Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Chương 15: Nửa đời phồn hoa nửa đời nồng (6)
: Nửa đời phồn hoa nửa đời nồng (6)
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Khụ khụ." Lãnh Văn Uyên ôm ngực, yếu ớt ngước mắt nhìn Lâm Dung Vi đang đi phía trước.
"Sư tôn, hay là thôi đi." Lãnh Văn Uyên mệt mỏi mở miệng, "Dược Tôn tiền bối đã ở ẩn nơi hạ giới hoang vu không màng thế sự, không ai tìm được hơi thở của ông ấy. Chúng ta như mò kim đáy biển, e là không có duyên phận gặp Dược Tôn tiền bối."
Bước chân Lâm Dung Vi hơi ngừng, vừa ngoái đầu lại liền thấy sắc mặt hắn càng tái nhợt, động tác tựa liễu yếu gặp gió, đi được mấy bước phải dừng lại nghỉ một chút.
Lâm Đại Ngọc* mà thấy cũng phải chui ra khỏi sách vỗ tay.
Thái sinh lưỡng yếp chi sầu,
Kiều tập nhất thân chi bệnh.
Lệ quang điểm điểm,
Kiều suyễn vi vi.
(Lâm Đại Ngọc là nhân vật hư cấu, một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết của tác giả. Lâm Đại Ngọc nổi tiếng với vẻ đẹp liễu yếu đào tơ, cơ thể ốm yếu. Đoạn thơ trên nằm trong hồi ba của Hồng Lâu Mộng miêu tả vẻ đẹp của nàng.
态生两靥之愁
娇袭一身之病
是泪光点点
娇喘微微.
Má hơi lúm, có vẻ âu sầu;
Người hơi mệt trông càng tha thướt.
Lệ rớm rưng rưng,
Hơi ra nhè nhẹ.
Nguồn: nhóm Vũ Bội Hoàn)
Rõ ràng là nội thương thông thường với trầy tí da thôi!
Mình lại không thể không phối hợp diễn cùng mang cái tên Tây Tử nâng tim* này đi tìm thầy thuốc. Lâm Dung Vi lén gạt nước mắt chua xót than trời, rất muốn hỏi nam chính vì cái gì mà phải giả bệnh, giả bệnh có gì tốt chứ!
(Tây Thi: còn gọi là Tây Tử, là mĩ nhân đứng đầu tứ đại mĩ nhân trung quốc xưa. Tây Thi khi đau tim thường ôm ngực, mày nhíu lại nhưng càng đẹp hơn.)
"Phía trước có một thành nhỏ." Lâm Dung Vi vẫn trấn tĩnh như thường, y đưa tay về phía Lãnh Văn Uyên, "Vi sư dắt ngươi."
"Sư tôn, như vậy không hợp lễ nghi, đệ tử làm vậy là mạo phạm sư tôn..." Lãnh Văn Uyên tỏ ra dè dặt.
Lâm Dung Vi thản nhiên không đáp, tay vẫn đưa ra.
Lãnh Văn Uyên lập trường giữ không được vài giây, mắt thấy tay Lâm Dung Vi khẽ động như muốn thu về hắn liền giật mình, lập tức đưa tay nắm lấy.
Lâm Dung Vi không tránh, chịu thua hoàn toàn.
Mắt Lãnh Văn Uyên sáng lên, dáng vẻ bệnh tật biến mất, cố gắng không cười, mắt nhìn lén Lâm Dung Vi. Xúc cảm khi chạm vào bàn tay như bạch ngọc hơi mát, như ăn linh quả, cả người đều cả thấy khoan khoái nhẹ nhàng, còn thấy hơi tê tê.
Lâm Dung Vi mặc bạch y, ẩn giấu dung mạo với tu vi rồi mới dắt đệ tử nhà mình vào thành.
Thành này ở hạ giới tuy nhỏ nhưng tấp nập người qua lại, con buôn nhộn nhịp, khắp nơi đều vang tiếng rao hàng, ngay cả quán trà cũng chật kín người.
Lâm Dung Vi dắt tay Lãnh Văn Uyên, thi pháp tầm vật* xem phương hướng.
"Sư tôn định dẫn đệ tử đi tìm linh thú cưỡi* sao?" Lãnh Văn Uyên vừa nhìn đã đoán được ý định của Lâm Dung Vi.
(tầm vật: tìm vật
Bản gốc là tọa kị: thú cưỡi)
Lâm Dung Vi gật đầu.
"Đệ tử nghe nói trong những thành nhỏ như này thường không có vật tốt, chi bằng sư tôn tìm thế gia lớn nhất ở đây chắc hẳn sẽ có kị thú quý." Lãnh Văn Uyên chân thành góp ý.
Lâm Dung Vi đang suy nghĩ thì nghe tiếng cười từ quán trà bên cạnh rộ lên.
"Vị công tử này nói hay lắm!" Vị khách uống trà mặc y phục vải thô đơn giản với nước da màu đồng, một tay nâng chén trà cười lên lộ hàm răng trắng chói mắt.
Lãnh Văn Uyên chớp chớp mắt nhìn vị khách kia đáp, "Tại hạ cùng sư tôn mới tới vùng này, nếu có gì không phải mong bỏ qua."
Một vị khách khác ngồi cùng bàn bật cười.
"Chúng ta còn tưởng là ngươi dắt nương tử, còn ẩn dung sợ người khác nhìn thấy."
Gò má Lãnh Văn Uyên đỏ bừng, trong mắt rõ ràng mang ý đồng tình. "Đừng nói thế, sư đồ chúng ta đi tới đây để tìm kị thú, chư vị có biết ở chỗ nào không?"
"Tiểu tử, ngươi có thấy ngọn núi cuối thành kia không?" Vị khách chỉ tay về hướng một ngón núi đen, đỉnh núi có mây mù bao quanh.
"Ta thấy." Lãnh Văn Uyên nhìn về phía xa xa, không khỏi cảm thán, "Linh khí thật nồng!"
"Đúng vậy, trước đây từng có tiên trưởng cũng nói như thế." Vị khách hào sảng cười, "Nơi này vốn là thôn nhỏ, dân trong thôn thỉnh thoảng lên núi đốn củi, trên núi kia tuy có nhiều yêu thú nhưng chúng không tấn công người, rất thông minh và nhìn quý hiếm. Sau này có một nhóm người tới bắt các yêu thú trên núi, từ miệng bọn họ chúng ta mới biết trên núi đấy không phải yêu thú mà là linh thú."
Lãnh Văn Uyên hơi ngạc nhiên, linh thú có linh trí như người không dễ tu thành. Bình thường ở hạ giới thiên địa nhân hòa lắm thì một ngọn núi mới xuất hiện một linh thú. Nhưng theo lời vị khách này thì núi kia không ít linh thú, có vẻ rất kì lạ.
"Vị tiên trưởng kia dạy thôn dân bắt linh thú, bán cho những ai cần kị thú, một con linh thú non có thể bán tới cả ngàn linh thạch, thôn dần dần trở nên giàu có, xây nhà nhiều thêm, người kéo tới càng ngày càng đông mới thành như bây giờ." Vị khách vui vẻ kể lại, miệng phun bã trà "phì phì".
Lãnh Văn Uyên lặng lẽ đứng trước Lâm Dung Vi tránh đám khách uống trà.
"Nếu các ngươi muốn mua linh thú thì đi tìm điền trang bắt linh thú sẵn. Ngàn vạn lần đừng tự mình lên núi tìm." Một vị khách ở bàn khác có ý tốt nhắc nhở.
"Xin hỏi là vì sao?" Lãnh Văn Uyên thắc mắc.
"Ta từng nghe tiên trưởng nói trên núi dường như có yêu thú rất hung hãn còn có độc, không may bị thương tuy không đến nỗi chết nhưng cực kì đau đớn, trị không hết càng phiền toái hơn." Vị khách mặt đầy lo lắng
"Đúng, ta cũng nghe nói vậy." Nhiều vị khách khác sôi nổi tán thành.
"Nghe nói yêu thú kia rất to lớn, chỉ cần lắc mình là có thể phóng ra nọc độc!"
"Sao ta lại nghe rằng yêu thú kia chỉ giống như con rắn cạp nia*?"
"Không đúng không đúng, rõ ràng là một con linh thú dạng người, dùng cỏ độc chế kim, chuyên rình trong bóng tối săn mồi!"
(Rắn cạp nia: một loại rắn độc chủ yếu xuất hiện ở vùng sông nước, thân đen có khoang trắng hoặc vàng rõ rệt, dài tầm 1m-1m5, nạn nhân thường suy hô hấp, tê liệt thần kinh rồi chết do chủ quan vì vết cắn rất nhỏ, hix chắc nhiều bạn sợ rắn nên mình không để hình đâu nhé. (';ω;'))
Tức thời trong quán trà các vị khách tranh luận càng nhiều, loạn thất bát tao càng lúc càng náo nhiệt như sắp cãi nhau.
Lãnh Văn Uyên nắm chặt tay Lâm Dung Vi lặng lẽ rời khỏi sạp trà.
"Sư tôn, chúng ta tới điền trang linh thú hay là lên núi tìm?" Lãnh Văn Uyên thấp giọng hỏi, ánh mắt nhìn Lâm Dung Vi đầy sự tín nhiệm.
Mắt Lâm Dung Vi nhìn về hướng núi xa xa, câu trả lời không cần nói cũng biết.
"Sư tôn, chờ một chút đồ nhi đi chuẩn bị." Lãnh Văn Uyên dứt khoát buông tay Lâm Dung Vi ra lập tức không thấy bóng dáng.
Người đến người đi, tấp nập chen lấn nên Lâm Dung Vi tìm một nơi yên tĩnh chờ Lãnh Văn Uyên.
"Đằng trước! Mau bắt nó!"
"Đừng chạy! Tránh ra mau!"
Lâm Dung Vi chỉ nghe mấy tiếng huyên náo, đám người phía trước đột nhiên tản ra nhiều hướng, chạy tới chạy lui cuối cùng lại chạy về hướng Lâm Dung Vi.
"Kaa kaa kaa!" Âm thanh như của loài thú non bị truy đuổi càng lúc càng gần, lọt vào tầm mắt Lâm Dung Vi là một con thú với bộ lông đỏ rực đang lao tới. Cực kì giống bầy chó đại ca y nuôi ở hiện thực.
Lâm Dung Vi đưa tay ra đón theo bản năng, cái chân nhỏ của cục lông kia sức bật kinh người, "vèo" một cái lao vào ngực Lâm Dung Vi, cuộn lại tròn như quả bóng không ngừng run rẩy.
"Nhanh! Bắt được rồi!" Một loạt tiếng hô hào khiến cục lông càng thêm run.
"Này, vị công tử này." Bốn năm người thở hổn hển đuổi tới nói không ra hơi.
"Công tử cẩn thận, thứ này tuy nhỏ nhưng rất nhanh nhẹn, có thể làm người bị thương!" Những người đuổi tới đều mặc y phục buộc dây túm gọn ống tay áo* để lộ cánh tay cường tráng.
Lâm Dung Vi không lên tiếng, mắt nhìn cục lông nhỏ đang run lẩy bẩy, quả thật không tưởng tượng được cảnh vật nhỏ này đả thương người.
"Vị công tử xin hãy giao tiểu súc sinh này cho chúng ta." Một gã đàn ông chìa tay ra, trên cánh tay chi chít vết cào.
Lâm Dung Vi nhón tay xách gáy cục lông nhỏ lên, chỉ thấy bốn chi rũ xuống, đuôi là năm búi lông nhỏ khác, trên đầu có một cái sừng trắng nhọn.
"Kaa kaa kaa..." hai mắt thú non ngấn lệ rưng rưng nhìn chằm chằm Lâm Dung Vi, kêu thảm thương.
"Bao nhiêu linh thạch?" Giọng nói sương giá như rót vào tai mang theo sự lạnh lẽo.
Lâm Dung Vi nhìn thú nhỏ, trong lòng mềm nhũn muốn mua cục lông này, lên núi rồi phóng sinh cũng được.
"Không bán được." Năm người đồng thanh.
Ý Lâm Dung Vi đã quyết, nói không bán là thay đổi được sao?
"Gọi quản sự các ngươi tới." Lâm Dung Vi am hiểu đạo lí không bàn chuyện với phận tay sai, không định so đo cùng những kẻ này.
"Chúng ta chính là quản sự của ngự thú trang này." Một gã bước lên, ánh mắt kiên định, "Công tử, con thú này nhìn yếu đuối, không thích hợp để cưỡi. Mong công tử hiểu cho, đưa lại cho chúng ta."
"Được rồi, lúc nãy là chúng ta thiếu ngươi một ân tình. Có thể đưa ngươi tới ngự thú trang chọn một thú non khác. Nếu ngươi không thấu tình đạt lí thì đừng trách đao kiếm không có mắt." Một gã khác bổ sung.
Đây chắc chắn là chuyện cười lớn nhất mà Lâm Dung Vi nghe thấy ngày hôm nay.
Mấy tên đệ tử Ngự Thú Sơn nho nhỏ đòi uy hiếp Tiên Tôn, hú hú khẹc khẹc cái gì mà đao kiếm không có mắt?
Lâm Dung Vi không quen thói ỷ thế hiếp người đành phí thêm một câu nữa, "Gọi trưởng lão các ngươi tới."
"Trưởng lão Ngự Thú Sơn của chúng ta ngươi muốn gọi là gọi sao?" Gã ta trợn mắt, "Khẩu khí thật lớn!"
"Còn nữa, vì sao ngươi ẩn dung, ngươi phạm tội gì sao?"
"Tu vi cũng che giấu, kẻ này rất khả nghi!"
"Con thú này sao lại quấn lấy ngươi, hay ngươi chính là linh thú hóa người?"
"Mau mau khai ra, không thì đừng trách bọn ta ra tay tàn nhẫn!"
Năm người mỗi người một câu phối hợp hết sức ăn ý đang vây quanh Lâm Dung Vi hung hăng tra hỏi khiến người đi đường nhìn qua hóng chuyện vui.
Lâm Dung Vi suy nghĩ một chút rồi lấy ra một lệnh bài màu đen bên trên chỉ khắc một chữ "Tông" dát vàng cầu kì sang trọng.
"Đây là cái gì?" Năm người trố mắt nhìn nhau khó hiểu.
Lâm Dung Vi lúc này mới nhớ ra lệnh bài này chỉ dùng được trong nội môn Ngũ Tông Sơn, người ngoài ít ai thấy. Nhưng trên phố đang đông, Lâm Dung Vi cũng không tiện rút Vô Nhất Kiếm ra để lộ thân phận thực sự làm náo loạn hạ giới.
"Người của Ngũ Tông Sơn." Lâm Dung Vi không có Lãnh Văn Uyên ở bên chỉ có thể nói một câu nhiều nhất sáu chữ.
"Ngũ Tông Sơn?"
Một gã suy nghĩ thắc mắc, "Ngươi là đệ tử của đỉnh nào?"
"Không phải đệ tử, Bắc Phong."
"Nói bậy, người của bắc phong đều mặc đạo bào màu xanh, còn ngươi là bạch y, muốn bịa chuyện thì cũng tìm hiểu trước đi!"
Lâm Dung Vi chỉ còn một câu cuối cùng, mắt thấy năm người mãi không buông tha cách mình càng ngày càng gần như muốn tập kích bất ngờ bắt mình lại.
Lâm Dung Vi chỉ đơn giản là yên lặng nhìn năm người từ từ vây lấy, thúc giục tiên lực trong tay.
Một chọi năm chứ gì, tới nhanh, để bản tôn dạy các ngươi penta kill là như nào.
====================
Mòi: móc ra quả hàng nội địa quê vcl =)))))))))))))))))))
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Khụ khụ." Lãnh Văn Uyên ôm ngực, yếu ớt ngước mắt nhìn Lâm Dung Vi đang đi phía trước.
"Sư tôn, hay là thôi đi." Lãnh Văn Uyên mệt mỏi mở miệng, "Dược Tôn tiền bối đã ở ẩn nơi hạ giới hoang vu không màng thế sự, không ai tìm được hơi thở của ông ấy. Chúng ta như mò kim đáy biển, e là không có duyên phận gặp Dược Tôn tiền bối."
Bước chân Lâm Dung Vi hơi ngừng, vừa ngoái đầu lại liền thấy sắc mặt hắn càng tái nhợt, động tác tựa liễu yếu gặp gió, đi được mấy bước phải dừng lại nghỉ một chút.
Lâm Đại Ngọc* mà thấy cũng phải chui ra khỏi sách vỗ tay.
Thái sinh lưỡng yếp chi sầu,
Kiều tập nhất thân chi bệnh.
Lệ quang điểm điểm,
Kiều suyễn vi vi.
(Lâm Đại Ngọc là nhân vật hư cấu, một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết của tác giả. Lâm Đại Ngọc nổi tiếng với vẻ đẹp liễu yếu đào tơ, cơ thể ốm yếu. Đoạn thơ trên nằm trong hồi ba của Hồng Lâu Mộng miêu tả vẻ đẹp của nàng.
态生两靥之愁
娇袭一身之病
是泪光点点
娇喘微微.
Má hơi lúm, có vẻ âu sầu;
Người hơi mệt trông càng tha thướt.
Lệ rớm rưng rưng,
Hơi ra nhè nhẹ.
Nguồn: nhóm Vũ Bội Hoàn)
Rõ ràng là nội thương thông thường với trầy tí da thôi!
Mình lại không thể không phối hợp diễn cùng mang cái tên Tây Tử nâng tim* này đi tìm thầy thuốc. Lâm Dung Vi lén gạt nước mắt chua xót than trời, rất muốn hỏi nam chính vì cái gì mà phải giả bệnh, giả bệnh có gì tốt chứ!
(Tây Thi: còn gọi là Tây Tử, là mĩ nhân đứng đầu tứ đại mĩ nhân trung quốc xưa. Tây Thi khi đau tim thường ôm ngực, mày nhíu lại nhưng càng đẹp hơn.)
"Phía trước có một thành nhỏ." Lâm Dung Vi vẫn trấn tĩnh như thường, y đưa tay về phía Lãnh Văn Uyên, "Vi sư dắt ngươi."
"Sư tôn, như vậy không hợp lễ nghi, đệ tử làm vậy là mạo phạm sư tôn..." Lãnh Văn Uyên tỏ ra dè dặt.
Lâm Dung Vi thản nhiên không đáp, tay vẫn đưa ra.
Lãnh Văn Uyên lập trường giữ không được vài giây, mắt thấy tay Lâm Dung Vi khẽ động như muốn thu về hắn liền giật mình, lập tức đưa tay nắm lấy.
Lâm Dung Vi không tránh, chịu thua hoàn toàn.
Mắt Lãnh Văn Uyên sáng lên, dáng vẻ bệnh tật biến mất, cố gắng không cười, mắt nhìn lén Lâm Dung Vi. Xúc cảm khi chạm vào bàn tay như bạch ngọc hơi mát, như ăn linh quả, cả người đều cả thấy khoan khoái nhẹ nhàng, còn thấy hơi tê tê.
Lâm Dung Vi mặc bạch y, ẩn giấu dung mạo với tu vi rồi mới dắt đệ tử nhà mình vào thành.
Thành này ở hạ giới tuy nhỏ nhưng tấp nập người qua lại, con buôn nhộn nhịp, khắp nơi đều vang tiếng rao hàng, ngay cả quán trà cũng chật kín người.
Lâm Dung Vi dắt tay Lãnh Văn Uyên, thi pháp tầm vật* xem phương hướng.
"Sư tôn định dẫn đệ tử đi tìm linh thú cưỡi* sao?" Lãnh Văn Uyên vừa nhìn đã đoán được ý định của Lâm Dung Vi.
(tầm vật: tìm vật
Bản gốc là tọa kị: thú cưỡi)
Lâm Dung Vi gật đầu.
"Đệ tử nghe nói trong những thành nhỏ như này thường không có vật tốt, chi bằng sư tôn tìm thế gia lớn nhất ở đây chắc hẳn sẽ có kị thú quý." Lãnh Văn Uyên chân thành góp ý.
Lâm Dung Vi đang suy nghĩ thì nghe tiếng cười từ quán trà bên cạnh rộ lên.
"Vị công tử này nói hay lắm!" Vị khách uống trà mặc y phục vải thô đơn giản với nước da màu đồng, một tay nâng chén trà cười lên lộ hàm răng trắng chói mắt.
Lãnh Văn Uyên chớp chớp mắt nhìn vị khách kia đáp, "Tại hạ cùng sư tôn mới tới vùng này, nếu có gì không phải mong bỏ qua."
Một vị khách khác ngồi cùng bàn bật cười.
"Chúng ta còn tưởng là ngươi dắt nương tử, còn ẩn dung sợ người khác nhìn thấy."
Gò má Lãnh Văn Uyên đỏ bừng, trong mắt rõ ràng mang ý đồng tình. "Đừng nói thế, sư đồ chúng ta đi tới đây để tìm kị thú, chư vị có biết ở chỗ nào không?"
"Tiểu tử, ngươi có thấy ngọn núi cuối thành kia không?" Vị khách chỉ tay về hướng một ngón núi đen, đỉnh núi có mây mù bao quanh.
"Ta thấy." Lãnh Văn Uyên nhìn về phía xa xa, không khỏi cảm thán, "Linh khí thật nồng!"
"Đúng vậy, trước đây từng có tiên trưởng cũng nói như thế." Vị khách hào sảng cười, "Nơi này vốn là thôn nhỏ, dân trong thôn thỉnh thoảng lên núi đốn củi, trên núi kia tuy có nhiều yêu thú nhưng chúng không tấn công người, rất thông minh và nhìn quý hiếm. Sau này có một nhóm người tới bắt các yêu thú trên núi, từ miệng bọn họ chúng ta mới biết trên núi đấy không phải yêu thú mà là linh thú."
Lãnh Văn Uyên hơi ngạc nhiên, linh thú có linh trí như người không dễ tu thành. Bình thường ở hạ giới thiên địa nhân hòa lắm thì một ngọn núi mới xuất hiện một linh thú. Nhưng theo lời vị khách này thì núi kia không ít linh thú, có vẻ rất kì lạ.
"Vị tiên trưởng kia dạy thôn dân bắt linh thú, bán cho những ai cần kị thú, một con linh thú non có thể bán tới cả ngàn linh thạch, thôn dần dần trở nên giàu có, xây nhà nhiều thêm, người kéo tới càng ngày càng đông mới thành như bây giờ." Vị khách vui vẻ kể lại, miệng phun bã trà "phì phì".
Lãnh Văn Uyên lặng lẽ đứng trước Lâm Dung Vi tránh đám khách uống trà.
"Nếu các ngươi muốn mua linh thú thì đi tìm điền trang bắt linh thú sẵn. Ngàn vạn lần đừng tự mình lên núi tìm." Một vị khách ở bàn khác có ý tốt nhắc nhở.
"Xin hỏi là vì sao?" Lãnh Văn Uyên thắc mắc.
"Ta từng nghe tiên trưởng nói trên núi dường như có yêu thú rất hung hãn còn có độc, không may bị thương tuy không đến nỗi chết nhưng cực kì đau đớn, trị không hết càng phiền toái hơn." Vị khách mặt đầy lo lắng
"Đúng, ta cũng nghe nói vậy." Nhiều vị khách khác sôi nổi tán thành.
"Nghe nói yêu thú kia rất to lớn, chỉ cần lắc mình là có thể phóng ra nọc độc!"
"Sao ta lại nghe rằng yêu thú kia chỉ giống như con rắn cạp nia*?"
"Không đúng không đúng, rõ ràng là một con linh thú dạng người, dùng cỏ độc chế kim, chuyên rình trong bóng tối săn mồi!"
(Rắn cạp nia: một loại rắn độc chủ yếu xuất hiện ở vùng sông nước, thân đen có khoang trắng hoặc vàng rõ rệt, dài tầm 1m-1m5, nạn nhân thường suy hô hấp, tê liệt thần kinh rồi chết do chủ quan vì vết cắn rất nhỏ, hix chắc nhiều bạn sợ rắn nên mình không để hình đâu nhé. (';ω;'))
Tức thời trong quán trà các vị khách tranh luận càng nhiều, loạn thất bát tao càng lúc càng náo nhiệt như sắp cãi nhau.
Lãnh Văn Uyên nắm chặt tay Lâm Dung Vi lặng lẽ rời khỏi sạp trà.
"Sư tôn, chúng ta tới điền trang linh thú hay là lên núi tìm?" Lãnh Văn Uyên thấp giọng hỏi, ánh mắt nhìn Lâm Dung Vi đầy sự tín nhiệm.
Mắt Lâm Dung Vi nhìn về hướng núi xa xa, câu trả lời không cần nói cũng biết.
"Sư tôn, chờ một chút đồ nhi đi chuẩn bị." Lãnh Văn Uyên dứt khoát buông tay Lâm Dung Vi ra lập tức không thấy bóng dáng.
Người đến người đi, tấp nập chen lấn nên Lâm Dung Vi tìm một nơi yên tĩnh chờ Lãnh Văn Uyên.
"Đằng trước! Mau bắt nó!"
"Đừng chạy! Tránh ra mau!"
Lâm Dung Vi chỉ nghe mấy tiếng huyên náo, đám người phía trước đột nhiên tản ra nhiều hướng, chạy tới chạy lui cuối cùng lại chạy về hướng Lâm Dung Vi.
"Kaa kaa kaa!" Âm thanh như của loài thú non bị truy đuổi càng lúc càng gần, lọt vào tầm mắt Lâm Dung Vi là một con thú với bộ lông đỏ rực đang lao tới. Cực kì giống bầy chó đại ca y nuôi ở hiện thực.
Lâm Dung Vi đưa tay ra đón theo bản năng, cái chân nhỏ của cục lông kia sức bật kinh người, "vèo" một cái lao vào ngực Lâm Dung Vi, cuộn lại tròn như quả bóng không ngừng run rẩy.
"Nhanh! Bắt được rồi!" Một loạt tiếng hô hào khiến cục lông càng thêm run.
"Này, vị công tử này." Bốn năm người thở hổn hển đuổi tới nói không ra hơi.
"Công tử cẩn thận, thứ này tuy nhỏ nhưng rất nhanh nhẹn, có thể làm người bị thương!" Những người đuổi tới đều mặc y phục buộc dây túm gọn ống tay áo* để lộ cánh tay cường tráng.
Lâm Dung Vi không lên tiếng, mắt nhìn cục lông nhỏ đang run lẩy bẩy, quả thật không tưởng tượng được cảnh vật nhỏ này đả thương người.
"Vị công tử xin hãy giao tiểu súc sinh này cho chúng ta." Một gã đàn ông chìa tay ra, trên cánh tay chi chít vết cào.
Lâm Dung Vi nhón tay xách gáy cục lông nhỏ lên, chỉ thấy bốn chi rũ xuống, đuôi là năm búi lông nhỏ khác, trên đầu có một cái sừng trắng nhọn.
"Kaa kaa kaa..." hai mắt thú non ngấn lệ rưng rưng nhìn chằm chằm Lâm Dung Vi, kêu thảm thương.
"Bao nhiêu linh thạch?" Giọng nói sương giá như rót vào tai mang theo sự lạnh lẽo.
Lâm Dung Vi nhìn thú nhỏ, trong lòng mềm nhũn muốn mua cục lông này, lên núi rồi phóng sinh cũng được.
"Không bán được." Năm người đồng thanh.
Ý Lâm Dung Vi đã quyết, nói không bán là thay đổi được sao?
"Gọi quản sự các ngươi tới." Lâm Dung Vi am hiểu đạo lí không bàn chuyện với phận tay sai, không định so đo cùng những kẻ này.
"Chúng ta chính là quản sự của ngự thú trang này." Một gã bước lên, ánh mắt kiên định, "Công tử, con thú này nhìn yếu đuối, không thích hợp để cưỡi. Mong công tử hiểu cho, đưa lại cho chúng ta."
"Được rồi, lúc nãy là chúng ta thiếu ngươi một ân tình. Có thể đưa ngươi tới ngự thú trang chọn một thú non khác. Nếu ngươi không thấu tình đạt lí thì đừng trách đao kiếm không có mắt." Một gã khác bổ sung.
Đây chắc chắn là chuyện cười lớn nhất mà Lâm Dung Vi nghe thấy ngày hôm nay.
Mấy tên đệ tử Ngự Thú Sơn nho nhỏ đòi uy hiếp Tiên Tôn, hú hú khẹc khẹc cái gì mà đao kiếm không có mắt?
Lâm Dung Vi không quen thói ỷ thế hiếp người đành phí thêm một câu nữa, "Gọi trưởng lão các ngươi tới."
"Trưởng lão Ngự Thú Sơn của chúng ta ngươi muốn gọi là gọi sao?" Gã ta trợn mắt, "Khẩu khí thật lớn!"
"Còn nữa, vì sao ngươi ẩn dung, ngươi phạm tội gì sao?"
"Tu vi cũng che giấu, kẻ này rất khả nghi!"
"Con thú này sao lại quấn lấy ngươi, hay ngươi chính là linh thú hóa người?"
"Mau mau khai ra, không thì đừng trách bọn ta ra tay tàn nhẫn!"
Năm người mỗi người một câu phối hợp hết sức ăn ý đang vây quanh Lâm Dung Vi hung hăng tra hỏi khiến người đi đường nhìn qua hóng chuyện vui.
Lâm Dung Vi suy nghĩ một chút rồi lấy ra một lệnh bài màu đen bên trên chỉ khắc một chữ "Tông" dát vàng cầu kì sang trọng.
"Đây là cái gì?" Năm người trố mắt nhìn nhau khó hiểu.
Lâm Dung Vi lúc này mới nhớ ra lệnh bài này chỉ dùng được trong nội môn Ngũ Tông Sơn, người ngoài ít ai thấy. Nhưng trên phố đang đông, Lâm Dung Vi cũng không tiện rút Vô Nhất Kiếm ra để lộ thân phận thực sự làm náo loạn hạ giới.
"Người của Ngũ Tông Sơn." Lâm Dung Vi không có Lãnh Văn Uyên ở bên chỉ có thể nói một câu nhiều nhất sáu chữ.
"Ngũ Tông Sơn?"
Một gã suy nghĩ thắc mắc, "Ngươi là đệ tử của đỉnh nào?"
"Không phải đệ tử, Bắc Phong."
"Nói bậy, người của bắc phong đều mặc đạo bào màu xanh, còn ngươi là bạch y, muốn bịa chuyện thì cũng tìm hiểu trước đi!"
Lâm Dung Vi chỉ còn một câu cuối cùng, mắt thấy năm người mãi không buông tha cách mình càng ngày càng gần như muốn tập kích bất ngờ bắt mình lại.
Lâm Dung Vi chỉ đơn giản là yên lặng nhìn năm người từ từ vây lấy, thúc giục tiên lực trong tay.
Một chọi năm chứ gì, tới nhanh, để bản tôn dạy các ngươi penta kill là như nào.
====================
Mòi: móc ra quả hàng nội địa quê vcl =)))))))))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất