Chương 564: Quyển 12 Chương 26
Dưới ánh trăng mông lung, một người chắp tay sau lưng đứng giữa sân, là Vu Tân Tử.
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn nhau, Vu Tân Tử là tới khởi binh vấn tội? Không giống, chỉ có mình gã.
Lúc này Vu Tân Tử so với ban ngày càng có cảm giác quái dị nói không nên lời, trên người không có khí tức âm u, mê võng ngẩng đầu nhìn ánh trăng sau tầng mây, tâm sự nặng nề.
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ rất kinh ngạc, Vu Tân Tử sẽ không biến thành người khác như Vu Diêu đi?
Cả hai nhìn nhau, lòng thầm cảnh giác.
Nhờ ơn Miêu Mộ Linh, đối Vu Tân Tử không thiện cảm Nguyệt Vũ lạnh lùng hỏi: "Vu gia tông chủ nửa đêm quang lâm không biết có gì chỉ giáo? Không định bắt chúng tôi hiện tại cho ông một câu trả lời đi."
Vu Tân Tử không nói, nửa ngày hỏi: "Vu Diêu đâu? Ta biết nó ở đây, gọi nó ra."
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ ngạc nhiên, bọn họ không đoán được Vu Tân Tử dĩ nhiên là tới tìm Vu Diêu, lẽ nào gã biết Vu Diêu giết Vu Dạ Mạn? Nhìn thần tình của Vu Tân Tử, tựa hồ chắc chắc Vu Diêu ở đây.
Đang ở trong nhà giúp Vu Diêu thay quần áo Miêu Mộ Linh chấn động, quần áo suýt nữa rơi xuống, Vu gia quan niệm đẳng cấp sâm nghiêm, dĩ hạ phạm thượng thuộc về trọng tội, huống hồ thí mẫu, càng là nặng thêm một bậc, nếu bị người của Vu gia biết là Vu Diêu giết Vu Dạ Mạn, không biết sẽ xử lý thế nào?
"Vu Diêu? Anh ta tới nhưng đã đi rồi." Nguyệt Vũ không phủ nhận Vu Diêu từng tới, song song không thừa nhận Vu Diêu ở đây.
Vu Tân Tử nhìn Nguyệt Vũ, đáy mắt có hào quang kỳ dị, "Vu Diêu là người của Vu gia, Miêu gia vì sao giữ gìn? Nó giết Vu Dạ Mạn, các cậu vì sao hao hết tâm tư thay nó che giấu? Rõ ràng đây là chứng cứ hữu lực tẩy thoát hiềm nghi của Miêu Mộ Linh, các cậu dĩ nhiên lại buông tha?"
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ cả kinh, người này dĩ nhiên biết Vu Diêu giết Vu Dạ Mạn, thế nhưng nghe ngữ khí, tựa hồ có ý đè xuống sự việc, thật khiến người khó hiểu.
Suy nghĩ một hồi, Nguyệt Vũ hỏi: "Ông muốn thế nào?"
"Gọi Vu Diêu ra, nó không thể ở đây, các cậu giữ nó, chỉ dẫn người hoài nghi."
Nguyệt Vũ xác định, Vu Tân Tử dĩ nhiên muốn giúp Vu Diêu.
Miêu Mộ Linh cũng biết không thể giữ Vu Diêu, nếu không đợi ngày mai tỉnh, sẽ không thể giải thích, mỗi lần đều là Vu Diêu tới tìm anh, anh không biết Vu Diêu ở đâu, muốn vụng trộm đưa về cũng không được, vừa rồi còn sầu vấn đề này, giả như Vu Tân Tử thật tâm giúp Vu Diêu, vậy để gã dẫn Vu Diêu về là một cách hay, mà còn, tuy không nguyện thừa nhận, một câu của tông chủ Vu Tân Tử hiệu quả hơn một trăm câu của anh.
Châm chước hồi lâu, Nguyệt Vũ hỏi: "Vu Dạ Mạn đã chết, Vu Diêu có kết cục gì?"
Vu Diêu có kết cục gì Nguyệt Vũ không quan tâm, câu này là hỏi thay Miêu Mộ Linh.
"Vu Dạ Mạn? Cô ta ra ngoài, ta tận mắt thấy cô ta xuất cốc."
"Vậy giấu không được bao lâu." Huyền Huyễn ăn ngay nói thật.
Trong mắt Vu Tân Tử hiện lên tàn nhẫn, nói một câu khó hiểu: "Ta chỉ cần giấu một tháng, không quá lâu, một tháng là đủ rồi."
...
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn nhau, Vu Tân Tử là tới khởi binh vấn tội? Không giống, chỉ có mình gã.
Lúc này Vu Tân Tử so với ban ngày càng có cảm giác quái dị nói không nên lời, trên người không có khí tức âm u, mê võng ngẩng đầu nhìn ánh trăng sau tầng mây, tâm sự nặng nề.
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ rất kinh ngạc, Vu Tân Tử sẽ không biến thành người khác như Vu Diêu đi?
Cả hai nhìn nhau, lòng thầm cảnh giác.
Nhờ ơn Miêu Mộ Linh, đối Vu Tân Tử không thiện cảm Nguyệt Vũ lạnh lùng hỏi: "Vu gia tông chủ nửa đêm quang lâm không biết có gì chỉ giáo? Không định bắt chúng tôi hiện tại cho ông một câu trả lời đi."
Vu Tân Tử không nói, nửa ngày hỏi: "Vu Diêu đâu? Ta biết nó ở đây, gọi nó ra."
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ ngạc nhiên, bọn họ không đoán được Vu Tân Tử dĩ nhiên là tới tìm Vu Diêu, lẽ nào gã biết Vu Diêu giết Vu Dạ Mạn? Nhìn thần tình của Vu Tân Tử, tựa hồ chắc chắc Vu Diêu ở đây.
Đang ở trong nhà giúp Vu Diêu thay quần áo Miêu Mộ Linh chấn động, quần áo suýt nữa rơi xuống, Vu gia quan niệm đẳng cấp sâm nghiêm, dĩ hạ phạm thượng thuộc về trọng tội, huống hồ thí mẫu, càng là nặng thêm một bậc, nếu bị người của Vu gia biết là Vu Diêu giết Vu Dạ Mạn, không biết sẽ xử lý thế nào?
"Vu Diêu? Anh ta tới nhưng đã đi rồi." Nguyệt Vũ không phủ nhận Vu Diêu từng tới, song song không thừa nhận Vu Diêu ở đây.
Vu Tân Tử nhìn Nguyệt Vũ, đáy mắt có hào quang kỳ dị, "Vu Diêu là người của Vu gia, Miêu gia vì sao giữ gìn? Nó giết Vu Dạ Mạn, các cậu vì sao hao hết tâm tư thay nó che giấu? Rõ ràng đây là chứng cứ hữu lực tẩy thoát hiềm nghi của Miêu Mộ Linh, các cậu dĩ nhiên lại buông tha?"
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ cả kinh, người này dĩ nhiên biết Vu Diêu giết Vu Dạ Mạn, thế nhưng nghe ngữ khí, tựa hồ có ý đè xuống sự việc, thật khiến người khó hiểu.
Suy nghĩ một hồi, Nguyệt Vũ hỏi: "Ông muốn thế nào?"
"Gọi Vu Diêu ra, nó không thể ở đây, các cậu giữ nó, chỉ dẫn người hoài nghi."
Nguyệt Vũ xác định, Vu Tân Tử dĩ nhiên muốn giúp Vu Diêu.
Miêu Mộ Linh cũng biết không thể giữ Vu Diêu, nếu không đợi ngày mai tỉnh, sẽ không thể giải thích, mỗi lần đều là Vu Diêu tới tìm anh, anh không biết Vu Diêu ở đâu, muốn vụng trộm đưa về cũng không được, vừa rồi còn sầu vấn đề này, giả như Vu Tân Tử thật tâm giúp Vu Diêu, vậy để gã dẫn Vu Diêu về là một cách hay, mà còn, tuy không nguyện thừa nhận, một câu của tông chủ Vu Tân Tử hiệu quả hơn một trăm câu của anh.
Châm chước hồi lâu, Nguyệt Vũ hỏi: "Vu Dạ Mạn đã chết, Vu Diêu có kết cục gì?"
Vu Diêu có kết cục gì Nguyệt Vũ không quan tâm, câu này là hỏi thay Miêu Mộ Linh.
"Vu Dạ Mạn? Cô ta ra ngoài, ta tận mắt thấy cô ta xuất cốc."
"Vậy giấu không được bao lâu." Huyền Huyễn ăn ngay nói thật.
Trong mắt Vu Tân Tử hiện lên tàn nhẫn, nói một câu khó hiểu: "Ta chỉ cần giấu một tháng, không quá lâu, một tháng là đủ rồi."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất