Chương 175: Quyển 5 Chương 42
Lời vừa nói ra, không chỉ Hứa Huệ Mỹ kinh ngạc ngây người, cả Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ cũng sửng sốt.
Hạ Nhược Hải phảng phất không thấy thần sắc đám người Huyền Huyễn, nhéo mặt Văn Tiểu Quân: "Nói, cậu và dì ấy ai đẹp?"
"Dì Hứa đẹp!" Văn Tiểu Quân không chút do dự.
"Thật?" Hạ Nhược Hải lại nhéo mặt Văn Tiểu Quân.
Văn Tiểu Quân bị đau, vội vàng nói: "Cậu đẹp!"
Hạ Nhược Hải thoả mãn, xoa gương mặt đỏ ửng của Văn Tiểu Quân, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Quân rất ngoan!"
Văn Tiểu Quân đau khổ tiếp nhận lời khen, cậu thật bạo lực!
Hứa Huệ Mỹ phục hồi tinh thần, hỏi Trầm Dương: "Vị này là?"
Trầm Dương chưa kịp trả lời, Hạ Nhược Hải đã kiên định nói: "Tôi là học sinh của anh ấy, cũng là quản gia của anh ấy, đây là cháu tôi."
Đối địch ý lộ rõ của Hạ Nhược Hải, Hứa Huệ Mỹ có chút không hiểu.
Trầm Dương âm thầm cho Hạ Nhược Hải một ánh mắt "một vừa hai phải".
Hạ Nhược Hải trừng Trầm Dương, cho một cái liếc trắng.
Trầm Dương cười khổ
Tiểu quỷ vừa thấy Hứa Huệ Mỹ đi ra, ánh mắt lập tức đọng trên người cô, trong đôi mắt to toát ra thần sắc khát vọng.
Huyền Huyễn tâm niệm khẽ động, hạ giọng hỏi: "Cô ấy là mẹ em?"
Cô bé vô thức gật đầu.
"Em muốn mẹ thấy em?"
Cô bé buồn bã, dán mặt kề bên Huyền Huyễn, mang theo nức nở nói: "Mẹ không thấy em, chỉ thấy anh."
Huyền Huyễn thở dài.
"Em vì sao dẫn bọn anh tới đây?"
"Anh xấu, Anh xấu." Cô bé sốt ruột nói.
Huyền Huyễn nghe không hiểu ra sao, cái gì anh xấu?
Vừa định hỏi lại, cửa phòng bệnh mở, Trương Nhạc ôm hai đứa con trai ra ngoài.
Thấy bọn họ đứng trước cửa phòng, Trương Nhạc có chút ngoài ý muốn, "Di? Hiệu trưởng, cô chưa đi? Thầy Trầm, sao anh cũng ở đây?"
"Hiệu trưởng? Cô là hiệu trưởng nhà trẻ?" Trầm Dương ngạc nhiên.
Hứa Huệ Mỹ cũng giật mình, "Tiểu Liễu ở nhà trẻ của tôi? Sao tôi không thấy thằng bé?"
"Thằng bé vừa chuyển tới, chỉ được ba tháng, không thấy là thường." Trầm Dương nói.
"Phải không?" Hứa Huệ Mỹ có chút hoảng hốt.
Trương Nhạc kỳ quái nói: "Tôi còn tưởng hai người nói chuyện về trẻ, thì ra không phải?"
"Tôi và thầy Trầm trước đây là, là bạn học." Hứa Huệ Mỹ nói.
Hạ Nhược Hải bỏ thêm một câu: "Hơn nữa đã lâu không gặp, căn bản không nhớ có người như vậy."
Lời Hạ Nhược Hải khiến Hứa Huệ Mỹ xấu hổ.
"Nhược Hải." Trầm Dương nhịn không được khẽ mắng.
Hạ Nhược Hải uỷ khuất, ôm lấy Văn Tiểu Quân cố ý cả tiếng nói: "Tiểu Quân, chúng ta về nhà!"
Trầm Dương muốn gọi lại, thế nhưng Hứa Huệ Mỹ đứng cạnh, anh thoáng cố kỵ.
Nguyệt Vũ thấy vậy có ý giúp, thay Trầm Dương gọi Hạ Nhược Hải: "Đợi đã, kết quả kiểm tra rất nhanh sẽ có, sao không chờ luôn? Lẽ nào cậu không muốn biết kết quả của anh ấy?"
Nguyệt Vũ nói một lời hai nghĩa, Hạ Nhược Hải dừng bước.
Trầm Dương thở dài, đưa Nguyệt Vũ một ánh mắt cảm kích, Nguyệt Vũ cười, vì không để Huyền Huyễn như quái dị, anh kéo Huyền Huyễn vẫn ngồi trên đất dậy.
"Tiểu Nguyệt, cậu ngồi lâu vậy, chân không tê?"
Huyền Huyễn thuận thế đứng lên, cô bé ngẩng đầu nhìn Huyền Huyễn một cái, vươn tay ôm lấy chân cậu, sau đó đặt ánh mắt lên người Hứa Huệ Mỹ.
Bầu không khí thoáng lạnh, vì hoà hoãn bầu nó, Trầm Dương hỏi Trương Nhạc: "Con anh sao rồi? Có cơ hội——"
Trương Nhạc lắc đầu.
Trầm Dương thầm than, làm cha mẹ, nếu con cái bị thương tổn, đó là khó chịu cỡ nào, bọn họ tình nguyện mình nhận thống khổ, cũng không nguyện con cái phải gánh.
Trầm Dương bỗng nhiên nhớ tới Thượng Quan Hiên đã nói Quách Lỵ xem anh là hung thủ, khuyên anh đừng xuất hiện trước mặt Quách Lỵ, anh bị mắng chửi không có gì, chỉ sợ doạ trẻ nhỏ, vì vậy Trầm Dương thử thăm dò hỏi: "Vợ anh đâu?"
Nhắc tới Quách Lỵ, thần sắc trên mặt Trương Nhạc có chút uể oải, thấp giọng nói: "Cô ấy tinh thần không tốt, lúc này bác sĩ đang kiểm tra."
"Vậy mình anh thế nào chiếu cố bốn đứa trẻ?"
Trương Nhạc cười khổ, "Tôi tính mời bảo mẫu hỗ trợ."
Hứa Huệ Mỹ nói: "Anh em Tiểu Bình ở nhà trẻ gặp chuyện, tôi cũng có trách nhiệm, dù sao tôi gần đây có thời gian, không bằng vậy, tôi hỗ trợ chăm sóc Tiểu Hoan, Tiểu Hỉ."
Trương Nhạc cảm kích không thôi, "Vậy rất phiền cô."
Hứa Huệ Mỹ ôn nhu nở nụ cười, "Không phiền."
Nghe bọn họ nói chuyện Huyền Huyễn bỗng thấy trên đùi đau xót, cúi đầu nhìn, phát hiện cô bé vô thức siết chặt ngón tay, sầu lo lại sợ hãi nhìn Hứa Huệ Mỹ.
Hạ Nhược Hải phảng phất không thấy thần sắc đám người Huyền Huyễn, nhéo mặt Văn Tiểu Quân: "Nói, cậu và dì ấy ai đẹp?"
"Dì Hứa đẹp!" Văn Tiểu Quân không chút do dự.
"Thật?" Hạ Nhược Hải lại nhéo mặt Văn Tiểu Quân.
Văn Tiểu Quân bị đau, vội vàng nói: "Cậu đẹp!"
Hạ Nhược Hải thoả mãn, xoa gương mặt đỏ ửng của Văn Tiểu Quân, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Quân rất ngoan!"
Văn Tiểu Quân đau khổ tiếp nhận lời khen, cậu thật bạo lực!
Hứa Huệ Mỹ phục hồi tinh thần, hỏi Trầm Dương: "Vị này là?"
Trầm Dương chưa kịp trả lời, Hạ Nhược Hải đã kiên định nói: "Tôi là học sinh của anh ấy, cũng là quản gia của anh ấy, đây là cháu tôi."
Đối địch ý lộ rõ của Hạ Nhược Hải, Hứa Huệ Mỹ có chút không hiểu.
Trầm Dương âm thầm cho Hạ Nhược Hải một ánh mắt "một vừa hai phải".
Hạ Nhược Hải trừng Trầm Dương, cho một cái liếc trắng.
Trầm Dương cười khổ
Tiểu quỷ vừa thấy Hứa Huệ Mỹ đi ra, ánh mắt lập tức đọng trên người cô, trong đôi mắt to toát ra thần sắc khát vọng.
Huyền Huyễn tâm niệm khẽ động, hạ giọng hỏi: "Cô ấy là mẹ em?"
Cô bé vô thức gật đầu.
"Em muốn mẹ thấy em?"
Cô bé buồn bã, dán mặt kề bên Huyền Huyễn, mang theo nức nở nói: "Mẹ không thấy em, chỉ thấy anh."
Huyền Huyễn thở dài.
"Em vì sao dẫn bọn anh tới đây?"
"Anh xấu, Anh xấu." Cô bé sốt ruột nói.
Huyền Huyễn nghe không hiểu ra sao, cái gì anh xấu?
Vừa định hỏi lại, cửa phòng bệnh mở, Trương Nhạc ôm hai đứa con trai ra ngoài.
Thấy bọn họ đứng trước cửa phòng, Trương Nhạc có chút ngoài ý muốn, "Di? Hiệu trưởng, cô chưa đi? Thầy Trầm, sao anh cũng ở đây?"
"Hiệu trưởng? Cô là hiệu trưởng nhà trẻ?" Trầm Dương ngạc nhiên.
Hứa Huệ Mỹ cũng giật mình, "Tiểu Liễu ở nhà trẻ của tôi? Sao tôi không thấy thằng bé?"
"Thằng bé vừa chuyển tới, chỉ được ba tháng, không thấy là thường." Trầm Dương nói.
"Phải không?" Hứa Huệ Mỹ có chút hoảng hốt.
Trương Nhạc kỳ quái nói: "Tôi còn tưởng hai người nói chuyện về trẻ, thì ra không phải?"
"Tôi và thầy Trầm trước đây là, là bạn học." Hứa Huệ Mỹ nói.
Hạ Nhược Hải bỏ thêm một câu: "Hơn nữa đã lâu không gặp, căn bản không nhớ có người như vậy."
Lời Hạ Nhược Hải khiến Hứa Huệ Mỹ xấu hổ.
"Nhược Hải." Trầm Dương nhịn không được khẽ mắng.
Hạ Nhược Hải uỷ khuất, ôm lấy Văn Tiểu Quân cố ý cả tiếng nói: "Tiểu Quân, chúng ta về nhà!"
Trầm Dương muốn gọi lại, thế nhưng Hứa Huệ Mỹ đứng cạnh, anh thoáng cố kỵ.
Nguyệt Vũ thấy vậy có ý giúp, thay Trầm Dương gọi Hạ Nhược Hải: "Đợi đã, kết quả kiểm tra rất nhanh sẽ có, sao không chờ luôn? Lẽ nào cậu không muốn biết kết quả của anh ấy?"
Nguyệt Vũ nói một lời hai nghĩa, Hạ Nhược Hải dừng bước.
Trầm Dương thở dài, đưa Nguyệt Vũ một ánh mắt cảm kích, Nguyệt Vũ cười, vì không để Huyền Huyễn như quái dị, anh kéo Huyền Huyễn vẫn ngồi trên đất dậy.
"Tiểu Nguyệt, cậu ngồi lâu vậy, chân không tê?"
Huyền Huyễn thuận thế đứng lên, cô bé ngẩng đầu nhìn Huyền Huyễn một cái, vươn tay ôm lấy chân cậu, sau đó đặt ánh mắt lên người Hứa Huệ Mỹ.
Bầu không khí thoáng lạnh, vì hoà hoãn bầu nó, Trầm Dương hỏi Trương Nhạc: "Con anh sao rồi? Có cơ hội——"
Trương Nhạc lắc đầu.
Trầm Dương thầm than, làm cha mẹ, nếu con cái bị thương tổn, đó là khó chịu cỡ nào, bọn họ tình nguyện mình nhận thống khổ, cũng không nguyện con cái phải gánh.
Trầm Dương bỗng nhiên nhớ tới Thượng Quan Hiên đã nói Quách Lỵ xem anh là hung thủ, khuyên anh đừng xuất hiện trước mặt Quách Lỵ, anh bị mắng chửi không có gì, chỉ sợ doạ trẻ nhỏ, vì vậy Trầm Dương thử thăm dò hỏi: "Vợ anh đâu?"
Nhắc tới Quách Lỵ, thần sắc trên mặt Trương Nhạc có chút uể oải, thấp giọng nói: "Cô ấy tinh thần không tốt, lúc này bác sĩ đang kiểm tra."
"Vậy mình anh thế nào chiếu cố bốn đứa trẻ?"
Trương Nhạc cười khổ, "Tôi tính mời bảo mẫu hỗ trợ."
Hứa Huệ Mỹ nói: "Anh em Tiểu Bình ở nhà trẻ gặp chuyện, tôi cũng có trách nhiệm, dù sao tôi gần đây có thời gian, không bằng vậy, tôi hỗ trợ chăm sóc Tiểu Hoan, Tiểu Hỉ."
Trương Nhạc cảm kích không thôi, "Vậy rất phiền cô."
Hứa Huệ Mỹ ôn nhu nở nụ cười, "Không phiền."
Nghe bọn họ nói chuyện Huyền Huyễn bỗng thấy trên đùi đau xót, cúi đầu nhìn, phát hiện cô bé vô thức siết chặt ngón tay, sầu lo lại sợ hãi nhìn Hứa Huệ Mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất