Chương 366: Quyển 8 Chương 50
Cảm giác ngắn ngủi trong nháy mắt nhắm rồi mở, Nguyệt Vũ kinh ngạc phát hiện cảnh vật xung quanh thay đổi, đoàn tàu sứt mẻ, đầy đất thi cốt, bọn Triệu Thụy thoáng cái biến mất, anh nhìn bốn phía, có chút quen thuộc, những ngôi nhà nhỏ thưa thớt, khiến người có một cảm giác âm trầm, đây không phải thôn núi lúc trước bọn họ tới sao?
Anh định quay đầu xác định với Huyền Huyễn, chưa kịp mở miệng, đã bị Huyền Huyễn che lại, bản thân cũng bị kéo núp vào góc nhà âm u.
Khí tức thôi bên tai có chút gấp, Nguyệt Vũ cảm giác mồ hôi rơi trên cổ mình, trái tim không khỏi kéo chặt, Tiểu Nguyệt thật sự mệt mỏi, thế nhưng anh không thể làm gì cjp cậu, chỉ có thể im lặng nắm chặt tay cậu, cảm giác vô lực này khiến anh không khỏi chán ghét mình.
Phát hiện tâm tư anh, Huyền Huyễn cong ngón tay gõ đầu anh, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng mắng: "Ngu ngốc!"
Khuôn mặt căng thẳng của Nguyệt Vũ buông lỏng, anh thở dài, xoay người ôm lấy cậu, thật không biết ai là ngu ngốc.
Thôn núi rất tĩnh, giữa vắng vẻ chỉ nghe tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu vang, cửa là mở, thế nhưng không có bóng người, cả thôn núi phảng phất thành chết.
Vắng vẻ đáng sợ khiến trái tim người đập gia tốc, một loại sợ hãi không hiểu lan tràn trong lòng.
Nguyệt Vũ nghiêng đầu nhìn Huyền Huyễn, lại phát hiện ánh mắt cậu lướt qua vai mình nhìn về nơi nào, anh hiếu kỳ nhìn theo--
Từng tảng sương khói bao phủ thôn xóm, sắc điệu màu xám tăng cho không khí một loại quỷ khí thật sâu.
Con đường đá vắt ngang thôn ánh sắc xanh yếu ớt, đầu kia của đường, xuất hiện từng chiếc đèn lồng màu trắng, nhoáng lại nhoáng, tựa hồ có người cầm đèn đi về phía này, thế nhưng Nguyệt Vũ không thấy ai.
Đèn lồng chậm rãi đi tới, không biết lãng tai hay sao, Nguyệt Vũ tựa hồ nghe được tiếng khóc áp lực mà trầm thống, một tiếng tiếp một tiếng nức nở chui vào, khiến người tóc gáy thẳng dựng thẳng.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, quần áo dính vào dị thường khó chịu, Nguyệt Vũ không dám thở, trừng to mắt nhìn đèn lồng vừa bay vừa run từ xa đến gần.
Gần, Nguyệt Vũ thấy đèn lồng bị những cái bóng rất mơ hồ cầm trong tay, bất quá rất nhạt, không cẩn thận nhìn hầu như không thấy rõ.
Quỷ?
Nguyệt Vũ quay đầu quăng ánh mắt hỏi Huyền Huyễn, Huyền Huyễn không khỏi kinh ngạc, Nguyệt Vũ dĩ nhiên có thể thấy? Anh trước đây không phải không thấy được sao? Vì sao hiện tại có thể?
Huyền Huyễn đè xuống nghi vấn trong lòng, dùng môi trả lời một câu: là hồn phách thôn dân.
Hồn phách thôn dân?
Nguyệt Vũ thoáng cái trợn tròn, bọn họ dĩ nhiên trở về?
Huyền Huyễn gật đầu, đôi mắt bích sắc lấp lánh nhìn chằm chằm gương mặt dẫn đầu đội ngũ, đó là đoàn tàu trưởng!
Theo sau là hán tử trung niên từng đứng chung với gã, thôn dân thần tình túc mục bám sát hai người, mỗi thôn dân tay cầm một đèn lồng trắng, trắng bệch chiếu rọi khuôn mặt đờ đẫn của bọn họ thành một loại cổ quái thê lương bi tráng không thể nói rõ.
Phụ nữ che mặt thấp giọng khóc lảo đảo nối gót, bọn họ khóc đến bi thương và thống khổ, hầu như hấp hối.
Nhìn bọn họ thống khổ như sắp chết vậy, Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn không khỏi bị bi thống lây nhiễm, thấy trái tim mơ hồ nhói đau.
Huyền Huyễn hít sâu một hơi, nỗ lực khôi phục bình tĩnh, lúc này cậu cần là lãnh tĩnh, là quyết định thật nhanh, thậm chí là ác, cậu không biết đoàn tàu trưởng mang hồn phách thôn dân về xuất phát từ mục đích gì, cậu chỉ biết gã tuyệt không giản đơn, sinh tiền nhất định là một kẻ linh lực cao thâm, hơn nữa giết rất nhiều người, sát khí và huyết tinh trên người gã không thể xóa nhòa, đặc đến muỗi chỉ sợ cũng không dám hoạt động trong phạm vi 5 mét.
Huyền Huyễn nghĩ, đoàn tàu trưởng không chỉ đơn giản là quỷ, gã đã xu hướng ma hóa, cậu không có mười phần nắm chặt có thể giải quyết, vì vậy không dám lơ là.
Giữa tiếng khóc lúc cao lúc thấp của phụ nữ, đội ngũ chậm rãi đi tới, cuối đường là giếng nước, ở đó có một bức tường bụi gai cao, sau tường là từ đường thần bí mà hoa lệ, đó mới là mục đích cuối cùng của hồn phách.
Trước khi Huyền Huyễn có động tác, Nguyệt Vũ kéo cậu lại.
Huyền Huyễn không nói gì, chỉ ngẩng đầu yên lặng nhìn anh.
Nguyệt Vũ trong mắt có chấp nhất, kiên định, thậm chí tức giận.
Huyền Huyễn không hiểu, anh giận gì?
Nhìn Huyền Huyễn vẻ mặt vô tội, Nguyệt Vũ nhụt chí, anh hôn lên môi Huyền Huyễn, bực nói: "Chúng ta cùng nhau."
"Tôi không tính đi một mình."
"Cậu có."
Huyền Huyễn sờ mũi, có chút chột dạ.
Nguyệt Vũ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, "Cậu không muốn tôi có nguy hiểm, lẽ nào tôi không phải?"
"Thế nhưng anh đi cũng không giúp được gì." Huyền Huyễn lẩm bẩm.
"Tôi mặc kệ, cậu đừng nghĩ vứt bỏ tôi đi đối phó đoàn tàu trưởng người chết kia, bằng không tôi gả Tiểu Hoa cho tiểu hồ ly."
Huyền Huyễn nghẹn họng nhìn trân trối, đây là uy hiếp kiểu gì?!
Anh định quay đầu xác định với Huyền Huyễn, chưa kịp mở miệng, đã bị Huyền Huyễn che lại, bản thân cũng bị kéo núp vào góc nhà âm u.
Khí tức thôi bên tai có chút gấp, Nguyệt Vũ cảm giác mồ hôi rơi trên cổ mình, trái tim không khỏi kéo chặt, Tiểu Nguyệt thật sự mệt mỏi, thế nhưng anh không thể làm gì cjp cậu, chỉ có thể im lặng nắm chặt tay cậu, cảm giác vô lực này khiến anh không khỏi chán ghét mình.
Phát hiện tâm tư anh, Huyền Huyễn cong ngón tay gõ đầu anh, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng mắng: "Ngu ngốc!"
Khuôn mặt căng thẳng của Nguyệt Vũ buông lỏng, anh thở dài, xoay người ôm lấy cậu, thật không biết ai là ngu ngốc.
Thôn núi rất tĩnh, giữa vắng vẻ chỉ nghe tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu vang, cửa là mở, thế nhưng không có bóng người, cả thôn núi phảng phất thành chết.
Vắng vẻ đáng sợ khiến trái tim người đập gia tốc, một loại sợ hãi không hiểu lan tràn trong lòng.
Nguyệt Vũ nghiêng đầu nhìn Huyền Huyễn, lại phát hiện ánh mắt cậu lướt qua vai mình nhìn về nơi nào, anh hiếu kỳ nhìn theo--
Từng tảng sương khói bao phủ thôn xóm, sắc điệu màu xám tăng cho không khí một loại quỷ khí thật sâu.
Con đường đá vắt ngang thôn ánh sắc xanh yếu ớt, đầu kia của đường, xuất hiện từng chiếc đèn lồng màu trắng, nhoáng lại nhoáng, tựa hồ có người cầm đèn đi về phía này, thế nhưng Nguyệt Vũ không thấy ai.
Đèn lồng chậm rãi đi tới, không biết lãng tai hay sao, Nguyệt Vũ tựa hồ nghe được tiếng khóc áp lực mà trầm thống, một tiếng tiếp một tiếng nức nở chui vào, khiến người tóc gáy thẳng dựng thẳng.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, quần áo dính vào dị thường khó chịu, Nguyệt Vũ không dám thở, trừng to mắt nhìn đèn lồng vừa bay vừa run từ xa đến gần.
Gần, Nguyệt Vũ thấy đèn lồng bị những cái bóng rất mơ hồ cầm trong tay, bất quá rất nhạt, không cẩn thận nhìn hầu như không thấy rõ.
Quỷ?
Nguyệt Vũ quay đầu quăng ánh mắt hỏi Huyền Huyễn, Huyền Huyễn không khỏi kinh ngạc, Nguyệt Vũ dĩ nhiên có thể thấy? Anh trước đây không phải không thấy được sao? Vì sao hiện tại có thể?
Huyền Huyễn đè xuống nghi vấn trong lòng, dùng môi trả lời một câu: là hồn phách thôn dân.
Hồn phách thôn dân?
Nguyệt Vũ thoáng cái trợn tròn, bọn họ dĩ nhiên trở về?
Huyền Huyễn gật đầu, đôi mắt bích sắc lấp lánh nhìn chằm chằm gương mặt dẫn đầu đội ngũ, đó là đoàn tàu trưởng!
Theo sau là hán tử trung niên từng đứng chung với gã, thôn dân thần tình túc mục bám sát hai người, mỗi thôn dân tay cầm một đèn lồng trắng, trắng bệch chiếu rọi khuôn mặt đờ đẫn của bọn họ thành một loại cổ quái thê lương bi tráng không thể nói rõ.
Phụ nữ che mặt thấp giọng khóc lảo đảo nối gót, bọn họ khóc đến bi thương và thống khổ, hầu như hấp hối.
Nhìn bọn họ thống khổ như sắp chết vậy, Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn không khỏi bị bi thống lây nhiễm, thấy trái tim mơ hồ nhói đau.
Huyền Huyễn hít sâu một hơi, nỗ lực khôi phục bình tĩnh, lúc này cậu cần là lãnh tĩnh, là quyết định thật nhanh, thậm chí là ác, cậu không biết đoàn tàu trưởng mang hồn phách thôn dân về xuất phát từ mục đích gì, cậu chỉ biết gã tuyệt không giản đơn, sinh tiền nhất định là một kẻ linh lực cao thâm, hơn nữa giết rất nhiều người, sát khí và huyết tinh trên người gã không thể xóa nhòa, đặc đến muỗi chỉ sợ cũng không dám hoạt động trong phạm vi 5 mét.
Huyền Huyễn nghĩ, đoàn tàu trưởng không chỉ đơn giản là quỷ, gã đã xu hướng ma hóa, cậu không có mười phần nắm chặt có thể giải quyết, vì vậy không dám lơ là.
Giữa tiếng khóc lúc cao lúc thấp của phụ nữ, đội ngũ chậm rãi đi tới, cuối đường là giếng nước, ở đó có một bức tường bụi gai cao, sau tường là từ đường thần bí mà hoa lệ, đó mới là mục đích cuối cùng của hồn phách.
Trước khi Huyền Huyễn có động tác, Nguyệt Vũ kéo cậu lại.
Huyền Huyễn không nói gì, chỉ ngẩng đầu yên lặng nhìn anh.
Nguyệt Vũ trong mắt có chấp nhất, kiên định, thậm chí tức giận.
Huyền Huyễn không hiểu, anh giận gì?
Nhìn Huyền Huyễn vẻ mặt vô tội, Nguyệt Vũ nhụt chí, anh hôn lên môi Huyền Huyễn, bực nói: "Chúng ta cùng nhau."
"Tôi không tính đi một mình."
"Cậu có."
Huyền Huyễn sờ mũi, có chút chột dạ.
Nguyệt Vũ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, "Cậu không muốn tôi có nguy hiểm, lẽ nào tôi không phải?"
"Thế nhưng anh đi cũng không giúp được gì." Huyền Huyễn lẩm bẩm.
"Tôi mặc kệ, cậu đừng nghĩ vứt bỏ tôi đi đối phó đoàn tàu trưởng người chết kia, bằng không tôi gả Tiểu Hoa cho tiểu hồ ly."
Huyền Huyễn nghẹn họng nhìn trân trối, đây là uy hiếp kiểu gì?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất