Chương 431: Quyển 9 Chương 59
"Bệnh viện của Nam Cung gia?" Huyền Huyễn giật mình, "Lúc nào?"
"Đại khái bốn năm trước." Nguyệt Vũ không xác định nói.
"Trách không được Tiểu Lục thấy anh nhiệt tình như vậy." Huyền Huyễn cổ quái liếc Nguyệt Vũ, "Chẳng lẽ là anh từ bỏ nó?"
Nguyệt Vũ bất đắc dĩ, "Tiểu Nguyệt, cậu thấy tôi giống người như vậy sao?"
"Không giống." Nguyệt Vũ tính tình cậu rất tin tưởng.
"Kể lại lần đầu gặp nhau của anh và Tiểu Lục đi, năm đó anh dụ dỗ nó đúng không, thế nên nó nhớ mãi không quên anh?"
Nguyệt Vũ mồ hôi, sức tưởng tượng của Tiểu Nguyệt rất phong phú.
"Tôi nhớ Tiểu Lục là Nam Cung Bích nuôi, vì sao lại tới Trịnh gia?" Nguyệt Vũ nghi hoặc.
"Nam Cung Bích là ai?"
"Con trai trưởng của Nam Cung gia, khi đó trùng hợp thấy Nam Cung Bích cầm Tiểu Lục làm vật thí nghiệm, nhìn ra được nó mang thai, nhất thời nhẹ dạ ngăn cản, đại khái vì vậy, Tiểu Lục nhớ tôi đi."
Huyền Huyễn chọt mấy Tiểu Tiểu Lục, hiếu kỳ: "Thì ra Tiểu Tiểu Lục đã bốn tuổi, sao nhỏ vậy."
"Bích trâm chỉ dài bằng chiếc đũa, Tiểu Lục là thành niên, cũng chỉ dài gấp rưỡi, sẽ không dài hơn." Nguyệt Vũ giải thích.
"Nếu Tiểu Lục là Nam Cung Bích nuôi, vì sao sẽ biến thành xà quỷ bám trên người người làm vườn câm điếc ở Trịnh gia? Còn giết sạch người của Trịnh gia? Trong đây nhất định có ân oán gì." Huyền Huyễn vuốt cằm nghĩ mãi không ra.
"Vì tôi ngăn cản, Nam Cung Bích lúc đó rất không vui, bất quá ngại bởi thân phận của tôi, cho nên không biểu hiện gì, tiện tay giao Tiểu Lục cho trợ thủ, thẳng đến khi rời đi tôi cũng không thấy nó, giờ ngẫm lại, trợ thủ kia rất quen mặt, hình như gặp qua ở đâu." Nguyệt Vũ nhíu mày suy tư.
"Lại hình như? Trí nhớ của anh thật kém." Huyền Huyễn trêu chọc.
"Có thể nhớ đã không sai. Không phải chuyện quan trọng, tôi chưa bao giờ phí thời gian tinh lực đi nhớ."
Điểm ấy, Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn là cùng loại người.
"Đã nhớ được trợ thủ kia là ai chưa? Dựa theo Tiểu Lục xuất hiện ở Trịnh gia suy đoán, có phải là người của Trịnh gia không?"
"Là Bùi Hiểu Nhã." Huyền Huyễn vừa nhắc, Nguyệt Vũ rốt cục nhớ tới, dừng một chút, lại lắc đầu, "Không phải Bùi Hiểu Nhã, hẳn là một người rất giống Bùi Hiểu Nhã, đại khái chị em đi."
Huyền Huyễn xoa trán, "Thật là càng nghĩ càng loạn."
Thấy cậu mệt mỏi, Nguyệt Vũ đau lòng nói: "Đừng nghĩ nữa, mai hãy nói, nếu cậu không yên lòng Tiểu Lục, ngày mai chúng ta tới Trịnh gia xem."
"Ừ." Huyền Huyễn tựa trên người Nguyệt Vũ, không muốn động.
"Tiểu Nguyệt, trước tắm rửa rồi ngủ."
"Ừ."
"Tiểu Nguyệt?"
Nguyệt Vũ cúi đầu nhìn, Huyền Huyễn đã tựa vào lòng anh ngủ.
Tiểu Nguyệt nhất định mệt chết, cư nhiên đứng cũng có thể ngủ.
Hôn cái mũi lành lạnh của cậu, Nguyệt Vũ vươn tay gọi xà điêu, "Mày đi Trịnh gia nhìn Tiểu Lục, xem như bảo hộ nó đi."
Xà điêu nghiêng đầu, rất không tình nguyện.
"Có đi không?" Nguyệt Vũ nheo mắt.
Xà điêu kinh ngạc, rầm một cái vươn cánh bay ra ngoài cửa sổ.
Nguyệt Vũ thở dài, thật là, bọn sủng vật này càng ngày càng khó nuôi, phải mặt đen mới nghe lời.
...
Trương Nhàn chạy rất nhanh, một bước giẫm hụt, lăn xuống bậc thang.
Bà bò dậy, bất chấp phủi đi bùn đất trên người, lung lay vọt tới cửa.
Ngoài cửa không người, cửa sắt ngăm đen lóe ra ánh sáng, khiến người thầm hoảng.
Trương Nhàn mờ mịt nhìn quanh, người đâu? Cảnh sát giữ bên ngoài đâu? Vì sao không có ai?
Gió lạnh thổi tới, Trương Nhàn rét đến ôm chặt đôi tay, ngồi bệt dưới đất.
Ngôi nhà che giấu dưới bóng đêm phía sau như mãnh thú khổng lồ, dương nanh múa vuốt tùy thời nuốt lấy bà.
Cửa sắt phía trước như song sắt nhỏ hẹp trong tù, Trương Nhàn cảm thấy mình như bị giam, chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi cái chết.
Dưới ánh trăng mông lung, Trương Nhàn thấy tay mình trong nháy mắt như vỏ cây nứt ra.
Bà sợ hãi, vội vươn tay sờ mặt, gương mặt mềm như đậu hũ lúc này tựa bánh chẻo nấu hỏng, bong ra từng mảng.
Không, không, không...
Trương Nhàn không ngừng lắc đầu, ánh mắt mơ hồ rơi vào hoa viên rải đầy xác sâu.
Bà dại ra một hồi, bỗng nhiên như thấy bảo bối gì, bắn ra ánh sáng mừng như điên, dưỡng nhan cổ không chết, không chết...
Trương Nhàn sử dụng tay chân bò qua, nhặt sâu nhét vào miệng.
Tiểu Lục nhìn Trương Nhàn như kẻ điên không ngừng nuốt vào dưỡng nhan cổ đã chết, trong lòng không biết thế nào.
Nó cuộn mình lại, nghĩ rất thống khổ.
Dưỡng nhan cổ là Lý Thi Dư trộm ra từ bệnh viện trồng ở hoa viên Trịnh gia, năm đó không biết xuất phát từ tâm tính gì, cô nói cho Trương Nhàn tác dụng của chúng, có lẽ là muốn bà chết, Hoa Phục Sinh màu đen là mạn tính độc dược, tích lũy đến trình độ nhất định sẽ độc phát, hiện tại Trương Nhàn đã đến cực hạn, da trên người từng tấc nổ tung, chết một cách thống khổ không gì sánh được.
Tiểu Lục chỉ là một con rắn, nó không có thị phi quan chính xác, nó chỉ biết Lý Thi Dư tốt với nó, vì vậy, nó tốt với Lý Thi Dư, vì Lý Thi Dư báo thù, giờ nhìn Trương Nhàn chết như vậy, nó lại cảm thấy Trương Nhàn thật đáng thương, nhớ tới Trương Nhàn tốt với mình, có lẽ xác thực mà nói là tốt với người làm vườn câm điếc, nó lại khó chịu.
Vì sao quan hệ giữa nhân loại khó hiểu như vậy?
Tiểu Lục cuộn mình lại, nó nhớ con của nó, rất nhớ.
.........
......
...
Trương Nhàn chưa từng khát vọng được chết đến vậy, bà nghĩ da mình đang từng tấc nứt dần, như có thứ gì muốn "rạch đất mà ra", thổi nát thân thể bà.
Bà muốn gọi, cổ họng lại bị nhồi đầy dưỡng nhan cổ, căn bản phát không ra tiếng, thậm chí cắn lưỡi tự sát cũng không được.
Bà co quắp, lăn lội giữa bùn đất.
Ai tới giết bà, bà muốn chết, bà muốn chết!
Một kẻ từ góc nhà âm u bước ra, tới cạnh Trương Nhàn, trên cao nhìn xuống Trương Nhàn hấp hối.
Trương Nhàn thần trí hỗn loạn dùng đôi mắt vô thần nhìn kẻ này, bà nhận ra, là người đàn ông gọi mình đi Nam Cung gia trộm bốn La Hán.
Bà cật lực vươn tay, túm lấy ống quần anh, không nói gì cầu xin: cầu anh, giết tôi, giết tôi...
Gã nhìn bà một hồi, lộ ra nụ cười băng lãnh, một đao cắt đứt yết hầu Trương Nhàn.
Gã đá văng thi thể bà, thong thả tới chỗ chôn Thiên Nhãn La Hán ban đầu, khóe miệng lộ tia nụ cười quỷ dị, tuy bị kẻ thẩm phán cầm đi có chút ngoài dự liệu, bất quá không phải chuyện xấu, chí ít Nam Cung Thiên không dám đắc tội kẻ thẩm phán, không dám đòi lại Thiên Nhãn La Hán, Nam Cung Thiên không có Thiên Nhãn La Hán, như một con ốc sên không có xác, sớm muộn gì cũng chết trong tay gã!
Tiểu Lục trốn sau chậu hoa, không dám hó hé, khí tức người này khiến nó sợ, nếu bị phát hiện, nhất định sẽ giết nó.
Nhìn gã leo tường rời đi, Tiểu Lục mới dám bò ra, nó bò tới cạnh thi thể Trương Nhàn, yên lặng đờ đẫn.
Đang lúc xuất thần, một bóng đen bao lấy nó, Tiểu Lục kinh hãi, nghĩ là người vừa rồi đi mà quay lại, ấy thế mà ngẩng đầu nhìn, lại là thiên địch -- xà điêu chết tiệt kia.
Tiểu Lục xoay người bỏ chạy, móng vuốt xà điêu vươn ra, vững vàng bắt lấy Tiểu Lục.
Tiểu Lục khóc không ra nước mắt, con chim chết tiệt này!
Xà điêu suy nghĩ rất đơn giản, Nguyệt Vũ gọi nó bảo hộ con rắn này, nó không muốn, cho nên trực tiếp mang về ném cho Nguyệt Vũ, cách này không sai!
...
"Đại khái bốn năm trước." Nguyệt Vũ không xác định nói.
"Trách không được Tiểu Lục thấy anh nhiệt tình như vậy." Huyền Huyễn cổ quái liếc Nguyệt Vũ, "Chẳng lẽ là anh từ bỏ nó?"
Nguyệt Vũ bất đắc dĩ, "Tiểu Nguyệt, cậu thấy tôi giống người như vậy sao?"
"Không giống." Nguyệt Vũ tính tình cậu rất tin tưởng.
"Kể lại lần đầu gặp nhau của anh và Tiểu Lục đi, năm đó anh dụ dỗ nó đúng không, thế nên nó nhớ mãi không quên anh?"
Nguyệt Vũ mồ hôi, sức tưởng tượng của Tiểu Nguyệt rất phong phú.
"Tôi nhớ Tiểu Lục là Nam Cung Bích nuôi, vì sao lại tới Trịnh gia?" Nguyệt Vũ nghi hoặc.
"Nam Cung Bích là ai?"
"Con trai trưởng của Nam Cung gia, khi đó trùng hợp thấy Nam Cung Bích cầm Tiểu Lục làm vật thí nghiệm, nhìn ra được nó mang thai, nhất thời nhẹ dạ ngăn cản, đại khái vì vậy, Tiểu Lục nhớ tôi đi."
Huyền Huyễn chọt mấy Tiểu Tiểu Lục, hiếu kỳ: "Thì ra Tiểu Tiểu Lục đã bốn tuổi, sao nhỏ vậy."
"Bích trâm chỉ dài bằng chiếc đũa, Tiểu Lục là thành niên, cũng chỉ dài gấp rưỡi, sẽ không dài hơn." Nguyệt Vũ giải thích.
"Nếu Tiểu Lục là Nam Cung Bích nuôi, vì sao sẽ biến thành xà quỷ bám trên người người làm vườn câm điếc ở Trịnh gia? Còn giết sạch người của Trịnh gia? Trong đây nhất định có ân oán gì." Huyền Huyễn vuốt cằm nghĩ mãi không ra.
"Vì tôi ngăn cản, Nam Cung Bích lúc đó rất không vui, bất quá ngại bởi thân phận của tôi, cho nên không biểu hiện gì, tiện tay giao Tiểu Lục cho trợ thủ, thẳng đến khi rời đi tôi cũng không thấy nó, giờ ngẫm lại, trợ thủ kia rất quen mặt, hình như gặp qua ở đâu." Nguyệt Vũ nhíu mày suy tư.
"Lại hình như? Trí nhớ của anh thật kém." Huyền Huyễn trêu chọc.
"Có thể nhớ đã không sai. Không phải chuyện quan trọng, tôi chưa bao giờ phí thời gian tinh lực đi nhớ."
Điểm ấy, Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn là cùng loại người.
"Đã nhớ được trợ thủ kia là ai chưa? Dựa theo Tiểu Lục xuất hiện ở Trịnh gia suy đoán, có phải là người của Trịnh gia không?"
"Là Bùi Hiểu Nhã." Huyền Huyễn vừa nhắc, Nguyệt Vũ rốt cục nhớ tới, dừng một chút, lại lắc đầu, "Không phải Bùi Hiểu Nhã, hẳn là một người rất giống Bùi Hiểu Nhã, đại khái chị em đi."
Huyền Huyễn xoa trán, "Thật là càng nghĩ càng loạn."
Thấy cậu mệt mỏi, Nguyệt Vũ đau lòng nói: "Đừng nghĩ nữa, mai hãy nói, nếu cậu không yên lòng Tiểu Lục, ngày mai chúng ta tới Trịnh gia xem."
"Ừ." Huyền Huyễn tựa trên người Nguyệt Vũ, không muốn động.
"Tiểu Nguyệt, trước tắm rửa rồi ngủ."
"Ừ."
"Tiểu Nguyệt?"
Nguyệt Vũ cúi đầu nhìn, Huyền Huyễn đã tựa vào lòng anh ngủ.
Tiểu Nguyệt nhất định mệt chết, cư nhiên đứng cũng có thể ngủ.
Hôn cái mũi lành lạnh của cậu, Nguyệt Vũ vươn tay gọi xà điêu, "Mày đi Trịnh gia nhìn Tiểu Lục, xem như bảo hộ nó đi."
Xà điêu nghiêng đầu, rất không tình nguyện.
"Có đi không?" Nguyệt Vũ nheo mắt.
Xà điêu kinh ngạc, rầm một cái vươn cánh bay ra ngoài cửa sổ.
Nguyệt Vũ thở dài, thật là, bọn sủng vật này càng ngày càng khó nuôi, phải mặt đen mới nghe lời.
...
Trương Nhàn chạy rất nhanh, một bước giẫm hụt, lăn xuống bậc thang.
Bà bò dậy, bất chấp phủi đi bùn đất trên người, lung lay vọt tới cửa.
Ngoài cửa không người, cửa sắt ngăm đen lóe ra ánh sáng, khiến người thầm hoảng.
Trương Nhàn mờ mịt nhìn quanh, người đâu? Cảnh sát giữ bên ngoài đâu? Vì sao không có ai?
Gió lạnh thổi tới, Trương Nhàn rét đến ôm chặt đôi tay, ngồi bệt dưới đất.
Ngôi nhà che giấu dưới bóng đêm phía sau như mãnh thú khổng lồ, dương nanh múa vuốt tùy thời nuốt lấy bà.
Cửa sắt phía trước như song sắt nhỏ hẹp trong tù, Trương Nhàn cảm thấy mình như bị giam, chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi cái chết.
Dưới ánh trăng mông lung, Trương Nhàn thấy tay mình trong nháy mắt như vỏ cây nứt ra.
Bà sợ hãi, vội vươn tay sờ mặt, gương mặt mềm như đậu hũ lúc này tựa bánh chẻo nấu hỏng, bong ra từng mảng.
Không, không, không...
Trương Nhàn không ngừng lắc đầu, ánh mắt mơ hồ rơi vào hoa viên rải đầy xác sâu.
Bà dại ra một hồi, bỗng nhiên như thấy bảo bối gì, bắn ra ánh sáng mừng như điên, dưỡng nhan cổ không chết, không chết...
Trương Nhàn sử dụng tay chân bò qua, nhặt sâu nhét vào miệng.
Tiểu Lục nhìn Trương Nhàn như kẻ điên không ngừng nuốt vào dưỡng nhan cổ đã chết, trong lòng không biết thế nào.
Nó cuộn mình lại, nghĩ rất thống khổ.
Dưỡng nhan cổ là Lý Thi Dư trộm ra từ bệnh viện trồng ở hoa viên Trịnh gia, năm đó không biết xuất phát từ tâm tính gì, cô nói cho Trương Nhàn tác dụng của chúng, có lẽ là muốn bà chết, Hoa Phục Sinh màu đen là mạn tính độc dược, tích lũy đến trình độ nhất định sẽ độc phát, hiện tại Trương Nhàn đã đến cực hạn, da trên người từng tấc nổ tung, chết một cách thống khổ không gì sánh được.
Tiểu Lục chỉ là một con rắn, nó không có thị phi quan chính xác, nó chỉ biết Lý Thi Dư tốt với nó, vì vậy, nó tốt với Lý Thi Dư, vì Lý Thi Dư báo thù, giờ nhìn Trương Nhàn chết như vậy, nó lại cảm thấy Trương Nhàn thật đáng thương, nhớ tới Trương Nhàn tốt với mình, có lẽ xác thực mà nói là tốt với người làm vườn câm điếc, nó lại khó chịu.
Vì sao quan hệ giữa nhân loại khó hiểu như vậy?
Tiểu Lục cuộn mình lại, nó nhớ con của nó, rất nhớ.
.........
......
...
Trương Nhàn chưa từng khát vọng được chết đến vậy, bà nghĩ da mình đang từng tấc nứt dần, như có thứ gì muốn "rạch đất mà ra", thổi nát thân thể bà.
Bà muốn gọi, cổ họng lại bị nhồi đầy dưỡng nhan cổ, căn bản phát không ra tiếng, thậm chí cắn lưỡi tự sát cũng không được.
Bà co quắp, lăn lội giữa bùn đất.
Ai tới giết bà, bà muốn chết, bà muốn chết!
Một kẻ từ góc nhà âm u bước ra, tới cạnh Trương Nhàn, trên cao nhìn xuống Trương Nhàn hấp hối.
Trương Nhàn thần trí hỗn loạn dùng đôi mắt vô thần nhìn kẻ này, bà nhận ra, là người đàn ông gọi mình đi Nam Cung gia trộm bốn La Hán.
Bà cật lực vươn tay, túm lấy ống quần anh, không nói gì cầu xin: cầu anh, giết tôi, giết tôi...
Gã nhìn bà một hồi, lộ ra nụ cười băng lãnh, một đao cắt đứt yết hầu Trương Nhàn.
Gã đá văng thi thể bà, thong thả tới chỗ chôn Thiên Nhãn La Hán ban đầu, khóe miệng lộ tia nụ cười quỷ dị, tuy bị kẻ thẩm phán cầm đi có chút ngoài dự liệu, bất quá không phải chuyện xấu, chí ít Nam Cung Thiên không dám đắc tội kẻ thẩm phán, không dám đòi lại Thiên Nhãn La Hán, Nam Cung Thiên không có Thiên Nhãn La Hán, như một con ốc sên không có xác, sớm muộn gì cũng chết trong tay gã!
Tiểu Lục trốn sau chậu hoa, không dám hó hé, khí tức người này khiến nó sợ, nếu bị phát hiện, nhất định sẽ giết nó.
Nhìn gã leo tường rời đi, Tiểu Lục mới dám bò ra, nó bò tới cạnh thi thể Trương Nhàn, yên lặng đờ đẫn.
Đang lúc xuất thần, một bóng đen bao lấy nó, Tiểu Lục kinh hãi, nghĩ là người vừa rồi đi mà quay lại, ấy thế mà ngẩng đầu nhìn, lại là thiên địch -- xà điêu chết tiệt kia.
Tiểu Lục xoay người bỏ chạy, móng vuốt xà điêu vươn ra, vững vàng bắt lấy Tiểu Lục.
Tiểu Lục khóc không ra nước mắt, con chim chết tiệt này!
Xà điêu suy nghĩ rất đơn giản, Nguyệt Vũ gọi nó bảo hộ con rắn này, nó không muốn, cho nên trực tiếp mang về ném cho Nguyệt Vũ, cách này không sai!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất