Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 105: Yêu nhất
Hôn lễ gần kết thúc.
Cặp tân nhân hôn môi trước mặt mọi người, buổi lễ kết thúc, khách khứa lục tục đứng dậy.
Dương Gia Lập nghe thấy tiếng vĩ cầm du dương chậm rãi kèm theo tiếng hát trang trọng mà thánh thót từ bên trong lễ đường truyền tới, nhìn ánh mắt mong chờ của Diệp Đình, ma xui quỷ khiến gật đầu: "Coi như.....giữ lại làm kỷ niệm đi"
Diệp Đình cười, nắm tay Dương Gia Lập đi tới trước mặt linh mục.
Hắn dùng tiếng Anh nói vài câu với linh mục, chỉ thấy linh mục nghe xong liền gật đầu cười.
Diệp Đình gắt gao nắm chặt tay Dương Gia Lập, nhỏ giọng nói: "Dương Dương, chúng ta bắt đầu thôi"
Dương Gia Lập quay đầu nhìn, đôi tân nhân vừa làm lễ xong đang ngồi chỗ đài quan sát nhìn cậu cười. Lễ đường trống rỗng, ánh mặt trời vẫn đang lặng lẽ chiếu qua ô cửa kính rực rỡ, thượng đế cùng các vị thần vẫn luôn ở đó nhìn xuống tất thảy mọi chuyện, ánh nhìn thánh thiện dịu dàng.
Trên hàng ghế còn lại vài vị khách chưa kịp rời đi, cũng không vội rời đi mà ngồi xuống.
Trái tim Dương Gia Lập đập bang bang trong lồng ngực, tự nhiên cảm thấy thật khẩn trương.
Linh mục nghiêm túc và trang trọng đọc lên lời thề giống với khi nãy.
Đến phiên Dương Gia Lập trả lời, Dương Gia Lập nháy mắt, có chút không đứng đắn nói tôi nguyện ý.
Linh mục quay qua hỏi Diệp Đình.
Diệp Đình đứng thẳng tắp, thân hình căng cứng, trong mắt đều là tơ máu, vẻ mặt phi thường nghiêm túc, nói: "Tôi nguyện ý"
Da đầu Dương Gia Lập tê rần, cảm thấy không khí dường như trở nên không đúng lắm.
Linh mục mỉm cười gật đầu, lại nói bằng giọng Oxford thanh lịch thuần khiết: "Hiện tại, các con có thể trao đổi tín vật"
Dương Gia Lập vừa định nói họ không có tín vật để trao đổi thì Diệp Đình đã quỳ một gối trước mặt cậu, lấy từ trong túi ra một hộp nhung nhỏ, mở ra, hai chiếc nhẫn đang nằm yên trong hộp phát ra ánh sáng.
Dương Gia Lập mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên tới quên cả hô hấp.
Diệp Đình cười nói: "Bị doạ rồi?"
Sắc mặt Dương Gia Lập có hơi trắng bệch, hoảng sợ liếc mắt nhìn về phía khách khứa vẫn đang ngồi bên dưới, nhíu mày trầm giọng nói: "Một hôn lễ giả mà thôi, anh làm nghiêm túc như vậy làm gì?"
Diệp Đình không trả lời, lấy một chiếc nhẫn trong hộp ra, niết nhẹ giữa hai ngón tay.
Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Gia Lập, ánh mắt ôn nhu mà thâm thuý: "Ba mươi ngày sắp kết thúc rồi, anh sợ về sau sẽ không có cơ hội nữa"
"Chúng ta ở bên nhau bốn năm, cho dù là thật hay giả, anh đều muốn cùng em tuyên thệ một lần, trao nhẫn một lần, coi như, đến nơi đến chốn"
"Thời điểm năm nhất, em theo đuổi anh thật lâu, khi đó anh thật sự rất không kiên nhẫn, chưa bao giờ đối tốt với em, rất nhiều lần có suy nghĩ kéo em tới một góc đánh một trận, để em biết khó mà lui. Nhưng nếu bây giờ anh có thể quay lại thời điểm đó, ngay lần đầu tiên nhìn thấy em trong đợt huấn luyện quân sự, anh sẽ ngồi bên cạnh em, lặng lẽ nắm tay em, nói với em, Dương Gia Lập, anh rất thích em, thật sự rất rất rất thích em"
"Anh còn muốn trở lại thời điểm chúng ta gặp nhau một năm trước. Anh muốn gạt bỏ hết nỗi uất hận ngu ngốc trong lòng khi đó, khi em đưa tay ra với anh, anh sẽ nắm chặt lấy, không cho em chạy đi chỗ nào hết"
Vành mắt Diệp Đình lặng lẽ đỏ lên: "Năm hai, buổi tối khi em tham gia cuộc thi top mười ca sĩ trong trường, sau cuộc thi, anh đạp xe chở em về ký túc xá. Em mặc áo sơ mi trắng rất đẹp trai, ngồi ở ghế sau ôm eo dựa vào lưng anh. Đêm hôm đó tuyết rơi, em lén cho tay vào quần áo anh, anh nghe thấy em nhỏ giọng nói, 'Anh Đình, em thích anh nhất'. Có thể chính em cũng không nhớ mình đã nói câu này, nhưng anh vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng"
"Bé con, em không cần cảm thấy sau bao nhiêu năm em đã thay đổi, không còn là người khi xưa anh thích nữa. Điều anh muốn nói với em là, về sau, cho dù có qua bao lâu, cho dù em có đi tới nơi nào, cho dù em có đi bao xa, em vẫn luôn là người đứng trước tòa nhà nghệ thuật, mặc chiếc áo sơ mi trắng tràn đầy khí chất thanh xuân, nở nụ cười trong trẻo dễ thương, là bảo bối Dương Dương mà anh luôn muốn giấu kín trong tâm khảm"
Trong đầu Dương Gia Lập ong một tiếng, đột nhiên không nghe thấy bất cứ điều gì nữa.
Cậu nhìn Diệp Đình đang nửa quỳ trước mặt, trong tim dâng lên một tia xúc động như mầm xanh đang phá đất muốn bén rễ mà lớn lên.
Cậu nhìn vành mắt hồng hồng của Diệp Đình, run rẩy duỗi tay ra.
Diệp Đình niết nhẹ chiếc nhẫn, cúi đầu, từng chút từng chút một đẩy nó vào ngón tay của cậu.
Mang nhẫn xong, Diệp Đình ngẩng đầu.
Dương Gia Lập nhìn thấy hắn khóc.
Rõ ràng là cười nhưng hốc mắt lại chứa đầy nước, một mảnh ướŧ áŧ.
Đột nhiên cổ họng Dương Gia Lập trở nên khô khốc, luống cuống tay chân mà đeo chiếc nhẫn còn lại lên tay Diệp Đình.
Linh mục nói: "Bây giờ các con có thể hôn nhau"
Diệp Đình nắm tay Dương Gia Lập, nhẹ nhàng kéo cậu lại gần, khẽ cười nói: "Bé con, chúng ta kết hôn rồi"
Sau đó thật nhẹ nhàng hôn lên môi Dương Gia Lập.
Linh mục nói: "Bây giờ, ta tuyên bố hôn nhân của các con, hợp pháp, hợp lệ"
Dương Gia Lập bị Diệp Đình ôm trong lồng ngực, trong một giây kia, cậu nghe được trái tim Diệp Đình như mất khống chế mà đập mạnh hai cái.
________________________
Từ Las Vegas bay về nước, cách giao ước ba mươi ngày, còn dư lại đúng một ngày, 24 giờ đồng hồ.
Buổi tối này, Diệp Đình rất khác thường mà không ôm Dương Gia Lập ngủ, quay lưng lại với cậu.
Dương Gia Lập cũng quay lưng lại, nghe tiếng hô hấp đều đều của Diệp Đình, tâm loạn như ma.
Phòng ngủ tối tăm, chiếc đồng hồ trên tường vẫn không hề phiền chán mà phát âm thanh tích tích, thanh âm len lỏi vào trong lòng người.
Ánh mắt Dương Gia Lập trống rỗng nhìn vào góc phòng đen như mực, đột nhiên hiểu ra.
Nếu ba mươi ngày này là kế hoạch của Diệp Đình, thì đây hẳn là kế hoạch thành công nhất của hắn.
Chiến lược tuyệt vời nhất không phải là nhốt lại trong tù, mà là đánh vào tâm lý.
Dương Gia Lập nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn cưới còn chưa tháo xuống, khàn khàn hỏi: "Anh ngủ rồi à?"
Diệp Đình rất nhanh trả lời cậu: "Không ngủ được"
Dương Gia Lập xoay người, nhìn tấm lưng vững chắc của Diệp Đình: "Ngày mai anh không đi làm có được không?"
Diệp Đình hít một hơi thật sâu, cuối cùng thong thả quay người lại, đôi mắt sâu thẳm cùng Dương Gia Lập bốn mắt nhìn nhau: "Được"
Diệp Đình cười ôm chặt Dương Gia Lập, thân mật hôn trán cậu một cái, nhỏ giọng nói: "24 tiếng cuối cùng, em muốn làm gì, anh đều nghe em"
Dương Gia Lập hỏi hắn: "Thật sự nghe tôi?"
Diệp Đình nghiêm túc nói: "Đều nghe em, muốn làm gì? Nói đi"
Dương Gia Lập gật gật đầu, hít sâu một ngụm, bình tĩnh nói: "Tôi muốn làm chuyện kia"
Diệp Đình nhướn mày: "Chuyện gì?"
Dương Gia Lập duỗi tay vào trong chăn, vươn đến bên Diệp Đình, ngón tay nắm lại.
Diệp Đình hít một hơi khí lạnh, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Hiểu chưa?", Dương Gia Lập nghiêm túc nói, "Làm chuyện này, cả ngày"
Yết hầu Diệp Đình lăn lộn lên xuống, thanh âm có hơi run rẩy, như là không thể tin nổi: "......Bé con?"
Dương Gia Lập khẽ cắn môi, lật người ngồi trên bụng Diệp Đình, cúi xuống đầu xuống chóp mũi chạm chóp mũi hắn, lại nghiêng người qua cắn một ngụm lên cổ hắn, làm như hung ác nói: "Một ngày cuối cùng, tôi làm sao có thể dễ dàng buông tha cho tên chó điên nhà anh. Không ép anh đến một giọt cũng không còn tôi liền không cam lòng"
Cặp tân nhân hôn môi trước mặt mọi người, buổi lễ kết thúc, khách khứa lục tục đứng dậy.
Dương Gia Lập nghe thấy tiếng vĩ cầm du dương chậm rãi kèm theo tiếng hát trang trọng mà thánh thót từ bên trong lễ đường truyền tới, nhìn ánh mắt mong chờ của Diệp Đình, ma xui quỷ khiến gật đầu: "Coi như.....giữ lại làm kỷ niệm đi"
Diệp Đình cười, nắm tay Dương Gia Lập đi tới trước mặt linh mục.
Hắn dùng tiếng Anh nói vài câu với linh mục, chỉ thấy linh mục nghe xong liền gật đầu cười.
Diệp Đình gắt gao nắm chặt tay Dương Gia Lập, nhỏ giọng nói: "Dương Dương, chúng ta bắt đầu thôi"
Dương Gia Lập quay đầu nhìn, đôi tân nhân vừa làm lễ xong đang ngồi chỗ đài quan sát nhìn cậu cười. Lễ đường trống rỗng, ánh mặt trời vẫn đang lặng lẽ chiếu qua ô cửa kính rực rỡ, thượng đế cùng các vị thần vẫn luôn ở đó nhìn xuống tất thảy mọi chuyện, ánh nhìn thánh thiện dịu dàng.
Trên hàng ghế còn lại vài vị khách chưa kịp rời đi, cũng không vội rời đi mà ngồi xuống.
Trái tim Dương Gia Lập đập bang bang trong lồng ngực, tự nhiên cảm thấy thật khẩn trương.
Linh mục nghiêm túc và trang trọng đọc lên lời thề giống với khi nãy.
Đến phiên Dương Gia Lập trả lời, Dương Gia Lập nháy mắt, có chút không đứng đắn nói tôi nguyện ý.
Linh mục quay qua hỏi Diệp Đình.
Diệp Đình đứng thẳng tắp, thân hình căng cứng, trong mắt đều là tơ máu, vẻ mặt phi thường nghiêm túc, nói: "Tôi nguyện ý"
Da đầu Dương Gia Lập tê rần, cảm thấy không khí dường như trở nên không đúng lắm.
Linh mục mỉm cười gật đầu, lại nói bằng giọng Oxford thanh lịch thuần khiết: "Hiện tại, các con có thể trao đổi tín vật"
Dương Gia Lập vừa định nói họ không có tín vật để trao đổi thì Diệp Đình đã quỳ một gối trước mặt cậu, lấy từ trong túi ra một hộp nhung nhỏ, mở ra, hai chiếc nhẫn đang nằm yên trong hộp phát ra ánh sáng.
Dương Gia Lập mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên tới quên cả hô hấp.
Diệp Đình cười nói: "Bị doạ rồi?"
Sắc mặt Dương Gia Lập có hơi trắng bệch, hoảng sợ liếc mắt nhìn về phía khách khứa vẫn đang ngồi bên dưới, nhíu mày trầm giọng nói: "Một hôn lễ giả mà thôi, anh làm nghiêm túc như vậy làm gì?"
Diệp Đình không trả lời, lấy một chiếc nhẫn trong hộp ra, niết nhẹ giữa hai ngón tay.
Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Gia Lập, ánh mắt ôn nhu mà thâm thuý: "Ba mươi ngày sắp kết thúc rồi, anh sợ về sau sẽ không có cơ hội nữa"
"Chúng ta ở bên nhau bốn năm, cho dù là thật hay giả, anh đều muốn cùng em tuyên thệ một lần, trao nhẫn một lần, coi như, đến nơi đến chốn"
"Thời điểm năm nhất, em theo đuổi anh thật lâu, khi đó anh thật sự rất không kiên nhẫn, chưa bao giờ đối tốt với em, rất nhiều lần có suy nghĩ kéo em tới một góc đánh một trận, để em biết khó mà lui. Nhưng nếu bây giờ anh có thể quay lại thời điểm đó, ngay lần đầu tiên nhìn thấy em trong đợt huấn luyện quân sự, anh sẽ ngồi bên cạnh em, lặng lẽ nắm tay em, nói với em, Dương Gia Lập, anh rất thích em, thật sự rất rất rất thích em"
"Anh còn muốn trở lại thời điểm chúng ta gặp nhau một năm trước. Anh muốn gạt bỏ hết nỗi uất hận ngu ngốc trong lòng khi đó, khi em đưa tay ra với anh, anh sẽ nắm chặt lấy, không cho em chạy đi chỗ nào hết"
Vành mắt Diệp Đình lặng lẽ đỏ lên: "Năm hai, buổi tối khi em tham gia cuộc thi top mười ca sĩ trong trường, sau cuộc thi, anh đạp xe chở em về ký túc xá. Em mặc áo sơ mi trắng rất đẹp trai, ngồi ở ghế sau ôm eo dựa vào lưng anh. Đêm hôm đó tuyết rơi, em lén cho tay vào quần áo anh, anh nghe thấy em nhỏ giọng nói, 'Anh Đình, em thích anh nhất'. Có thể chính em cũng không nhớ mình đã nói câu này, nhưng anh vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng"
"Bé con, em không cần cảm thấy sau bao nhiêu năm em đã thay đổi, không còn là người khi xưa anh thích nữa. Điều anh muốn nói với em là, về sau, cho dù có qua bao lâu, cho dù em có đi tới nơi nào, cho dù em có đi bao xa, em vẫn luôn là người đứng trước tòa nhà nghệ thuật, mặc chiếc áo sơ mi trắng tràn đầy khí chất thanh xuân, nở nụ cười trong trẻo dễ thương, là bảo bối Dương Dương mà anh luôn muốn giấu kín trong tâm khảm"
Trong đầu Dương Gia Lập ong một tiếng, đột nhiên không nghe thấy bất cứ điều gì nữa.
Cậu nhìn Diệp Đình đang nửa quỳ trước mặt, trong tim dâng lên một tia xúc động như mầm xanh đang phá đất muốn bén rễ mà lớn lên.
Cậu nhìn vành mắt hồng hồng của Diệp Đình, run rẩy duỗi tay ra.
Diệp Đình niết nhẹ chiếc nhẫn, cúi đầu, từng chút từng chút một đẩy nó vào ngón tay của cậu.
Mang nhẫn xong, Diệp Đình ngẩng đầu.
Dương Gia Lập nhìn thấy hắn khóc.
Rõ ràng là cười nhưng hốc mắt lại chứa đầy nước, một mảnh ướŧ áŧ.
Đột nhiên cổ họng Dương Gia Lập trở nên khô khốc, luống cuống tay chân mà đeo chiếc nhẫn còn lại lên tay Diệp Đình.
Linh mục nói: "Bây giờ các con có thể hôn nhau"
Diệp Đình nắm tay Dương Gia Lập, nhẹ nhàng kéo cậu lại gần, khẽ cười nói: "Bé con, chúng ta kết hôn rồi"
Sau đó thật nhẹ nhàng hôn lên môi Dương Gia Lập.
Linh mục nói: "Bây giờ, ta tuyên bố hôn nhân của các con, hợp pháp, hợp lệ"
Dương Gia Lập bị Diệp Đình ôm trong lồng ngực, trong một giây kia, cậu nghe được trái tim Diệp Đình như mất khống chế mà đập mạnh hai cái.
________________________
Từ Las Vegas bay về nước, cách giao ước ba mươi ngày, còn dư lại đúng một ngày, 24 giờ đồng hồ.
Buổi tối này, Diệp Đình rất khác thường mà không ôm Dương Gia Lập ngủ, quay lưng lại với cậu.
Dương Gia Lập cũng quay lưng lại, nghe tiếng hô hấp đều đều của Diệp Đình, tâm loạn như ma.
Phòng ngủ tối tăm, chiếc đồng hồ trên tường vẫn không hề phiền chán mà phát âm thanh tích tích, thanh âm len lỏi vào trong lòng người.
Ánh mắt Dương Gia Lập trống rỗng nhìn vào góc phòng đen như mực, đột nhiên hiểu ra.
Nếu ba mươi ngày này là kế hoạch của Diệp Đình, thì đây hẳn là kế hoạch thành công nhất của hắn.
Chiến lược tuyệt vời nhất không phải là nhốt lại trong tù, mà là đánh vào tâm lý.
Dương Gia Lập nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn cưới còn chưa tháo xuống, khàn khàn hỏi: "Anh ngủ rồi à?"
Diệp Đình rất nhanh trả lời cậu: "Không ngủ được"
Dương Gia Lập xoay người, nhìn tấm lưng vững chắc của Diệp Đình: "Ngày mai anh không đi làm có được không?"
Diệp Đình hít một hơi thật sâu, cuối cùng thong thả quay người lại, đôi mắt sâu thẳm cùng Dương Gia Lập bốn mắt nhìn nhau: "Được"
Diệp Đình cười ôm chặt Dương Gia Lập, thân mật hôn trán cậu một cái, nhỏ giọng nói: "24 tiếng cuối cùng, em muốn làm gì, anh đều nghe em"
Dương Gia Lập hỏi hắn: "Thật sự nghe tôi?"
Diệp Đình nghiêm túc nói: "Đều nghe em, muốn làm gì? Nói đi"
Dương Gia Lập gật gật đầu, hít sâu một ngụm, bình tĩnh nói: "Tôi muốn làm chuyện kia"
Diệp Đình nhướn mày: "Chuyện gì?"
Dương Gia Lập duỗi tay vào trong chăn, vươn đến bên Diệp Đình, ngón tay nắm lại.
Diệp Đình hít một hơi khí lạnh, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Hiểu chưa?", Dương Gia Lập nghiêm túc nói, "Làm chuyện này, cả ngày"
Yết hầu Diệp Đình lăn lộn lên xuống, thanh âm có hơi run rẩy, như là không thể tin nổi: "......Bé con?"
Dương Gia Lập khẽ cắn môi, lật người ngồi trên bụng Diệp Đình, cúi xuống đầu xuống chóp mũi chạm chóp mũi hắn, lại nghiêng người qua cắn một ngụm lên cổ hắn, làm như hung ác nói: "Một ngày cuối cùng, tôi làm sao có thể dễ dàng buông tha cho tên chó điên nhà anh. Không ép anh đến một giọt cũng không còn tôi liền không cam lòng"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất