Chương 322: Quyển 8 Chương 6
Nguy hiểm không biết trước giờ đều khiến người khủng hoảng, vì bạn không hay xảy ra chuyện gì.
Nghe tiếng kêu loạn ầm ĩ bên tai, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ khó tránh khỏi nôn nóng.
Cậu nhìn đêm mưa tối đen bên ngoài, nói với Nguyệt Vũ: "Nếu như xảy ra bạo tạc, chúng ta nhảy xe là được."
"Thùng xe chỗ chúng ta ở phía cuối, xe lửa hiện tại giảm tốc, hẳn có đủ thời gian thoát hiểm, ngô, có thể đem hành lý làm đệm, giảm đến thấp nhất khả năng bị thương." Nguyệt Vũ lãnh tĩnh phân tích.
Huyền Huyễn nâng má nhìn anh, bỗng nhiên cười.
Nguyệt Vũ bị cậu cười không hiểu ra sao, "Cậu cười gì?"
"Tôi tuyệt không lo lắng xảy ra chuyện, bình thường tai họa đều là cuối cùng mới có."
"Giải thích thế nào?"
"Ý là tôi hiện tại không cảm giác được nguy hiểm, đến khi tôi cảm giác được vậy thật là nguy hiểm."
"Thật hay giả? Dự cảm của cậu linh vậy?"
"Tôi lúc nào nói dối, bất quá, hành trình lần này phỏng chừng không bình tĩnh." Huyền Huyễn thở dài.
"Vì sao nói vậy?"
"Bởi mắt trái tôi nãy giờ vẫn giật."
"Không phải nói trái hên phải xui?"
"Tôi tương đối đặc biệt, mỗi lần mắt trái nhảy luôn có huyết tinh xảy ra."
Nguyệt Vũ ghé vào nghiêm túc nhìn mắt trái mang theo bích sắc khác với thường nhân của Huyền Huyễn, "Thần vậy? Thế nhưng mí mắt nhảy kỳ thực là rung động, chủ yếu vì bên trong mí mắt có một lớp cơ quanh vòng mắt (orbicularis muscle) rất mỏng nhiều lần co rút, nguyên nhân gây ra có hai loại, một loại là nghỉ ngơi, giấc ngủ không đủ, hoặc thiếu máu, rượu thuốc quá độ, một loại khác là mắt bệnh, tỷ như cận thị, viễn thị, quáng, viêm kết mạc, viêm giác mạc vân vân, không dính gì với bói toán hên xui."
Huyền Huyễn không cho là đúng, "Thế giới này có nhiều lắm không biết, giải thích của rất nhiều chuyện chỉ là nhân loại lý giải tự cho là đúng."
"Lý giải tự cho là đúng, tôi tán thành những lời này, ha ha!"
"Phải không? Tôi còn nghĩ anh là khoa học gia, tuyệt đối thờ phụng khoa học!" Huyền Huyễn hí ngược nói.
"No." Nguyệt Vũ lắc đầu, "Khoa học là đem bất luận đối tượng nghiên cứu tiến hành vô hạn phóng đại và vô hạn thu nhỏ, trong quá trình vô hạn phóng đại và thu nhỏ này, tìm được kết luận hoàn mỹ tiếp cận 100%, nói trắng ra, chỉ là một kết luận tương đối dễ nghe, kẻ giỏi về chế tạo kết luận hoàn mỹ sẽ thành khoa học gia."
"Sao tôi nghĩ chúng ta đang làm thấp khoa học."
"Sự thật là vậy."
Nói xong, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Lúc này, đoàn tàu cuối cùng ngừng lại, Nguyệt Vũ mạo hiểm bị mưa lộ đầu ra cửa sổ nhìn quanh, trong bóng đêm dày đặc, chỉ có thể mơ hồ thấy phía trước có vài tia sáng.
Huyền Huyễn kéo anh lại, "Thời tiết như vậy, cộng thêm chúng ta cách đầu tàu rất xa, có thể thấy mới là lạ, xem, tóc đều ướt."
Người xung quanh cũng dần an tĩnh, đôi khi người là kỳ quái như vậy, chỉ cần xác định tạm thời không có nguy hiểm sẽ thư giãn, tiềm thức cho mình đã an toàn.
Huyền Huyễn đánh ngáp, có chút hối hận nói: "Sớm biết không nên ngồi xe lửa."
"Cậu mệt cứ ngủ, có việc tôi sẽ gọi."
Huyền Huyễn do dự, lúc này phát thanh lại vang lên, "Hành khách tôn kính, vì đoàn tàu N014/N124 phía trước xảy ra trục trặc, hành khách đọng lại sẽ do bản đoàn tàu phụ trách chuyên chở, xin các vị hành khách phát huy tinh thần cứu trợ, giúp đỡ người cần giúp, cảm ơn!"
Đoàn người an tĩnh lại gây rối, nghị luận khắp nơi.
Chừng qua nửa giờ, thấy nhân viên phục vụ dẫn tám chín người đi vào thùng xe của bọn họ.
Người xung quanh dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá bọn người ướt đẫm này, nhân viên phục vụ an trí họ ở chỗ trống, vì không nhiều, mặc dù thêm vài người, thùng xe cũng ngồi không đầy.
Huyền Huyễn tùy ý nhìn vài lần, đã gọi Nguyệt Vũ nghỉ ngơi.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mộng, phát thanh lần thứ hai vang lên.
Huyền Huyễn không khỏi mắng, thật là buồn ngủ cũng không còn.
Nghe tiếng kêu loạn ầm ĩ bên tai, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ khó tránh khỏi nôn nóng.
Cậu nhìn đêm mưa tối đen bên ngoài, nói với Nguyệt Vũ: "Nếu như xảy ra bạo tạc, chúng ta nhảy xe là được."
"Thùng xe chỗ chúng ta ở phía cuối, xe lửa hiện tại giảm tốc, hẳn có đủ thời gian thoát hiểm, ngô, có thể đem hành lý làm đệm, giảm đến thấp nhất khả năng bị thương." Nguyệt Vũ lãnh tĩnh phân tích.
Huyền Huyễn nâng má nhìn anh, bỗng nhiên cười.
Nguyệt Vũ bị cậu cười không hiểu ra sao, "Cậu cười gì?"
"Tôi tuyệt không lo lắng xảy ra chuyện, bình thường tai họa đều là cuối cùng mới có."
"Giải thích thế nào?"
"Ý là tôi hiện tại không cảm giác được nguy hiểm, đến khi tôi cảm giác được vậy thật là nguy hiểm."
"Thật hay giả? Dự cảm của cậu linh vậy?"
"Tôi lúc nào nói dối, bất quá, hành trình lần này phỏng chừng không bình tĩnh." Huyền Huyễn thở dài.
"Vì sao nói vậy?"
"Bởi mắt trái tôi nãy giờ vẫn giật."
"Không phải nói trái hên phải xui?"
"Tôi tương đối đặc biệt, mỗi lần mắt trái nhảy luôn có huyết tinh xảy ra."
Nguyệt Vũ ghé vào nghiêm túc nhìn mắt trái mang theo bích sắc khác với thường nhân của Huyền Huyễn, "Thần vậy? Thế nhưng mí mắt nhảy kỳ thực là rung động, chủ yếu vì bên trong mí mắt có một lớp cơ quanh vòng mắt (orbicularis muscle) rất mỏng nhiều lần co rút, nguyên nhân gây ra có hai loại, một loại là nghỉ ngơi, giấc ngủ không đủ, hoặc thiếu máu, rượu thuốc quá độ, một loại khác là mắt bệnh, tỷ như cận thị, viễn thị, quáng, viêm kết mạc, viêm giác mạc vân vân, không dính gì với bói toán hên xui."
Huyền Huyễn không cho là đúng, "Thế giới này có nhiều lắm không biết, giải thích của rất nhiều chuyện chỉ là nhân loại lý giải tự cho là đúng."
"Lý giải tự cho là đúng, tôi tán thành những lời này, ha ha!"
"Phải không? Tôi còn nghĩ anh là khoa học gia, tuyệt đối thờ phụng khoa học!" Huyền Huyễn hí ngược nói.
"No." Nguyệt Vũ lắc đầu, "Khoa học là đem bất luận đối tượng nghiên cứu tiến hành vô hạn phóng đại và vô hạn thu nhỏ, trong quá trình vô hạn phóng đại và thu nhỏ này, tìm được kết luận hoàn mỹ tiếp cận 100%, nói trắng ra, chỉ là một kết luận tương đối dễ nghe, kẻ giỏi về chế tạo kết luận hoàn mỹ sẽ thành khoa học gia."
"Sao tôi nghĩ chúng ta đang làm thấp khoa học."
"Sự thật là vậy."
Nói xong, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Lúc này, đoàn tàu cuối cùng ngừng lại, Nguyệt Vũ mạo hiểm bị mưa lộ đầu ra cửa sổ nhìn quanh, trong bóng đêm dày đặc, chỉ có thể mơ hồ thấy phía trước có vài tia sáng.
Huyền Huyễn kéo anh lại, "Thời tiết như vậy, cộng thêm chúng ta cách đầu tàu rất xa, có thể thấy mới là lạ, xem, tóc đều ướt."
Người xung quanh cũng dần an tĩnh, đôi khi người là kỳ quái như vậy, chỉ cần xác định tạm thời không có nguy hiểm sẽ thư giãn, tiềm thức cho mình đã an toàn.
Huyền Huyễn đánh ngáp, có chút hối hận nói: "Sớm biết không nên ngồi xe lửa."
"Cậu mệt cứ ngủ, có việc tôi sẽ gọi."
Huyền Huyễn do dự, lúc này phát thanh lại vang lên, "Hành khách tôn kính, vì đoàn tàu N014/N124 phía trước xảy ra trục trặc, hành khách đọng lại sẽ do bản đoàn tàu phụ trách chuyên chở, xin các vị hành khách phát huy tinh thần cứu trợ, giúp đỡ người cần giúp, cảm ơn!"
Đoàn người an tĩnh lại gây rối, nghị luận khắp nơi.
Chừng qua nửa giờ, thấy nhân viên phục vụ dẫn tám chín người đi vào thùng xe của bọn họ.
Người xung quanh dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá bọn người ướt đẫm này, nhân viên phục vụ an trí họ ở chỗ trống, vì không nhiều, mặc dù thêm vài người, thùng xe cũng ngồi không đầy.
Huyền Huyễn tùy ý nhìn vài lần, đã gọi Nguyệt Vũ nghỉ ngơi.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mộng, phát thanh lần thứ hai vang lên.
Huyền Huyễn không khỏi mắng, thật là buồn ngủ cũng không còn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất