[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 62: Anh sốt rồi?

Trước Sau
Khi Tom từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, ánh mặt trời rực rỡ đã len lỏi vào trong căn nhà của họ Gaunt. Hắn chậm rãi ngồi dậy, bối rối quan sát xung quanh mới nhận ra mình đang ở nơi nào.

"Harry..." Hắn mở miệng, phát hiện giọng nói của mình khàn đặc. Vỗ vỗ đầu để giúp mình từ trong mơ màng tỉnh táo lại hoàn toàn, Tom loạng choạng đứng dậy, uống cạn một cốc nước, mới phát hiện có người đứng ở cửa phòng ngủ từ lúc nào, đang nhìn mình chằm chằm.

"Chào buổi chiều, Gaunt." Hắn giả cười, ngồi xuống ghế, nhìn thẳng người đàn ông mặc chiếc áo chùng cũ rách đối diện, "Xin lỗi vì đã quấy rầy, ta chỉ muốn tìm Harry."

"Nó không có ở đây!" Giọng nói của Gaunt cộc cằn, nghe không rõ lời, "Nó ở nhà thằng Riddle chó chết ấy!"

"Ta nghĩ ta biết tìm cậu ấy ở nơi nào." Tom đổi sang Xà Ngữ, thoáng nhếch miệng cười, ánh mắt khinh thường nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, "Hậu duệ của Slytherin? Ai tin được mi mang trong mình huyết mạch của Slytherin?"

Hắn vốn chỉ cảm thán một câu, vậy mà Gaunt như bị khiêu khích, đột nhiên nhảy dựng tới, dứ dứ bàn tay phải đầy vết thương trước mặt Tom. "Mày có thấy không? Đây chính là minh chứng!"

Tom hơi nghiêng người né ngón tay như muốn đâm thủng mắt mình của Gaunt, đang định đẩy bàn tay kia ra, mắt chợt híp lại, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đang lóe sáng trên ngón tay cùng màu với bùn đất của Gaunt.

"Thứ này..." Hắn ra vẻ hoài nghi nhìn Gaunt, nụ cười trên mặt càng thêm khinh miệt, "...có thể chứng minh điều gì chứ?"

"Chiếc nhẫn gia truyền của Slytherin! Giống như chiếc hộp dây chuyền, đều là tài sản cá nhân của Slytherin. Tao lấy nhẫn, hộp dây chuyền cho Merope! Con ả ti tiện! Nó vì sẽ trở thành vợ của tao cho nên mới được đeo chiếc hộp dây chuyền đó, thế mà nó lại chạy theo một thằng Muggle! Đáng lẽ nó phải là vợ của tao, còn mày là con của tao mới đúng!"

Tom nhíu mày đưa tay lau nước miếng bị Gaunt đang kích động mà phun lên mặt mình, nhìn gã đàn ông đang cười điên cuồng kia, tầm mắt di chuyển theo bàn tay phải đang múa may không ngừng của gã.

Quả nhiên là chiếc nhẫn Slytherin để lại! Không những vậy, má hắn còn có chiếc hộp dây chuyền của Slytherin, nhưng tại sao người trong cô nhi viện chưa từng nhắc tới chuyện này? Những di vật của má hắn mà bọn chúng giao lại cho hắn cũng không hề có thứ gì giống chiếc hộp dây chuyền cả.

Lẽ nào...? Tom nhớ lại những lời lẽ mà bà Cole từng dùng khi nhắc tới má hắn: nghèo rớt mùng tơi, xấu xí, ngã trước cửa cô nhi viện vào đêm Giáng Sinh... Bà ta đã không sử dụng pháp thuật kể từ khi Riddle bỏ đi, cho nên trong lúc khó khăn đã bán chiếc hộp dây chuyền quý giá của Slytherin?

Thứ đó vốn dĩ thuộc về hắn!

Tom nhìn chiếc nhẫn trên tay Gaunt, đôi con ngươi tối lại. Cả chiếc nhẫn này cũng thuộc về hắn mới đúng! Chỉ có Pháp sư ưu tú như hắn mới xứng đáng là người thừa kế chân chính của Slytherin, mới có đủ tư cách kế thừa tài sản Slytherin truyền lại. Tên Gaunt điên điên khùng khùng này vốn không có tư cách cầm thứ đồ vật quý giá như vậy. Thứ này là của hắn, chỉ có thể là của hắn!

Ánh mắt Tom trở nên quyết liệt, hắn uống cạn cốc nước, rồi mỉm cười đứng dậy, mặc kệ bàn tay của Gaunt vô cùng bẩn thỉu, hắn giơ tay bắt lấy cánh tay vẫn đang không ngừng huơ huơ giữa không trung của gã.

"Dừng lại!" Hắn ra lệnh, "Để ta xem chiếc nhẫn!"



"Không! Thứ này là của tao!" Sức lực của Gaunt lớn hơn Tom tưởng, gã thoát khỏi kiềm chế của Tom, cảnh giác nhìn chằm chằm Tom vừa lùi lại phía sau hai bước để lại lấy lại thăng bằng, "Nó vốn dĩ có thể đã là của mày, nhưng giờ, mày chỉ là một đứa Máu lai dơ bẩn, làm ô uế huyết thống Slytherin cao quý! Tên Muggle hèn hạ, chiếc nhẫn này không bao giờ thuộc về mày! Nó sẽ theo tao đến hơi thở cuối cùng, cùng Slytherin cao quý an nghỉ! Còn mày..." Gaunt dùng ngón tay đeo nhẫn chỉ thẳng Tom, "...sẽ không bao giờ được thừa nhận là một Slytherin!"

Khuôn mặt tái nhợt Tom theo từng lời của Gaunt mà càng lúc càng âm trầm. Hắn nhìn chằm chằm ngón tay gần như chạm tới mũi mình, chậm rãi rút đũa phép ra.

"Vậy sao?" Tom cười lạnh, đầu đũa phép dường như phát sáng, "Mi nghĩ ta không thể đối phó với mi?"

"Đừng hòng đe dọa tao, Riddle!" Gaunt gầm thét rút cây đũa phép trông như một nhánh cây ra, "Slytherin cao quý không sợ hãi bất cứ uy hiếp nào!"

Tom lắc đầu, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, "Yên tâm, ta sẽ không giết mi. Ta sẽ khiến một kẻ sỉ nhục dòng máu chân chính của Slytherin như mi tự tay giao lại chiếc nhẫn của ta cho ta." Hơi dừng lại, hắn nhắm thẳng đũa phép vào đầu Gaunt, "Imperio!"

Vẻ mặt điên cuồng của Gaunt lập tức trở nên trống rỗng. Tom cười lạnh một tiếng, đưa tay ra, ra lệnh, "Đưa chiếc nhẫn cho ta! Nhớ cho kỹ, mi tình nguyện dâng tặng chiếc nhẫn cho Chúa Tể Voldemort cao quý vĩ đại!"

"Vâng, tôi cam tâm tình nguyện. Chiếc nhẫn này vốn thuộc về Chúa Tể Voldemort!" Gaunt nói xong dùng sức tháo chiếc nhẫn trên tay mình ra, máu từ vết thương trên tay gã dính đầy nhẫn.

Nhìn chiếc nhẫn dính đầy bùn đất lẫn máu được đưa tới trước mặt mình, Tom nhăn mày ra lệnh cho Gaunt làm sạch. Gã đàn ông đã bị khống chế lập tức đi ra chỗ thùng nước bên ngoài rửa sạch chiếc nhẫn. Tom nghiêng người, lười biếng tựa lên lề cửa, cười tươi. Nhìn thấy phía xa, một bóng người nhỏ gầy nương theo ánh trời chiều đang đi về hướng này, hắn liền hóa giải Lời Nguyền Độc Đoán ếm lên Gaunt, cất đũa phép đi, đứng thẳng người lên.

"Mệt không?" Hắn đi ra con đường nhỏ đón Harry, tiện tay xoa lên mái tóc vì ướt đẫm mồ hôi mà xẹp xuống của nó, "Sao lúc sáng không gọi ta dậy?"

Mặt Harry vốn đỏ ửng, cho nên Tom không biết nó có vì hành động và lời nói của mình mà đỏ mặt hay không, nhưng hắn có thể khẳng định, Harry nói lắp: "A, chuyện đó... Tôi... tôi thấy anh ngủ say, có vẻ như rất mệt, cho nên..."

Tom hiếm khi tốt bụng bỏ qua cho Harry, bàn tay hắn từ đầu Harry trượt xuống ôm lấy bờ vai nó, vừa đi vào trong nhà vừa cười vui vẻ nói. "Harry, cảm ơn em!"

"Hả?" Harry há hốc miệng, sửng sốt nhìn Tom, "Anh không sao đấy chứ? Có phải đêm qua chiếc thảm tôi đắp cho anh quá mỏng, làm anh bị sốt rồi không?" Nói xong, bàn tay lành lạnh của nó sờ lên trán.

Khuôn mặt vốn tái nhợt của Tom hơi ửng lên, trong khoảnh khắc Harry sờ tay lên trán hắn, hắn liền cảm nhận được thân nhiệt của mình tăng lên không ít.

"Thật nóng!" Harry nhíu mày.

Tom lẳng lặng nhìn Harry thu tay về, sau đó lại đột nhiên duỗi hai tay ra ôm lấy cổ hắn. Thân thể Tom thoáng căng cứng. Harry vẫn luôn né tránh tiếp xúc thân mật với hắn đột nhiên muốn làm gì đây?

Hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt do mình đang bị kéo khom người xuống mà càng lúc càng gần kia, cảm nhận hơi thở nóng ấm phả ra, Tom bất giác liếm môi, ánh mắt dừng lại ở đôi môi quyến rũ của người nọ.



Mặc dù không hiểu vì sao Harry lại đột nhiên chủ động như vậy, nhưng Tom tuyệt đối bằng lòng hưởng thụ, cho nên hắn không chủ động mà chờ đợi Harry. Thế nhưng, kết quả là...

Một tay Harry từ gáy đi lên sau ót hắn, sau đó trán hai người vang lên một tiếng va chạm nhỏ – trán Tom liền áp sát phần trán vì chảy mồ hôi mà có chút man mát của Harry.

"A..." Tom thốt ra một tiếng, không biết là thất vọng hay kinh ngạc. Hắn thở dài một hơi, khóe miệng nở một nụ cười khổ.

Sao hắn có thể mong đợi Harry chủ động hôn hắn được chứ? Thiếu niên đang áp trán lên trán hắn, chóp mũi chạm nhau, ánh mắt nhìn nhau này trước giờ vẫn luôn trốn tránh hắn mà.

"Cảm thấy thế nào?" Ánh mắt xanh ngọc của Harry đầy vẻ quan tâm, "Người anh hơi nóng. Nhưng tôi không mang theo Độc được, thuốc của Muggle..."

Nhìn ánh mắt lộ vẻ quan tâm, lo lắng gần ngay trong gang tấc, Tom đưa tay bưng lấy mặt Harry, hơi nghiêng đầu hôn lên khóe môi nó.

"Ta không sao." Tom đứng thẳng người dậy, cầm lấy bàn tay của Harry, đi vào bên trong nhà.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng lầm bầm của cậu bé bên cạnh, "Không sốt sao đột nhiên lại cảm ơn?"

Chân Tom mềm nhũn, suýt chút ngã xuống. Thì ra vừa rồi Harry quan tâm hắn có sốt hay không chỉ bởi vì lời cảm ơn trước đó của hắn thôi sao? Sắc mặt Tom từ ửng hồng lập tức chuyển thành tái nhợt. Hắn biết mà, đối với một số người, không nên đối xử quá tốt! Bởi vì người ta không những không cảm kích, lại còn ngu ngốc chẳng hiểu ra!

Tom giả cười, "Ta thật sự không sao, Harry. Cảm ơn sự quan tâm của em."

"Không... ừm... có gì!" Dường như nhận ra suy nghĩ đằng sau nụ cười giả của của Tom, Harry thành thực đáp. Đến khi hai người bọn nó ngồi xuống bãi cỏ trước cửa, nó mới nói tiếp, "Nhưng mà, người anh nóng thật đấy. Cộng thêm anh nói mấy ngày rồi anh không ngủ, hôm qua còn xuất hiện với dáng vẻ kinh khủng như vậy..."

"Ta biết sức khỏe của mình mà, Harry." Tom làm khô tóc giúp Harry, rồi luồn tay vào mái tóc mềm mại của nó vuốt vuốt. Hắn nhắm mắt, tựa đầu có chút choáng váng lên ván cửa phía sau, thấp giọng rên rỉ: "Chỉ có chút thiếu ngủ. Hôm nay ta ngủ một giấc sẽ không sao đâu."

"Thật sự không sao chứ?" Harry nghi ngờ quay đầu nhìn Tom, tay lay lay cẳng chân trên mặt cỏ của hắn.

"Nếu như em thật sự lo lắng cho ta..." Tom cười, khóe môi hơi hếch lên lộ vẻ khiêu khích, ngả ngớn nâng cằm Harry lên, "... vậy hôn ta một cái đi! Ta tin không có bất cứ Độc dược nào hiệu quả hơn nước miếng của em đâu."

"Riddle!" Nghe thấy lời Tom nói, mặt Harry lại đỏ lên. Nó căm tức hất bàn tay Tom ra, nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, nghiến răng nói, "Tôi khẳng định anh vô cùng khỏe mạnh!"

Sau đó, Harry nhìn thấy Gaunt đang đi tới chỗ của bọn nó, trên tay cầm chiếc nhẫn đá đen chưa từng rời ngón tay hắn, lúc này đã được rửa sạch sẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau