Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 17: Ngẩng đầu lên cho tôi

Trước Sau
Chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước cổng biệt thự.

Tài xế mở cửa xe sau, khom người nói với Diệp Đình đang ngồi ở ghế sau xem tài liệu: “Diệp tổng, đã tới biệt thự Văn Nam rồi, bên ngoài đang có tuyết rơi nhẹ, ngài cẩn thận một chút.”

Diệp Đình ngẩng đầu hướng mắt nhìn ra bên ngoài, khẽ gật đầu.

Người lái xe hỏi hắn: “Có cần tôi ở đây đợi ngài cho đến khi kết thúc không?”

Diệp Đình híp mắt nhìn mấy bông tuyết nhỏ đang nhẹ nhàng rơi xuống, lại nhìn đến tầng mây dày đặc, xem chừng tuyết này trong chốc lát sẽ không ngừng rơi, một lát nữa có lẽ sẽ rơi càng ngày càng lớn.

Hắn mặc lại áo vest, thắt chặt cà vạt, dặn dò với tài xế: “Cậu đi đến trung tâm diễn xuất một chút, chờ Dương Gia Lập diễn tập xong thì chở cậu ấy lại đây, ở dưới biệt thự đợi tôi làm xong thì cùng nhau về.”

Người lái xe cúi mình thấp giọng trả lời vâng.

Diệp Đình được người hầu dẫn vào trong biệt thự Văn Nam.

Đẩy cửa ra, căn phòng riêng rộng rãi trang trí đơn giản, bên trong đã có khá nhiều nhà đầu tư nổi tiếng, mấy ông chủ lớn ngồi xung quanh thành một nhóm uống rượu đến mặt đỏ tai hồng. Một số nam nữ minh tinh bị thét to kêu đi đến bồi rượu, trên mặt khuôn mặt xinh đẹp bọn họ luôn duy trì nét cười, một chút cũng không dám chậm trễ.

Diệp Đình vừa bước vào phòng riêng thì có hai ông chủ đứng dậy đi đến tiếp đón hắn: “Diệp tổng, đúng là “Tam thôi tứ thỉnh”* nha, cuối cùng cậu cũng chịu đến rồi. Hôm nay mọi người ai cũng đợi cậu đó.”

*Tam thôi tứ thỉnh: Diễn tả sự kêu gọi, thúc giục lặp đi lặp lại với một người quan trọng

Diệp Đình cười cười, cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ rồi tự mình ngồi xuống chiếc ghế còn trống.

Hắn vừa mới về nước không lâu, đối với một số người ở đây có chút không quen biết. Ông chủ kia cũng có con mắt sắc bén, biết được Diệp Đình đang tiếp quản một tập đoàn, quyền lực rất lớn, vì thế ông ta liền nhanh chóng đảm đương trọng trách chủ nhà, giới thiệu từng cái tên cho hắn.

Ngay khi chuẩn bị giới thiệu đến người có dung mạo cực kì xinh đẹp, khí chất thanh cao đang ngồi bên cạnh Diệp Đình thì ông chủ này nháy mắt một cái, cười cười nói: “Vị này chắc tôi không cần giới thiệu nhiều đâu ha, Diệp tổng chắc chắn đã từng gặp qua rồi. Bây giờ cậu ấy đang rất nổi tiếng, Nhiếp Duẫn.”

Nhiếp Duẫn vừa nhìn đến Diệp Đình, khuôn mặt liền mang nét cười, đôi mắt ngân ngấn nước, ngoan ngoãn nói: “Chào Diệp tổng.”

Ông chủ kia nói đùa: “Cái cậu Nhiếp Duẫn này, tên tuổi thật sự rất lớn. Hôm nay đến đây bồi rượu, mà tôi thấy ai cậu ấy cũng không chịu bồi. Đến bây giờ uống cũng không quá vài ly, chắc là đang chờ Diệp tổng tới để bồi rượu ngài, ha ha.”

Những người trên bàn tiệc đều ngầm hiểu mà cười vang lên.

Nhiếp Duẫn vừa nghe thấy những lời này thì liền giơ chén rượu trong tay về phía Diệp Đình, thức thời mà nói: “Nghe danh Diệp tổng từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội cùng ngài ăn bữa cơm. Ly rượu này, tôi xin phép kính Diệp tổng.”

Hắn ta uống một lần liền cạn, giơ giơ ly không về hướng Diệp Đình, cười cười.

Diệp Đình gật đầu, ánh mắt chú ý đến ngón tay đang cầm ly rượu của Nhiếp Duẫn.



Ngón tay kia hiện lên khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn. Có đường nét góc cạnh của đàn ông nhưng lại tinh tế như người phụ nữ.Không biết trên móng tay dính thứ gì, giống như là một chút máu, vết máu đỏ thẫm làm tôn thêm nước da trắng nõn, nhìn qua trông đẹp cực kì.

Diệp Đình nhìn ngón tay của Nhiếp Duẫn, nhàn nhạt khen một câu: “Đôi tay rất đẹp.”

Nụ cười trên mặt Nhiếp Duẫn càng thêm rực rỡ, ánh mắt sạch sẽ lại tràn đầy ngưỡng mộ.

Hai ông chủ nhỏ ngồi đối diện nhìn thấy cảnh này thì ke kẽ nói nhỏ với nhau: “Ha đó giờ chưa từng thấy nha, hình như Nhiếp đại minh tinh “có ý”* với Diệp tổng rồi.”

*Nguyên văn là 发春: nghĩ bóng có nghĩa phát tình.

Một người khác nghe xong thì hừ cười, nhẹ giọng trả lời: “Quyền lực là thứ xuân dược tốt nhất. Diệp Đình bây giờ rất lợi hại, có tiền có quyền. Nhiếp Duẫn này tuy rằng thanh cao nhưng không phải đang muốn trăm phương nghìn kế muốn bò lên giường Diệp Đình sao? Cái này là bình thường, bình thường thôi.”

“Nhưng tôi nghe thấy người khác đồn rằng mấy hôm trước Diệp Đình có đem người về giấu trong nhà đó.”

Một người khác cười nhạo: “Trong nhà nuôi một người, bên ngoài tiêu tiền nuôi thêm một người cũng không có gì lạ.”

Người nọ “Ồ” lên một tiếng.

Đến 10 giờ tiệc rượu cuối cùng cũng chịu tàn, mấy ông chủ đó cũng lần lượt rời đi.

Diệp Đình đi ra ngoài, chiếc áo khoác để trên tay, vừa đi ra đến cửa biệt thự thì quả nhiên thấy tuyết bên ngoài rơi rất dày đặc.

Hắn vừa mở ô ra liền nghe thấy Nhiếp Duẫn ở phía sau chạy theo tới, nhẹ nhàng nói với hắn: “Tuyết lớn quá, tôi quên đem dù rồi. Diệp tổng anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không, xe của tôi ở ngay bên kia?”

Khuôn mặt Diệp Đình không biểu tình gì chỉ gật đầu nói: “Ừ.”

Nhiếp Duẫn đi đến gần Diệp Đình, lặng lẽ nắm lấy ống tay áo của hắn, cùng hắn chen chúc dưới một cái ô.

Diệp Đình cầm ô đi về phía bãi đỗ xe, ngay khi hắn vừa đến gần ô tô của mình thì nhìn thấy cửa sổ xe đang nửa mở. Hắn nhìn thấy Dương Gia Lập đang ngồi ở ghế sau cúi đầu xuống đất, tinh thần có chút sa sút, trên mặt không biết tại sao lại đeo một cái khẩu trang.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Đình, Dương Gia Lập cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Ngay khi cậu nhìn thấy khuôn mặt đang tươi cười, vẻ mặt thân mật của Nhiếp Duẫn đang đứng bên cạnh Diệp Đình, ánh mắt của cậu thay đổi kích động một cách rõ rệt. Hơn nửa ngày sau, cậu mới yên lặng cúi đầu xuống, một lần nữa chìm vào bóng tối.

Diệp Đình đưa Nhiếp Duẫn đi đến bên cạnh xe của cậu ta.

Nhiếp Duẫn mở cửa xe, cũng không vội vã bước vào: “Hôm thật sự cảm ơn Diệp tổng.”

Diệp Đình bình tĩnh gật đầu.

“Diệp tổng mới về nước không lâu, chắc hẳn đối với bên này có chút không quen”, đôi mắt Nhiếp Duẫn dần cong lên, đuôi mắt tràn đầy ý cười, “Nếu cần, Diệp tổng có thể liên lạc cho tôi bất cứ lúc nào, tôi biết rất nhiều chổ hay. Tôi rất ngưỡng mộ Diệp tổng, có thể khiến ngài vui là vinh dự của tôi.”



Túi quần tây nhẹ nhàng giật giật, Diệp Đình cúi đầu nhìn xuống.

Nhiếp Dẫn đã lặng lẽ nhét tấm danh thiếp có ghi phương thức liên lạc của mình vào túi quần tây của Diệp Đình. Ngón tay bất động thanh sắc, cách miếng vải trên đùi hắn mà nhẹ vuốt qua một cái.

Khoé môi Diệp Đình hơi cong lên, hắn không nói chuyện nữa, xoay người trở về xe của mình.

Sau khi thu ô trở lại, ngồi vào ghế sau. Tài xế đã nhanh chóng khởi động xe trở về nhà.

Dương Gia Lập rơi vào khoảng không im lặng kì quái. Xe đã chạy được nửa đường nhưng cậu vẫn cúi đầu xuống, một câu cũng không nói.

Diệp Đình nhìn sườn mặt cậu, nhíu mày: “Đang yên đang lành tự nhiên mang khẩu trang làm gì?”

Dương Gia Lập hơi hơi quay đầu đi, nhìn ra những bông tuyết đang rơi dày đặc bên ngoài: “Bị cảm.”

Diệp Đình nhìn phản ứng của cậu liền biết có gì đó không ổn, hắn lặp tức nheo mắt lại, khí thế đột nhiên trở nên bức người, trầm giọng nói: “Tháo khẩu trang xuống.”

Dương Gia Lập hừ hừ một tiếng nhưng không có làm theo.

Diệp Đình nhìn phản ứng nửa sống nửa chết của cậu thì có chút không vui: “Có nghe hay không? Đem khẩu trang của cậu tháo xuống.”

Dương Gia Lập liếc nhìn Diệp Đình một cái, giọng điệu có chút gai góc: “Tôi cũng muốn tháo nó xuống lắm đó. Nếu tháo xuống mà virus cảm có thể lây chết cả cháu của anh thì tôi lập tức gỡ xuống liền, một giây cũng không thèm do dự đâu.”

Sắc mặt Diệp Đình có chút lạnh lùng, duỗi tay ra, trực tiếp kéo khẩu trang của Dương Gia Lập xuống.

Nháy mắt Dương Gia Lập liền tức giận: “Anh làm cái gì vậy?”

Cậu vừa mắng, vừa lập tức nghiêng đầu giấu vào trong một góc đen kịt, không cho Diệp Đình nhìn.

Diệp Đình càng trở nên u ám: “Ngẩng đầu lên cho tôi.”

Dương Gia Lập không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu trốn tránh giống như đà điểu lớn đang vùi đầu trong cát.

Diệp Đình cũng lười nói mấy câu vô nghĩa. Hắn lạnh mặt, trực tiếp vươn tay bóp chặt cằm của Dương Gia Lập, cưỡng chế đem cả khuôn mặt cậu bẻ tới trước mặt mình.

Ánh đèn ở ghế sau có chút mờ, nhìn không rõ cho lắm.

Nhưng cho dù ánh sáng có mờ mịt đi chăng nữa. Diệp Đình chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấy cái gò má đáng lẽ nên trắng nõn nà của Dương Gia Lập lại hiện lên một mảng hồng hồng dị thưởng, trên đó còn có một đường bị móng tay cào qua, đang còn rướm máu, vô cùng chói mắt.

- ---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau