó chịu, nhưng dưới ánh mắt đó, thật kỳ lạ là Tom không bùng lửa giận, hắn khôi phục lại sự bình tĩnh nói với Harry bằng tiếng Anh, "Ngươi cũng là hậu duệ của Slytherin?" Hắn chợt bừng tỉnh, "Chả trách ngươi nói Nón Phân Loại nói ngươi vào Slytherin sẽ trở nên vĩ đại."
"Tôi không có huyết thống Slytherin." Lần đầu tiên từ lúc Tom phát hiện ra hình rắn khắc trên vòi nước, Harry nói ra một câu hoàn chỉnh. Nó biết người nhạy bén như Tom, một khi nhìn thấy hình con rắn kia tức khắc sẽ liên kết với tình huống xung quanh mà đoán ra được vòi nước kia có ý nghĩa gì. Nó đã quá sơ suất.
Nhưng, phản ứng của Tom lại nằm ngoài dự đoán của nó. Nó không bị thẳng tay giết chết, hoặc là chưa. Đây quả thật là... Nhớ lại tất cả hành động của Tom từ khi gặp mặt đến bây giờ, lúc này Harry mới dần từ trong hoảng hốt lấy lại lý trí, suy xét cẩn thận.
"Nhưng tôi biết Slytherin để lại một Phòng Chứa Bí Mật ở Hogwarts – trong cuốn Hogwarts, Một Lịch sử có nhắc tới. Quan trọng nhất là, tôi biết cửa vào Phòng Chứa Bí Mật ở đâu."
Harry thoải mái thừa nhận khiến Tom mất đi khả năng suy nghĩ, theo bản năng hỏi: "Làm thế nào ngươi biết được?"
"Anh nghĩ vì sao tôi và người nhà của tôi bị đuổi giết?" Harry mỉm cười.
Mà Tom, từ lời nói mơ hồ của nó, đã đưa ra suy luận đơn giản nhất: "Vì các ngươi biết bí mật này?"
Nếu vậy thì có thể giải thích được hết thảy. Một gia tộc kỳ quái biết Xà Ngữ, hơn nữa còn biết được 'nỗi sợ hãi' có thể giết chết tất cả mà đích thân Slytherin cất giấu trong Phòng Chứa Bí Mật, nếu sơ ý bị một người hoặc một đám người có dã tâm nào đó biết được, số phận của bọn họ gần như đã được định sẵn.
Có điều...
"Tại sao ngươi đột nhiên quyết định thẳng thắn với ta?" Dù một loạt tình tiết bất ngờ xảy đến khiến hắn tạm thời mất đi khả năng suy xét, nhưng tính đa nghi bản năng vẫn phát huy đầy đủ tác dụng.
Harry Potter trước giờ luôn giả ngây giả ngốc trước mặt hắn, lần nào cũng tìm cách nói lảng sang chuyện khác, bị ép hỏi sẽ dùng câu 'Tôi không thể nói cho anh!' đáp lại hắn, sao đột nhiên lại thẳng thắn giống như một Gryffindor được chứ?
Nhưng nó vẫn chưa nói cho hắn biết phía dưới vòi nước kia chính là Phòng Chứa Bí Mật Slytherin mà!
"Tôi..." Tom vừa buông lỏng, Harry lập tức rút tay mình ra, có điều cả người nó đều đang hết sức căng thẳng. Mà Tom cũng khẳng định chắc chắn, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được Harry luống cuống trước vấn đề hắn đưa ra.
Một vòi nước bị hỏng? Hắn chưa từng ngờ được rằng mình lại thông qua một vòi nước hỏng mà phá được lớp màn che của Harry Potter, nhìn thấy sự căng thẳng ngụy trang dưới vẻ ngây ngô, ngờ nghệch của nó.
Lúc bị phát hiện vào khu sách cấm, Harry Potter không hề căng thẳng; bị nghi ngờ giám sát hắn, Harry Potter không hề hoảng hốt; bị phạt cọ rửa tất cả nhà vệ sinh trong lâu đài, Harry Potter không hề lo lắng. Vậy mà chỉ một vòi nước hỏng trong nhà vệ sinh nữ lại khiến Harry Potter bại lộ.
Nếu vậy, vòi nước hỏng này, đối với Harry Potter, có một ý nghĩa không đơn giản. Mà quan trọng nhất là, vòi nước này nhất định ẩn chứa một bí mật nào đó! Tại sao Harry Potter lại để lộ sơ hở như vậy? Chính là vì nó không muốn hắn phát hiện ra!
Những nghi ngờ trước đây của hắn đối với thằng nhóc này quả nhiên chính xác.
Chỉ riêng chi tiết này, Tom cảm thấy hắn nhất định phải kiểm tra vòi nước kia thật kỹ càng. Nếu như hắn có thể nắm giữ được cán dao có thể khống chế được thằng nhóc kỳ quái trước mặt này...
Nghĩ tới đây, Tom liếc nhìn Harry một cái, rồi từ bồn rửa mặt nhảy xuống, đi tới vòi nước bên cạnh nó, thận trọng nghiên cứu vòi nước bị hỏng kia.
Nhìn kỹ Tom mới phát hiện vòi nước này do nhiều vòi nước hợp thành – chỉ riêng điểm này thôi đã khác biệt với những vòi nước khác trong tòa lâu đài. Hắn cẩn thận quan sát rồi ghé sát mặt lại, đang định chuyển đầu nhìn góc khác, chợt phát hiện không biết từ lúc nào Harry đã rút đũa phép nhìn hắn do dự.
"Cậu muốn tấn công ta?" Tom phản ứng nhanh hơn, ngay khi phát hiện nguy hiểm đã tước đũa phép của Harry. Đương nhiên, Tom không thể không hoài nghi sở dĩ hắn có thể tước đũa phép của Harry dễ dàng như vậy là vì nó không thật sự muốn tấn công hắn. Nếu không, nhân lúc hắn đang mải kiểm tra vòi nước, Harry đã có thể tấn công từ phía sau trong lúc hắn không phòng bị. Hắn vừa giận mình vì không biết từ lúc nào hắn đã theo bản năng buông lơi cảnh giác với Harry, lại vừa vì chi tiết mới phát hiện này mà không thật sự muốn làm tổn hại đến Harry.
"Potter, nếu để ta phát hiện cậu vi phạm nội quy..." Tom chậm rãi nói, "Ta dám đảm bảo cậu sẽ nhận trừng phạt đáng nhớ hơn cọ rửa nhà vệ sinh." Nói xong, hắn quay đầu nhìn vòi nước, phát hiện trên đó có hình con rắn nhỏ.
Trên vòi nước trong nhà vệ sinh nữ lại được khắc hình rắn?
Tom trầm tư một lát liền liên tưởng đến Phòng Chứa Bí Mật Slytherin mà hắn đang tìm kiếm hơn nửa năm nay, rồi dùng tốc độ như muốn vặn gãy cổ mình quay phắt lại nhìn Harry – đối phương đang nhìn lên trần nhà với vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
"Ngươi không cảm thấy nên giải thích một chút ư, Potter?" Tom không kiềm chế được nữa, nghiến răng tra hỏi. So với việc sắp tìm ra Phòng Chứa Bí Mật Slytherin, hàm răng của hắn đáng là gì? So với việc có một người khác biết được lối vào Phòng Chứa Bí Mật Slytherin ở đâu trước hắn, hàm răng của hắn đáng là gì? Dĩ nhiên, so với việc bị thằng nhóc trước mặt giả vờ ngây ngốc lừa gạt, hàm răng của hắn thật chẳng đáng gì!
Tom thậm chí còn có xúc động nghiến nát răng mình. Hắn đúng là một tên ngốc, lại đi tin tưởng thằng nhóc này không biết Xà Ngữ! Nếu không, sao nó có thể tiếp cận được Gaunt chỉ tôn sùng huyết thống Slytherin cao quý, làm sao nó có thể ở lại trong căn nhà đó? Tên ngốc đầu bị cửa kẹp cũng thông minh hơn hắn!
Hít một hơi thật sâu, Tom mới lại mở miệng nói: "Potter, vừa rồi ngươi đang mở vòi nước chợt khựng lại là vì ngươi đã biết vòi nước này bị hỏng từ trước, lại sợ hãi không muốn để ta phát hiện ra là vì ngươi đã biết bí mật của vòi nước này, đúng không?"
"Tôi..." Đang tuyệt vọng nhìn trần nhà, Harry theo bản năng trả lời Tom, lời vừa thốt ra, nó lập tức ngậm miệng lại.
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi!
"Thật vui mừng, thật bất ngờ!" Tom đứng thẳng người trước mặt Harry, giọng điệu chẳng có gì là vui mừng cả, nghiến răng rít, "Potter, ngươi quả thật xứng đáng là một Slytherin. Ta thu lại lời nhận xét ngươi không xứng là Slytherin trước kia. Biểu hiện của ngươi thật khiến người ta bất ngờ!"
"Tôi..." Harry chỉ nhìn Tom, không giải thích cũng không châm chọc suy đoán của Tom như trước. Trong mắt nó chỉ có thương xót, tiếc nuối, thậm chí có chút đấu tranh khiến Tom khó hiểu. Cảm giác như người bị vạch trần bộ mặt là hắn chứ không phải là nó.
Đặc biệt là vẻ thương xót kia, giống như trong mắt Harry, Tom Riddle hắn đã định sẽ là... vật hy sinh vậy.
Cảm giác này vô cùng khó chịu!
"Ngươi biết vòi nước này có ý nghĩa gì, đúng không?" Mặc dù khó chịu, nhưng dưới ánh mắt đó, thật kỳ lạ là Tom không bùng lửa giận, hắn khôi phục lại sự bình tĩnh nói với Harry bằng tiếng Anh, "Ngươi cũng là hậu duệ của Slytherin?" Hắn chợt bừng tỉnh, "Chả trách ngươi nói Nón Phân Loại nói ngươi vào Slytherin sẽ trở nên vĩ đại."
"Tôi không có huyết thống Slytherin." Lần đầu tiên từ lúc Tom phát hiện ra hình rắn khắc trên vòi nước, Harry nói ra một câu hoàn chỉnh. Nó biết người nhạy bén như Tom, một khi nhìn thấy hình con rắn kia tức khắc sẽ liên kết với tình huống xung quanh mà đoán ra được vòi nước kia có ý nghĩa gì. Nó đã quá sơ suất.
Nhưng, phản ứng của Tom lại nằm ngoài dự đoán của nó. Nó không bị thẳng tay giết chết, hoặc là chưa. Đây quả thật là... Nhớ lại tất cả hành động của Tom từ khi gặp mặt đến bây giờ, lúc này Harry mới dần từ trong hoảng hốt lấy lại lý trí, suy xét cẩn thận.
"Nhưng tôi biết Slytherin để lại một Phòng Chứa Bí Mật ở Hogwarts – trong cuốn Hogwarts, Một Lịch sử có nhắc tới. Quan trọng nhất là, tôi biết cửa vào Phòng Chứa Bí Mật ở đâu."
Harry thoải mái thừa nhận khiến Tom mất đi khả năng suy nghĩ, theo bản năng hỏi: "Làm thế nào ngươi biết được?"
"Anh nghĩ vì sao tôi và người nhà của tôi bị đuổi giết?" Harry mỉm cười.
Mà Tom, từ lời nói mơ hồ của nó, đã đưa ra suy luận đơn giản nhất: "Vì các ngươi biết bí mật này?"
Nếu vậy thì có thể giải thích được hết thảy. Một gia tộc kỳ quái biết Xà Ngữ, hơn nữa còn biết được 'nỗi sợ hãi' có thể giết chết tất cả mà đích thân Slytherin cất giấu trong Phòng Chứa Bí Mật, nếu sơ ý bị một người hoặc một đám người có dã tâm nào đó biết được, số phận của bọn họ gần như đã được định sẵn.
Có điều...
"Tại sao ngươi đột nhiên quyết định thẳng thắn với ta?" Dù một loạt tình tiết bất ngờ xảy đến khiến hắn tạm thời mất đi khả năng suy xét, nhưng tính đa nghi bản năng vẫn phát huy đầy đủ tác dụng.
Harry Potter trước giờ luôn giả ngây giả ngốc trước mặt hắn, lần nào cũng tìm cách nói lảng sang chuyện khác, bị ép hỏi sẽ dùng câu 'Tôi không thể nói cho anh!' đáp lại hắn, sao đột nhiên lại thẳng thắn giống như một Gryffindor được chứ?
Nhưng nó vẫn chưa nói cho hắn biết phía dưới vòi nước kia chính là Phòng Chứa Bí Mật Slytherin mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất