Chương 119: Quyển 4 Chương 41
Mọi người kinh ngạc.
Một lát, Tiểu Thường nói: "Vào rồi đi? Bọn tôi thế nào không thấy ai?"
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, những hoa văn đan xen rải trên gương mặt không nhìn ra tâm tình của Thượng Quan Hiên, anh chậm rãi nói: "Vì đó không tính là người."
Tiêu Xuân Thu thoáng trợn to, giật mình: "Cậu, cậu thấy hung thủ?"
"Không, thế nhưng cảm giác được sự tồn tại của hắn."
Đường Vân mắt bắn dị thải, "Lão Đại, anh có siêu năng lực?"
Thượng Quan Hiên liếc xéo thuộc hạ đọc nhiều tiểu thuyết huyễn tưởng này, "Không, nếu như có, tôi sớm may lại cái miệng rộng của cậu."
Đường Vân cười ngượng, thầm mắng mình ngốc, thế nào gợi lên chủ đề này?
"Thượng Quan cậu lợi hại, chỉ có cậu cảm giác được, tôi không cảm giác gì." Tống Tiếu Ngự sợ hãi than.
Tiểu Thường nhìn, "Không phải, tôi cũng cảm giác được."
Tống Tiếu Ngự giật mình, "Cậu cũng cảm giác được?"
"Có nháy mắt, tôi nghĩ rất lạnh, lúc đó chợt nghe tiếng vật nặng rơi xuống, tôi không biết đây có tính cảm giác không?"
Tống Tiếu Ngự vội hỏi Thượng Quan Hiên, "Thượng Quan cậu cảm giác gì?"
"Chúng ta ở đây có bảy người, thế nhưng tôi nghe tiếng hít thở của người thứ tám."
Tiêu Xuân Thu trách hô, "Tiếng hít thở của người thứ tám? Như chơi square, bốn người ở bốn góc phòng, A vỗ vai B, B vỗ vai C, C vỗ vai D, D tiến lên vỗ vai lại nhiều ra một người."
Mọi người không hẹn tặng cho Tiêu Xuân Thu không hiểu hưng phấn tầm mắt "săn sóc", sau đó nhất trí nhìn Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên cười khổ, Tiêu Xuân Thu đôi khi thô thần kinh, chuyện kinh khủng từ miệng cậu ta thường trở nên thoát tuyến.
Huyền Huyễn nhìn Tiểu Thường vài lần, phát hiện tầm mắt của Huyền Huyễn, Tống Tiếu Ngự lập tức che trước mặt Tiểu Thường, một bộ hộ tể.
Tiểu Thường chán ghét đẩy Tống Tiếu Ngự ra.
Huyền Huyễn hảo hữu cười, biểu thị mình không có ác ý.
Nguyệt Vũ hỏi: "Tiểu Nguyệt, vì sao Tiểu Thường và Thượng Quan Hiên có cảm giác, những người khác lại không có?"
Mọi người cũng có nghi vấn này, đều nghiêm túc lắng nghe.
Huyền Huyễn nhìn thoáng Thượng Quan Hiên, "Thượng Quan Hiên là cảm quan cá nhân linh mẫn, về phần Tiểu Thường là vì thể chất đặc thù."
"Thể chất đặc thù?"
Đường Vân từ trên xuống dưới nhìn Tiểu Thường, ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh khiến Tiểu Thường lông tơ dựng đứng.
Tống Tiếu Ngự quan tâm hỏi: "Thể chất đặc thù? Đặc thù thế nào? Có ảnh hưởng không tốt không?"
"Ảnh hưởng không tốt?" Huyền Huyễn cười cổ quái, "Dễ chọc quỷ triền thân tính không?"
Tiểu Thường bỗng nhiên nhớ tới không tốt gì, mặt thoáng trắng, cấp bách hỏi: "Thế nhưng tôi lớn vậy, số lần gặp quỷ ít đến đáng thương, chỉ có hai lần. Cậu nói tôi dễ chọc quỷ triền thân, hình như——"
Huyền Huyễn nhướng mày, đột nhiên hỏi Tống Tiếu Ngự: "Anh và Tiểu Thường từ nhỏ quen nhau đúng không?"
Tống Tiếu Ngự vô cùng kinh ngạc, "Sao cậu biết?"
Ngửi được mùi bát quái, Đường Vân lập tức hỏi: "Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường là thanh mai trúc mã?"
Tống Tiếu Ngự cười tủm tỉm, "Phải nha."
Tiểu Thường hừ một tiếng.
Tiêu Xuân Thu ghé mắt, chế nhạo: "Nhìn không ra, hai người đúng là thanh mai trúc mã, thế nhưng Tống Tiếu Ngự, Tiểu Thường vì sao rất ghét cậu?"
Tống Tiếu Ngự nâng má nghĩ một chút, khổ não nói: "Đại khái vì tôi khi bé luôn khi dễ cậu ấy, cậu ấy vẫn hận tôi."
Tiểu Thường lại hừ một tiếng.
Nguyệt Vũ không giải thích hỏi: "Thể chất đặc thù của Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự từ nhỏ quen Tiểu Thường có gì quan hệ?"
Huyền Huyễn khoé miệng cong lên, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Nhìn thần tình Huyền Huyễn, mọi người bị câu lên hiếu kỳ, Tiêu Xuân Thu giục: "Cậu mau nói rõ? Đừng thừa nước đục thả câu."
"Lấy mệnh cách bát tự khinh như Tiểu Thường, sở dĩ chỉ gặp quỷ hai lần, hoàn toàn là vì mệnh cách Tống Tiếu Ngự hoàn toàn tương phản, thuộc về quỷ kiến sầu, ở cạnh anh ta, quỷ tự nhiên không dám tiếp cận."
"Phốc!" Tiêu Xuân Thu nở nụ cười, "Quỷ kiến sầu?"
Tống Tiếu Ngự cũng choáng váng.
"Người đều có chút khi thiện sợ ác, quỷ cũng không ngoại lệ, có "ác" như Tống Tiếu Ngự, quỷ tự nhiên không dám khi dễ "thiện" như Tiểu Thường." Huyền Huyễn cười nói.
Tống Tiếu Ngự vui vẻ không ngớt, ôm Tiểu Thường buồn nôn hề hề nói: "Tiểu Thường, chúng ta là trời sinh một đôi!"
Tiểu Thường bạc thần khẽ mở, "Cút!"
Tống Tiếu Ngự tuyệt không bị lạnh nhạt của Tiểu Thường ảnh hưởng, thân thiết ôm Tiểu Thường không tha.
Tiêu Xuân Thu hắc hắc hai tiếng, "Trời sinh một đôi? Hai người một cái quỷ kiến ái, một cái quỷ kiến sầu, trời sinh tương khắc."
Tiểu Thường gật đầu, tuyệt đối tán thành, "Đúng!"
Tống Tiếu Ngự bất mãn, đối Thượng Quan Hiên kêu to: "Thượng Quan quản tốt bảo bối của cậu, đừng nói lung tung phá hư nhân duyên người khác!"
Mọi người cười vang.
Một lát, Tiểu Thường nói: "Vào rồi đi? Bọn tôi thế nào không thấy ai?"
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, những hoa văn đan xen rải trên gương mặt không nhìn ra tâm tình của Thượng Quan Hiên, anh chậm rãi nói: "Vì đó không tính là người."
Tiêu Xuân Thu thoáng trợn to, giật mình: "Cậu, cậu thấy hung thủ?"
"Không, thế nhưng cảm giác được sự tồn tại của hắn."
Đường Vân mắt bắn dị thải, "Lão Đại, anh có siêu năng lực?"
Thượng Quan Hiên liếc xéo thuộc hạ đọc nhiều tiểu thuyết huyễn tưởng này, "Không, nếu như có, tôi sớm may lại cái miệng rộng của cậu."
Đường Vân cười ngượng, thầm mắng mình ngốc, thế nào gợi lên chủ đề này?
"Thượng Quan cậu lợi hại, chỉ có cậu cảm giác được, tôi không cảm giác gì." Tống Tiếu Ngự sợ hãi than.
Tiểu Thường nhìn, "Không phải, tôi cũng cảm giác được."
Tống Tiếu Ngự giật mình, "Cậu cũng cảm giác được?"
"Có nháy mắt, tôi nghĩ rất lạnh, lúc đó chợt nghe tiếng vật nặng rơi xuống, tôi không biết đây có tính cảm giác không?"
Tống Tiếu Ngự vội hỏi Thượng Quan Hiên, "Thượng Quan cậu cảm giác gì?"
"Chúng ta ở đây có bảy người, thế nhưng tôi nghe tiếng hít thở của người thứ tám."
Tiêu Xuân Thu trách hô, "Tiếng hít thở của người thứ tám? Như chơi square, bốn người ở bốn góc phòng, A vỗ vai B, B vỗ vai C, C vỗ vai D, D tiến lên vỗ vai lại nhiều ra một người."
Mọi người không hẹn tặng cho Tiêu Xuân Thu không hiểu hưng phấn tầm mắt "săn sóc", sau đó nhất trí nhìn Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên cười khổ, Tiêu Xuân Thu đôi khi thô thần kinh, chuyện kinh khủng từ miệng cậu ta thường trở nên thoát tuyến.
Huyền Huyễn nhìn Tiểu Thường vài lần, phát hiện tầm mắt của Huyền Huyễn, Tống Tiếu Ngự lập tức che trước mặt Tiểu Thường, một bộ hộ tể.
Tiểu Thường chán ghét đẩy Tống Tiếu Ngự ra.
Huyền Huyễn hảo hữu cười, biểu thị mình không có ác ý.
Nguyệt Vũ hỏi: "Tiểu Nguyệt, vì sao Tiểu Thường và Thượng Quan Hiên có cảm giác, những người khác lại không có?"
Mọi người cũng có nghi vấn này, đều nghiêm túc lắng nghe.
Huyền Huyễn nhìn thoáng Thượng Quan Hiên, "Thượng Quan Hiên là cảm quan cá nhân linh mẫn, về phần Tiểu Thường là vì thể chất đặc thù."
"Thể chất đặc thù?"
Đường Vân từ trên xuống dưới nhìn Tiểu Thường, ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh khiến Tiểu Thường lông tơ dựng đứng.
Tống Tiếu Ngự quan tâm hỏi: "Thể chất đặc thù? Đặc thù thế nào? Có ảnh hưởng không tốt không?"
"Ảnh hưởng không tốt?" Huyền Huyễn cười cổ quái, "Dễ chọc quỷ triền thân tính không?"
Tiểu Thường bỗng nhiên nhớ tới không tốt gì, mặt thoáng trắng, cấp bách hỏi: "Thế nhưng tôi lớn vậy, số lần gặp quỷ ít đến đáng thương, chỉ có hai lần. Cậu nói tôi dễ chọc quỷ triền thân, hình như——"
Huyền Huyễn nhướng mày, đột nhiên hỏi Tống Tiếu Ngự: "Anh và Tiểu Thường từ nhỏ quen nhau đúng không?"
Tống Tiếu Ngự vô cùng kinh ngạc, "Sao cậu biết?"
Ngửi được mùi bát quái, Đường Vân lập tức hỏi: "Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường là thanh mai trúc mã?"
Tống Tiếu Ngự cười tủm tỉm, "Phải nha."
Tiểu Thường hừ một tiếng.
Tiêu Xuân Thu ghé mắt, chế nhạo: "Nhìn không ra, hai người đúng là thanh mai trúc mã, thế nhưng Tống Tiếu Ngự, Tiểu Thường vì sao rất ghét cậu?"
Tống Tiếu Ngự nâng má nghĩ một chút, khổ não nói: "Đại khái vì tôi khi bé luôn khi dễ cậu ấy, cậu ấy vẫn hận tôi."
Tiểu Thường lại hừ một tiếng.
Nguyệt Vũ không giải thích hỏi: "Thể chất đặc thù của Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự từ nhỏ quen Tiểu Thường có gì quan hệ?"
Huyền Huyễn khoé miệng cong lên, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Nhìn thần tình Huyền Huyễn, mọi người bị câu lên hiếu kỳ, Tiêu Xuân Thu giục: "Cậu mau nói rõ? Đừng thừa nước đục thả câu."
"Lấy mệnh cách bát tự khinh như Tiểu Thường, sở dĩ chỉ gặp quỷ hai lần, hoàn toàn là vì mệnh cách Tống Tiếu Ngự hoàn toàn tương phản, thuộc về quỷ kiến sầu, ở cạnh anh ta, quỷ tự nhiên không dám tiếp cận."
"Phốc!" Tiêu Xuân Thu nở nụ cười, "Quỷ kiến sầu?"
Tống Tiếu Ngự cũng choáng váng.
"Người đều có chút khi thiện sợ ác, quỷ cũng không ngoại lệ, có "ác" như Tống Tiếu Ngự, quỷ tự nhiên không dám khi dễ "thiện" như Tiểu Thường." Huyền Huyễn cười nói.
Tống Tiếu Ngự vui vẻ không ngớt, ôm Tiểu Thường buồn nôn hề hề nói: "Tiểu Thường, chúng ta là trời sinh một đôi!"
Tiểu Thường bạc thần khẽ mở, "Cút!"
Tống Tiếu Ngự tuyệt không bị lạnh nhạt của Tiểu Thường ảnh hưởng, thân thiết ôm Tiểu Thường không tha.
Tiêu Xuân Thu hắc hắc hai tiếng, "Trời sinh một đôi? Hai người một cái quỷ kiến ái, một cái quỷ kiến sầu, trời sinh tương khắc."
Tiểu Thường gật đầu, tuyệt đối tán thành, "Đúng!"
Tống Tiếu Ngự bất mãn, đối Thượng Quan Hiên kêu to: "Thượng Quan quản tốt bảo bối của cậu, đừng nói lung tung phá hư nhân duyên người khác!"
Mọi người cười vang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất