Chương 532: Quyển 11 Chương 47
"Thầy Trầm!"
Nghe có người gọi mình, đang đẩy Hạ Nhược Hải ngồi trên xe lăn tản bộ ở hoa viên bệnh viện Trầm Dương dừng lại ngẩng đầu nhìn, Lâm Vĩ? Sao Lâm Vĩ lại tới bệnh viện?
Lâm Vĩ thở hồng hộc chạy đến trước mặt Trầm Dương, vừa lau mồ hôi, vừa quan tâm hỏi: "Thầy Trầm, mấy ngày nay sao anh không tới trường?"
"Tôi xin nghỉ." Trầm Dương nói.
"Trách không được," Lâm Vĩ yên lòng, một lát lại khẩn trương hỏi: "Cảnh sát có làm khó dễ anh không, có xem anh như hung thủ giết người không?"
Trầm Dương chưa trả lời, Lâm Vĩ bỗng nhiên vỗ trán mình, "Tôi khờ thật, thầy Trầm nhất định không sao cả, bằng không sẽ không ở đây, thầy Trầm anh không có việc gì, thật tốt."
Lâm Vĩ kích động chà xát bàn tay, vươn tay tính kéo Trầm Dương, cúi đầu thấy Hạ Nhược Hải ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, vội rút tay về, mất tự nhiên ho hai tiếng, "Vị này là?"
"Học sinh của tôi." Trầm Dương ngắn gọn đáp.
"Học sinh của anh?" Lâm Vĩ ngạc nhiên, "Anh bao thuở thêm một học sinh, tôi nhớ kỹ anh chỉ dạy năm người bọn Nghiêm Trạch?"
Nhìn Lâm Vĩ tận lực bò đến cạnh Trầm Dương, Hạ Nhược Hải có chút phản cảm, lạnh như băng nói: "Tôi là học sinh cá biệt của anh ta, cả đời đều cần anh ta quản."
Nghe ra địch ý trong lời Hạ Nhược Hải, Lâm Vĩ giật mình, quay đầu nhìn Trầm Dương tìm chứng cứ.
Trầm Dương cũng không phản bác, anh đặt tay lên vai Hạ Nhược Hải, nhẹ nhàng mà ngắt một cái, ý bảo cậu đừng nói cứng nhắc như vậy. Hạ Nhược Hải dùng khóe mắt liếc anh, quay đầu sang bên không hé răng.
Lâm Vĩ thu tất cả vào mắt, trong lòng kinh nghi bất định, thiếu niên này thật là học sinh của Trầm Dương? Cậu ấy và Trầm Dương chỉ là quan hệ thầy trò đơn thuần hay——
Lâm Vĩ càng nhìn càng cảm thấy bầu không khí giữa Trầm Dương và Hạ Nhược Hải rất ái muội, lẽ nào thầy Trầm thích cậu bé này?
Suy nghĩ thình lình xảy ra khiến Lâm Vĩ tâm thần không yên, càng mẫn cảm thấy được sủng nịch trong ánh mắt Trầm Dương nhìn Hạ Nhược Hải mang theo, Lâm Vĩ ngơ ngác nhìn Trầm Dương, trong đầu lộn xộn, thầy Trầm thích nam, thầy Trầm là đồng tính luyến ái...
"Thầy Lâm cố ý tới bệnh viện tìm tôi, có gì sao... Thầy Lâm, thầy Lâm!" Thấy Lâm Vĩ hai mắt dại ra, Trầm Dương không khỏi kỳ quái, liên tiếp gọi hai tiếng, gã mới như bừng tỉnh trong mộng, rối loạn hỏi: "Gì, gì?"
Trầm Dương trong lòng kinh ngạc, "Anh cố ý tới bệnh viện tìm tôi, có gì đặc biệt sao?"
Lâm Vĩ cuống quít lắc đầu, "Không, không, tôi thấy anh không về trường, gọi điện anh lại không bắt máy, nghe cô Lý nói anh ở bệnh viện này, cho nên tới thăm anh có sao không, thuận tiện xem có cần hỗ trợ."
"Cảm ơn quan tâm." Trầm Dương lễ phép nói một câu.
Chờ một hồi, thấy Trầm Dương không nói tiếp, Lâm Vĩ gãi đầu, "Nếu không việc gì, tôi về trường, buổi chiều tôi còn có tiết."
"Được."
Nhìn bóng lưng thất vọng của Lâm Vĩ, ánh mắt Hạ Nhược Hải trở nên thâm trầm, người đàn ông này thích thầy, thích như cậu, liếc nhìn Trầm Dương không chút tự giác, Hạ Nhược Hải giận dỗi cố sức bẻ gãy một nhánh cúc vàng kế bên, Trầm Dương thối, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!
"Hoa cỏ không chọc giận cậu, một nhánh cúc vàng đang yên đang lành, cứ vậy bị bẻ." Trầm Dương bất đắc dĩ, đứa bé này không biết lại giận gì.
Hạ Nhược Hải hừ một tiếng, trong lòng bỗng nhiên ngọt ngào, thầy gần đây hình như thay đổi, giống vừa nãy, cậu muốn anh quản cả đời, anh cũng không nói gì thêm, tựa hồ là cam chịu, cả đời, thật hy vọng cậu và anh có thể cả đời...
...
Nghiêm Trạch và Quách Lâm không thấy Hạ Nhược Hải ở phòng bệnh, thế nhưng thấy một người khiến bọn họ ngoài ý muốn —— Lý Lam.
Đang chuyên tâm cắm tulip màu đỏ vào bình Lý Lam cười nhìn cả hai, "Các cậu tìm Nhược Hải? Các cậu tới không đúng lúc, cậu ấy và thầy Trầm xuống dưới tản bộ."
Quách Lâm nga một tiếng, "Cô Lý sao cô lại tới đây?"
"Nghe nói Nhược Hải vào bệnh viện, tới thăm mà thôi."
Nhìn bó tulip đỏ rực, Nghiêm Trạch đang im lặng bỗng nhiên nói: "Hạ Nhược Hải không thích màu đỏ, nếu hoa này cô tặng cậu ấy, phỏng chừng cậu ấy quay người sẽ ném."
Nghe có người gọi mình, đang đẩy Hạ Nhược Hải ngồi trên xe lăn tản bộ ở hoa viên bệnh viện Trầm Dương dừng lại ngẩng đầu nhìn, Lâm Vĩ? Sao Lâm Vĩ lại tới bệnh viện?
Lâm Vĩ thở hồng hộc chạy đến trước mặt Trầm Dương, vừa lau mồ hôi, vừa quan tâm hỏi: "Thầy Trầm, mấy ngày nay sao anh không tới trường?"
"Tôi xin nghỉ." Trầm Dương nói.
"Trách không được," Lâm Vĩ yên lòng, một lát lại khẩn trương hỏi: "Cảnh sát có làm khó dễ anh không, có xem anh như hung thủ giết người không?"
Trầm Dương chưa trả lời, Lâm Vĩ bỗng nhiên vỗ trán mình, "Tôi khờ thật, thầy Trầm nhất định không sao cả, bằng không sẽ không ở đây, thầy Trầm anh không có việc gì, thật tốt."
Lâm Vĩ kích động chà xát bàn tay, vươn tay tính kéo Trầm Dương, cúi đầu thấy Hạ Nhược Hải ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, vội rút tay về, mất tự nhiên ho hai tiếng, "Vị này là?"
"Học sinh của tôi." Trầm Dương ngắn gọn đáp.
"Học sinh của anh?" Lâm Vĩ ngạc nhiên, "Anh bao thuở thêm một học sinh, tôi nhớ kỹ anh chỉ dạy năm người bọn Nghiêm Trạch?"
Nhìn Lâm Vĩ tận lực bò đến cạnh Trầm Dương, Hạ Nhược Hải có chút phản cảm, lạnh như băng nói: "Tôi là học sinh cá biệt của anh ta, cả đời đều cần anh ta quản."
Nghe ra địch ý trong lời Hạ Nhược Hải, Lâm Vĩ giật mình, quay đầu nhìn Trầm Dương tìm chứng cứ.
Trầm Dương cũng không phản bác, anh đặt tay lên vai Hạ Nhược Hải, nhẹ nhàng mà ngắt một cái, ý bảo cậu đừng nói cứng nhắc như vậy. Hạ Nhược Hải dùng khóe mắt liếc anh, quay đầu sang bên không hé răng.
Lâm Vĩ thu tất cả vào mắt, trong lòng kinh nghi bất định, thiếu niên này thật là học sinh của Trầm Dương? Cậu ấy và Trầm Dương chỉ là quan hệ thầy trò đơn thuần hay——
Lâm Vĩ càng nhìn càng cảm thấy bầu không khí giữa Trầm Dương và Hạ Nhược Hải rất ái muội, lẽ nào thầy Trầm thích cậu bé này?
Suy nghĩ thình lình xảy ra khiến Lâm Vĩ tâm thần không yên, càng mẫn cảm thấy được sủng nịch trong ánh mắt Trầm Dương nhìn Hạ Nhược Hải mang theo, Lâm Vĩ ngơ ngác nhìn Trầm Dương, trong đầu lộn xộn, thầy Trầm thích nam, thầy Trầm là đồng tính luyến ái...
"Thầy Lâm cố ý tới bệnh viện tìm tôi, có gì sao... Thầy Lâm, thầy Lâm!" Thấy Lâm Vĩ hai mắt dại ra, Trầm Dương không khỏi kỳ quái, liên tiếp gọi hai tiếng, gã mới như bừng tỉnh trong mộng, rối loạn hỏi: "Gì, gì?"
Trầm Dương trong lòng kinh ngạc, "Anh cố ý tới bệnh viện tìm tôi, có gì đặc biệt sao?"
Lâm Vĩ cuống quít lắc đầu, "Không, không, tôi thấy anh không về trường, gọi điện anh lại không bắt máy, nghe cô Lý nói anh ở bệnh viện này, cho nên tới thăm anh có sao không, thuận tiện xem có cần hỗ trợ."
"Cảm ơn quan tâm." Trầm Dương lễ phép nói một câu.
Chờ một hồi, thấy Trầm Dương không nói tiếp, Lâm Vĩ gãi đầu, "Nếu không việc gì, tôi về trường, buổi chiều tôi còn có tiết."
"Được."
Nhìn bóng lưng thất vọng của Lâm Vĩ, ánh mắt Hạ Nhược Hải trở nên thâm trầm, người đàn ông này thích thầy, thích như cậu, liếc nhìn Trầm Dương không chút tự giác, Hạ Nhược Hải giận dỗi cố sức bẻ gãy một nhánh cúc vàng kế bên, Trầm Dương thối, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!
"Hoa cỏ không chọc giận cậu, một nhánh cúc vàng đang yên đang lành, cứ vậy bị bẻ." Trầm Dương bất đắc dĩ, đứa bé này không biết lại giận gì.
Hạ Nhược Hải hừ một tiếng, trong lòng bỗng nhiên ngọt ngào, thầy gần đây hình như thay đổi, giống vừa nãy, cậu muốn anh quản cả đời, anh cũng không nói gì thêm, tựa hồ là cam chịu, cả đời, thật hy vọng cậu và anh có thể cả đời...
...
Nghiêm Trạch và Quách Lâm không thấy Hạ Nhược Hải ở phòng bệnh, thế nhưng thấy một người khiến bọn họ ngoài ý muốn —— Lý Lam.
Đang chuyên tâm cắm tulip màu đỏ vào bình Lý Lam cười nhìn cả hai, "Các cậu tìm Nhược Hải? Các cậu tới không đúng lúc, cậu ấy và thầy Trầm xuống dưới tản bộ."
Quách Lâm nga một tiếng, "Cô Lý sao cô lại tới đây?"
"Nghe nói Nhược Hải vào bệnh viện, tới thăm mà thôi."
Nhìn bó tulip đỏ rực, Nghiêm Trạch đang im lặng bỗng nhiên nói: "Hạ Nhược Hải không thích màu đỏ, nếu hoa này cô tặng cậu ấy, phỏng chừng cậu ấy quay người sẽ ném."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất