Chương 651: Phiên ngoại – happy new year & valentine"s day huyền huyễn & nguyệt vũ
Mấy ngày Tết, thời tiết rất lạnh, gió Bắc gào thét.
Chứng làm biếng phát tác Huyền Huyễn không có hứng thú ra ngoài, cả việc mua đồ nấu cơm cũng toàn quyền giao cho Tiểu Thỏ và Huyền Giáng Hồng phụ trách, cậu chỉ ở cạnh cho ý kiến, thích ý cực kỳ.
Nhìn Huyền đại sư lười biếng ôm laptop nằm trên sô pha chơi game, sóc chuột nghiêng đầu, nhảy lên người cậu.
Huyền Huyễn rút thời gian sờ nó một cái, tiếp tục chơi.
Sóc chuột xèo xèo gọi hai tiếng, bất mãn.
"Làm chi? Muốn chơi thì tìm tiểu hồ ly, nếu không còn có Tiểu Miêu, Tiểu Tiểu Lục."
Sóc chuột nhìn Tiểu Tiểu Lục cuộn mình trong ấm rương không biết ngủ đông hay ngủ xuân, lại nhìn mèo vàng kề cạnh cún đen ngủ ngủ trong góc, lại nhìn tiểu hồ ly xổm bên chân Huyền Huyễn ngủ, buồn, toàn là ngủ, không có cái nào tỉnh.
Vừa rồi sóc chuột đã đi quấy rầy tiểu hồ ly, thế nhưng tiểu hồ ly chỉ là liếm mũi nó một cái đã không quản.
Thời tiết rét lạnh như vậy, hệ thống sưởi trong nhà sung túc, đích xác rất thích hợp ngủ nướng, thế nhưng sóc chuột ngủ không được, tinh thần nó tốt như là bị Huyền Huyễn rót cả nồi cà phê đắng, nó buồn, nó chán, cho nên chỉ có thể tìm Huyền Huyễn tỉnh như nó chơi.
Sóc chuột cọ má Huyền Huyễn, gọi hai tiếng.
Huyền Huyễn cuối cùng dời mắt khỏi laptop, cậu nhìn đầy nhà các tiểu động vật khò khè ngủ, rồi nghiêng đầu nhìn sóc chuột dùng đôi mắt đen láy chằm chằm mình trên vai, nửa ngày, nói: "Tiểu Hoa, sao mày không ngủ đông? Sóc nên ngủ đông đi? Nhìn, tiểu hồ ly cũng ngủ thiên hôn địa ám."
Xèo xèo! Ngủ không được! Buồn!
Huyền Huyễn nhéo nó xuống, dùng ngón tay gãi cằm nó, "Nếu sợ buồn, vừa rồi Tiểu Thỏ hỏi mày có muốn ra ngoài với bọn họ không, mày lại lắc đầu."
Sóc chuột run rẩy, bên ngoài lạnh, tôi không thèm!
"Nguyệt Vũ đâu?" Huyền Huyễn vừa rồi vẫn chơi game, không để ý tới Nguyệt Vũ.
Sóc chuột nhìn về phía thư phòng gọi một tiếng, nó vừa rồi đi tìm Nguyệt Vũ, thấy anh bận rộn trong thư phòng cũng xấu hổ quấy rầy.
"Anh ta làm gì trong thư phòng?"
Chi, không biết!
Huyền Huyễn sờ sóc chuột, nhìn về phía thư phòng, ngẫm lại, bật một game đua xe, "Nè, buồn thì chơi đi, tao đi xem Nguyệt Vũ làm gì."
Đơn giản chỉ cách thao tác, làm mẫu một lần, Huyền Huyễn đã ném bay nó, rảo bước về phía thư phòng tìm Nguyệt Vũ.
Sóc chuột nhạc, một vuốt ấn mouse, một vuốt ấn phím đi, chơi bất diệc nhạc hồ, chơi một hồi, lần thứ năm tông xe bỏ mình sóc chuột không chơi nữa, nó nhìn lại, chạy đến cạnh tiểu hồ ly, miễn cưỡng liếm tỉnh tiểu hồ ly xong, một hơi cắn tiểu hồ ly kéo tới cạnh laptop, xèo xèo mi phi sắc vũ giải thích một phen, rồi gọi tiểu hồ ly khống chế phím đi, mình thì ấn mouse bắt đầu vòng mới, dùng cách này, số lần chết trái lại giảm dần, chơi chết hai lần, tiểu hồ ly cũng tỉnh, lên tinh thần, cùng sóc chuột một cái ấn phím đi, một cái ấn mouse, đấu đá lung tung, bão xe vui vẻ.
"Làm gì vậy?"
Trong thư phòng, Nguyệt Vũ vùi đầu giữa một đống văn kiện, anh duỗi cái eo lười, "Giúp Đại ca xử lý tư liệu."
"Tôi có thể xem sao?" Huyền Huyễn hỏi.
"Tùy tiện."
Huyền Huyễn tiện tay cầm lấy một phần mở ra, "Không hiểu."
"Đây là báo biểu tài vụ xí nghiệp chế thuốc dưới tay Miêu gia." Nguyệt Vũ giải thích.
Huyền Huyễn nhìn anh, "Gia tộc các anh làm ăn rất lớn?"
"Là cực lớn."
"Tốt lắm, cùng anh áo cơm vô ưu, chúng ta xem lúc nào đổi khu nhà cấp cao ở đi." Huyền Huyễn nói đùa.
Nguyệt Vũ quay người ôm cậu, hôn một cái, "Cho dù đổi khu nhà cấp cao, tôi thấy Tiểu Nguyệt vẫn sẽ thích ở đây."
"Rất hiểu tôi, đã anh bận, tôi không quấy rầy."
"Không bận, mấy ngày nữa gửi cho Đại ca cũng được, nếu không, chúng ta ra ngoài chơi, mấy ngày nay tôi đều thấy cậu buồn trong nhà."
"Không đi, lạnh."
"Tiểu Nguyệt lười thật."
Huyền Huyễn duỗi tay vào quần áo Nguyệt Vũ làm ấm, "Gọi bọn Tiểu Khả tới ăn cơm đi, tuy đứa em gái này chưa gả, nhưng không khác gì đã gả, Tết cũng không về nhà, ba mươi gọi nó về ăn bữa cơm, lạnh như vậy, ăn lẩu, không cần phí sức."
"Tiểu Nguyệt thích là được."
"Đúng rồi, suýt nữa quên một chuyện. Anh bận đi, không cần quản tôi."
Bị ném sang bên Nguyệt Vũ đầy đầu sương mù, Tiểu Nguyệt tính làm gì?
Bị gợi lên lòng hiếu kỳ anh theo ra thư phòng, khi thấy sóc chuột và tiểu hồ ly chơi laptop trên sô pha, thầm kinh ngạc, ở với Huyền Huyễn càng lâu, sóc chuột càng là có linh tính.
Cửa sổ sát đất bị mở, Nguyệt Vũ ra sân thượng, Huyền Huyễn đang bày hương án, trên bàn gỗ nhỏ để đầy những thứ kỳ kỳ quái quái, thấy được nhất là mấy xấp minh tệ dày cộm và mười mấy cái kim nguyên bảo vàng mười.
"Tiểu Nguyệt, cậu đang làm gì?" Nguyệt Vũ nhịn không được hỏi.
Huyền Huyễn tặc tặc nói: "Chúc Tết Tiểu Diêm Vương, đánh tốt quan hệ với Địa Phủ, ngày sau làm việc phương tiện nhiều."
Nguyệt Vũ trợn tròn mắt, chúc Tết thằng nhóc sắc kia?
Khi đang ngẩn ra, giữa không trung đã vang lên giọng của Tiểu Diêm Vương: "Ta còn cho là ai biết điều hiếu kính lão nhân gia ta, thì ra là mỹ nam, trước hôn một cái!"
...
Chứng làm biếng phát tác Huyền Huyễn không có hứng thú ra ngoài, cả việc mua đồ nấu cơm cũng toàn quyền giao cho Tiểu Thỏ và Huyền Giáng Hồng phụ trách, cậu chỉ ở cạnh cho ý kiến, thích ý cực kỳ.
Nhìn Huyền đại sư lười biếng ôm laptop nằm trên sô pha chơi game, sóc chuột nghiêng đầu, nhảy lên người cậu.
Huyền Huyễn rút thời gian sờ nó một cái, tiếp tục chơi.
Sóc chuột xèo xèo gọi hai tiếng, bất mãn.
"Làm chi? Muốn chơi thì tìm tiểu hồ ly, nếu không còn có Tiểu Miêu, Tiểu Tiểu Lục."
Sóc chuột nhìn Tiểu Tiểu Lục cuộn mình trong ấm rương không biết ngủ đông hay ngủ xuân, lại nhìn mèo vàng kề cạnh cún đen ngủ ngủ trong góc, lại nhìn tiểu hồ ly xổm bên chân Huyền Huyễn ngủ, buồn, toàn là ngủ, không có cái nào tỉnh.
Vừa rồi sóc chuột đã đi quấy rầy tiểu hồ ly, thế nhưng tiểu hồ ly chỉ là liếm mũi nó một cái đã không quản.
Thời tiết rét lạnh như vậy, hệ thống sưởi trong nhà sung túc, đích xác rất thích hợp ngủ nướng, thế nhưng sóc chuột ngủ không được, tinh thần nó tốt như là bị Huyền Huyễn rót cả nồi cà phê đắng, nó buồn, nó chán, cho nên chỉ có thể tìm Huyền Huyễn tỉnh như nó chơi.
Sóc chuột cọ má Huyền Huyễn, gọi hai tiếng.
Huyền Huyễn cuối cùng dời mắt khỏi laptop, cậu nhìn đầy nhà các tiểu động vật khò khè ngủ, rồi nghiêng đầu nhìn sóc chuột dùng đôi mắt đen láy chằm chằm mình trên vai, nửa ngày, nói: "Tiểu Hoa, sao mày không ngủ đông? Sóc nên ngủ đông đi? Nhìn, tiểu hồ ly cũng ngủ thiên hôn địa ám."
Xèo xèo! Ngủ không được! Buồn!
Huyền Huyễn nhéo nó xuống, dùng ngón tay gãi cằm nó, "Nếu sợ buồn, vừa rồi Tiểu Thỏ hỏi mày có muốn ra ngoài với bọn họ không, mày lại lắc đầu."
Sóc chuột run rẩy, bên ngoài lạnh, tôi không thèm!
"Nguyệt Vũ đâu?" Huyền Huyễn vừa rồi vẫn chơi game, không để ý tới Nguyệt Vũ.
Sóc chuột nhìn về phía thư phòng gọi một tiếng, nó vừa rồi đi tìm Nguyệt Vũ, thấy anh bận rộn trong thư phòng cũng xấu hổ quấy rầy.
"Anh ta làm gì trong thư phòng?"
Chi, không biết!
Huyền Huyễn sờ sóc chuột, nhìn về phía thư phòng, ngẫm lại, bật một game đua xe, "Nè, buồn thì chơi đi, tao đi xem Nguyệt Vũ làm gì."
Đơn giản chỉ cách thao tác, làm mẫu một lần, Huyền Huyễn đã ném bay nó, rảo bước về phía thư phòng tìm Nguyệt Vũ.
Sóc chuột nhạc, một vuốt ấn mouse, một vuốt ấn phím đi, chơi bất diệc nhạc hồ, chơi một hồi, lần thứ năm tông xe bỏ mình sóc chuột không chơi nữa, nó nhìn lại, chạy đến cạnh tiểu hồ ly, miễn cưỡng liếm tỉnh tiểu hồ ly xong, một hơi cắn tiểu hồ ly kéo tới cạnh laptop, xèo xèo mi phi sắc vũ giải thích một phen, rồi gọi tiểu hồ ly khống chế phím đi, mình thì ấn mouse bắt đầu vòng mới, dùng cách này, số lần chết trái lại giảm dần, chơi chết hai lần, tiểu hồ ly cũng tỉnh, lên tinh thần, cùng sóc chuột một cái ấn phím đi, một cái ấn mouse, đấu đá lung tung, bão xe vui vẻ.
"Làm gì vậy?"
Trong thư phòng, Nguyệt Vũ vùi đầu giữa một đống văn kiện, anh duỗi cái eo lười, "Giúp Đại ca xử lý tư liệu."
"Tôi có thể xem sao?" Huyền Huyễn hỏi.
"Tùy tiện."
Huyền Huyễn tiện tay cầm lấy một phần mở ra, "Không hiểu."
"Đây là báo biểu tài vụ xí nghiệp chế thuốc dưới tay Miêu gia." Nguyệt Vũ giải thích.
Huyền Huyễn nhìn anh, "Gia tộc các anh làm ăn rất lớn?"
"Là cực lớn."
"Tốt lắm, cùng anh áo cơm vô ưu, chúng ta xem lúc nào đổi khu nhà cấp cao ở đi." Huyền Huyễn nói đùa.
Nguyệt Vũ quay người ôm cậu, hôn một cái, "Cho dù đổi khu nhà cấp cao, tôi thấy Tiểu Nguyệt vẫn sẽ thích ở đây."
"Rất hiểu tôi, đã anh bận, tôi không quấy rầy."
"Không bận, mấy ngày nữa gửi cho Đại ca cũng được, nếu không, chúng ta ra ngoài chơi, mấy ngày nay tôi đều thấy cậu buồn trong nhà."
"Không đi, lạnh."
"Tiểu Nguyệt lười thật."
Huyền Huyễn duỗi tay vào quần áo Nguyệt Vũ làm ấm, "Gọi bọn Tiểu Khả tới ăn cơm đi, tuy đứa em gái này chưa gả, nhưng không khác gì đã gả, Tết cũng không về nhà, ba mươi gọi nó về ăn bữa cơm, lạnh như vậy, ăn lẩu, không cần phí sức."
"Tiểu Nguyệt thích là được."
"Đúng rồi, suýt nữa quên một chuyện. Anh bận đi, không cần quản tôi."
Bị ném sang bên Nguyệt Vũ đầy đầu sương mù, Tiểu Nguyệt tính làm gì?
Bị gợi lên lòng hiếu kỳ anh theo ra thư phòng, khi thấy sóc chuột và tiểu hồ ly chơi laptop trên sô pha, thầm kinh ngạc, ở với Huyền Huyễn càng lâu, sóc chuột càng là có linh tính.
Cửa sổ sát đất bị mở, Nguyệt Vũ ra sân thượng, Huyền Huyễn đang bày hương án, trên bàn gỗ nhỏ để đầy những thứ kỳ kỳ quái quái, thấy được nhất là mấy xấp minh tệ dày cộm và mười mấy cái kim nguyên bảo vàng mười.
"Tiểu Nguyệt, cậu đang làm gì?" Nguyệt Vũ nhịn không được hỏi.
Huyền Huyễn tặc tặc nói: "Chúc Tết Tiểu Diêm Vương, đánh tốt quan hệ với Địa Phủ, ngày sau làm việc phương tiện nhiều."
Nguyệt Vũ trợn tròn mắt, chúc Tết thằng nhóc sắc kia?
Khi đang ngẩn ra, giữa không trung đã vang lên giọng của Tiểu Diêm Vương: "Ta còn cho là ai biết điều hiếu kính lão nhân gia ta, thì ra là mỹ nam, trước hôn một cái!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất