Chương 308: Quyển 7 Chương 43
Âm khí nhè nhẹ từ bốn phương tám hướng tụ tập, đông đến bọn họ lạnh run.
Đã hôn mê Trần Nặc cũng bị đông tỉnh, anh ôm sát nguồn nhiệt thể bên cạnh -- La Minh, thế nhưng không mở mắt, rất sợ thấy thứ không nên thấy, nhắm mắt làm ngơ, không thấy sẽ không sợ.
La Minh đen mặt nhìn Trần Nặc hoàn toàn xem mình là giá treo áo, xuất kỳ bất ý hung hăng ngắt tiểu PP anh, "Tiểu tử chết tiệt, tỉnh thì cút xuống cho tôi!"
Trần Nặc ăn đau, tâm không cam, tình không muốn mở mắt, niết tiếng thấp giọng nói: "Có, có quỷ, có quỷ, tôi sợ."
"Lẽ nào tôi không sợ?" La Minh tức giận nói, "Cậu treo trên người tôi như vậy trở ngại hành động, lát nữa xác định chết chung."
Trần Nặc cúi đầu suy nghĩ một hồi, chậm rãi thả lỏng La Minh, thế nhưng vẫn nắm chặt cánh tay trái anh không tha.
Thấy trong mắt Trần Nặc tràn đầy sợ hãi, La Minh tức giận nói: "Cậu sợ cái gì? Có quỷ thì có quỷ, nếu như bất hạnh treo, có bọn tôi chôn cùng, cậu trên đường hoàng tuyền cũng không tịch mịch."
Hàn Vũ trêu chọc nói: "Chính vậy, thành quỷ có người nói thân thể nhẹ hơn, cho dù cậu treo trên người La Minh thế nào, cậu ta cũng không chê cậu nặng."
La Minh mắng: "Pháp y chết tiệt, cậu nói ai đè ai!"
Hàn Vũ nhún vai, "Tự cậu tư tưởng không thuần khiết, tôi không có ý khác."
"Hừ, cậu tư tưởng cũng không cao quý đi đâu, bằng không sao biết tôi nghĩ gì."
"Lần đầu biết cậu độc miệng như vậy!"
"Giống nhau."
Nghe tranh luận không chút ý nghĩa của hai người, thần kinh căng thẳng của Trần Nặc thả lỏng.
Đường Vân trừng mắt nhìn thật lâu, cũng không thấy bóng người hay bóng quỷ, anh không xác định hỏi: "Các cậu có thấy gì không?"
"Không!" Sở Hoàn trả lời rất kiên quyết.
"Theo tôi thấy, chúng ta trăm phần trăm gặp quỷ." Hàn Vũ nói.
"Vậy làm sao? Súng đối quỷ hẳn là vô dụng?"
Mọi người nhụt chí, khó không phải chờ chết?
"Không đúng, vì sao chúng ta không trốn?" La Minh đột nhiên nói.
Đúng nga, sao bọn họ không nghĩ ra điểm này?
Phản ứng lại mọi người giành trước sợ sau vọt tới cửa, giật lại lao ra ngoài.
Hàn Vũ và Đường Vân xoa xoa mồ hôi lạnh, nhìn ba người khác từ cửa sổ vỡ chui vào.
Ánh mắt tiếp xúc, trong mắt song phương đều là vô cùng kinh ngạc và kinh sợ.
Trần Nặc đầu tiên kinh kêu, "Sao chúng ta lại chạy vào? Chúng ta không phải đi ra sao? Vì sao như vậy?"
La Minh cố giữ trấn định, "Xem ra nó không muốn chúng ta đi!"
Trần Nặc cẩn cẩn dực dực đối phía cầu thang nói: "Bọn anh không đắc tội em, em vì sao không cho bọn anh đi, nếu em có yêu cầu gì có thể nói với bọn anh, bọn anh tận lực thỏa mãn."
Mọi người cả kinh, trăm miệng một lời hỏi: "Cậu có thể thấy?"
Trần Nặc càng hoảng sợ, rụt lui cổ, lắp bắp nói: "Em, em ấy ngồi ở cầu thang, các cậu nhìn, không thấy sao?"
Mọi người vừa dán sát tường, vừa cười gượng: "Không thấy, bọn tôi không thấy."
Thiếu nữ nhếch môi đối Trần Nặc nở nụ cười, miệng cô vừa mở, nửa đoạn đầu lưỡi rớt xuống, Trần Nặc tay chân loạn vũ hét lên một tiếng, như con thỏ chấn kinh nhảy đến cạnh La Minh, bò lên người anh sống chết không chịu xuống.
"Sao vậy? Sao vậy?" La Minh truy hỏi.
"Đầu lưỡi, đầu lưỡi của em ấy rớt, rớt." Trần Nặc run giọng nói.
Vì không thấy, vô hình sợ hãi khiến bọn họ tay chân băng lãnh, hoàn toàn không có chủ trương.
"Các anh vì sao muốn đi? Làm bạn với em được không, được không..."
Một tiếng tiếp một tiếng "được không" mang theo oán độc như chiếc chuông thôi linh Minh Giới vô thường quỷ lắc trong tay, nghe đến mọi người mồ hôi lạnh chảy ướt tấm lưng, cứng ngắc ở đó không dám động.
Nghe tiếng tựa hồ càng ngày càng gần, thế nhưng cho dù trừng mắt đến lọt tròng cũng không thấy bất luận gì, La Minh phiền táo, kéo Trần Nặc như đà điểu chôn đầu trong lòng mình ra, liên thanh hỏi: "Quỷ kia ở đâu? Bộ dáng gì?"
Bị buộc nhìn quỷ Trần Nặc quay đầu nhìn thiếu nữ không biết lúc nào mất đi một mắt gần ngay trước mặt, hai mắt vừa lộn, triệt để mà "hạnh phúc" hôn mê, mặc cho La Minh đánh mặt đến sưng to, anh vẫn bất tỉnh.
"Uy, uy, cậu trước đừng ngất, uy!"
La Minh không có cách, ngẩng đầu thấy những người khác trắng bệch trừng mình, không khỏi hoảng sợ, bất an hỏi: "Các cậu vì sao nhìn tôi?"
"Con quỷ ở phía sau, cậu." Sở Hoàn gian nan nói.
La Minh vô thức nhảy lên, thế nhưng bất đắc dĩ bên hông có đôi tay trắng bệch ôm chặt.
"Sao lúc này lại thấy?" La Minh cười khổ.
Mọi người nhất trí lắc đầu.
Thiếu nữ khanh khách nở nụ cười, "Vì em muốn các anh thấy!"
Mọi người thầm nói: nhưng bọn anh không muốn thấy.
La Minh lấy lại bình tĩnh, dùng ngữ khí thương lượng nói: "Tiểu thư, em có thể lấy ngọc thủ thon dài ra được không?"
Thiếu nữ nở nụ cười vài tiếng, "Em không gọi tiểu thư."
La Minh thầm mắng, "Vậy em gọi là gì?"
"Em là số 1."
"Số 1?" Hàn Vũ và Đường Vân nhìn nhau, một cảm giác không hiểu nảy lên trong lòng.
"Vậy số 1, em lấy tay ra được không?"
"Được."
Xuất hồ ý liêu là, thiếu nữ sảng khoái buông tay.
La Minh ngẩn ra, phản ứng lại lập tức xoay người.
Mọi người vốn chỉ thấy nửa người thiếu nữ, La Minh xoay người mới thấy rõ bộ dáng.
Thiếu nữ một thân Miêu tộc phục sức, tay chân bộ một chuỗi vòng bạc, mắt trái trống rỗng, nhãn cầu không có, miệng nứt thật to, cười đến dị thường xấu xí.
Dưới tầm mắt mục trừng khẩu ngốc của bọn họ, thiếu nữ thần tình tự nhiên nhét lại mắt trái trong tay, sau biến miệng thành cái miệng anh đào nhỏ nhắn như thường, cô ngọt ngào đối mọi người cười, Sở Hoàn và La Minh không khỏi than thở, thật sự là biến sắc mặt lợi hại!
Nhìn thiếu nữ trước mắt, Hàn Vũ thì thào nói một câu: "Tô Lý Á, em là Tô Lý Á!"
Đường Vân hai mắt đăm đăm, anh bỗng nhiên nhớ tới, trước khi hôn mê thấy là thiếu nữ này, Tô Lý Á trong miệng Hàn Vũ.
Đã hôn mê Trần Nặc cũng bị đông tỉnh, anh ôm sát nguồn nhiệt thể bên cạnh -- La Minh, thế nhưng không mở mắt, rất sợ thấy thứ không nên thấy, nhắm mắt làm ngơ, không thấy sẽ không sợ.
La Minh đen mặt nhìn Trần Nặc hoàn toàn xem mình là giá treo áo, xuất kỳ bất ý hung hăng ngắt tiểu PP anh, "Tiểu tử chết tiệt, tỉnh thì cút xuống cho tôi!"
Trần Nặc ăn đau, tâm không cam, tình không muốn mở mắt, niết tiếng thấp giọng nói: "Có, có quỷ, có quỷ, tôi sợ."
"Lẽ nào tôi không sợ?" La Minh tức giận nói, "Cậu treo trên người tôi như vậy trở ngại hành động, lát nữa xác định chết chung."
Trần Nặc cúi đầu suy nghĩ một hồi, chậm rãi thả lỏng La Minh, thế nhưng vẫn nắm chặt cánh tay trái anh không tha.
Thấy trong mắt Trần Nặc tràn đầy sợ hãi, La Minh tức giận nói: "Cậu sợ cái gì? Có quỷ thì có quỷ, nếu như bất hạnh treo, có bọn tôi chôn cùng, cậu trên đường hoàng tuyền cũng không tịch mịch."
Hàn Vũ trêu chọc nói: "Chính vậy, thành quỷ có người nói thân thể nhẹ hơn, cho dù cậu treo trên người La Minh thế nào, cậu ta cũng không chê cậu nặng."
La Minh mắng: "Pháp y chết tiệt, cậu nói ai đè ai!"
Hàn Vũ nhún vai, "Tự cậu tư tưởng không thuần khiết, tôi không có ý khác."
"Hừ, cậu tư tưởng cũng không cao quý đi đâu, bằng không sao biết tôi nghĩ gì."
"Lần đầu biết cậu độc miệng như vậy!"
"Giống nhau."
Nghe tranh luận không chút ý nghĩa của hai người, thần kinh căng thẳng của Trần Nặc thả lỏng.
Đường Vân trừng mắt nhìn thật lâu, cũng không thấy bóng người hay bóng quỷ, anh không xác định hỏi: "Các cậu có thấy gì không?"
"Không!" Sở Hoàn trả lời rất kiên quyết.
"Theo tôi thấy, chúng ta trăm phần trăm gặp quỷ." Hàn Vũ nói.
"Vậy làm sao? Súng đối quỷ hẳn là vô dụng?"
Mọi người nhụt chí, khó không phải chờ chết?
"Không đúng, vì sao chúng ta không trốn?" La Minh đột nhiên nói.
Đúng nga, sao bọn họ không nghĩ ra điểm này?
Phản ứng lại mọi người giành trước sợ sau vọt tới cửa, giật lại lao ra ngoài.
Hàn Vũ và Đường Vân xoa xoa mồ hôi lạnh, nhìn ba người khác từ cửa sổ vỡ chui vào.
Ánh mắt tiếp xúc, trong mắt song phương đều là vô cùng kinh ngạc và kinh sợ.
Trần Nặc đầu tiên kinh kêu, "Sao chúng ta lại chạy vào? Chúng ta không phải đi ra sao? Vì sao như vậy?"
La Minh cố giữ trấn định, "Xem ra nó không muốn chúng ta đi!"
Trần Nặc cẩn cẩn dực dực đối phía cầu thang nói: "Bọn anh không đắc tội em, em vì sao không cho bọn anh đi, nếu em có yêu cầu gì có thể nói với bọn anh, bọn anh tận lực thỏa mãn."
Mọi người cả kinh, trăm miệng một lời hỏi: "Cậu có thể thấy?"
Trần Nặc càng hoảng sợ, rụt lui cổ, lắp bắp nói: "Em, em ấy ngồi ở cầu thang, các cậu nhìn, không thấy sao?"
Mọi người vừa dán sát tường, vừa cười gượng: "Không thấy, bọn tôi không thấy."
Thiếu nữ nhếch môi đối Trần Nặc nở nụ cười, miệng cô vừa mở, nửa đoạn đầu lưỡi rớt xuống, Trần Nặc tay chân loạn vũ hét lên một tiếng, như con thỏ chấn kinh nhảy đến cạnh La Minh, bò lên người anh sống chết không chịu xuống.
"Sao vậy? Sao vậy?" La Minh truy hỏi.
"Đầu lưỡi, đầu lưỡi của em ấy rớt, rớt." Trần Nặc run giọng nói.
Vì không thấy, vô hình sợ hãi khiến bọn họ tay chân băng lãnh, hoàn toàn không có chủ trương.
"Các anh vì sao muốn đi? Làm bạn với em được không, được không..."
Một tiếng tiếp một tiếng "được không" mang theo oán độc như chiếc chuông thôi linh Minh Giới vô thường quỷ lắc trong tay, nghe đến mọi người mồ hôi lạnh chảy ướt tấm lưng, cứng ngắc ở đó không dám động.
Nghe tiếng tựa hồ càng ngày càng gần, thế nhưng cho dù trừng mắt đến lọt tròng cũng không thấy bất luận gì, La Minh phiền táo, kéo Trần Nặc như đà điểu chôn đầu trong lòng mình ra, liên thanh hỏi: "Quỷ kia ở đâu? Bộ dáng gì?"
Bị buộc nhìn quỷ Trần Nặc quay đầu nhìn thiếu nữ không biết lúc nào mất đi một mắt gần ngay trước mặt, hai mắt vừa lộn, triệt để mà "hạnh phúc" hôn mê, mặc cho La Minh đánh mặt đến sưng to, anh vẫn bất tỉnh.
"Uy, uy, cậu trước đừng ngất, uy!"
La Minh không có cách, ngẩng đầu thấy những người khác trắng bệch trừng mình, không khỏi hoảng sợ, bất an hỏi: "Các cậu vì sao nhìn tôi?"
"Con quỷ ở phía sau, cậu." Sở Hoàn gian nan nói.
La Minh vô thức nhảy lên, thế nhưng bất đắc dĩ bên hông có đôi tay trắng bệch ôm chặt.
"Sao lúc này lại thấy?" La Minh cười khổ.
Mọi người nhất trí lắc đầu.
Thiếu nữ khanh khách nở nụ cười, "Vì em muốn các anh thấy!"
Mọi người thầm nói: nhưng bọn anh không muốn thấy.
La Minh lấy lại bình tĩnh, dùng ngữ khí thương lượng nói: "Tiểu thư, em có thể lấy ngọc thủ thon dài ra được không?"
Thiếu nữ nở nụ cười vài tiếng, "Em không gọi tiểu thư."
La Minh thầm mắng, "Vậy em gọi là gì?"
"Em là số 1."
"Số 1?" Hàn Vũ và Đường Vân nhìn nhau, một cảm giác không hiểu nảy lên trong lòng.
"Vậy số 1, em lấy tay ra được không?"
"Được."
Xuất hồ ý liêu là, thiếu nữ sảng khoái buông tay.
La Minh ngẩn ra, phản ứng lại lập tức xoay người.
Mọi người vốn chỉ thấy nửa người thiếu nữ, La Minh xoay người mới thấy rõ bộ dáng.
Thiếu nữ một thân Miêu tộc phục sức, tay chân bộ một chuỗi vòng bạc, mắt trái trống rỗng, nhãn cầu không có, miệng nứt thật to, cười đến dị thường xấu xí.
Dưới tầm mắt mục trừng khẩu ngốc của bọn họ, thiếu nữ thần tình tự nhiên nhét lại mắt trái trong tay, sau biến miệng thành cái miệng anh đào nhỏ nhắn như thường, cô ngọt ngào đối mọi người cười, Sở Hoàn và La Minh không khỏi than thở, thật sự là biến sắc mặt lợi hại!
Nhìn thiếu nữ trước mắt, Hàn Vũ thì thào nói một câu: "Tô Lý Á, em là Tô Lý Á!"
Đường Vân hai mắt đăm đăm, anh bỗng nhiên nhớ tới, trước khi hôn mê thấy là thiếu nữ này, Tô Lý Á trong miệng Hàn Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất