Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu
Chương 57
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tống Nghi trong lúc mơ mơ màng màng thì nghe thấy được tiếng gõ cửa nhè nhẹ, người nằm bên cạnh hơi cử động, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân.
Anh mở mắt ra, xoa xoa hai mắt, nhìn đèn treo đơn giản màu đen ở phía đỉnh đầu liền nhớ tới tối hôm qua đã cùng Cố Hành Xuyên đến khách sạn... Sau đó anh chờ một lúc, không chịu được buồn ngủ mà ngủ mất tiêu luôn.
Sau khi mang thai thì lúc nào cũng như là ngủ không đủ giấc, Tống Nghi ngáp một cái, cánh tay chống trên giường mềm muốn ngồi dậy thì mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có tiếng ầm ầm như tiếng một đứa trẻ đang chơi bóng đá.
Phòng anh đang ở là phòng lớn, giường nằm cách xa so với cửa, Tống Nghi không nhìn thấy người nhưng vẫn nghe thấy một giọng nữ trung niên già dặn vang lên: "Chương trình 'X rực rỡ' có mời cậu đến làm khách mời lễ khai mạc, đây là hợp đồng, cậu nhìn thử xem."
Lặng im không hề có một tiếng động.
Giọng nữ đó cẩn thận từng li từng tí một nói: "Hôm nay tôi không phải cố ý mang con đến đây, chỉ là trong nhà..."
Lời còn chưa nói hết, đứa trẻ đã òa một tiếng khóc lên, như tan nát cõi lòng mà kêu "Mẹ..."
"Chị làm cho nó yên lặng đi." Cố Hành Xuyên lạnh giọng ra lệnh.
Mà con nít thì khó dỗ trong thời gian ngắn, càng dỗ thì càng khóc lóc ầm ĩ, chỉ thiếu chút là nằm trên đất lăn lộn qua lại.
Người phụ nữ rất lúng túng, "Tôi cũng không biết tại sao nó lại khóc, lần sau sẽ không dẫn theo nữa đâu..."
Giọng Cố Hành Xuyên rõ ràng, "Phiền chết đi được, nếu còn có lần sau thì chị không cần đi làm nữa đâu."
Trong lòng Tống Nghi giật thót một cái, trái tim co thắt lại, quả nhiên là Cố Hành Xuyên không thích trẻ con.
Chuyện mang thai xấu hổ kia bây giờ lại càng khó nói thành lời.
Hiện tại anh cảm thấy được quan trọng nhất vẫn là hai người hạnh phúc, mà lý trí vẫn không tránh được suy nghĩ về cuộc sống sau này, Cố Hành Xuyên không thích trẻ con như thế nếu biết anh mang thai, biết bản thân mình chuẩn bị làm cha thì không chừng sẽ bị dọa cho trắng mặt.
Đúng là anh hạnh phúc nhưng Cố Hành Xuyên có vui vẻ chút nào đâu.
Loại chuyện khiến người khác khó chịu này khiến Tống Nghi có chút buồn bực, trong thời gian ngắn cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Tống Nghi xoa xoa hai má, tự nói với bản thân bình tĩnh một chút, sinh thì nhất định phải sinh, anh thích trẻ con, nếu sinh ra mà Cố Hành Xuyên không quản, thì anh vẫn có thể chăm sóc tốt cho cục cưng.
Nghĩ như vậy, trong lòng anh thư thái không ít, ngược lại thì cục cưng vốn cũng không có bao nhiêu quan hệ với Cố Hành Xuyên, Cố Hành Xuyên chỉ là phụ trách gieo hạt, người thật sự vất vả cần cù lao động, hoài thai mười tháng chính là anh.
Tiếng đóng cửa vang lên, ngăn cách tiếng khóc huyên náo của đứa nhỏ, căn phòng trở lại yên tĩnh, Tống Nghi vội vã nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tiếng bước chân của Cố Hành Xuyên dừng ở trước giường, hắn phát ra tiếng cười mũi rồi vén chăn lên một góc, từ phía dưới chăn chui vào, như một đứa trẻ mà nằm nhoài xuống ngực Tống Nghi, hơi lạnh lẽo từ tay chân của hắn mang theo cảm giác lạnh băng khiến tứ chi Tống Nghi phát lạnh, không khỏi run lên một cái.
"Anh làm gì vậy?" Tống Nghi hơi híp mắt lại rồi ngáp một cái.
Cố Hành Xuyên liếm môi, "Em tưởng cứ giả bộ ngủ thì không cần đền bù cho anh chắc?"
"Em không nợ anh cái gì hết." Tống Nghi hạ thấp tầm mắt xuống nhìn hắn, trái tim nhảy loạn liên hồi.
Chăn của khách sạn là một màu trắng, ánh sáng xuyên qua lớp chăn mỏng phủ lên mặt của Cố Hành Xuyên một tầng ánh sáng mông lung nhu hòa, khuôn mặt vô cùng đẹp, xương quai hàm sắc bén, hoàn mỹ đến không thể soi mói.
Cố Hành Xuyên ngước lên nhìn anh chằm chằm, vô cùng bất mãn, tay lại thành thục lột áo, "Em chơi xấu, nói không giữ lời."
Tống Nghi không nhịn được mà đưa tay sờ mái tóc như lông nhím của hắn, "Đừng, hôm nay em có công việc rồi, lần sau nha?"
Cố Hành Xuyên không để ý tới anh, hưng phấn cúi đầu gặm gặm.
Tống Nghi bất đắc dĩ, không nhẹ không nặng mà đẩy trán của hắn, Cố Hành Xuyên càng cắn mạnh hơn, còn vang lên tiếng chụt chụt, Tống Nghi nghĩ thầm đúng là tên này bị thiếu tình mẹ, nhưng anh không phải mẹ Cố Hành Xuyên đâu trời ạ.
Chuông điện thoại Tống Nghi vang lên không đúng lúc, anh mò tới điện thoại bên đầu giường, thấy tên hiển thị là Thẩm Tứ Gia liền nhẹ giọng nói: "Anh đừng làm rộn."
"Hả?" Cố Hành Xuyên vừa nhìn cái tên này thì nằm úp sấp bên cạnh tai của Tống Nghi, "Anh cũng muốn nghe ổng nói gì."
Tống Nghi cột chặt lại áo, anh thật sự phục hắn rồi, thay đổi chủ đề một cái xoành xoạch.
Thẩm Tứ Gia nói: "Tống Nghi, đã có kết quả giám định nhân thân rồi."
"Kết quả là gì ạ?" Tống Nghi ngưng cả hô hấp.
"Con là con cháu của Thẩm gia." Giọng của vô cùng Thẩm Tứ Gia trang trọng, ông dừng lại một giây rồi nói tiếp, "Con có thể gọi ta là ông nội."
Tống Nghi sửng sờ, trong lòng ngũ vị tạp trần, mặc dù đã biết trước kết quả này, thế nhưng vào khoảnh khắc này, anh vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thu, "Xin lỗi, tứ gia, con cần một ít thời gian."
Thẩm Tứ Gia từ ái cười cười, "Không sao, ta hiểu mà, ngày hôm nay con về nhà một chuyến đi, ta có chuẩn bị cho con một căn phòng, đợi đến cuối tuần, ta sẽ họp gia đình, cho con gặp các thân thích trong nhà."
"Tứ gia..." Tống Nghi lòng sinh cảm động, không biết phải nói cái gì.
Thẩm Tứ Gia thở dài một hơi, "Con bây giờ đang ở đâu? Ta cho tài xế tới đón con về nhà."
Mặc dù chỉ mới ngắn ngủi một ngày không gặp mà Thẩm Tứ Gia đã vô cùng nhớ đứa cháu bị chia cắt nhiều năm này của ông, nghĩ muốn an ủi anh.
Môi mỏng của Cố Hành Xuyên nhếch lên, Tống Nghi chỉ lo hắn đột nhiên lên tiếng nên đưa tay bịt kín miệng của hắn, trấn định nói qua điện thoại: "Tứ gia, ngài gửi địa chỉ con cho đi, con sẽ tự đến ạ."
"Không cần gọi ngài đâu, nghe xa lạ lắm." Thẩm Tứ Gia sửa xưng hô của anh, lập tức cười nói: "Vừa lúc con đến cùng ta ăn sáng đi, con thích ăn cái gì? Ta sẽ nhờ người trong nhà nấu trước cho."
"Không cần phiền toái như vậy đâu ạ, tứ gia ăn gì thì con ăn đó." Tống Nghi không thích ứng được với sự nhiệt tình thân thiết này của bậc trưởng bối, dù sao anh cũng chưa từng trải qua bao giờ.
Thẩm Tứ Gia nói: "Vậy ta liền nhờ đầu bếp nấu nhiều món, con muốn ăn cái gì đều có."
Tống Nghi đang muốn nói chuyện thì trong lòng bàn tay cảm giác ấm trơn tuồn tuột, hắn trừng mắt nhắc nhở Cố Hành Xuyên, dùng sức bóp hai má Cố Hành Xuyên mà lắc lắc, "Tứ gia, làm phiền ngài rồi ạ."
"Người cùng một nhà, phiền phức cái gì chứ."
Tống Nghi khách khí vài câu sau đó cúp điện thoại, rút từ đầu giường mấy tờ khăn giấy chùi lòng bàn tay.
Cố Hành Xuyên sờ sờ gò má, "Nhìn em bị doạ thành cái gì kìa, mặt của anh cũng bị em nhéo đỏ." Nói rồi hắn đưa tay nhéo mông Tống Nghi một cái để trả thù.
Tống Nghi hơi bối rối nhưng cũng nhanh chóng mặc lại quần áo tử tế, đùa cợt nói: "Anh làm như vậy có phải là muốn nói mông của em cũng giống như mặt của anh không?"
Cố Hành Xuyên cùng anh xuống giường, hai tay ôm lấy anh từ phía sau, tiến đến bên tai anh thấp giọng nói: "Không giống nhau, mặt của anh thì ai cũng có thể thấy, nhưng em thì... Chỉ có một mình anh được nhìn thôi."
Tống Nghi không nói gì mà lườm hắn một cái, anh không khỏi nghĩ lại việc năng lực cãi lại anh chem chẻm của Cố Hành Xuyên ngày càng tăng, trước đây thì toàn bị Tống Nghi đè lép vế, càng không biết cách ăn nói.
Địa chỉ được gửi qua tin nhắn, xe của Tống Nghi còn đang ở bãi đỗ xe gần sông, vậy nên Cố Hành Xuyên đã lái xe đưa anh về Thẩm gia.
Biệt thự Thẩm gia nằm ở vùng ngoại ô non xanh nước biếc, nơi này đã tồn tại từ hơn mười năm, vào thời ấy mà có thể mua được biệt thự ở đế đô thì đều không phải người bình thường.
Từ xa xa Tống Nghi đã nhìn thấy kiến trúc ẩn hiện sau những rừng cây um tùm, tường trắng ngói đỏ, phong cách cổ điển, rời xa thành thị náo nhiệt.
Thẩm Tứ Gia đang cầm trong tay bình tưới nước, ông khom lưng chăm sóc hoa cỏ, trong viện ngoài sân xanh ngát, vô cùng thỏa mãn trở thành một ông lão làm vườn.
Tống Nghi bước xuống chiếc Maybach màu đen của Cố Hành Xuyên, Thẩm Tứ Gia nghe thấy tiếng động cơ, ngẩng đầu lên nhìn thì vừa thấy Tống Nghi, khuôn mặt nghiêm túc của ông liền nở nụ cười, vẫy vẫy tay, "Đang chờ con đến cùng ăn sáng đây."
Tống Nghi đi về phía trước, bên trong trái tim vừa cảm thấy xa lạ, vừa có chút ấm áp.
Cố Hành Xuyên cũng mở cửa bước chân dài ra, nhanh chân đi theo sau Tống Nghi .
Thẩm Tứ Gia vừa thấy hắn thì sắc mặt thoáng chốc thay đổi, tay cầm bình tưới nước cũng run run.
Cố Hành Xuyên đặt tay lên vai Tống Nghi, thoải mái nhìn Thẩm Tứ Gia, tuyên bố: "Xin chào Tứ gia, tôi là bạn trai của Tống Nghi."
Tống Nghi bất động thanh sắc quan sát biểu tình của Thẩm Tứ Gia, vô cùng lo lắng, Cố Hành Xuyên lại dám mò đến chọc vào ổ kiến lửa Thẩm Tứ Gia, người như Thẩm Tứ Gia thì không thể nuốt xuống cơn giận này.
Thẩm Tứ Gia cho Tống Nghi mặt mũi nên không có làm mặt tiễn khách, ông chỉ cười lạnh nói: "Cậu không cần gọi ta là Tứ gia, cứ giống như trước đây gọi ta là Thẩm Minh Quốc hay lão già gì đó, tiểu tử nhà cậu không phải gọi đến trôi chảy à?"
Cố Hành Xuyên sắc mặt có vẻ lúng túng, ho khan một tiếng, "Tứ gia, thật xin lỗi, lúc đó tôi không biết ngài là ông của Tống Nghi."
"Ta không thể chịu nổi." Thẩm Tứ Gia xanh cả mặt, cất cao âm thanh, "Lão Lưu, thả chó của ra ra đây, có cướp vào nhà rồi!"
Vừa dứt lời, cánh cửa cũng vừa mở ra, từ phía dưới bậc thang bước một con Becgie Đức, trông với cùng hung dữ, đang chạy uy vũ, khí thế kinh người, đi đến ngồi bên cạnh đầu gối Thẩm Tứ Gia, lè lưỡi thở.
Cố Hành Xuyên híp mắt, không được tự nhiên nói: "Tứ gia, không cần như thế chứ?"
Thẩm Tứ Gia sờ sờ đầu chó cỗ vũ, nhìn Cố Hành Xuyên cười nói: "Nó là chó săn được nuôi lớn ở Quảng Tây, mẹ nó sinh tổng cộng bảy con, đánh thắng mới có sữa bú, cuối cùng chỉ có nó còn sống, cậu nói thử năng lực của nó thế nào?"
Tống Nghi không thể trơ mắt nhìn hắn bị chó táp, anh kéo ống tay áo Cố Hành Xuyên, thấp giọng nói: "Tứ gia đang giận, anh về trước đi, em sẽ nghĩ biện pháp để ông hạ hoả."
Cố Hành Xuyên quay đầu nhìn anh, ám muội chớp mắt mấy cái, "Vợ yêu đúng là thương chồng mà."
Tống Nghi lườm hắn một cái, anh nhìn Cố Hành Xuyên lên xe, tâm lý cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, nếu hắn muốn cãi đến cùng với Thẩm Tứ Gia thì anh cũng không biết giúp ai cho đúng, bị hai người kẹp ở giữa như vậy, tư vị này quá khó tiếp thu.
Thần sắc Thẩm Tứ Gia hòa hoãn không ít, ông vỗ vỗ vai Tống Nghi, cười nói: "Ta dẫn con đi xem phòng của con."
Bởi vì hạn chế của kiến trúc niên đại nên bên trong biệt thự cũng không quá lớn, mang không khí thanh tĩnh tao nhã, rất có khí tức văn sĩ của thế hệ trước.
Tống Nghi cùng Thẩm Tứ Gia bước lên cầu thang làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê*, đến trước cửa một căn phòng ở lầu hai liền dừng bước, người mở cửa là lão Lưu đã theo Thẩm Tứ Gia nửa đời người, ông cười híp mắt nhìn Tống Nghi, vừa mở khóa vừa nói: "Căn phòng này là tứ gia để cho thiếu gia và thiếu phu nhân đã qua đời, tứ gia ở cách vách, lúc thường ngài coi nó là bảo bối vô giá, không cho bất kì ai tiến vào."
[Gỗ Hoàng Hoa Lê: Hay còn gọi là gỗ Sưa đỏ, được coi là một trong bốn loại gỗ quý nhất, có giá trị vô cùng cao]
Cửa phòng được đẩy vào bên trong, bố trí của căn phòng rất có khí tức sinh hoạt, có thể nhìn ra đã được bổ sung thêm nhiều vật phẩm sinh hoạt, trên bàn có một quyển sổ tay mới tinh, truyền hình cảm ứng có kết nối mạng tiện lợi được thiết kế kề sát tường, trên giường còn có một chú cún bông vô cùng đáng yêu.
Người ở độ tuổi này như Thẩm Tứ Gia làm gì có chuyện sử dụng loại thiết bị công nghệ cao như thế, bởi vì Tống Nghi trở về nên đặc biệt tìm người dời từ phòng Thẩm Độ qua đây.
Tống Nghi đi tới trước bàn đọc sách, trên giá sách là một loạt sách mới còn seal, tất cả đều là sách liên quan đến nghề diễn viên, trên bàn còn có một tờ giấy A4, sử dụng bút pháp khí thế oanh liệt, phiêu dật kiên cường.
【Tiểu Nghi, chào mừng con trở về nhà】
Tống Nghi dùng sức mím mím môi thì mới ngừng được dòng lệ cay cay nơi khoé mắt, thấp giọng nói: "Cảm ơn tứ gia."
Mắt Thẩm Tứ Gia đỏ ngầu, ông muốn ôm Tống Nghi vỗ lưng an ủi thì liền nhớ tình cảm hiện tại chưa tới bước đó, ông dừng lại động tác, đổi thành sờ tóc mềm của Tống Nghi, "Con khách khí cái gì chứ, đây đều là việc phải làm."
Trái tim Tống Nghi như chảy qua một dòng nước ấm, trước đây chưa từng có người thân nào vì anh mà dụng ý như vậy cả, đây chính là lần đầu tiên, điều này làm cho hắn anh thấy vừa ấm áp vừa mới mẻ.
Ở trên bàn ăn, quả thật là cái gì cũng có, món Tây món ta đều đủ cả, một bàn lớn còn nóng hôi hổi.
Thẩm Tứ Gia uống một hớp trà, cười tủm tỉm nhìn anh, vừa muốn hỏi lại thôi: "Con với thằng nhãi họ Cố..."
Tống Nghi húp một ít cháo trắng, "Hắn là bạn trai của con thật ạ."
Thẩm Tứ Gia trầm mặc, nhưng đối mặt đứa cháu cưng Tống Nghi thì ông vẫn cười, ai biết trong lòng đã mắng to tên khốn Cố Hành Xuyên này, "Tụi con đã tiến triển tới mức nào rồi?"
"Tụi con..." Tống Nghi giơ tay lúng túng sờ sống mũi.
Ánh mắt Thẩm Tứ Gia dò hỏi nhìn anh.
Tống Nghi kiên trì không nổi với ánh mắt đó nên xụ mặt nói: "Con đã mang thai con của hắn, đã bốn tháng rồi ạ."
Bụng sớm muộn gì cũng sẽ lớn, thế nào Thẩm Tứ Gia cũng sẽ biết, thay vì chờ bị ông phát hiện thì không bằng tự mình thú nhận.
Thẩm Tứ Gia trợn to hai mắt, như nghẹn một cục máu ở cuống họng, lão Lưu bên cạnh giúp ông thuận khí, mặt Thẩm Tứ Gia lúc đen lúc xanh, không nhịn được mắng: "Cái tên nhóc khốn nạn! Lão tử muốn đánh gãy chân nó!"
Tống Nghi tằng hắng một cái, không nhấc nổi đầu lên nhìn người thân vừa mới nhận trước mắt.
Thẩm Tứ Gia há miệng thở dốc, vỗ mạnh bàn rồi đứng lên, "Cố Thiệu Nguyên sinh cái loại gì vậy, muốn lên xe mới mua vé à, không có cửa đâu! Ta sẽ không cho thằng nhãi họ Cố đó tiến một bước vào cửa Thẩm gia chúng ta!"
Tống Nghi cúi đầu sắp chạm đến mặt bàn , vừa ngại vừa lúng túng, anh nhẹ giọng nói: "Tứ gia, hắn tạm thời chưa biết con mang thai."
Thẩm Tứ Gia sững sờ rồi ngay lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, vỗ tay bắt đầu cười ha hả, "Chuyện tốt!"
Tống Nghi nghĩ thầm tại sao lại là chuyện tốt, Thẩm Tứ Gia lại cao hứng vô cùng, tinh thần được nâng cao lại, hưng phấn xoay tại chỗ chuyển mấy vòng, ông nhìn Tống Nghi nói: "Con không cần nói cho nó, đây chính là con cháu của Thẩm gia, không có liên quan một đồng nào tới Cố gia hết."
Niềm vui lớn nhất của người già chính là trong nhà có thêm trẻ con, đến tuổi của Thẩm Tứ Gia thì vô cùng yêu thích mấy đứa nhỏ, nhưng đáng tiếc trong nhà một đứa cũng không có, chỉ có thể trông mà thèm mấy đứa cháu của anh chị ông, giờ thì tốt rồi, ông đã sắp có cháu cố để bế rồi.
Tống Nghi kinh ngạc, cảm thấy không thích hợp lắm, "Tứ gia, chuyện này không ổn lắm."
Thẩm Tứ Gia phất tay một cái, như đinh đóng cột, "Con là cháu nội của ta, đứa nhỏ trong bụng con là chúng ta con cháu của Thẩm gia, có vấn đề gì không? Là chuyện đương nhiên!"
Thẩm Tứ Gia dứt lời, ông mở cờ trong bụng, ngoắc ngoắc tay với lão Lưu, "Đi mời bác sĩ đến kiểm tra cho Tiểu Nghi."
Tống Nghi trong lúc mơ mơ màng màng thì nghe thấy được tiếng gõ cửa nhè nhẹ, người nằm bên cạnh hơi cử động, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân.
Anh mở mắt ra, xoa xoa hai mắt, nhìn đèn treo đơn giản màu đen ở phía đỉnh đầu liền nhớ tới tối hôm qua đã cùng Cố Hành Xuyên đến khách sạn... Sau đó anh chờ một lúc, không chịu được buồn ngủ mà ngủ mất tiêu luôn.
Sau khi mang thai thì lúc nào cũng như là ngủ không đủ giấc, Tống Nghi ngáp một cái, cánh tay chống trên giường mềm muốn ngồi dậy thì mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có tiếng ầm ầm như tiếng một đứa trẻ đang chơi bóng đá.
Phòng anh đang ở là phòng lớn, giường nằm cách xa so với cửa, Tống Nghi không nhìn thấy người nhưng vẫn nghe thấy một giọng nữ trung niên già dặn vang lên: "Chương trình 'X rực rỡ' có mời cậu đến làm khách mời lễ khai mạc, đây là hợp đồng, cậu nhìn thử xem."
Lặng im không hề có một tiếng động.
Giọng nữ đó cẩn thận từng li từng tí một nói: "Hôm nay tôi không phải cố ý mang con đến đây, chỉ là trong nhà..."
Lời còn chưa nói hết, đứa trẻ đã òa một tiếng khóc lên, như tan nát cõi lòng mà kêu "Mẹ..."
"Chị làm cho nó yên lặng đi." Cố Hành Xuyên lạnh giọng ra lệnh.
Mà con nít thì khó dỗ trong thời gian ngắn, càng dỗ thì càng khóc lóc ầm ĩ, chỉ thiếu chút là nằm trên đất lăn lộn qua lại.
Người phụ nữ rất lúng túng, "Tôi cũng không biết tại sao nó lại khóc, lần sau sẽ không dẫn theo nữa đâu..."
Giọng Cố Hành Xuyên rõ ràng, "Phiền chết đi được, nếu còn có lần sau thì chị không cần đi làm nữa đâu."
Trong lòng Tống Nghi giật thót một cái, trái tim co thắt lại, quả nhiên là Cố Hành Xuyên không thích trẻ con.
Chuyện mang thai xấu hổ kia bây giờ lại càng khó nói thành lời.
Hiện tại anh cảm thấy được quan trọng nhất vẫn là hai người hạnh phúc, mà lý trí vẫn không tránh được suy nghĩ về cuộc sống sau này, Cố Hành Xuyên không thích trẻ con như thế nếu biết anh mang thai, biết bản thân mình chuẩn bị làm cha thì không chừng sẽ bị dọa cho trắng mặt.
Đúng là anh hạnh phúc nhưng Cố Hành Xuyên có vui vẻ chút nào đâu.
Loại chuyện khiến người khác khó chịu này khiến Tống Nghi có chút buồn bực, trong thời gian ngắn cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Tống Nghi xoa xoa hai má, tự nói với bản thân bình tĩnh một chút, sinh thì nhất định phải sinh, anh thích trẻ con, nếu sinh ra mà Cố Hành Xuyên không quản, thì anh vẫn có thể chăm sóc tốt cho cục cưng.
Nghĩ như vậy, trong lòng anh thư thái không ít, ngược lại thì cục cưng vốn cũng không có bao nhiêu quan hệ với Cố Hành Xuyên, Cố Hành Xuyên chỉ là phụ trách gieo hạt, người thật sự vất vả cần cù lao động, hoài thai mười tháng chính là anh.
Tiếng đóng cửa vang lên, ngăn cách tiếng khóc huyên náo của đứa nhỏ, căn phòng trở lại yên tĩnh, Tống Nghi vội vã nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tiếng bước chân của Cố Hành Xuyên dừng ở trước giường, hắn phát ra tiếng cười mũi rồi vén chăn lên một góc, từ phía dưới chăn chui vào, như một đứa trẻ mà nằm nhoài xuống ngực Tống Nghi, hơi lạnh lẽo từ tay chân của hắn mang theo cảm giác lạnh băng khiến tứ chi Tống Nghi phát lạnh, không khỏi run lên một cái.
"Anh làm gì vậy?" Tống Nghi hơi híp mắt lại rồi ngáp một cái.
Cố Hành Xuyên liếm môi, "Em tưởng cứ giả bộ ngủ thì không cần đền bù cho anh chắc?"
"Em không nợ anh cái gì hết." Tống Nghi hạ thấp tầm mắt xuống nhìn hắn, trái tim nhảy loạn liên hồi.
Chăn của khách sạn là một màu trắng, ánh sáng xuyên qua lớp chăn mỏng phủ lên mặt của Cố Hành Xuyên một tầng ánh sáng mông lung nhu hòa, khuôn mặt vô cùng đẹp, xương quai hàm sắc bén, hoàn mỹ đến không thể soi mói.
Cố Hành Xuyên ngước lên nhìn anh chằm chằm, vô cùng bất mãn, tay lại thành thục lột áo, "Em chơi xấu, nói không giữ lời."
Tống Nghi không nhịn được mà đưa tay sờ mái tóc như lông nhím của hắn, "Đừng, hôm nay em có công việc rồi, lần sau nha?"
Cố Hành Xuyên không để ý tới anh, hưng phấn cúi đầu gặm gặm.
Tống Nghi bất đắc dĩ, không nhẹ không nặng mà đẩy trán của hắn, Cố Hành Xuyên càng cắn mạnh hơn, còn vang lên tiếng chụt chụt, Tống Nghi nghĩ thầm đúng là tên này bị thiếu tình mẹ, nhưng anh không phải mẹ Cố Hành Xuyên đâu trời ạ.
Chuông điện thoại Tống Nghi vang lên không đúng lúc, anh mò tới điện thoại bên đầu giường, thấy tên hiển thị là Thẩm Tứ Gia liền nhẹ giọng nói: "Anh đừng làm rộn."
"Hả?" Cố Hành Xuyên vừa nhìn cái tên này thì nằm úp sấp bên cạnh tai của Tống Nghi, "Anh cũng muốn nghe ổng nói gì."
Tống Nghi cột chặt lại áo, anh thật sự phục hắn rồi, thay đổi chủ đề một cái xoành xoạch.
Thẩm Tứ Gia nói: "Tống Nghi, đã có kết quả giám định nhân thân rồi."
"Kết quả là gì ạ?" Tống Nghi ngưng cả hô hấp.
"Con là con cháu của Thẩm gia." Giọng của vô cùng Thẩm Tứ Gia trang trọng, ông dừng lại một giây rồi nói tiếp, "Con có thể gọi ta là ông nội."
Tống Nghi sửng sờ, trong lòng ngũ vị tạp trần, mặc dù đã biết trước kết quả này, thế nhưng vào khoảnh khắc này, anh vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thu, "Xin lỗi, tứ gia, con cần một ít thời gian."
Thẩm Tứ Gia từ ái cười cười, "Không sao, ta hiểu mà, ngày hôm nay con về nhà một chuyến đi, ta có chuẩn bị cho con một căn phòng, đợi đến cuối tuần, ta sẽ họp gia đình, cho con gặp các thân thích trong nhà."
"Tứ gia..." Tống Nghi lòng sinh cảm động, không biết phải nói cái gì.
Thẩm Tứ Gia thở dài một hơi, "Con bây giờ đang ở đâu? Ta cho tài xế tới đón con về nhà."
Mặc dù chỉ mới ngắn ngủi một ngày không gặp mà Thẩm Tứ Gia đã vô cùng nhớ đứa cháu bị chia cắt nhiều năm này của ông, nghĩ muốn an ủi anh.
Môi mỏng của Cố Hành Xuyên nhếch lên, Tống Nghi chỉ lo hắn đột nhiên lên tiếng nên đưa tay bịt kín miệng của hắn, trấn định nói qua điện thoại: "Tứ gia, ngài gửi địa chỉ con cho đi, con sẽ tự đến ạ."
"Không cần gọi ngài đâu, nghe xa lạ lắm." Thẩm Tứ Gia sửa xưng hô của anh, lập tức cười nói: "Vừa lúc con đến cùng ta ăn sáng đi, con thích ăn cái gì? Ta sẽ nhờ người trong nhà nấu trước cho."
"Không cần phiền toái như vậy đâu ạ, tứ gia ăn gì thì con ăn đó." Tống Nghi không thích ứng được với sự nhiệt tình thân thiết này của bậc trưởng bối, dù sao anh cũng chưa từng trải qua bao giờ.
Thẩm Tứ Gia nói: "Vậy ta liền nhờ đầu bếp nấu nhiều món, con muốn ăn cái gì đều có."
Tống Nghi đang muốn nói chuyện thì trong lòng bàn tay cảm giác ấm trơn tuồn tuột, hắn trừng mắt nhắc nhở Cố Hành Xuyên, dùng sức bóp hai má Cố Hành Xuyên mà lắc lắc, "Tứ gia, làm phiền ngài rồi ạ."
"Người cùng một nhà, phiền phức cái gì chứ."
Tống Nghi khách khí vài câu sau đó cúp điện thoại, rút từ đầu giường mấy tờ khăn giấy chùi lòng bàn tay.
Cố Hành Xuyên sờ sờ gò má, "Nhìn em bị doạ thành cái gì kìa, mặt của anh cũng bị em nhéo đỏ." Nói rồi hắn đưa tay nhéo mông Tống Nghi một cái để trả thù.
Tống Nghi hơi bối rối nhưng cũng nhanh chóng mặc lại quần áo tử tế, đùa cợt nói: "Anh làm như vậy có phải là muốn nói mông của em cũng giống như mặt của anh không?"
Cố Hành Xuyên cùng anh xuống giường, hai tay ôm lấy anh từ phía sau, tiến đến bên tai anh thấp giọng nói: "Không giống nhau, mặt của anh thì ai cũng có thể thấy, nhưng em thì... Chỉ có một mình anh được nhìn thôi."
Tống Nghi không nói gì mà lườm hắn một cái, anh không khỏi nghĩ lại việc năng lực cãi lại anh chem chẻm của Cố Hành Xuyên ngày càng tăng, trước đây thì toàn bị Tống Nghi đè lép vế, càng không biết cách ăn nói.
Địa chỉ được gửi qua tin nhắn, xe của Tống Nghi còn đang ở bãi đỗ xe gần sông, vậy nên Cố Hành Xuyên đã lái xe đưa anh về Thẩm gia.
Biệt thự Thẩm gia nằm ở vùng ngoại ô non xanh nước biếc, nơi này đã tồn tại từ hơn mười năm, vào thời ấy mà có thể mua được biệt thự ở đế đô thì đều không phải người bình thường.
Từ xa xa Tống Nghi đã nhìn thấy kiến trúc ẩn hiện sau những rừng cây um tùm, tường trắng ngói đỏ, phong cách cổ điển, rời xa thành thị náo nhiệt.
Thẩm Tứ Gia đang cầm trong tay bình tưới nước, ông khom lưng chăm sóc hoa cỏ, trong viện ngoài sân xanh ngát, vô cùng thỏa mãn trở thành một ông lão làm vườn.
Tống Nghi bước xuống chiếc Maybach màu đen của Cố Hành Xuyên, Thẩm Tứ Gia nghe thấy tiếng động cơ, ngẩng đầu lên nhìn thì vừa thấy Tống Nghi, khuôn mặt nghiêm túc của ông liền nở nụ cười, vẫy vẫy tay, "Đang chờ con đến cùng ăn sáng đây."
Tống Nghi đi về phía trước, bên trong trái tim vừa cảm thấy xa lạ, vừa có chút ấm áp.
Cố Hành Xuyên cũng mở cửa bước chân dài ra, nhanh chân đi theo sau Tống Nghi .
Thẩm Tứ Gia vừa thấy hắn thì sắc mặt thoáng chốc thay đổi, tay cầm bình tưới nước cũng run run.
Cố Hành Xuyên đặt tay lên vai Tống Nghi, thoải mái nhìn Thẩm Tứ Gia, tuyên bố: "Xin chào Tứ gia, tôi là bạn trai của Tống Nghi."
Tống Nghi bất động thanh sắc quan sát biểu tình của Thẩm Tứ Gia, vô cùng lo lắng, Cố Hành Xuyên lại dám mò đến chọc vào ổ kiến lửa Thẩm Tứ Gia, người như Thẩm Tứ Gia thì không thể nuốt xuống cơn giận này.
Thẩm Tứ Gia cho Tống Nghi mặt mũi nên không có làm mặt tiễn khách, ông chỉ cười lạnh nói: "Cậu không cần gọi ta là Tứ gia, cứ giống như trước đây gọi ta là Thẩm Minh Quốc hay lão già gì đó, tiểu tử nhà cậu không phải gọi đến trôi chảy à?"
Cố Hành Xuyên sắc mặt có vẻ lúng túng, ho khan một tiếng, "Tứ gia, thật xin lỗi, lúc đó tôi không biết ngài là ông của Tống Nghi."
"Ta không thể chịu nổi." Thẩm Tứ Gia xanh cả mặt, cất cao âm thanh, "Lão Lưu, thả chó của ra ra đây, có cướp vào nhà rồi!"
Vừa dứt lời, cánh cửa cũng vừa mở ra, từ phía dưới bậc thang bước một con Becgie Đức, trông với cùng hung dữ, đang chạy uy vũ, khí thế kinh người, đi đến ngồi bên cạnh đầu gối Thẩm Tứ Gia, lè lưỡi thở.
Cố Hành Xuyên híp mắt, không được tự nhiên nói: "Tứ gia, không cần như thế chứ?"
Thẩm Tứ Gia sờ sờ đầu chó cỗ vũ, nhìn Cố Hành Xuyên cười nói: "Nó là chó săn được nuôi lớn ở Quảng Tây, mẹ nó sinh tổng cộng bảy con, đánh thắng mới có sữa bú, cuối cùng chỉ có nó còn sống, cậu nói thử năng lực của nó thế nào?"
Tống Nghi không thể trơ mắt nhìn hắn bị chó táp, anh kéo ống tay áo Cố Hành Xuyên, thấp giọng nói: "Tứ gia đang giận, anh về trước đi, em sẽ nghĩ biện pháp để ông hạ hoả."
Cố Hành Xuyên quay đầu nhìn anh, ám muội chớp mắt mấy cái, "Vợ yêu đúng là thương chồng mà."
Tống Nghi lườm hắn một cái, anh nhìn Cố Hành Xuyên lên xe, tâm lý cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, nếu hắn muốn cãi đến cùng với Thẩm Tứ Gia thì anh cũng không biết giúp ai cho đúng, bị hai người kẹp ở giữa như vậy, tư vị này quá khó tiếp thu.
Thần sắc Thẩm Tứ Gia hòa hoãn không ít, ông vỗ vỗ vai Tống Nghi, cười nói: "Ta dẫn con đi xem phòng của con."
Bởi vì hạn chế của kiến trúc niên đại nên bên trong biệt thự cũng không quá lớn, mang không khí thanh tĩnh tao nhã, rất có khí tức văn sĩ của thế hệ trước.
Tống Nghi cùng Thẩm Tứ Gia bước lên cầu thang làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê*, đến trước cửa một căn phòng ở lầu hai liền dừng bước, người mở cửa là lão Lưu đã theo Thẩm Tứ Gia nửa đời người, ông cười híp mắt nhìn Tống Nghi, vừa mở khóa vừa nói: "Căn phòng này là tứ gia để cho thiếu gia và thiếu phu nhân đã qua đời, tứ gia ở cách vách, lúc thường ngài coi nó là bảo bối vô giá, không cho bất kì ai tiến vào."
[Gỗ Hoàng Hoa Lê: Hay còn gọi là gỗ Sưa đỏ, được coi là một trong bốn loại gỗ quý nhất, có giá trị vô cùng cao]
Cửa phòng được đẩy vào bên trong, bố trí của căn phòng rất có khí tức sinh hoạt, có thể nhìn ra đã được bổ sung thêm nhiều vật phẩm sinh hoạt, trên bàn có một quyển sổ tay mới tinh, truyền hình cảm ứng có kết nối mạng tiện lợi được thiết kế kề sát tường, trên giường còn có một chú cún bông vô cùng đáng yêu.
Người ở độ tuổi này như Thẩm Tứ Gia làm gì có chuyện sử dụng loại thiết bị công nghệ cao như thế, bởi vì Tống Nghi trở về nên đặc biệt tìm người dời từ phòng Thẩm Độ qua đây.
Tống Nghi đi tới trước bàn đọc sách, trên giá sách là một loạt sách mới còn seal, tất cả đều là sách liên quan đến nghề diễn viên, trên bàn còn có một tờ giấy A4, sử dụng bút pháp khí thế oanh liệt, phiêu dật kiên cường.
【Tiểu Nghi, chào mừng con trở về nhà】
Tống Nghi dùng sức mím mím môi thì mới ngừng được dòng lệ cay cay nơi khoé mắt, thấp giọng nói: "Cảm ơn tứ gia."
Mắt Thẩm Tứ Gia đỏ ngầu, ông muốn ôm Tống Nghi vỗ lưng an ủi thì liền nhớ tình cảm hiện tại chưa tới bước đó, ông dừng lại động tác, đổi thành sờ tóc mềm của Tống Nghi, "Con khách khí cái gì chứ, đây đều là việc phải làm."
Trái tim Tống Nghi như chảy qua một dòng nước ấm, trước đây chưa từng có người thân nào vì anh mà dụng ý như vậy cả, đây chính là lần đầu tiên, điều này làm cho hắn anh thấy vừa ấm áp vừa mới mẻ.
Ở trên bàn ăn, quả thật là cái gì cũng có, món Tây món ta đều đủ cả, một bàn lớn còn nóng hôi hổi.
Thẩm Tứ Gia uống một hớp trà, cười tủm tỉm nhìn anh, vừa muốn hỏi lại thôi: "Con với thằng nhãi họ Cố..."
Tống Nghi húp một ít cháo trắng, "Hắn là bạn trai của con thật ạ."
Thẩm Tứ Gia trầm mặc, nhưng đối mặt đứa cháu cưng Tống Nghi thì ông vẫn cười, ai biết trong lòng đã mắng to tên khốn Cố Hành Xuyên này, "Tụi con đã tiến triển tới mức nào rồi?"
"Tụi con..." Tống Nghi giơ tay lúng túng sờ sống mũi.
Ánh mắt Thẩm Tứ Gia dò hỏi nhìn anh.
Tống Nghi kiên trì không nổi với ánh mắt đó nên xụ mặt nói: "Con đã mang thai con của hắn, đã bốn tháng rồi ạ."
Bụng sớm muộn gì cũng sẽ lớn, thế nào Thẩm Tứ Gia cũng sẽ biết, thay vì chờ bị ông phát hiện thì không bằng tự mình thú nhận.
Thẩm Tứ Gia trợn to hai mắt, như nghẹn một cục máu ở cuống họng, lão Lưu bên cạnh giúp ông thuận khí, mặt Thẩm Tứ Gia lúc đen lúc xanh, không nhịn được mắng: "Cái tên nhóc khốn nạn! Lão tử muốn đánh gãy chân nó!"
Tống Nghi tằng hắng một cái, không nhấc nổi đầu lên nhìn người thân vừa mới nhận trước mắt.
Thẩm Tứ Gia há miệng thở dốc, vỗ mạnh bàn rồi đứng lên, "Cố Thiệu Nguyên sinh cái loại gì vậy, muốn lên xe mới mua vé à, không có cửa đâu! Ta sẽ không cho thằng nhãi họ Cố đó tiến một bước vào cửa Thẩm gia chúng ta!"
Tống Nghi cúi đầu sắp chạm đến mặt bàn , vừa ngại vừa lúng túng, anh nhẹ giọng nói: "Tứ gia, hắn tạm thời chưa biết con mang thai."
Thẩm Tứ Gia sững sờ rồi ngay lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, vỗ tay bắt đầu cười ha hả, "Chuyện tốt!"
Tống Nghi nghĩ thầm tại sao lại là chuyện tốt, Thẩm Tứ Gia lại cao hứng vô cùng, tinh thần được nâng cao lại, hưng phấn xoay tại chỗ chuyển mấy vòng, ông nhìn Tống Nghi nói: "Con không cần nói cho nó, đây chính là con cháu của Thẩm gia, không có liên quan một đồng nào tới Cố gia hết."
Niềm vui lớn nhất của người già chính là trong nhà có thêm trẻ con, đến tuổi của Thẩm Tứ Gia thì vô cùng yêu thích mấy đứa nhỏ, nhưng đáng tiếc trong nhà một đứa cũng không có, chỉ có thể trông mà thèm mấy đứa cháu của anh chị ông, giờ thì tốt rồi, ông đã sắp có cháu cố để bế rồi.
Tống Nghi kinh ngạc, cảm thấy không thích hợp lắm, "Tứ gia, chuyện này không ổn lắm."
Thẩm Tứ Gia phất tay một cái, như đinh đóng cột, "Con là cháu nội của ta, đứa nhỏ trong bụng con là chúng ta con cháu của Thẩm gia, có vấn đề gì không? Là chuyện đương nhiên!"
Thẩm Tứ Gia dứt lời, ông mở cờ trong bụng, ngoắc ngoắc tay với lão Lưu, "Đi mời bác sĩ đến kiểm tra cho Tiểu Nghi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất