Giang Nguyệt Cố Nhân

Chương 7: Giấc mộng

Trước Sau
Sáng nay vừa tỉnh, tôi cảm thấy cổ họng đau đến mức bốc lửa, rất thích hợp để hét lên vài tiếng Bảo Quyên!

*Bảo Quyên là nhân vật cung nữ của phi tần An Lăng Dung. Trong phim Chân Hoàn Truyện.

Tôi cố gắng chống đỡ rời giường rửa mặt, định đi làm, nhưng càng ngày càng thấy đầu óc nặng trĩu, loạng choạng ngã xuống ghế sô pha. Tiết Viễn vốn đang ở trong phòng bếp, phát hiện có động tĩnh liền chạy tới giúp tôi, tôi choáng váng nghĩ,lực bộc phát này, cho dù cách xa tám trăm dặm lấy thủ cấp tướng địch cũng giống như lấy đồ trong túi vậy.

Nhưng mà tâm lý của Tiết Viễn lúc này không theo kịp, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của tôi siết chặt như gọng kìm, giọng nói run run: "Cậu sao vậy?"

Giọng mũi của tôi dày đặc: "Cảm lạnh, hình như còn bị sốt"

Dưới sự chú ý chặt chẽ của Tiết Viễn, tôi kẹp nhiệt kế nằm trở lại trên giường, thời gian đến lấy ra xem, quả nhiên phát sốt, trong tủ đầu giường còn đặt thuốc cảm, may mắn không hết hạn, bằng không còn phải sai Tiết Viễn chạy một chuyến tới hiệu thuốc.

Tiết Viễn dường như không muốn ra ngoài, đợi bên giường lo lắng nhìn tôi, sắc mặt nghiêm trọng, lông mày gần như nhíu lại: "Không cần đi gặp đại phu sao? "

Đại não chậm chạp của tôi xoay chuyển một cái, Tiết Viễn lúc trước ở thời cổ đại, y học không phát triển, có lẽ loại bệnh nhỏ như phong hàn cũng đủ chết người, cho nên hắn mới căng thẳng như vậy.

Vì vậy, tôi kéo cổ họng đau đớn của mình, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng: "Không sao tôi uống thuốc, ngủ một giấc là ổn" "

Hắn vẫn cau mày: "Thật sao? "



Bệnh tình ập đến như núi, ngày thường mệt mỏi dồn dập như bị tuyết lở đè lên, toàn thân đau nhức yếu ớt, tác dụng thôi miên của thuốc cảm cũng dần dần xuất hiện.

Tôi co rúc trong chăn, buồn ngủ: "Thật là, trước hết để tôi ngủ một giấc, không ổn sẽ đi đến bệnh viện."

Tiết Viễn hình như còn muốn nói cái gì đó, dựa vào đầu giường tôi, con ngươi đen kịt thâm trầm nhìn chằm chằm tôi. Tóc hắn có chút dài, ngọn tóc bồng bềnh vểnh lên, thường ngày tôi nhìn thấy, luôn muốn vươn tay sờ một cái.

Lúc này tôi đã không còn lý trí gì nữa, tuân theo bản năng vươn tay xoa xoa đầu hắn một phen, quả nhiên xúc cảm cực tốt. Hắn bị móng vuốt này của tôi làm sững sờ, lại tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

Tôi chống lại mí mắt, giọng từ từ nhỏ dần: "Ngoan, nghe lời, Tiết Viễn... Tiết Ngộ Chi."

Vừa dứt lời, cả người Tiết Viễn hoàn toàn cứng đờ, bình tĩnh nhìn chăm chú vào tôi, ánh mắt mơ hồ có chút phức tạp.

Tôi lâm vào mê man, ở trong ý niệm cuối cùng cảm thấy có chút khác thường, không thể gọi cái tên này của hắn sao?

Một giấc ngủ này ngủ tới trời mê đất tối, cũng không yên ổn, đủ loại giấc mơ hỗn độn đan xen nối liền nhau.

Trong cơn mê man tôi biến thành một người chết có chút kinh dị, toàn thân nóng lạnh, mới hạ hỏa lại như rơi vào băng tuyền, dao rìu đục khoét mổ xẻ xung quanh, cắt gọt tuần hoàn, giống như là muốn tạo thành hình dạng nào đó, tôi đau đến linh hồn đều muốn lệch vị trí, không thể động đậy, mệt mỏi suy nghĩ trống rỗng, mất đi cảm giác.

Một lúc lâu sau xung quanh biến hóa, tôi một mình ngồi dưới bóng râm của mái hiên, dưới chân gạch đá bò đầy rêu xanh ướt át, đường vân trên đó làm cho tôi nhận ra giờ phút này đang ở trong nhà cũ thời thơ ấu, sau lưng truyền đến tiếng ho khan của người già khàn đục, xen lẫn ầm ĩ vụn vặt, không phải là chuyện tốt gì, cho nên tôi không quay đầu lại.



Lại đảo mắt phát hiện mình đứng trong phòng bếp, không gian bức bách, ánh sáng yếu ớt, đối diện bếp nấu, trong nồi sắt truyền đến âm thanh nước sôi.

Tôi tựa hồ còn đang sinh bệnh, cả người thoát lực, đau đầu muốn nứt ra, không ngửi được mùi thức ăn, chỉ có thể nghe được ngoài cửa phòng đóng chặt có môt người đàn ông cùng một người phụ nữ đang chửi nhau, thỉnh thoảng có thứ gì đó vỡ vụn trên mặt đất, rất ồn ào.

Những tiếng động này quá mức chói tai, tôi không thể tránh được, vô ích nhắm mắt lại, một lúc sau, ngoài cửa chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ.

Cuối cùng tiếng khóc của người phụ nữ kia cũng đứt quãng biến mất, tôi chậm rãi ngồi trên mặt đất, cuộn mình thành một quả bóng, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ, im lặng một lúc lâu trong bóng tối vô biên, cũng không biết là không thể động, hay là tôi không muốn động.

Không biết qua bao lâu, tôi lại nghe thấy tiếng vó ngựa, từ xa đến gần, bóng tối xung quanh tôi vì có âm thanh này mà dần dần tan biến, cỏ dại rối tung, ở trong gió tươi mát mà xen lẫn mùi bùn đất trong lành.

Tựa hồ có người cưỡi ngựa từ từ tới gần, vó ngựa rơi xuống trước mắt, tôi ngẩng đầu nhìn lại, khôi giáp màu lạnh cùng lưỡi thương lóe lên ánh sáng mơ hồ không rõ, người trên ngựa từ trên cao nhìn tôi, tóc buộc cao theo gió phất phơ.

Hắn hỏi tôi: "Ngươi làm gì ở đây?" "

Cổ họng tôi vẫn rất đau, nói không nên lời, chỉ có thể cố gắng mở to hai mắt, muốn thấy rõ bộ mặt của người này.

Giữa nỗ lực, tôi mở mắt tỉnh dậy. Lý trí của tôi dần dần trở lại, hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn thấy người trước mắt, tôi lập tức đứng hình.

...... Sao tôi lại nằm vào trong ngực Tiết Viễn?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau