[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá
Chương 26: Cuộc trò chuyện có ý nghĩa lịch sử (1)
Đến tận nửa đêm, con nhện khổng lồ được Hagrid đặt cho cái tên Aragog mới từ trong trứng chui ra, Harry còn đút cho con vật ăn thịt mới sinh kia chút vụn bánh mì rồi mới thu dọn đồ đạc, tạm biệt Hagrid, vội vàng về Phòng Sinh Hoạt Chung Slytherin, lướt nhanh qua những chiếc ghế không một bóng người, nương theo ánh sáng leo lét từ lò sưởi chỉ còn tro đỏ đi lên bậc thang, quẹo nhanh vào căn phòng ký túc ở cuối hành lang của mình.
"Chào buổi tối, Alphard." Harry cởi áo chùng phù thủy đã hơi ẩm do ở ngoài trời lâu ra, để lộ chiếc áo len cũ kỹ bên trong, sau đó mới lấy một chiếc khăn lông lau lau gương mặt đã lạnh cóng của mình, "Vẫn đang viết luận văn sao?"
"Ừ, mình còn chưa viết xong luận văn môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, mình chưa tìm được tư liệu ghi chép về loài Yêu Tinh ở quận Cornwall, tỷ dụ như chúng thích gì, khả năng tấn công thế nào." Alphard vừa nói vừa quay đầu nhìn Harry, "Còn nữa, không phải mình không muốn nói giúp bồ, nhưng Huynh trưởng Riddle đích thân tới đây nói muốn gặp bồ..."
"Tom?" Harry sửng sốt, "Anh ấy tìm mình có chuyện gì à?"
"Ừ, anh ấy nói lần này sẽ không trừ điểm, nhưng lao động công ích vẫn phải làm, còn nói khi bồ về thì nhắn bồ đến phòng của anh ấy." Khuôn mặt Alphard lộ vẻ lo lắng, "Anh ấy còn nói thêm, dù muộn thế nào cũng phải đến!"
Nghe được câu nói sau cùng của Alphard, Harry ngừng lại động tác cởi áo len, kéo áo chỉnh tề lại, rồi đi đến bàn sách cạnh giường mình rút bài luận văn đã viết xong đưa cho Alphard, "Mình đã viết tóm lược về loài Yêu Tinh ở quận Cornwall, nếu như bồ cần có thể tham khảo."
"Cảm ơn bồ, Harry. Lần nào bồ cũng tìm được tài liệu hay để viết luận văn, mình thật không biết những luận chứng xác thực lại đơn giản dễ hiểu của bồ rốt cuộc là được tìm hiểu ở đâu." Alphard nhận lấy luận văn của Harry, "Bồ nên mau chóng đến gặp Huynh trưởng Riddle đi thì hơn, nếu không..."
"Không sao, mình không sợ bị phạt lao động công ích..." Người nào đó mới bị phạt cọ rửa toàn bộ nhà vệ sinh trong lâu đài tuần trước vô tư cười nói, "Được rồi, mình đi gặp Tom đây, tránh cho anh ta lại nghĩ mình vụng trộm chạy tới nơi không nên tới bị Tử Xà nuốt vào bụng rồi."
Bị hiểu lầm vụng trộm lẻn vào Phòng Chứa Bí Mật sẽ không tốt, nó chẳng qua chỉ đưa Hagrid tới căn phòng mà bốn mươi năm sau một vị giáo sư Độc Dược khác trưng dụng làm lớp học môn Độc Dược hoài niệm một chút, nhân tiện ấp trứng Nhện Khổng lồ thôi mà.
Ngay cả áo khoác cũng không mặc thêm vào, Harry đã vội mở cửa phòng, quẹo trái tới trước cửa căn phòng bên cạnh, nhẹ nhàng gõ cửa. Ba giây sau, cánh cửa được mở ra, đôi mắt vằn tia máu của Tom liền xuất hiện trước mắt Harry.
"Thật khiến người ta hoài niệm!" Harry nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tơ máu kia, theo bản năng lầm bầm, "Nếu như có thêm cái mũi..."
Đáng tiếc, Tom không nghe ra được cũng không để tâm nó đang lầm bầm điều gì. Hắn vì không kiềm chế được, trong vòng nửa giờ ngắn ngủi đã lật xem cuốn sách tên 'Trường Sinh Linh Giá' lấy được từ thư viện, làm cho hiện tại đầu óc hắn vô cùng hỗn loạn.
Quả đúng như hắn suy đoán từ trước, Trường Sinh Linh Giá quả thật có thể đưa con người ta đạt tới cảnh giới bất tử, nếu như thành công chế tạo, hắn sẽ tiến xa hơn bất cứ ai trên con đường tìm kiếm sự bất tử. Nếu như vậy, Hòn Đá Phù Thủy có thể chế tạo thuốc Trường Sinh của Nicholas Flamel đáng là gì?
Có điều, trong sách chỉ viết những điều rất cơ bản về Trường Sinh Linh Giá, cũng chỉ đề cập đến việc muốn chế tạo một Trường Sinh Linh Giá cần phải giết người, về phần chi tiết thế nào, ngay cả một từ cũng không có. Cho nên, lúc này tâm trạng của Tom không được tốt, rất không tốt, vô cùng không tốt.
"Potter..." Hắn giả cười cúi đầu nhìn Harry, "Mời vào!" Nghiêng người, nhìn dáng người dưới lớp áo len rộng thùng thình càng có vẻ nhỏ gầy đi vào phòng mình, Tom mới đóng cửa lại – Đã qua cửa của ta, đừng hòng nghĩ đến chuyện dễ dàng đi ra!
"Trứng Nhện Khổng lồ kia đã nở rồi?" Tom ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, vì thế Harry đành phải ấm ức ngồi xổm xuống, nhân tiện ngâm cứu hoa văn màu xanh bạc đan xen trên thảm trải sàn.
Nhưng dù như vậy, Tom cũng nhạy cảm phát hiện được sau khi nghe được câu hỏi kia của hắn, Harry đã thở phào một hơi.
"Ừ, Hagrid đặt tên cho nó là Aragog." Harry trả lời, sau đó ngồi luôn xuống thảm sàn.
Tom không thèm để ý đến hành động không chút hình tượng giống Gryffindor này. Sau khi yên lặng vài tuần, cuối cùng hắn quyết định tiếp tục nói chuyện nghiêm túc với Harry Potter, miễn sao Harry Potter biểu hiện như lúc ở trong nhà vệ sinh hôm đó.
"Cậu học được phép Biến hình Animagi từ lúc nào?" Cách nói chuyện vòng vo của Slytherin thật sự không thích hợp để tra hỏi Harry Potter, cho nên Tom luôn trực tiếp tấn công.
"Ừm..." Thiếu niên ngồi dưới thảm trải sàn ngẩng đầu nhìn Tom một cái rồi lại cúi đầu xuống đếm ngón tay.
Tom bắt đầu cảm thấy muốn hộc máu, chẳng lẽ việc này cũng cần phải đếm ngón tay nhớ lại sao? Harry Potter dù vì phải lang thang không được đi học đàng hoàng cũng không đến mức nhớ lại một sự kiện trong cuộc đời mười mấy năm ngắn ngủi cũng phải điểm ngón tay chứ? Hắn có cần cho nó mượn luôn ngón tay mình, tránh cho nó đếm không hết tháng không?
Vài phút sau, Tom mới lần nữa nhìn thấy đôi mắt xanh ngọc.
"Rất lâu trước kia rồi, tôi không nhớ được chính xác thời gian." Vẻ mặt Harry đầy hoài niệm.
Mà nhìn vẻ mặt này của nó, Tom lập tức nghiến răng, "Cậu có thể nói thẳng với ta, cậu là một Animagus..."
"Nhưng tôi không thay đổi được hình dáng bên ngoài."
Được lắm, Harry Potter ngươi là một quái thai!
Khóe môi Tom giật giật, "Vậy tại sao cậu lại giám sát ta?"
"Tôi..." Harry ngập ngừng, mà Tom lại thở phào nhẹ nhõm. Tốt lắm, cuối cùng vẻ mặt giả ngu kia đã biến mất rồi, Harry Potter thế này trông thuận mắt hơn nhiều.
"Cậu làm sao?" Giọng điệu của hắn rất êm ái, tay lại đưa ra sau nắm lấy đũa phép cất trong túi quần đằng sau. Dù Harry Potter có là một quái thai, hắn cũng nắm chắc trong thời gian ngắn nhất có thể chế ngự được nó.
"Tôi chỉ tò mò thôi. Lúc đó anh đứng lại ở cửa Phòng Sinh Hoạt Chung rồi đột ngột rời đi, rất kỳ quặc." Harry dừng tay cọ sát thảm trải sàn, ôm hai chân, ngẩng đầu nhìn Tom, "Hơn nữa anh là một Xà Khẩu, ngày trước, lúc anh bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, lại dùng Xà Ngữ nói chuyện với ông Gaunt, tôi đã vô cùng sửng sốt. Tôi không ngờ được rằng, trên đời này vẫn còn có một Xà Khẩu nữa, sau đó tôi mới hiểu ra những lời nói của ông Gaunt không phải là những lời điên loạn, ông ấy thật sự mang huyết thống cao quý."
Tom nhìn Harry không mấy coi trọng nhún vai, không có tâm trạng nào nhắc nhở nó, lúc nó nói 'huyết thống cao quý', dáng vẻ hoàn toàn trái ngược với ẩn ý trong lời nói của nó.
Hừ, kẻ phản bác quan điểm huyết thống, là một tín đồ của học thuyết Dumbledore sao?
"Chào buổi tối, Alphard." Harry cởi áo chùng phù thủy đã hơi ẩm do ở ngoài trời lâu ra, để lộ chiếc áo len cũ kỹ bên trong, sau đó mới lấy một chiếc khăn lông lau lau gương mặt đã lạnh cóng của mình, "Vẫn đang viết luận văn sao?"
"Ừ, mình còn chưa viết xong luận văn môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, mình chưa tìm được tư liệu ghi chép về loài Yêu Tinh ở quận Cornwall, tỷ dụ như chúng thích gì, khả năng tấn công thế nào." Alphard vừa nói vừa quay đầu nhìn Harry, "Còn nữa, không phải mình không muốn nói giúp bồ, nhưng Huynh trưởng Riddle đích thân tới đây nói muốn gặp bồ..."
"Tom?" Harry sửng sốt, "Anh ấy tìm mình có chuyện gì à?"
"Ừ, anh ấy nói lần này sẽ không trừ điểm, nhưng lao động công ích vẫn phải làm, còn nói khi bồ về thì nhắn bồ đến phòng của anh ấy." Khuôn mặt Alphard lộ vẻ lo lắng, "Anh ấy còn nói thêm, dù muộn thế nào cũng phải đến!"
Nghe được câu nói sau cùng của Alphard, Harry ngừng lại động tác cởi áo len, kéo áo chỉnh tề lại, rồi đi đến bàn sách cạnh giường mình rút bài luận văn đã viết xong đưa cho Alphard, "Mình đã viết tóm lược về loài Yêu Tinh ở quận Cornwall, nếu như bồ cần có thể tham khảo."
"Cảm ơn bồ, Harry. Lần nào bồ cũng tìm được tài liệu hay để viết luận văn, mình thật không biết những luận chứng xác thực lại đơn giản dễ hiểu của bồ rốt cuộc là được tìm hiểu ở đâu." Alphard nhận lấy luận văn của Harry, "Bồ nên mau chóng đến gặp Huynh trưởng Riddle đi thì hơn, nếu không..."
"Không sao, mình không sợ bị phạt lao động công ích..." Người nào đó mới bị phạt cọ rửa toàn bộ nhà vệ sinh trong lâu đài tuần trước vô tư cười nói, "Được rồi, mình đi gặp Tom đây, tránh cho anh ta lại nghĩ mình vụng trộm chạy tới nơi không nên tới bị Tử Xà nuốt vào bụng rồi."
Bị hiểu lầm vụng trộm lẻn vào Phòng Chứa Bí Mật sẽ không tốt, nó chẳng qua chỉ đưa Hagrid tới căn phòng mà bốn mươi năm sau một vị giáo sư Độc Dược khác trưng dụng làm lớp học môn Độc Dược hoài niệm một chút, nhân tiện ấp trứng Nhện Khổng lồ thôi mà.
Ngay cả áo khoác cũng không mặc thêm vào, Harry đã vội mở cửa phòng, quẹo trái tới trước cửa căn phòng bên cạnh, nhẹ nhàng gõ cửa. Ba giây sau, cánh cửa được mở ra, đôi mắt vằn tia máu của Tom liền xuất hiện trước mắt Harry.
"Thật khiến người ta hoài niệm!" Harry nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tơ máu kia, theo bản năng lầm bầm, "Nếu như có thêm cái mũi..."
Đáng tiếc, Tom không nghe ra được cũng không để tâm nó đang lầm bầm điều gì. Hắn vì không kiềm chế được, trong vòng nửa giờ ngắn ngủi đã lật xem cuốn sách tên 'Trường Sinh Linh Giá' lấy được từ thư viện, làm cho hiện tại đầu óc hắn vô cùng hỗn loạn.
Quả đúng như hắn suy đoán từ trước, Trường Sinh Linh Giá quả thật có thể đưa con người ta đạt tới cảnh giới bất tử, nếu như thành công chế tạo, hắn sẽ tiến xa hơn bất cứ ai trên con đường tìm kiếm sự bất tử. Nếu như vậy, Hòn Đá Phù Thủy có thể chế tạo thuốc Trường Sinh của Nicholas Flamel đáng là gì?
Có điều, trong sách chỉ viết những điều rất cơ bản về Trường Sinh Linh Giá, cũng chỉ đề cập đến việc muốn chế tạo một Trường Sinh Linh Giá cần phải giết người, về phần chi tiết thế nào, ngay cả một từ cũng không có. Cho nên, lúc này tâm trạng của Tom không được tốt, rất không tốt, vô cùng không tốt.
"Potter..." Hắn giả cười cúi đầu nhìn Harry, "Mời vào!" Nghiêng người, nhìn dáng người dưới lớp áo len rộng thùng thình càng có vẻ nhỏ gầy đi vào phòng mình, Tom mới đóng cửa lại – Đã qua cửa của ta, đừng hòng nghĩ đến chuyện dễ dàng đi ra!
"Trứng Nhện Khổng lồ kia đã nở rồi?" Tom ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, vì thế Harry đành phải ấm ức ngồi xổm xuống, nhân tiện ngâm cứu hoa văn màu xanh bạc đan xen trên thảm trải sàn.
Nhưng dù như vậy, Tom cũng nhạy cảm phát hiện được sau khi nghe được câu hỏi kia của hắn, Harry đã thở phào một hơi.
"Ừ, Hagrid đặt tên cho nó là Aragog." Harry trả lời, sau đó ngồi luôn xuống thảm sàn.
Tom không thèm để ý đến hành động không chút hình tượng giống Gryffindor này. Sau khi yên lặng vài tuần, cuối cùng hắn quyết định tiếp tục nói chuyện nghiêm túc với Harry Potter, miễn sao Harry Potter biểu hiện như lúc ở trong nhà vệ sinh hôm đó.
"Cậu học được phép Biến hình Animagi từ lúc nào?" Cách nói chuyện vòng vo của Slytherin thật sự không thích hợp để tra hỏi Harry Potter, cho nên Tom luôn trực tiếp tấn công.
"Ừm..." Thiếu niên ngồi dưới thảm trải sàn ngẩng đầu nhìn Tom một cái rồi lại cúi đầu xuống đếm ngón tay.
Tom bắt đầu cảm thấy muốn hộc máu, chẳng lẽ việc này cũng cần phải đếm ngón tay nhớ lại sao? Harry Potter dù vì phải lang thang không được đi học đàng hoàng cũng không đến mức nhớ lại một sự kiện trong cuộc đời mười mấy năm ngắn ngủi cũng phải điểm ngón tay chứ? Hắn có cần cho nó mượn luôn ngón tay mình, tránh cho nó đếm không hết tháng không?
Vài phút sau, Tom mới lần nữa nhìn thấy đôi mắt xanh ngọc.
"Rất lâu trước kia rồi, tôi không nhớ được chính xác thời gian." Vẻ mặt Harry đầy hoài niệm.
Mà nhìn vẻ mặt này của nó, Tom lập tức nghiến răng, "Cậu có thể nói thẳng với ta, cậu là một Animagus..."
"Nhưng tôi không thay đổi được hình dáng bên ngoài."
Được lắm, Harry Potter ngươi là một quái thai!
Khóe môi Tom giật giật, "Vậy tại sao cậu lại giám sát ta?"
"Tôi..." Harry ngập ngừng, mà Tom lại thở phào nhẹ nhõm. Tốt lắm, cuối cùng vẻ mặt giả ngu kia đã biến mất rồi, Harry Potter thế này trông thuận mắt hơn nhiều.
"Cậu làm sao?" Giọng điệu của hắn rất êm ái, tay lại đưa ra sau nắm lấy đũa phép cất trong túi quần đằng sau. Dù Harry Potter có là một quái thai, hắn cũng nắm chắc trong thời gian ngắn nhất có thể chế ngự được nó.
"Tôi chỉ tò mò thôi. Lúc đó anh đứng lại ở cửa Phòng Sinh Hoạt Chung rồi đột ngột rời đi, rất kỳ quặc." Harry dừng tay cọ sát thảm trải sàn, ôm hai chân, ngẩng đầu nhìn Tom, "Hơn nữa anh là một Xà Khẩu, ngày trước, lúc anh bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, lại dùng Xà Ngữ nói chuyện với ông Gaunt, tôi đã vô cùng sửng sốt. Tôi không ngờ được rằng, trên đời này vẫn còn có một Xà Khẩu nữa, sau đó tôi mới hiểu ra những lời nói của ông Gaunt không phải là những lời điên loạn, ông ấy thật sự mang huyết thống cao quý."
Tom nhìn Harry không mấy coi trọng nhún vai, không có tâm trạng nào nhắc nhở nó, lúc nó nói 'huyết thống cao quý', dáng vẻ hoàn toàn trái ngược với ẩn ý trong lời nói của nó.
Hừ, kẻ phản bác quan điểm huyết thống, là một tín đồ của học thuyết Dumbledore sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất