Chương 632: Quyển 13 Chương 42
"Sao vậy?" Miêu Mộ Thanh hỏi.
Kích động khó nén Đường Mẫn đột nhiên toàn thân co quắp hôn mê bất tỉnh, nhìn thần thái cử chỉ, thống khổ của cô và thâm tình không hiểu dành cho Nam Cung Đường không giống là giả, nếu giả, vậy Đường Mẫn thâm trầm hơn bề ngoài rất nhiều.
Nguyệt Vũ nói: "Sơ bộ chẩn đoán Đường Mẫn mắc chứng tinh thần phân liệt, bình thường vẫn là Đường Mẫn, khi không bình thường lại là một người khác."
"Tam Nhi, khó được em biết nói nhảm." Miêu Mộ Thanh trêu chọc.
Nguyệt Vũ nhún vai, "Hoặc anh có thể nói cô ta bị quỷ nhập tràng."
Lâu ngày bên Huyền Huyễn, tư duy của Nguyệt Vũ cũng bị đồng hóa.
"Há, quỷ gì?"
Nguyệt Vũ ngẫm lại, "Lục Cúc Anh."
"Vợ Nam Cung Đường?" Miêu Mộ Linh ngạc nhiên, "Sao em nhớ tới cô ta?"
Nguyệt Vũ nhướng mày, "Đường Mẫn thất thường bắt đầu từ một năm trước, vừa lúc một năm trước Lục Cúc Anh khó sinh mà chết."
Đường Mẫn và Lục Cúc Anh là hai người chưa từng gặp nhau, nhưng vì Nam Cung Đường, mà trùng hợp liên hệ với nhau.
Miêu Mộ Thanh trầm ngâm: "Nghe em nói vậy, cũng không phải hoàn toàn không khả năng."
"Vậy có nên giữ lại Đường Mẫn không?" Miêu Mộ Linh hỏi.
Đường Trọng Hoành dị thường sủng ái cô con gái xấu xí Đường Mẫn, từ khi Đường Mẫn mất tích, ông như kiến bò trên chảo nóng, suýt nữa giết tới cửa tóm áo Nam Cung Thiên đòi người.
"Gọi Đường Trọng Hoành tới nhận người." Miêu Mộ Thanh nói với Đoạn Ảnh bên cạnh.
"Không cần chứng thực Đường Mẫn có phải Lục Cúc Anh không?"
Miêu Mộ Thanh nhạt nói: "Chuyện này không cần chúng ta làm."
Miêu Mộ Linh rõ ràng, "Đường Trọng Hoành."
Đường Trọng Hoành không thể nhìn không ra Đường Mẫn dị thường, lấy sủng nịch ông dành cho Đường Mẫn tất nhiên sẽ tìm cách trị liệu, lúc này chỉ cần cung cấp đầu mối, kết quả bọn họ muốn biết Đường Trọng Hoành tự nhiên cho ra đáp án.
"Còn không tính rất ngốc, mấy đứa đã đi gặp Nam Cung Đường, có phát hiện gì không?"
Nguyệt Vũ đơn giản kể lại tình huống, cuối cùng có kết luận: "Nam Cung Đường còn sống, thậm chí nói không chừng cái chết của bọn Nam Cung Đồng liên quan tới anh ta, Đại ca, giờ anh có thể nói cho em biết vì sao anh cố ý tới đây đi?"
Ngoài mặt Miêu Mộ Thanh nói là tới bắt Miêu Mộ Linh, nhưng Nguyệt Vũ thủy chung cảm thấy đó chỉ là lấy cớ, Đại ca là một người rất lãnh tĩnh, trước khi làm chuyện gì anh ấy đều sẽ suy tính một phen, xưa nay không tùy tâm sở dục.
"Muốn anh nói?"
Có một thằng em rất thông minh tựa như không có bí mật. Miêu Mộ Thanh thầm than.
Nguyệt Vũ mắt trợn trắng, "Giờ lại đến phiên anh nói nhảm."
Miêu Mộ Linh nói: "Chỉ có em không nói nhảm."
"Đó là vì không cho em nói, bằng không em nói còn nhiều hơn anh và Tam Nhi." Miêu Mộ Thanh mắng, "Được rồi, kỳ thực chủ yếu là anh tới bắt em về giam lại."
"Giam lại? Đại ca anh nghiêm túc?"
"Không phải giam em."
"Giam tiểu đệ? Vì sao?" Miêu Mộ Linh ngạc nhiên.
Miêu Mộ Thanh không đáp.
Nguyệt Vũ nhìn Miêu Mộ Thanh không giống nói giỡn nửa ngày mới đáp: "Tùy anh."
"Tiểu Nguyệt hẳn đã dậy, em về đây."
Miêu Mộ Linh đứng bất động, nhìn Nguyệt Vũ cứ thế vẫy tay rời đi, môi anh giật giật, không biết nên nói gì.
Những năm gần đây anh em bọn họ tuy không thường gặp nhau, nhưng cảm tình không xa cách, cái cảnh không lời gì để nói như vậy còn thật là lần đầu tiên.
Miêu Mộ Linh nhíu mày, nhìn Miêu Mộ Thanh muốn nói lại thôi.
"Có gì thì nói."
"Anh thật tính giam tiểu đệ?"
"Em cho rằng đây là lời nói đùa?"
Miêu Mộ Thanh rất hiếm khi nói đùa, thông thường nếu anh nói vậy chính là chết người.
"Tiểu đệ hình như không vui." Miêu Mộ Linh ý chỉ.
"Không."
"Anh chắc chắn?"
Tuy phản ứng vừa rồi của Nguyệt Vũ không xem như giận, nhưng ít ra thằng bé cũng buồn bực.
Miêu Mộ Thanh tiềm thức sờ ngọc kỳ lân trong áo, "Vì nó là em trai chúng ta."
...
"Miêu Mộ Linh chưa dậy sao?" Ngồi đơ nửa giờ, Vu Diêu cuối cùng nhịn không được hỏi Huyền Huyễn đang xổm trên đất không biết làm gì.
Cửa phòng bị đóng, nhìn không được bên trong có người hay không.
"Anh em bọn họ đã ra ngoài." Huyền Huyễn thuận miệng đáp.
"Cậu làm gì?"
Ra vẻ anh ngồi ở đây bao lâu Huyền Huyễn cũng xổm bấy lâu.
"Đùa phượng hoàng."
Đùa, đùa phượng hoàng? Vu Diêu có chút không rõ.
"Nhìn, đáng yêu không?"
Huyền Huyễn cho Vu Diêu xem cục bông đỏ trong lòng bàn tay.
Rực đỏ như lửa, nhỏ nhắn nũng nịu.
Xác thực đáng yêu, chỉ là rất giống gà con mới ấp.
Sóc chuột ai oán nhìn sinh vật lai lịch không rõ này, sầu.
Đối tượng tranh sủng lại nhiều một cái.
Huyền Huyễn đặt tiểu phượng hoàng đứng còn bất ổn vào lòng bàn tay, tiểu phượng hoàng xiêu vẹo nhảy nhót, vỗ cánh bay về phía sóc chuột.
Sóc chuột dấy lên tinh thần, tính đánh nhau sao? Tôi sẽ không sợ đậu đinh như cậu.
Huyền Huyễn sờ tiểu phượng hoàng, cười dài nói: "Tiểu Hoa, tiểu phượng hoàng thích mày đấy."
Lời vừa nói ra, lập tức đổi lấy tiểu hồ ly căm thù, hai chữ tình địch boong boong vang!
Thích tôi là tốt, nhưng tranh sủng với tôi lại không tốt, cục bông đỏ này rốt cuộc là trung hay gian? Sóc chuột quấn quýt.
Chế tạo "mầm tai vạ" Huyền Huyễn hớn hở, tiểu phân tranh là thú sự.
Nghe tiếng mở cửa, cậu đứng dậy, thuận thế để tiểu phượng hoàng lên người sóc chuột.
"Về rồi. Sao vậy?" Huyền Huyễn mẫn cảm cảm giác được Nguyệt Vũ tựa hồ có chút buồn bực.
Nguyệt Vũ sờ mặt, "Có vài việc nghĩ không rõ."
"Vậy thì đừng nghĩ."
Nguyệt Vũ bật cười.
"Tới chỗ Nam Cung Thiên?"
"Không."
"Tôi còn cho rằng anh đã tới Nam Cung gia, nếu không có, vậy có thể dẫn tôi đi một chuyến sao?"
Bùa của cậu không thể cứu Nam Cung Kỳ một mạng, Nam Cung gia chỉ thừa lại vợ chồng Nam Cung Thiên, không quản bọn họ kết thù với ai, có phải trừng phạt đúng tội, Huyền Huyễn vẫn hy vọng có thể cứu lấy bọn họ.
Có lúc, chuộc tội không nên dùng cách tàn khốc như vậy.
"Vậy đi thôi."
"Trước ăn sáng đã."
Lòng Nguyệt Vũ ấm lên, giữa anh và Huyền Huyễn có lúc đã không cần lời nói.
"Ăn gì?"
"Bún thôn Trần."
Tiểu phượng hoàng như cao dán dán lên người sóc chuột, thân mật dị thường, chọc cho tiểu hồ ly cũng như cái đuôi bám riết theo sau.
Cảnh này, không chỉ Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ cười ngã, cả Vu Diêu cũng nhịn không được thấy buồn cười.
Nhờ Vu Diêu chiếu cố bọn sóc chuột xong, Huyền Huyễn theo Nguyệt Vũ ra ngoài.
Thấy Huyền Huyễn muốn đi, tiểu phượng hoàng không tha rời khỏi người sóc chuột, lung lay xiêu vẹo bay về chỗ Huyền Huyễn.
Sóc chuột và tiểu hồ ly không hẹn mà cùng thở ra một hơi.
Cao dán rớt rồi.
Kích động khó nén Đường Mẫn đột nhiên toàn thân co quắp hôn mê bất tỉnh, nhìn thần thái cử chỉ, thống khổ của cô và thâm tình không hiểu dành cho Nam Cung Đường không giống là giả, nếu giả, vậy Đường Mẫn thâm trầm hơn bề ngoài rất nhiều.
Nguyệt Vũ nói: "Sơ bộ chẩn đoán Đường Mẫn mắc chứng tinh thần phân liệt, bình thường vẫn là Đường Mẫn, khi không bình thường lại là một người khác."
"Tam Nhi, khó được em biết nói nhảm." Miêu Mộ Thanh trêu chọc.
Nguyệt Vũ nhún vai, "Hoặc anh có thể nói cô ta bị quỷ nhập tràng."
Lâu ngày bên Huyền Huyễn, tư duy của Nguyệt Vũ cũng bị đồng hóa.
"Há, quỷ gì?"
Nguyệt Vũ ngẫm lại, "Lục Cúc Anh."
"Vợ Nam Cung Đường?" Miêu Mộ Linh ngạc nhiên, "Sao em nhớ tới cô ta?"
Nguyệt Vũ nhướng mày, "Đường Mẫn thất thường bắt đầu từ một năm trước, vừa lúc một năm trước Lục Cúc Anh khó sinh mà chết."
Đường Mẫn và Lục Cúc Anh là hai người chưa từng gặp nhau, nhưng vì Nam Cung Đường, mà trùng hợp liên hệ với nhau.
Miêu Mộ Thanh trầm ngâm: "Nghe em nói vậy, cũng không phải hoàn toàn không khả năng."
"Vậy có nên giữ lại Đường Mẫn không?" Miêu Mộ Linh hỏi.
Đường Trọng Hoành dị thường sủng ái cô con gái xấu xí Đường Mẫn, từ khi Đường Mẫn mất tích, ông như kiến bò trên chảo nóng, suýt nữa giết tới cửa tóm áo Nam Cung Thiên đòi người.
"Gọi Đường Trọng Hoành tới nhận người." Miêu Mộ Thanh nói với Đoạn Ảnh bên cạnh.
"Không cần chứng thực Đường Mẫn có phải Lục Cúc Anh không?"
Miêu Mộ Thanh nhạt nói: "Chuyện này không cần chúng ta làm."
Miêu Mộ Linh rõ ràng, "Đường Trọng Hoành."
Đường Trọng Hoành không thể nhìn không ra Đường Mẫn dị thường, lấy sủng nịch ông dành cho Đường Mẫn tất nhiên sẽ tìm cách trị liệu, lúc này chỉ cần cung cấp đầu mối, kết quả bọn họ muốn biết Đường Trọng Hoành tự nhiên cho ra đáp án.
"Còn không tính rất ngốc, mấy đứa đã đi gặp Nam Cung Đường, có phát hiện gì không?"
Nguyệt Vũ đơn giản kể lại tình huống, cuối cùng có kết luận: "Nam Cung Đường còn sống, thậm chí nói không chừng cái chết của bọn Nam Cung Đồng liên quan tới anh ta, Đại ca, giờ anh có thể nói cho em biết vì sao anh cố ý tới đây đi?"
Ngoài mặt Miêu Mộ Thanh nói là tới bắt Miêu Mộ Linh, nhưng Nguyệt Vũ thủy chung cảm thấy đó chỉ là lấy cớ, Đại ca là một người rất lãnh tĩnh, trước khi làm chuyện gì anh ấy đều sẽ suy tính một phen, xưa nay không tùy tâm sở dục.
"Muốn anh nói?"
Có một thằng em rất thông minh tựa như không có bí mật. Miêu Mộ Thanh thầm than.
Nguyệt Vũ mắt trợn trắng, "Giờ lại đến phiên anh nói nhảm."
Miêu Mộ Linh nói: "Chỉ có em không nói nhảm."
"Đó là vì không cho em nói, bằng không em nói còn nhiều hơn anh và Tam Nhi." Miêu Mộ Thanh mắng, "Được rồi, kỳ thực chủ yếu là anh tới bắt em về giam lại."
"Giam lại? Đại ca anh nghiêm túc?"
"Không phải giam em."
"Giam tiểu đệ? Vì sao?" Miêu Mộ Linh ngạc nhiên.
Miêu Mộ Thanh không đáp.
Nguyệt Vũ nhìn Miêu Mộ Thanh không giống nói giỡn nửa ngày mới đáp: "Tùy anh."
"Tiểu Nguyệt hẳn đã dậy, em về đây."
Miêu Mộ Linh đứng bất động, nhìn Nguyệt Vũ cứ thế vẫy tay rời đi, môi anh giật giật, không biết nên nói gì.
Những năm gần đây anh em bọn họ tuy không thường gặp nhau, nhưng cảm tình không xa cách, cái cảnh không lời gì để nói như vậy còn thật là lần đầu tiên.
Miêu Mộ Linh nhíu mày, nhìn Miêu Mộ Thanh muốn nói lại thôi.
"Có gì thì nói."
"Anh thật tính giam tiểu đệ?"
"Em cho rằng đây là lời nói đùa?"
Miêu Mộ Thanh rất hiếm khi nói đùa, thông thường nếu anh nói vậy chính là chết người.
"Tiểu đệ hình như không vui." Miêu Mộ Linh ý chỉ.
"Không."
"Anh chắc chắn?"
Tuy phản ứng vừa rồi của Nguyệt Vũ không xem như giận, nhưng ít ra thằng bé cũng buồn bực.
Miêu Mộ Thanh tiềm thức sờ ngọc kỳ lân trong áo, "Vì nó là em trai chúng ta."
...
"Miêu Mộ Linh chưa dậy sao?" Ngồi đơ nửa giờ, Vu Diêu cuối cùng nhịn không được hỏi Huyền Huyễn đang xổm trên đất không biết làm gì.
Cửa phòng bị đóng, nhìn không được bên trong có người hay không.
"Anh em bọn họ đã ra ngoài." Huyền Huyễn thuận miệng đáp.
"Cậu làm gì?"
Ra vẻ anh ngồi ở đây bao lâu Huyền Huyễn cũng xổm bấy lâu.
"Đùa phượng hoàng."
Đùa, đùa phượng hoàng? Vu Diêu có chút không rõ.
"Nhìn, đáng yêu không?"
Huyền Huyễn cho Vu Diêu xem cục bông đỏ trong lòng bàn tay.
Rực đỏ như lửa, nhỏ nhắn nũng nịu.
Xác thực đáng yêu, chỉ là rất giống gà con mới ấp.
Sóc chuột ai oán nhìn sinh vật lai lịch không rõ này, sầu.
Đối tượng tranh sủng lại nhiều một cái.
Huyền Huyễn đặt tiểu phượng hoàng đứng còn bất ổn vào lòng bàn tay, tiểu phượng hoàng xiêu vẹo nhảy nhót, vỗ cánh bay về phía sóc chuột.
Sóc chuột dấy lên tinh thần, tính đánh nhau sao? Tôi sẽ không sợ đậu đinh như cậu.
Huyền Huyễn sờ tiểu phượng hoàng, cười dài nói: "Tiểu Hoa, tiểu phượng hoàng thích mày đấy."
Lời vừa nói ra, lập tức đổi lấy tiểu hồ ly căm thù, hai chữ tình địch boong boong vang!
Thích tôi là tốt, nhưng tranh sủng với tôi lại không tốt, cục bông đỏ này rốt cuộc là trung hay gian? Sóc chuột quấn quýt.
Chế tạo "mầm tai vạ" Huyền Huyễn hớn hở, tiểu phân tranh là thú sự.
Nghe tiếng mở cửa, cậu đứng dậy, thuận thế để tiểu phượng hoàng lên người sóc chuột.
"Về rồi. Sao vậy?" Huyền Huyễn mẫn cảm cảm giác được Nguyệt Vũ tựa hồ có chút buồn bực.
Nguyệt Vũ sờ mặt, "Có vài việc nghĩ không rõ."
"Vậy thì đừng nghĩ."
Nguyệt Vũ bật cười.
"Tới chỗ Nam Cung Thiên?"
"Không."
"Tôi còn cho rằng anh đã tới Nam Cung gia, nếu không có, vậy có thể dẫn tôi đi một chuyến sao?"
Bùa của cậu không thể cứu Nam Cung Kỳ một mạng, Nam Cung gia chỉ thừa lại vợ chồng Nam Cung Thiên, không quản bọn họ kết thù với ai, có phải trừng phạt đúng tội, Huyền Huyễn vẫn hy vọng có thể cứu lấy bọn họ.
Có lúc, chuộc tội không nên dùng cách tàn khốc như vậy.
"Vậy đi thôi."
"Trước ăn sáng đã."
Lòng Nguyệt Vũ ấm lên, giữa anh và Huyền Huyễn có lúc đã không cần lời nói.
"Ăn gì?"
"Bún thôn Trần."
Tiểu phượng hoàng như cao dán dán lên người sóc chuột, thân mật dị thường, chọc cho tiểu hồ ly cũng như cái đuôi bám riết theo sau.
Cảnh này, không chỉ Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ cười ngã, cả Vu Diêu cũng nhịn không được thấy buồn cười.
Nhờ Vu Diêu chiếu cố bọn sóc chuột xong, Huyền Huyễn theo Nguyệt Vũ ra ngoài.
Thấy Huyền Huyễn muốn đi, tiểu phượng hoàng không tha rời khỏi người sóc chuột, lung lay xiêu vẹo bay về chỗ Huyền Huyễn.
Sóc chuột và tiểu hồ ly không hẹn mà cùng thở ra một hơi.
Cao dán rớt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất