Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 4: Mười phút làm chó (phần2)

Trước Sau
Dương Gia Lập bước vào phòng làm việc của Diệp Đình

Mở cửa ra, đập vào mắt cậu là một căn phòng to lớn, rộng rãi. Căn phòng có điều kiện ánh sáng không tồi, trông có vẻ sáng sủa nhìn vào rất thoải mái

Sàn nhà được trải thảm Baroque rất phù hợp với tổng thể phong cách văn phòng nghiêm túc của Diệp Đình

Dương Gia Lập đi lên tấm thảm mà lòng đau như cắt, những tấm thảm này rất đắt tiền đó. Cậu tự cảm thấy bản thân như một con chuột nhỏ quấn vải đen rón rén đi ăn cắp phô mát trong phim hoạt hình vậy

Lúc này Diệp Đình đã ngồi phía sau bàn làm việc, chôn đầu phê duyệt một chồng văn kiện của mình

Nghe thấy tiếng bước chân của Dương Gia Lập đi tới, hắn cũng không thèm ngẩn đầu lên mà chỉ lạnh giọng nói: " Ngồi đi "

Dương Gia Lập ngồi xuống trước mặt Diệp Đình, hai bàn tay xoa xoa vào nhau, có chút xấu hổ

Trên tay Diệp Đình vẫn còn cầm bút, cúi đầu xem tài liệu rồi viết viết khoanh khoanh một hồi, thái độ cực kì lạnh nhạt. Hoàn toàn không để ý đến Dương Gia Lập đang thẩn thờ ngồi đó

Dương Gia Lập do dự định mở miệng vài lần, cuối cùng vẫn là chữ đã đi đến miệng nhưng không thể thốt ra được

Diệp Đình phê duyệt văn kiện xong, đóng chúng lại rồi ném sang một bên

Lúc này hắn mới chịu ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình mà nhìn Gia Lập: "Cậu chỉ còn 5 phút"

Dương Gia Lập trợn tròn mắt lên: " Không phải nói rằng sẽ cho tôi 10 phút sao?"

"Từ lúc vào cửa cậu đã lãng phí hết 5 phút rồi"

Dương Gia Lập có chút nóng nảy: " Anh lúc đó vẫn chưa nói là sẽ tính giờ mà, làm sao bây giờ lại chỉ còn 5 phút. Diệp Đình, anh, anh... đây rõ ràng là chơi xấu"

"Dương Gia Lập". Khuôn mặt Diệp Đình lúc này đã lạnh xuống tận mấy độ, ánh mắt sắc bén không chút lưu tình mà liếc nhìn Dương Gia Lập: " Tôi đã cho cậu 10 phút, đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước. Còn nữa, chú ý từ ngữ của cậu, đừng có mà coi trọng bản thân mình quá"

Dương Gia Lập sửng sốt

Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi rũ mắt xuống, cúi đầu, xấu hổ mà gượng cười hai tiếng, nói: " Tôi biết rồi, Diệp tổng"

Cậu vừa rồi đúng là có chút không đúng mực, cứ tưởng rằng hắn vẫn còn là Diệp Đình của trước kia, vẫn sẽ cùng cậu chơi trò Demacia Vạn tuế...

Làm sao cậu lại quên được chứ?

Diệp Đình hiện tại chính là con rồng tự do bay lượn trên trời

Còn cậu cùng lắm vẫn còn là con cá Chạch đang cố gắng vùng vẫn trong vũng bùn lầy mà thôi

Diệp Đình của năm hai mươi tuổi, yêu cậu như sinh mệnh của mình

Còn Diệp Đình của hiện tại, chỉ hận không thể lấy cây chổi quét cậu ra ngoài đường, xu đuổi cậu như một chú chó hoang. Thậm chí là tàn nhẫn loại bỏ cậu ra khỏi cuộc sống của hắn, mặc cho cậu cầu xin cũng không muốn để cậu trở thành vết nhơ của cuộc đời hắn

Là do cậu vọng tưởng, là cậu đi quá giới hạn



Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập đang cúi gằm mặt xuống đất, yết hầu di chuyển lên xuống: "Còn khoảng năm phút, có chuyện gì thì nói nhanh đi"

Dương Gia Lập lo lắng mà siết lấy ngón tay, nhỏ giọng nói: " Hôm nay tôi đến đây, thật sự, là có chuyện này, cái đó...."

Diệp Đình: "Bốn phút"

Dương Gia Lập: "Bây giờ nhóm của tôi đang ký hợp đồng với một công ty quản lý trực thuộc ở bên dưới tập đoàn của anh nhưng ông chủ nói với tôi rằng tập đoàn của anh sắp "chém" đi hạng mục của chúng tôi, cho nên có lẽ chúng tôi sẽ phải giải tán. Tôi chỉ muốn hỏi rằng anh có thể " dơ cao đánh khẽ " cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa hay không? Chúng tôi đảm bảo sẽ nổ lực làm việc giúp công ty kiếm tiền về, báo cáo đã nói xong"

Diệp Đình hừ lạnh: "Miệng lưỡi rất nhanh nhẹn"

Dương Gia Lập liền trả lời: "Cuộc sống ép buộc"

Diệp Đình lại hừ lạnh một tiếng, không lập tức trả lời

Hắn đứng lên, tiến sát vào người Dương Gia Lập, đang định mở miệng, bỗng ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Dương Gia Lập, sắc mặt liền lập tức tối sầm lại một cách đáng sợ: " Cậu lại uống rượu? "

Dương Gia Lập ngơ ngác gật đầu: "Trước khi ra khỏi nhà tôi có uống 2 ly"

Anh hùng muốn xông pha tiền tuyến thì vẫn phải học qua Đỗ Khang, anh Dương đây trước khi đi tìm bạn trai cũ thì uống ppchút rượu để có thêm can đảm là chuyện bình thường mà

Sắc mặt Diệp Đình cực kì khó coi, giọng nói lạnh như băng: "Tôi nhớ rõ năm đó cậu chính là ghét nhất loại người trên người lúc nào cũng có mùi rượu. Tại sao bây giờ lại lôi thôi như vậy? So với năm đó, một chút cũng không giống"

Dương Gia Lập phải thừa nhận rằng Diệp Đình đã nói trúng tim đen của cậu

Cậu gãi đầu, cười nói: " Năm đó chính là không biết trời cao đất dày, bây giờ tôi đã trưởng thành rồi, đương nhiên không thể tùy hứng cả đời mãi được. Đều là không có việc làm, không có cơm ăn, không thể nào không cúi đầu trước người khác được. Nếu như đến anh cũng muốn chà đạp tôi thì cứ tự nhiên đi"

Diệp Đình mím chặt môi. Sau hồi lâu thì tự châm cho mình một điếu thuốc lá

Dương Gia Lập nhìn hắn: " Diệp Đình, anh cho tôi một câu trả lời đi"

Diệp Đình tiếp tục hút thuốc, không trả lời cậu

Dương Gia Lập khẽ cắn môi, từ trong túi móc ra một tờ giấy bị nhàu nát, đưa tới trước mặt Diệp Đình: " Hay là anh xem cái nay đi. Đây là kế hoạch hoạt động do tôi tự viết, là quy hoạch tổ hợp hướng phát triển trong hai năm tới, tôi hứa sẽ để nó phát triển đúng hướng. Chắc chắn sẽ không làm công ty thua lỗ đâu, anh xem có được không?"

Diệp Đình nhìn chằm chằm tờ giấy quy hoạch trong tay Dương Gia Lập một lúc lâu

Hắn đưa tay nhận lấy tờ giấy quy hoạch đó

Sau đó liền không chút lưu tình mà ném lại cho Dương Gia Lập: " Cầm đi, không xem"

Tờ giấy bị ném đến không kịp nhận lấy liền rơi xuống đất

Dương Gia Lập cúi người nhặt tờ giấy lên, cẩn thận vuốt phẳng lại, một lần nữa đưa cho Diệp Đình, hơi cầu xin: "Tôi viết cái này cả buổi tối đó, anh cứ xem thử một cái đi, liếc mặt một cái cũng được, cầu xin anh đó"

Diệp Đình dụi tắt thuốc lá vào gạt tàn bằng thủy tinh của mình

Hắn nhìn thẳng vào Dương Gia Lập: " Cậu thật sự muốn tôi giúp cậu sao?"

"Đúng vậy"



Diệp Đình gật đầu: " Được, tôi có thể giúp anh"

Ánh mắt Dương Gia Lập lập tức sáng lên

Cậu còn chưa kịp nói cảm ơn với hắn, Diệp Đình liền nói: "Tôi có một yêu cầu, nếu cậu làm được tôi liền giúp cậu"

Dương Gia Lập hiện tại đã bước lên lưng hổ vốn không thể xuống được nữa. Đừng nói là một cái yêu cầu, mười cái cậu cũng dồng ý: " Anh cứ nói "

Diệp Đình dùng ánh mắt thâm ý mà nhìn Dương Gia Lập

Hắn cầm lấy cuốn lịch trên bàn, chỉ tayp vào một trong những ngày được khoanh tròn màu đỏ

Tim Dương Gia Lập nhảy dựng lên một cái

Đó là sinh nhật cậu

Khoảng thời gian cậu cùng Diệp Đình yêu nhau, Diệp Đình luôn coi trọng ngày sinh nhật cậu một cách thái quá. Bánh kem, quà tặng đều chuẩn bị sẵn, để lấy lòng cậu, Diệp Đình còn dùng nhiều cách lãng mạn khác nhau tổ chức sinh nhật cho cậu

Dương Gia Lập vẫn còn nhớ buổi sinh nhật cuối cùng Diệp Đình tổ chức cho mình. Trước hôm sinh nhật cậu, bọn họ đã cùng nhau ngồi trên đỉnh núi Phong Sơn ngắm mặt trời mọc

Dương Gia Lập lúc đó đã hỏi hắn rằng: "Chỉ là sinh nhật thôi, sao lại phải làm hoành tráng như vậy. Thật xấu hổ quá đi!"

Diệp Đình nghe xong thì ôm chầm lấy hắn, nhỏ giọng nói: " Sinh nhật của bảo bối nhà anh nhất định phải làm long trọng rồi. Nếu để xảy ra một giây nào không vui thì coi như anh đã thất bại rồi. Anh không muốn đâu"

Mặt trời lúc này từ từ mọc lên, ánh sáng rực rỡ liền chiếu lên hai người bọn họ, ngay khoảng khắc ấy Diệp Đình đã hôn lên vành tai đang đỏ ửng của Dương Gia Lập, trịnh trọng nói: " Sinh nhật vui vẻ, bảo bối, anh yêu em"

Một khắc đó, Dương Gia Lập cảm thấy bản thân hạnh phúc đến mức có thể mọc 2 cánh ra mà bay lên trời nhảy múa với tiên nữ

Cậu nhanh chóng thoát khỏi hồi ức, nhìn cái ngày trên tấm lịch kia, có chút xấu hổ nói: " Cái đó, cái đó không phải là của tôi...."

" Không sai", Diệp Đình bỗng nhiên nở nụ cười, ý cười mang theo chút nhu hòa: " Đây là lễ tốt nghiệp của Tiểu Hạ"

Tim Dương Gia Lập thắt lại: " Hả? "

" Tiểu Hạ là chàng trai cậu vừa gặp ở đại sảnh ". Diệp Đình cười nói: " Em ấy năm nay đang học năm 4, rất nhanh sẽ tốt nghiệp. Mà ngày này là ngày em ấy tốt nghiệp "

Gương mặt Dương Gia Lập từ từ cứng lại, thật lâu sau mới nói: "... Ra là vậy sao, tôi còn tưởng là....Ha ha, không có gì, không có gì"

Biểu tình trên mặt Diệp Đình trở nên bất đắc dĩ mà nói: " Tiểu Hạn, tính cách em ấy đặc biệt thích náo nhiệt. Chắc hẳn sẽ rất coi trọng lễ tốt nghiệp này, nếu tôi không làm cái gì để em ấy vui, em ấy chắc chắn sẽ ồn ào với tôi một trận"

Dương Gia Lập cố gắng duy trì nụ cười: " Nên làm mà, nên làm mà "

Diệp Đình chống tay lên bàn, ngước nhìn Dương Gia Lập: " Vậy cậu giúp tôi suy nghĩ xem nên tặng món quà gì cho Tiểu Hạ "

Dương Gia Lập nhướn mi, bởi vì cả đêm không ngủ nên bây giờ trong mắt cậu tất cả đều là tơ máu

Diệp Đình mang ánh mắt thâm sâu, khóe miệng hơi cong cong nhếch lên: " Nếu cậu có thể tìm được món quà làm Tiểu Hạ hài lòng, tôi liền sẽ giúp cậu. Thế nào? "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau