Sát Ly

Chương 48: Không thể khóc trước mặt ngươi..

Trước Sau
Sát Ly nhìn Thiên Xu, từ một tiếu niên đã trưởng thành trở thành một nam nhân cao lớn kiệt xuất đếm vậy, chỉ đáng tiếc một điều lúc còn làm người Thiên Xu chết quá sớm, nếu không hẳn là một chàng trai trẻ tuổi đầy hoài bão rồi.

"Xin lỗi, vốn dĩ nên để các ngươi dưỡng sức sớm đi đầu thai mới phải..."

Thiên Xu lắc đầu, con mắt xanh thẫm cụp xuống như cất chứa cả ngàn lời muốn nói:"Dù linh hồn của chúng ta được chữa khỏi, cũng không có ý định đi đầu thai."

Sát Ly nhíu mày nhìn Thiên Xu, ngước mắt nhìn những binh sĩ giáp mũ nặng nề đứng phía sau, thấy được trong mắt họ là quyết tâm khó có thể xóa bỏ, lúc này y chỉ biết im lặng trầm mặt, rồi thở ra một hơi dài:

"Các ngươi giúp ta một việc đi"

Thiên Xu rũ mắt cúi đầu:"Như ngài mong muốn"

Sát Ly mím môi nhìn nam nhân bước lên xe ngựa, tiếp theo là tràng hí dài của chiến mã cùng tiếng hô hào của hàng vạn binh sĩ. Bọn họ cũng từng dũng mãnh thiện chiến như vậy, lúc đó máu thịt vẫn còn chảy trong huyết quảng lại như nhen nhóm lên ngọn lửa rực cháy, bây giờ các huynh đệ của y chỉ còn là oan hồn bị tổn hại, phải sống nhờ trong bản thể của y, mòn mỏi chữa vết thương chẳng biết bao giờ lành. Nhưng tại sao sĩ khí lại vẫn mạnh mẽ tự tin như ngày nào...

"Thiên Xu, nhờ ngươi giữ chân Phượng Hoàng lại, ta đi trước" Sát Ly không còn tâm tình bảo để suy nghĩ thêm chuyện mày nữa, y không thể để Mộc Liên cứ thế mà chạy đi được. Y hiện tại cũng cạn sức rồi, nên phải giết hắn nhanh nhất có thể.

Thiên Xu gật đầu, thay Sát Ly giữ chân Vạn Phúc nhưng không tổn thương cậu, còn Sát Ly thì đuổi theo Mộc Liên.

Lại một màng rượt đuổi sít sao, cứ mỗi lần y sắp bắt được Mộc Liên là hắn lại như con lương trơn tuột, luồng lách đủ phía, Mộc Liên bị thương, Sát Ly cũng kiệt sức, Huyết Hồn cũng không thể cầm được nữa, nếu không xác Mộc Liên sớm đã lạnh rồi chứ không có khả năng nhảy nhót hết lần này đến lần khác trước mắt y. Ánh trang chiếu rọi qua từng kẽ lá khiến đôi bên càng nhìn rõ hành tung của đối phương, ngươi chạy, ta đuổi, trong bóng đêm mãi chẳng thấy ánh mặt trời như một vòng lặp vô hạn.

Mộc Liên không biết Sát Ly đã kiệt sức hay chưa, dù sao cũng là lên xuống thần giới hai lần, lại còn dùng rất nhiều linh lực cho hai cuộc vây bắt hắn, hơn nữa mũi tên Huyết Hồn dùng rất hao tốn năng lực. Còn mượn máu Phượng Hoàng triệu hồi một đám oan hồn từ đâu chui ra nữa. Hẳn là không kiệt sức bảy thì cũng tám phần, nhưng hai, ba phần còn lại của y cũng có thể chặt đầu hắn bất cứ lúc nào...

Cho đến khi đến 'địa điểm' đó, hắn không thể lơ là. Thoát chết hai lần là do may mắn, nhưng may mắn không thể dùng mãi. Có thể bây giờ Mộc Liên sớm đã bị bản thân dùng sạch vận may trong đêm này rồi không chừng. Bây giờ chỉ còn có thể dựa vào lí trí cùng hai đôi chân này...

Sắp đến rồi...

Mộc Liên nghĩ như vậy, hắn vận sức chạy càng nhanh, tầm mắt lướt qua một cái cây khô ủ màu, khóe môi nhếch lên.

Sát Ly cũng không ham rượt đuổi mà mất cảnh giác, nhưng y đề phòng Mộc Liên, lại không đề phòng được việc sắp xảy đến.

Trực giác của y rất nhạy, lúc băng qua một cái cây khô đem xì, y đã cảm thấy da gà hơi nổi lên, quả nhiên Mộc Liên đi qua nó thì không sao, y vừa cách nó nửa bước chân thì trong hốc cây tối om bỗng bung ra một đống 'tơ nhện', muốn quấn lấy y.

'Tơ nhện' rất cứng, nếu nói đúng hơn thì giống với loại dây chuyên điều khiển rối nhưng mỏng hơn, lại bừa cứng vừa sắt, Sát Ly đã sớm đề phòng, y nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh tránh thoát đống dây, mắt thấy Mộc Liên đứng ở xa nhìn mình nở nụ cười y liền cảm thấy khó chịu, canh tay cầm kiếm vung lên, ném thẳng cây kiếm vào Mộc Liên.

Mộc Liên thế mà lại không tránh ra, ngược lại còn đi tới vài bước, dang tay ra để kiếm đâm vào vai của mình...vị trí chỉ cao hơn trái tim một chút.

"Ư..." Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, tơ máu nổi lên trong mắt vì đau đớn, hắn run rẩy cầm lấy chuôi kiếm, khóe môi bị máu tươi nhuộm đỏ không ngừng trào ra chất lỏng tanh nồng, thế mà hắn vẫn cười, nhìn Sát Ly cười một nụ cười đầy ẩn ý, hắn cắn răng cắm sâu thanh kiếm hơn vào cơ thể mình, máu lại trào ra như suối, bắn tung tóe lên khuôn mặt trắng nõn của hắn.

Nhưng điều khiến Sát Ly bất ngờ nhất vẫn là một màng phía sau, Mộc Liên rút kiếm ra, thanh kiếm dính máu bị sợi tơ khiển rối mỏng manh quấn lấy, bay lơ lửng trên không, hắn bỗng nhiên quay đầu chạy như điên, Sát Ly ngay lập tức lấy lại tinh thần sau một màng vừa rồi, muốn đuổi theo thì lại phát hiện, ngón tay của mình...bị một thứ gì đó mỏng manh đâm vào bên trong...

Là dây khiển rối mỏng như tơ nhện...

Khuôn mặt y biến sắc, đúng như y dự đoán, từ ngón tay cho đến bàn tay, cẳng tay đều bắt đầu tê liệt vô lực không còn cảm xúc, y đang định dùng sức bức sợi tơ ra thì một đầu khác của sợi dây đã quấn vào tay còn lại...

Không ổn rồi...chỉ vì cảnh tượng vừa nãy của Mộc Liên mà y đã mất cảnh giác...

"Vạn Hoa! Cứu ta..."

Một giọng nói yếu ớt lọt vào trong tai y. Sát Ly cảm thấy cả người lạnh toát, so với khi bị dây khiển rối đâm vào người càng lạnh hơn. Kiếm của hắn từ khi nào đã trở về tay, máu vẫn còn hơi nóng chảy qua từng kẽ tay, trượt xuống đầu ngón tay trắng nõn...bên tai lại có âm thanh lo lắng của Vạn Hoa...

"Sư huynh...ngươi làm sao thế này?!"

Vạn Hoa...sao Vạn Hoa lại xuất hiện ở đây? Hầu kết Sát Ly trượt lên xuống, có cảm giác không lành dần dần bủa vai y.

"Kekeke"

Một nữ nhân, không, phải nói là một con rối xinh đẹp như một thiếu nữ đi ra từ sau gốc cây đen xì vừa rồi, mười ngón tay nó đan đầy những sợi dây tơ mỏng kia, một trong hai đã đâm vào tay y, lần này y xác định mình thật sự đi vào bẫy của Mộc Liên rồi...



Đại cấm thuật thứ ba-Tử Hoại Linh Nhân.

Dây điều khiển bị đảo ngược, ngươi sẽ thành con rối...Linh Nhân sẽ thành người khiển rối...

Không ngoại lệ, bây giờ Sát Ly đã trở thành con rối của Linh Nhân. Mà nó lại là là con rối của Mộc Liên...suy cho cùng, y đều không xong rồi...

Bước chân bắt đầu không nghe lời y, ngay cả biểu cảm trên gương mặt cũng chuyển từ trạng thái kinh ngạc sang lạnh lùng, tràn ngập sát khí, cơ thể đau nhức không thể chịu đựng được, kinh mạch bị dây mỏng quấn chặt từng vòng, như muốn bóp đứt máu thịt, duy chỉ có ý thức là vẫn còn tỉnh táo, chỉ có cơ thể là như con rối mặc cho thứ tà thuật kia điều khiển, sắp xếp.

Chỉ thấy tay trái cầm kiếm tự động vung lên, tạo thành một đường kiếm sắc bén chém đứt thân cây bên cạnh, máu tươi trên thân kiếm cũng bị hất văng tung tóe xuống nền đất cát, y chậm rãi bước từng bước rồi dần dần chuyển sang chạy, cuối cùng là lướt gió mà đi, bên tai vừa có tiếng cười chua chát của Tử Họa Linh Nhân, vừa có âm thanh ngày một rõ ràng của Vạn Hoa...

"...Sư tôn?...Huynh có nhầm không?! Sao sư tôn lại muốn giết huynh được..."

Y đã sai, sai trong chính sự khinh địch của mình.

"...Không thể nào là sư tôn được." Vạn Hoa có chút run rẩy. Lòng Sát Ly đau như bị lăng trì, y biết Vạn Hoa không tin y có ý sát hại Mộc Liên, thiếu niên này cho dù có bị cấy ghép ký ức vào đầu vẫn luôn cho rằng y là người tốt nhất, tuyệt nhất. Sát Ly cũng luôn thể hiện bản thân mình tốt ở mọi mặt trước mắt Vạn Hoa, nhưng mà...

...Một chút nữa thôi, y sẽ tự tay phá vỡ giấc mộng của Vạn Hoa.

Nếu là lúc Vạn Hoa còn tỉnh táo, hắn sẽ nghi ngờ gì đó...

Nhưng bây giờ...ngay cả ký ức cũng bị động vào. Làm sao, hắn tin y đây?

"Huynh...chắc có gì đó nhầm lẫn rồi..." Vạn Hoa run giọng, chỉ vừa nói được một câu ngắc quãng, Mộc Liên đã hét lên, bàn tay dính màu bị hắn cầm trong tay bị kéo tuột ra, Vạn Hoa nhìn lòng bàn tay toàn một màu đỏ, ánh mắt tan rã chầm chậm nhìn về phía trước.

"Sư...tôn...?"

Trong mắt hắn, sư tôn mà hắn luôn kính trọng lúc này như ác quỷ từ địa ngục bước ra, máu thấm đẫm ngón tay trắng nõn, kiếm sắt kề lên cổ Mộc Liên, chậm rãi dùng sức, cứa từng đường đỏ sậm ra trên cổ Mộc Liên...

"C...cứu...ta..." Mộc Liên hai mắt ngập nước, màu đỏ lan tràn như đóa hoa nở rộ trên cổ áo y, mười ngón tay run rẩy vươn về phía Vạn Hoa, miệng lấp lửng phát ra từng tiếng cầu xin hướng về Vạn Hoa.

"Vạn Hoa...cứu ta...với..."

Vạn Hoa ngay lập tức quỳ xuống, cầu xin Sát Ly, giọng hắn gào lên thê lương:"Sư tôn! Sư huynh đã làm gì sai?! Sao người lại biết huynh ấy....nếu...nếu có sai...xin người...tha cho huynh ấy đi...Xin người..."

Lòng Sát Ly loạn như ma, y đau lắm, đau đến mức lồng ngực như muốn nổ tung, nước mắt của Vạn Hoa như từng mảnh thủy tinh sắc nhọn, từ từ đâm vào trái tim đã chịu quá nhiều thương tổn năm xưa, những tưởng đã lành lặn lại bị khoét sâu một lần nữa...y cũng muốn khóc, cũng muốn quỳ xuống, ôm lấy bản thân mà khóc lên từng tiếng tủi thân, nhưng những gì y có thể làm cũng chỉ là khuôn mặt lạnh lùng cứng đơ và lưỡi kiếm cắm vào cổ Mộc Liên...

Vạn Hoa...'sư huynh 'ngươi không sai...ngươi cũng không sai...

Người sai là ta...

Ngay từ ban đầu đã sai, khởi đầu đã là sai.

Gặp ngươi, thu ngươi, yêu ngươi. Là ta sai.

Không bảo vệ được ngươi. Là ta sai.

...Bây giờ nhìn ngươi dần dần bị lún sâu vào đau khổ, bị kẻ thù hãm hại. Ta chỉ có thể đứng nhìn, là ta sai...

...Giết 'sư huynh' ngươi. Cũng là ta sai...

Cho nên, Vạn Hoa, xin ngươi hãy chịu đựng vị sư tôn này được không...một chút thôi, đừng hận ta...

Chờ ta tìm được cách...giải độc cho ngươi...có lẽ...ngươi sẽ không hận ta nữa...?

Nhưng biết đến khi nào đây...

'Xoẹt'



"Đừng!"

Máu nóng phun ra từ cổ họng Mộc Liên, hai mắt hắn mở to vô hồn nhìn Vạn Hoa, thân thể như một con diều đứt dây, bị nhấm chìm trong chính máu đỏ của mình, hắn ngã xuống ngay dưới chân Vạn Hoa, máu bắn tung tóe lên cơ thể Vạn Hoa, cái ấm nóng tanh tưởi xộc vào mũi khiến Vạn Hoa như mất đi toàn bộ nhận thức, hắn không nhìn Mộc Liên ngã xuống như thế nào. Hắn chỉ trơ mắt nhìn sư tôn của hắn từ từ quay đầu đi, nhìn y chậm rãi cầm theo thanh kiếm còn nhỏ từng giọt máu tươi xuống mặt đất, nhìn tấm lưng lạnh lùng kia, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng lại muốn dẫm nát tín niệm của hắn...Vạn Hoa bắt đầu khóc, như con sói nhỏ mất đi mục tiêu của mình, gào lên thê lương tột cùng...

Nhưng mà Vạn Hoa thấy một Sát Ly lạnh lùng tàn nhẫn, giết đồ đệ không ghê tay, lại không thể thấy, huyết lệ đã chảy xuống giàn giụa trên mặt Sát Ly.

Cơ thể y đã được tự do, nhưng y vẫn lựa chọn bỏ đi, y không muốn để Vạn Hoa nhìn thấy mình của bây giờ, màu đỏ nhuốm đẫm cả hai mắt, y khóc trong im lặng, y nén toàn bộ nỗi oan ức, bi thương, phẫn nộ vào trong lòng, không muốn để hắn nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của mình...

Đến khi đi sâu vào rừng, bên tai không còn nghe tiếng gào khóc của Vạn Hoa nữa, lúc này Sát Ly mới chậm rãi nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, y đưa tay lau đi nước trên mặt mình, lại nhận ra càng lau càng bẩn, lem luốc khắp khuôn mặt.

Bạc Ngôn từng nói, khi nước mắt không thể thay thế cho nỗi đau trong lòng, không thể xóa đi nỗi buồn nặng nề trong tim, thì máu sẽ thay thế nước mắt...

"...Hức...ta xin lỗi...Vạn Hoa...ta xin lỗi...là lỗi của vi sư...xin ngươi, đừng hận ta...đừng trách ta...đừng ghét bỏ ta..."

Y khóc một mình, không ai an ủi, không ai bầu bạn, cũng chẳng người ở bên cạnh. Y sinh ra đã cô độc, đến khi lạc lõng cũng chẳng ai để ý, những tưởng mình đã quen rồi, lại không ngờ vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi. Chỉ có nỗi cô đơn đau đớn ngày một lớn dần lên. Chậm rãi gặm nhấm y, y chẳng biết mình sống dật dờ như vậy để làm gì, cố gắng như vậy để làm gì...chẳng phải cuối cùng cũng thua trong tay một kẻ không rõ lai lịch sao...?

Y muốn biến mất, nhưng y đi rồi thì Vạn Hoa biết làm thế nào đây. Sẽ cô đơn như y sao, như vậy làm sao thiếu niên kia có thể chịu đựng được...

Y khóc đến trong im lặng, như một con thú bị bỏ rơi lại không hề biết bên cạnh y cũng có một người đang gào khóc , cố gắng ôm lấy y, vòng tay rộng lớn muốn ôm y vào lòng, muốn hôn lên mái tóc, xóa đi máu tươi trên mặt, muốn an ủi y, muốn rên rỉ từng tiếng đau đớn nói cho y biết, hắn xin lỗi, hắn hối hận rồi, là lỗi của hắn...xin y đừng tự trách mình nữa.

Vạn Hoa của kiếp sau, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn người mà hắn hiểu lầm cả hai đời bị kẻ khác thao túng như con rối, tận mắt chứng kiến bản thân năm xưa ngu muội nhận địch thành bạn, cho dù bị chỉnh sửa ký ức thì thế nào? Đều không phải do hắn đã làm tốn thương y sao? Người hại y đến tình trạng như kiếp sau là hắn, Vạn Hoa chối không được, cũng không muốn chối...

"Sư tôn...người nhìn con đi, ngẩng mặt lên nhìn con, Vạn Hoa đây mà...sư tôn..." hắn đưa tay muốn xóa đi huyết lệ dàn giụa trên mặt y, lại chẳng khác gì vớ phải một nắm cát, chẳng thể nắm trọn được dù chỉ một hạt, như giấc mộng kinh hoàng ám ảnh hắn từng đêm, muốn sửa chữa nhưng lại bất lực:"...Con sai rồi, là con ngu dốt không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn người,...người muốn đánh con, giết con đều được hết..chỉ cầu người, sư tôn...đừng khóc nữa."

Nhưng hắn có gào đến chết, người đang co mình trong góc kia vẫn chẳng mảy may cảm nhận được. Lúc này, Vạn Hoa mới cảm nhận được sâu sắc sự bất lực của việc cách trở không gian, thời gian là như thế nào...

Tàn nhẫn đến tuyệt vọng...

Đột nhiên, người bên dưới bỗng giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện ra nét hoảng loạn, y lập tức cuống cuồng đứng dậy, có lữ do khóc quá nhiều mà hơi chút choáng váng nên còn chưa kịp đứng vững đã ngã xuống đất, Vạn Hoa đưa tay ra đỡ lấy, nhưng lại chẳng nắm được bất cứ thứ gì, người hắn muốn đỡ lấy vẫn mặc nhiên ngã xuống nền đất.

Hắn cắn răng phun ra một chữ:"Chết tiệt" hắn thật muốn giết bản thân quá đi.

Sát Ly vừa ngã xuống liền lập tức đứng lên, khuôn mặt dính đầy máu và bụi bẩn, nhưng y mặc kệ chẳng quan tâm, lập tức chạy về nơi lúc nãy y vừa bỏ đi, quả nhiên, Mộc Liên vốn đã bị cứa đứt cổ nay lại đứng bên cạnh thiếu niên Vạn Hoa đang ngất xỉu, sau gáy có một vết sưng to, hình như là bị đánh ngất. Mà điều tiếp theo Mộc Liên làm với Vạn Hoa lập tức chọc điên Sát Ly.

Mộc Liên đang rút hồn của Vạn Hoa.

Khóe mắt Sát Ly như muốn nứt ra, nhìn hồn phách của Vạn Hoa từng chút từng chút bị rút đi, bây giờ trong đầu y chẳng còn gì ngoài phẫn nộ và oán hận cùng cực, môi bị y cắn cho sứt cả máu, cả người bắt đầu cuồn cuộng sóng ngầm bất ổn.

Ống tay áo đen tuyền bị cuồng phong xé toang, trên tay y lúc này không phải Huyết Hồn, mà là một thanh kiếm rất dài, thân kiếm rất mảnh nhưng lại phản xạ lên ánh ánh sắc sắc nhọn. Sát khí của nó rất hung bạo, cả một khu rừng đều bị nó khơi lên cuồng phong dữ dội, có cây còn bật gốc bay lên không trung-là Phong Bá, vũ khí thứ hai của Sát Ly.

Sự thật y rất ít dùng nó, thứ nhất là vì sát khí quá mạnh, thứ hai là vì một khi Phong Bá ra khỏi vỏ bắt buộc phải dính máu, bằng không nó sẽ điên lên, không còn nghe chỉ dẫn của y nữa. Chẳng hiểu vì sao nó lại chọn một người như y làm chủ.

Nhưng một khi y rút Phong Bá ra, đồng nghĩa với việc kẻ thù trước mắt từ nay không đội trời chung với y, gặp là giết, không nói hai lời, rút da róc xương hắn. Y chỉ Phong Bá vào Mộc Liên, nói:

"Rút bàn tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi hắn!"

Chó cùng rứt giậu, cùng lắm thì lôi Thiên Đạo xuống chống lưng chứ sợ quái gì nữa!

_________________________________________

Sát Ly: Chương này ta thật thảm, nhìn chung là độ ngầu bị bật tung sạch sẽ.

Vạn Hoa: Chương này ta thật ngu, vừa dốt vừa đần, lại đi ôm xác chó Mộc Liên kia mà khóc đến mức mặt mũi méo xệch.

Vạn Phúc: Chương này ta bị một anh đẹp dzai tóc vàng ôm!

Mộc Liên: Thật ra ta không phải trùm cuối đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau