Chương 49: Phải tìm ở đâu...
Phong Bá xuất vỏ, khí lạnh lan tràn khắp không gian, không chỉ dừng lại mà còn tỏa ra một trận gió mạnh thổi bật cả gốc cây xung quanh, Mộc Liên cũng vì không chịu nổi uy lực của nó mà buộc phải dừng tay, hắn cật lực cong thân mình, đầu đường cẳng tay che chở chắn đi bụi bặm và bùn đất bay tới, nhưng không thoát nổi những vết thương nhỏ do Phong Bá rời vỏ mà gây ra.
Sát Ly rút thanh kiếm này ra chính là xác định một mất một còn với Mộc Liên. Cho dù độc trên người Vạn Hoa chưa giải được, y vẫn hậu chiêu cuối cùng. Còn người trước mắt này, y phải giết!
Mộc Liên không thể mở mắt nhưng đường kiếm sắc lạnh sượt qua mí mắt hắn vẫn nhận ra, lưỡi kiếm cực dài nặng nề bổ xuống đầu hắn, hắn nghiêng người né đi nhưng chưa kịp chuyển bước chân thì lưỡi kiếm đã lật một cái, lại hướng lên muốn cắt đứt yết hầu hắn, động tác của người này quá nhanh, làm thế nào mà một thanh kiếm nặng ít nhất cũng năm, sáu chục cân lại như miếng bánh trong tay Sát Ly vậy chứ.
Hắn tránh không kịp, chỉ đành đưa tay lên bảo vệ cổ của mình đồng thời tận lực dùng linh lực tụ lại ở cổ, lưỡi kiếm đánh tới, ma sát với linh lực vừa tạo ra khiến tia lửa bắn tung tóe lên, vài giây sau một tiếng kêu kìm nén vang lên, bốn ngón tay bị chém đứt, từng hạt máu như ngọc rơi xuống nền đất, Mộc Liên bị đánh văng ra xa mấy bước, thứ trong tay cũng tiện đà rơi ra theo, Sát Ly vươn tay chụp lấy, mở nắp đưa về phía mi tâm của Vạn Hoa, một luồng khí trâng như sương từ từ bay ra rồi chui vào mi tâm của hắn.
Sát Ly chờ, nhưng Vạn Hoa vẫn chưa tỉnh, thân thể cũng lạnh dần đi, y khẽ biến sắc, vươn tay áp lên trán kiểm tra...
"Thôi khỏi kiểm tra làm gì, hắn cũng có sống nổi đâu."
Mộc Liên ôm tay, chật vật đứng dậy, nhìn hai tay vốn dĩ thon dài đầy đủ giờ mỗi bên mất đi hai ngón, cụt lủn xấu xí, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt thù hằn nhìn Sát Ly:"...Có một nửa cái hồn còn sống đến giờ là kì tích rồi đấy, thôi mở tiệc ăn mừng..."
Hắn chưa nói xong Sát Ly đã ném luôn cả Phong Bá về người mình, Mộc Liên kinh hãi, nhịn xuống những lời muốn nói, xoáy người, chật vật chạy ra khỏi nơi vừa đăng, nhưng cũng không nhanh bằng Phong Bá, bả vai bị chém máu chảy đầm đìa.
Mà khi Phong Bá rời tay, sợi dây tơ mỏng manh quen thuộc lại lén lút muốn chạm vào người Sát Ly, y biết thừa 'đại cấm thuật' là cái nhọt trong lòng Thiên nhân, kể cả y cũng không ngoại lệ, đối đầu trực tiếp với nó chỉ có thể lưỡng bại câu thương, huống chi Tử Hoại Linh Nhân này nhìn cấp bậc là biết không thấp, gần thành người luôn rồi, hẳn là kẻ triệu nó cũng chẳng phải hạng xoàng. Y đâu dám khinh địch lần nữa, cắn răng ôm lấy Vạn Hoa như còn diều đứt dây trên mặt đất, ôm hắn vào lòng, muốn bảo vệ hắn.
Mộc Liên nhìn một màng này mà tức cười không thôi, nếu bây giờ mà không có Đại cấm thuật thì có lẽ hắn chết nghìn lần cũng chưa xong.
Hắn đưa mắt nhìn 'thiếu nữ' đang cười vui vẻ gảy sợi dẫy âm thầm nuốt nước miếng, cũng may Đại cấm thuật không dễ luyện, không phải kì tài ngút trời ngàn năm chưa chắc có một thì chơi không nổi, loại hàng này mà ai cũng luyện được thì Thiên tộc sớm đã bị bắn gãy cánh rồi chứ làm gì ngồi chễm chệ ra thế...
Nói nhân tộc yếu, đúng là không mạnh bằng tộc khác nhưng xét về cái đầu thì chẳng thua gì Thần tộc, mà tâm cơ thì trên hẳn Thần tộc đó một bậc ấy chứ.
Ngay cả Thần Phạt Chi Tội cũng trở nên như vậy chỉ vì một thứ mà nhân loại tạo ra.
Tử Hoại Linh Nhân, độc địa nhất trong Đại Cấm Thuật.
Sát Ly cảm thấy rất khó chịu, con ả (Tử Hoại Linh Nhân) kia cứ cười khanh khách, tiếng cót két từ khớp gỗ của nó cũng làm y khó chịu, đám dây mỏng xung quanh dám xem y như con mồi mà vờn qua vờn lại, Lư Ngân cũng chưa dám làm vậy với y, vậy mà một thứ người chẳng ra người, quỷ cũng chẳng ra quỷ lại dám làm cái trò này trước mặt Sát Ly, nó xem y như Thần tộc mà đùa giỡn, mà quả thật nếu là Thần tộc chân chính sớm đã trúng chiêu rồi.
Nhưng y làm gì phải Thần tộc đâu?
Sát Ly ôm lấy thiếu niên vào lòng, bờ môi tái nhợt thở ra một ngụm trọc khí, đôi mắt đen như mặt hồ khuya không gợn sóng lúc này chậm rãi đổi màu, thỉnh thoảng còn lóe lên ánh tím mờ mịt, y nhìn chằm chằm Tử Hoại Linh Nhân, dù bây giờ thân xác này có tan rã, thối rữa thì y cũng không thành Thần được. Bởi vì ngay vả Thần cũng ghét y.
Y tồn tại đến bây giờ chẳng qua chỉ vì Thiên đạo bảo y làm thế, nếu không y sớm đã tự đào Linh Chủng của mình ra, chết từ lâu rồi...
"Cười vui không?" Tiếng khanh khách của Linh Nhân chững lại, cả người nó đông cứng như thể bị hàng trăm sợi xích bủa vây, khớp nối giữa tay, chân, cổ kêu lên răn rắc như muốn bị bẻ gãy, dây tơ mỏng xung quanh Sát Ly mất đi sự điều khiển, chậm rãi rủ xuống nằm la liệt trên mặt đất, môi Sát Ly từ từ chảy ra máu tươi, con ngươi màu tím lại càng trở nên vừa sáng vừa ma mị, trong khu rừng đêm u ám nó hiện lên như một con thú dữ tàn bạo đang siết chặt con mồi, từ từ chờ nó chết dần chết mòn trong đau đớn.
Tuy Tử Hoại Linh Nhân không biết đau, nhưng Mộc Liên thì biết, tứ chi bị cưỡng ép vặn xoắn khiến hắn đau đến chết đi sống lại, hắn muốn vùng vẫy nhưng không thể, con mắt màu tím kia cứ như cái khóa khổng lồ khóa chặt hắn, sợ hãi vô hình trước Sát Ly khiến hắn có ảo giác mình sắp trở thành một miếng thịt thối rữa sắp sửa bị ném xuống vực sâu u ám.... 'Người' đó quả thật nói đúng, đừng đem Sát Ly đi so một bụng với Thần tộc, y phải được xếp ở trên đám Thần tộc kia mới đúng.
Danh xưng Thần Phạt Chi Tội không phải y muốn, cũng không phải y đặt, mà là do sợ hãi của Thần tộc đúc kết ra, gán cho y.
Mộc Liên hối hận rồi, đáng lẽ hắn không nên đùa với người này, chọc y tức giận. Nhưng quá muộn rồi...
"Rắc" Tử Hoại Linh Nhân bị bẻ gãy cổ, tứ chi cũng vặn xoắn đủ hình thái kì dị, cả người như mảnh giấy bị vò nát, bị vứt bỏ nằm bất động trên đất rồi từ từ hóa thành tro bụi, phiêu lãng vào không trung, cả quá trình chẳng kêu lấy một lời. Nhưng đến lượt Mộc Liên,hắn kêu gào điên cuồng, cảm thụ từng chút từng chút cảm giác cơn đau từ xương thịt dội lại, đầu tiên là tay phải, tiếp theo là chân trái, cứ từ từ từng chút một, bào mòn thần kinh ý chí của hắn, cuối cùng hắn nhịn không được bỗng gào lên:"C...cứu...cứu ta!!"
Sát Ly cau mày, lau bớt máu bên môi, vừa lau sạch đã có máu chảy ra lần nữa.
"A...cứu ta...cứu ta...cứu...!"
Âm thanh ám ách của kẻ cận kề cái chết luôn là thứ khó nghe nhất, chứa đầy cảm xúc tiêu cực bi phẫn, khiến người khác nhịn không được muốn bịt tai lại, Mộc Liên không làm gì ngoài việc kêu cứu, không biết là hắn gần chết nên muốn vùng vẫy lầm cuối hay là thật sự có viện binh. Nếu đúng như vậy, thì tới đây đi!
"Chậc, bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng khẩn thiết đến vậy thế mà ngươi không nghe, đi chọc tổ kiến lửa, giờ thì xem đi...chậc"
Mộc Liên nghe tiếng người tới thì mừng quýnh lên, quên cả dãy dụa cùng đau đớn, hai mắt hắn sáng lên như thấy được chiếc thuyền cứu mạng giữa dòng lũ, trái ngược với hắn, Sát Ly dần dần đề cao cảnh giác, khí tức của kẻ này không giống với bất cứ ai y từng gặp qua, Thần tộc, Ma tộc. Yêu tộc, Nhân tộc...toàn bộ đều nằm ngoài những tộc này, đó là những tộc lớn, phát triển thịnh vượng, càng không thể ở tộc nhỏ khác...
Kẻ này cứ như bị vây trong một mớ hỗn độn, không phân tách ra thành một thứ cụ thể, như một đống màu sắc đổ trộn vào nhau, khuấy lên thành một màu xám xịt đặc quánh, kinh dị đến mức khó tả.
Chính vì thế lại càng nguy hiểm.
Vạn Hoa nhìn bản thân của quá khứ nằm xụi lơ trong lòng Sát Ly, lại chuyển ánh mắt phức tạp lên người Mộc Liên, cho đến khi kẻ đó xuất hiện liền đứng hình, hắn cảm nhận được có ánh mắt lia qua nơi mình đang đứng, ban đầu hắn nghĩ là ảo giác, cho đến khi một cái bóng cao lớn xuất hiện sau lưng Mộc Liên, bóng đêm che đi diện mạo và nửa thân trên của kẻ đó, khiến bản thân người này trở nên càng bí ẩn khó lường, như bóng ma dăng bẫy, chờ đợi kẻ lạc loài sa chân vào. Mộc Liên cảm thấy gông xiềng trên người được tháo bỏ, hắn ngã người xụi lơ nằm trên đất không động đẩy nổi, hình như đã ngất đi rồi.
Mà kẻ kia còn chẳng buồn nhìn Mộc Liên, mặc dù chẳng thấy được mặt nhưng ánh mắt quá trắng trợn, cứ nhìn qua nhìn lại từ trên xuống dưới của Sát Ly như đang đánh giá một món hàng, nóng bỏng đến rợn người, Sát Ly đương nhiên là không theo trường phái chịu thiệt thòi, y nhíu mày, Phong Bá cắm trên đất run lên rồi tự động rút ra, bay thẳng về phía kẻ kia.
"Haha" Người nọ cười lên, rồi đưa tay không chặn lại Phong Bá:"Ái chà, người đẹp nhưng tính khí không phải dạng vừa đâu". Sau đó rút thanh kiếm dài nặng trên tay như không hề có gì, ném trở lại bên cạnh Sát Ly. Trên lưỡi kiếm còn dính máu, hiển nhiên là đã đâm vào người rồi, thế mà hắn làm như không có gì, còn bình tĩnh ung dung lắc lắc cánh tay vừa bị chém, trong miệng còn kêu lên vài tiếng đau đớn giả tạo.
Quả thật nếu trong trường hợp bình thường thì một nhát này của Phong Bá có thể chém đôi người chứ đừng nói là một cánh tay bị thương, nhưng Phong Bá còn chẳng thể đâm sâu vào tay đối phương.
Trên đời này, ngoại trừ Thần đế có sự bảo vệ của Thiên Đạo vẫn còn có kẻ khác có thể đối đầu với y sao?
"Ai nha~ Ly à, ta thật sự rất muốn mặt đối mặt nói chuyện với ngươi một lần đó" Đối phương không thèm giả bộ đau tay nữa, giọng hắn ngả ngớn như đang trêu hoa ghẹo nguyệt"...Nhưng trước hết, ta phải xử lý một vài thằng dám rình mò ở đây đã"
Nói rồi hắn vươn tay về phía Sát Ly hay đúng hơn chính là sau lưng y, bàn tay trắng nhợt lộ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo, khớp xương cân xứng hơi gồ lên, hình như là đang dùng sức. Vạn Hoa cảm thấy thân thể bỗng đau nhức như bị kim châm, hắn cảm nhận được nguy hiểm rõ rệt, bất ngờ ngẩng đầu nhìn bóng đen như ma như quỷ bị bóng tối bao trùm...
Đối phương thấy được Vạn Hoa?!
Ngay sau đó, Sát Ly cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, y bỗng cúi đầu nhìn thiếu niên Vạn Hoa nằm trong lòng rồi sau đó như nghĩ đến điều gì mà thần sắc trở nên cổ quái, cuối cùng là hiểu rõ ra rồi dầm chuyển sang kinh sợ, y bật thẳng lưng, quay phắt đầu lại, con ngươi màu tím dần chuyển lại trở về màu đen trong suốt, y cầm Phong Bá lên, máu từ miệng chảy ra càng nhiều, nhưng y không quan tâm, Sát Ly cắn chặt răng, vung lưng kiếm về phía Vạn Hoa đang đứng, cứ ngỡ sẽ xuyên qua thân thể hắn, nào ngờ trên lưỡi kiếm dài sắt bén bỗng trườn lên một cành dây mây, cuốn lấy cán kiếm, trên đó nở rộ một bông hoa trắng thuần xinh đẹp, hắn ngửi thấy một mùi hương dịu dàng thanh mát từ đóa hoa kia, chớp mắt một cái thì cơn đau đã biến mất, trái lại, lưng kiếm đánh vào eo hắn, đẩy bậc hắn bay xa ra ngoài...
Phía sau hắn, một lỗ xoáy đen ngòm mở ra, hút hắn cuống vào bên trong...
Vạn Hoa mở to mắt, đồng tử như muốn nứt ra, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy chính là sư tôn hắn đang khóc, trên tay ôm bản thân lúc nhỏ mà khóc, nhìn hắn chan chứa đầy đau khổ, hắn quơ tay muốn nắm lấy thứ gì cứng cáp để cơ thể dừng lại, không muốn cứ thế mà rời đi, lại vô vọng chẳng thể làm gì ngoài để mặc cơ thể bị hút vào...
Chạy đi...
Sát Ly mấp máy môi. Vạn Hoa nhìn qua liền hiểu.
Tim hắn như bị đao cứa, lồng ngực không thể than khóc, chỉ có thể điên cuồng đập vào xương tủy, muốn phá ra ngăn trở mà quay lại bên y, máu trong cơ thể như nóng lên chực chờ hóa thành từng giọt lệ mặn chát chảy vào khóe môi hắn, hắn nhìn sư tôn hắn một mình ở lại chịu đựng những thứ mà hắn không tài nào có thể gánh được, hắn muốn vực dậy giúp y trải qua khốn khó. Nhưng mà hắn không thể, vĩnh viễn không thể. Ánh mắt dừng lại trên thiếu niên đang ngủ say không hay biết gì...
Hắn đã bỏ lỡ mất rồi.
Lần sau tỉnh lại, chính là một con chó! Một con quỷ ăn xương hút tủy sư tôn!
Hắn là đồ khốn nạn nhất thế gian này.
Điên cuồng tìm kiếm tình yêu, lại ngu ngốc bỏ qua người yêu hắn nhất.
Hắn muốn ngồi lại, lau đi vệt đỏ kéo dài không dứt trên má y. Nhưng đó là tưởng tượng trong ác mộng...
Vì hắn lỡ mất y rồi...
"Sư tôn!!!!!!!!!!" Vạn Hoa gào lên thảm thiết, sau đó bị hút vào lỗ xoáy đen ngòm kia, biến mất.
Bạc Ngôn vừa quay trở về động thì thấy Vạn Hoa đùng một cái như bị ai đẩy mạnh ra, lăn một vòng, va vào trong vách động. Y ngạc nhiên trao đổi ánh mắt với Vạn Phúc, Vạn Phúc cũng nhún nhún vai tỏ vẻ bó tay.
"Không lẽ hắn tự đánh nhau trong mơ à?"
Vạn Phúc:"..."Đánh kiểu gì?!
Sau một thì thấy Vạn Hoa chật vật ngồi dậy, đầu hắn có lữ bị va vào đá, máu chảy xuống từ trên trán buộc hắn phải nhắm một mắt lại, hắn đưa tay áo lau qua loa đi, rồi cứ thừ người ra mà nhìn vào Sát Ly đang nằm bất động trên sàn nhà. Bạc Ngôn nhíu mi nhìn tình trạng của hắn, muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi, Vạn Phúc cũng chẳng buồn chú tâm vào Vạn Hoa, theo như suy nghĩ của gà con này thì nếu Vạn Hoa không tìm được cách thì chỉ cứ việc giết quách hắn rồi cứu Sát Ly là xong. Về việc Sát Ly hỏi thì cứ nói hắn bị đánh chết trong một trận tỉ thí với cao thủ...
Bạc Ngôn biết thừa suy nghĩ của Vạn Hoa, lí do như vậy mà Sát Ly tin mới là lạ, không nhổ hết lông Vạn Phúc thì cũng bỏ cậu ta vào nồi nấu lại.
"...Trên đời này, còn có kẻ...mạnh bằng y sao?" Vạn Hoa lẩm bẩm.
Bạc Ngôn chớp mắt, như nghe thấy điều gì hoang đường lắm:"Hả?"
Vạn Hoa ngẩng đầu nhìn Bạc Ngôn, cặp mắt đỏ ngầu như con thú bị thương nhìn vào Bạc Ngôn khiến y nhịn không được phải dời tầm mắt đi, tên này không phải điên rồi đấy chứ, Bạc Ngôn tự hỏi...
"Ta bỏ sư tôn lại ở đó rồi..." Vạn Hoa như người điên, cứ tự nơi với mình. Vạn Phúc cùng cảm thấy trạng thái tinh thần Vạn Hoa không được ổn định, bèn chịu không nổi nói:"Rốt cuộc ngươi nhìn thấy cái gì trong đó?! Mà tóm lại tìm ra cách cứu ông nội chưa?!"
"Một kẻ tay không chặn Phong Bá." Hắn nói liền mạch, không chút ngắt quãng, dường như ký ức kia đã đánh sâu vào tròn tâm trí hắn.
Cả không gian bỗng rơi vào lặn ngắt, Vạn Phúc choáng đến mức hai chân đứng không vững, té lăn quay ra đất như một quả bóng nhỏ màu vàng, còn Bạc Ngôn thì trấn tĩnh hơn, chưa đến mức ngã lộn nhào nhưng miệng vừa hé ra đã cứng lại, khớp hàm như bị cái gì đó khóa chặt không thể khép...
"...H..Hả?" Cuối cùng Bạc Ngôn cũng nói được một chữ, Vạn Hoa cũng không nhắc lại nữa nhưng từng câu từng chữ của hắn đều bị Bạc Ngôn nghe rõ ràng, lại chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang"Thần đế?"
Sau đó y phủ nhận:"Không đúng, Thần đế dù có mạnh cũng không điên đến mức đưa tay đi đỡ Phong Bá, dù có Thiên Đạo bảo hộ cũng chưa đến mức liều như vậy, đó không phải phong cách của một lãnh đạo Thần tộc"
Vạn Hoa biết thừa đó không phải Thần đế, hắn từng gặp Thần đế rồi, người này khí chất sáng lạng, chẳng khác gì cái bình chính khí di động, không hỗn loạn như kẻ kia.
"Nhưng bỏ qua chuyện đó đi, ta hỏi ngươi, tìm được cách cứu Sát Ly chưa?" Bạc Ngôn ngay lập tức quay về chủ đề chính. Vạn Hoa trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu, nói:
"Phải tìm hồn của ta về"
"Cái này ai cũng biết, nhưng mà ở đâu?" Bạc Ngôn mất bình tĩnh nói.
Vạn Hoa:"Không biết"
"...."
Bạc Ngôn tức đến ná thở:"Vậy ngươi chết đi là vừa!"
"Nhưng có một cách có thể biết" Vạn Hoa nói tiếp, Bạc Ngôn cười khẩy:"Đừng bảo lại chui vào ký ức của Sát Ly nữa nhé. Ta quên chưa nói với ngươi, ký ức của Thần Mộc không phải muốn vào là vào, muốn ra là ra...."
"Đại cấm thuật thứ nhất-Tử Cục Trùng Sinh Môn" Vạn Hoa nói như thể đang kể một câu chuyện cười dân gian hằng ngày. Thế mà câu chuyện này lại khiến không gian lần nữa lâm vào im lặng, Vạn Phúc vừa đứng dậy chưa bao lâu là đã biến thành một pho tượng gà con, ngã lăn quay ra đất, mà lần này, Bạc Ngôn cũng mém xỉu ra đất trước lời nói của Vạn Hoa.
"Đệt mợ nó...Vạn Hoa...Ngươi điên rồi..."
___________
Sát Ly rút thanh kiếm này ra chính là xác định một mất một còn với Mộc Liên. Cho dù độc trên người Vạn Hoa chưa giải được, y vẫn hậu chiêu cuối cùng. Còn người trước mắt này, y phải giết!
Mộc Liên không thể mở mắt nhưng đường kiếm sắc lạnh sượt qua mí mắt hắn vẫn nhận ra, lưỡi kiếm cực dài nặng nề bổ xuống đầu hắn, hắn nghiêng người né đi nhưng chưa kịp chuyển bước chân thì lưỡi kiếm đã lật một cái, lại hướng lên muốn cắt đứt yết hầu hắn, động tác của người này quá nhanh, làm thế nào mà một thanh kiếm nặng ít nhất cũng năm, sáu chục cân lại như miếng bánh trong tay Sát Ly vậy chứ.
Hắn tránh không kịp, chỉ đành đưa tay lên bảo vệ cổ của mình đồng thời tận lực dùng linh lực tụ lại ở cổ, lưỡi kiếm đánh tới, ma sát với linh lực vừa tạo ra khiến tia lửa bắn tung tóe lên, vài giây sau một tiếng kêu kìm nén vang lên, bốn ngón tay bị chém đứt, từng hạt máu như ngọc rơi xuống nền đất, Mộc Liên bị đánh văng ra xa mấy bước, thứ trong tay cũng tiện đà rơi ra theo, Sát Ly vươn tay chụp lấy, mở nắp đưa về phía mi tâm của Vạn Hoa, một luồng khí trâng như sương từ từ bay ra rồi chui vào mi tâm của hắn.
Sát Ly chờ, nhưng Vạn Hoa vẫn chưa tỉnh, thân thể cũng lạnh dần đi, y khẽ biến sắc, vươn tay áp lên trán kiểm tra...
"Thôi khỏi kiểm tra làm gì, hắn cũng có sống nổi đâu."
Mộc Liên ôm tay, chật vật đứng dậy, nhìn hai tay vốn dĩ thon dài đầy đủ giờ mỗi bên mất đi hai ngón, cụt lủn xấu xí, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt thù hằn nhìn Sát Ly:"...Có một nửa cái hồn còn sống đến giờ là kì tích rồi đấy, thôi mở tiệc ăn mừng..."
Hắn chưa nói xong Sát Ly đã ném luôn cả Phong Bá về người mình, Mộc Liên kinh hãi, nhịn xuống những lời muốn nói, xoáy người, chật vật chạy ra khỏi nơi vừa đăng, nhưng cũng không nhanh bằng Phong Bá, bả vai bị chém máu chảy đầm đìa.
Mà khi Phong Bá rời tay, sợi dây tơ mỏng manh quen thuộc lại lén lút muốn chạm vào người Sát Ly, y biết thừa 'đại cấm thuật' là cái nhọt trong lòng Thiên nhân, kể cả y cũng không ngoại lệ, đối đầu trực tiếp với nó chỉ có thể lưỡng bại câu thương, huống chi Tử Hoại Linh Nhân này nhìn cấp bậc là biết không thấp, gần thành người luôn rồi, hẳn là kẻ triệu nó cũng chẳng phải hạng xoàng. Y đâu dám khinh địch lần nữa, cắn răng ôm lấy Vạn Hoa như còn diều đứt dây trên mặt đất, ôm hắn vào lòng, muốn bảo vệ hắn.
Mộc Liên nhìn một màng này mà tức cười không thôi, nếu bây giờ mà không có Đại cấm thuật thì có lẽ hắn chết nghìn lần cũng chưa xong.
Hắn đưa mắt nhìn 'thiếu nữ' đang cười vui vẻ gảy sợi dẫy âm thầm nuốt nước miếng, cũng may Đại cấm thuật không dễ luyện, không phải kì tài ngút trời ngàn năm chưa chắc có một thì chơi không nổi, loại hàng này mà ai cũng luyện được thì Thiên tộc sớm đã bị bắn gãy cánh rồi chứ làm gì ngồi chễm chệ ra thế...
Nói nhân tộc yếu, đúng là không mạnh bằng tộc khác nhưng xét về cái đầu thì chẳng thua gì Thần tộc, mà tâm cơ thì trên hẳn Thần tộc đó một bậc ấy chứ.
Ngay cả Thần Phạt Chi Tội cũng trở nên như vậy chỉ vì một thứ mà nhân loại tạo ra.
Tử Hoại Linh Nhân, độc địa nhất trong Đại Cấm Thuật.
Sát Ly cảm thấy rất khó chịu, con ả (Tử Hoại Linh Nhân) kia cứ cười khanh khách, tiếng cót két từ khớp gỗ của nó cũng làm y khó chịu, đám dây mỏng xung quanh dám xem y như con mồi mà vờn qua vờn lại, Lư Ngân cũng chưa dám làm vậy với y, vậy mà một thứ người chẳng ra người, quỷ cũng chẳng ra quỷ lại dám làm cái trò này trước mặt Sát Ly, nó xem y như Thần tộc mà đùa giỡn, mà quả thật nếu là Thần tộc chân chính sớm đã trúng chiêu rồi.
Nhưng y làm gì phải Thần tộc đâu?
Sát Ly ôm lấy thiếu niên vào lòng, bờ môi tái nhợt thở ra một ngụm trọc khí, đôi mắt đen như mặt hồ khuya không gợn sóng lúc này chậm rãi đổi màu, thỉnh thoảng còn lóe lên ánh tím mờ mịt, y nhìn chằm chằm Tử Hoại Linh Nhân, dù bây giờ thân xác này có tan rã, thối rữa thì y cũng không thành Thần được. Bởi vì ngay vả Thần cũng ghét y.
Y tồn tại đến bây giờ chẳng qua chỉ vì Thiên đạo bảo y làm thế, nếu không y sớm đã tự đào Linh Chủng của mình ra, chết từ lâu rồi...
"Cười vui không?" Tiếng khanh khách của Linh Nhân chững lại, cả người nó đông cứng như thể bị hàng trăm sợi xích bủa vây, khớp nối giữa tay, chân, cổ kêu lên răn rắc như muốn bị bẻ gãy, dây tơ mỏng xung quanh Sát Ly mất đi sự điều khiển, chậm rãi rủ xuống nằm la liệt trên mặt đất, môi Sát Ly từ từ chảy ra máu tươi, con ngươi màu tím lại càng trở nên vừa sáng vừa ma mị, trong khu rừng đêm u ám nó hiện lên như một con thú dữ tàn bạo đang siết chặt con mồi, từ từ chờ nó chết dần chết mòn trong đau đớn.
Tuy Tử Hoại Linh Nhân không biết đau, nhưng Mộc Liên thì biết, tứ chi bị cưỡng ép vặn xoắn khiến hắn đau đến chết đi sống lại, hắn muốn vùng vẫy nhưng không thể, con mắt màu tím kia cứ như cái khóa khổng lồ khóa chặt hắn, sợ hãi vô hình trước Sát Ly khiến hắn có ảo giác mình sắp trở thành một miếng thịt thối rữa sắp sửa bị ném xuống vực sâu u ám.... 'Người' đó quả thật nói đúng, đừng đem Sát Ly đi so một bụng với Thần tộc, y phải được xếp ở trên đám Thần tộc kia mới đúng.
Danh xưng Thần Phạt Chi Tội không phải y muốn, cũng không phải y đặt, mà là do sợ hãi của Thần tộc đúc kết ra, gán cho y.
Mộc Liên hối hận rồi, đáng lẽ hắn không nên đùa với người này, chọc y tức giận. Nhưng quá muộn rồi...
"Rắc" Tử Hoại Linh Nhân bị bẻ gãy cổ, tứ chi cũng vặn xoắn đủ hình thái kì dị, cả người như mảnh giấy bị vò nát, bị vứt bỏ nằm bất động trên đất rồi từ từ hóa thành tro bụi, phiêu lãng vào không trung, cả quá trình chẳng kêu lấy một lời. Nhưng đến lượt Mộc Liên,hắn kêu gào điên cuồng, cảm thụ từng chút từng chút cảm giác cơn đau từ xương thịt dội lại, đầu tiên là tay phải, tiếp theo là chân trái, cứ từ từ từng chút một, bào mòn thần kinh ý chí của hắn, cuối cùng hắn nhịn không được bỗng gào lên:"C...cứu...cứu ta!!"
Sát Ly cau mày, lau bớt máu bên môi, vừa lau sạch đã có máu chảy ra lần nữa.
"A...cứu ta...cứu ta...cứu...!"
Âm thanh ám ách của kẻ cận kề cái chết luôn là thứ khó nghe nhất, chứa đầy cảm xúc tiêu cực bi phẫn, khiến người khác nhịn không được muốn bịt tai lại, Mộc Liên không làm gì ngoài việc kêu cứu, không biết là hắn gần chết nên muốn vùng vẫy lầm cuối hay là thật sự có viện binh. Nếu đúng như vậy, thì tới đây đi!
"Chậc, bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng khẩn thiết đến vậy thế mà ngươi không nghe, đi chọc tổ kiến lửa, giờ thì xem đi...chậc"
Mộc Liên nghe tiếng người tới thì mừng quýnh lên, quên cả dãy dụa cùng đau đớn, hai mắt hắn sáng lên như thấy được chiếc thuyền cứu mạng giữa dòng lũ, trái ngược với hắn, Sát Ly dần dần đề cao cảnh giác, khí tức của kẻ này không giống với bất cứ ai y từng gặp qua, Thần tộc, Ma tộc. Yêu tộc, Nhân tộc...toàn bộ đều nằm ngoài những tộc này, đó là những tộc lớn, phát triển thịnh vượng, càng không thể ở tộc nhỏ khác...
Kẻ này cứ như bị vây trong một mớ hỗn độn, không phân tách ra thành một thứ cụ thể, như một đống màu sắc đổ trộn vào nhau, khuấy lên thành một màu xám xịt đặc quánh, kinh dị đến mức khó tả.
Chính vì thế lại càng nguy hiểm.
Vạn Hoa nhìn bản thân của quá khứ nằm xụi lơ trong lòng Sát Ly, lại chuyển ánh mắt phức tạp lên người Mộc Liên, cho đến khi kẻ đó xuất hiện liền đứng hình, hắn cảm nhận được có ánh mắt lia qua nơi mình đang đứng, ban đầu hắn nghĩ là ảo giác, cho đến khi một cái bóng cao lớn xuất hiện sau lưng Mộc Liên, bóng đêm che đi diện mạo và nửa thân trên của kẻ đó, khiến bản thân người này trở nên càng bí ẩn khó lường, như bóng ma dăng bẫy, chờ đợi kẻ lạc loài sa chân vào. Mộc Liên cảm thấy gông xiềng trên người được tháo bỏ, hắn ngã người xụi lơ nằm trên đất không động đẩy nổi, hình như đã ngất đi rồi.
Mà kẻ kia còn chẳng buồn nhìn Mộc Liên, mặc dù chẳng thấy được mặt nhưng ánh mắt quá trắng trợn, cứ nhìn qua nhìn lại từ trên xuống dưới của Sát Ly như đang đánh giá một món hàng, nóng bỏng đến rợn người, Sát Ly đương nhiên là không theo trường phái chịu thiệt thòi, y nhíu mày, Phong Bá cắm trên đất run lên rồi tự động rút ra, bay thẳng về phía kẻ kia.
"Haha" Người nọ cười lên, rồi đưa tay không chặn lại Phong Bá:"Ái chà, người đẹp nhưng tính khí không phải dạng vừa đâu". Sau đó rút thanh kiếm dài nặng trên tay như không hề có gì, ném trở lại bên cạnh Sát Ly. Trên lưỡi kiếm còn dính máu, hiển nhiên là đã đâm vào người rồi, thế mà hắn làm như không có gì, còn bình tĩnh ung dung lắc lắc cánh tay vừa bị chém, trong miệng còn kêu lên vài tiếng đau đớn giả tạo.
Quả thật nếu trong trường hợp bình thường thì một nhát này của Phong Bá có thể chém đôi người chứ đừng nói là một cánh tay bị thương, nhưng Phong Bá còn chẳng thể đâm sâu vào tay đối phương.
Trên đời này, ngoại trừ Thần đế có sự bảo vệ của Thiên Đạo vẫn còn có kẻ khác có thể đối đầu với y sao?
"Ai nha~ Ly à, ta thật sự rất muốn mặt đối mặt nói chuyện với ngươi một lần đó" Đối phương không thèm giả bộ đau tay nữa, giọng hắn ngả ngớn như đang trêu hoa ghẹo nguyệt"...Nhưng trước hết, ta phải xử lý một vài thằng dám rình mò ở đây đã"
Nói rồi hắn vươn tay về phía Sát Ly hay đúng hơn chính là sau lưng y, bàn tay trắng nhợt lộ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo, khớp xương cân xứng hơi gồ lên, hình như là đang dùng sức. Vạn Hoa cảm thấy thân thể bỗng đau nhức như bị kim châm, hắn cảm nhận được nguy hiểm rõ rệt, bất ngờ ngẩng đầu nhìn bóng đen như ma như quỷ bị bóng tối bao trùm...
Đối phương thấy được Vạn Hoa?!
Ngay sau đó, Sát Ly cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, y bỗng cúi đầu nhìn thiếu niên Vạn Hoa nằm trong lòng rồi sau đó như nghĩ đến điều gì mà thần sắc trở nên cổ quái, cuối cùng là hiểu rõ ra rồi dầm chuyển sang kinh sợ, y bật thẳng lưng, quay phắt đầu lại, con ngươi màu tím dần chuyển lại trở về màu đen trong suốt, y cầm Phong Bá lên, máu từ miệng chảy ra càng nhiều, nhưng y không quan tâm, Sát Ly cắn chặt răng, vung lưng kiếm về phía Vạn Hoa đang đứng, cứ ngỡ sẽ xuyên qua thân thể hắn, nào ngờ trên lưỡi kiếm dài sắt bén bỗng trườn lên một cành dây mây, cuốn lấy cán kiếm, trên đó nở rộ một bông hoa trắng thuần xinh đẹp, hắn ngửi thấy một mùi hương dịu dàng thanh mát từ đóa hoa kia, chớp mắt một cái thì cơn đau đã biến mất, trái lại, lưng kiếm đánh vào eo hắn, đẩy bậc hắn bay xa ra ngoài...
Phía sau hắn, một lỗ xoáy đen ngòm mở ra, hút hắn cuống vào bên trong...
Vạn Hoa mở to mắt, đồng tử như muốn nứt ra, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy chính là sư tôn hắn đang khóc, trên tay ôm bản thân lúc nhỏ mà khóc, nhìn hắn chan chứa đầy đau khổ, hắn quơ tay muốn nắm lấy thứ gì cứng cáp để cơ thể dừng lại, không muốn cứ thế mà rời đi, lại vô vọng chẳng thể làm gì ngoài để mặc cơ thể bị hút vào...
Chạy đi...
Sát Ly mấp máy môi. Vạn Hoa nhìn qua liền hiểu.
Tim hắn như bị đao cứa, lồng ngực không thể than khóc, chỉ có thể điên cuồng đập vào xương tủy, muốn phá ra ngăn trở mà quay lại bên y, máu trong cơ thể như nóng lên chực chờ hóa thành từng giọt lệ mặn chát chảy vào khóe môi hắn, hắn nhìn sư tôn hắn một mình ở lại chịu đựng những thứ mà hắn không tài nào có thể gánh được, hắn muốn vực dậy giúp y trải qua khốn khó. Nhưng mà hắn không thể, vĩnh viễn không thể. Ánh mắt dừng lại trên thiếu niên đang ngủ say không hay biết gì...
Hắn đã bỏ lỡ mất rồi.
Lần sau tỉnh lại, chính là một con chó! Một con quỷ ăn xương hút tủy sư tôn!
Hắn là đồ khốn nạn nhất thế gian này.
Điên cuồng tìm kiếm tình yêu, lại ngu ngốc bỏ qua người yêu hắn nhất.
Hắn muốn ngồi lại, lau đi vệt đỏ kéo dài không dứt trên má y. Nhưng đó là tưởng tượng trong ác mộng...
Vì hắn lỡ mất y rồi...
"Sư tôn!!!!!!!!!!" Vạn Hoa gào lên thảm thiết, sau đó bị hút vào lỗ xoáy đen ngòm kia, biến mất.
Bạc Ngôn vừa quay trở về động thì thấy Vạn Hoa đùng một cái như bị ai đẩy mạnh ra, lăn một vòng, va vào trong vách động. Y ngạc nhiên trao đổi ánh mắt với Vạn Phúc, Vạn Phúc cũng nhún nhún vai tỏ vẻ bó tay.
"Không lẽ hắn tự đánh nhau trong mơ à?"
Vạn Phúc:"..."Đánh kiểu gì?!
Sau một thì thấy Vạn Hoa chật vật ngồi dậy, đầu hắn có lữ bị va vào đá, máu chảy xuống từ trên trán buộc hắn phải nhắm một mắt lại, hắn đưa tay áo lau qua loa đi, rồi cứ thừ người ra mà nhìn vào Sát Ly đang nằm bất động trên sàn nhà. Bạc Ngôn nhíu mi nhìn tình trạng của hắn, muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi, Vạn Phúc cũng chẳng buồn chú tâm vào Vạn Hoa, theo như suy nghĩ của gà con này thì nếu Vạn Hoa không tìm được cách thì chỉ cứ việc giết quách hắn rồi cứu Sát Ly là xong. Về việc Sát Ly hỏi thì cứ nói hắn bị đánh chết trong một trận tỉ thí với cao thủ...
Bạc Ngôn biết thừa suy nghĩ của Vạn Hoa, lí do như vậy mà Sát Ly tin mới là lạ, không nhổ hết lông Vạn Phúc thì cũng bỏ cậu ta vào nồi nấu lại.
"...Trên đời này, còn có kẻ...mạnh bằng y sao?" Vạn Hoa lẩm bẩm.
Bạc Ngôn chớp mắt, như nghe thấy điều gì hoang đường lắm:"Hả?"
Vạn Hoa ngẩng đầu nhìn Bạc Ngôn, cặp mắt đỏ ngầu như con thú bị thương nhìn vào Bạc Ngôn khiến y nhịn không được phải dời tầm mắt đi, tên này không phải điên rồi đấy chứ, Bạc Ngôn tự hỏi...
"Ta bỏ sư tôn lại ở đó rồi..." Vạn Hoa như người điên, cứ tự nơi với mình. Vạn Phúc cùng cảm thấy trạng thái tinh thần Vạn Hoa không được ổn định, bèn chịu không nổi nói:"Rốt cuộc ngươi nhìn thấy cái gì trong đó?! Mà tóm lại tìm ra cách cứu ông nội chưa?!"
"Một kẻ tay không chặn Phong Bá." Hắn nói liền mạch, không chút ngắt quãng, dường như ký ức kia đã đánh sâu vào tròn tâm trí hắn.
Cả không gian bỗng rơi vào lặn ngắt, Vạn Phúc choáng đến mức hai chân đứng không vững, té lăn quay ra đất như một quả bóng nhỏ màu vàng, còn Bạc Ngôn thì trấn tĩnh hơn, chưa đến mức ngã lộn nhào nhưng miệng vừa hé ra đã cứng lại, khớp hàm như bị cái gì đó khóa chặt không thể khép...
"...H..Hả?" Cuối cùng Bạc Ngôn cũng nói được một chữ, Vạn Hoa cũng không nhắc lại nữa nhưng từng câu từng chữ của hắn đều bị Bạc Ngôn nghe rõ ràng, lại chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang"Thần đế?"
Sau đó y phủ nhận:"Không đúng, Thần đế dù có mạnh cũng không điên đến mức đưa tay đi đỡ Phong Bá, dù có Thiên Đạo bảo hộ cũng chưa đến mức liều như vậy, đó không phải phong cách của một lãnh đạo Thần tộc"
Vạn Hoa biết thừa đó không phải Thần đế, hắn từng gặp Thần đế rồi, người này khí chất sáng lạng, chẳng khác gì cái bình chính khí di động, không hỗn loạn như kẻ kia.
"Nhưng bỏ qua chuyện đó đi, ta hỏi ngươi, tìm được cách cứu Sát Ly chưa?" Bạc Ngôn ngay lập tức quay về chủ đề chính. Vạn Hoa trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu, nói:
"Phải tìm hồn của ta về"
"Cái này ai cũng biết, nhưng mà ở đâu?" Bạc Ngôn mất bình tĩnh nói.
Vạn Hoa:"Không biết"
"...."
Bạc Ngôn tức đến ná thở:"Vậy ngươi chết đi là vừa!"
"Nhưng có một cách có thể biết" Vạn Hoa nói tiếp, Bạc Ngôn cười khẩy:"Đừng bảo lại chui vào ký ức của Sát Ly nữa nhé. Ta quên chưa nói với ngươi, ký ức của Thần Mộc không phải muốn vào là vào, muốn ra là ra...."
"Đại cấm thuật thứ nhất-Tử Cục Trùng Sinh Môn" Vạn Hoa nói như thể đang kể một câu chuyện cười dân gian hằng ngày. Thế mà câu chuyện này lại khiến không gian lần nữa lâm vào im lặng, Vạn Phúc vừa đứng dậy chưa bao lâu là đã biến thành một pho tượng gà con, ngã lăn quay ra đất, mà lần này, Bạc Ngôn cũng mém xỉu ra đất trước lời nói của Vạn Hoa.
"Đệt mợ nó...Vạn Hoa...Ngươi điên rồi..."
___________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất