Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 109: Không thấy bóng dáng

Trước Sau
Sau khi ra khỏi văn phòng của Triệu Hướng Hải, Dương Gia Lập không vội đi ngay mà ghé qua bộ phận nhân sự dưới tầng 3 của công ty.

Sau khi ký hợp đồng với Giải Trí Vinh Hải, mọi thông tin cá nhân của cậu đều phải được đăng ký lại trong hệ thống nhân sự của Vinh Hải.

Tìm được nhân viên phụ trách nhân sự, cậu kiểm tra lại toàn bộ thông tin đăng ký của cậu và Lý đại Lý nhị.

Khi làm xong thủ tục, nhân viên công tác gõ bàn phím hỏi cậu: "Cậu có mang hộ chiếu không?"

Dương Gia Lập chớp chớp mắt: "Cần hộ chiếu làm gì?"

Nhân viên công tác nói: "Nghệ sĩ của công ty thường xuyên phải lưu diễn ở nước ngoài, cho nên cần xác minh tình trạng hộ chiếu và visa"

Dương Gia Lập "à" một tiếng, vội tháo balo xuống, lấy hộ chiếu của mình ra đưa cho nhân viên công tác: "Đây là hộ chiếu của tôi. Tôi sẽ nói với hai người còn lại bảo họ mang tới sau"

Sau khi hoàn thành thủ tục, Dương Gia Lập ra khỏi công ty, bước chân nhẹ đi không ít.

_____________________

Chờ đến ngày tổ chức lễ khai mạc liên hoan phim, cậu thay quần áo mà công ty đã chuẩn bị trước, ngồi xe tới hội trường.

Giống như người cha già mang hai đứa con ngốc nghếch đi xem hội chùa, Dương Gia Lập mang theo Lý đại Lý nhị đi qua thảm đỏ của liên hoan phim, một đường đi thẳng tới phòng cho khách quý nơi cấm truyền thông ra vào, một tiệc cocktail nhỏ đang được tổ chức giữa hội trường.

Vừa bước vào đại sảnh, còn chưa kịp thở gấp đã thấy Triệu Hướng Hải đứng đó không xa.

Triệu Hướng Hải đứng quay lưng lại với cậu, tay cầm một ly champagne, đang thấp giọng nói chuyện cùng người đối diện.

Sắc mặt Tiêu Dã đen như đáy nồi đứng bên cạnh.

Bàn tay y lặng lẽ luồn qua sau lưng muốn kéo tay Triệu Hướng Hải. Đáng tiếc vừa chạm tới ngón tay, Triệu Hướng Hải vẫn như cũ vui vẻ nói chuyện cùng người đối diện, nhưng trong bóng tối bàn tay anh lặng lẽ giương lên, dùng sức đánh mạnh vào tay Tiêu Dã.

Tiêu Dã chưa từ bỏ ý định, cắn răng thử lại vài lần.

Triệu Hướng Hải kiên quyết không muốn để y cầm tay, Tiêu Dã tới lần nào anh đập lần đó.

Mãi cho tới khi mui bàn tay bị đánh tới đỏ ửng, Tiêu Dã mới chết tâm, sắc mặt hơi khó coi, nhìn qua thật giống vị Diêm Vương nào đó mới sống dậy.

Dương Gia Lập đứng cách đó không xa vừa nhìn vừa cười trộm, sắc mặt Tiêu Dã lại càng đen thêm, nheo mắt, dùng ánh mắt nghiêm nghị liếc qua cảnh cáo Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập vội rời mắt, tươi cười trên mặt lại không biến mất.



Chỉ là chưa kịp thu lại độ cong nơi khoé miệng, liền thấy cửa phòng VIP lại mở ra.

Nhân viên lễ tân nói: "Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư, hội trường phía bên này, tôi dẫn hai vị qua"

Sống lưng Dương Gia Lập cứng đờ, không kịp né tránh nhìn thẳng Diệp Đình, áo sơ mi đen cùng cà vạt, giày da đen bóng, lộ ra một khí thế phi phàm, mang theo cô gái xinh đẹp trong ảnh chụp ngày hôm qua xuất hiện trong phòng VIP.

Áo khoác tây trang của Diệp Đình còn đang treo trên cánh tay cô gái kia.

Dương Gia Lập vừa nhìn thấy hai người họ, trong phút chốc thậm chí quên cả hô hấp.

Diệp Đình cảm nhận được tầm mắt Dương Gia Lập, theo bản năng quay đầu qua, ánh nhìn thẳng tắp chiếu tới hai mắt Dương Gia Lập.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau khi kết thúc giao ước một tháng kia.

Dương Gia Lập cách đám đông đang đi tới đi lui nhìn Diệp Đình, Diệp Đình cũng cách đám đông đang đi tới đi lui nhìn cậu.

Hết thảy tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh dường như biến mất vào một khắc này.

Thẳng đến khi Hạ Y Khiết kéo cánh tay Diệp Đình, cười nói: "Nên vào rồi"

Lúc này Diệp Đình mới thu hồi tầm mắt, sắc mặt mảy may không chút thay đổi.

Hắn một câu cũng không nói, mang theo Hạ Y Khiết vào hội trường, không quay lại nhìn Dương Gia Lập thêm lần nào nữa, giả bộ không quen biết.

Dương Gia Lập uống một ngụm champagne, chỉ cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó đè ép tới nặng nề.

Trầm mặc đi ra phía sau hậu trường, chờ tới khi đạo diễn sân khấu gọi tên nhóm của cậu, Dương Gia Lập mới động thân ôm ghi-ta bước lên thang máy.

Ngay khi Dương Gia Lập được thang máy đưa lên sân khấu, Diệp Đình vẫn luôn cúi đầu xem di động lười xem biểu diễn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn Dương Gia Lập đứng trên sân khấu được ánh đèn chiếu rọi, khoé miệng trộm cong lên một chút.

Âm nhạc vang lên, giọng hát trong trẻo của Dương Gia Lập lan toả khắp hội trường.

Hạ Y Khiết ngồi bên cạnh thấy Diệp Đình đang nhìn chằm chằm vào người trên sân khấu, ánh mắt không nỡ chớp hiện lên lo lắng, cười cười nói: "Tôi nghe Tiểu Hạ nói, bảo bối tâm can của Diệp tổng là ca sĩ, là cậu ấy à?"

Diệp Đình không phủ nhận, nhẹ giọng nói: "Rất đẹp trai, rất dễ thương, làm cho người ta muốn khắc sâu em ấy vào tim, đúng không?"

Hạ Y Khiết gật đầu.



Chờ tới khi Dương Gia Lập sắp biểu diễn xong, Diệp Đình mới hơi dựa lưng vào ghế, tầm mắt vẫn dính trên người Dương Gia Lập, nói: "Lát nữa tan tiệc, cô tự trở về đi, tôi còn có việc"

Hạ Y Khiết không có nửa điểm không vui, cười gật đầu: "Được"

Màn trình diễn của Dương Gia Lập kết thúc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, Dương Gia Lập mang theo Lý đại Lý nhị xuống sân khấu.

Diệp Đình nhìn theo thân ảnh cậu mãi cho tới khi tiếng vỗ tay xung quanh sắp dừng lại, hắn mới chậm rãi đưa tay lên vỗ vài cái, khoé miệng hơi cong lên, hai mắt bị ánh đèn trong hội trường chiếu tới, lặng lẽ dâng lên một tầng hơi nước.

___________________

Sau khi các màn biểu diễn kết thúc, Dương Gia Lập trực tiếp thay quần áo ở hậu đài.

Cậu thay áo hoodie, mang mũ lưỡi trai, đi ra từ cửa sau để tránh phóng viên.

Mới vừa bước ra khỏi cửa sau, cậu liền nhìn thấy thư ký của Diệp Đình đang đứng nôn nóng gọi điện thoại.

Dương Gia Lập đi tới trước mặt thư ký, chào hỏi: "Đã lâu không gặp"

Thư ký nhìn thấy Dương Gia Lập, ngẩn ra vài giây, ngay sau đó có chút xấu hổ gật đầu: "......Cậu Dương"

Dương Gia Lập thấy màn hình điện thoại của thư ký sáng lên hiển thị tên Diệp Đình.

Thư ký gọi cho Diệp Đình, hiển nhiên là vẫn chưa gọi được.

Dương Gia Lập cười hỏi cô: "Biểu diễn kết thúc, tiệc rượu cũng đã xong rồi, sao còn chưa về?"

Thư ký giấu giấu điện thoại sau lưng, gượng cười nói: "Có chút việc nhỏ, cậu Dương cứ đi trước đi"

Nụ cười Dương Gia Lập cứng lại, thật lâu sau mới khẽ gật đầu, xoay người bước đi.

Lúc sắp đi khỏi cửa lối ra, thư ký bỗng nhiên run rẩy gọi cậu lại: "Cậu Dương"

Dương Gia Lập dừng bước.

Thư ký nắm chặt di động, vẻ mặt lo lắng rồi lại như không còn cách nào khác, mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Sau khi cậu biểu diễn xong có thấy Diệp tổng không?"

Ngực Dương Gia Lập nhảy dựng, không khống chế được mà hỏi: "Anh ta làm sao vậy?"

Đôi mắt thư ký hơi hồng: "Trước đó đã nói rồi, chờ tiệc rượu kết thúc, tôi cùng tài xế sẽ qua đây đón Diệp tổng về. Nhưng chúng tôi đợi ở đây cả nửa ngày rồi mà Diệp tổng vẫn chưa ra, chúng tôi vào hội trường tìm một vòng, nghe nói Diệp tổng uống rất nhiều rượu, sau cũng không ai biết anh ấy đi đâu.........Bây giờ điện thoại cũng không gọi được"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau