Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây
Chương 73: Chúng ta sẽ ra nước ngoài kết hôn
"Lễ Quốc Khánh các cậu có về nhà không?" Nguyễn Dung quay đầu hỏi.
Phương Khôn và Lục Tri đều đang đọc sách, Sài Phong Duệ đang chơi game.
"Không về." Phương Khôn là người đầu tiên trả lời Nguyễn Dung, nhà Phương Khôn vừa hẻo lánh vừa xa xôi, ngồi xe phiền phức lại tốn thời gian, chi bằng ở lại trường giết thời gian trong thư viện.
Sài Phong Duệ bớt thời giờ trả lời Nguyễn Dung một câu, "Chắc chắn phải về rồi, Quốc Khánh này tôi muốn ra nước ngoài chơi."
Trong lời nói tràn ngập khoe khoang.
Nhưng ba người khác trong phòng không hề phản ứng lại sự khoe khoang của cậu ta, Nguyễn Dung đâu muốn nghe hai người bọn họ trả lời, cậu ta chủ yếu muốn biết Lục Tri có về hay không.
"Lục Tri, còn cậu thì sao?" Nguyễn Dung thấy Lục Tri không nói gì, cố ý hỏi lại lần nữa.
Lục Tri ngẩng đầu lên khỏi sách, lạnh lùng nói: "Phải về."
Nguyễn Dung hơi thất vọng, cậu ta nghĩ rằng Lục Tri sẽ ở lại trường, dù sao lúc này mới vừa khai giảng không lâu, căn bản không cần phải đi tàu xe mệt nhọc về nhà, nếu Lục Tri ở lại trường thì cậu ta có thể đi ra ngoài chơi cùng Lục Tri một cách quang minh chính đại.
"Tôi còn tưởng cậu không về chứ, xem ra phòng này chỉ có tôi và Phương Khôn không về."
Gia đình Nguyễn Dung bảo cậu ta đừng lãng phí tiền ngồi xe, ở bên này học hành cho tốt.
"Này, Phương Khôn, Quốc Khánh cậu có ra ngoài chơi không? Thành phố B có không ít điểm du lịch đấy, tôi tính sẽ đi tham quan hết." Nguyễn Dung không còn cách nào, đành lấy lùi làm tiến, tìm một phượt thủ cũng được.
Phương Khôn lắc đầu nói: "Không đi."
Phương Khôn nói xong lại cúi đầu đọc sách, từ chối nói chuyện phiếm với Nguyễn Dung.
Nguyễn Dung nhìn Phương Khôn rồi lại nhìn Lục Tri, yên lặng mà than thở, trong phòng có hai học bá say mê học tập, làm cậu ta cũng ngại tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Hạng nhất và hạng hai điểm trúng tuyển chuyên ngành của bọn họ đều ở trong phòng ký túc này, hạng nhất là Lục Tri, hạng hai là Phương Khôn, điểm số của hai người sát nhau, hơn nữa ngay cả tính cách cũng là kiểu không thích nói chuyện.
Nguyễn Dung cũng không biết mình và Sài Phong Duệ trúng cái vận may gì mới có thể được phân vào cùng phòng với hai gã học bá đứng đầu chuyên ngành này.
"Tôi đi thư viện, cậu đi không?" Lục Tri quay đầu hỏi Phương Khôn.
Phương Khôn gật đầu, nói: "Ừ, cuốn sách tôi mượn tuần trước đã đọc xong rồi, đúng lúc muốn mang đi trả."
Vì thế hai người hẹn nhau đến thư viện, mặc dù Nguyễn Dung muốn mặt dày lết theo cùng, nhưng khi cậu ta nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người Lục Tri, nháy mắt cảm thấy dường như có một rào cản tự nhiên chắn giữa học bá và người phàm, Nguyễn Dung không chen vào được.
Rõ ràng mọi người đều học cùng một chuyên ngành, hơn nữa lúc này mới khai giảng không bao lâu, tại sao vấn đề hai người kia thảo luận, cậu ta hoàn toàn nghe không hiểu?
Kể từ khi khai giảng tới nay, người duy nhất có quan hệ không tồi với Lục Tri là Phương Khôn, vừa hay hai người có cùng sở thích và đều không phải là người nói nhiều, nói chuyện là nói thẳng trọng điểm, sau khi tan học cùng nhau thảo luận kiến thức cũng có thể cậu tới tôi lui.
"Xin lỗi, tôi nhận điện thoại." Lục Tri và Phương Khôn đang đi trên đường thì bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Phương Khôn cũng không để bụng gật đầu, cậu ta thấy vẻ mặt của Lục Tri lập tức trở nên dịu dàng vì cuộc gọi này, tựa như một cánh đồng đắm trong sương giá được làn gió xuân thổi qua.
Cậu ta hơi tò mò, người gọi điện cho Lục Tri là ai, nhưng suy nghĩ này chỉ trong nháy mắt như vậy mà thôi, quan hệ giữa Phương Khôn và Lục Tri cũng không thân đến mức có thể truy hỏi, nếu nghĩ xa hơn sẽ coi là mạo phạm Lục Tri.
"Lễ Quốc Khánh em sẽ về, không mệt ạ."
"Vâng, em vẫn chưa mua vé, khi nào mua em sẽ cho chú biết thời gian."
Bỗng nhiên khóe môi Lục Tri nhếch lên, nở nụ cười, nụ cười này làm cả người cậu đều trở nên sống động và xinh đẹp.
"Chú đừng thiến Tráng Tráng bây giờ, chờ thời tiết mát mẻ chút đã, hiện tại quá nóng, dễ bị nhiễm trùng."
"Nhóc này cũng đã học được cách phá hoại, lúc trước lá gan của nó rõ ràng nhỏ nhất."
Phương Khôn ở một bên nghe thấy giọng nói chứa ý cười của Lục Tri, không hiểu sao cảm thấy nếu như dáng vẻ này của Lục Tri bị nữ sinh trong lớp nhìn thấy, phỏng chừng họ sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Nói chuyện điện thoại xong, hai người cũng tới cửa thư viện, ý cười trên khóe môi Lục Tri còn chưa hoàn toàn tan, cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại chốc lát, quay đầu nói với Phương Khôn: "Xin lỗi, mèo con trong nhà làm hỏng đồ, vô tình nói chuyện lâu quá.". Hãy tìm đọc tгang chính ở — ????Ru ????????R????????eN.ⅴn —
Phương Khôn lắc đầu, thì ra là đang nói về chuyện nuôi mèo.
"Không có gì, nhà cậu nuôi mèo sao?"
Lục Tri gật đầu, nói: "Ừm, không phải là mèo thuần chủng, nhưng rất đáng yêu."
Phương Khôn nghĩ rằng hẳn là nhà Lục Tri nuôi giống mèo vô cùng đắt tiền được bán ở trại mèo, không ngờ lại là mèo ta.
"Nhà tôi cũng nuôi một con chó, tên là Đại Hoàng, Đại Hoàng còn giúp chúng tôi bắt được ăn trộm, rất lợi hại."
Bởi vì thú cưng trong nhà nên Lục Tri và Phương Khôn bất giác kéo gần khoảng cách.
Trên Tieba có người chụp ảnh Lục Tri và Phương Khôn cùng nhau ra vào thư viện, không ít người cảm thán hai tảng băng thật sự có thể làm bạn bè sao? Chẳng lẽ sẽ không biến thành tình cảnh xấu hổ mấy ngày cũng không nói được một câu sao?
Hơn nữa lại còn có tà giáo nói hai người bọn họ trông rất xứng đôi, bên dưới lập tức có người trả lời: Hai 1 ở bên nhau không có kết quả! 1 vốn đã không nhiều lắm rồi, không cần tiêu thụ nội bộ!
Nguyễn Dung vừa vặn lướt tới bình luận này, yên lặng ha ha một tiếng trong lòng, các chị em, đây không phải hai 1, mà đây là hai cây sắt thép, trai thẳng sắt thép đó!
Bằng không thì sao có thể không hề thương tiếc trước tiểu 0 thân thể mềm mại dễ đẩy ngã như cậu ta đây!
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến Quốc Khánh, Lục Tri mua vé xe buổi chiều hôm trước Quốc Khánh, đúng lúc chiều hôm đó bọn họ không có tiết học.
Lục Tri không mang theo hành lý gì, chỉ mặc quần áo gọn nhẹ về nhà, mới ra khỏi nhà ga đã nhìn thấy Hạ Kiến Vi cách đó không xa.
Hạ Kiến Vi khoác mây mờ buổi ráng chiều đi về phía cậu.
Rõ ràng mới khoảng một tháng không gặp mặt mà Lục Tri lại như đã rất lâu rồi không gặp Hạ Kiến Vi. Cậu còn chưa kịp nói gì thì Hạ Kiến Vi đã ôm chặt cậu, nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên cổ cậu bằng đôi môi ấm áp, rồi buông cậu ra.
"Hoan nghênh về nhà."
Mặt mày lạnh lẽo của Lục Tri được truyền độ ấm, "Ừm, em đã về."
Khi cả hai vừa lên xe, Hạ Kiến Vi đã nhào qua hôn Lục Tri, Lục Tri ôm eo anh, nhiệt tình đáp lại.
Nếu không phải lý trí kéo Hạ Kiến Vi lại thì anh thật sự muốn làm chính sự với Lục Tri ở chỗ này.
Lục Tri đẩy anh ra, Hạ Kiến Vi mới không tình nguyện tách khỏi cậu, hơi thở của cả hai vấn vít bên nhau, bốn mắt nhìn nhau, Lục Tri nâng tay khẽ vuốt ve mặt mày Hạ Kiến Vi, giọng nói hơi khàn khàn, "Em rất nhớ chú."
Hạ Kiến Vi nắm lấy tay cậu, nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay cậu một cái, "Tôi cũng vậy."
Lục Tri vươn tay kéo anh lại, để Hạ Kiến Vi cúi xuống nằm sấp trên người mình, cậu ôm chặt lấy Hạ Kiến Vi, hai trái tim mạnh mẽ và đầy sức sống áp vào nhau không một kẽ hở, cảm nhận được nhịp đập của nhau.
Cả hai ôm nhau trong xe một hồi, lúc này mới lái xe trở về.
"Đây không phải là đường về nhà em." Lục Tri phát hiện cảnh vật bên ngoài không đúng, cậu còn chưa đến mức mới rời đi một tháng mà đã không biết đường.
Hạ Kiến Vi đúng lý hợp tình nói: "Đúng vậy, đây là đường đến chỗ tôi."
Lục Tri quay đầu nhìn chằm chằm anh, "Chú Hạ, nôn nóng muốn đưa em về như vậy, muốn làm sao?"
Khóe môi Hạ Kiến Vi nhếch lên, "Muốn."
Lục Tri sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại đây là Hạ Kiến Vi đang nói chuyện bậy bạ với mình.
"Đưa em về nhà đi, ba em ở nhà một mình." Lục Tri có thể hiểu tâm tư của Hạ Kiến Vi, cậu cũng đã không gặp Hạ Kiến Vi từng ấy thời gian, cũng muốn dính một chỗ với Hạ Kiến Vi, nhưng cậu không thể có vợ quên ba được.
Hạ Kiến Vi gõ vô lăng, nói: "Em suy nghĩ nhiều rồi, em mới vừa đi là Chương Cư Bạch đã tha thầy Lục đi rồi, em có về cũng chỉ là một cái tổ trống thôi, không bằng đến Động Bàn Tơ của tôi sung sướng."
Lục Tri ngẩn người nhìn Hạ Kiến Vi, mi tâm cậu nhíu lại, nhưng lập tức nhẹ nhõm giãn ra.
Xem ra không phải cậu có vợ quên ba, mà là ba cậu có vợ quên con.
"Haizz..." Lục Tri thở dài một hơi.
"Sao vậy?" Hạ Kiến Vi hiếm khi nghe thấy Lục Tri thở dài, quan tâm hỏi.
"Bắp cải trắng dưới đất vàng; hai ba tuổi đã mồ côi mẹ; ở với cha vẫn tốt; chỉ sợ cha cưới mẹ kế..." *
(lướt lên đầu chương để nghe)
Hạ Kiến Vi: "..."
Còn hát nữa chứ.
"Tôi cảm thấy mình nên ghi âm lại, gửi cho thầy Lục và Chương Cư Bạch nghe một chút."
Lục Tri mặt mày cong cong nhìn anh, đôi mắt phượng vừa xinh đẹp lại sáng ngời.
Hạ Kiến Vi nhìn đến thất thần, lẩm bẩm: "Biết ngay là em ghẹo tôi, ghẹo rồi lại không cho dập lửa."
"Chú nói gì?" Lục Tri không nghe rõ lời Hạ Kiến Vi lẩm bẩm.
Hạ Kiến Vi cố ý lớn tiếng nói: "Tôi nói, không cưới chớ ghẹo."
Không nghe thấy Lục Tri trả lời, Hạ Kiến Vi quay đầu nhìn, Lục Tri vậy mà lại đang nghiêm túc suy nghĩ sâu xa, bỗng cậu ngước mắt chăm chú nhìn Hạ Kiến Vi.
"Em mới mười tám tuổi, tuổi quá nhỏ, không cưới được."
Hạ Kiến Vi á khẩu, nhưng Lục Tri đột nhiên quăng một quả bom dưới tình huống anh không hề phòng bị.
"Vậy nên, chờ em một chút được không? Chờ em lớn lên, chờ em sóng vai cùng chú, chúng ta sẽ ra nước ngoài kết hôn."
Hạ Kiến Vi lái xe đến một bên rồi dừng lại, tắt máy, anh cảm thấy trạng thái hiện tại của mình không có cách nào lái xe được.
Sau một lúc im lặng, Hạ Kiến Vi quay đầu nhìn Lục Tri, khi anh chạm phải đôi mắt Lục Tri, trong lòng anh chấn động, Lục Tri nghiêm túc.
Cổ họng Hạ Kiến Vi thắt lại, nhất thời không nói nên lời, một người đã hai mươi tám tuổi như anh lại hơi muốn khóc?
Không cần biết tương lai sẽ thật sự có một ngày như vậy hay không, nhưng ít nhất hiện tại, vào giờ phút này, Lục Tri thật lòng muốn kết hôn với anh, vậy là đủ rồi.
Mắt Hạ Kiến Vi đỏ hoe, nở một nụ cười rạng rỡ, "Được."
Đồng tử của Lục Tri giãn ra, nắm lấy tay Hạ Kiến Vi, đặt vào lòng bàn tay anh một nụ hôn.
...
Một tiếng "Rầm" lớn vang lên, đánh thức Tráng Tráng, nó đột ngột ngóc đầu dậy, hóa ra là nhân viên xúc phân của nó lại đang liếm lông cho thú hai chân* của anh.
(ở chương 68 mình bị nhầm với con thú gì đã tuyệt chủng ấy, chính xác là con người nha, cũng chính là con thú hai chân trong mắt Tráng Tráng =)))
Tráng Tráng nằm lại, nó liếm liếm móng vuốt của mình, ngáp một cái.
Nhân viên xúc phân và thú hai chân của anh nghiêng ngả lảo đảo vào phòng, lại một tiếng đóng sầm cửa vang lên, Tráng Tráng lắc bộ lông của nó, đi đến chậu nước uống chút nước rồi lại ngủ tiếp.
Hôm nay nhân viên xúc phân lại quên cho nó ăn, Tráng Tráng đói không chịu nổi, ngựa quen đường cũ chạy tới cào cửa, chỉ là người mở cửa ra không phải là nhân viên xúc phân nhà nó, mà là thú hai chân của nhân viên xúc phân, là một con thú hai chân xinh đẹp, trên người cậu tràn ngập mùi hương của xẻng xúc phân.
"Nhóc con, mày đói bụng sao?" Thú hai chân xinh đẹp bế nó lên.
"Suỵt, chúng ta nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức chủ của mày." Nói rồi cậu ôm nó đi xuống lầu.
"Meo~" Tráng Tráng ngửi được mùi hương trên người cậu.
Thì ra bọn họ không phải liếm lông, mà là giao phối*.
(đang góc nhìn của Tráng Tráng nên vậy đó =)))
Phương Khôn và Lục Tri đều đang đọc sách, Sài Phong Duệ đang chơi game.
"Không về." Phương Khôn là người đầu tiên trả lời Nguyễn Dung, nhà Phương Khôn vừa hẻo lánh vừa xa xôi, ngồi xe phiền phức lại tốn thời gian, chi bằng ở lại trường giết thời gian trong thư viện.
Sài Phong Duệ bớt thời giờ trả lời Nguyễn Dung một câu, "Chắc chắn phải về rồi, Quốc Khánh này tôi muốn ra nước ngoài chơi."
Trong lời nói tràn ngập khoe khoang.
Nhưng ba người khác trong phòng không hề phản ứng lại sự khoe khoang của cậu ta, Nguyễn Dung đâu muốn nghe hai người bọn họ trả lời, cậu ta chủ yếu muốn biết Lục Tri có về hay không.
"Lục Tri, còn cậu thì sao?" Nguyễn Dung thấy Lục Tri không nói gì, cố ý hỏi lại lần nữa.
Lục Tri ngẩng đầu lên khỏi sách, lạnh lùng nói: "Phải về."
Nguyễn Dung hơi thất vọng, cậu ta nghĩ rằng Lục Tri sẽ ở lại trường, dù sao lúc này mới vừa khai giảng không lâu, căn bản không cần phải đi tàu xe mệt nhọc về nhà, nếu Lục Tri ở lại trường thì cậu ta có thể đi ra ngoài chơi cùng Lục Tri một cách quang minh chính đại.
"Tôi còn tưởng cậu không về chứ, xem ra phòng này chỉ có tôi và Phương Khôn không về."
Gia đình Nguyễn Dung bảo cậu ta đừng lãng phí tiền ngồi xe, ở bên này học hành cho tốt.
"Này, Phương Khôn, Quốc Khánh cậu có ra ngoài chơi không? Thành phố B có không ít điểm du lịch đấy, tôi tính sẽ đi tham quan hết." Nguyễn Dung không còn cách nào, đành lấy lùi làm tiến, tìm một phượt thủ cũng được.
Phương Khôn lắc đầu nói: "Không đi."
Phương Khôn nói xong lại cúi đầu đọc sách, từ chối nói chuyện phiếm với Nguyễn Dung.
Nguyễn Dung nhìn Phương Khôn rồi lại nhìn Lục Tri, yên lặng mà than thở, trong phòng có hai học bá say mê học tập, làm cậu ta cũng ngại tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Hạng nhất và hạng hai điểm trúng tuyển chuyên ngành của bọn họ đều ở trong phòng ký túc này, hạng nhất là Lục Tri, hạng hai là Phương Khôn, điểm số của hai người sát nhau, hơn nữa ngay cả tính cách cũng là kiểu không thích nói chuyện.
Nguyễn Dung cũng không biết mình và Sài Phong Duệ trúng cái vận may gì mới có thể được phân vào cùng phòng với hai gã học bá đứng đầu chuyên ngành này.
"Tôi đi thư viện, cậu đi không?" Lục Tri quay đầu hỏi Phương Khôn.
Phương Khôn gật đầu, nói: "Ừ, cuốn sách tôi mượn tuần trước đã đọc xong rồi, đúng lúc muốn mang đi trả."
Vì thế hai người hẹn nhau đến thư viện, mặc dù Nguyễn Dung muốn mặt dày lết theo cùng, nhưng khi cậu ta nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người Lục Tri, nháy mắt cảm thấy dường như có một rào cản tự nhiên chắn giữa học bá và người phàm, Nguyễn Dung không chen vào được.
Rõ ràng mọi người đều học cùng một chuyên ngành, hơn nữa lúc này mới khai giảng không bao lâu, tại sao vấn đề hai người kia thảo luận, cậu ta hoàn toàn nghe không hiểu?
Kể từ khi khai giảng tới nay, người duy nhất có quan hệ không tồi với Lục Tri là Phương Khôn, vừa hay hai người có cùng sở thích và đều không phải là người nói nhiều, nói chuyện là nói thẳng trọng điểm, sau khi tan học cùng nhau thảo luận kiến thức cũng có thể cậu tới tôi lui.
"Xin lỗi, tôi nhận điện thoại." Lục Tri và Phương Khôn đang đi trên đường thì bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Phương Khôn cũng không để bụng gật đầu, cậu ta thấy vẻ mặt của Lục Tri lập tức trở nên dịu dàng vì cuộc gọi này, tựa như một cánh đồng đắm trong sương giá được làn gió xuân thổi qua.
Cậu ta hơi tò mò, người gọi điện cho Lục Tri là ai, nhưng suy nghĩ này chỉ trong nháy mắt như vậy mà thôi, quan hệ giữa Phương Khôn và Lục Tri cũng không thân đến mức có thể truy hỏi, nếu nghĩ xa hơn sẽ coi là mạo phạm Lục Tri.
"Lễ Quốc Khánh em sẽ về, không mệt ạ."
"Vâng, em vẫn chưa mua vé, khi nào mua em sẽ cho chú biết thời gian."
Bỗng nhiên khóe môi Lục Tri nhếch lên, nở nụ cười, nụ cười này làm cả người cậu đều trở nên sống động và xinh đẹp.
"Chú đừng thiến Tráng Tráng bây giờ, chờ thời tiết mát mẻ chút đã, hiện tại quá nóng, dễ bị nhiễm trùng."
"Nhóc này cũng đã học được cách phá hoại, lúc trước lá gan của nó rõ ràng nhỏ nhất."
Phương Khôn ở một bên nghe thấy giọng nói chứa ý cười của Lục Tri, không hiểu sao cảm thấy nếu như dáng vẻ này của Lục Tri bị nữ sinh trong lớp nhìn thấy, phỏng chừng họ sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Nói chuyện điện thoại xong, hai người cũng tới cửa thư viện, ý cười trên khóe môi Lục Tri còn chưa hoàn toàn tan, cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại chốc lát, quay đầu nói với Phương Khôn: "Xin lỗi, mèo con trong nhà làm hỏng đồ, vô tình nói chuyện lâu quá.". Hãy tìm đọc tгang chính ở — ????Ru ????????R????????eN.ⅴn —
Phương Khôn lắc đầu, thì ra là đang nói về chuyện nuôi mèo.
"Không có gì, nhà cậu nuôi mèo sao?"
Lục Tri gật đầu, nói: "Ừm, không phải là mèo thuần chủng, nhưng rất đáng yêu."
Phương Khôn nghĩ rằng hẳn là nhà Lục Tri nuôi giống mèo vô cùng đắt tiền được bán ở trại mèo, không ngờ lại là mèo ta.
"Nhà tôi cũng nuôi một con chó, tên là Đại Hoàng, Đại Hoàng còn giúp chúng tôi bắt được ăn trộm, rất lợi hại."
Bởi vì thú cưng trong nhà nên Lục Tri và Phương Khôn bất giác kéo gần khoảng cách.
Trên Tieba có người chụp ảnh Lục Tri và Phương Khôn cùng nhau ra vào thư viện, không ít người cảm thán hai tảng băng thật sự có thể làm bạn bè sao? Chẳng lẽ sẽ không biến thành tình cảnh xấu hổ mấy ngày cũng không nói được một câu sao?
Hơn nữa lại còn có tà giáo nói hai người bọn họ trông rất xứng đôi, bên dưới lập tức có người trả lời: Hai 1 ở bên nhau không có kết quả! 1 vốn đã không nhiều lắm rồi, không cần tiêu thụ nội bộ!
Nguyễn Dung vừa vặn lướt tới bình luận này, yên lặng ha ha một tiếng trong lòng, các chị em, đây không phải hai 1, mà đây là hai cây sắt thép, trai thẳng sắt thép đó!
Bằng không thì sao có thể không hề thương tiếc trước tiểu 0 thân thể mềm mại dễ đẩy ngã như cậu ta đây!
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến Quốc Khánh, Lục Tri mua vé xe buổi chiều hôm trước Quốc Khánh, đúng lúc chiều hôm đó bọn họ không có tiết học.
Lục Tri không mang theo hành lý gì, chỉ mặc quần áo gọn nhẹ về nhà, mới ra khỏi nhà ga đã nhìn thấy Hạ Kiến Vi cách đó không xa.
Hạ Kiến Vi khoác mây mờ buổi ráng chiều đi về phía cậu.
Rõ ràng mới khoảng một tháng không gặp mặt mà Lục Tri lại như đã rất lâu rồi không gặp Hạ Kiến Vi. Cậu còn chưa kịp nói gì thì Hạ Kiến Vi đã ôm chặt cậu, nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên cổ cậu bằng đôi môi ấm áp, rồi buông cậu ra.
"Hoan nghênh về nhà."
Mặt mày lạnh lẽo của Lục Tri được truyền độ ấm, "Ừm, em đã về."
Khi cả hai vừa lên xe, Hạ Kiến Vi đã nhào qua hôn Lục Tri, Lục Tri ôm eo anh, nhiệt tình đáp lại.
Nếu không phải lý trí kéo Hạ Kiến Vi lại thì anh thật sự muốn làm chính sự với Lục Tri ở chỗ này.
Lục Tri đẩy anh ra, Hạ Kiến Vi mới không tình nguyện tách khỏi cậu, hơi thở của cả hai vấn vít bên nhau, bốn mắt nhìn nhau, Lục Tri nâng tay khẽ vuốt ve mặt mày Hạ Kiến Vi, giọng nói hơi khàn khàn, "Em rất nhớ chú."
Hạ Kiến Vi nắm lấy tay cậu, nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay cậu một cái, "Tôi cũng vậy."
Lục Tri vươn tay kéo anh lại, để Hạ Kiến Vi cúi xuống nằm sấp trên người mình, cậu ôm chặt lấy Hạ Kiến Vi, hai trái tim mạnh mẽ và đầy sức sống áp vào nhau không một kẽ hở, cảm nhận được nhịp đập của nhau.
Cả hai ôm nhau trong xe một hồi, lúc này mới lái xe trở về.
"Đây không phải là đường về nhà em." Lục Tri phát hiện cảnh vật bên ngoài không đúng, cậu còn chưa đến mức mới rời đi một tháng mà đã không biết đường.
Hạ Kiến Vi đúng lý hợp tình nói: "Đúng vậy, đây là đường đến chỗ tôi."
Lục Tri quay đầu nhìn chằm chằm anh, "Chú Hạ, nôn nóng muốn đưa em về như vậy, muốn làm sao?"
Khóe môi Hạ Kiến Vi nhếch lên, "Muốn."
Lục Tri sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại đây là Hạ Kiến Vi đang nói chuyện bậy bạ với mình.
"Đưa em về nhà đi, ba em ở nhà một mình." Lục Tri có thể hiểu tâm tư của Hạ Kiến Vi, cậu cũng đã không gặp Hạ Kiến Vi từng ấy thời gian, cũng muốn dính một chỗ với Hạ Kiến Vi, nhưng cậu không thể có vợ quên ba được.
Hạ Kiến Vi gõ vô lăng, nói: "Em suy nghĩ nhiều rồi, em mới vừa đi là Chương Cư Bạch đã tha thầy Lục đi rồi, em có về cũng chỉ là một cái tổ trống thôi, không bằng đến Động Bàn Tơ của tôi sung sướng."
Lục Tri ngẩn người nhìn Hạ Kiến Vi, mi tâm cậu nhíu lại, nhưng lập tức nhẹ nhõm giãn ra.
Xem ra không phải cậu có vợ quên ba, mà là ba cậu có vợ quên con.
"Haizz..." Lục Tri thở dài một hơi.
"Sao vậy?" Hạ Kiến Vi hiếm khi nghe thấy Lục Tri thở dài, quan tâm hỏi.
"Bắp cải trắng dưới đất vàng; hai ba tuổi đã mồ côi mẹ; ở với cha vẫn tốt; chỉ sợ cha cưới mẹ kế..." *
(lướt lên đầu chương để nghe)
Hạ Kiến Vi: "..."
Còn hát nữa chứ.
"Tôi cảm thấy mình nên ghi âm lại, gửi cho thầy Lục và Chương Cư Bạch nghe một chút."
Lục Tri mặt mày cong cong nhìn anh, đôi mắt phượng vừa xinh đẹp lại sáng ngời.
Hạ Kiến Vi nhìn đến thất thần, lẩm bẩm: "Biết ngay là em ghẹo tôi, ghẹo rồi lại không cho dập lửa."
"Chú nói gì?" Lục Tri không nghe rõ lời Hạ Kiến Vi lẩm bẩm.
Hạ Kiến Vi cố ý lớn tiếng nói: "Tôi nói, không cưới chớ ghẹo."
Không nghe thấy Lục Tri trả lời, Hạ Kiến Vi quay đầu nhìn, Lục Tri vậy mà lại đang nghiêm túc suy nghĩ sâu xa, bỗng cậu ngước mắt chăm chú nhìn Hạ Kiến Vi.
"Em mới mười tám tuổi, tuổi quá nhỏ, không cưới được."
Hạ Kiến Vi á khẩu, nhưng Lục Tri đột nhiên quăng một quả bom dưới tình huống anh không hề phòng bị.
"Vậy nên, chờ em một chút được không? Chờ em lớn lên, chờ em sóng vai cùng chú, chúng ta sẽ ra nước ngoài kết hôn."
Hạ Kiến Vi lái xe đến một bên rồi dừng lại, tắt máy, anh cảm thấy trạng thái hiện tại của mình không có cách nào lái xe được.
Sau một lúc im lặng, Hạ Kiến Vi quay đầu nhìn Lục Tri, khi anh chạm phải đôi mắt Lục Tri, trong lòng anh chấn động, Lục Tri nghiêm túc.
Cổ họng Hạ Kiến Vi thắt lại, nhất thời không nói nên lời, một người đã hai mươi tám tuổi như anh lại hơi muốn khóc?
Không cần biết tương lai sẽ thật sự có một ngày như vậy hay không, nhưng ít nhất hiện tại, vào giờ phút này, Lục Tri thật lòng muốn kết hôn với anh, vậy là đủ rồi.
Mắt Hạ Kiến Vi đỏ hoe, nở một nụ cười rạng rỡ, "Được."
Đồng tử của Lục Tri giãn ra, nắm lấy tay Hạ Kiến Vi, đặt vào lòng bàn tay anh một nụ hôn.
...
Một tiếng "Rầm" lớn vang lên, đánh thức Tráng Tráng, nó đột ngột ngóc đầu dậy, hóa ra là nhân viên xúc phân của nó lại đang liếm lông cho thú hai chân* của anh.
(ở chương 68 mình bị nhầm với con thú gì đã tuyệt chủng ấy, chính xác là con người nha, cũng chính là con thú hai chân trong mắt Tráng Tráng =)))
Tráng Tráng nằm lại, nó liếm liếm móng vuốt của mình, ngáp một cái.
Nhân viên xúc phân và thú hai chân của anh nghiêng ngả lảo đảo vào phòng, lại một tiếng đóng sầm cửa vang lên, Tráng Tráng lắc bộ lông của nó, đi đến chậu nước uống chút nước rồi lại ngủ tiếp.
Hôm nay nhân viên xúc phân lại quên cho nó ăn, Tráng Tráng đói không chịu nổi, ngựa quen đường cũ chạy tới cào cửa, chỉ là người mở cửa ra không phải là nhân viên xúc phân nhà nó, mà là thú hai chân của nhân viên xúc phân, là một con thú hai chân xinh đẹp, trên người cậu tràn ngập mùi hương của xẻng xúc phân.
"Nhóc con, mày đói bụng sao?" Thú hai chân xinh đẹp bế nó lên.
"Suỵt, chúng ta nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức chủ của mày." Nói rồi cậu ôm nó đi xuống lầu.
"Meo~" Tráng Tráng ngửi được mùi hương trên người cậu.
Thì ra bọn họ không phải liếm lông, mà là giao phối*.
(đang góc nhìn của Tráng Tráng nên vậy đó =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất