Chương 124: Chuyện cũ (1)
Đây không phải là lần đầu tiên Yên Tuy Chi chủ động gần gũi.
Trước đó anh cũng đã chủ động làm những động tác thân mật hơn, mỗi lần đều khiến tim người ta ngứa ngáy, nhưng không có lần nào giống thế này...
Không nói gì, nhưng lại khiến người ta có chút khổ sở khó hiểu.
Cố Yến sửng sốt một chút, thấp giọng nói: "Vốn dĩ không muốn để thầy nhìn thấy những thứ kia."
"Không sao." Yên Tuy Chi úp mặt vào hõm vai hắn, giọng nói có chút buồn rầu, nhưng vẫn mang theo nụ cười nhẹ nhàng thường có: "Không sao, một vụ án mà thôi, không phải chuyện lớn gì. Tôi chỉ thấy cậu đẹp, đột nhiên muốn lưu manh một chút thôi."
Cố Yến buộc chặc cánh tay. Cách hắn ôm ấp khác hẳn tính cách ngày thường, nhiệt độ cơ thể ấm áp không có đạo lý bao vây lấy người ta, hô hấp xâm chiếm từng chút một.
Ngón tay của Yên Tuy Chi cọ rửa trong nước lâu như vậy đã có độ ấm lần nữa, từ đầu ngón tay dọc lên bàn tay rồi theo mạch máu vào trong tim, giống như thủy triều dâng trào lấp đầy lồng ngực.
Lần trước có loại cảm giác này là lúc ở trên gác, Cố Yến thấp giọng nói với anh, sau khi án nổ xảy ra cứ luôn mơ thấy anh vẫn còn sống.
Lần trước nữa, là lúc Cố Yến dựa vào cửa, ngước mắt nhìn anh trên cầu thang, trầm giọng nói ngủ ngon.
Lại lướt về trước nữa, là khi ở trong phòng bếp tầng một biệt thự, Cố Yến rũ mắt nhìn anh, nghiêng đầu hôn lên khóe môi anh.
Sau đó chính là một khoảng thời gian rất dài, cụ thể là bao nhiêu năm, anh cũng sắp không nhớ rõ...
Loại cảm giác lồng ngực đầy ắp mà chua xót này luôn khiến người ta có một sự kích động muốn nói chút gì đó.
Yên Tuy Chi tì cằm lên bả vai Cố Yến, đôi mắt giấu trong bóng tối, rơi lên một điểm nào đó trên hư không. An tĩnh một lúc lâu, anh bỗng nhiên thấp giọng mở miệng: "Cố Yến..."
"Ừ?"
"Ban đầu tại sao cậu lại chọn tôi làm thầy trực hệ?"
"Bởi vì trước kia tôi từng nghe một buổi tọa đàm của thầy." Cố Yến dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa... Trước kia rất lâu tôi đã từng gặp thầy ở hành tinh Hách Lan rồi."
"Lâu thế nào?" Giọng Yên Tuy Chi có vẻ hơi kinh ngạc.
"Lúc tám chín tuổi, trong cô nhi viện." Cố Yến nói.
Khi đó mỗi cuối tuần, người ông thẩm phán của hắn luôn dẫn hắn đến cô nhi viện. Nơi đó có rất nhiều đứa trẻ có hoàn cảnh giống hắn, cha mẹ đều là quân nhân, đều đã qua đời trong trận chiến nào đó. Điều khác biệt là hắn còn có ông ngoại, bọn họ thì không.
Hắn không biết mục đích ban đầu mà ông ngoại dẫn mình đến cô nhi viện đều đặn như vậy là gì, có lẽ hy vọng hắn vĩnh viễn sẽ không quên khổ nạn, có lẽ hy vọng hắn được cảm nhiễm trở thành một người lương thiện. Ông ngoại không phải người thích dùng từ ngữ lay động lòng người, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với hắn.
Nhưng sau khi tính cách của hắn đã thành hình, đúng là không thoát khỏi quan hệ với khoảng thời gian đó.
Hắn gặp được Yên Tuy Chi vào một buổi trưa mùa đông, hôm đó ánh mặt trời tốt lạ thường, chiếu những tia sáng chói chang rơi xuống sân cỏ. Điều này còn thoải mái hơn cả nhiệt độ nhân tạo, cho nên có rất nhiều đứa trẻ chơi đùa phơi nắng trên sân.
Ông ngoại cầm đồ quyên tặng đi tìm người phụ trách, để lại hắn ở trên sân cỏ.
"Sao không dẫn cậu đi cùng?" Yên Tuy Chi hỏi.
Cố Yến nhẹ giọng nói: "Ai biết được, có lẽ là trông cậy vào lúc ông trở lại, có thể thấy tôi đang chơi đùa với những người khác."
Yên Tuy Chi cười một tiếng, vẫn có chút lười biếng, "Vậy cậu có làm như ông mong muốn không?"
"Không, tôi tìm một cái ghế dài trong góc ngồi chờ ông."
Cái ghế kia hướng mặt về phía sân cỏ náo nhiệt, quay đầu là có thể nhìn thấy tòa nhà văn phòng của viện trưởng, cũng sẽ không quá mức nhàm chán, có thể kịp thời thấy ông ngoại đi ra ngoài, là vị trí tốt nhất mà Cố Yến có thể tìm được khi còn bé.
Hắn ngây người trên ghế dài trong chốc lát, nhìn thấy một bóng người từ văn phòng đi ra.
Hắn quay đầu nhìn sang, nhưng phát hiện đó không phải là ông ngoại, mà là một người trẻ tuổi.
Vô cùng trẻ, có thể vừa tròn hai mươi.
Người kia cực kì chú trọng cách ăn mặc, vóc người thon dài cao gầy, lúc từ trên bậc thang xuống, vạt áo choàng dài bị gió thổi bay lên, tuổi còn trẻ, lại có vẻ phong độ nhẹ nhàng.
Sau khi người nọ đi ra ngoài thì không lập tức rời đi ngay, mà đứng một lát bên sân cỏ, nhìn đám trẻ nhỏ đang chơi đùa.
Ánh mặt trời rơi vào trên mặt anh, khiến làn da anh rất trắng, đôi mắt như nhuộm một tầng thủy tinh trong suốt, chiếu ngược ánh sáng.
Anh rất ôn hòa, nhưng lại không mấy vui vẻ.
Đây là kết luận khi Cố Yến nhìn thấy anh lúc đó.
Chốc lát sau, chàng thanh niên đã chú ý tới Cố Yến một mình ngồi một bên. Anh không nhanh không chậm đi tới, hơi khom người hỏi hắn: "Sao lại ngồi một mình ở đây, không chơi được với các bạn sao?"
Anh cho rằng Cố Yến cũng là một thành viên trong cô nhi viện, không biết bởi vì sao mà không thể tham gia vào cuộc chơi với mọi người.
"Em đang chờ người." Lúc đó Cố Yến trả lời như vậy.
"Chờ ai?"
"Ông ngoại."
Người thanh niên gật đầu một cái, lúc này mới biết là mình đã nghĩ sai.
Trong lúc nói chuyện, người phụ nữ phụ trách trông nom bọn trẻ trên sân cỏ cũng chú ý tới chàng thanh niên, đi tới chào hỏi một tiếng.
"Vậy em chờ đi, anh đi đây." Anh thanh niên miễn cưỡng khoát tay một cái với Cố Yến, đi ra nói chuyện với bà.
Lúc nói chuyện với người khác, anh luôn mang theo nụ cười, càng tỏ ra ôn hòa hơn.
"Tôi chỉ nghe được mấy câu kẻ tẻ, biết được cũng không phải lần đầu tiên em đến quyên tiền." Cố Yến dừng chốc lát, lại nói, "Nhưng tôi chỉ gặp em có mỗi một lần."
Yên Tuy Chi nghe xong thì không lên tiếng, mãi sau mới nhẹ nhàng "A" lên, nói: "Có chút ấn tượng. Nhưng sau đó không gặp được cũng là bình thường, tôi ít khi đến vào cuối tuần lắm, bởi vì cuối tuần hay có nhiều người. Lần đó cũng vì câu lạc bộ lặn có thay đổi tạm thời, mới có thể đến hành tinh Hách Lan vào cuối tuần được."
Nghe được câu lạc bộ lặn, Cố Yến nhớ tới anh cũng đã từng kể, "Khi đó thường xuyên đi lặn sao?"
Yên Tuy Chi "ừ" một tiếng. Không biết tại sao, lúc nhắc tới đề tài này, anh lại yên lặng hơn một ít. Cố Yến có thể cảm nhận được tâm trạng anh lại đang rơi xuống, một lúc lâu sau anh mới như nhớ lại, thấp giọng nói: "Không phải khi đó, tôi bắt đầu lặn từ rất sớm, khoảng 15 tuổi đi, lần nào cũng rất ham, cảm thấy việc vận động này quá kì diệu."
"15 tuổi?" Cố Yến hỏi.
Trực giác nói cho hắn, Yên Tuy Chi đang thử đào từng chút chuyện trong lòng ra nói cho hắn biết.
"Ừ. Khi đó cha mẹ tôi vừa mới qua đời..." Giọng Yên Tuy Chi rất nhạt, giống như đang nói một chuyện bình thường, có thể là đã qua nhiều năm, cảm xúc của anh đã sớm không còn nặng nề nữa, "Tôi đã nói với cậu chưa? Mẹ tôi mắc căn bệnh mà người bình thường ở hành tinh Hách Lan hay mắc, bệnh về gen, cũng di truyền cho tôi. Nhưng tôi thì không nghiêm trọng như bà. Năm ấy trạng thái của bà không tốt lắm... Có lẽ cậu cũng biết, tuổi thọ của người mắc bệnh đó không cao... Bệnh viện thông báo xuống rất nhiều lần, bảo cha tôi lựa chọn giữa giải phẫu gen và ở cùng bà đến cuối đời. Kết quả rất dễ thấy, cha tôi chọn giải phẫu gen."
Khi đó làm giải phẫu gen, nhất là loại giải phẫu để chữa bệnh này, cần một nguồn gen khỏe mạnh. Người bình thường vì để tránh xảy ra nhiều chuyện bất ngờ hơn, sẽ lựa chọn người gần gũi.
"Tthật ra thì đến khi lên bàn mổ còn có cả tôi." Yên Tuy Chi nói, "Nguy hiểm của việc giải phẫu gen đó rất lớn, bao gồm cả người cung cấp nguồn gen."
Đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ của anh nhẹ nhàng nháy một cái, nói: "Tôi may mắn thành công, bọn họ lại không."
Con người luôn không muốn tin tưởng chuyện mình không muốn tiếp nhận, sẽ luôn nghi ngờ có phải sau lưng còn có gì đó hay không. Yên Tuy Chi 15 tuổi mặc dù được bảo vệ rất tốt, nhưng vẫn sẽ sinh ra một vài thuyết âm mưu.
"Cha mẹ tôi cũng không nhắm mắt ngay trên bàn mổ... mà còn kéo dài mấy ngày." Yên Tuy Chi nói, "Khi đó tôi nghi ngờ giải phẫu có vấn đề, nghi ngờ thầy thuốc không có ý tốt, nghi ngờ y tá không cẩn thận, nghi ngờ tất cả những người tham gia giải phẫu. Nhưng cha mẹ tôi rất bài xích loại ý tưởng đó, mấy ngày sau cùng, bọn họ vẫn luôn nhấn mạnh giải phẫu gen khó tránh khỏi nguy hiểm, không hy vọng tôi cứ chui vào chỗ có vấn đề."
Điều đó gần như tạo thành lời trăn trối của cha mẹ, hy vọng anh không nên lãng phí cuộc đời vào chuyện này, không được dừng bước không tiến lên, không nên bị kéo vào trong vũng bùn, không được vì vậy mà lúc nào cũng nghi ngờ. Hy vọng anh vẫn có thể đối đãi công bằng với người khác, có lòng tốt tiếp nhận người khác, một khoảng thời gian sau thỉnh thoảng có thể trải qua những chuyện kinh ngạc vui mừng, trở lại cuộc sống hạnh phúc bình thường.
Điều này và lời chúc mừng sinh nhật gần như trở thành bóng ma mười mấy năm sau của Yên Tuy Chi.
"Cũng không thể không nghe theo lời trăn trối được, dẫu sao đó là điều cuối cùng bọn họ để lại cho tôi." Yên Tuy Chi nói, "Cho nên một năm kia tôi tìm cho mình rất nhiều chuyện làm, để tránh nhàn rỗi, bởi vì một khi rảnh rỗi, tôi rất hay suy nghĩ nhiều, một vài ý tưởng u ám không quá tốt đẹp sẽ đi ngược với hy vọng của bọn họ."
Bây giờ nghĩ lại, thậm chí anh không nhớ rõ một năm kia mình bận rộn cái gì, bởi vì bất kể làm gì, trong lòng đều giống như một vùng hoang dã không có hồi âm, trái tim nhảy lên đến đỉnh, lại rơi xuống không có tiếng vang.
Có lúc đi đường anh sẽ dừng lại mà không có lý do, thất thần nhìn chằm chằm một chỗ ven đường, không biết mình phải đi nơi nào, cũng không biết quay đầu sẽ trở về chỗ nào.
Anh có rất nhiều tiền, cũng có rất nhiều thời gian tiêu xài không hết, chỉ là không có nhà.
"Khi đó thứ khiến tim tôi có thể đập có vẻ chính là lặn xuống nước." Yên Tuy Chi nói, "Lúc hít không khí dưới áp suất thấp, sẽ có cảm giác lồng ngực được lấp đầy..."
Cảm giác đầy ắp khó chịu đó sẽ khiến người ta có một loại ảo giác — giống như thật sự được thỏa mãn, cũng sẽ không còn trống rỗng nữa.
Khi đó anh luôn ngồi bên mép thuyền lặn, tóc ướt nhẹp nhỏ nước, anh chống hai tay, híp mắt nhìn ngắm mặt biển không thấy bờ, còn có ánh mặt trời chói chang đang nhảy nhót.
Bên cạnh có huấn luyện viên nói chuyện trời đất, anh làm bối cảnh không có chút ý nghĩa nào, vừa nghe vừa thất thần.
Sau khi nghỉ ngơi một thời gian mới chìm vào biển rộng.
Chờ đến khi có dưỡng khí lấp vào trái tim.
Loại tư vị này đối với thiếu niên Yên Tuy Chi chừng mười tuổi mà nói, có lẽ còn có mị lực hơn bất kì loại độc dược nào trên đời, rất dễ bị nghiện.
Cho tới sau này gặp phải tai nạn của thiếu gia Manson, cảm nhận trạng thái thiếu dưỡng khí dưới nước, anh lại đột nhiên cảm thấy... chuyện này thật không có ý nghĩa gì.
"Nhìn như vậy thì có vẻ như tôi cũng không tệ lắm, chưa đến 10 tuổi đã đi lệnh đường, còn cố gắng bẻ thẳng con đường đó lại, đã thử không ít chuyện, nếu như bọn họ còn ở đó, chắc sẽ lôi tôi ra khen đến ba hoa chích choè." Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, cười nói, "Mẹ tôi nói chuyện luôn rất khoa trương, cha tôi thì là một người không biết giận, chắc sẽ chỉ ở bên cạnh gật đầu "Mẹ con nói đúng"..."
Anh vừa nói, vừa nhớ lại: "Đáng tiếc là tôi lại không nghe được."
Cho dù làm cái gì, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, dù chỉ là gặp được một tin đồn thú vị ven đường, anh cũng không còn ai để kể lể nữa.
Thời gian lâu dài, từ từ hình thành thói quen không muốn nói ra với ai.
Anh cô đơn mấy chục năm, rốt cuộc gặp được Cố Yến.
Trước đó anh cũng đã chủ động làm những động tác thân mật hơn, mỗi lần đều khiến tim người ta ngứa ngáy, nhưng không có lần nào giống thế này...
Không nói gì, nhưng lại khiến người ta có chút khổ sở khó hiểu.
Cố Yến sửng sốt một chút, thấp giọng nói: "Vốn dĩ không muốn để thầy nhìn thấy những thứ kia."
"Không sao." Yên Tuy Chi úp mặt vào hõm vai hắn, giọng nói có chút buồn rầu, nhưng vẫn mang theo nụ cười nhẹ nhàng thường có: "Không sao, một vụ án mà thôi, không phải chuyện lớn gì. Tôi chỉ thấy cậu đẹp, đột nhiên muốn lưu manh một chút thôi."
Cố Yến buộc chặc cánh tay. Cách hắn ôm ấp khác hẳn tính cách ngày thường, nhiệt độ cơ thể ấm áp không có đạo lý bao vây lấy người ta, hô hấp xâm chiếm từng chút một.
Ngón tay của Yên Tuy Chi cọ rửa trong nước lâu như vậy đã có độ ấm lần nữa, từ đầu ngón tay dọc lên bàn tay rồi theo mạch máu vào trong tim, giống như thủy triều dâng trào lấp đầy lồng ngực.
Lần trước có loại cảm giác này là lúc ở trên gác, Cố Yến thấp giọng nói với anh, sau khi án nổ xảy ra cứ luôn mơ thấy anh vẫn còn sống.
Lần trước nữa, là lúc Cố Yến dựa vào cửa, ngước mắt nhìn anh trên cầu thang, trầm giọng nói ngủ ngon.
Lại lướt về trước nữa, là khi ở trong phòng bếp tầng một biệt thự, Cố Yến rũ mắt nhìn anh, nghiêng đầu hôn lên khóe môi anh.
Sau đó chính là một khoảng thời gian rất dài, cụ thể là bao nhiêu năm, anh cũng sắp không nhớ rõ...
Loại cảm giác lồng ngực đầy ắp mà chua xót này luôn khiến người ta có một sự kích động muốn nói chút gì đó.
Yên Tuy Chi tì cằm lên bả vai Cố Yến, đôi mắt giấu trong bóng tối, rơi lên một điểm nào đó trên hư không. An tĩnh một lúc lâu, anh bỗng nhiên thấp giọng mở miệng: "Cố Yến..."
"Ừ?"
"Ban đầu tại sao cậu lại chọn tôi làm thầy trực hệ?"
"Bởi vì trước kia tôi từng nghe một buổi tọa đàm của thầy." Cố Yến dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa... Trước kia rất lâu tôi đã từng gặp thầy ở hành tinh Hách Lan rồi."
"Lâu thế nào?" Giọng Yên Tuy Chi có vẻ hơi kinh ngạc.
"Lúc tám chín tuổi, trong cô nhi viện." Cố Yến nói.
Khi đó mỗi cuối tuần, người ông thẩm phán của hắn luôn dẫn hắn đến cô nhi viện. Nơi đó có rất nhiều đứa trẻ có hoàn cảnh giống hắn, cha mẹ đều là quân nhân, đều đã qua đời trong trận chiến nào đó. Điều khác biệt là hắn còn có ông ngoại, bọn họ thì không.
Hắn không biết mục đích ban đầu mà ông ngoại dẫn mình đến cô nhi viện đều đặn như vậy là gì, có lẽ hy vọng hắn vĩnh viễn sẽ không quên khổ nạn, có lẽ hy vọng hắn được cảm nhiễm trở thành một người lương thiện. Ông ngoại không phải người thích dùng từ ngữ lay động lòng người, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với hắn.
Nhưng sau khi tính cách của hắn đã thành hình, đúng là không thoát khỏi quan hệ với khoảng thời gian đó.
Hắn gặp được Yên Tuy Chi vào một buổi trưa mùa đông, hôm đó ánh mặt trời tốt lạ thường, chiếu những tia sáng chói chang rơi xuống sân cỏ. Điều này còn thoải mái hơn cả nhiệt độ nhân tạo, cho nên có rất nhiều đứa trẻ chơi đùa phơi nắng trên sân.
Ông ngoại cầm đồ quyên tặng đi tìm người phụ trách, để lại hắn ở trên sân cỏ.
"Sao không dẫn cậu đi cùng?" Yên Tuy Chi hỏi.
Cố Yến nhẹ giọng nói: "Ai biết được, có lẽ là trông cậy vào lúc ông trở lại, có thể thấy tôi đang chơi đùa với những người khác."
Yên Tuy Chi cười một tiếng, vẫn có chút lười biếng, "Vậy cậu có làm như ông mong muốn không?"
"Không, tôi tìm một cái ghế dài trong góc ngồi chờ ông."
Cái ghế kia hướng mặt về phía sân cỏ náo nhiệt, quay đầu là có thể nhìn thấy tòa nhà văn phòng của viện trưởng, cũng sẽ không quá mức nhàm chán, có thể kịp thời thấy ông ngoại đi ra ngoài, là vị trí tốt nhất mà Cố Yến có thể tìm được khi còn bé.
Hắn ngây người trên ghế dài trong chốc lát, nhìn thấy một bóng người từ văn phòng đi ra.
Hắn quay đầu nhìn sang, nhưng phát hiện đó không phải là ông ngoại, mà là một người trẻ tuổi.
Vô cùng trẻ, có thể vừa tròn hai mươi.
Người kia cực kì chú trọng cách ăn mặc, vóc người thon dài cao gầy, lúc từ trên bậc thang xuống, vạt áo choàng dài bị gió thổi bay lên, tuổi còn trẻ, lại có vẻ phong độ nhẹ nhàng.
Sau khi người nọ đi ra ngoài thì không lập tức rời đi ngay, mà đứng một lát bên sân cỏ, nhìn đám trẻ nhỏ đang chơi đùa.
Ánh mặt trời rơi vào trên mặt anh, khiến làn da anh rất trắng, đôi mắt như nhuộm một tầng thủy tinh trong suốt, chiếu ngược ánh sáng.
Anh rất ôn hòa, nhưng lại không mấy vui vẻ.
Đây là kết luận khi Cố Yến nhìn thấy anh lúc đó.
Chốc lát sau, chàng thanh niên đã chú ý tới Cố Yến một mình ngồi một bên. Anh không nhanh không chậm đi tới, hơi khom người hỏi hắn: "Sao lại ngồi một mình ở đây, không chơi được với các bạn sao?"
Anh cho rằng Cố Yến cũng là một thành viên trong cô nhi viện, không biết bởi vì sao mà không thể tham gia vào cuộc chơi với mọi người.
"Em đang chờ người." Lúc đó Cố Yến trả lời như vậy.
"Chờ ai?"
"Ông ngoại."
Người thanh niên gật đầu một cái, lúc này mới biết là mình đã nghĩ sai.
Trong lúc nói chuyện, người phụ nữ phụ trách trông nom bọn trẻ trên sân cỏ cũng chú ý tới chàng thanh niên, đi tới chào hỏi một tiếng.
"Vậy em chờ đi, anh đi đây." Anh thanh niên miễn cưỡng khoát tay một cái với Cố Yến, đi ra nói chuyện với bà.
Lúc nói chuyện với người khác, anh luôn mang theo nụ cười, càng tỏ ra ôn hòa hơn.
"Tôi chỉ nghe được mấy câu kẻ tẻ, biết được cũng không phải lần đầu tiên em đến quyên tiền." Cố Yến dừng chốc lát, lại nói, "Nhưng tôi chỉ gặp em có mỗi một lần."
Yên Tuy Chi nghe xong thì không lên tiếng, mãi sau mới nhẹ nhàng "A" lên, nói: "Có chút ấn tượng. Nhưng sau đó không gặp được cũng là bình thường, tôi ít khi đến vào cuối tuần lắm, bởi vì cuối tuần hay có nhiều người. Lần đó cũng vì câu lạc bộ lặn có thay đổi tạm thời, mới có thể đến hành tinh Hách Lan vào cuối tuần được."
Nghe được câu lạc bộ lặn, Cố Yến nhớ tới anh cũng đã từng kể, "Khi đó thường xuyên đi lặn sao?"
Yên Tuy Chi "ừ" một tiếng. Không biết tại sao, lúc nhắc tới đề tài này, anh lại yên lặng hơn một ít. Cố Yến có thể cảm nhận được tâm trạng anh lại đang rơi xuống, một lúc lâu sau anh mới như nhớ lại, thấp giọng nói: "Không phải khi đó, tôi bắt đầu lặn từ rất sớm, khoảng 15 tuổi đi, lần nào cũng rất ham, cảm thấy việc vận động này quá kì diệu."
"15 tuổi?" Cố Yến hỏi.
Trực giác nói cho hắn, Yên Tuy Chi đang thử đào từng chút chuyện trong lòng ra nói cho hắn biết.
"Ừ. Khi đó cha mẹ tôi vừa mới qua đời..." Giọng Yên Tuy Chi rất nhạt, giống như đang nói một chuyện bình thường, có thể là đã qua nhiều năm, cảm xúc của anh đã sớm không còn nặng nề nữa, "Tôi đã nói với cậu chưa? Mẹ tôi mắc căn bệnh mà người bình thường ở hành tinh Hách Lan hay mắc, bệnh về gen, cũng di truyền cho tôi. Nhưng tôi thì không nghiêm trọng như bà. Năm ấy trạng thái của bà không tốt lắm... Có lẽ cậu cũng biết, tuổi thọ của người mắc bệnh đó không cao... Bệnh viện thông báo xuống rất nhiều lần, bảo cha tôi lựa chọn giữa giải phẫu gen và ở cùng bà đến cuối đời. Kết quả rất dễ thấy, cha tôi chọn giải phẫu gen."
Khi đó làm giải phẫu gen, nhất là loại giải phẫu để chữa bệnh này, cần một nguồn gen khỏe mạnh. Người bình thường vì để tránh xảy ra nhiều chuyện bất ngờ hơn, sẽ lựa chọn người gần gũi.
"Tthật ra thì đến khi lên bàn mổ còn có cả tôi." Yên Tuy Chi nói, "Nguy hiểm của việc giải phẫu gen đó rất lớn, bao gồm cả người cung cấp nguồn gen."
Đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ của anh nhẹ nhàng nháy một cái, nói: "Tôi may mắn thành công, bọn họ lại không."
Con người luôn không muốn tin tưởng chuyện mình không muốn tiếp nhận, sẽ luôn nghi ngờ có phải sau lưng còn có gì đó hay không. Yên Tuy Chi 15 tuổi mặc dù được bảo vệ rất tốt, nhưng vẫn sẽ sinh ra một vài thuyết âm mưu.
"Cha mẹ tôi cũng không nhắm mắt ngay trên bàn mổ... mà còn kéo dài mấy ngày." Yên Tuy Chi nói, "Khi đó tôi nghi ngờ giải phẫu có vấn đề, nghi ngờ thầy thuốc không có ý tốt, nghi ngờ y tá không cẩn thận, nghi ngờ tất cả những người tham gia giải phẫu. Nhưng cha mẹ tôi rất bài xích loại ý tưởng đó, mấy ngày sau cùng, bọn họ vẫn luôn nhấn mạnh giải phẫu gen khó tránh khỏi nguy hiểm, không hy vọng tôi cứ chui vào chỗ có vấn đề."
Điều đó gần như tạo thành lời trăn trối của cha mẹ, hy vọng anh không nên lãng phí cuộc đời vào chuyện này, không được dừng bước không tiến lên, không nên bị kéo vào trong vũng bùn, không được vì vậy mà lúc nào cũng nghi ngờ. Hy vọng anh vẫn có thể đối đãi công bằng với người khác, có lòng tốt tiếp nhận người khác, một khoảng thời gian sau thỉnh thoảng có thể trải qua những chuyện kinh ngạc vui mừng, trở lại cuộc sống hạnh phúc bình thường.
Điều này và lời chúc mừng sinh nhật gần như trở thành bóng ma mười mấy năm sau của Yên Tuy Chi.
"Cũng không thể không nghe theo lời trăn trối được, dẫu sao đó là điều cuối cùng bọn họ để lại cho tôi." Yên Tuy Chi nói, "Cho nên một năm kia tôi tìm cho mình rất nhiều chuyện làm, để tránh nhàn rỗi, bởi vì một khi rảnh rỗi, tôi rất hay suy nghĩ nhiều, một vài ý tưởng u ám không quá tốt đẹp sẽ đi ngược với hy vọng của bọn họ."
Bây giờ nghĩ lại, thậm chí anh không nhớ rõ một năm kia mình bận rộn cái gì, bởi vì bất kể làm gì, trong lòng đều giống như một vùng hoang dã không có hồi âm, trái tim nhảy lên đến đỉnh, lại rơi xuống không có tiếng vang.
Có lúc đi đường anh sẽ dừng lại mà không có lý do, thất thần nhìn chằm chằm một chỗ ven đường, không biết mình phải đi nơi nào, cũng không biết quay đầu sẽ trở về chỗ nào.
Anh có rất nhiều tiền, cũng có rất nhiều thời gian tiêu xài không hết, chỉ là không có nhà.
"Khi đó thứ khiến tim tôi có thể đập có vẻ chính là lặn xuống nước." Yên Tuy Chi nói, "Lúc hít không khí dưới áp suất thấp, sẽ có cảm giác lồng ngực được lấp đầy..."
Cảm giác đầy ắp khó chịu đó sẽ khiến người ta có một loại ảo giác — giống như thật sự được thỏa mãn, cũng sẽ không còn trống rỗng nữa.
Khi đó anh luôn ngồi bên mép thuyền lặn, tóc ướt nhẹp nhỏ nước, anh chống hai tay, híp mắt nhìn ngắm mặt biển không thấy bờ, còn có ánh mặt trời chói chang đang nhảy nhót.
Bên cạnh có huấn luyện viên nói chuyện trời đất, anh làm bối cảnh không có chút ý nghĩa nào, vừa nghe vừa thất thần.
Sau khi nghỉ ngơi một thời gian mới chìm vào biển rộng.
Chờ đến khi có dưỡng khí lấp vào trái tim.
Loại tư vị này đối với thiếu niên Yên Tuy Chi chừng mười tuổi mà nói, có lẽ còn có mị lực hơn bất kì loại độc dược nào trên đời, rất dễ bị nghiện.
Cho tới sau này gặp phải tai nạn của thiếu gia Manson, cảm nhận trạng thái thiếu dưỡng khí dưới nước, anh lại đột nhiên cảm thấy... chuyện này thật không có ý nghĩa gì.
"Nhìn như vậy thì có vẻ như tôi cũng không tệ lắm, chưa đến 10 tuổi đã đi lệnh đường, còn cố gắng bẻ thẳng con đường đó lại, đã thử không ít chuyện, nếu như bọn họ còn ở đó, chắc sẽ lôi tôi ra khen đến ba hoa chích choè." Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, cười nói, "Mẹ tôi nói chuyện luôn rất khoa trương, cha tôi thì là một người không biết giận, chắc sẽ chỉ ở bên cạnh gật đầu "Mẹ con nói đúng"..."
Anh vừa nói, vừa nhớ lại: "Đáng tiếc là tôi lại không nghe được."
Cho dù làm cái gì, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, dù chỉ là gặp được một tin đồn thú vị ven đường, anh cũng không còn ai để kể lể nữa.
Thời gian lâu dài, từ từ hình thành thói quen không muốn nói ra với ai.
Anh cô đơn mấy chục năm, rốt cuộc gặp được Cố Yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất