[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 117: Có một số việc nhất định sẽ làm cho bọn họ trở thành bạn bè

Trước Sau
"Ông mới đi đường không nhìn ấy! Tôi đi trên đường này lâu như vậy, chẳng lẽ ông không thấy sao?" Vốn đang định xin lỗi, nhưng thấy mình bị xách lên, lại nhìn vẻ mặt hung dữ của người nọ, James căm tức nói.

Mặc dù lúc đụng phải người kia là cậu chỉ đang mải nhìn Severus, chờ đợi đáp án, nhưng đúng như cậu nói, đường rộng là thế, một đứa trẻ nhỏ không để ý phía trước, chẳng lẽ người đàn ông cao lớn này cũng không để ý sao?

"Nhóc con, còn dám cãi, mày không muốn sống nữa hả?" Gã đàn ông thấy James gào lên với mình, đôi mắt mang theo men say trừng lớn, bàn tay đang nhấc James lên cũng nâng cao, "Tao thấy mày muốn chết thật rồi!"

Nói xong gã vứt chai rượu trong tay còn lại đi, bàn tay giơ cao...

"Tên khổng lồ muốn làm gì?" Sirius thấy tình hình không ổn, muốn xông tới, nhưng cậu vừa bước được một bước đã bị giữ lại.

Severus túm chặt cánh tay của Sirius, không cho cậu xông tới, chẳng những vô ích còn có thể khiến chính cậu ta cũng bị nguy hiểm.

"Severus, cậu... Thả tôi ra! James đang bị nguy hiểm... Cậu không muốn giúp cũng đừng ngăn cản tôi..."

"Tên ngốc nhà cậu, xông tới thì giúp được gì?" Severus nói xong, tay còn lại rút đũa phép, nhắm chuẩn xác bàn tay đang giơ cao của gã đàn ông đang định đánh James, "Đừng quên chúng ta là Phù thủy, không phải đám Pháp sư ngu ngốc chỉ biết dùng tay chân kia."

"Hóa đá!" Severus hô lớn, pháp lực đột nhiên bộc phát với sức mạnh lớn làm bùa chú của cậu mất đi độ chính xác, thay vì trúng tay của gã đàn ông lại trúng ngay vào đầu James.

"Bốp!"

Ngay khi bùa chú của Severus bắn trúng, tay của gã đàn ông mặt đầy râu ria kia cũng hạ xuống khuôn mặt đã bị hóa đá của James.

"Nhãi con chết tiệt! Đầu cứng thật đấy... Để tao xem đầu mày cứng đến mức nào!" Gã đàn ông đang say rượu không hề nhận ra James trong tay mình đã hóa đá, xách cậu tới gần một vách tường.

"Severus!" Sirius theo bản năng cầm lấy tay Severus, hoảng hốt kêu lên, "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Đũa phép của cậu và James chỉ là đồ chơi, đến khi sử dụng một số lượng bùa chú sơ cấp nhất định sẽ mất đi hiệu lực.

"Cậu mau chạy về nhà tìm chú Harry và chú Tom, tôi ở lại đây..." Severus hất tay Sirius ra, rồi bước lên trước mấy bước, nhắm thẳng James, đọc thần chú: "Finite Incantatem." (Bùa Kết thúc).

James phát hiện mình đã có thể cử động, lập tức giãy dụa chân tay để gây khó khăn cho gã đàn ông. Mà Sirius ở tuốt phía sau thấy tình cảnh này, cắn răng, cuối cùng chạy ngược về phía con đường mà trước đó bọn cậu đã đi tới đây.

Cũng may, ba cậu bé không đi quá xa, nếu không đợi cậu chạy về đến nơi gọi người thì đã quá muộn rồi. Sirius vừa chạy hết tốc lực, vừa lo lắng cho hai người bạn của mình, bước chạy càng lúc càng nhanh.

Mà Severus ở lại đó, lần đầu tiên phát hiện bao nhiêu bùa chú mình học vào thời điểm quan trọng này lại không có bất cứ tác dụng gì cả. Trong khi James đang 'đấu tranh' với gã đàn ông, cậu đã điểm qua tất cả bùa chú mình biết trong đầu một lượt, phát hiện không dùng được cái nào trong tình huống này.

Vì vậy, cậu cất đũa phép vào túi áo, giống như bị đám trẻ con bắt nạt khi trước, đôi mắt sắc bén đảo quanh, thấy ven đường có một đống đá.

"Cậu cố gắng lên, tôi tới đây!" Severus nhìn James đã sắp bị gã đàn ông cao lớn xách đến gần bức tường, phát hiện gã đó đang túm chặt chỏm tóc rối trên đầu James, động tác càng nhanh hơn, chạy tới bê một tảng đá tương đối lớn, nhắm thẳng lưng 'người khổng lồ', ném tới.

"Bịch!" Tiếng va chạm nặng khiến Severus sợ hãi, nhưng cậu không hề mất đi bản năng đã tôi luyện được qua nhiều năm bị bắt nạt, lập tức lui về sau hai bước. Chỉ có điều, cậu tính sai rồi. Kẻ cậu đối phó lần này vốn chẳng phải những đứa trẻ như cậu hay chỉ lớn hơn cậu một chút, mà là một người đàn ông cao lớn, lưng hùm vai gấu. Chỉ với thời gian lùi hai bước chân của một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, gã đàn ông đã kịp quay người, xông tới chỗ Severus.

"Nhãi con chết tiết, đám nhãi con đáng chết chúng mày..." 'Người khổng lồ' sau rượu rống lên giận dữ, xông tới túm được Severus mới chỉ lùi được hai bước chân mà không kịp né tránh, đau đớn trên lưng làm gã quên luôn cả James.

"Severus..." James sững sờ nhìn Severus bị 'gã không lồ' tát cho một cái mà ngã lăn xuống đất. Cậu không ngờ Severus mới nhìn đã khiến người khác thấy khó gần lại vì cậu mà...

"Ngu ngốc..." Severus nuốt máu tươi vì vừa bị đánh mà chảy ra đầy miệng, liếc mắt thấy James đang sững người đứng đó. Mặc dù rất xem thường phản ứng ngốc nghếch kia của đối phương, nhưng cậu cũng hiểu có lẽ James và Sirius đều chưa từng bị người khác đánh. Mà đứa nhỏ chưa từng bị đánh tất nhiên sẽ có biểu hiện ngu ngốc như vậy.

"Mày dám đánh tao! Nhãi con đáng chết..." 'Người khổng lồ' giận dữ gầm lên, bước tới một bước tiến sát Severus còn chưa kịp đứng dậy, nhấc chân muốn đá cậu bé.

"Đi chết đi! Đồ quái vật!" Đúng lúc này, không biết James nhặt được hòn đá còn lớn hơn vừa nãy Severus ném tới ở đây, nhảy lên thật cao, dùng sức đập lên đầu gã đàn ông.



"A..." 'Gã khổng lồ' bị đau, không những không thu chân về mà còn kịp thời vung chân ra sau, đá văng James ra. James bị đá bay lên cao, rồi rơi xuống, đụng phải bức tường phía sau, trượt dọc bức tường xuống đất.

"Nhãi con kia chết rồi, giờ đến lượt mày..." Gã đàn ông quay người lại, sờ lên phần đầu bị đánh chảy máu, nở nụ cười dữ tợn bước tới chỗ Severus.

Severus đã nhận cơ hội gã đàn ông đánh James mà đứng dậy lúc này lại chỉ đứng đó, đưa tay ra sau lưng, nhìn gã đàn ông từng bước tới chỗ mình, không hề động đậy.

"Sợ đến ngây người rồi hả?" Gã đàn ông kia lại bước tới một bước, từ trên bao nhìn xuống Severus, đôi mắt vằn tơ máu đầy hung dữ.

Gã chậm rãi vươn tay tới cổ Severus, mà đúng lúc này, bàn tay vẫn đặt sau lưng của Severus chợt vươn về phía trước, cầm chai rượu trước đó bị gã đàn ông ném đi mà vỡ nham nhở đâm vào bụng 'gã khổng lồ'. Sau khi đâm trúng lập tức xoay người chạy tới chỗ James.

Đáng tiếc, cậu đã đánh giá thấp kẻ say rượu mà thần kinh toàn thân đều bị tê liệt mà phản ứng chậm với đau đớn rồi. Cậu vừa chạy mấy bước, chợt cảm nhận được một cơn gió lạnh từ phía sau thổi tới, ngay sau đó cả người cậu bị bay lên không trung, rồi rớt xuống bên cạnh James.

"James?" Sau khi rơi xuống dất, Severus cảm thấy đùi mình đau đớn, vì vậy cậu không vội động đậy mà đưa tay lay James đang bất tỉnh, xem cậu ấy có thật là đã chết rồi không. Nếu như James chết...

Severus quả thật không dám nghĩ tới phản ứng của Harry, còn cả Tom.

May mắn là sau khi bị cậu lay mấy cái, James dần mở mắt, "Sao lại...? Severus, cậu không sao chứ?" James vừa mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Severus, lập tức nở nụ cười, "Sao? Thấy mình giỏi không? Có cứu được cậu không?"

"Có..." Severus thấy cánh mũi mình cay xè, khuôn mặt trước mắt cũng trở nên mơ hồ. Có thể là do chân quá đau, cậu nghĩ vậy. Rồi rút đũa phép ra, chỉ thẳng 'gã khổng lồ' đang một tay ôm bụng, đi tới chỗ hai cậu.

"Cậu còn ếm bùa được không?" Severus quay đầu nhìn 'gã khổng lồ', thấp giọng hỏi James, "Đũa phép của cậu, còn ếm bùa được không?"

"Chắc là còn." James ngẫm nghĩ, "Ít nhất có thể ếm được một, hai bùa chú." Lúc nãy chơi trong sân, phần lớn đều là Sirius khoe khoang.

"Vậy được." Severus hít sâu một hơi, nói: "Rút ra đũa phép, hai chúng ta dùng Bùa Choáng."

"Bùa Choáng?" James theo bản năng mà nghe lời rút đũa phép của mình ra, "Nhưng mà mình không nắm vững bùa này..."

"Phải ếm mới biết được." Severus nhìn 'gã khổng lồ' càng lúc càng tới gần, "Đừng quên chúng ta là Phù thủy, dù không có đũa phép thì vào những thời điểm quan trọng cũng có thể bộc phát ra pháp thuật." Nếu không dựa theo tình trạng bị đánh, hết bay lên rồi rơi xuống, cậu và James dù không chết cũng chẳng thể nói chuyện như bây giờ được.

James gật đầu, lo lắng cắn môi, "Được. Mình đếm đến ba nhé."

Severus gật đầu, sau đó nghe thấy tiếng James đếm đồng nhịp với bước chân của 'gã khổng lồ'.

"Một..." 'Gã khổng lồ' còn cách hai cậu bốn, năm bước chân. Severus phát hiện giọng nói của James mang lại cảm giác khiến người ta an tâm hơn rất nhiều.

"Hai..."

Severus hít một hơi thật sâu, đũa phép chỉ thẳng 'gã khổng lồ' đang cười nhạo bọn cậu dùng 'cành cây nhỏ' đánh gã.

"Ba..."

"Stupefy!" Hai cậu bé dùng hết sức mạnh phóng bùa chú, hai tia sáng giống nhau cùng lúc đánh trúng 'gã khổng lồ' làm gã bay lên không trung rồi rơi xuống. James và Severus nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười nhẹ nhõm.

"Thì ra cậu cũng biết cười." James lười biếng nói, cả người nằm dài xuống nền tuyết. Mà Severus nghe được câu nói này của cậu, nét mặt lập tức lại cứng ngắc, lo lắng nếu như có Muggle nào nhìn thấy thì bọn cậu nên làm gì?

Đúng lúc này, một tiếng nổ rất nhỏ chợt vang lên ở phía đầu đường.

"Cái gì thế?" Severus cảnh giác ngồi thẳng dậy, James cũng ngồi lên, nhỏ giọng nhắc, "Là tiếng động có Pháp sư vừa độn thổ."

Ngay sau đó, bọn cậu nhìn thấy Tom và Harry mang theo Sirius xuất hiện ở đầu đường.

"Severus! James!" Harry vừa thấy Severus quần áo đầy máu tươi và James cả người nhếch nhác, khóe miệng dính dính liền chạy tới, thậm chí không để ý mà giẫm lên người 'gã khổng lồ' vừa bị hai cậu đánh choáng.



Tom thấy Harry có thể xử lý được vết thương trên người James và Severus liền kéo Sirius tới chỗ 'gã khổng lồ' vừa bị Harry giẫm lên.

"Sirius, Muggle này đã tấn công các con sao?"

Tom nhìn 'gã khổng lồ' hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, trên người dính máu, trên bụng còn ghim vỏ chai rượu, giọng điệu lạnh băng khiến Sirius vừa chạy đến ướt đẫm mồ hôi rùng mình một cái. Cậu bất an nhìn sang chỗ Harry đang trị thương cho James và Severus, sau đó mới gật đầu.

"Chú Tom, chính là người này. Lúc đó James đang mải nói chuyện với Severus nên vô ý va vào gã, bạn ấy đã nói xin lỗi rồi, nhưng không ngờ gã lại nhấc James lên cao, còn đánh bạn ấy nữa..."

"Được lắm!" Tom lạnh lùng nói, đôi mắt đỏ rực lộ vẻ tàn nhẫn, "Muggle ngu muội... Được lắm!"

Sirius không dám hỏi Tom là được cái gì, cậu lén ngước nhìn khuôn mặt như kết băng của Tom, rồi lén lui về phía sau, chạy tới chỗ James và Severus.

"Xin lỗi, mình..." Nhìn hai bạn vết thương khắp người, đặc biệt là Severus mặt bị sưng lên không còn nhận ra nữa, Sirius càng thêm áy náy.

Mặc dù chạy đi tìm Harry và Tom là ý của Severus, nhưng khi thấy hai bạn bị thương, cậu cảm thấy rất xấu hổi, giống như mình là một kẻ đào ngũ vậy.

"Ngu ngốc." Severus nói không rõ giễu cợt Sirius, "Nếu cậu không chạy đi tìm chú Harry, có thể ba chúng ta đều bị đánh thế này rồi. Lạc quan một chút thì sẽ bị Muggle nào đó trông thấy mà đưa đến đồn cảnh sát, nếu không may thì sẽ gặp phải một người xấu khác, hoặc bị đóng băng mà chết ở đây."

James sững sờ, sau đó cũng gật đầu theo, "Sirius, nếu như không có bồ, nói không chừng mình và Severus đã bị đông cứng ở đây rồi." Nói xong cậu khẽ run, hai tay ôm vai, "Nói đến đông cứng, bây giờ mình bắt đầu thấy lạnh."

"Chú thấy con đang nóng lên mới đúng." Harry không nặng không nhẹ dùng đũa phép chọc vào xương sườn của James.

Sirius và James cười rộ lên, mà sắc mặt Severus cũng khôi phục lại bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt cậu hiện lên sự vui vẻ.

Mà Harry chính là người nhìn kỹ cậu.

Có một số việc có thể làm cho những người vốn ghét nhau, nghĩ rằng không thể ở chúng với nhau đột nhiên trở thành bạn tốt. Mà đánh bại một gã đàn ông gây nguy hiểm cho bọn họ chính là một chuyện như vậy.

"Đang nghĩ gì thế?" Sau khi xử lý xong Muggle kia, Tom mới đi tới, đúng lúc nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên mặt Harry.

"Nhớ lại..." Harry nheo mắt cười càng thêm xán lạn, "Em và hai người bạn tốt nhất của em cũng vì cùng đánh một con quỷ khổng lồ mà trở thành bạn tốt."

"Chú Harry, chú từng đánh bại một con quỷ khổng lồ ạ?" James và Sirius kinh ngạc đến mở lớn hai mắt.

Mà Severus bên cạnh thì bất mãn phản ứng của hai cậu mà hừ một tiếng: "Chú Harry đánh bại một con quỷ khổng lồ thì có gì mà ngạc nhiên, dù cho là người khổng lồ, chú ấy cũng có thể đánh bại nữa là."

"Cảm ơn lòng tin của con dành cho chú, Severus." Nụ cười trên mặt Harry xán lạn. Anh chĩa đũa phép vào phần chân bị gãy của Severus, một tia sáng trắng phóng ra từ đầu đũa phép của Harry, sau đó Severus cảm thấy vừa ấm áp lại vừa ngưa ngứa, một lát sau, đau đớn liền không còn.

"Được rồi." Harry cười, xoa tóc Severus, thấy vẻ mặt mong đợi nhìn mình của James và Sirius.

"Đây là..." Anh không hiểu quay đầu nhìn Tom.

Tom bật cười lớn, đưa tay lần lượt vò tóc ba người, sau đó mới trả lời Harry, "Bọn nhỏ đang đòi công bằng."

"Công bằng?" Harry vẫn không rõ.

Tom thân mật ôm vai Harry, nhỏ giọng nói bên tai anh: "Vấn đề quan hệ của ba đứa nhỏ mà em lo lắng đã giải quyết xong. Ít nhất James và Sirius đã chấp nhận Severus rồi. Về phần Severus, ta cho rằng, nếu không phải vì James, Severus sẽ không bị thương nặng như vậy."

Hắn đã biết được chuyện xảy ra từ trí nhớ của gã Muggle kia cho nên đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về phù thủy lai Severus Snape.

Severus Snape, đứa nhỏ mà hắn vốn chỉ vì Harry mà suy nghĩ nên đối tối với cậu bé, lúc này khiến hắn thật sự yêu thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau