Chương 16: Chương 16
“Đường tổng?” A Phong biểu tình lộ ra vài phần kinh ngạc, Đường tổng vừa mới nói gì cơ? Phải lòng loại nam nhân này? Chẳng lẽ Đường tổng nhà hắn rốt cuộc cũng sa vào bể tình, nhưng lại yêu nhầm một người đàn ông?
—–
Chạng vạng, Tô Bạch về nhà.
Mặc áo choàng tắm từ trong buồng tắm bước ra, Tô Gia chân trần đi về phòng, cửa phòng khóa trái lại kéo màn kín bưng, ở tầng giữa của một tòa cao ốc lợi thế lớn nhất ngoài phong cảnh đẹp ra chính là không cần lo lắng nửa đêm có người từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Tô Bạch mở laptop, trên màn hình nhảy ra một tin nhắn.
Nam nhân trở thành vua hải tặc: Gia, tư liệu về Đường Kiêu đã gửi đến hộp thư của ngài.
Tô Bạch nghĩ nghĩ, nhắn lại một tin: Trần Uyên gần đây đang làm những gì – From: Gia gia ngươi.
Ngón tay tức tốc nhảy múa trên bàn phím, Tô Gia mở mail, có một thư mới, y nhanh chóng nhìn lướt qua, sau đó triệt để xóa bỏ.
Là tư liệu trước đó chưa có, sau lưng Đường Kiêu quả nhiên còn một thân phận khác, là con nuôi của lão đại một tổ chức hắc đạo châu Á, từng đính hôn với thiên kim độc nhất của một gia tộc ở Mỹ, đáng tiếc còn chưa cử hành hôn lễ cô gái đã bị ám sát, điều tra ra là bị gia tộc đối địch ủy thác biệt đội lính đánh thuê T phái đặc vụ giết chết.
Sau đó, Đường Kiêu liên thủ cùng gia tộc của vị hôn thê thanh trừng gia tộc đối địch, đáng tiếc tổ chức lính đánh thuê T đó thế lực quá khổng lồ, bọn họ chẳng những không biết thân phận của T, thậm chí cả tổng bộ tổ chức ở đâu cũng không có manh mối.
Cho dù Đường Kiêu và vị hôn thê chưa cưới nhau, nhưng gia tộc vị hôn thê đã xem Đường Kiêu là người một nhà, có lẽ gia tộc đàn gái cũng là đầu mối cung cấp vũ khí buôn lậu cho Đường Kiêu ở Mỹ.
Hết thảy đều hệt như lời Đường Kiêu nói, toàn bộ ăn khớp, ăn khớp đến quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến Tô Gia cảm thấy nghi hoặc.
“Giống như một kịch bản, được đạo diễn tiết lộ trước một bước, nếu tất cả đều do Đường Kiêu an bài……” Tô Gia rút nguồn điện laptop.
Xem ra, Đường Kiêu này thật sự quá mức thông minh, quá mức đáng sợ, lại quá mức hấp dẫn người khác.
Một tiểu quỷ như vậy trước đây y thế nào lại không biết đến? Mà nếu không phải ngoài ý muốn trùng sinh biến thành Tô Mặc, lại bởi vì quan hệ giữa Tô Mặc và Tô Dịch Dương, cùng với sự xuất hiện của Diệp Tử Ngọ sau đó dẫn tới Đường Kiêu chú ý, y căn bản không có khả năng tiếp xúc Đường Kiêu.
Tô Bạch rời giường xuống quầy bar ở phòng bên, rót nửa ly Whisky, độ cồn nóng bỏng chỉ khiến y càng thêm hưng phấn.
Trần Uyên, đây là nguyên nhân ngươi lựa chọn hợp tác với Đường Kiêu sao?
Có điểm nào đó rất không đúng, Tô Gia hít một hơi thật sâu, đôi chân trần không ngừng qua lại trong phòng.
Simon.D, thủ lĩnh tổ chức lính đánh thuê T, con chip, Đường Kiêu, Trần Uyên, hợp tác.
Đường Kiêu và Trần Uyên hợp tác nhất định không chỉ đơn giản là mở công ty giải trí như vậy, trong đám người này Tô Gia quen thuộc nhất chính là Trần Uyên, Trần Uyên sẽ không tùy ý dời tổng bộ Tô gia từ châu Âu sang thành phố A này, trong đó chắc chắn còn có lý do khác, mà lý do đó vô cùng có khả năng có liên quan tới bản thân Tô Gia.
Thứ Đường Kiêu muốn là con chip, còn Trần Uyên?
Người Trần Uyên muốn tìm là Simon!
Chỉ chốc lát đã nghĩ ra ngọn nguồn, Tô Gia nhất thời nhịn không được mỉm cười, y vốn dĩ là một người cực kỳ thông minh, năm ấy bị Trần Uyên lật đổ một phen cũng là sai lầm do xử trí theo cảm tính, bằng không muốn tính kế với y, đầu thai một trăm lần cũng không có khả năng đó.
Đường Kiêu ơi Đường Kiêu, ngươi chỉ biết Trần Uyên đang tìm ta, nhưng làm sao biết Trần Uyên tìm ta vì cái gì.
Tốt lắm, ngươi đã cùng ta giao dịch, vậy thì hy vọng ngươi có thể trả nổi cái giá cực lớn này.
……
……
Còn nhớ có một lần, Đường Kiêu rốt cuộc nhịn không được tò mò hỏi Trần Uyên tại sao luôn thích mang găng tay trắng, trong giới có đủ loại giải thích về điểm này, nào là bởi vì trên tay Trần Uyên vấy máu quá nhiều người, nào là bởi vì Trần Uyên cố ý làm ra vẻ giả thần giả quỷ, còn có ý kiến cho rằng đây tượng trưng cho một loại kính nể của Trần Uyên đối với Tô Bạch Tô Gia.
“Tô Gia có chút khiết phích, ngài ấy luôn bảo con người hai tay dính máu sẽ rất khó rửa sạch.” Trần Uyên để dành lại nửa câu sau không nói với Đường Kiêu, Tô Gia là thần của hắn, hắn vô pháp tha thứ bàn tay mình đã chạm qua kẻ khác lại chạm tới Tô Gia, cho nên hắn luôn thích mang một đôi găng tay trắng.
Sau đó Trần Uyên lại mạc danh kỳ diệu bồi thêm một câu: “Tô Gia chỉ thích hợp để người ta yêu, ngài ấy thật ra cũng không hiểu làm sao yêu một người.”
Yêu và thích, không giống nhau.
“Phải lòng loại nam nhân này chỉ có bi kịch.” Phát ra một câu cảm khái từ nội tâm, hai tay đút vào túi quần, Đường Kiêu đứng bên cửa sổ Pháp, nhìn một chiếc Rolls Royce trắng tuyết chậm rãi tiến qua cổng biệt thự, xe dừng lại trước cửa khu biệt thự như tòa thành.
“Đường tổng?” A Phong biểu tình lộ ra vài phần kinh ngạc, Đường tổng vừa mới nói gì cơ? Phải lòng loại nam nhân này? Chẳng lẽ Đường tổng nhà hắn rốt cuộc cũng sa vào bể tình, nhưng lại yêu nhầm một người đàn ông?
“Chuyện gì?” Đường Kiêu không để ý tới câu lẩm bẩm của mình đã làm thủ hạ hiểu lầm.
“Tô lão sư đến.” Mỗi một nam nhân đều có bí mật và tâm sự riêng, A Phong quyết định không nói toạc ra tâm tư của Đường tổng, hắn xoay người mở cửa nghênh đón Tô Mặc, cửa vừa mở, Tô Gia một thân đồ đi săn thuần trắng đúng lúc đang lên lầu đi tới hướng này, A Phong đứng một bên nhìn Tô Bạch từ xa lại gần.
Lần đầu tiên gặp mặt nam tử kia còn là đại bạch diện màn thầu, sau đó là chàng mập linh hoạt bên bờ biển, sau đó nữa là bánh trôi nước trắng trẻo, còn hiện tại?
Trộm nhìn mi mục như họa của Tô Gia, A Phong không khỏi cảm thán, béo phì quả nhiên là sát thủ lớn nhất của mọi tuấn nam mỹ nữ, trước đây có ai ngờ được Tô Mặc gầy xuống cũng là mỹ nam tử không mất nam tính, bất quá Tô lão sư lúc không cười mang đến cho người ta cảm giác quá sắc sảo…… Khoan đã! Nam nhân mà Đường tổng nhà hắn phải lòng chẳng lẽ là……
A Phong trước mắt hoa lên, Tô Gia đã đi ngang qua mặt hắn.
Vô luận “loại nam nhân” trong miệng Đường tổng nhà hắn có phải là vị gia này hay không, ở đây đã không còn phận sự của A Phong, hắn lẳng lặng đóng cửa, nhớ tới trước đó Đường tổng từng hỏi hắn rất nhiều chuyện về Tô Mặc, tặng nhà cho Tô Mặc, mỗi lần đàm đạo với Tô Mặc đều không để bất cứ kẻ nào tiếp cận, A Phong đứng yên như tượng trước cánh cửa khép kín, thần thái nghiêm trang.
……
……
Ước chừng qua một giờ, Tô Gia diện vô biểu tình ra khỏi phòng, vừa mở cửa liền thấy nhân vật y như thần gác cửa đứng thẳng tắp trước mặt, người này Tô Gia đương nhiên biết, tên là A Phong, vệ sĩ bên cạnh Đường Kiêu.
“Tô lão sư, giờ đi về sao?” Một giây trước còn làm mặt ngầu, A Phong xoát một cái liền thay vào đó một “nụ cười hiền lành”, mặc dù trong mắt Tô Gia càng giống khuôn mặt bị rút gân hơn.
Tô Gia trở tay đóng cửa, mỉm cười với A Phong, gần đây y thập phần ưa thích loại biểu tình này, nhất là sau khi ở phòng tắm nhìn gương cười thử vài bận, Tô Gia phát giác khuôn mặt của Tô Mặc lúc mỉm cười thập phần ôn nhu ấm áp, dễ dàng lung lạc tâm lý phòng ngự của đối phương.
“Có thể dẫn tôi tham quan biệt thự một vòng không?”
“Đương nhiên là được.” A Phong nhanh nhảu đáp ứng, hắn lại quan sát Tô Gia, tuy vị Tô lão sư này không thuộc phái nữ, bất quá Tô Mặc gia thế trong sạch còn là giảng viên đại học, con người thoạt nhìn cũng ôn ôn nhu nhu, nếu thật sự hẹn hò với Đường tổng thì tốt hơn nhiều so với đám gia hỏa ăn bám chỉ chăm chăm vào tài phú của Đường tổng. (Bạn A Phong rốt cuộc là thuộc hạ hay là mợ của Đường tổng mà thay Đường tổng kén vợ thế này =)))
Tô Gia chỉ thoáng nhìn A Phong một cái, trung thành có thừa trí mưu không đủ, không phải tâm phúc chân chính của Đường Kiêu.
Mỗi người ôm một tâm tư cùng nhau tham quan biệt thự, A Phong ngẫu nhiên hỏi vài câu Tô Gia tại sao muốn dọn khỏi biệt thự ở núi Lạc Dương, Tô Gia thành thật trả lời là tặng biệt thự cho Xuân Yến, tiện thể ca ngợi vài câu biệt thự của Đường Kiêu hoành tráng như mê cung. A Phong âm thầm cảm thán, tuy căn hộ Đường tổng tặng cho Tô lão sư đầy đủ tiện nghi, nhưng thế nào cũng kém hẳn biệt thự núi Lạc Dương, Tô lão sư quả là một người tốt a.
Biệt thư khắp nơi đều có cơ quan, Đường Kiêu là một người tâm tư thâm trầm lại giỏi che đậy, Tô Gia thầm ghi nhớ đường đi nước bước trong biệt thự, phần lớn thời gian Đường Kiêu luôn lựa chọn ở lại nơi có hệ thống bảo an tương đối nghiêm ngặt. Nếu là trước kia, loại chuyện nhớ đường vặt vãnh này dù thế nào cũng không đến phiên Tô Gia đảm nhiệm.
Tô Gia lại nghĩ tới Trần Uyên, trong ba đứa trẻ y thu dưỡng kỳ thực y thích nhất là Trần Uyên, Trần Uyên nghe lời, ít nói nhiều hành động, y bảo làm gì Trần Uyên làm đó, vô luận phương diện nào cũng ưu tú nhất trong ba đứa trẻ, thậm chí ngay cả ngụy trang cũng giỏi nhất, không nói không rằng đột nhiên khởi xướng “chính biến”, hại y không kịp trở tay.
Thật khiến người vừa thương vừa hận.
Mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Tô Gia dạo một vòng trong biệt thự nhớ kỹ lộ tuyến xong, lúc A Phong đưa Tô Gia ra trùng hợp có một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa, cửa xe đen bóng vừa mở liền có một nam nhân cũng toàn thân đen tuyền bước xuống, đôi găng tay trắng trên tay nam nhân có vẻ đặc biệt nổi bật.
“Trần ca, Đường tổng ở trên lầu, mời vào trong.” A Phong đi qua, sẵn tiện phân phó đàn em ở một bên, “Các cậu đưa Tô lão sư về.” Cũng may A Phong vừa thấy Trần Uyên liền qua đón, nếu không bằng năng lực nhạy bén của hắn nhất định sẽ phát giác được thân thể Tô Bạch thoáng cứng đờ ngay khi nhìn đến Trần Uyên.
Tô Gia biết, sớm muộn gì y cũng gặp lại Trần Uyên một lần nữa, chỉ là lại một lần nữa dưới tình huống không hề chuẩn bị thế này đột nhiên đối diện Trần Uyên, vẫn như cũ khiến y có chút trở tay không kịp. Trái tim quặn thắt có chút nhói đau, đây là phản ứng tâm lý do gần một năm bị giam lỏng lưu lại, y cho rằng y có thể tiêu sái quên đi đoạn ký ức có thể nói là nhục nhã nhất đó, y cho rằng cái chết kết thúc quá khứ, y có thể hào phóng buông bỏ những gì Trần Uyên đã làm với y theo máy bay trầm xuống đáy biển.
Nhưng giờ phút này dù đã thay đổi một thể xác khác, phản ứng chân thực như vậy khiến Tô Gia nhận ra, tất cả lý do chẳng qua chỉ là bản thân y mượn cớ để không phải đối mặt với quãng thời gian khuất nhục đã từng thật sự tồn tại.
“Ngươi họ Tô? Ngươi là ai của Tô gia?” Người không muốn gặp nhất lại cố tình đứng trước mặt Tô Bạch, thanh âm quen thuộc nhưng ngữ điệu xa lạ, không có khiêm nhường đến khúm núm mà Tô Gia từng nghe, chỉ còn lại bản chất băng lãnh dưới bề ngoài trung thành của Trần Uyên, nói đến bản chất, những đứa trẻ do Tô Bạch dạy dỗ cùng bản thân y có khác biệt gì?
Này có tính là báo ứng ngay trước mắt không? Tô Gia né tránh đường nhìn thăm dò lạnh lùng của Trần Uyên, dùng ngữ điệu của Tô Mặc trả lời: “Tôi…… tôi họ Tô.”
“Trần ca, đây là Tô lão sư, bạn của Đường tổng.” A Phong tiến lên giải vây.
“Tên?” Trần Uyên chẳng buồn nhìn A Phong một cái.
“Tô Mặc.” Tô Gia trong lòng có chút bất an, lỡ như Trần Uyên phát giác gì đó, hoặc giả giống như Đường Kiêu phương diện tâm lý quá chênh lệch với người bình thường có thể dễ dàng tiếp thu loại chuyện “mượn xác hoàn hồn” này, liệu Đường Kiêu sẽ chiếu theo giao dịch bảo hộ y, hay là thuận nước giong thuyền dứt khoát vứt y cho Trần Uyên?
Nghĩ thế nào thì khả năng thứ hai cũng có tỷ lệ cao hơn.
“Nga……” Trần Uyên sực nhớ ra, trong Tô gia có một người tên là Tô Mặc, mười năm trước Tô Gia còn nói một câu Tô Mặc tướng mạo có điểm giống y thời trẻ, Trần Uyên lúc đó cũng quan sát Tô Mặc, cảm thấy Tô Mặc hòa Tô Gia không giống chút nào, một kẻ chỉ biết khúm núm như vậy làm sao có nửa phần phong tư của Tô Gia.
Trần Uyên lại nhìn Tô Mặc, hiện tại xem ra quả thật có chút giống Tô Gia, người này cũng không còn giống mười năm trước suốt ngày tự ti chỉ hận không thể vùi đầu xuống sàn nhà, lần trước người va vào mình ở Minh Hiên chính là nam nhân này? Gầy đi không ít, càng thêm giống Tô Gia.
Nhìn tới nhìn lui, Trần Uyên lại nghĩ đến Tô Gia.
Tô Bạch thấy Trần Uyên đang thả hồn bèn chuẩn bị chuồn đi, Trần Uyên lại bất ngờ bắt lấy cánh tay y.
Cách lớp áo mỏng manh, Trần Uyên cảm giác được kẽ tay dần len lỏi độ ấm thuộc về nam nhân trước mặt, ấm áp như Tô Gia. Cánh tay bị hắn níu kéo khẽ run lên, Trần Uyên chỉ cho là nam nhân đang sợ hắn, đại khái do cảm thấy người này đích thực rất giống Tô Gia, Trần Uyên bất giác ôn nhu, thanh âm cũng dịu đi không ít.
“Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi.”
Câu này Tô Gia đã nghe rất nhiều, trước kia ở cô đảo Trần Uyên cũng thường nói vậy với y, một bên ôn nhu trấn an kiểu đó, một bên đáng chết cưỡng bức y uống thứ dịch thể làm loãng cơ thịt, thuốc Trần Uyên cho y dùng liều lượng được khống chế cực kỳ tinh chuẩn, vừa có thể rút hết đại bộ phận khí lực của y lại không hoàn toàn làm y mất sức hành động, chỉ là một loạt tác dụng phụ do dược tính mang đến như ham ngủ vân vân, tựa như độc dược mãn tính ăn mòn ý thức cảnh giác của Tô Bạch.
“Trần tổng.” Đường Kiêu nhanh nhẹn từ trong biệt thự đi ra, thản nhiên liếc nhìn Tô Gia bị Trần Uyên giữ chặt, tự nhiên hào phóng chìa tay về hướng Trần Uyên, Trần Uyên chỉ có thể buông Tô Bạch bắt tay.
“Tô lão sư, còn không mau trở về, chần chờ nữa sẽ muộn giờ lên lớp.” Đường Kiêu nhìn Tô Bạch nói.
“Đường tổng, Trần tổng, tôi đi trước.” Tô Gia cúi đầu xoay người ngồi vào trong xe, mãi đến khi cửa xe đóng lại y mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, thật may Trần Uyên không nhận ra y.
Chậm rãi nhắm mắt, Tô Gia hít sâu một hơi ngửa mặt tựa vào lưng ghế, tay phải ấn huyệt Hợp Cốc trên bàn tay trái để mình từ từ bình tĩnh lại.
Về tới nhà, việc đầu tiên Tô Gia làm chính là vọt vào phòng tắm vặn vòi nước, dùng sức cọ rửa nơi vừa bị Trần Uyên chạm tới, mãi đến khi một mảng da trên cánh tay bị chà xát sưng đỏ lên mới khóa nước lại.
Nhìn cánh tay hồng hồng một khối, trầm mặc giây lát, Tô Gia lạnh lùng tùy tay vơ một cái ly hung hăng ném xuống, vụn thủy tinh vương vãi trên sàn.
Là giận Trần Uyên chạm vào y, hay là giận bản thân y trước mặt Trần Uyên không còn có thể chiếm cường thế tuyệt đối nữa?
—–
Chạng vạng, Tô Bạch về nhà.
Mặc áo choàng tắm từ trong buồng tắm bước ra, Tô Gia chân trần đi về phòng, cửa phòng khóa trái lại kéo màn kín bưng, ở tầng giữa của một tòa cao ốc lợi thế lớn nhất ngoài phong cảnh đẹp ra chính là không cần lo lắng nửa đêm có người từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Tô Bạch mở laptop, trên màn hình nhảy ra một tin nhắn.
Nam nhân trở thành vua hải tặc: Gia, tư liệu về Đường Kiêu đã gửi đến hộp thư của ngài.
Tô Bạch nghĩ nghĩ, nhắn lại một tin: Trần Uyên gần đây đang làm những gì – From: Gia gia ngươi.
Ngón tay tức tốc nhảy múa trên bàn phím, Tô Gia mở mail, có một thư mới, y nhanh chóng nhìn lướt qua, sau đó triệt để xóa bỏ.
Là tư liệu trước đó chưa có, sau lưng Đường Kiêu quả nhiên còn một thân phận khác, là con nuôi của lão đại một tổ chức hắc đạo châu Á, từng đính hôn với thiên kim độc nhất của một gia tộc ở Mỹ, đáng tiếc còn chưa cử hành hôn lễ cô gái đã bị ám sát, điều tra ra là bị gia tộc đối địch ủy thác biệt đội lính đánh thuê T phái đặc vụ giết chết.
Sau đó, Đường Kiêu liên thủ cùng gia tộc của vị hôn thê thanh trừng gia tộc đối địch, đáng tiếc tổ chức lính đánh thuê T đó thế lực quá khổng lồ, bọn họ chẳng những không biết thân phận của T, thậm chí cả tổng bộ tổ chức ở đâu cũng không có manh mối.
Cho dù Đường Kiêu và vị hôn thê chưa cưới nhau, nhưng gia tộc vị hôn thê đã xem Đường Kiêu là người một nhà, có lẽ gia tộc đàn gái cũng là đầu mối cung cấp vũ khí buôn lậu cho Đường Kiêu ở Mỹ.
Hết thảy đều hệt như lời Đường Kiêu nói, toàn bộ ăn khớp, ăn khớp đến quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến Tô Gia cảm thấy nghi hoặc.
“Giống như một kịch bản, được đạo diễn tiết lộ trước một bước, nếu tất cả đều do Đường Kiêu an bài……” Tô Gia rút nguồn điện laptop.
Xem ra, Đường Kiêu này thật sự quá mức thông minh, quá mức đáng sợ, lại quá mức hấp dẫn người khác.
Một tiểu quỷ như vậy trước đây y thế nào lại không biết đến? Mà nếu không phải ngoài ý muốn trùng sinh biến thành Tô Mặc, lại bởi vì quan hệ giữa Tô Mặc và Tô Dịch Dương, cùng với sự xuất hiện của Diệp Tử Ngọ sau đó dẫn tới Đường Kiêu chú ý, y căn bản không có khả năng tiếp xúc Đường Kiêu.
Tô Bạch rời giường xuống quầy bar ở phòng bên, rót nửa ly Whisky, độ cồn nóng bỏng chỉ khiến y càng thêm hưng phấn.
Trần Uyên, đây là nguyên nhân ngươi lựa chọn hợp tác với Đường Kiêu sao?
Có điểm nào đó rất không đúng, Tô Gia hít một hơi thật sâu, đôi chân trần không ngừng qua lại trong phòng.
Simon.D, thủ lĩnh tổ chức lính đánh thuê T, con chip, Đường Kiêu, Trần Uyên, hợp tác.
Đường Kiêu và Trần Uyên hợp tác nhất định không chỉ đơn giản là mở công ty giải trí như vậy, trong đám người này Tô Gia quen thuộc nhất chính là Trần Uyên, Trần Uyên sẽ không tùy ý dời tổng bộ Tô gia từ châu Âu sang thành phố A này, trong đó chắc chắn còn có lý do khác, mà lý do đó vô cùng có khả năng có liên quan tới bản thân Tô Gia.
Thứ Đường Kiêu muốn là con chip, còn Trần Uyên?
Người Trần Uyên muốn tìm là Simon!
Chỉ chốc lát đã nghĩ ra ngọn nguồn, Tô Gia nhất thời nhịn không được mỉm cười, y vốn dĩ là một người cực kỳ thông minh, năm ấy bị Trần Uyên lật đổ một phen cũng là sai lầm do xử trí theo cảm tính, bằng không muốn tính kế với y, đầu thai một trăm lần cũng không có khả năng đó.
Đường Kiêu ơi Đường Kiêu, ngươi chỉ biết Trần Uyên đang tìm ta, nhưng làm sao biết Trần Uyên tìm ta vì cái gì.
Tốt lắm, ngươi đã cùng ta giao dịch, vậy thì hy vọng ngươi có thể trả nổi cái giá cực lớn này.
……
……
Còn nhớ có một lần, Đường Kiêu rốt cuộc nhịn không được tò mò hỏi Trần Uyên tại sao luôn thích mang găng tay trắng, trong giới có đủ loại giải thích về điểm này, nào là bởi vì trên tay Trần Uyên vấy máu quá nhiều người, nào là bởi vì Trần Uyên cố ý làm ra vẻ giả thần giả quỷ, còn có ý kiến cho rằng đây tượng trưng cho một loại kính nể của Trần Uyên đối với Tô Bạch Tô Gia.
“Tô Gia có chút khiết phích, ngài ấy luôn bảo con người hai tay dính máu sẽ rất khó rửa sạch.” Trần Uyên để dành lại nửa câu sau không nói với Đường Kiêu, Tô Gia là thần của hắn, hắn vô pháp tha thứ bàn tay mình đã chạm qua kẻ khác lại chạm tới Tô Gia, cho nên hắn luôn thích mang một đôi găng tay trắng.
Sau đó Trần Uyên lại mạc danh kỳ diệu bồi thêm một câu: “Tô Gia chỉ thích hợp để người ta yêu, ngài ấy thật ra cũng không hiểu làm sao yêu một người.”
Yêu và thích, không giống nhau.
“Phải lòng loại nam nhân này chỉ có bi kịch.” Phát ra một câu cảm khái từ nội tâm, hai tay đút vào túi quần, Đường Kiêu đứng bên cửa sổ Pháp, nhìn một chiếc Rolls Royce trắng tuyết chậm rãi tiến qua cổng biệt thự, xe dừng lại trước cửa khu biệt thự như tòa thành.
“Đường tổng?” A Phong biểu tình lộ ra vài phần kinh ngạc, Đường tổng vừa mới nói gì cơ? Phải lòng loại nam nhân này? Chẳng lẽ Đường tổng nhà hắn rốt cuộc cũng sa vào bể tình, nhưng lại yêu nhầm một người đàn ông?
“Chuyện gì?” Đường Kiêu không để ý tới câu lẩm bẩm của mình đã làm thủ hạ hiểu lầm.
“Tô lão sư đến.” Mỗi một nam nhân đều có bí mật và tâm sự riêng, A Phong quyết định không nói toạc ra tâm tư của Đường tổng, hắn xoay người mở cửa nghênh đón Tô Mặc, cửa vừa mở, Tô Gia một thân đồ đi săn thuần trắng đúng lúc đang lên lầu đi tới hướng này, A Phong đứng một bên nhìn Tô Bạch từ xa lại gần.
Lần đầu tiên gặp mặt nam tử kia còn là đại bạch diện màn thầu, sau đó là chàng mập linh hoạt bên bờ biển, sau đó nữa là bánh trôi nước trắng trẻo, còn hiện tại?
Trộm nhìn mi mục như họa của Tô Gia, A Phong không khỏi cảm thán, béo phì quả nhiên là sát thủ lớn nhất của mọi tuấn nam mỹ nữ, trước đây có ai ngờ được Tô Mặc gầy xuống cũng là mỹ nam tử không mất nam tính, bất quá Tô lão sư lúc không cười mang đến cho người ta cảm giác quá sắc sảo…… Khoan đã! Nam nhân mà Đường tổng nhà hắn phải lòng chẳng lẽ là……
A Phong trước mắt hoa lên, Tô Gia đã đi ngang qua mặt hắn.
Vô luận “loại nam nhân” trong miệng Đường tổng nhà hắn có phải là vị gia này hay không, ở đây đã không còn phận sự của A Phong, hắn lẳng lặng đóng cửa, nhớ tới trước đó Đường tổng từng hỏi hắn rất nhiều chuyện về Tô Mặc, tặng nhà cho Tô Mặc, mỗi lần đàm đạo với Tô Mặc đều không để bất cứ kẻ nào tiếp cận, A Phong đứng yên như tượng trước cánh cửa khép kín, thần thái nghiêm trang.
……
……
Ước chừng qua một giờ, Tô Gia diện vô biểu tình ra khỏi phòng, vừa mở cửa liền thấy nhân vật y như thần gác cửa đứng thẳng tắp trước mặt, người này Tô Gia đương nhiên biết, tên là A Phong, vệ sĩ bên cạnh Đường Kiêu.
“Tô lão sư, giờ đi về sao?” Một giây trước còn làm mặt ngầu, A Phong xoát một cái liền thay vào đó một “nụ cười hiền lành”, mặc dù trong mắt Tô Gia càng giống khuôn mặt bị rút gân hơn.
Tô Gia trở tay đóng cửa, mỉm cười với A Phong, gần đây y thập phần ưa thích loại biểu tình này, nhất là sau khi ở phòng tắm nhìn gương cười thử vài bận, Tô Gia phát giác khuôn mặt của Tô Mặc lúc mỉm cười thập phần ôn nhu ấm áp, dễ dàng lung lạc tâm lý phòng ngự của đối phương.
“Có thể dẫn tôi tham quan biệt thự một vòng không?”
“Đương nhiên là được.” A Phong nhanh nhảu đáp ứng, hắn lại quan sát Tô Gia, tuy vị Tô lão sư này không thuộc phái nữ, bất quá Tô Mặc gia thế trong sạch còn là giảng viên đại học, con người thoạt nhìn cũng ôn ôn nhu nhu, nếu thật sự hẹn hò với Đường tổng thì tốt hơn nhiều so với đám gia hỏa ăn bám chỉ chăm chăm vào tài phú của Đường tổng. (Bạn A Phong rốt cuộc là thuộc hạ hay là mợ của Đường tổng mà thay Đường tổng kén vợ thế này =)))
Tô Gia chỉ thoáng nhìn A Phong một cái, trung thành có thừa trí mưu không đủ, không phải tâm phúc chân chính của Đường Kiêu.
Mỗi người ôm một tâm tư cùng nhau tham quan biệt thự, A Phong ngẫu nhiên hỏi vài câu Tô Gia tại sao muốn dọn khỏi biệt thự ở núi Lạc Dương, Tô Gia thành thật trả lời là tặng biệt thự cho Xuân Yến, tiện thể ca ngợi vài câu biệt thự của Đường Kiêu hoành tráng như mê cung. A Phong âm thầm cảm thán, tuy căn hộ Đường tổng tặng cho Tô lão sư đầy đủ tiện nghi, nhưng thế nào cũng kém hẳn biệt thự núi Lạc Dương, Tô lão sư quả là một người tốt a.
Biệt thư khắp nơi đều có cơ quan, Đường Kiêu là một người tâm tư thâm trầm lại giỏi che đậy, Tô Gia thầm ghi nhớ đường đi nước bước trong biệt thự, phần lớn thời gian Đường Kiêu luôn lựa chọn ở lại nơi có hệ thống bảo an tương đối nghiêm ngặt. Nếu là trước kia, loại chuyện nhớ đường vặt vãnh này dù thế nào cũng không đến phiên Tô Gia đảm nhiệm.
Tô Gia lại nghĩ tới Trần Uyên, trong ba đứa trẻ y thu dưỡng kỳ thực y thích nhất là Trần Uyên, Trần Uyên nghe lời, ít nói nhiều hành động, y bảo làm gì Trần Uyên làm đó, vô luận phương diện nào cũng ưu tú nhất trong ba đứa trẻ, thậm chí ngay cả ngụy trang cũng giỏi nhất, không nói không rằng đột nhiên khởi xướng “chính biến”, hại y không kịp trở tay.
Thật khiến người vừa thương vừa hận.
Mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Tô Gia dạo một vòng trong biệt thự nhớ kỹ lộ tuyến xong, lúc A Phong đưa Tô Gia ra trùng hợp có một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa, cửa xe đen bóng vừa mở liền có một nam nhân cũng toàn thân đen tuyền bước xuống, đôi găng tay trắng trên tay nam nhân có vẻ đặc biệt nổi bật.
“Trần ca, Đường tổng ở trên lầu, mời vào trong.” A Phong đi qua, sẵn tiện phân phó đàn em ở một bên, “Các cậu đưa Tô lão sư về.” Cũng may A Phong vừa thấy Trần Uyên liền qua đón, nếu không bằng năng lực nhạy bén của hắn nhất định sẽ phát giác được thân thể Tô Bạch thoáng cứng đờ ngay khi nhìn đến Trần Uyên.
Tô Gia biết, sớm muộn gì y cũng gặp lại Trần Uyên một lần nữa, chỉ là lại một lần nữa dưới tình huống không hề chuẩn bị thế này đột nhiên đối diện Trần Uyên, vẫn như cũ khiến y có chút trở tay không kịp. Trái tim quặn thắt có chút nhói đau, đây là phản ứng tâm lý do gần một năm bị giam lỏng lưu lại, y cho rằng y có thể tiêu sái quên đi đoạn ký ức có thể nói là nhục nhã nhất đó, y cho rằng cái chết kết thúc quá khứ, y có thể hào phóng buông bỏ những gì Trần Uyên đã làm với y theo máy bay trầm xuống đáy biển.
Nhưng giờ phút này dù đã thay đổi một thể xác khác, phản ứng chân thực như vậy khiến Tô Gia nhận ra, tất cả lý do chẳng qua chỉ là bản thân y mượn cớ để không phải đối mặt với quãng thời gian khuất nhục đã từng thật sự tồn tại.
“Ngươi họ Tô? Ngươi là ai của Tô gia?” Người không muốn gặp nhất lại cố tình đứng trước mặt Tô Bạch, thanh âm quen thuộc nhưng ngữ điệu xa lạ, không có khiêm nhường đến khúm núm mà Tô Gia từng nghe, chỉ còn lại bản chất băng lãnh dưới bề ngoài trung thành của Trần Uyên, nói đến bản chất, những đứa trẻ do Tô Bạch dạy dỗ cùng bản thân y có khác biệt gì?
Này có tính là báo ứng ngay trước mắt không? Tô Gia né tránh đường nhìn thăm dò lạnh lùng của Trần Uyên, dùng ngữ điệu của Tô Mặc trả lời: “Tôi…… tôi họ Tô.”
“Trần ca, đây là Tô lão sư, bạn của Đường tổng.” A Phong tiến lên giải vây.
“Tên?” Trần Uyên chẳng buồn nhìn A Phong một cái.
“Tô Mặc.” Tô Gia trong lòng có chút bất an, lỡ như Trần Uyên phát giác gì đó, hoặc giả giống như Đường Kiêu phương diện tâm lý quá chênh lệch với người bình thường có thể dễ dàng tiếp thu loại chuyện “mượn xác hoàn hồn” này, liệu Đường Kiêu sẽ chiếu theo giao dịch bảo hộ y, hay là thuận nước giong thuyền dứt khoát vứt y cho Trần Uyên?
Nghĩ thế nào thì khả năng thứ hai cũng có tỷ lệ cao hơn.
“Nga……” Trần Uyên sực nhớ ra, trong Tô gia có một người tên là Tô Mặc, mười năm trước Tô Gia còn nói một câu Tô Mặc tướng mạo có điểm giống y thời trẻ, Trần Uyên lúc đó cũng quan sát Tô Mặc, cảm thấy Tô Mặc hòa Tô Gia không giống chút nào, một kẻ chỉ biết khúm núm như vậy làm sao có nửa phần phong tư của Tô Gia.
Trần Uyên lại nhìn Tô Mặc, hiện tại xem ra quả thật có chút giống Tô Gia, người này cũng không còn giống mười năm trước suốt ngày tự ti chỉ hận không thể vùi đầu xuống sàn nhà, lần trước người va vào mình ở Minh Hiên chính là nam nhân này? Gầy đi không ít, càng thêm giống Tô Gia.
Nhìn tới nhìn lui, Trần Uyên lại nghĩ đến Tô Gia.
Tô Bạch thấy Trần Uyên đang thả hồn bèn chuẩn bị chuồn đi, Trần Uyên lại bất ngờ bắt lấy cánh tay y.
Cách lớp áo mỏng manh, Trần Uyên cảm giác được kẽ tay dần len lỏi độ ấm thuộc về nam nhân trước mặt, ấm áp như Tô Gia. Cánh tay bị hắn níu kéo khẽ run lên, Trần Uyên chỉ cho là nam nhân đang sợ hắn, đại khái do cảm thấy người này đích thực rất giống Tô Gia, Trần Uyên bất giác ôn nhu, thanh âm cũng dịu đi không ít.
“Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi.”
Câu này Tô Gia đã nghe rất nhiều, trước kia ở cô đảo Trần Uyên cũng thường nói vậy với y, một bên ôn nhu trấn an kiểu đó, một bên đáng chết cưỡng bức y uống thứ dịch thể làm loãng cơ thịt, thuốc Trần Uyên cho y dùng liều lượng được khống chế cực kỳ tinh chuẩn, vừa có thể rút hết đại bộ phận khí lực của y lại không hoàn toàn làm y mất sức hành động, chỉ là một loạt tác dụng phụ do dược tính mang đến như ham ngủ vân vân, tựa như độc dược mãn tính ăn mòn ý thức cảnh giác của Tô Bạch.
“Trần tổng.” Đường Kiêu nhanh nhẹn từ trong biệt thự đi ra, thản nhiên liếc nhìn Tô Gia bị Trần Uyên giữ chặt, tự nhiên hào phóng chìa tay về hướng Trần Uyên, Trần Uyên chỉ có thể buông Tô Bạch bắt tay.
“Tô lão sư, còn không mau trở về, chần chờ nữa sẽ muộn giờ lên lớp.” Đường Kiêu nhìn Tô Bạch nói.
“Đường tổng, Trần tổng, tôi đi trước.” Tô Gia cúi đầu xoay người ngồi vào trong xe, mãi đến khi cửa xe đóng lại y mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, thật may Trần Uyên không nhận ra y.
Chậm rãi nhắm mắt, Tô Gia hít sâu một hơi ngửa mặt tựa vào lưng ghế, tay phải ấn huyệt Hợp Cốc trên bàn tay trái để mình từ từ bình tĩnh lại.
Về tới nhà, việc đầu tiên Tô Gia làm chính là vọt vào phòng tắm vặn vòi nước, dùng sức cọ rửa nơi vừa bị Trần Uyên chạm tới, mãi đến khi một mảng da trên cánh tay bị chà xát sưng đỏ lên mới khóa nước lại.
Nhìn cánh tay hồng hồng một khối, trầm mặc giây lát, Tô Gia lạnh lùng tùy tay vơ một cái ly hung hăng ném xuống, vụn thủy tinh vương vãi trên sàn.
Là giận Trần Uyên chạm vào y, hay là giận bản thân y trước mặt Trần Uyên không còn có thể chiếm cường thế tuyệt đối nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất