Chương 299: Quyển 7 Chương 34
Khiếp sợ xong, Đường Vân đầu tiên phản ứng lại, "Tay anh, anh——"
"Tay tôi? Nga, không cẩn thận bị dao rạch thương, không sao." Hàn Vũ vô tình nói.
Đường Vân mím chặt môi, không nói một lời nhìn tay phải của Hàn Vũ, dao thương ngang dọc trải rộng lòng bàn tay, không cẩn thận? Không cẩn thận nghiêm trọng vậy? Ngu ngốc này nhất định là để bảo trì thanh tỉnh tự rạch thương.
Nhìn Đường Vân mây đen áp đính, Hàn Vũ sờ mũi, chột dạ.
"Còn không mau xử lý, anh muốn phế sao?" Đường Vân âm trầm nói.
"Không sợ, tôi quen dùng tay trái, ha——"
"Anh thuận tay trái hay tay phải lẽ nào tôi không biết?!" Đường Vân nổi giận, "Còn muốn gạt tôi?! Hỗn đản!"
Tiểu Vân dữ quá! Hàn Vũ không dám hé răng, ngoan ngoãn xé áo băng lại.
Đường Vân lại giận, "Anh tùy tiện như vậy, tay không phế mới là lạ?!"
Hàn Vũ cầm vải, băng không được, không băng cũng không được, đáng thương hề hề hỏi: "Bằng không phải làm sao?"
Đường Vân từ trên tay cởi xuống băng gạc, bao lại tay Hàn Vũ, Hàn Vũ rụt tay, chết sống không vươn ra.
Đường Vân mắt lộ hung quang, "Vươn ra!"
Hàn Vũ bị dọa, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng ồn ào không tình nguyện mà vươn tay ra.
Đường Vân thở phì phì vừa giúp anh băng, vừa mắng: "Anh muốn ăn đòn sao!"
Hàn Vũ không nói gì, mị mắt, ha hả, Tiểu Vân thật đáng yêu!
Hàn Vũ quan sát bốn phía, xem chừng anh và Đường Vân bị nhốt ở hầm ngầm, từ trang sức bài biện là một phòng ngủ tinh xảo, một cái giường hai người nằm, một bàn học, trên bàn đặt máy tính, giá sách bên cạnh để một loạt sách, góc phòng có một tủ lạnh và lò vi ba, ngoài ra còn có một cái nôi treo giữa không trung.
Đường Vân và Hàn Vũ không hẹn mà cùng nhìn cái nôi kia, hiếu kỳ nôi này dùng để làm gì.
Tạ Quân và Hoàng Vân ngưỡng mặt nằm trên thảm giữa phòng, máu tươi ồ ồ chảy ra từ ót. Thần sắc trên mặt kinh khủng, trong ánh mắt trừng to toát ra không dám tin, tựa hồ trước khi chết gặp phải chuyện gì khiến bọn họ vừa kinh sợ vừa khó có thể tin tưởng.
Hàn Vũ ngồi xuống nghiên cứu cái chết của hai người, Đường Vân dạo qua hầm ngầm một vòng, phát hiện bức tường, sàn nhà đều dùng tinh cương chế thành, ngoại trừ khe hở vừa nãy bò lên, tìm không được lối ra khác.
Đường Vân giật mình, đang tính nghiêm túc tìm lại, Hàn Vũ phía sau bỗng nhiên mắng một câu: "Shit!"
"Sao vậy?"
Đầu chuyển phân nửa, Đường Vân hầu như muốn lập tức chuyển lại.
Hàn Vũ xoay ngược thi thể Tạ Quân và Hoàng Vân, chỉ thấy ót hai người phá một động lớn, có thể thấy xương sọ và tương dịch ghê tởm không biết là gì bên trong.
Ác! Đường Vân che miệng, sắc mặt trắng bệch.
Hàn Vũ trầm mặt nói: "Não bọn họ bị người móc ra."
"Hung thủ lấy não bọn họ làm gì?"
Hàn Vũ lắc đầu, lấy dao thủ thuật đẩy ra tóc Tạ Quân, tỉ mỉ nghiên cứu vết thương.
Đường Vân nhịn không được hỏi: "Anh không cảm giác gì sao?"
"Cảm giác gì?" Hàn Vũ không giải thích được.
Đường Vân chỉ chỉ Tạ Quân và Hoàng Vân, Hàn Vũ hội ý, "Khi tôi vừa vào nghề, thường nuốt không trôi, nằm mơ cũng mơ thấy đủ loại người chết, thời gian dài thành quen, quen rồi không bao nhiêu cảm giác. Bất quá, tôi lần đầu thấy kiểu chết bị người móc não, ngô, miệng vết thương rất chỉnh tề, xương sọ của người coi như cứng rắn, có thể làm được vậy thật không dễ, không biết hung khí gì tạo thành?"
Đường Vân vừa nghe Hàn Vũ lẩm bẩm, vừa gõ gõ vách tường.
"Cậu đang làm gì?"
"Tìm lối ra."
Đường Vân nhụt chí, tường và trần nhà không tìm được khe hở, bốn phía đều là tấm thép hoàn chỉnh.
"Tấm thép lớn vậy làm sao mang vào?" Đường Vân nói thầm.
Hàn Vũ nhìn máu tươi dính trên tay, rất thuận tiện quệt lên quần áo Tạ Quân.
Thấy thế, Đường Vân không khỏi nói: "Chuyện như vậy anh cũng làm được? Thi thể bọn họ là chứng cứ!"
Hàn Vũ chớp mắt, "Lẽ nào cậu muốn tôi lau lên quần áo mình?"
"Không phải có giường sao?"
"Nhìn như vậy, chúng ta tạm thời không thể rời đi, giường nói không chừng dùng để ngủ, dơ sẽ không tốt."
Tuy là ngụy biện, thế nhưng không nói sai, Đường Vân không thể làm gì khác hơn là không nói.
"Không biết có gì ăn không? Có chút đói bụng." Hàn Vũ vừa nói, vừa đi qua mở tủ lạnh.
"Shit!"
"Anh lại shit cái gì?"
Đường Vân lại gần, vừa nhìn, cũng bạo một câu: "Shit!"
Tủ lạnh để không phải thức ăn, mà là nhân thể khí quan
"Tay tôi? Nga, không cẩn thận bị dao rạch thương, không sao." Hàn Vũ vô tình nói.
Đường Vân mím chặt môi, không nói một lời nhìn tay phải của Hàn Vũ, dao thương ngang dọc trải rộng lòng bàn tay, không cẩn thận? Không cẩn thận nghiêm trọng vậy? Ngu ngốc này nhất định là để bảo trì thanh tỉnh tự rạch thương.
Nhìn Đường Vân mây đen áp đính, Hàn Vũ sờ mũi, chột dạ.
"Còn không mau xử lý, anh muốn phế sao?" Đường Vân âm trầm nói.
"Không sợ, tôi quen dùng tay trái, ha——"
"Anh thuận tay trái hay tay phải lẽ nào tôi không biết?!" Đường Vân nổi giận, "Còn muốn gạt tôi?! Hỗn đản!"
Tiểu Vân dữ quá! Hàn Vũ không dám hé răng, ngoan ngoãn xé áo băng lại.
Đường Vân lại giận, "Anh tùy tiện như vậy, tay không phế mới là lạ?!"
Hàn Vũ cầm vải, băng không được, không băng cũng không được, đáng thương hề hề hỏi: "Bằng không phải làm sao?"
Đường Vân từ trên tay cởi xuống băng gạc, bao lại tay Hàn Vũ, Hàn Vũ rụt tay, chết sống không vươn ra.
Đường Vân mắt lộ hung quang, "Vươn ra!"
Hàn Vũ bị dọa, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng ồn ào không tình nguyện mà vươn tay ra.
Đường Vân thở phì phì vừa giúp anh băng, vừa mắng: "Anh muốn ăn đòn sao!"
Hàn Vũ không nói gì, mị mắt, ha hả, Tiểu Vân thật đáng yêu!
Hàn Vũ quan sát bốn phía, xem chừng anh và Đường Vân bị nhốt ở hầm ngầm, từ trang sức bài biện là một phòng ngủ tinh xảo, một cái giường hai người nằm, một bàn học, trên bàn đặt máy tính, giá sách bên cạnh để một loạt sách, góc phòng có một tủ lạnh và lò vi ba, ngoài ra còn có một cái nôi treo giữa không trung.
Đường Vân và Hàn Vũ không hẹn mà cùng nhìn cái nôi kia, hiếu kỳ nôi này dùng để làm gì.
Tạ Quân và Hoàng Vân ngưỡng mặt nằm trên thảm giữa phòng, máu tươi ồ ồ chảy ra từ ót. Thần sắc trên mặt kinh khủng, trong ánh mắt trừng to toát ra không dám tin, tựa hồ trước khi chết gặp phải chuyện gì khiến bọn họ vừa kinh sợ vừa khó có thể tin tưởng.
Hàn Vũ ngồi xuống nghiên cứu cái chết của hai người, Đường Vân dạo qua hầm ngầm một vòng, phát hiện bức tường, sàn nhà đều dùng tinh cương chế thành, ngoại trừ khe hở vừa nãy bò lên, tìm không được lối ra khác.
Đường Vân giật mình, đang tính nghiêm túc tìm lại, Hàn Vũ phía sau bỗng nhiên mắng một câu: "Shit!"
"Sao vậy?"
Đầu chuyển phân nửa, Đường Vân hầu như muốn lập tức chuyển lại.
Hàn Vũ xoay ngược thi thể Tạ Quân và Hoàng Vân, chỉ thấy ót hai người phá một động lớn, có thể thấy xương sọ và tương dịch ghê tởm không biết là gì bên trong.
Ác! Đường Vân che miệng, sắc mặt trắng bệch.
Hàn Vũ trầm mặt nói: "Não bọn họ bị người móc ra."
"Hung thủ lấy não bọn họ làm gì?"
Hàn Vũ lắc đầu, lấy dao thủ thuật đẩy ra tóc Tạ Quân, tỉ mỉ nghiên cứu vết thương.
Đường Vân nhịn không được hỏi: "Anh không cảm giác gì sao?"
"Cảm giác gì?" Hàn Vũ không giải thích được.
Đường Vân chỉ chỉ Tạ Quân và Hoàng Vân, Hàn Vũ hội ý, "Khi tôi vừa vào nghề, thường nuốt không trôi, nằm mơ cũng mơ thấy đủ loại người chết, thời gian dài thành quen, quen rồi không bao nhiêu cảm giác. Bất quá, tôi lần đầu thấy kiểu chết bị người móc não, ngô, miệng vết thương rất chỉnh tề, xương sọ của người coi như cứng rắn, có thể làm được vậy thật không dễ, không biết hung khí gì tạo thành?"
Đường Vân vừa nghe Hàn Vũ lẩm bẩm, vừa gõ gõ vách tường.
"Cậu đang làm gì?"
"Tìm lối ra."
Đường Vân nhụt chí, tường và trần nhà không tìm được khe hở, bốn phía đều là tấm thép hoàn chỉnh.
"Tấm thép lớn vậy làm sao mang vào?" Đường Vân nói thầm.
Hàn Vũ nhìn máu tươi dính trên tay, rất thuận tiện quệt lên quần áo Tạ Quân.
Thấy thế, Đường Vân không khỏi nói: "Chuyện như vậy anh cũng làm được? Thi thể bọn họ là chứng cứ!"
Hàn Vũ chớp mắt, "Lẽ nào cậu muốn tôi lau lên quần áo mình?"
"Không phải có giường sao?"
"Nhìn như vậy, chúng ta tạm thời không thể rời đi, giường nói không chừng dùng để ngủ, dơ sẽ không tốt."
Tuy là ngụy biện, thế nhưng không nói sai, Đường Vân không thể làm gì khác hơn là không nói.
"Không biết có gì ăn không? Có chút đói bụng." Hàn Vũ vừa nói, vừa đi qua mở tủ lạnh.
"Shit!"
"Anh lại shit cái gì?"
Đường Vân lại gần, vừa nhìn, cũng bạo một câu: "Shit!"
Tủ lạnh để không phải thức ăn, mà là nhân thể khí quan
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất