Chương 596: Quyển 13 Chương 6
Huyền Huyễn gõ đầu tiểu hồ ly, "Tiểu Thượng Quan mày đừng bắt cóc Tiểu Hoa, bọn mày ai cưới ai gả vẫn là ẩn số, ầy, lông quăn của mày và lông nổ của Tiểu Hoa xác thực rất xấu, phải nghĩ cách biến về, nếu không nhìn thật thương mắt, làm tao rất có xung động đốt sạch lông bọn mày."
Thương mắt? Đốt sạch lông?! Sóc chuột khóc không ra nước mắt càng bị đả kích nội thương nghiêm trọng.
Tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn bộ lông quăn của mình, kỳ thực không sao cả, chỉ là lúc đầu không thích ứng, nhìn lâu đã không thấy gì.
Nghe được xưng hô Huyền Huyễn dành cho tiểu hồ ly, mí mắt Thượng Quan Hiên giật mấy cái, Tiểu Thượng Quan? Nghe xưng hô này cứ như tiểu hồ ly có mấy phần là con trai mình.
Tiêu Xuân Thu ôm tiểu hồ ly dậy, hừ một tiếng, "Cái gì ai cưới ai gả, tự nhiên là tiểu hồ ly cưới Tiểu Hoa."
Huyền Huyễn mắt lạnh liếc anh một cái, "Được, chỉ cần sính lễ của anh làm tôi thoả mãn, Tiểu Hoa gả cho tiểu hồ ly cũng được."
Tiêu Xuân Thu nghẹn lời, "Thiết, cùng lắm thì không cưới."
"Không cưới là gả, còn có thể kiếm của tôi một bút tiền biếu, cớ sao không làm, ha ha!" Huyền Huyễn đắc ý.
"Vậy tiền biếu của cậu cũng phải làm tôi thoả mãn tôi mới cho tiểu hồ ly gả."
Huyền Huyễn cười dài, "Tôi cho nổi, thế nhưng chỉ sợ anh không dám lấy."
Tiêu Xuân Thu phẫn nộ, anh không phải không dám lấy, là sợ lấy xong sẽ bị thiên sư keo kiệt này nhớ thương, rồi thỉnh thoảng mượn cớ giày vò anh.
Tiểu Thường cười hì hì nói: "Xuân Thu nhận rõ sự thật đi, lần nào cậu có thể khiến Huyền Huyễn ăn thiệt, ngẫm lại Tiểu Thượng Quan đi theo Huyền Huyễn cũng không có gì tệ, ăn thơm ăn cay, mà còn làm bà thông gia cậu có thể tới nhà Huyền Huyễn cọ cơm, tốt cỡ nào!"
Lông mi Tiêu Xuân Thu nhéo lại, một tay tóm lấy Tiểu Thường âm trầm hỏi: "Tiểu Thường chết tiệt, cậu nói ai là bà thông gia?!"
"Ai nói là ai!" Tiểu Thường không sợ chết đáp.
Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường trừng nhau vài lần, nện nhau.
Tống Tiếu Ngự và Thượng Quan Hiên đầu đầy hắc tuyến, giúp vị kia của mình không được, không giúp cũng không được, hai kẻ này mấy tuổi, dĩ nhiên còn đánh nhau?
Vu Diêu bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, trợn mắt há hốc mồm.
Anh không nghe lầm, cũng không nhìn lầm đi, mấy người này không chỉ thảo luận vấn đề kết hôn của một con sóc và một con hồ ly, mà còn một lời không hợp đã đánh nhau??
Cảm tình đặc biệt như của Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường, đối Vu Diêu mà nói, hoàn toàn xa lạ, anh lần đầu tiên biết giữa người và người thì ra có thể ở chung như vậy.
Miêu Mộ Linh rất có hứng thú nhìn Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường không ai nhường ai, nói với Nguyệt Vũ: "Tiểu đệ, bạn mới của em thật đặc biệt."
Nguyệt Vũ ưu nhã cười cười, không đáp.
Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường dừng tay, chuồn tới cạnh Miêu Mộ Linh, không hề kiêng kị từ trên xuống dưới quan sát anh.
Miêu Mộ Linh không sợ, rất có phong độ tùy bọn họ nhìn.
"Anh là Nhị ca của Nguyệt Vũ, thật có mấy phần giống cậu ấy." Tiêu Xuân Thu nói.
"Thật không ngờ Nguyệt Vũ dĩ nhiên có anh, mà còn là hai." Tiểu Thường kinh ngạc, "Anh cũng là bác sĩ?"
Miêu Mộ Linh chớp mắt, "Tôi xem như nửa cái thất nghiệp."
Nguyệt Vũ nghe xong, từ lỗ mũi hừ một tiếng.
"Anh nói dối." Tiểu Thường cười nói.
Miêu Mộ Linh hiếu kỳ, "Sao cậu biết?"
"Vì phản ứng của Nguyệt Vũ, vừa rồi khi anh nói mình thất nghiệp, thần tình của Nguyệt Vũ đã nói cho bọn tôi biết anh nói dối." Tiêu Xuân Thu cười nói.
Miêu Mộ Linh không khỏi cười, đám bạn này của tiểu đệ thật thú vị.
Tiểu Thường nhìn con mèo trong lòng Huyền Huyễn, định duỗi tay sờ.
Con mèo quay đầu đi, từ trong lòng Huyền Huyễn nhảy tới chỗ Vu Diêu.
Tay Tiểu Thường cứng đờ giữa không trung, buồn.
Vu Diêu có chút áy náy: "Nó không thích người sờ."
Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ hỏi: "Đây là mèo của anh, không phải của Huyền Huyễn?"
"Vốn là của tôi, bất quá tôi đã tặng cho cậu ấy."
"Huyền đại sư thật không phúc hậu, thấy sủng vật người ta đáng yêu đã cướp." Tiêu Xuân Thu cười nhạo.
Huyền Huyễn nhướng mày, chậm rì rì nói: "Tiêu Xuân Thu, vừa rồi anh và Tiểu Thường nói xấu tôi."
Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường run lên, cười gượng.
Tinh minh như Thượng Quan Hiên lập tức nghe ra Huyền đại sư tính mượn này để sai phái bọn họ, anh thở dài hỏi: "Không biết Huyền đại sư có gì phân phó?"
Huyền Huyễn mặt tươi như hoa, "Thượng Quan Hiên chính là Thượng Quan Hiên, tôi vừa về, mệt lắm, cho nên làm phiền anh và Tiêu Xuân Thu thay tôi đi mua đồ về nấu cơm."
"Bữa cơm này bọn tôi có phần sao?" Tiêu Xuân Thu lập tức hỏi.
"Vậy phải xem các anh mua bao nhiêu thứ."
"Nói xấu cậu không chỉ mình tôi."
Huyền Huyễn liếc Tiểu Thường, cười càng rực rỡ, "Ăn xong cũng phải có người dọn dẹp rửa chén."
Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường thở dài, vẻ mặt đau khổ nói: "Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma."
Thương mắt? Đốt sạch lông?! Sóc chuột khóc không ra nước mắt càng bị đả kích nội thương nghiêm trọng.
Tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn bộ lông quăn của mình, kỳ thực không sao cả, chỉ là lúc đầu không thích ứng, nhìn lâu đã không thấy gì.
Nghe được xưng hô Huyền Huyễn dành cho tiểu hồ ly, mí mắt Thượng Quan Hiên giật mấy cái, Tiểu Thượng Quan? Nghe xưng hô này cứ như tiểu hồ ly có mấy phần là con trai mình.
Tiêu Xuân Thu ôm tiểu hồ ly dậy, hừ một tiếng, "Cái gì ai cưới ai gả, tự nhiên là tiểu hồ ly cưới Tiểu Hoa."
Huyền Huyễn mắt lạnh liếc anh một cái, "Được, chỉ cần sính lễ của anh làm tôi thoả mãn, Tiểu Hoa gả cho tiểu hồ ly cũng được."
Tiêu Xuân Thu nghẹn lời, "Thiết, cùng lắm thì không cưới."
"Không cưới là gả, còn có thể kiếm của tôi một bút tiền biếu, cớ sao không làm, ha ha!" Huyền Huyễn đắc ý.
"Vậy tiền biếu của cậu cũng phải làm tôi thoả mãn tôi mới cho tiểu hồ ly gả."
Huyền Huyễn cười dài, "Tôi cho nổi, thế nhưng chỉ sợ anh không dám lấy."
Tiêu Xuân Thu phẫn nộ, anh không phải không dám lấy, là sợ lấy xong sẽ bị thiên sư keo kiệt này nhớ thương, rồi thỉnh thoảng mượn cớ giày vò anh.
Tiểu Thường cười hì hì nói: "Xuân Thu nhận rõ sự thật đi, lần nào cậu có thể khiến Huyền Huyễn ăn thiệt, ngẫm lại Tiểu Thượng Quan đi theo Huyền Huyễn cũng không có gì tệ, ăn thơm ăn cay, mà còn làm bà thông gia cậu có thể tới nhà Huyền Huyễn cọ cơm, tốt cỡ nào!"
Lông mi Tiêu Xuân Thu nhéo lại, một tay tóm lấy Tiểu Thường âm trầm hỏi: "Tiểu Thường chết tiệt, cậu nói ai là bà thông gia?!"
"Ai nói là ai!" Tiểu Thường không sợ chết đáp.
Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường trừng nhau vài lần, nện nhau.
Tống Tiếu Ngự và Thượng Quan Hiên đầu đầy hắc tuyến, giúp vị kia của mình không được, không giúp cũng không được, hai kẻ này mấy tuổi, dĩ nhiên còn đánh nhau?
Vu Diêu bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, trợn mắt há hốc mồm.
Anh không nghe lầm, cũng không nhìn lầm đi, mấy người này không chỉ thảo luận vấn đề kết hôn của một con sóc và một con hồ ly, mà còn một lời không hợp đã đánh nhau??
Cảm tình đặc biệt như của Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường, đối Vu Diêu mà nói, hoàn toàn xa lạ, anh lần đầu tiên biết giữa người và người thì ra có thể ở chung như vậy.
Miêu Mộ Linh rất có hứng thú nhìn Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường không ai nhường ai, nói với Nguyệt Vũ: "Tiểu đệ, bạn mới của em thật đặc biệt."
Nguyệt Vũ ưu nhã cười cười, không đáp.
Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường dừng tay, chuồn tới cạnh Miêu Mộ Linh, không hề kiêng kị từ trên xuống dưới quan sát anh.
Miêu Mộ Linh không sợ, rất có phong độ tùy bọn họ nhìn.
"Anh là Nhị ca của Nguyệt Vũ, thật có mấy phần giống cậu ấy." Tiêu Xuân Thu nói.
"Thật không ngờ Nguyệt Vũ dĩ nhiên có anh, mà còn là hai." Tiểu Thường kinh ngạc, "Anh cũng là bác sĩ?"
Miêu Mộ Linh chớp mắt, "Tôi xem như nửa cái thất nghiệp."
Nguyệt Vũ nghe xong, từ lỗ mũi hừ một tiếng.
"Anh nói dối." Tiểu Thường cười nói.
Miêu Mộ Linh hiếu kỳ, "Sao cậu biết?"
"Vì phản ứng của Nguyệt Vũ, vừa rồi khi anh nói mình thất nghiệp, thần tình của Nguyệt Vũ đã nói cho bọn tôi biết anh nói dối." Tiêu Xuân Thu cười nói.
Miêu Mộ Linh không khỏi cười, đám bạn này của tiểu đệ thật thú vị.
Tiểu Thường nhìn con mèo trong lòng Huyền Huyễn, định duỗi tay sờ.
Con mèo quay đầu đi, từ trong lòng Huyền Huyễn nhảy tới chỗ Vu Diêu.
Tay Tiểu Thường cứng đờ giữa không trung, buồn.
Vu Diêu có chút áy náy: "Nó không thích người sờ."
Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ hỏi: "Đây là mèo của anh, không phải của Huyền Huyễn?"
"Vốn là của tôi, bất quá tôi đã tặng cho cậu ấy."
"Huyền đại sư thật không phúc hậu, thấy sủng vật người ta đáng yêu đã cướp." Tiêu Xuân Thu cười nhạo.
Huyền Huyễn nhướng mày, chậm rì rì nói: "Tiêu Xuân Thu, vừa rồi anh và Tiểu Thường nói xấu tôi."
Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường run lên, cười gượng.
Tinh minh như Thượng Quan Hiên lập tức nghe ra Huyền đại sư tính mượn này để sai phái bọn họ, anh thở dài hỏi: "Không biết Huyền đại sư có gì phân phó?"
Huyền Huyễn mặt tươi như hoa, "Thượng Quan Hiên chính là Thượng Quan Hiên, tôi vừa về, mệt lắm, cho nên làm phiền anh và Tiêu Xuân Thu thay tôi đi mua đồ về nấu cơm."
"Bữa cơm này bọn tôi có phần sao?" Tiêu Xuân Thu lập tức hỏi.
"Vậy phải xem các anh mua bao nhiêu thứ."
"Nói xấu cậu không chỉ mình tôi."
Huyền Huyễn liếc Tiểu Thường, cười càng rực rỡ, "Ăn xong cũng phải có người dọn dẹp rửa chén."
Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường thở dài, vẻ mặt đau khổ nói: "Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất