Đoàn Tàu Luân Hồi 4 – Khu Rừng Tĩnh Lặng
Chương 101: Nhà tang lễ An Lạc (6)
Đầu tiên Hạ Đan đã kinh ngạc trước cái chết của Uông Linh, nhưng trong phút chốc đã lập tức phản ứng lại, khóe miệng hiện ra tia cười lạnh, thấp giọng nói: "Vậy mà đã chết, thật sự là báo ứng, đáng đời."
Ngô Thịnh nghe thấy lời này không thể không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Người cũng đã chết, cô còn ở nơi này nói cái gì?"
"Cô ta chết, cô liền vui vẻ?"
"Đúng vậy, cô ta đã chết tôi rất vui vẻ, trước đó tôi còn hận không thể khiến cô ta chết ngay lập tức, hiện tại thì cô ta đã chết, đúng là ông trời có mắt." Hạ Đan nói.
Ngô Thịnh tức giận chỉ tay vào cô ta: "Cô...."
Đúng lúc này, Đỗ Quang Vinh u ám nói: "Không lẽ, Uông Linh là bị cô gϊếŧ chết sao?"
"Cô và Uông Linh có hận thù, ước gì Uông Linh chết đi."
"Huống chi, hôm qua Uông Linh đã nói câu gì trước khi rời đi, chính là dường như cái chết của Trịnh Hạo Thừa có liên quan đến cô."
"Nếu Trịnh Hạo Thừa là bị cô gϊếŧ, vậy Uông Linh và Trịnh Hạo Thừa có dây dưa với nhau cũng sẽ bị cô gϊếŧ chết....
Ý của Đỗ Quang Vinh chính là, Hạ Đan có động cơ gϊếŧ người.
Ngũ Hạ Cửu vô thức quan sát nét mặt của Hạ Đan.
Ban đầu, vẻ mặt Hạ Đan thật sự có thay đổi vì lời nói của Đỗ Quang Vinh, nhưng ngay sau đó, Hạ Đan liền phản ứng lại, cười lạnh hai tiếng.
"Anh nói tôi có lý do gϊếŧ chết Uông Linh, vậy chẳng lẽ anh không có sao?"
Hạ Đan nhìn lướt một vòng qua những người khác, nói:
"Các người đều có lý do để gϊếŧ chết Uông Linh."
"Đừng cho là tôi không biết, Đỗ Quang Vinh anh là người có tiền sử đánh phụ nữ."
"Bạn gái trước kia của anh chỉ vừa nói chuyện với một người đàn ông thôi, thì anh đã lập tức túm tóc và đánh tơi bời cô ấy trước mặt người khác, lúc sau có người không chịu không nổi nữa nên phải báo cảnh sát, anh mới chịu dừng lại."
"Uông Linh trước kia ở cùng với Ngô Thịnh, sau đó lại lừa gạt quyến rũ anh."
Hạ Đan ồ một tiếng, tiếp tục nói:
"Thế nào, có phải nhờ hôm qua tôi nói ra, anh mới biết được Uông Linh cắm sừng cho anh, vì giận quá, nên buổi tối mới đến đây gϊếŧ chết cô ta?"
Nét mặt Đỗ Quang Vinh u ám nhìn Hạ Đan.
Có lẽ Hạ Đan là đang muốn bất chấp tất cả.
Cô ta nhìn mắt của xác Uông Linh, nói: "Tôi hận cô ta, nhưng chúng ta đều làm việc ở trong nhà tang lễ, lúc thường còn ít thấy xác chết sao."
"Vừa nhìn đã biết Uông Linh chính là bị một người dùng dao cắt cổ họng, anh cảm thấy tôi có thể làm được đến trình độ này à?"
Chính xác, loại chết kiểu này thì hung thủ cần phải có sức lực rất lớn, hoặc hành động bất ngờ mới có thể làm được.
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu thu lại từ trên khuôn mặt của Uông Linh.
Chợt nghe Hạ Đan nói tiếp: "Còn có Ngô Thịnh, hiện tại phải gọi anh là giám đốc Ngô rồi."
Giọng nói của Hạ Đan châm biếm, Ngô Thịnh lấy tay đẩy kính mắt, ánh mắt sau kính của ông ta không nhìn thấy rõ lắm, ông ta nói: "Cô muốn nói gì tôi?"
"Uông Linh cùng với anh chia tay, anh còn đau khổ níu kéo được một đoạn thời gian, sau lại thấy Uông Linh dầu muối không hòa, còn cười nhạo anh, tôi chỉ là vô tình nghe thấy anh nói sớm muộn gì cũng gϊếŧ chết Uông Linh."
"Tôi lúc ấy chỉ tức giận trong một lúc nên mới nói ra." Ngô Thịnh nói: "Sao có thể nghĩ là thật khi người ta nói ra trong lúc đang tức giận và đau lòng chứ."
"Cô cũng nói tôi từng đau khổ níu kéo, tôi còn tình cảm với Uông Linh như vậy, làm sao có thể sẽ gϊếŧ cô ta."
"Nhưng hai người Triệu Tiết Tập cùng Phương Chính Triêu...."
Ngô Thịnh kéo hai người khác dính vào.
Mà Triệu Tiết Tập được nhắc đến cũng ngay thẳng nhướn mày nhìn sang.
Ngũ Hạ Cửu cảm thấy mình đang ở trong ruộng dưa, ăn xong một quả sẽ lại ăn tiếp trái khác....
Ngô Thịnh nói: "Hai người bọn họ thường xuyên được Uông Linh gọi đi làm việc, mặc kệ là việc gì cũng đều ném cho Triệu Tiết Tập cùng Phương Chính Triêu."
"Trước kia Triệu Tiết Tập tranh chấp cùng với khách hàng, Uông Linh còn ở trước mặt mọi người mà tát anh ta một cái."
"Phương Chính Triêu thì từng đẩy xác đi không cẩn thận đụng trúng Uông Linh một chút, Uông Linh từng mắng gã ta hơn hai tiếng..."
Những chuyện làm nhục người khác trước mặt mọi người và xem thường người khác hầu hết đều ở trên người của Uông Linh.
Ngũ Hạ Cửu nghe được chỉ chậc lưỡi, ở bên cạnh Thời Thương Tả thấp giọng nói: "Cô nàng này thật đúng là...."
Thật là cái gì, Ngũ Hạ Cửu dừng một chút, vì sao lại không nói nên lời, là bởi vì cậu đã thấy hết chỗ để nói.
Bên kia, sau khi Ngô Thịnh nói xong, Triệu Tiết Tập nói: "Trên chuyện công việc, quản lý Uông đúng là có chút....Nhưng tôi cũng không vì vậy mà có thể gϊếŧ người."
Phương Chính Triêu cũng có ý đó.
Ai cũng không muốn thừa nhận mình gϊếŧ chết Uông Linh.
Lúc sau, đám người Ngô Thịnh, Hạ Đan tan rã trong không vui.
Nhưng xác của Uông Linh vẫn còn cần được xử lý, vì thế hai người Triệu Tiết Tập cùng Phương Chính Triêu ở lại, dựa theo bình thường mà nói, đây là án gϊếŧ người, tất nhiên phải báo cảnh sát.
Chẳng qua, tất cả mọi người trong nhà tang lễ An Lạc không có ý muốn sẽ báo cảnh sát.
Hai người bọn họ đem xác của Uông Linh nâng lên trên một xe đẩy, dự tính dùng chất chống phân hủy xong, sẽ trang điểm lại thật tốt dung nhan cho người chết rồi đưa đến xưởng hỏa táng xử lý.
Phương Chính Triêu nhìn xác của Uông Linh, thấp giọng nói: "Thiếu mất một con mắt, tôi không tìm thấy."
Đám người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả còn chưa rời đi.
Nghe thấy lời này, cậu không thể không nhớ đến con mắt đã bị tiểu Phương đêm qua dùng dao găm đâm vào, rồi ném vào trong chậu than thiêu đốt.
Giọng của Triệu Tiết Tập nhỏ đến không thể nghe thấy, dường như thở dài tùy ý nói:
"Đúng vậy, xác chết mà không đầy đủ, thì sẽ không cần tìm người túc trực bên quan tài của cô ta, chỉ có thể trực tiếp đem đến nơi hỏa táng."
Ngũ Hạ Cửu dừng chân lại khi chuẩn bị bước đi, quay đầu hỏi:
"Vì sao xác chết không hoàn chỉnh là sẽ không cần túc trực bên quan tài?"
Triệu Tiết Tập: "Chỉ là một cách nói của chúng tôi ở nơi này, xác chết không đầy đủ, cho dù có túc trực bên quan tài ba ngày, cũng không đợi được linh hồn trở về."
"Thà được chôn cất sớm một chút để yên ổn, để tâm hồn được nghỉ ngơi, đi đến nơi chốn cần đến."
"Nhưng mà không có nhiều người đồng ý với nhận định này, việc túc trực bên linh cửu chỉ còn có một số người làm thôi, hiện tại đều sẽ đem xác chết đưa đến hỏa táng, sau đó mang theo tro cốt rời đi.
Sau khi Triệu Tiết Tập cùng Phương Chính Triêu đi đến cái xác của Uông Linh, Ngũ Hạ Cửu vẫn đứng ở tại chỗ, nhíu mày có chút suy nghĩ.
Thời Thương Tả nói: "Em đang suy nghĩ gì?"
Ngũ Hạ Cửu: "Em suy nghĩ đến xác chết của Kỷ Tiến Tiền có đầy đủ không?"
"Nếu xác chết của Kỷ Tiến Tiền cũng không đầy đủ, vậy sau khi thử ba thí nghiệm có phải kết quả sẽ luôn là thất bại?"
"Trở về nhìn xem." Thời Thương Tả nói.
Bọn họ lập tức bước nhanh về chỗ linh đường của Kỷ Tiến Tiền, Chung Nam cùng Đường Vân Ti hỏi một chút tình hình ở bên ngoài.
Sau khi biết được Uông Linh đã chết, nét mặt Kim Miêu có chút biến đổi.
Từ lúc Cật Đậu Nhân thấy được xác chết của Uông Linh cho đến bây giờ, sắc mặt cậu ta vẫn trắng bệch.
Cậu ta không nhịn được nói: "Cho nên tiếng bước chân đêm qua chúng ta nghe, chính là tiếng giày cao gót của Uông Linh, còn có con mắt lăn đến đây...."
Thật là đáng sợ.
Uông Linh biến thành quỷ, vậy tối hôm nay cô ta có còn đến đây nữa không.
Cật Đậu Nhân không đám nghĩ.
Mà lúc này, Ngũ Hạ Cửu đi đến bên cạnh quan tài, nhìn vào bên trong, xác chết Kỷ Tiến Tiền nhìn từ bên ngoài vào thì không thấy có tổn thương gì, cánh tay và chân của ông ta vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng muốn biết thật sự xác chết của Kỷ Tiến Tiền còn đầy đủ hay không, cần phải kiểm tra thêm.
Lộ Nam là bác sĩ, đối với kết cấu cơ thể người rất hiểu biết.
Anh ta cúi người, trước tiên bắt đầu kiểm tra từ đầu của Kỷ Tiến Tiền, xương đầu bình thường, mở mắt ra xem một chút, cũng không có vấn đề gì, không có thiếu bộ phận nào ở trên cổ.
Sau đó là cởi bỏ quần áo, kiểm tra bụng, các loại nội tạng.
Áo được cởi ra, trong ngực phần bụng của Kỷ Tiến Tiền đều không có miệng vết thương.
Ngũ Hạ Cửu không kìm được nói: "Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều?"
Lộ Nam lắc đầu, nói: "Vẫn chưa xem ở lưng, giúp tôi đem cái xác của Kỷ Tiến Tiền nâng dậy, lấy nội tạng ra cũng có thể được lấy từ lưng...."
Nhưng mà, đợi cho cái xác của Kỷ Tiến Tiền ngồi dậy, kiểm tra lưng, cũng là một mảnh trơn nhẵn, không có miệng vết thương.
Ngũ Hạ Cửu không thể không nhíu mày.
Đúng lúc này, Thời Thương Tả đột nhiên giống như phát hiện điều gì, một ngón tay của anh đặt lên bụng của Kỷ Tiến Tiền, anh vuốt từ trái sang phải, lập tức nói: "Cảm giác rất khác, làn da ở phần này không giống làn da trên người của Kỷ Tiến Tiền."
"Hai người nhìn kỹ, nơi này, và nơi này có phải khác biệt màu sắc đúng không?"
Thời Thương Tả chỉ vị trí.
Làn da của xác chết đều là xanh trắng, còn sẽ nổi lên những những vết chấm của xác chết, trở nên cứng ngắc, cho nên xác chết hiển nhiên là vô cùng xấu xí.
Trước khi Thời Thương Tả chỉ ra, Ngũ Hạ Cửu cùng Lộ Nam đều không phát hiện ra có điểm bất thường ở phần bụng.
Nhưng sau khi chỉ ra, bọn họ cúi người nhìn thật kỹ qua, lại càng ngày càng cảm thấy dường như giống lời của Thời Thương Tả nói, làn da ở bụng dường như bất thường.
Vì thế, Lộ Nam với tay chạm vào, sau đó dùng tay mò mẫm xuôi theo một đường xung quanh, cuối cùng, anh ta nhíu mày lấy ra dao găm long lân, nhắm vào vị trí ở bụng nhẹ nhàng cắt xuống, giây tiếp theo, có vết nứt nơi được cắt xuống, nhưng Lộ Nam không có nhìn thấy kết cấu của da thịt bên trong.
Anh ta lập tức nói: "Tấm này hẳn không phải là da, hoặc là nên nói không phải da người, chính là đồ giả."
Đây là tấm da giả có màu giống xác chết, không biết đã dùng cách gì mà dán ở bụng mà người khác không dễ dàng nhận ra được.
Tinh thần Lộ Nam dao động, tiếp tục dùng dao găm long lân cắt một cái.
Không bao lâu, lớp da giả đã được bóc ra, để lộ ra miệng vết thương ở bụng đã được khâu lại của Kỷ Tiến Tiền.
Cùng lúc đó, vòng tay của đám người Ngũ Hạ Cửu phút chốc đã nóng lên, bảng điều khiển bật ra.
Manh mối mới được phát hiện.... nội tạng của Kỷ Tiến Tiền thật sự bị mất.
Điều bọn họ cần phải làm là phải đi tìm và mang về ở thời gian quy định, đồng thời đem nội tạng của Kỷ Tiến Tiền đặt vào đó trở lại.
Chung Nam: "Cho nên, cho dù tôi có ở linh đường đợi đủ hai mươi bốn tiếng, thì thí nghiệm cũng sẽ không thành công?"
"Nhưng tại sao nội tạng của Kỷ Tiến Tiền lại biến mất? Là ai đã đem nội tạng lấy đi mất rồi?"
Ngũ Hạ Cửu: "Nội tạng của Kỷ Tiến Tiền chắc chắn vẫn ở trong nhà tang lễ, bởi vì chúng ta không thể rời khỏi nhà tang lễ trong bảy ngày, nên muốn tìm kiếm thì cũng chỉ có thể giới hạn ở trong đây."
"Ai sẽ là người khoét và lấy mất nội tạng của Kỷ Tiến Tiền? Và lấy nội tạng của Kỷ Tiến Tiền để làm gì?"
"Những vấn đề này tạm thời chưa biết được."
"Nhưng mà, mọi người nói xem, ai là người có khả năng đặt tấm da giả này vào nhất?"
Ngũ Hạ Cửu vừa hỏi, những người khác lập tức phản ứng.
Phương Tử nói: "Phương Chính Triêu, bởi vì gã ta là thợ ướp xác, gã ta phải ướp xác trước rồi mới trang điểm."
"Trong nhà tang lễ, gã ta có thể là người tiếp xúc xác chết đầu tiên."
A Thái: "Cho nên, chính là Phương Chính Triêu đã lấy đi nội tạng của giám đốc?"
Nhưng cậu ấy không hiểu Phương Chính Triêu lấy đi nội tạng của xác chết để làm gì, gã ta sẽ không....Có sở thích đặc biệt đâu nhỉ?
"Hiện tại đi xem là có thể biết." Ngũ Hạ Cửu nói.
Đừng quên, vừa có một xác chết mới ở hôm nay vừa được Phương Chính Triêu đẩy đi.
Ngô Thịnh nghe thấy lời này không thể không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Người cũng đã chết, cô còn ở nơi này nói cái gì?"
"Cô ta chết, cô liền vui vẻ?"
"Đúng vậy, cô ta đã chết tôi rất vui vẻ, trước đó tôi còn hận không thể khiến cô ta chết ngay lập tức, hiện tại thì cô ta đã chết, đúng là ông trời có mắt." Hạ Đan nói.
Ngô Thịnh tức giận chỉ tay vào cô ta: "Cô...."
Đúng lúc này, Đỗ Quang Vinh u ám nói: "Không lẽ, Uông Linh là bị cô gϊếŧ chết sao?"
"Cô và Uông Linh có hận thù, ước gì Uông Linh chết đi."
"Huống chi, hôm qua Uông Linh đã nói câu gì trước khi rời đi, chính là dường như cái chết của Trịnh Hạo Thừa có liên quan đến cô."
"Nếu Trịnh Hạo Thừa là bị cô gϊếŧ, vậy Uông Linh và Trịnh Hạo Thừa có dây dưa với nhau cũng sẽ bị cô gϊếŧ chết....
Ý của Đỗ Quang Vinh chính là, Hạ Đan có động cơ gϊếŧ người.
Ngũ Hạ Cửu vô thức quan sát nét mặt của Hạ Đan.
Ban đầu, vẻ mặt Hạ Đan thật sự có thay đổi vì lời nói của Đỗ Quang Vinh, nhưng ngay sau đó, Hạ Đan liền phản ứng lại, cười lạnh hai tiếng.
"Anh nói tôi có lý do gϊếŧ chết Uông Linh, vậy chẳng lẽ anh không có sao?"
Hạ Đan nhìn lướt một vòng qua những người khác, nói:
"Các người đều có lý do để gϊếŧ chết Uông Linh."
"Đừng cho là tôi không biết, Đỗ Quang Vinh anh là người có tiền sử đánh phụ nữ."
"Bạn gái trước kia của anh chỉ vừa nói chuyện với một người đàn ông thôi, thì anh đã lập tức túm tóc và đánh tơi bời cô ấy trước mặt người khác, lúc sau có người không chịu không nổi nữa nên phải báo cảnh sát, anh mới chịu dừng lại."
"Uông Linh trước kia ở cùng với Ngô Thịnh, sau đó lại lừa gạt quyến rũ anh."
Hạ Đan ồ một tiếng, tiếp tục nói:
"Thế nào, có phải nhờ hôm qua tôi nói ra, anh mới biết được Uông Linh cắm sừng cho anh, vì giận quá, nên buổi tối mới đến đây gϊếŧ chết cô ta?"
Nét mặt Đỗ Quang Vinh u ám nhìn Hạ Đan.
Có lẽ Hạ Đan là đang muốn bất chấp tất cả.
Cô ta nhìn mắt của xác Uông Linh, nói: "Tôi hận cô ta, nhưng chúng ta đều làm việc ở trong nhà tang lễ, lúc thường còn ít thấy xác chết sao."
"Vừa nhìn đã biết Uông Linh chính là bị một người dùng dao cắt cổ họng, anh cảm thấy tôi có thể làm được đến trình độ này à?"
Chính xác, loại chết kiểu này thì hung thủ cần phải có sức lực rất lớn, hoặc hành động bất ngờ mới có thể làm được.
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu thu lại từ trên khuôn mặt của Uông Linh.
Chợt nghe Hạ Đan nói tiếp: "Còn có Ngô Thịnh, hiện tại phải gọi anh là giám đốc Ngô rồi."
Giọng nói của Hạ Đan châm biếm, Ngô Thịnh lấy tay đẩy kính mắt, ánh mắt sau kính của ông ta không nhìn thấy rõ lắm, ông ta nói: "Cô muốn nói gì tôi?"
"Uông Linh cùng với anh chia tay, anh còn đau khổ níu kéo được một đoạn thời gian, sau lại thấy Uông Linh dầu muối không hòa, còn cười nhạo anh, tôi chỉ là vô tình nghe thấy anh nói sớm muộn gì cũng gϊếŧ chết Uông Linh."
"Tôi lúc ấy chỉ tức giận trong một lúc nên mới nói ra." Ngô Thịnh nói: "Sao có thể nghĩ là thật khi người ta nói ra trong lúc đang tức giận và đau lòng chứ."
"Cô cũng nói tôi từng đau khổ níu kéo, tôi còn tình cảm với Uông Linh như vậy, làm sao có thể sẽ gϊếŧ cô ta."
"Nhưng hai người Triệu Tiết Tập cùng Phương Chính Triêu...."
Ngô Thịnh kéo hai người khác dính vào.
Mà Triệu Tiết Tập được nhắc đến cũng ngay thẳng nhướn mày nhìn sang.
Ngũ Hạ Cửu cảm thấy mình đang ở trong ruộng dưa, ăn xong một quả sẽ lại ăn tiếp trái khác....
Ngô Thịnh nói: "Hai người bọn họ thường xuyên được Uông Linh gọi đi làm việc, mặc kệ là việc gì cũng đều ném cho Triệu Tiết Tập cùng Phương Chính Triêu."
"Trước kia Triệu Tiết Tập tranh chấp cùng với khách hàng, Uông Linh còn ở trước mặt mọi người mà tát anh ta một cái."
"Phương Chính Triêu thì từng đẩy xác đi không cẩn thận đụng trúng Uông Linh một chút, Uông Linh từng mắng gã ta hơn hai tiếng..."
Những chuyện làm nhục người khác trước mặt mọi người và xem thường người khác hầu hết đều ở trên người của Uông Linh.
Ngũ Hạ Cửu nghe được chỉ chậc lưỡi, ở bên cạnh Thời Thương Tả thấp giọng nói: "Cô nàng này thật đúng là...."
Thật là cái gì, Ngũ Hạ Cửu dừng một chút, vì sao lại không nói nên lời, là bởi vì cậu đã thấy hết chỗ để nói.
Bên kia, sau khi Ngô Thịnh nói xong, Triệu Tiết Tập nói: "Trên chuyện công việc, quản lý Uông đúng là có chút....Nhưng tôi cũng không vì vậy mà có thể gϊếŧ người."
Phương Chính Triêu cũng có ý đó.
Ai cũng không muốn thừa nhận mình gϊếŧ chết Uông Linh.
Lúc sau, đám người Ngô Thịnh, Hạ Đan tan rã trong không vui.
Nhưng xác của Uông Linh vẫn còn cần được xử lý, vì thế hai người Triệu Tiết Tập cùng Phương Chính Triêu ở lại, dựa theo bình thường mà nói, đây là án gϊếŧ người, tất nhiên phải báo cảnh sát.
Chẳng qua, tất cả mọi người trong nhà tang lễ An Lạc không có ý muốn sẽ báo cảnh sát.
Hai người bọn họ đem xác của Uông Linh nâng lên trên một xe đẩy, dự tính dùng chất chống phân hủy xong, sẽ trang điểm lại thật tốt dung nhan cho người chết rồi đưa đến xưởng hỏa táng xử lý.
Phương Chính Triêu nhìn xác của Uông Linh, thấp giọng nói: "Thiếu mất một con mắt, tôi không tìm thấy."
Đám người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả còn chưa rời đi.
Nghe thấy lời này, cậu không thể không nhớ đến con mắt đã bị tiểu Phương đêm qua dùng dao găm đâm vào, rồi ném vào trong chậu than thiêu đốt.
Giọng của Triệu Tiết Tập nhỏ đến không thể nghe thấy, dường như thở dài tùy ý nói:
"Đúng vậy, xác chết mà không đầy đủ, thì sẽ không cần tìm người túc trực bên quan tài của cô ta, chỉ có thể trực tiếp đem đến nơi hỏa táng."
Ngũ Hạ Cửu dừng chân lại khi chuẩn bị bước đi, quay đầu hỏi:
"Vì sao xác chết không hoàn chỉnh là sẽ không cần túc trực bên quan tài?"
Triệu Tiết Tập: "Chỉ là một cách nói của chúng tôi ở nơi này, xác chết không đầy đủ, cho dù có túc trực bên quan tài ba ngày, cũng không đợi được linh hồn trở về."
"Thà được chôn cất sớm một chút để yên ổn, để tâm hồn được nghỉ ngơi, đi đến nơi chốn cần đến."
"Nhưng mà không có nhiều người đồng ý với nhận định này, việc túc trực bên linh cửu chỉ còn có một số người làm thôi, hiện tại đều sẽ đem xác chết đưa đến hỏa táng, sau đó mang theo tro cốt rời đi.
Sau khi Triệu Tiết Tập cùng Phương Chính Triêu đi đến cái xác của Uông Linh, Ngũ Hạ Cửu vẫn đứng ở tại chỗ, nhíu mày có chút suy nghĩ.
Thời Thương Tả nói: "Em đang suy nghĩ gì?"
Ngũ Hạ Cửu: "Em suy nghĩ đến xác chết của Kỷ Tiến Tiền có đầy đủ không?"
"Nếu xác chết của Kỷ Tiến Tiền cũng không đầy đủ, vậy sau khi thử ba thí nghiệm có phải kết quả sẽ luôn là thất bại?"
"Trở về nhìn xem." Thời Thương Tả nói.
Bọn họ lập tức bước nhanh về chỗ linh đường của Kỷ Tiến Tiền, Chung Nam cùng Đường Vân Ti hỏi một chút tình hình ở bên ngoài.
Sau khi biết được Uông Linh đã chết, nét mặt Kim Miêu có chút biến đổi.
Từ lúc Cật Đậu Nhân thấy được xác chết của Uông Linh cho đến bây giờ, sắc mặt cậu ta vẫn trắng bệch.
Cậu ta không nhịn được nói: "Cho nên tiếng bước chân đêm qua chúng ta nghe, chính là tiếng giày cao gót của Uông Linh, còn có con mắt lăn đến đây...."
Thật là đáng sợ.
Uông Linh biến thành quỷ, vậy tối hôm nay cô ta có còn đến đây nữa không.
Cật Đậu Nhân không đám nghĩ.
Mà lúc này, Ngũ Hạ Cửu đi đến bên cạnh quan tài, nhìn vào bên trong, xác chết Kỷ Tiến Tiền nhìn từ bên ngoài vào thì không thấy có tổn thương gì, cánh tay và chân của ông ta vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng muốn biết thật sự xác chết của Kỷ Tiến Tiền còn đầy đủ hay không, cần phải kiểm tra thêm.
Lộ Nam là bác sĩ, đối với kết cấu cơ thể người rất hiểu biết.
Anh ta cúi người, trước tiên bắt đầu kiểm tra từ đầu của Kỷ Tiến Tiền, xương đầu bình thường, mở mắt ra xem một chút, cũng không có vấn đề gì, không có thiếu bộ phận nào ở trên cổ.
Sau đó là cởi bỏ quần áo, kiểm tra bụng, các loại nội tạng.
Áo được cởi ra, trong ngực phần bụng của Kỷ Tiến Tiền đều không có miệng vết thương.
Ngũ Hạ Cửu không kìm được nói: "Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều?"
Lộ Nam lắc đầu, nói: "Vẫn chưa xem ở lưng, giúp tôi đem cái xác của Kỷ Tiến Tiền nâng dậy, lấy nội tạng ra cũng có thể được lấy từ lưng...."
Nhưng mà, đợi cho cái xác của Kỷ Tiến Tiền ngồi dậy, kiểm tra lưng, cũng là một mảnh trơn nhẵn, không có miệng vết thương.
Ngũ Hạ Cửu không thể không nhíu mày.
Đúng lúc này, Thời Thương Tả đột nhiên giống như phát hiện điều gì, một ngón tay của anh đặt lên bụng của Kỷ Tiến Tiền, anh vuốt từ trái sang phải, lập tức nói: "Cảm giác rất khác, làn da ở phần này không giống làn da trên người của Kỷ Tiến Tiền."
"Hai người nhìn kỹ, nơi này, và nơi này có phải khác biệt màu sắc đúng không?"
Thời Thương Tả chỉ vị trí.
Làn da của xác chết đều là xanh trắng, còn sẽ nổi lên những những vết chấm của xác chết, trở nên cứng ngắc, cho nên xác chết hiển nhiên là vô cùng xấu xí.
Trước khi Thời Thương Tả chỉ ra, Ngũ Hạ Cửu cùng Lộ Nam đều không phát hiện ra có điểm bất thường ở phần bụng.
Nhưng sau khi chỉ ra, bọn họ cúi người nhìn thật kỹ qua, lại càng ngày càng cảm thấy dường như giống lời của Thời Thương Tả nói, làn da ở bụng dường như bất thường.
Vì thế, Lộ Nam với tay chạm vào, sau đó dùng tay mò mẫm xuôi theo một đường xung quanh, cuối cùng, anh ta nhíu mày lấy ra dao găm long lân, nhắm vào vị trí ở bụng nhẹ nhàng cắt xuống, giây tiếp theo, có vết nứt nơi được cắt xuống, nhưng Lộ Nam không có nhìn thấy kết cấu của da thịt bên trong.
Anh ta lập tức nói: "Tấm này hẳn không phải là da, hoặc là nên nói không phải da người, chính là đồ giả."
Đây là tấm da giả có màu giống xác chết, không biết đã dùng cách gì mà dán ở bụng mà người khác không dễ dàng nhận ra được.
Tinh thần Lộ Nam dao động, tiếp tục dùng dao găm long lân cắt một cái.
Không bao lâu, lớp da giả đã được bóc ra, để lộ ra miệng vết thương ở bụng đã được khâu lại của Kỷ Tiến Tiền.
Cùng lúc đó, vòng tay của đám người Ngũ Hạ Cửu phút chốc đã nóng lên, bảng điều khiển bật ra.
Manh mối mới được phát hiện.... nội tạng của Kỷ Tiến Tiền thật sự bị mất.
Điều bọn họ cần phải làm là phải đi tìm và mang về ở thời gian quy định, đồng thời đem nội tạng của Kỷ Tiến Tiền đặt vào đó trở lại.
Chung Nam: "Cho nên, cho dù tôi có ở linh đường đợi đủ hai mươi bốn tiếng, thì thí nghiệm cũng sẽ không thành công?"
"Nhưng tại sao nội tạng của Kỷ Tiến Tiền lại biến mất? Là ai đã đem nội tạng lấy đi mất rồi?"
Ngũ Hạ Cửu: "Nội tạng của Kỷ Tiến Tiền chắc chắn vẫn ở trong nhà tang lễ, bởi vì chúng ta không thể rời khỏi nhà tang lễ trong bảy ngày, nên muốn tìm kiếm thì cũng chỉ có thể giới hạn ở trong đây."
"Ai sẽ là người khoét và lấy mất nội tạng của Kỷ Tiến Tiền? Và lấy nội tạng của Kỷ Tiến Tiền để làm gì?"
"Những vấn đề này tạm thời chưa biết được."
"Nhưng mà, mọi người nói xem, ai là người có khả năng đặt tấm da giả này vào nhất?"
Ngũ Hạ Cửu vừa hỏi, những người khác lập tức phản ứng.
Phương Tử nói: "Phương Chính Triêu, bởi vì gã ta là thợ ướp xác, gã ta phải ướp xác trước rồi mới trang điểm."
"Trong nhà tang lễ, gã ta có thể là người tiếp xúc xác chết đầu tiên."
A Thái: "Cho nên, chính là Phương Chính Triêu đã lấy đi nội tạng của giám đốc?"
Nhưng cậu ấy không hiểu Phương Chính Triêu lấy đi nội tạng của xác chết để làm gì, gã ta sẽ không....Có sở thích đặc biệt đâu nhỉ?
"Hiện tại đi xem là có thể biết." Ngũ Hạ Cửu nói.
Đừng quên, vừa có một xác chết mới ở hôm nay vừa được Phương Chính Triêu đẩy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất