Chương 124: Quyển 4 Chương 46
"Anh tỉnh?"
Tiếng gọi đến yết hầu bị Trần Vĩnh Nghiệp nuốt lại, gã dùng tay kia lau mồ hôi, cố sức thở hổn hển một hơi.
"Tang bác sĩ, là cô, làm tôi sợ muốn chết!"
Tang Cúc không trả lời, cả người hốt hoảng, ngoắc ngoắc nhìn Trần Vĩnh Nghiệp.
Trần Vĩnh Nghiệp sợ hãi, muốn rút tay mình từ tay Tang Cúc ra, bất đắc dĩ bàn tay khô gầy của cô cứ như còng sắt, thế nào cũng giãy không ra.
"Tang, Tang bác sĩ, cô có thể buông tay tôi không. Tôi là một người đàn ông thô kệch, hình như——"
Phòng rất tối, Tang Cúc đứng giữa bóng ma không rên một tiếng phảng phất u linh chốn địa ngục, ánh mắt nhiếp nhân khiến Trần Vĩnh Nghiệp lông tơ dựng đứng, đầu không tự giác hiện lên cảnh tử thi trong mộng nắm mình không tha.
Có chớp mắt, cô gái trong mộng trùng hợp với Tang Cúc âm trầm trước mắt.
Trần Vĩnh Nghiệp không khống chế được cả người run lên, hàm răng đánh nhau.
Tang Cúc rất gầy, gầy như cây trúc, thế nhưng lực tay cô rất lớn, Trần Vĩnh Nghiệp nghĩ cổ tay mình sắp đứt.
Một người đàn ông tam đại ngũ thô như mình dĩ nhiên e ngại một cô gái gió thổi có thể bay như vậy, Trần Vĩnh Nghiệp uất ức, lại nhịn không được run rẩy, gã muốn gọi người cứu mạng, nhưng bị ánh mắt tản ra hàn ý của Tang Cúc chằm chằm, gã thậm chí không dám thở mạnh, càng không cần nói kêu cứu.
Tang Cúc nhìn Trần Vĩnh Nghiệp hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi buông tay.
Trần Vĩnh Nghiệp nghĩ cổ tay bị cô nắm cứ như lửa đốt, cúi đầu nhìn, kinh khủng phát hiện cổ tay hiện lên một vòng đen.
"Tang, Tang bác sĩ, cô, cô có việc gì sao?" Trần Vĩnh Nghiệp nói cũng không chỉnh.
"Không việc gì. Theo lệ tuần phòng."
Giọng Tang Cúc rất kỳ lạ, có lãnh ý âm lãnh của đầm lầy, càng kỳ quái là, Trần Vĩnh Nghiệp loáng thoáng nghe thấy trên người cô tựa hồ có mùi hôi thối.
Tang Cúc vươn tay vuốt cẳng chân quấn băng gạc của Trần Vĩnh Nghiệp, một hồi nặng, một hồi nhẹ.
Cảm giác sợ hãi băng lãnh, ướt át, khiến đầu Trần Vĩnh Nghiệp bãi công, đôi mắt đột ra, hy vọng Tang Cúc nhanh rút tay về.
Sờ một hồi, Tang Cúc dời tay đi, Trần Vĩnh Nghiệp nhất thời thở ra một hơi.
Tang Cúc mạn bất kinh tâm nói: "Nghe nói cẳng chân anh bị người cắt xuống một miếng da?"
Cô vừa nhắc, Trần Vĩnh Nghiệp nhớ tới trải qua kinh khủng tối qua, gã sốt ruột nói: "Tang bác sĩ, tôi, tôi tối qua gặp quỷ!"
Tang Cúc cười, tựa hồ nghe được chuyện buồn cười.
Thấy cô không tin, Trần Vĩnh Nghiệp nóng nảy, "Tôi nói thật, tôi thực sự gặp quỷ, tôi không muốn ở bệnh viện, tôi muốn về nhà."
"Được, vậy về nhà, tôi dẫn anh đi làm thủ tục."
Trả lời xuất hồ ý liêu khiến Trần Vĩnh Nghiệp choáng váng.
"Cô nói thật, thật?"
Tang Cúc gật đầu.
Trần Vĩnh Nghiệp mừng như điên, "Cảm ơn cô, Tang bác sĩ."
Nghe được cảm ơn của gã, Tang Cúc nở một nụ cười cổ quái.
Nhìn nụ cười của cô, Trần Vĩnh Nghiệp mơ hồ không thích hợp, thế nhưng nghĩ tới có thể rời khỏi bệnh viện quỷ quái này, gã không quan tâm gì nữa.
"Đi thôi."
"Được được được."
Trần Vĩnh Nghiệp giãy dụa đứng lên, Tang Cúc đưa cây nạng đặt ở đầu giường cho gã.
"Cảm ơn!" Trần Vĩnh Nghiệp cảm kích nói.
Tang Cúc lại cười.
...
Đèn hàng lang hôn ám, vắng vẻ phảng phất như thành chết, không có bất luận vật sống gì.
Trần Vĩnh Nghiệp theo sau Tang Cúc, bất an nhìn quanh.
"Tang bác sĩ, bệnh viện buổi tối đều an tĩnh vậy sao?"
Trần Vĩnh Nghiệp sợ hãi nơm nớp hỏi.
"Đúng vậy, bệnh viện, không thể quấy nhiễu linh hồn đã chết." Tang Cúc chậm rì rì nói.
Hàn ý từ lòng bàn chân bốc lên, Trần Vĩnh Nghiệp rùng mình, vốn định nói chuyện với Tang Cúc, hy vọng xua tan sợ hãi càng ngày càng đậm, thế nhưng Trần Vĩnh Nghiệp phát hiện, Tang Cúc nói càng khiến gã sợ hãi.
Gã không thể làm gì khác hơn là không nói, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn.
Phía cuối hàng lang u ám kéo dài, tựa hồ có vô số quỷ hồn dương nanh múa vuốt, chờ thôn phệ kẻ lao tới.
Trần Vĩnh Nghiệp không dám nhìn, vừa quay đầu, vừa thầm mắng: sau này không bao giờ bước vào bệnh viện quỷ này nữa.
Cái cổ chuyển động phân nửa cứng lại, gã hoảng sợ phát hiện Tang Cúc nãy đi phía trước không thấy.
Tiếng gọi đến yết hầu bị Trần Vĩnh Nghiệp nuốt lại, gã dùng tay kia lau mồ hôi, cố sức thở hổn hển một hơi.
"Tang bác sĩ, là cô, làm tôi sợ muốn chết!"
Tang Cúc không trả lời, cả người hốt hoảng, ngoắc ngoắc nhìn Trần Vĩnh Nghiệp.
Trần Vĩnh Nghiệp sợ hãi, muốn rút tay mình từ tay Tang Cúc ra, bất đắc dĩ bàn tay khô gầy của cô cứ như còng sắt, thế nào cũng giãy không ra.
"Tang, Tang bác sĩ, cô có thể buông tay tôi không. Tôi là một người đàn ông thô kệch, hình như——"
Phòng rất tối, Tang Cúc đứng giữa bóng ma không rên một tiếng phảng phất u linh chốn địa ngục, ánh mắt nhiếp nhân khiến Trần Vĩnh Nghiệp lông tơ dựng đứng, đầu không tự giác hiện lên cảnh tử thi trong mộng nắm mình không tha.
Có chớp mắt, cô gái trong mộng trùng hợp với Tang Cúc âm trầm trước mắt.
Trần Vĩnh Nghiệp không khống chế được cả người run lên, hàm răng đánh nhau.
Tang Cúc rất gầy, gầy như cây trúc, thế nhưng lực tay cô rất lớn, Trần Vĩnh Nghiệp nghĩ cổ tay mình sắp đứt.
Một người đàn ông tam đại ngũ thô như mình dĩ nhiên e ngại một cô gái gió thổi có thể bay như vậy, Trần Vĩnh Nghiệp uất ức, lại nhịn không được run rẩy, gã muốn gọi người cứu mạng, nhưng bị ánh mắt tản ra hàn ý của Tang Cúc chằm chằm, gã thậm chí không dám thở mạnh, càng không cần nói kêu cứu.
Tang Cúc nhìn Trần Vĩnh Nghiệp hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi buông tay.
Trần Vĩnh Nghiệp nghĩ cổ tay bị cô nắm cứ như lửa đốt, cúi đầu nhìn, kinh khủng phát hiện cổ tay hiện lên một vòng đen.
"Tang, Tang bác sĩ, cô, cô có việc gì sao?" Trần Vĩnh Nghiệp nói cũng không chỉnh.
"Không việc gì. Theo lệ tuần phòng."
Giọng Tang Cúc rất kỳ lạ, có lãnh ý âm lãnh của đầm lầy, càng kỳ quái là, Trần Vĩnh Nghiệp loáng thoáng nghe thấy trên người cô tựa hồ có mùi hôi thối.
Tang Cúc vươn tay vuốt cẳng chân quấn băng gạc của Trần Vĩnh Nghiệp, một hồi nặng, một hồi nhẹ.
Cảm giác sợ hãi băng lãnh, ướt át, khiến đầu Trần Vĩnh Nghiệp bãi công, đôi mắt đột ra, hy vọng Tang Cúc nhanh rút tay về.
Sờ một hồi, Tang Cúc dời tay đi, Trần Vĩnh Nghiệp nhất thời thở ra một hơi.
Tang Cúc mạn bất kinh tâm nói: "Nghe nói cẳng chân anh bị người cắt xuống một miếng da?"
Cô vừa nhắc, Trần Vĩnh Nghiệp nhớ tới trải qua kinh khủng tối qua, gã sốt ruột nói: "Tang bác sĩ, tôi, tôi tối qua gặp quỷ!"
Tang Cúc cười, tựa hồ nghe được chuyện buồn cười.
Thấy cô không tin, Trần Vĩnh Nghiệp nóng nảy, "Tôi nói thật, tôi thực sự gặp quỷ, tôi không muốn ở bệnh viện, tôi muốn về nhà."
"Được, vậy về nhà, tôi dẫn anh đi làm thủ tục."
Trả lời xuất hồ ý liêu khiến Trần Vĩnh Nghiệp choáng váng.
"Cô nói thật, thật?"
Tang Cúc gật đầu.
Trần Vĩnh Nghiệp mừng như điên, "Cảm ơn cô, Tang bác sĩ."
Nghe được cảm ơn của gã, Tang Cúc nở một nụ cười cổ quái.
Nhìn nụ cười của cô, Trần Vĩnh Nghiệp mơ hồ không thích hợp, thế nhưng nghĩ tới có thể rời khỏi bệnh viện quỷ quái này, gã không quan tâm gì nữa.
"Đi thôi."
"Được được được."
Trần Vĩnh Nghiệp giãy dụa đứng lên, Tang Cúc đưa cây nạng đặt ở đầu giường cho gã.
"Cảm ơn!" Trần Vĩnh Nghiệp cảm kích nói.
Tang Cúc lại cười.
...
Đèn hàng lang hôn ám, vắng vẻ phảng phất như thành chết, không có bất luận vật sống gì.
Trần Vĩnh Nghiệp theo sau Tang Cúc, bất an nhìn quanh.
"Tang bác sĩ, bệnh viện buổi tối đều an tĩnh vậy sao?"
Trần Vĩnh Nghiệp sợ hãi nơm nớp hỏi.
"Đúng vậy, bệnh viện, không thể quấy nhiễu linh hồn đã chết." Tang Cúc chậm rì rì nói.
Hàn ý từ lòng bàn chân bốc lên, Trần Vĩnh Nghiệp rùng mình, vốn định nói chuyện với Tang Cúc, hy vọng xua tan sợ hãi càng ngày càng đậm, thế nhưng Trần Vĩnh Nghiệp phát hiện, Tang Cúc nói càng khiến gã sợ hãi.
Gã không thể làm gì khác hơn là không nói, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn.
Phía cuối hàng lang u ám kéo dài, tựa hồ có vô số quỷ hồn dương nanh múa vuốt, chờ thôn phệ kẻ lao tới.
Trần Vĩnh Nghiệp không dám nhìn, vừa quay đầu, vừa thầm mắng: sau này không bao giờ bước vào bệnh viện quỷ này nữa.
Cái cổ chuyển động phân nửa cứng lại, gã hoảng sợ phát hiện Tang Cúc nãy đi phía trước không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất