Chương 25: Anh là biểu tình bao của em (9)
Lúc Lục Tri Phi đi học về, đường nhìn lơ đãng lướt qua lầu hai, hỏi: “Anh ta vẫn ở trong phòng sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, chủ nhân vẫn ở trong phòng không chịu ra.” Thái Bạch Thái Hắc nhiệt tình giải thích, “Thật nhiều sách, có thật nhiều sách, chủ nhân lật bên này một chút rồi lật bên kia một chút, lật lật lật!”
Lục Tri Phi buồn cười.
Số sách thật nhiều mà hai bé mập nói đều là do Thương Tứ mang từ Chung Nam sơn về, hắn ta nói quyển ‘thần thư’ vốn nên bị thiêu hủy kia cũng không đốt trụi triệt để, phần nhiều chữ đều được khắc trên vách tường, thế nhưng sau đó lại có chuyện gì vẫn cần được khảo chứng. Vậy nên Thương Tứ mới cướp đoạt thật nhiều sách cổ có liên quan đến Chung Nam sơn, bao quá từ dư địa chí đến dã sử, lật một quyển lại một quyển truy tìm đáp án.
Có vài quyển chỉ là sách vở thông thường, không có giá trị gì, Thương Tứ cũng chỉ là tiện tay lật qua. Nhưng có vài quyển sách đã tự tạo thằnh thế giới riêng, chỉ cần tiến vào trong đó là có thể thấy được những chuyện đã xảy ra năm xưa.
Vì vậy mấy hôm nay Thương Tứ vẫn luôn bề bộn nhiều việc, giống như là đang bế quan vậy, không có chút thời gian rảnh nào. Hơn nữa chuyển phát nhanh Đông Phong cũng không ngừng đưa sách đến, phòng của Thương Tứ hiện tại đã trở thành núi sách danh xứng với thực.
Vậy mà hôm nay, Lục Tri Phi còn chưa lên lầu báo giờ cơm hắn đã tự xuống trước, Lục Tri Phi vô cùng kinh ngạc, “Đói bụng sao?”
Thương Tứ duỗi người, tiện tay hốt một vốc đậu phộng, chậm rãi đi ra phòng khách, “Ta đoán chừng thời gian, Tạng Hồ cũng sắp trở về rồi.”
Hầu như ngay khi câu này vừa dứt, thân ảnh của Tạng Hồ lập tức xông vào trong sân, bốn móng bấu chặt, thắng gấp.
Thương Tứ hướng về phía cậu hất hàm —— xem đi.
Dư quang của Lục Tri Phi lại thoáng lướt qua mấy hòn than đang chui rúc trong góc phòng, đây còn không phải mật báo sao? Bất quá cậu cũng không có ý định vạch trần, vẫn là tích chút âm đức đi.
Chỉ là chuyện Thương Tứ đã lường trước Tạng Hồ sẽ trở về cũng nên khẳng định, bằng không anh ta cũng không có khả năng sẽ để Ảnh yêu theo dõi. Lục Tri Phi coi như đã xem thấu, con yêu Thương Tứ này kỳ thực cũng giống như lời mà thầy Tiểu Kiều đã nói, mặt mũi Ma Vương bụng dạ Bồ Tát.
Nhưng cần lên mặt giả vờ vẫn cứ phải giả vờ, Thương Tứ lạnh nhạt nhìn Tạng Hồ, “Sao lại trở về rồi?”
Tạng Hồ cũng không giải thích nhiều, trực tiếp đi tới trước mặt hắn quỳ rạp dập đầu, “Tiểu nhân thỉnh Tứ gia bang trợ.”
Thương Tứ giả vờ nghe không hiểu, “Cái gì?”
Tạng Hồ ngẩng đầu lên, “Tiểu nhân biết ngài nhất định có biện pháp, tiểu nhân muốn lập tức biến hình!”
“Ngươi cho rằng chuyện này cũng giống như Ngô Khương Khương đi yêu đương sau, tốc độ nhanh như thay quần áo vậy.”
Mà Ngô Khương Khương vừa vặn từ phía sau đi tới, lập tức nhào qua ôm cổ Thương Tứ, “Tứ gia, ngài vì sao lại nói người ta như vậy, ngài không thương người ta nữa sao!”
Thương Tứ thiếu chút nữa bị nàng kẹp chết, vứt cánh tay nọ ra, quát, “Cút! Cút! Cút! Cút qua một bên!”
Ngô Khương Khương nức nở lau giọt nước mắt tàng hình trên khóe mắt, giả vờ giống hệt như Tần Hương Liên bị Trần Thế Mỹ vứt bỏ, bay đến trước mặt Tạng Hồ, ngồi xổm xuống hỏi: “Tàng Tàng, ngươi thực sự nghĩ kỹ rồi?”
“Ta đã nghĩ kỹ.” Tạng Hồ khẳng định gật đầu.
Ngô Khương Khương quay đầu, nghiêm túc chuyển đạt, “Tứ gia, Tàng Tàng nói hắn đã nghĩ kỹ.”
“Ta nghe được, biết không?” Thương Tứ mỉm cười.
Ngô Khương Khương lại quay đầu nói với Tạng Hồ: “Tứ gia nói ngài ấy đã nghe được!”
“Ngô, Khương, Khương, ngươi là muốn ta đem ngươi đá văng sao?” Thương Tứ hỏi.
“Không! Tiểu nhân phải ở cùng Tàng Tàng, không không thể rời xa!” Ngô Khương Khương ôm lấy đầu Tạng Hồ.
Thương Tứ vẻ mặt tối sầm, “Buông tha đi Ngô Khương Khương, hắn đã có Trầm Thanh Thanh rồi. Còn nữa, bộ ngực của ngươi cũng sắp ép cho hắn tắt thở chết.”
“A?” Ngô Khương Khương vội vàng buông hồ ra, lại kháng nghị nói: “Ngực lớn cũng không phải lỗi của tiểu nhân!”
Thương Tứ cảm thấy quá mệt mỏi, tim suy, vì cái gì năm đó hắn phải tiện tay cứu nàng từ dưới đao đồ tể chứ, vì cái gì đâu?
Lúc này Lục Tri Phi đã đi ra, đặt một đĩa đậu trước mặt Thương Tứ, sau đó hỏi: “Lập tức biến hình thật sự được sao? Có phải sẽ có phiêu lưu gì không?”
Thương Tứ thuận tay vứt một hạt đậu vào miệng, liền nói: “Chuyện này cũng tương đương với bỏ gốc lấy… Ngươi tẩm cái gì vào đậu vậy?”
“Gia vị ướp đậu chuyên dụng.”
“Không cần gạt ta, ta biết đó là mù tạc.”
“À.” Lục Tri Phi đạm nhiên.
Thương Tứ hít sâu một hơi, đem hạt đậu nồng đến não trong miệng nuốt xuống, đứng dậy, thần tình lạnh lùng nghiêm nghị, “Muốn lập tức hóa hình chỉ có một biện pháp, chính là ta đem pháp lực của mình rót cho ngươi, bang trợ ngươi đột phá hạn chế. Nhưng ta với ngươi dù sao cũng không phải đồng loại, hơn nữa pháp lực của ta quá mức bá đạo, sẽ tạo thành yêu đan của ngươi bị tổn thương ở mức nhất định. Sau khi biến hóa, thọ mệnh của ngươi sẽ từ mấy răm năm trực tiếp rút ngắn đến không quá trăm năm, thậm chí còn ngắn hơn.”
Ngô Khương Khương cũng bị kinh hoảng, “Tàng Tàng, thọ mệnh của yêu quái chúng ta đều rất dài, vài thập niên đối với chúng ta mà nói chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, thậm chí so ra còn ít hơn khoảng thời gian ngươi ở trên cao nguyên chờ đợi từ trước đến giờ. Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, nghìn vạn lần đừng để mình hối hận.”
“Đúng nha đúng nha!” Thái Bạch Thái Hắc cũng chạy đến trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn, “Chủ nhân chỉ ngủ một giấc thôi cũng đã là trăm năm rồi.”
Nhưng vô luận bọn họ khuyên thế nào, tâm ý của Tạng Hồ đã định, “Cảm tạ, thế nhưng vài thập niên cũng đủ rồi. Vài thập niên đối với yêu quái là rất ngắn, thế nhưng đối với nhân loại mà nói chính là cả đời.”
Có thể bồi nàng cả đời, còn có cái gì không hài lòng đâu?
Thương Tứ cũng không hỏi nhiều, đã qua ba ngày, những thứ đối phương cần suy tính hẳn cũng đã suy tính rõ ràng. “Đi theo ta.”
Tạng Hồ lặng lẽ đứng lên, đuổi kịp.
Ngô Khương Khương ở phía sau nhìn, khó được một lần không ra vẻ hể hả, thở dài, quay đầu hỏi: “Được rồi Tri Phi, nồi canh chị nhờ cậu hầm đã hầm xong chưa?”
“Được rồi.” Lục Tri Phi quay đầu lại liếc nhìn phòng bếp, “Nồi canh này… cho ai uống?”
“Là Tứ gia đó, muốn mạnh mẽ khiến yêu quái biến hóa cần pháp lực không thể đo lường. Tuy rằng Tứ gia rất cường đại, pháp lực vô biên, thế nhưng trong nháy mắt phải rót ra nhiều pháp lực như vậy cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định với bản thân.” Ngô Khương Khương giải thích, “Thế nhưng Tứ gia lại không giống với đám yêu quái bình thường bọn ta, sự suy yếu của ngài chỉ có thể dựa vào chính bản thân tiến hành khôi phục, cho dù là Nam Anh đại ca cũng không có cách nào. Vì vậy, chúng ta chỉ có thể nấu một nồi canh thôi.”
Thái Bạch Thái Hắc cũng ở bên cạnh khoa tay múa chân, “Chủ nhân, lợi hại! Chủ nhân, đau nhức đau nhức! Chủ nhân, khỏe khỏe!”
–
Bên kia, Thương Tứ ngồi xếp bằng ở trung tâm trận pháp màu mực, một tay cầm bút một tay đặt lên đỉnh đầu Tạng Hồ, “Chuẩn bị xong chưa?”
Tạng Hồ trịnh trọng gật đầu.
“Quá trình sẽ rất đau đớn, kiên nhẫn một chút.” Thương Tứ nói, nhắm mắt lại, làn sương màu mực lập tức xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn tạo thành một cơn xoáy nhỏ, sau đó pháp lực màu đen đột ngột rút ra, giống như hồng thủy chảy ngược xông thẳng vào đỉnh đầu Tạng Hồ!
“Khai!”
–
Trong phòng khách, mọi người đều đang khẩn trương chờ đợi.
Mặc dù nói Thương Tứ xuất thủ vạn vô nhất thất, thế nhưng người bên ngoài vẫn là lo lắng, hơn nữa trời cũng sắp tối rồi, Nam Anh từng nói khi trời tối là lúc nhân tâm yếu đuối nhất cũng là khi ngôn linh chú sinh động nhất. Hiện tại Tạng Hồ đang ở bên trong chờ biến hóa, mà Trầm Thanh Thanh lại chỉ có một mình, nếu như lúc này phát sinh cái gì ngoài dự liệu thì thật đúng là….
Ngô Khương Khương đứng ngồi không yên, “Chị đi chỗ của Trầm Thanh Thanh nhìn, Tri Phi, phía Tứ gia liền nhờ cậu.”
“Được.” Lục Tri Phi thẳng thắn đáp ứng, Ngô Khương Khương đi được cũng rất quyết đoán. Lão Trúc Tử phần lớn thời gian đều ở tại viện dưỡng lão chơi cờ cùng những người bạn ‘nhỏ tuổi’, vì vậy thư trai rất nhanh đã an tĩnh lại, chỉ còn tiếng chân Thái Bạch Thái Hắc chạy tới chạy lui trong phòng. Lục Tri Phi áp chế sự lo lắng trong lòng đi nấu cơm, chỉ là lúc rời khỏi phòng bếp rồi lầu hai vẫn cứ không có động tĩnh gì.
Bất quá, trong sân viện thật ra lại nhiều hơn một người.
“Tiểu Kiều?” Lục Tri Phi đi tới.
Tiểu Kiều thu hồi ánh mắt đang nhìn lên lầu hai, quay người gật đầu chào hỏi với Lục Tri Phi, dưới tình huống không bị ai đó kích thích, Tiểu Kiều vốn xuất thân danh môn, giáo dưỡng thực sự vô cùng tốt.
“Sùng Minh đâu?”
“Anh ấy đang ngủ.”
“Vết thương có khá hơn chút nào không?”
“Còn thiếu một chút, bất quá anh ấy nhất định sẽ khá hơn.”
Lục Tri Phi nhìn ra được, chỉ khi Tiểu Kiều nhắc đến Sùng Minh và thầy của mình thì đáy mắt mới có tình tự ấm áp, có thể đó là hai luồng nhiệt khí duy nhất tồn tại trong trái tim của cậu, giống như đom đóm giữa đêm tối, phi thường trân quý.
Một lát sau, Tiểu Kiều đột nhiên hỏi: “Anh nghĩ ngôn linh chú của cô gái kia có thể giải được không?”
Lục Tri Phi cũng không biết, nhưng cậu chân thành mong muốn là có thể, “Hẳn là được.”
Lại trầm mặc một hồi, Tiểu Kiều nói: “Kỳ thực tôi không hận Thương Tứ, chỉ là hận bản thân vô dụng. Năm đó tổ chín liên tiếp phá vỡ kế hoạch của quân Nhật, cây to đón gió, nhưng cho dù thế cục khẩn trương ra sao tôi vẫn phải tiếp tục hoạt động. Sau đó, phía trên có quỷ (k ẻ ph ả n b ộ i), địch nhân mơ hồ đoán được thân phận của tôi, nhưng lúc đó dinh thự họ Kiều cũng chỉ còn có mỗi mình tôi, bọn họ không tìm được người có thể uy hiếp, liền dùng thầy để dụ tôi ra mặt. May mà khi ấy Thương Tứ đúng lúc chạy đến mới cứu được thầy về. Sau lại, thầy đi theo hắn về Bắc Bình, tôi từ đó cũng không gặp lại thầy lần nào nữa.”
Một đoạn quá vãng phong vân tế hội kia đã cách Lục Tri Phi quá mức xa xôi, thế nhưng đối với người vẫn một mực bế quan dưỡng thương như Tiểu Kiều mà nói chỉ như mới thoáng hôm qua. Bất quá bình thường cậu không hay chủ động nhắc đến mà thôi, đêm nay sợ rằng là sự cố của cô gái kia gợi lên hồi ức của cậu, mới khiến cho cảm xúc dâng trào.
Lục Tri Phi nhìn thiếu niên, nói: “Thầy của cậu nhất đính sẽ rất tự hào về cậu.”
“Chắc là vậy.” Tiểu Kiều đáp.
Hai người lại đợi hồi lâu, tầng hai vẫn chậm chạp không có động tĩnh.
Tiểu Kiều không khỏi nhíu mày, dựa theo trình độ pháp lực của Thương Tứ, không nên kéo dài như vậy. Mà đúng lúc này, dưới góc cong vút của mái ngói chợt có một quả chuông không ngừng rung động, Thái Bạch Thái Hắc nhô đầu ra nhìn nhìn, “Đại yêu kê! Đại yêu kê!”
“Đây là chuông báo động của Ngô Khương Khương, hẳn là ngôn linh chú phát tác.” Tiểu Kiều trầm giọng, “Anh ở đây trông chừng, tôi qua đó xem một chút.”
Dứt lời Tiểu Kiều liền xoay người rời đi, chỉ qua vài bước đã tiêu thất khỏi tầm mắt của Lục Tri Phi, Lục Tri Phi cũng là lo lắng, nhanh chân bước lên lầu hai. Thái Bạch Thái Hắc xông qua ôm chân của cậu, “Lục Lục, Lục Lục, chủ nhân vì sao còn chưa ra?”
Lục Tri Phi ôm hai bé mập, tuy rằng trong lòng cũng có lo lắng nhưng thần sắc lại kiên định, “Yên tâm, rất nhanh sẽ ra thôi.”
Mà người khiến người ta lo lắng nhất chính là Trầm Thanh Thanh.
Lúc này, tại tứ hợp viện, bên trong phòng ngủ của Trầm Thanh Thanh, Ngô Khương Khương hai tay bắt quyết, một đạo Thanh tâm chú gà mờ truyền vào mi tâm của Trầm Thanh Thanh chỉ là công hiệu lại giống như dã tràng xe cát, hoàn toàn không giúp được gì.
Trầm Thanh Thanh vẫn cứ nằm yên trên giường hôn mê bất tỉnh, hắc khí từ lồng ngực đã lan tràn gần đế mi tâm.
Ngô Khương Khương không nản lòng, tiếp tục thi triển thanh tâm chú. Sau năm sáu lần như vậy, Trầm Thanh Thanh rốt cuộc cũng có phản ứng.
“Tỉnh!” Ngô Khương Khương mừng rỡ, thấy Trầm Thanh Thanh mở mắt liền định bước qua đỡ đối phương. Nào ngờ Trầm Thanh Thanh vốn đang cúi thấp đầu như chưa tỉnh ngủ, lại ngay lúc bàn tay của Ngô Khương Khương chạm vào da thịt liền bất chợt ngẩng đầu, trong sát na điện quang hỏa thạch rút ra cây dao dưới gối đầu, hướng về phía Ngô Khương Khương chém tới, “Đừng chạm vào tôi!”
Ngô Khương Khương đến giờ mới phát hiện mắt của Trầm Thanh Thanh đã nhuốm đầy lệ khí, thế nhưng cũng không còn kịp nữa, đang dự định cứng rắng dùng sức mạnh ngăn cản đối phương thì một thanh đạo đao đã phá không mà đến, mũi đao đâm thẳng vào lưỡi dao trên tay Trầm Thanh Thanh. “Keng!” một tiếng, dao gọt trái cây của Trầm Thanh Thanh đã bị đẩy lui, mà thanh đạo đao kia lại cắm thẳng vào nệm giường, mười hai khoen kim loại trên thân đao không ngừng đinh đương rung động.
“Tiểu Kiều!” Ngô Khương Khương kinh ngạc, lúc này nàng mãi suy tư nên đã quên ngăn cản Trầm Thanh Thanh.
May là Tiểu Kiều đã phá cửa sổ nhảy vào, tay phải hất ra một đạo phù chú dán lên mi tâm của Trầm Thanh Thanh, đem thân thể nàng cố định lại. Ngô Khương Khương thấy lệ khí trong mắt của Trầm Thanh Thanh nhanh chóng thoái lui thì nhãn thần sáng lên, “Phù này có thể năng ngăn chặn Ngôn linh chú?”
Tiểu Kiều lắc đầu, “Đây là bắt yêu phù của tôi, dùng để khống chế yêu thú táo bạo, nhưng cái của Trầm Thanh Thanh là tâm ma, sợ rằng hiệu dụng không lớn.”
Nói xong, dư quang của Tiểu Kiều chợt thoáng qua một đạo hàn quang, “Cẩn thận!”
Chỉ thấy Trầm Thanh Thanh giống như đã khôi phục thần trí hoàn toàn thoát khỏi phù chú của Tiểu Kiều, một bước xông lên cướp lấy dao gọt hoa quả. Thần sắc Ngô Khương Khương biến đổi, đang định phòng ngự đã thấy Trầm Thanh Thanh cầm đao lên, xoay lưỡi nhắm vào ngực mình.
Cô ngẩng đầu, gương mặt mang theo vẻ áy náy, trong ánh mắt mơ hồ có lệ quang lóe lên, toàn bộ tuyệt vọng thống khổ đều in hằn trong đáy mắt.
Ngô Khương Khương sợ hãi, “Chớ xung động, chớ xung động!”
Tiểu Kiều lãnh tĩnh hơn nhiều lắm, rút đại đao của mình lên, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
“Các người… là ai?” Trầm Thanh Thanh run rẩy hỏi, giọng nói khàn khàn giống như cổ họng đã bị cát đá lấp đi hơn phân nữa.
“Chúng tôi, chúng tôi là bạn của Tạng Hồ! Đúng, là bạn của anh ta!” Ngô Khương Khương linh cơ khẽ động, lại sợ Trầm Thanh Thanh không nghe rõ, vì vậy lập tức mở di động ra tìm biểu tình bao của Tạng Hồ.
“Tạng Hồ?” Tay cầm dao của Trầm Thanh Thanh bất chợt dừng lại, cô đã nhớ người đó là ai, “Anh ấy có khỏe không? Anh ấy đang ở đâu?”
Ngô Khương Khương nhìn thấy Trầm Thanh Thanh đã đặt sự chú ý qua đây liên lập tức khoa tay múa chân, “Cậu ta đang chạy đến, rât nhanh sẽ gặp được, cô chờ cậu ta một chút! Thực sự sẽ đến đây nhanh thôi.”
Nghe vậy, trong mắt Trầm Thanh Thanh nổi lên một mạt ấm áp, nhưng ngay lập tức sự ấm áp nọ lại bị cảm xúc thất vọng và thống khổ lớn lao thay thế. Cô nhìn cây dao trong tay mình, thật đáng sợ, cô vì sao lại biến thành bộ dạng này?
Là từ khi nào lại biến thành bộ dạng này?
Như vậy cô còn tư cách gì đi gặp người đó? Hết thảy đều là giả, mà cô trong mắt người đó cũng chỉ là giả.
Một chút ấm áp trong mắt của Trầm Thanh Thanh nhanh chóng bị hắc ám rộng lớn che phủ. Tiểu Kiều vội vàng đánh ra thêm một đạo phù chú, liên tục không dám ngừng, mà Ngô Khương Khương lại mãnh liệt run run cái chuông treo trên eo, “Nhanh lên, sắp không chống được rồi!”
Cùng lúc đó, tiến chuông trên mái cong của thư trai không ngừng rầm rĩ.
Lục Tri Phi cả kinh, từ hành lang ló đầu ra nhìn, chỉ thấy chiếc chuông đồng dưới ánh trăng đang lay động kịch liệt. Mà cũng đúng vào lúc này, trong cửa phòng đang đóng chặt ở tầng hai rốt cục có động tĩnh.
“Phanh!” cửa phòng mở rộng, Lục Tri Phi giật mình quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh của Tạng Hồ mạnh mẽ nhảy lên lan can, phóng qua tường vây, bay nhanh vun vút dưới ánh trăng.
Bất quá, bộ dạng của hắn vẫn còn là hồ ly mà? Lẽ nào biến hóa thất bại?!
Trong lòng của Lục Tri Phi hơi chút thấp thỏm, chỉ là sau đó liền thấy thân ảnh của Thương Tứ xuất hiện trước cửa phòng, dựa vào vách tường thê thảm kêu đói bụng, trái tim kia cũng giống như bình yên hạ xuống.
Lúc này, thân ảnh của Tạng Hồ đã vượt qua phân nửa nội thành, vững vàng đáp xuống tứ hợp viện. Trăng vàng yên tĩnh rọi trên mặt đất, kéo dài cái bóng cao lớn của hắn, hắn lo lắng xông ra, “Thanh Thanh!”
“Đúng vậy đúng vậy, chủ nhân vẫn ở trong phòng không chịu ra.” Thái Bạch Thái Hắc nhiệt tình giải thích, “Thật nhiều sách, có thật nhiều sách, chủ nhân lật bên này một chút rồi lật bên kia một chút, lật lật lật!”
Lục Tri Phi buồn cười.
Số sách thật nhiều mà hai bé mập nói đều là do Thương Tứ mang từ Chung Nam sơn về, hắn ta nói quyển ‘thần thư’ vốn nên bị thiêu hủy kia cũng không đốt trụi triệt để, phần nhiều chữ đều được khắc trên vách tường, thế nhưng sau đó lại có chuyện gì vẫn cần được khảo chứng. Vậy nên Thương Tứ mới cướp đoạt thật nhiều sách cổ có liên quan đến Chung Nam sơn, bao quá từ dư địa chí đến dã sử, lật một quyển lại một quyển truy tìm đáp án.
Có vài quyển chỉ là sách vở thông thường, không có giá trị gì, Thương Tứ cũng chỉ là tiện tay lật qua. Nhưng có vài quyển sách đã tự tạo thằnh thế giới riêng, chỉ cần tiến vào trong đó là có thể thấy được những chuyện đã xảy ra năm xưa.
Vì vậy mấy hôm nay Thương Tứ vẫn luôn bề bộn nhiều việc, giống như là đang bế quan vậy, không có chút thời gian rảnh nào. Hơn nữa chuyển phát nhanh Đông Phong cũng không ngừng đưa sách đến, phòng của Thương Tứ hiện tại đã trở thành núi sách danh xứng với thực.
Vậy mà hôm nay, Lục Tri Phi còn chưa lên lầu báo giờ cơm hắn đã tự xuống trước, Lục Tri Phi vô cùng kinh ngạc, “Đói bụng sao?”
Thương Tứ duỗi người, tiện tay hốt một vốc đậu phộng, chậm rãi đi ra phòng khách, “Ta đoán chừng thời gian, Tạng Hồ cũng sắp trở về rồi.”
Hầu như ngay khi câu này vừa dứt, thân ảnh của Tạng Hồ lập tức xông vào trong sân, bốn móng bấu chặt, thắng gấp.
Thương Tứ hướng về phía cậu hất hàm —— xem đi.
Dư quang của Lục Tri Phi lại thoáng lướt qua mấy hòn than đang chui rúc trong góc phòng, đây còn không phải mật báo sao? Bất quá cậu cũng không có ý định vạch trần, vẫn là tích chút âm đức đi.
Chỉ là chuyện Thương Tứ đã lường trước Tạng Hồ sẽ trở về cũng nên khẳng định, bằng không anh ta cũng không có khả năng sẽ để Ảnh yêu theo dõi. Lục Tri Phi coi như đã xem thấu, con yêu Thương Tứ này kỳ thực cũng giống như lời mà thầy Tiểu Kiều đã nói, mặt mũi Ma Vương bụng dạ Bồ Tát.
Nhưng cần lên mặt giả vờ vẫn cứ phải giả vờ, Thương Tứ lạnh nhạt nhìn Tạng Hồ, “Sao lại trở về rồi?”
Tạng Hồ cũng không giải thích nhiều, trực tiếp đi tới trước mặt hắn quỳ rạp dập đầu, “Tiểu nhân thỉnh Tứ gia bang trợ.”
Thương Tứ giả vờ nghe không hiểu, “Cái gì?”
Tạng Hồ ngẩng đầu lên, “Tiểu nhân biết ngài nhất định có biện pháp, tiểu nhân muốn lập tức biến hình!”
“Ngươi cho rằng chuyện này cũng giống như Ngô Khương Khương đi yêu đương sau, tốc độ nhanh như thay quần áo vậy.”
Mà Ngô Khương Khương vừa vặn từ phía sau đi tới, lập tức nhào qua ôm cổ Thương Tứ, “Tứ gia, ngài vì sao lại nói người ta như vậy, ngài không thương người ta nữa sao!”
Thương Tứ thiếu chút nữa bị nàng kẹp chết, vứt cánh tay nọ ra, quát, “Cút! Cút! Cút! Cút qua một bên!”
Ngô Khương Khương nức nở lau giọt nước mắt tàng hình trên khóe mắt, giả vờ giống hệt như Tần Hương Liên bị Trần Thế Mỹ vứt bỏ, bay đến trước mặt Tạng Hồ, ngồi xổm xuống hỏi: “Tàng Tàng, ngươi thực sự nghĩ kỹ rồi?”
“Ta đã nghĩ kỹ.” Tạng Hồ khẳng định gật đầu.
Ngô Khương Khương quay đầu, nghiêm túc chuyển đạt, “Tứ gia, Tàng Tàng nói hắn đã nghĩ kỹ.”
“Ta nghe được, biết không?” Thương Tứ mỉm cười.
Ngô Khương Khương lại quay đầu nói với Tạng Hồ: “Tứ gia nói ngài ấy đã nghe được!”
“Ngô, Khương, Khương, ngươi là muốn ta đem ngươi đá văng sao?” Thương Tứ hỏi.
“Không! Tiểu nhân phải ở cùng Tàng Tàng, không không thể rời xa!” Ngô Khương Khương ôm lấy đầu Tạng Hồ.
Thương Tứ vẻ mặt tối sầm, “Buông tha đi Ngô Khương Khương, hắn đã có Trầm Thanh Thanh rồi. Còn nữa, bộ ngực của ngươi cũng sắp ép cho hắn tắt thở chết.”
“A?” Ngô Khương Khương vội vàng buông hồ ra, lại kháng nghị nói: “Ngực lớn cũng không phải lỗi của tiểu nhân!”
Thương Tứ cảm thấy quá mệt mỏi, tim suy, vì cái gì năm đó hắn phải tiện tay cứu nàng từ dưới đao đồ tể chứ, vì cái gì đâu?
Lúc này Lục Tri Phi đã đi ra, đặt một đĩa đậu trước mặt Thương Tứ, sau đó hỏi: “Lập tức biến hình thật sự được sao? Có phải sẽ có phiêu lưu gì không?”
Thương Tứ thuận tay vứt một hạt đậu vào miệng, liền nói: “Chuyện này cũng tương đương với bỏ gốc lấy… Ngươi tẩm cái gì vào đậu vậy?”
“Gia vị ướp đậu chuyên dụng.”
“Không cần gạt ta, ta biết đó là mù tạc.”
“À.” Lục Tri Phi đạm nhiên.
Thương Tứ hít sâu một hơi, đem hạt đậu nồng đến não trong miệng nuốt xuống, đứng dậy, thần tình lạnh lùng nghiêm nghị, “Muốn lập tức hóa hình chỉ có một biện pháp, chính là ta đem pháp lực của mình rót cho ngươi, bang trợ ngươi đột phá hạn chế. Nhưng ta với ngươi dù sao cũng không phải đồng loại, hơn nữa pháp lực của ta quá mức bá đạo, sẽ tạo thành yêu đan của ngươi bị tổn thương ở mức nhất định. Sau khi biến hóa, thọ mệnh của ngươi sẽ từ mấy răm năm trực tiếp rút ngắn đến không quá trăm năm, thậm chí còn ngắn hơn.”
Ngô Khương Khương cũng bị kinh hoảng, “Tàng Tàng, thọ mệnh của yêu quái chúng ta đều rất dài, vài thập niên đối với chúng ta mà nói chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, thậm chí so ra còn ít hơn khoảng thời gian ngươi ở trên cao nguyên chờ đợi từ trước đến giờ. Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, nghìn vạn lần đừng để mình hối hận.”
“Đúng nha đúng nha!” Thái Bạch Thái Hắc cũng chạy đến trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn, “Chủ nhân chỉ ngủ một giấc thôi cũng đã là trăm năm rồi.”
Nhưng vô luận bọn họ khuyên thế nào, tâm ý của Tạng Hồ đã định, “Cảm tạ, thế nhưng vài thập niên cũng đủ rồi. Vài thập niên đối với yêu quái là rất ngắn, thế nhưng đối với nhân loại mà nói chính là cả đời.”
Có thể bồi nàng cả đời, còn có cái gì không hài lòng đâu?
Thương Tứ cũng không hỏi nhiều, đã qua ba ngày, những thứ đối phương cần suy tính hẳn cũng đã suy tính rõ ràng. “Đi theo ta.”
Tạng Hồ lặng lẽ đứng lên, đuổi kịp.
Ngô Khương Khương ở phía sau nhìn, khó được một lần không ra vẻ hể hả, thở dài, quay đầu hỏi: “Được rồi Tri Phi, nồi canh chị nhờ cậu hầm đã hầm xong chưa?”
“Được rồi.” Lục Tri Phi quay đầu lại liếc nhìn phòng bếp, “Nồi canh này… cho ai uống?”
“Là Tứ gia đó, muốn mạnh mẽ khiến yêu quái biến hóa cần pháp lực không thể đo lường. Tuy rằng Tứ gia rất cường đại, pháp lực vô biên, thế nhưng trong nháy mắt phải rót ra nhiều pháp lực như vậy cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định với bản thân.” Ngô Khương Khương giải thích, “Thế nhưng Tứ gia lại không giống với đám yêu quái bình thường bọn ta, sự suy yếu của ngài chỉ có thể dựa vào chính bản thân tiến hành khôi phục, cho dù là Nam Anh đại ca cũng không có cách nào. Vì vậy, chúng ta chỉ có thể nấu một nồi canh thôi.”
Thái Bạch Thái Hắc cũng ở bên cạnh khoa tay múa chân, “Chủ nhân, lợi hại! Chủ nhân, đau nhức đau nhức! Chủ nhân, khỏe khỏe!”
–
Bên kia, Thương Tứ ngồi xếp bằng ở trung tâm trận pháp màu mực, một tay cầm bút một tay đặt lên đỉnh đầu Tạng Hồ, “Chuẩn bị xong chưa?”
Tạng Hồ trịnh trọng gật đầu.
“Quá trình sẽ rất đau đớn, kiên nhẫn một chút.” Thương Tứ nói, nhắm mắt lại, làn sương màu mực lập tức xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn tạo thành một cơn xoáy nhỏ, sau đó pháp lực màu đen đột ngột rút ra, giống như hồng thủy chảy ngược xông thẳng vào đỉnh đầu Tạng Hồ!
“Khai!”
–
Trong phòng khách, mọi người đều đang khẩn trương chờ đợi.
Mặc dù nói Thương Tứ xuất thủ vạn vô nhất thất, thế nhưng người bên ngoài vẫn là lo lắng, hơn nữa trời cũng sắp tối rồi, Nam Anh từng nói khi trời tối là lúc nhân tâm yếu đuối nhất cũng là khi ngôn linh chú sinh động nhất. Hiện tại Tạng Hồ đang ở bên trong chờ biến hóa, mà Trầm Thanh Thanh lại chỉ có một mình, nếu như lúc này phát sinh cái gì ngoài dự liệu thì thật đúng là….
Ngô Khương Khương đứng ngồi không yên, “Chị đi chỗ của Trầm Thanh Thanh nhìn, Tri Phi, phía Tứ gia liền nhờ cậu.”
“Được.” Lục Tri Phi thẳng thắn đáp ứng, Ngô Khương Khương đi được cũng rất quyết đoán. Lão Trúc Tử phần lớn thời gian đều ở tại viện dưỡng lão chơi cờ cùng những người bạn ‘nhỏ tuổi’, vì vậy thư trai rất nhanh đã an tĩnh lại, chỉ còn tiếng chân Thái Bạch Thái Hắc chạy tới chạy lui trong phòng. Lục Tri Phi áp chế sự lo lắng trong lòng đi nấu cơm, chỉ là lúc rời khỏi phòng bếp rồi lầu hai vẫn cứ không có động tĩnh gì.
Bất quá, trong sân viện thật ra lại nhiều hơn một người.
“Tiểu Kiều?” Lục Tri Phi đi tới.
Tiểu Kiều thu hồi ánh mắt đang nhìn lên lầu hai, quay người gật đầu chào hỏi với Lục Tri Phi, dưới tình huống không bị ai đó kích thích, Tiểu Kiều vốn xuất thân danh môn, giáo dưỡng thực sự vô cùng tốt.
“Sùng Minh đâu?”
“Anh ấy đang ngủ.”
“Vết thương có khá hơn chút nào không?”
“Còn thiếu một chút, bất quá anh ấy nhất định sẽ khá hơn.”
Lục Tri Phi nhìn ra được, chỉ khi Tiểu Kiều nhắc đến Sùng Minh và thầy của mình thì đáy mắt mới có tình tự ấm áp, có thể đó là hai luồng nhiệt khí duy nhất tồn tại trong trái tim của cậu, giống như đom đóm giữa đêm tối, phi thường trân quý.
Một lát sau, Tiểu Kiều đột nhiên hỏi: “Anh nghĩ ngôn linh chú của cô gái kia có thể giải được không?”
Lục Tri Phi cũng không biết, nhưng cậu chân thành mong muốn là có thể, “Hẳn là được.”
Lại trầm mặc một hồi, Tiểu Kiều nói: “Kỳ thực tôi không hận Thương Tứ, chỉ là hận bản thân vô dụng. Năm đó tổ chín liên tiếp phá vỡ kế hoạch của quân Nhật, cây to đón gió, nhưng cho dù thế cục khẩn trương ra sao tôi vẫn phải tiếp tục hoạt động. Sau đó, phía trên có quỷ (k ẻ ph ả n b ộ i), địch nhân mơ hồ đoán được thân phận của tôi, nhưng lúc đó dinh thự họ Kiều cũng chỉ còn có mỗi mình tôi, bọn họ không tìm được người có thể uy hiếp, liền dùng thầy để dụ tôi ra mặt. May mà khi ấy Thương Tứ đúng lúc chạy đến mới cứu được thầy về. Sau lại, thầy đi theo hắn về Bắc Bình, tôi từ đó cũng không gặp lại thầy lần nào nữa.”
Một đoạn quá vãng phong vân tế hội kia đã cách Lục Tri Phi quá mức xa xôi, thế nhưng đối với người vẫn một mực bế quan dưỡng thương như Tiểu Kiều mà nói chỉ như mới thoáng hôm qua. Bất quá bình thường cậu không hay chủ động nhắc đến mà thôi, đêm nay sợ rằng là sự cố của cô gái kia gợi lên hồi ức của cậu, mới khiến cho cảm xúc dâng trào.
Lục Tri Phi nhìn thiếu niên, nói: “Thầy của cậu nhất đính sẽ rất tự hào về cậu.”
“Chắc là vậy.” Tiểu Kiều đáp.
Hai người lại đợi hồi lâu, tầng hai vẫn chậm chạp không có động tĩnh.
Tiểu Kiều không khỏi nhíu mày, dựa theo trình độ pháp lực của Thương Tứ, không nên kéo dài như vậy. Mà đúng lúc này, dưới góc cong vút của mái ngói chợt có một quả chuông không ngừng rung động, Thái Bạch Thái Hắc nhô đầu ra nhìn nhìn, “Đại yêu kê! Đại yêu kê!”
“Đây là chuông báo động của Ngô Khương Khương, hẳn là ngôn linh chú phát tác.” Tiểu Kiều trầm giọng, “Anh ở đây trông chừng, tôi qua đó xem một chút.”
Dứt lời Tiểu Kiều liền xoay người rời đi, chỉ qua vài bước đã tiêu thất khỏi tầm mắt của Lục Tri Phi, Lục Tri Phi cũng là lo lắng, nhanh chân bước lên lầu hai. Thái Bạch Thái Hắc xông qua ôm chân của cậu, “Lục Lục, Lục Lục, chủ nhân vì sao còn chưa ra?”
Lục Tri Phi ôm hai bé mập, tuy rằng trong lòng cũng có lo lắng nhưng thần sắc lại kiên định, “Yên tâm, rất nhanh sẽ ra thôi.”
Mà người khiến người ta lo lắng nhất chính là Trầm Thanh Thanh.
Lúc này, tại tứ hợp viện, bên trong phòng ngủ của Trầm Thanh Thanh, Ngô Khương Khương hai tay bắt quyết, một đạo Thanh tâm chú gà mờ truyền vào mi tâm của Trầm Thanh Thanh chỉ là công hiệu lại giống như dã tràng xe cát, hoàn toàn không giúp được gì.
Trầm Thanh Thanh vẫn cứ nằm yên trên giường hôn mê bất tỉnh, hắc khí từ lồng ngực đã lan tràn gần đế mi tâm.
Ngô Khương Khương không nản lòng, tiếp tục thi triển thanh tâm chú. Sau năm sáu lần như vậy, Trầm Thanh Thanh rốt cuộc cũng có phản ứng.
“Tỉnh!” Ngô Khương Khương mừng rỡ, thấy Trầm Thanh Thanh mở mắt liền định bước qua đỡ đối phương. Nào ngờ Trầm Thanh Thanh vốn đang cúi thấp đầu như chưa tỉnh ngủ, lại ngay lúc bàn tay của Ngô Khương Khương chạm vào da thịt liền bất chợt ngẩng đầu, trong sát na điện quang hỏa thạch rút ra cây dao dưới gối đầu, hướng về phía Ngô Khương Khương chém tới, “Đừng chạm vào tôi!”
Ngô Khương Khương đến giờ mới phát hiện mắt của Trầm Thanh Thanh đã nhuốm đầy lệ khí, thế nhưng cũng không còn kịp nữa, đang dự định cứng rắng dùng sức mạnh ngăn cản đối phương thì một thanh đạo đao đã phá không mà đến, mũi đao đâm thẳng vào lưỡi dao trên tay Trầm Thanh Thanh. “Keng!” một tiếng, dao gọt trái cây của Trầm Thanh Thanh đã bị đẩy lui, mà thanh đạo đao kia lại cắm thẳng vào nệm giường, mười hai khoen kim loại trên thân đao không ngừng đinh đương rung động.
“Tiểu Kiều!” Ngô Khương Khương kinh ngạc, lúc này nàng mãi suy tư nên đã quên ngăn cản Trầm Thanh Thanh.
May là Tiểu Kiều đã phá cửa sổ nhảy vào, tay phải hất ra một đạo phù chú dán lên mi tâm của Trầm Thanh Thanh, đem thân thể nàng cố định lại. Ngô Khương Khương thấy lệ khí trong mắt của Trầm Thanh Thanh nhanh chóng thoái lui thì nhãn thần sáng lên, “Phù này có thể năng ngăn chặn Ngôn linh chú?”
Tiểu Kiều lắc đầu, “Đây là bắt yêu phù của tôi, dùng để khống chế yêu thú táo bạo, nhưng cái của Trầm Thanh Thanh là tâm ma, sợ rằng hiệu dụng không lớn.”
Nói xong, dư quang của Tiểu Kiều chợt thoáng qua một đạo hàn quang, “Cẩn thận!”
Chỉ thấy Trầm Thanh Thanh giống như đã khôi phục thần trí hoàn toàn thoát khỏi phù chú của Tiểu Kiều, một bước xông lên cướp lấy dao gọt hoa quả. Thần sắc Ngô Khương Khương biến đổi, đang định phòng ngự đã thấy Trầm Thanh Thanh cầm đao lên, xoay lưỡi nhắm vào ngực mình.
Cô ngẩng đầu, gương mặt mang theo vẻ áy náy, trong ánh mắt mơ hồ có lệ quang lóe lên, toàn bộ tuyệt vọng thống khổ đều in hằn trong đáy mắt.
Ngô Khương Khương sợ hãi, “Chớ xung động, chớ xung động!”
Tiểu Kiều lãnh tĩnh hơn nhiều lắm, rút đại đao của mình lên, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
“Các người… là ai?” Trầm Thanh Thanh run rẩy hỏi, giọng nói khàn khàn giống như cổ họng đã bị cát đá lấp đi hơn phân nữa.
“Chúng tôi, chúng tôi là bạn của Tạng Hồ! Đúng, là bạn của anh ta!” Ngô Khương Khương linh cơ khẽ động, lại sợ Trầm Thanh Thanh không nghe rõ, vì vậy lập tức mở di động ra tìm biểu tình bao của Tạng Hồ.
“Tạng Hồ?” Tay cầm dao của Trầm Thanh Thanh bất chợt dừng lại, cô đã nhớ người đó là ai, “Anh ấy có khỏe không? Anh ấy đang ở đâu?”
Ngô Khương Khương nhìn thấy Trầm Thanh Thanh đã đặt sự chú ý qua đây liên lập tức khoa tay múa chân, “Cậu ta đang chạy đến, rât nhanh sẽ gặp được, cô chờ cậu ta một chút! Thực sự sẽ đến đây nhanh thôi.”
Nghe vậy, trong mắt Trầm Thanh Thanh nổi lên một mạt ấm áp, nhưng ngay lập tức sự ấm áp nọ lại bị cảm xúc thất vọng và thống khổ lớn lao thay thế. Cô nhìn cây dao trong tay mình, thật đáng sợ, cô vì sao lại biến thành bộ dạng này?
Là từ khi nào lại biến thành bộ dạng này?
Như vậy cô còn tư cách gì đi gặp người đó? Hết thảy đều là giả, mà cô trong mắt người đó cũng chỉ là giả.
Một chút ấm áp trong mắt của Trầm Thanh Thanh nhanh chóng bị hắc ám rộng lớn che phủ. Tiểu Kiều vội vàng đánh ra thêm một đạo phù chú, liên tục không dám ngừng, mà Ngô Khương Khương lại mãnh liệt run run cái chuông treo trên eo, “Nhanh lên, sắp không chống được rồi!”
Cùng lúc đó, tiến chuông trên mái cong của thư trai không ngừng rầm rĩ.
Lục Tri Phi cả kinh, từ hành lang ló đầu ra nhìn, chỉ thấy chiếc chuông đồng dưới ánh trăng đang lay động kịch liệt. Mà cũng đúng vào lúc này, trong cửa phòng đang đóng chặt ở tầng hai rốt cục có động tĩnh.
“Phanh!” cửa phòng mở rộng, Lục Tri Phi giật mình quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh của Tạng Hồ mạnh mẽ nhảy lên lan can, phóng qua tường vây, bay nhanh vun vút dưới ánh trăng.
Bất quá, bộ dạng của hắn vẫn còn là hồ ly mà? Lẽ nào biến hóa thất bại?!
Trong lòng của Lục Tri Phi hơi chút thấp thỏm, chỉ là sau đó liền thấy thân ảnh của Thương Tứ xuất hiện trước cửa phòng, dựa vào vách tường thê thảm kêu đói bụng, trái tim kia cũng giống như bình yên hạ xuống.
Lúc này, thân ảnh của Tạng Hồ đã vượt qua phân nửa nội thành, vững vàng đáp xuống tứ hợp viện. Trăng vàng yên tĩnh rọi trên mặt đất, kéo dài cái bóng cao lớn của hắn, hắn lo lắng xông ra, “Thanh Thanh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất