Chương 555: Quyển 12 Chương 17
Tuy chỉ nhìn thoáng, thế nhưng Nguyệt Vũ chú ý thấy mắt Nhị ca trống rỗng vô thần, không có thần thái.
Anh chỉ ngẫm lại đã không thể bỏ qua, Nhị ca sao cho rằng Tiểu Nguyệt là Đại ca? Lẽ nào mắt bị mù?
Miêu Mộ Linh chạy mấy bước, đã chạy không được, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Nguyệt Vũ vội vàng bước tới, vòng tới trước mặt anh, cứng rắn nâng cằm Miêu Mộ Linh lên——
Miêu Mộ Linh và Nguyệt Vũ có năm sáu phần tương tự, song song cũng có khác biệt, giữa trán Nguyệt Vũ có một cỗ quý khí phong lưu không nói nên lời, mà Miêu Mộ Linh đâu, anh có một đôi mắt hồ ly linh động, như bất cứ lúc nào cũng cười, để lộ mùi vị phong tao, thế nhưng lúc này đôi hắc đồng kia không có tiêu cự.
Nguyệt Vũ duỗi tay quơ quơ trước mặt anh, Miêu Mộ Linh không hề phản ứng.
Miêu Mộ Linh nghiêng đầu, như muốn nhìn rõ Nguyệt Vũ, anh cười gượng hỏi: "Tam Nhi, sao lại là em?"
Nguyệt Vũ đen mặt không trả lời.
Miêu Mộ Linh sờ mũi, lấy lòng nói: "Tam Nhi, trước giải cổ trên người anh được không, hoặc để anh đổi tư thế, chân phải anh đau, không thể đứng rất lâu."
Nguyệt Vũ hừ một tiếng, "Anh không phải muốn chạy sao, em xem anh có thể chạy đi đâu? Chân đau? Chân vì sao đau?"
Cảm giác được Nguyệt Vũ muốn xổm xuống nhìn chân mình, Miêu Mộ Linh vội kéo dậy, "Việc nhỏ thôi, vừa nãy đi ra không cẩn thận đụng phải."
"Việc nhỏ? Kế tiếp có phải anh định nói cho em mắt anh cũng là việc nhỏ?" Giọng Nguyệt Vũ rất bình thường, nghe không ra hỉ nộ, thế nhưng bất kể là Miêu Mộ Linh hay Huyền Huyễn, đều biết anh lúc này rất giận, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.
Vu Diêu đứng cạnh nhếch môi, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía đùi phải của Miêu Mộ Linh, thần sắc nổi ưu, ra vẻ muốn nói lại thôi.
Huyền Huyễn cẩn thận chú ý thấy Vu Diêu quái dị, liên tưởng tới Miêu Mộ Linh vừa nãy nói mình chân đau không thể đứng rất lâu, nếu chỉ bị đụng, hẳn không thể đứng chút cũng không được, chỉ sợ chân Miêu Mộ Linh không đơn giản là đụng.
Nghĩ đến đây, Huyền Huyễn nói: "Chúng ta vào rồi hãy nói, đứng đây cũng mệt."
Nguyệt Vũ nhìn Vu Diêu, đỡ Miêu Mộ Linh vào trong.
Hai chân rốt cục có thể động Miêu Mộ Linh thở dài một hơi, cả gia tộc, cổ của tiểu đệ bá đạo nhất, ngoại trừ tiểu đệ, người khác căn bản không thể giải.
Huyền Huyễn theo sau, vì dị dạng vừa nãy của Vu Diêu, cậu đặc biệt lưu ý đùi phải của Miêu Mộ Linh, lúc này, phát hiện anh đi có chút khập khiểng, tuy đã tận khả năng khiến mình thoạt nhìn không khác người thường, thế nhưng không khó nhìn ra.
Nguyệt Vũ cũng thấy được, nhìn lại Miêu Mộ Linh cố gắng giả tạo thái bình, anh quyết định không hé răng.
Vu Diêu gọi lại Nguyệt Vũ: "Miêu Đại công tử, hôm nay các vị nghỉ ngơi ở đây, về phần Đại tế ti, hy vọng ngài có thể trong thời gian ngắn nhất cho Vu gia chúng tôi một cái công đạo."
Nguyệt Vũ dừng lại, quay đầu nhìn Vu Diêu, ánh nắng chiếu trên khuôn mặt như ngọc, khiến anh thoạt nhìn tựa hồ phủ lấy một tầng sáng nhạt, "Công đạo?" Anh cười khẽ, nụ cười lạnh lùng khiến Vu Diêu không khỏi lạnh run, "Cái gì gọi là công đạo? Tôi nghĩ mắt Miêu Nhị không phải nhàn rỗi không việc gì làm tự mù đi, các vị sẽ cho tôi công đạo sao? Còn có tôi nghĩ Vu công tử anh vẫn nghĩ sai thân phận tôi, tôi không phải Miêu gia Đại công tử, tôi là Tam công tử. Tôi không phủ nhận cũng không có nghĩa thừa nhận mình là Miêu Mộ Thanh, anh không ngại về nói cho Vu Tân Tử, Vu gia trong mắt tôi còn không bằng đôi mắt của Nhị ca, nếu tôi có thể chữa khỏi mắt Miêu Nhị, là may mắn của Vu gia, bằng không, mắt các vị cũng mong giữ được."
Vu Diêu muốn nói gì, lại nói không nên lời, anh đột nhiên cảm thấy mắt đau không thôi, tựa như bị kim đâm, bị vô số kiến cắn, song song hầu cũng bị ai bóp lại, khiến anh không thể thở, khí kéo không lên, anh duỗi tay quơ quào giữa không trung, nếu không phải ý thức bao nhiêu có chút thanh tỉnh, anh thật muốn móc mắt mình ra.
"Tam Nhi, em hạ cổ với Vu Diêu?" Vì mắt không thấy, Miêu Mộ Linh chỉ có thể bằng thanh âm suy đoán.
"Anh có ý kiến?"
"Tam Nhi, không phải tại cậu ấy."
"Vậy tại ai?"
Miêu Mộ Linh hàm hồ nói: "Nói chung không phải tại Vu Diêu, nể mặt Nhị ca, thu cổ, được không?"
Nguyệt Vũ không đáp, anh nhìn Vu Diêu, lại nhìn Miêu Mộ Linh, thu cổ.
Không khí bỗng nhiên rót vào ngực, Vu Diêu nửa chống trên đất, kịch liệt ho khan.
Anh chỉ ngẫm lại đã không thể bỏ qua, Nhị ca sao cho rằng Tiểu Nguyệt là Đại ca? Lẽ nào mắt bị mù?
Miêu Mộ Linh chạy mấy bước, đã chạy không được, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Nguyệt Vũ vội vàng bước tới, vòng tới trước mặt anh, cứng rắn nâng cằm Miêu Mộ Linh lên——
Miêu Mộ Linh và Nguyệt Vũ có năm sáu phần tương tự, song song cũng có khác biệt, giữa trán Nguyệt Vũ có một cỗ quý khí phong lưu không nói nên lời, mà Miêu Mộ Linh đâu, anh có một đôi mắt hồ ly linh động, như bất cứ lúc nào cũng cười, để lộ mùi vị phong tao, thế nhưng lúc này đôi hắc đồng kia không có tiêu cự.
Nguyệt Vũ duỗi tay quơ quơ trước mặt anh, Miêu Mộ Linh không hề phản ứng.
Miêu Mộ Linh nghiêng đầu, như muốn nhìn rõ Nguyệt Vũ, anh cười gượng hỏi: "Tam Nhi, sao lại là em?"
Nguyệt Vũ đen mặt không trả lời.
Miêu Mộ Linh sờ mũi, lấy lòng nói: "Tam Nhi, trước giải cổ trên người anh được không, hoặc để anh đổi tư thế, chân phải anh đau, không thể đứng rất lâu."
Nguyệt Vũ hừ một tiếng, "Anh không phải muốn chạy sao, em xem anh có thể chạy đi đâu? Chân đau? Chân vì sao đau?"
Cảm giác được Nguyệt Vũ muốn xổm xuống nhìn chân mình, Miêu Mộ Linh vội kéo dậy, "Việc nhỏ thôi, vừa nãy đi ra không cẩn thận đụng phải."
"Việc nhỏ? Kế tiếp có phải anh định nói cho em mắt anh cũng là việc nhỏ?" Giọng Nguyệt Vũ rất bình thường, nghe không ra hỉ nộ, thế nhưng bất kể là Miêu Mộ Linh hay Huyền Huyễn, đều biết anh lúc này rất giận, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.
Vu Diêu đứng cạnh nhếch môi, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía đùi phải của Miêu Mộ Linh, thần sắc nổi ưu, ra vẻ muốn nói lại thôi.
Huyền Huyễn cẩn thận chú ý thấy Vu Diêu quái dị, liên tưởng tới Miêu Mộ Linh vừa nãy nói mình chân đau không thể đứng rất lâu, nếu chỉ bị đụng, hẳn không thể đứng chút cũng không được, chỉ sợ chân Miêu Mộ Linh không đơn giản là đụng.
Nghĩ đến đây, Huyền Huyễn nói: "Chúng ta vào rồi hãy nói, đứng đây cũng mệt."
Nguyệt Vũ nhìn Vu Diêu, đỡ Miêu Mộ Linh vào trong.
Hai chân rốt cục có thể động Miêu Mộ Linh thở dài một hơi, cả gia tộc, cổ của tiểu đệ bá đạo nhất, ngoại trừ tiểu đệ, người khác căn bản không thể giải.
Huyền Huyễn theo sau, vì dị dạng vừa nãy của Vu Diêu, cậu đặc biệt lưu ý đùi phải của Miêu Mộ Linh, lúc này, phát hiện anh đi có chút khập khiểng, tuy đã tận khả năng khiến mình thoạt nhìn không khác người thường, thế nhưng không khó nhìn ra.
Nguyệt Vũ cũng thấy được, nhìn lại Miêu Mộ Linh cố gắng giả tạo thái bình, anh quyết định không hé răng.
Vu Diêu gọi lại Nguyệt Vũ: "Miêu Đại công tử, hôm nay các vị nghỉ ngơi ở đây, về phần Đại tế ti, hy vọng ngài có thể trong thời gian ngắn nhất cho Vu gia chúng tôi một cái công đạo."
Nguyệt Vũ dừng lại, quay đầu nhìn Vu Diêu, ánh nắng chiếu trên khuôn mặt như ngọc, khiến anh thoạt nhìn tựa hồ phủ lấy một tầng sáng nhạt, "Công đạo?" Anh cười khẽ, nụ cười lạnh lùng khiến Vu Diêu không khỏi lạnh run, "Cái gì gọi là công đạo? Tôi nghĩ mắt Miêu Nhị không phải nhàn rỗi không việc gì làm tự mù đi, các vị sẽ cho tôi công đạo sao? Còn có tôi nghĩ Vu công tử anh vẫn nghĩ sai thân phận tôi, tôi không phải Miêu gia Đại công tử, tôi là Tam công tử. Tôi không phủ nhận cũng không có nghĩa thừa nhận mình là Miêu Mộ Thanh, anh không ngại về nói cho Vu Tân Tử, Vu gia trong mắt tôi còn không bằng đôi mắt của Nhị ca, nếu tôi có thể chữa khỏi mắt Miêu Nhị, là may mắn của Vu gia, bằng không, mắt các vị cũng mong giữ được."
Vu Diêu muốn nói gì, lại nói không nên lời, anh đột nhiên cảm thấy mắt đau không thôi, tựa như bị kim đâm, bị vô số kiến cắn, song song hầu cũng bị ai bóp lại, khiến anh không thể thở, khí kéo không lên, anh duỗi tay quơ quào giữa không trung, nếu không phải ý thức bao nhiêu có chút thanh tỉnh, anh thật muốn móc mắt mình ra.
"Tam Nhi, em hạ cổ với Vu Diêu?" Vì mắt không thấy, Miêu Mộ Linh chỉ có thể bằng thanh âm suy đoán.
"Anh có ý kiến?"
"Tam Nhi, không phải tại cậu ấy."
"Vậy tại ai?"
Miêu Mộ Linh hàm hồ nói: "Nói chung không phải tại Vu Diêu, nể mặt Nhị ca, thu cổ, được không?"
Nguyệt Vũ không đáp, anh nhìn Vu Diêu, lại nhìn Miêu Mộ Linh, thu cổ.
Không khí bỗng nhiên rót vào ngực, Vu Diêu nửa chống trên đất, kịch liệt ho khan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất