Chương 464: Quyển 10 Chương 31
"Không sao cả? Ông nói cậu ấy không sao cả?"
Nghe bác sĩ lời thề son sắt nói Trần Nặc rất khỏe mạnh, La Minh hoài nghi ông ta có phải lang băm không.
Trần Nặc như vậy sao có thể nói không sao cả? Lang băm, tuyệt đối là lang băm!
Bác sĩ bất mãn thái độ nghi vấn của La Minh, lạnh nhạt nói: "Cậu ta rất khỏe mạnh, cậu đưa một người khỏe mạnh đến bệnh viện, tôi thấy cậu mới có bệnh."
La Minh trừng mắt, bác sĩ rởm gì, thái độ tệ hại!
Anh ôm lấy Trần Nặc, "Tìm ông khám quả thật lãng phí tiền bạc và thời gian, tôi đi tìm Nguyệt Vũ."
Tiểu hộ sĩ bên cạnh khiếp vía thốt lên: "Bác sĩ Nguyệt hôm nay chưa tới."
"Chưa tới?"
La Minh buông Trần Nặc, bấm điện thoại gọi tìm Huyền Huyễn, vậy mà biểu hiện không trong vùng phủ sóng, gọi Nguyệt Vũ, cũng không trong vùng phủ sóng.
Hai vị thiên sư, y sư này không biết lại trốn ở góc nào, một ngày bọn họ chơi mất tích, muốn tìm cực khó, vì không biết nên đi đâu mà tìm.
La Minh không cách nào, chỉ có thể trước dẫn Trần Nặc về nhà.
Sắp xếp xong Trần Nặc, La Minh mới nhớ tới phải báo cho Thượng Quan Hiên.
Trong điện thoại Thượng Quan Hiên hỏi rõ tình huống Trần Nặc, trầm mặc một hồi, hỏi: "Đã tìm Nguyệt Vũ khám chưa?"
"Anh ta không ở bệnh viện, gọi điện cho anh ta và Huyền Huyễn đều báo không trong vùng phủ sóng."
"Không trong vùng phủ sóng?" Thượng Quan Hiên kinh ngạc.
"Đúng vậy, cũng không biết hai vị đại sư này có phải lại đi du lịch không." La Minh bất đắc dĩ nói.
"Không thể nào." Thượng Quan Hiên kiên quyết phủ định.
La Minh không khỏi nghĩ kinh ngạc, "Lão Đại vì sao khẳng định bọn họ không phải đi du lịch?"
"Nếu bọn họ đi xa nhà, nhất định sẽ giao sóc chuột tiểu hồ ly và các tiểu động vật cho Xuân Thu chiếu cố, Huyền Huyễn thích chúng như vậy, không thể nào không tìm người quản."
"Tiểu Thường ở sát vách, nói không chừng đưa tới chỗ Tống Tiếu Ngự, hoặc là dẫn theo." La Minh đưa ra khả năng khác.
"Cậu chờ tí," Đầu kia Thượng Quan Hiên vừa nói, vừa bảo Tiêu Xuân Thu gọi hỏi bọn Tiểu Thường.
La Minh chờ một hồi, mơ hồ nghe Tiêu Xuân Thu quát, kế Thượng Quan Hiên dặn anh chiếu cố tốt Trần Nặc rồi cúp, La Minh muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì cũng không có cơ hội.
Anh cúp máy, nhịn không được suy đoán: lẽ nào Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ xảy ra chuyện? Không thể nào? Anh cảm giác hai người kia không gì không thể làm được, nếu bọn họ cũng gặp chuyện không may, thật có loại khủng hoảng tận thế đến rồi...
Đang lung tung suy đoán, phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Trần Nặc, La Minh kinh hãi, vội lao về phía đó.
Trần Nặc dùng chăn cuộn mình lại, lui trong góc lạnh run.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" La Minh khom lưng muốn nâng anh dậy, Trần Nặc nhào vào lòng La Minh, kinh hoảng kêu: "Có người, người đó nhìn tôi, nhìn tôi!"
"Ở đây không ai cả, chỉ có tôi, đừng sợ, đừng sợ." La Minh cực lực trấn an Trần Nặc kinh hoàng.
Trần Nặc từ trong lòng anh nhô đầu ra, hoảng sợ nhìn quanh, xác định người đó không ở, mới dần an tĩnh lại, thế nhưng thường hay dáo dác, thân thể run rẩy, bám chặt La Minh không buông.
Trần Nặc lúc này như hươu con chịu đủ kinh sợ, hoàn toàn không có lẽ thẳng khí hùng ngày thường giận dữ dạy dỗ La Minh.
Thấy anh như vậy, La Minh không khỏi đau lòng.
Anh ôm Trần Nặc vào lòng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên đầu Trần Nặc, "Đừng sợ, tôi ở đây, tôi sẽ không rời đi, đừng sợ."
Nghe vậy, Trần Nặc ỷ lại chui vào lòng anh.
La Minh khẽ thở dài một tiếng.
Trần Nặc vì sao biến thành vậy? Thật là di chứng sốt cao?
Độ tin cậy của kết luận này rất mỏng, cả La Minh cũng không chấp nhận được.
Trần Nặc bị bệnh là đột phát, trước không có dấu hiệu gì, hay là tại câu "cậu thực sự vẫn ở đó?", như một lời nguyền, đóng lại ký ức dĩ vãng của Trần Nặc, khiến cậu ta biến thành một người không có quá khứ, chẳng lẽ câu nói ấy có vấn đề?
La Minh quả thật nghĩ nát đầu cũng nghĩ không ra câu nói ấy có vấn đề gì, khó phải không là có người hạ vu chú cho Trần Nặc? Là nhân sĩ không rõ vẫn ngầm theo dõi Trần Nặc, hay người phụ nữ thần bí ngày đó thấy khi rời khỏi chỗ quỷ quái kia...
Nghe bác sĩ lời thề son sắt nói Trần Nặc rất khỏe mạnh, La Minh hoài nghi ông ta có phải lang băm không.
Trần Nặc như vậy sao có thể nói không sao cả? Lang băm, tuyệt đối là lang băm!
Bác sĩ bất mãn thái độ nghi vấn của La Minh, lạnh nhạt nói: "Cậu ta rất khỏe mạnh, cậu đưa một người khỏe mạnh đến bệnh viện, tôi thấy cậu mới có bệnh."
La Minh trừng mắt, bác sĩ rởm gì, thái độ tệ hại!
Anh ôm lấy Trần Nặc, "Tìm ông khám quả thật lãng phí tiền bạc và thời gian, tôi đi tìm Nguyệt Vũ."
Tiểu hộ sĩ bên cạnh khiếp vía thốt lên: "Bác sĩ Nguyệt hôm nay chưa tới."
"Chưa tới?"
La Minh buông Trần Nặc, bấm điện thoại gọi tìm Huyền Huyễn, vậy mà biểu hiện không trong vùng phủ sóng, gọi Nguyệt Vũ, cũng không trong vùng phủ sóng.
Hai vị thiên sư, y sư này không biết lại trốn ở góc nào, một ngày bọn họ chơi mất tích, muốn tìm cực khó, vì không biết nên đi đâu mà tìm.
La Minh không cách nào, chỉ có thể trước dẫn Trần Nặc về nhà.
Sắp xếp xong Trần Nặc, La Minh mới nhớ tới phải báo cho Thượng Quan Hiên.
Trong điện thoại Thượng Quan Hiên hỏi rõ tình huống Trần Nặc, trầm mặc một hồi, hỏi: "Đã tìm Nguyệt Vũ khám chưa?"
"Anh ta không ở bệnh viện, gọi điện cho anh ta và Huyền Huyễn đều báo không trong vùng phủ sóng."
"Không trong vùng phủ sóng?" Thượng Quan Hiên kinh ngạc.
"Đúng vậy, cũng không biết hai vị đại sư này có phải lại đi du lịch không." La Minh bất đắc dĩ nói.
"Không thể nào." Thượng Quan Hiên kiên quyết phủ định.
La Minh không khỏi nghĩ kinh ngạc, "Lão Đại vì sao khẳng định bọn họ không phải đi du lịch?"
"Nếu bọn họ đi xa nhà, nhất định sẽ giao sóc chuột tiểu hồ ly và các tiểu động vật cho Xuân Thu chiếu cố, Huyền Huyễn thích chúng như vậy, không thể nào không tìm người quản."
"Tiểu Thường ở sát vách, nói không chừng đưa tới chỗ Tống Tiếu Ngự, hoặc là dẫn theo." La Minh đưa ra khả năng khác.
"Cậu chờ tí," Đầu kia Thượng Quan Hiên vừa nói, vừa bảo Tiêu Xuân Thu gọi hỏi bọn Tiểu Thường.
La Minh chờ một hồi, mơ hồ nghe Tiêu Xuân Thu quát, kế Thượng Quan Hiên dặn anh chiếu cố tốt Trần Nặc rồi cúp, La Minh muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì cũng không có cơ hội.
Anh cúp máy, nhịn không được suy đoán: lẽ nào Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ xảy ra chuyện? Không thể nào? Anh cảm giác hai người kia không gì không thể làm được, nếu bọn họ cũng gặp chuyện không may, thật có loại khủng hoảng tận thế đến rồi...
Đang lung tung suy đoán, phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Trần Nặc, La Minh kinh hãi, vội lao về phía đó.
Trần Nặc dùng chăn cuộn mình lại, lui trong góc lạnh run.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" La Minh khom lưng muốn nâng anh dậy, Trần Nặc nhào vào lòng La Minh, kinh hoảng kêu: "Có người, người đó nhìn tôi, nhìn tôi!"
"Ở đây không ai cả, chỉ có tôi, đừng sợ, đừng sợ." La Minh cực lực trấn an Trần Nặc kinh hoàng.
Trần Nặc từ trong lòng anh nhô đầu ra, hoảng sợ nhìn quanh, xác định người đó không ở, mới dần an tĩnh lại, thế nhưng thường hay dáo dác, thân thể run rẩy, bám chặt La Minh không buông.
Trần Nặc lúc này như hươu con chịu đủ kinh sợ, hoàn toàn không có lẽ thẳng khí hùng ngày thường giận dữ dạy dỗ La Minh.
Thấy anh như vậy, La Minh không khỏi đau lòng.
Anh ôm Trần Nặc vào lòng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên đầu Trần Nặc, "Đừng sợ, tôi ở đây, tôi sẽ không rời đi, đừng sợ."
Nghe vậy, Trần Nặc ỷ lại chui vào lòng anh.
La Minh khẽ thở dài một tiếng.
Trần Nặc vì sao biến thành vậy? Thật là di chứng sốt cao?
Độ tin cậy của kết luận này rất mỏng, cả La Minh cũng không chấp nhận được.
Trần Nặc bị bệnh là đột phát, trước không có dấu hiệu gì, hay là tại câu "cậu thực sự vẫn ở đó?", như một lời nguyền, đóng lại ký ức dĩ vãng của Trần Nặc, khiến cậu ta biến thành một người không có quá khứ, chẳng lẽ câu nói ấy có vấn đề?
La Minh quả thật nghĩ nát đầu cũng nghĩ không ra câu nói ấy có vấn đề gì, khó phải không là có người hạ vu chú cho Trần Nặc? Là nhân sĩ không rõ vẫn ngầm theo dõi Trần Nặc, hay người phụ nữ thần bí ngày đó thấy khi rời khỏi chỗ quỷ quái kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất