Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 30: Tham quan Dương Thành

Trước Sau
Lâm Lộ vốn nghĩ rằng cả ngày hôm nay mình sẽ đi theo Hứa Hoàng, không ngờ mới ăn cơm trưa xong đã thấy người bên phủ Thành chủ đến tìm.

Người tới là một tu sĩ trẻ tuổi tên Vạn Kiệt, nhìn sơ qua có vẻ là một người đáng tin cậy. Phía sau hắn ta còn có một nhóm người đi theo, vừa có tu sĩ vừa có phàm nhân. Điều này đã dọa Lâm Lộ một phen sợ hãi, hắn tưởng đâu mình đã phạm phải lỗi sai nào trong thành Thanh Châu.

Vạn Kiệt giải thích mục đích đến đây của họ: “Thành chủ đã dành ra hai mảnh đất để xây dựng nhà xưởng sản xuất bùn và gạch, mời Lâm tiên sinh cùng chúng ta đi xem.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Lộ được gọi tiên sinh, hắn hơi đỏ mặt vì ngượng: “Thật không dám nhận, ngài, ngài chỉ cần gọi thẳng tên của ta là được rồi.”

Vạn Kiệt lắc đầu rồi nói: “Thành chủ từng nói, người giỏi ắt phải được tôn trọng. Nếu Lâm tiên sinh có thể chế ra bùn và gạch, tất nhiên là gánh vác nổi xưng hô này.”

Có lẽ chỉ có người ở phủ Thành chủ mới hiểu thành chủ quan tâm đến hai loại vật liệu này cỡ nào.

Hôm nay hắn nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt thành chủ nhưng ngài vẫn cố gắng nghe Mạnh Đa bẩm báo cho xong, thậm chí còn lấy ra một tấm bản đồ có khoanh vòng tròn vào hai vị trí dùng để xây xưởng sản xuất. Cả phần dụng cụ và vật liệu cần thiết, ngài cũng không hề qua loa đại khái mà trực tiếp điều động người đi theo hắn để giúp đỡ chế tác công cụ và tìm kiếm vật liệu.

Mặc dù Vạn Kiệt không có khả năng thấu hiểu suy nghĩ của thành chủ bằng Tần Việt, nhưng chút tinh ý này thì hắn vẫn có.

Nếu thành chủ đã muốn có hai loại vật liệu đó thì hắn sẽ làm mọi cách để giúp đỡ vị Lâm tiên sinh này chế tạo ra nó, gọi một tiếng tiên sinh thì đã là gì?

Lần đầu tiên Lâm Lộ được gọi như vậy, hơn nữa người gọi còn là một tu sĩ. Trong phút chốc hắn vừa hoảng vừa phấn khích, đến vành tai cũng đỏ bừng, chỉ biết thì thào: “Vậy thỉnh ngài hãy dẫn đường.”

Hắn nói với Hứa Hoàng một tiếng rồi đi theo Vạn Kiệt vào nội thành.

Đi bộ khoảng nửa canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng đến được nơi xây dựng nhà xưởng.

Nơi đây rất hẻo lánh, nằm ngoài rìa thành Thanh Châu nên hầu như không có người lui tới. Một cơn gió lớn thổi tới, lướt qua bọn họ rồi bay ra ngoài thành.

Lâm Lộ hỏi một cách dè dặt: “Vạn đại nhân, có phải là nơi này không?”

Vạn Kiệt nói: “Là nơi này.”

Hắn chỉ tay về phía trước và nói: “Thành chủ nói quy mô của hai nhà xưởng không lớn nên không tốn nhiều diện tích đất, một ở phía trước và một ở phía sau, mỗi nhà xưởng cách nhau vài trăm thước. Địa điểm sẽ là hai mảnh đất trước mặt.”

Những lần hợp tác chế bùn hay nung gạch trước đây của Lâm Lộ với người khác đều được làm ở những nơi gần khu dân trong thành. Nên khi hắn nghe Vạn Kiệt nói vậy thì bỗng thấy khó hiểu.

Hắn vừa đi vừa quan sát nãy giờ thì thấy thành Thanh Châu cũng đâu nhỏ, tại sao lại chọn một nơi hẻo lánh như vậy?

Tuy nhiên, từ trước đến nay hắn luôn dè dặt trong lời nói nên nào dám hỏi gì mà chỉ gật đầu đồng ý.

Nhưng Vạn Kiệt lại chủ động giải thích: “Thành chủ có nói rằng dù sản xuất bùn hay gạch thì đều gây ô nhiễm không khí và nguồn nước nên ngài đã chọn ở vùng hạ lưu sông và xuôi theo hướng gió, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến khu người dân đang sinh sống.“

Lâm Lục sửng sốt, không ngờ còn có nguyên nhân sâu xa thế này.

Nhưng ô nhiễm có nghĩa là gì? Chẳng lẽ hai loại vật liệu do hắn làm ra chưa đủ tốt sao?

Cách đây một canh giờ, Vạn Kiệt cũng có cùng nghi hoặc với Lâm Lộ nên bấy giờ, hắn ta càng kiên nhẫn giải thích hơn: “Ô nhiễm có nghĩa là trong quá trình sản xuất bùn và gạch sẽ gây hại cho nguồn nước và không khí. Nếu con người uống phải nước bị ô nhiễm, hít thở không khí bị ô nhiễm, họ sẽ cảm thấy không khỏe và rất dễ sinh mắc bệnh. Vì vậy, nhà xưởng phải được xây dựng cách xa nơi đông dân. “

Lâm Lộ được hắn ta giải thích qua một lượt như vậy, tất nhiên đã hiểu được. Nhưng sau một lúc suy ngẫm, sắc mặt của hắn chợt tái nhợt đi.

Không biết hắn đang nghĩ tới điều gì mà lại vượt qua cả nỗi sợ với tu sĩ để buột miệng hỏi dò: “Có phải nếu ngày nào cũng làm hai việc này thì sẽ mắc bệnh không?”

Vạn kiệt nói: “Thành chủ nói chất ô nhiễm sinh ra trong quá trình sản xuất ra hai thứ này đặc biệt có hại cho phổi, chắc chắn sẽ gây ra bệnh. Vì vậy đợi đến lúc nhà xưởng được xây xong là tất cả mọi người sẽ phải che miệng và mũi bằng loại vải đặc, uống canh dưỡng phổi do y quán cung cấp mỗi ngày. Ai không làm đúng thì sẽ không được phép đến nhà xưởng làm việc.”

Lâm Lộ nghe vậy, không chỉ sắc mặt tái nhợt mà biểu cảm cũng dần hốt hoảng.

Vạn Kiệt sửng sốt, không biết mình nói gì sai với Lâm tiên sinh nên vội hỏi: “Lâm tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Lâm Lộ thì thầm: “Ta nhớ rõ phổi của cha mẹ ta cũng không tốt, ngày nào họ cũng ho khan. Ta cứ nghĩ là do họ ăn không ngon ngủ không yên, vậy ra nguyên nhân là do họ làm bùn và gạch sao?”

Cha mẹ của hắn là phàm nhân ở trung tâm Tiên Lục. Hơn hai mươi năm trước, họ bị bán đến thành Dương rồi dựa vào hai nghề thủ công này để kiếm sống, sau khi sinh hắn được mấy năm thì qua đời.

Cũng chính nhờ cha mẹ của hắn mà nhiều người ở thành Dương đã học được phương pháp sản xuất gạch và bùn.

Từ đó về sau, hầu hết các căn nhà ở thành Dương đều được xây dựng lại, thậm chí có một số tu sĩ còn mở rộng khu viện của mình lớn gấp mấy lần. Để làm được điều đó thì hiển nhiên là cần một lượng gạch và bùn không nhỏ. Chính vì vậy những năm gần đây, thành Dương chưa từng ngừng việc sản xuất bùn và gạch lại.

Chỉ là sức khỏe của những người kiếm sống bằng hai nghề này đều không tốt, không những ho rất nhiều mà còn gầy ốm xanh xao, nhiều người chưa đến ba mươi tuổi đã qua đời.

Nhưng mà các phàm nhân ở thành Dương có ai là không khó nhọc, cho nên chẳng ai quan tâm nhiều đến bọn họ. Cả Lâm Lộ cũng chỉ nghĩ đó là do họ quá mệt mà thôi, ai có ngờ là do ô nhiễm đâu chứ?

Vạn Kiệt nghe xong bèn thở dài: “Thành chủ đã nói vậy thì hẳn là đúng rồi. Nhưng ngươi cứ yên tâm, ở thành Thanh Châu này, thành chủ sẽ không để ai phải mất mạng vì công việc.”

Để an ủi Lâm Lộ hắn ta còn nói thêm: “Ta nghe thành chủ nói rằng mỗi nhà xưởng phải xây dựng một hố chôn phế liệu. Mỗi ngày sẽ có các tu sĩ đến dùng linh hoả đốt cháy hoàn toàn các phế liệu đó chứ không phải thải vào nước sông. Vậy nên, dù người dân sống ở hạ lưu có uống nước con sông này cũng sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì. ”

Linh hoả, đó là ngọn lửa do các tu sĩ mang linh căn hệ hỏa tu luyện thành.

Không chỉ nhiệt độ cao hơn phàm hỏa mà về mặt tính chất cũng có sự thay đổi.

Linh hỏa cấp cao có thể thiêu đốt bất cứ thứ gì chứ nói chi là một ít phế liệu. Chúng sẽ bị linh hỏa thiêu sạch trong chớp mắt và không thải ra một chút khí độc nào.

Do đó, giải quyết vấn đề ô nhiễm không phải chuyện khó gì với các tu sĩ ở Tiên Lục mà chỉ tùy thuộc vào việc họ có thiện chí muốn làm hay không.



Lâm Lộ đã vực dậy tinh thần sau khi nghe được điều này, phải. Dù gì thì cha mẹ hắn cũng mất rồi, có nghĩ nhiều thêm nữa cũng vậy thôi. Bây giờ thành chủ Thanh Châu đã chịu cho hắn che ​​mũi miệng lại khi làm việc, còn cho hắn uống canh thuốc bảo vệ phổi, hắn chắc chắn sẽ không dẫm vào vết xe đổ của cha mẹ mình.

Vạn Kiệt thấy Lâm Lộ đã lấy lại được tinh thần bèn bắt đầu thảo luận về kế hoạch xây dựng tiếp theo với hắn.

Những phàm nhân khác đến giúp đỡ cũng nhân cơ hội trò chuyện với nhau.

“Rốt cuộc mấy thứ bùn và gạch này là gì? Không ngờ lại được thành chủ coi trọng đến vậy, ngay cả kế hoạch sửa nhà cũng bị trì hoãn.”

“Bữa đó ta có bí mật đến gặp tổ trưởng Mạnh để hỏi thử rồi. Ta nghe nói đó là một thứ tốt, dùng nó xây nhà thì căn nhà sẽ vừa vững chắc vừa ấm áp. Không như loại nhà làm bằng hoàng thổ như hiện tại, mới hơi gió thổi cỏ lay là phải liệu coi nhà có bị sập không.”

“Vậy thì chúng ta phải nhanh nhanh làm dụng cụ với tìm nguyên liệu thô mới được. Mấy nay tuyết rơi ngày càng lớn, không trì hoãn thời gian được đâu.”

Trong khi các phàm nhân đều đang lo vụ xây nhà thì các tu sĩ lại đang nghĩ về một tin tức mà họ đã nghe được hôm nay – Nếu có thể chế ra được bùn và gạch thật thì thành chủ sẽ lên kế hoạch xây một tháp canh trên tường thành.

Khi bọn họ đứng trên tháp cao sẽ nhìn thấy được quang cảnh xung quanh với tầm nhìn lên đến ba mươi thậm chí ba trăm trượng. Đến lúc đó, dù là cuộc tập kích của kẻ thù hay yêu cầu cứu viện của người phe mình, đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Dù rằng cả hai tình huống này đều không xảy ra thì việc đươc đứng ở trên tháp cao phóng tầm nhìn ra xa cũng rất sảng khoái, cho nên các tu sĩ mới tích cực như vậy.

Sau khi Lâm Lộ và Vạn Kiệt thảo luận xong, họ bắt đầu sắp xếp công việc cho mọi người.

Một nhóm sẽ ra ngoài thành để tìm đá và các số vật liệu cần thiết khác, một nhóm sẽ bắt đầu chế tạo các công cụ sử dụng cho việc sản xuất.

Bên này, bọn họ bên tất bật làm việc thì bên kia, quản gia Tạ cũng đang nhanh chân chuẩn bị cho chuyến đi đến thành Dương để đòi đồ về.

Tâm trạng hôm nay của Tô Thu Diên không được tốt nên y chỉ làm việc nửa canh giờ là đã về lại giường và nằm xuống nghỉ ngơi.

Ma Tôn muốn đi vào để sưởi ấm giường nhưng thành chủ là người ý chí sắt đá, cho dù hắn ta có làm nũng như thế nào cũng không được cho vào. Thậm chí y còn sắp xếp cho hắn ta nhiệm vụ đi theo Tạ Ngang đến thành Dương.

Tuy vậy, thành chủ vẫn không khỏi lo lắng cho sự an toàn của bọn họ nên trước khi đóng cửa lại, y đã đem thanh trường kiếm màu bạc của mình ra giao cho bọn họ.

“Thanh kiếm này có sức mạnh như một đòn đánh của ta, chỉ cần rút kiếm ra khỏi vỏ là đủ uy hiếp đến bọn họ. Một khi người của thành Dương dám gây khó dễ các ngươi, đừng ngần ngại gì cả, thẳng tay hạ sát.”

Có điều là thành chủ của thành Dương đã bị trọng thương, chắc hẳn ông ta sẽ không dám hành động lỗ mãng.

Tạ Ngang cầm thanh trường kiếm trong tay rồi rảo ước ra khỏi phủ Thành chủ cùng Ma Tôn.

Ông nói: “Đợi ta tìm thêm một vài tu sĩ trẻ tuổi, lần này cho bọn hắn đến thành Dương trải nghiệm.”

Ma Tôn gật đầu, hắn ta chỉ cần quay về thật nhanh là được, còn đi cùng ai cũng không sao.

Tạ Ngang làm việc rất nhanh nhẹn, trong vòng chưa đến một khắc đã tìm được hơn chục tu sĩ.

Mọi người đều biết chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, nên vừa hay tin mình sẽ đến thành Dương là ai nấy đều rất phấn khích.

“Mọi người phải nghe theo sự chỉ huy của ta, đi nhanh về nhanh, tranh thủ trở về trước tối nay.”

Bọn họ đều là tu sĩ nên tốc độ đi rất nhanh, ước chừng nửa canh giờ sau là đến được thành Dương, Sau khi đến nơi, bọn họ chỉ cần lấy về vài món đồ là về, sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Thật ra họ đã rời đi một cách thầm lặng nhưng khổ nỗi thuỷ quân của phủ Thành chủ quá đông, chỉ một lúc sau là mọi người trong thành đều biết quản gia Tạ đã thay thành chủ đi đến thành Dương đòi lại công bằng.

Một trong những tu sĩ bị đả thương vào hôm qua như Trang Thừa vốn được lệnh phải ở trên giường dưỡng thương, nhưng ngay giây phút nghe được tin tức kia, hắn nhém chút đã kích động đến nhảy dựng lên.

“Tụi tu sĩ ở thành Dương kia quá kiêu căng ngạo mạn! Cũng may là có thành chủ chống lưng cho chúng ta. Chỉ tiếc là ta không thể đi ra ngoài, nếu không ta cũng muốn đi thành Dương với quản gia Tạ.”

Phụ thân hắn ta trừng con mình một cái mới nói: “Sau này còn nhiều cơ hội, trước mắt là ngươi lo dưỡng thương cho tốt rồi chăm chỉ tu luyện đi. Thằng nhóc ở trong phủ Thành chủ tu luyện chưa được bao lâu mà ngươi đã không phải là đối thủ của hắn. Thế này mà muốn tranh sủng với hắn, ta thấy không có cửa đâu”

Trang Thừa bị chọt trúng tim đen đành nói giọng rầu rĩ: “Có phải thành chủ chỉ thích tu vi cao thôi đâu.”

Lúc thành chủ còn trong đội săn bắn, ngài cũng thích hắn ta, thường xuyên chỉ bảo thêm cho hắn ta. Cho dù tu vi của hắn ta không cao bằng Tần Việt, nhưng xét ở phương diện nào đó thì cũng không hẳn là hắn ta thua Tần Việt.

Phụ thân Trang Thừa vẫn gằn giọng hừ một tiếng: “Ngươi đang nói đến cái nanh sói mà ngươi định tặng cho thành chủ đấy à? Ta thấy người ngứa da lắm rồi, mau về nghỉ ngơi đi, cấm nghĩ lung tung nữa.”

Vừa nhắc đến cái nanh sói là Trang Thừa không dám nói thêm gì.

Thật ra dạo gần đây, hắn ta đã săn thú rất dũng mãnh. Nhưng mỗi lần hắn ta sắp bắt được sói tuyết là cứ có người trong đội nhảy ra giành chém một đao chí mạng lên người con sói, làm cho đó giờ hắn ta chưa lấy được cái nanh sói nào, đương nhiên là không có nanh sói để tặng cho thành chủ.

Cũng tại lúc đó hắn ta đã hành động quá gây chú ý nên mọi người trong đội săn thú đều nhìn chằm chằm vào hắn ta, sợ hắn ta đoạt được cơ hội lấy lòng thành chủ.

Nhóm người không muốn người khác được sống tốt này đúng là xấu tính xấu nết!

Trong khi đó, bên kia vẫn không ai biết tin tức về việc thành chủ thành Dương bị thương và ông ta cũng sẽ không để bất kì kẻ nào biết được.

Chỉ khác là đêm hôm đó, phủ Thành chủ bỗng bãi nhiệm chức phó quản gia của quản gia Vương và đưa một vị tu sĩ họ Sa lên thay thế gã.

Ngay ngày nhận chức đầu tiên, vị tu sĩ họ Sa này đã nhận được một nhiệm vụ quan trọng từ thành chủ, đó là niềm nở tiếp khách đến từ Thanh Châu thành, chỉ cần yêu cầu của những người này không đi quá giới hạn thì cứ đáp ứng tất cả.

Thậm chí, thành chủ còn đưa cho gã một lọ dược và sai gã hãy giao nó cho những người đến từ thành Thanh Châu.

Sau khi gã cân nhắc cẩn thận những lời của thành chủ bèn quyết định hôm nay sẽ đứng chờ ở cổng thành.



Quả nhiên trời cao không phụ người có lòng, một lúc sau gã đã nhìn thấy mười mấy bóng người xa lạ đi tới.

Một già một trẻ cùng đi trước dẫn dắt cả đoàn. Tuy rằng mặt người già đã đầy các nếp nhăn nhưng trông rất đôn hậu, khi cười lên rất giống Phật Di Lặc. Còn người trẻ thì thân hình cao lớn, mặt mày lạnh lùng, mới đứng ở xa như thế đã khiến gã cảm nhận được khí chất chẳng hề tầm thường.

Quản gia Sa vỗ đầu một cái, khách đến từ thành Thanh Châu hẳn là nhóm người này.

Gã sai người mở cửa bên phải và tự mình ra ngoài đón tiếp.

Quản gia Tạ nhìn thấy gã, hai quản gia vừa chạm mắt là nhận ra thân phận của nhau ngay.

Cả hai cùng chào hỏi một lát rồi vị quản gia mới kia mới mời Tạ Ngang vào thành.

Tạ Ngang cũng không khách sáo, ông dẫn mọi người cùng đi vào trong.

Điều này đã dấy lên sự khó hiểu của các tu sĩ phụ trách trấn thủ thành Dương. Bọn họ không biết tại sao quản gia của phủ Thành chủ lại ra tận bên ngoài đón người.

Đó là chưa kể những người này ăn mặc còn chẳng đẹp bằng họ, nhìn sơ qua trông bọn hắn không giống tu sĩ đến từ các tông môn ở Tiên Lục.

Đây là lần đầu tiên nhóm tu sĩ nhà quê do Trịnh Minh cầm đầu được ra ngoài nên nhìn cái gì cũng thấy tò mò. Dù là nền gạch hay những căn nhà hai bên được xây dựng ngay hàng thẳng lối bên đường đều khiến họ cảm thấy rất mới mẻ.

Dù sao, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì đúng là thành Dương phồn hoa hơn thành Thanh Châu rất nhiều.

Không nói đâu xa, bình thường trên các con đường của thành Thanh Châu chỉ thưa thớt vài người qua lại, hầu hết mọi người đều ở trong khu vực khai thác mỏ hoặc đi săn bắn. Dù là vào mùa đông thì người trong thành vẫn có rất nhiều việc cần làm.

Nhưng ở thành Dương thì khác, tuy người qua lại trên đường không hẳn là nhiều nhưng cũng không phải ít, thêm nữa còn có vô số các sạp hàng đang mở bán hàng hóa.

Các sạp hàng này quả thực rất mới lạ,Trịnh Minh không kiềm được mà đi sang nhìn xem. Hắn ta nhìn thấy một người đang bày các sản phẩm từ yêu thú ra bán, có răng, lông, xương, ít nhất lên đến mười mấy loại.

Người bán cũng là một tu sĩ, y thấy Trịnh Minh đi tới bèn hỏi thẳng: “Có mua không? Trả bằng linh thạch.”

Trịnh Minh làm gì có linh thạch trong người, hắn ta lắc đầu rồi nhanh chóng đuổi theo đội ngũ đã đi tuốt đằng trước.

Những người còn cũng đang nhìn ngắm xung quanh, thành Dương này đúng là thịnh vượng không còn gì phải bàn. Nhưng có một điều kỳ lạ, đó là đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa nhìn thấy một phàm nhân nào. Quả thực quái lạ.

Quản gia Sa vốn dĩ muốn mời Tạ Ngang và những người khác đi ăn cơm tối. Những năm gần đây, cách tốt nhất để chiêu đãi khách khứa là mời họ cùng ăn cơm. Bởi vì lượng thực rất quý giá, cho nên việc mời ở lại ăn cơm có thể xem là bậc tiếp đón cao nhất.

Chỉ tiếc là Tạ Ngang không có ý định lãng phí thời gian ở lại thành Dương: “Lần ghé thăm này của bọn ta, chủ yếu là để lấy những gì thành chủ thành Dương đã hứa với bọn ta.”

Quản gia Sa nào dám lấp liếm, gã vội đưa ngay cho Tạ Ngang một lọ dược.

Tạ Ngang gật đầu, nói cảm ơn với gã.

Quản gia Sa thấy Tạ Ngang đã có ý định rời đi, sợ rằng mình đón tiếp không chu đáo sẽ khiến thành chủ không hài lòng. Thế là gã bèn vội hỏi Tạ Ngang xem ông còn cần điều gì không.

Tạ Ngang nhìn sắc trời: “Đám thanh niên đang đứng ở phía sau ta đây chưa từng tới thành Dương. Ta muốn dẫn họ đi dạo thành Dương, ngài xem có được không?”

Quản gia Sa nói: “Tất nhiên là được rồi.”

Chẳng phải vừa nãy đã đi qua hết một lần rồi sao? Cái đó thì có gì khó đâu.

Thế là bọn họ lại đi dạo quanh một vòng thành Dương.

“Nhà của các ngươi được xây hoành tráng thật đấy.” Trịnh Minh phát hiện ra nhà cửa của thành Dương được xây dựng rất hoành tráng, trông còn khí phách hơn cả nơi ở của bọn họ.

Ít nhất là từ hình thức bên ngoài thì nhà của thành Dương không những không tồi tàn mà còn gọn gàng, có trật tự, nhìn vào rất thu thuận mắt.

Hắn còn thấy những căn nhà ba tầng, bốn tầng, thậm chí năm tầng, trên nóc nhà còn phơi rất nhiều quần áo và chăn bông.

Quản gia Sa thấy hắn ta tò mò như vậy bèn dẫn bọn họ vào một gian nhà xem để tỏ lòng hiếu khách.

Căn nhà này hoàn toàn khác với loại nhà ba gian thông thẳng từ trước ra sau như họ thường thấy mà là mỗi phòng đều có cửa vào, thậm chí là mỗi phòng đều có cửa sổ. Cả vách tường và mái nhà cũng được sửa sang lại ngay ngắn, như thể đã được đo đạc bằng thước vậy

Nhưng những điều này vẫn chưa là gì, điều cốt yếu là trong mùa đông, căn nhà sẽ không bị dột, cả gió lạnh cũng hoàn toàn bị chặn lại khi bước vào cửa.

Trịnh Minh không nhịn được phải líu lưỡi: “Không biết sao mà xây được nhà tốt như vậy.”

Một khi so sánh, nhà cửa ở thành Thanh Châu lập tức thua ê chề.

Quản gia Sa chỉ cười mà không nói gì.

Nhưng Tạ Ngang lại biết lý do.

Thảo nào thành chủ lại muốn bùn và gạch đến vậy.

Nếu thành Thanh Châu có thể xây dựng được những căn nhà như thế, e rằng đến các tu sĩ cũng sẽ tranh nhau chuyển đến ở.

Tạ Ngang nhìn lướt qua đám tu sĩ trẻ đang vô cùng hâm mộ phía sau mình.

Xem ra chỉ cần đợi nhóm thanh niên này trở về là bọn hắn có thể thuyết phục được những người thân bảo thủ của mình dành hết tâm sức cùng đội xây dựng vấn thân vào công cuộc xây nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau