Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 134
Diệp Phàm tha Vương Dương về lại phòng ngủ.
Đóng cửa lại, tiếng kêu khóc thảm thiết nhất thời bị ngăn lại sau cánh cửa, phát ra những âm thanh yếu ớt.
Dương Gia Lập loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu rên truyền ra, nhìn màn đêm tối đen như mực và ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, cậu chỉ cảm thấy cực kì rét lạnh, nhịn không được rùng mình một cái.
Nửa đêm, Vương Dương không có đi ra khỏi phòng ngủ của Diệp Phàm.
Ngày hôm sau, Vương Dương vẫn bặt âm vô tính như cũ.
Chỉ có buổi tốt sau khi Diệp Phàm đi vào phòng ngủ mới có thể nghe được tiếng gào thét quen thuộc từ trong vọng ra, đâu đó còn có âm thanh của xích sắt va chạm vào nhau, Dương Gia Lập nghe thấy liền khiếp sợ.
Ngày thứ ba, Vương Dương vẫn không đi ra.
Ngay lúc Dương Gia Lập cảm thấy bất an, đang nghi ngờ xem Vương Dương có xảy ra chuyện gì không thì cuối cùng phòng ngủ cũng mở ra.
Vương Dương cứng đờ đi chầm chậm ra khỏi phòng ngủ của Diệp Phàm.
Mấy ngày trước Vương Dương còn có chút sức sống, bây giờ nhìn lại, cậu ta tựa như một cái xác không hồn, đôi mắt mất đi ánh sáng, khô khốc trống rỗng. Trên người cậu ta càng nhiều vết thương. cổ áo còn không che được những vết bầm tím.
Cậu ta đeo một cái vòng chó, thất tha thất thiểu đi từ trên lầu xuống.
Khi cậu ta đi ngang qua, Dương Gia Lập khẽ gọi một tiếng nhưng Vương Dương lại giống như không hề nghe thấy, hắn tự ý đi tới cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy bầu trời đêm bên ngoài, cậu ta im lặng ngồi xuống đó, ngẩng đâu mở miệng, ngơ ngẩn nhìn trăng.
Con chó lông vàng Diệp Phàm nuôi phấn chấn lắc mình chạy tới nằm úp lên đầu gối Vương Dương.
Vương Dương cũng không đuổi nó đi, cậu máy móc vuốt ve bộ lông mềm của nó, ánh mắt như dại ra nhìn chằm chằm vào ánh trăng.
Dương Gia Lập khẽ gọi cậu ta: “Vương Dương, Vương Dương?”
Vương Dương cứng ngắc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Dương Gia Lập một lát, Dương Gia Lập thấy cậu ta khóc.
Ban đầu là ngỡ ngàng rồi rơi nước mắt, sau đó là đột nhiên che kín mắt lại, nước mắt chảy ra từ những khe hở ngón tay, Cậu ta đè thấp giọng xuống khóc nức nở hệt như một đứa trẻ không tìm thấy mẹ.
Dương Gia Lập không hiểu tại sao lại có chút lo lắng, không hề rời mắt khỏi cậu ta.
Ngày thứ tư, sau khi Diệp Phàm ra ngoài, Vương Dương đứng dậy khỏi sô pha, rót một chén nước máy rồi lại nhét một cái bánh mình khô vào trong lồng sắt, cậu ta ngồi xổm xuống, bình tĩnh nói: “Cậu nói đúng rồi. Anh ấy một chút cũng không thích tôi.”
Vương Dương nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm một câu: “Quả nhiên không ai thích tôi cả.”
Dương Gia Lập nhận lấy bánh mì, ôn tồn nói: “Lúc trước cậu là ngôi sao lớn, còn bạo hồng hơn tôi. Cậu có rất nhiều fan, bọn họ đều rất thích cậu, đoàn đội của cậu vẫn đi theo cậu.”
Vương Dương dùng sức lắc lắc đầu: “Tôi không có fan, hôm nay bọn họ thích tôi, ngày mai sẽ đi thích người khác, bọn họ không hiểu tôi, họ chỉ là người qua đường, là khách qua đường. Đoàn đội của tôi cũng chán ghét tôi, cho nên tôi cũng chán ghét bọn họ, tôi muốn bọn họ không thể sống tốt, nhiều năm như vậy, tôi chưa lần nào được vui vẻ thật sự.”
Dương Gia Lập sửng sốt một chút, cậu nhìn ánh mắt đột nhiên sáng suốt của Vương Dương, yên lặng cúi đầu.
Đóng cửa lại, tiếng kêu khóc thảm thiết nhất thời bị ngăn lại sau cánh cửa, phát ra những âm thanh yếu ớt.
Dương Gia Lập loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu rên truyền ra, nhìn màn đêm tối đen như mực và ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, cậu chỉ cảm thấy cực kì rét lạnh, nhịn không được rùng mình một cái.
Nửa đêm, Vương Dương không có đi ra khỏi phòng ngủ của Diệp Phàm.
Ngày hôm sau, Vương Dương vẫn bặt âm vô tính như cũ.
Chỉ có buổi tốt sau khi Diệp Phàm đi vào phòng ngủ mới có thể nghe được tiếng gào thét quen thuộc từ trong vọng ra, đâu đó còn có âm thanh của xích sắt va chạm vào nhau, Dương Gia Lập nghe thấy liền khiếp sợ.
Ngày thứ ba, Vương Dương vẫn không đi ra.
Ngay lúc Dương Gia Lập cảm thấy bất an, đang nghi ngờ xem Vương Dương có xảy ra chuyện gì không thì cuối cùng phòng ngủ cũng mở ra.
Vương Dương cứng đờ đi chầm chậm ra khỏi phòng ngủ của Diệp Phàm.
Mấy ngày trước Vương Dương còn có chút sức sống, bây giờ nhìn lại, cậu ta tựa như một cái xác không hồn, đôi mắt mất đi ánh sáng, khô khốc trống rỗng. Trên người cậu ta càng nhiều vết thương. cổ áo còn không che được những vết bầm tím.
Cậu ta đeo một cái vòng chó, thất tha thất thiểu đi từ trên lầu xuống.
Khi cậu ta đi ngang qua, Dương Gia Lập khẽ gọi một tiếng nhưng Vương Dương lại giống như không hề nghe thấy, hắn tự ý đi tới cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy bầu trời đêm bên ngoài, cậu ta im lặng ngồi xuống đó, ngẩng đâu mở miệng, ngơ ngẩn nhìn trăng.
Con chó lông vàng Diệp Phàm nuôi phấn chấn lắc mình chạy tới nằm úp lên đầu gối Vương Dương.
Vương Dương cũng không đuổi nó đi, cậu máy móc vuốt ve bộ lông mềm của nó, ánh mắt như dại ra nhìn chằm chằm vào ánh trăng.
Dương Gia Lập khẽ gọi cậu ta: “Vương Dương, Vương Dương?”
Vương Dương cứng ngắc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Dương Gia Lập một lát, Dương Gia Lập thấy cậu ta khóc.
Ban đầu là ngỡ ngàng rồi rơi nước mắt, sau đó là đột nhiên che kín mắt lại, nước mắt chảy ra từ những khe hở ngón tay, Cậu ta đè thấp giọng xuống khóc nức nở hệt như một đứa trẻ không tìm thấy mẹ.
Dương Gia Lập không hiểu tại sao lại có chút lo lắng, không hề rời mắt khỏi cậu ta.
Ngày thứ tư, sau khi Diệp Phàm ra ngoài, Vương Dương đứng dậy khỏi sô pha, rót một chén nước máy rồi lại nhét một cái bánh mình khô vào trong lồng sắt, cậu ta ngồi xổm xuống, bình tĩnh nói: “Cậu nói đúng rồi. Anh ấy một chút cũng không thích tôi.”
Vương Dương nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm một câu: “Quả nhiên không ai thích tôi cả.”
Dương Gia Lập nhận lấy bánh mì, ôn tồn nói: “Lúc trước cậu là ngôi sao lớn, còn bạo hồng hơn tôi. Cậu có rất nhiều fan, bọn họ đều rất thích cậu, đoàn đội của cậu vẫn đi theo cậu.”
Vương Dương dùng sức lắc lắc đầu: “Tôi không có fan, hôm nay bọn họ thích tôi, ngày mai sẽ đi thích người khác, bọn họ không hiểu tôi, họ chỉ là người qua đường, là khách qua đường. Đoàn đội của tôi cũng chán ghét tôi, cho nên tôi cũng chán ghét bọn họ, tôi muốn bọn họ không thể sống tốt, nhiều năm như vậy, tôi chưa lần nào được vui vẻ thật sự.”
Dương Gia Lập sửng sốt một chút, cậu nhìn ánh mắt đột nhiên sáng suốt của Vương Dương, yên lặng cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất