Chương 4: Điện thoại
"Sao vậy? Tống Nguyên Huy."
Thời gian trôi nhanh như một cơn gió thoảng, Tống Nguyên Huy ngồi ở ghế đá sân trường chờ Nguyên Tư Quân, vẫn ôm quyển nhật ký trong lòng ngực.
Bác bảo vệ cũng ngồi bên cạnh cầu, nhìn xe cộ qua lại, lâu lâu đứng ra chỉ huy vài cái khi kẹt xe. Dù tuổi đã cao, ông vẫn còn rất sung sức, là người nhân hậu lại thích trẻ con, thỉnh thoảng Tống Nguyên Huy ở đây chờ mẹ đến đón, ông sẽ tặng cậu kẹo cao su trong túi.
Những viên kẹo ban đầu rất dính, miệng cậu phồng lên, lúc nhai rảnh rỗi cậu cũng thường chia sẻ nhật ký của mình với bác.
Mắt bác không được tốt, chữ cậu viết cũng nhỏ, phải đọc rất lâu.
Ông suy nghĩ rất lâu, sau khi được Tống Nguyên Huy đồng ý ông mới lấy từ trong túi ra một cây bút nước. Da bác khô sần, như vỏ cây đang bọc bên ngoài lớp xương và cơ, nét chữ vẫn còn chắc nịch nhưng tay bác lại run rẩy không ngừng.
Chữ trông hơi xấu một tẹo, Tống Nguyên Huy nghiền ngẫm một lúc lâu mới đọc được.
"Ngồi trên ban công, nhìn những chiếc xe đến và đi."
Cậu từng nghe nói, người càng già sẽ càng thích hàn huyên về chuyện cũ, tưởng rằng bác cũng sẽ lựa chọn từ biệt người thân của mình.
Cậu nghĩ về nó và hỏi về nó.
Bác bảo vệ cười cười trả lời Tống Nguyên Huy, bác nói, nếu có thể biết được ngày mình chết thì tốt rồi, sẽ không ai biết bác đã chết. Bác nói, các con của bác bận bịu làm việc, các cháu của bác rất đáng yêu, tất cả đều đối xử rất tốt với bác, bác không muốn thấy họ buồn đau.
―― Câu trả lời này hoàn toàn khác với câu trả lời của Quách Tử Hành.
Cũng càng không giống câu trả lời của Hà Tử Lâm và Kiều Thiên Mộc, không phải là vì mong ước của bản thân.
"Ơ? Như vậy nếu báccòn hối tiếc thì sao ạ?" Tống Nguyên Huy hỏi một câu cậu còn cảm thấy ngu ngốc.
"Làm sao mà hối tiếc được." Bác thở dài "Tình yêu là thứ rất khó hình dung ra được, nhưng chắc chắn không bao giờ là sự ích kỷ."
Tống Nguyên Huy nhẩm lại câu này vài lần, cậu cảm thấy điểm này rất giống với câu trả lời của Nguyên Tư Quân. Vì tình yêu, nhưng không vì vậy mà ích kỷ. Vậy nên, ta cam tâm tình nguyên ngắm bóng lưng của vị anh hùng, lắng nghe tiếng khóc vui sướng của những người vừa được cứu sống ―― Hoặc nếu ta muốn, ta có thể ngồi trong căn phòng tĩnh lặng, nhìn ngắm hồi pháo hoa vụn vỡ cuối cùng của nhân gian, ồn ào náo động chỉ nhiễm vào ánh mắt.
Sau khi một người chết đi, những người còn lại ở trần thế cũng chẳng vui vẻ gì.
Khi Nguyên Tư Quân đến, kẹo cao su trong miệng Tống Nguyên Huy cũng đã nhạt nhách vô vị. Mắt cậu hồng hồng, rồi đột ngột nói: "Con không muốn mẹ chết."
"Không muốn chút nào hết..."
Bạn học của cậu thường xin nghỉ vì trong nhà có người mất, đương nhiên họ đều cảm thấy vui vẻ vì không cần phải đến trường. Nhưng Tống Nguyên Huy không thấy ghen tị với họ, cậu chỉ cảm thấy thật buồn, cậu đã tiếp xúc với những vấn đề về sự sống và cái chết rất lâu, bị giam hãm vào nhà tù đen tối, đúng là rất sợ hãi.
"Đi thôi con." Hốc mắt Nguyên Tư Quân hơi đỏ "Mẹ đưa con đến gặp cha nhé."
Bà vừa ngồi xe buýt đến, tóc hơi rối.
Thay vì đi taxi đến trụ sở cứu hỏa, hai người họ nhìn thấy một đám đông ồn ào tập trung ở chỗ ngoặt đèn xanh đèn đỏ.
Nước sát trùng, chai lọ, băng gạc và máu nhòe đi trên thứ trông như kim tiêm.
Đây đều là những thứ mà lính cứu hỏa thường hay thấy. Tống Nguyên Huy muốn hỏi Tống Cam An liệu ông có thể về với gia đình không, dù chỉ là nửa ngày thôi cũng được, lỡ như một ngày nào đó chuyện ngoài ý muốn diễn ra, có muốn gặp cũng không được... Nhưng cậu không ngờ rằng, một ngày đó của Tống Cam An lại đến vào lúc này.
Đó là một vụ cháy nhà hàng, sau khi sơ tán được đám đông, một bình gas chưa kịp xử lý đã phát nổ khiến một lính cứu hỏa thiệt mạng tại chỗ. Tống Cam An phụ trách sơ tán mọi người, vì đứng ở xa nên may mắn sống sót, thế nhưng ông lại bị thương nặng và bỏng rộng trên da.
Tống Nguyên Huy không nhận ra Nguyên Tư Quân đang khóc, cậu không nghe thấy xung quanh ồn ào thế nào, hay tiếng khóc của những người thân khác, cậu nhìn chằm chằm vào túi huyết tương vàng nhạt, theo đó là sự sống nhợt nhạt - và cái chết. Ống truyền dịch được cắm vào cánh tay của Tống Cam An.
Trước kia, cậu nghĩ rằng Nguyên Tư quân sẽ kết hôn với cái người không bao giờ về nhà là bởi vì Tống Cam An đẹp trai và cho người ta cảm giác an toàn ―― nhưng bây giờ thì nhìn xem, làn da ông mỏng manh thế nào, thì ra anh hùng cũng có lúc yếu ớt.
Tống Nguyên Huy nghe thấy chính mình hỏi người trên giường bệnh: "...Cha có đau không?"
Kì lạ, sao hôm nay cậu cứ hỏi mấy câu ngớ ngẩn thế này.
Mắt của Tống Cam An mở hờ, cũng không biết ông đã tỉnh hay chưa, không biết có người thân xung quanh mình hay không.
"Vừa phẫu thuật xong." Cô y ta thở dài "Thuốc mê có lẽ không đủ rồi."
Tống Nguyên Huy không nói gì, nhưng cậu thấy ngón tay Tống Cam An dường như động đậy một chút.
Lính cửu hỏa đang trong cuộc chạy đua với tử thần. Tống Cam An từng nói với cậu rằng, ông là người đàn ông của gia đình, ông muốn đứng thật cao để bảo vệ được Nguyên Tư Quân và những người quan trọng của ông.
Nhưng...Tống Nguyên Huy yêu ông ấy rất nhiều.
Tống Cam An không thích khóc, nhưng bây giờ, từng giọt nước mắt của ông cứ như vậy mà tuôn rơi trên chiếc khăn giường bệnh nhăn nheo.
Người lính cứu hỏa ở giường bên cạnh chân bó bột, băng quấn quanh thắt lưng nói rằng, Tống Cam An vốn dĩ đã có thể an toàn rút lui nhưng ông quanh lại vì nghe chủ nhà hàng nói vẫn còn vài thùng gas mới bên trong, ông muốn vào báo cho đồng đội ―― nhưng đã chậm một bước.
Hai mắt của Tống Nguyên Huy rất đau, nhưng cậu không ngủ, ngồi ở bên giường đến tận tối muộn.
Vì Tống Cam An vẫn chưa qua cơn nguy kịch, Tống Nguyên Huy sợ rằng nếu mình nhắm mắt ngủ, cha cậu có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa, nên cậu muốn cùng Nguyên Tư Quân canh cha.
Hóa ra chỉ cần ta vương tay ra là chạm đến cái chết, những tình tiết được nhìn thấy rất nhiều trong tiểu thuyết cũng diễn ra ở thực tại, trước kia cậu không biết là do còn quá nhỏ.
Nguyên Tư Quân không muốn để Tống Nguyên Huy ở lại muộn, ngày mai con trai cô còn phải đi học. Cô muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho chồng, lại lo lắng không thể để con trai tâm trí còn chưa ổn định về nhà một mình, nên phải nhờ một vị lính cứu hỏa chỉ bị thương nhẹ dắt Tống Nguyên Huy về nhà.
Tống Nguyên Huy ngoan ngoãn giống như một con rối gỗ, chỉ gật đầu máy móc khi nghe Nguyên Tư Quân dặn dò, ngồi dựa vào cửa kính xe dụi mắ dọc đường đi, đến khi xuống xe cậu mới nhận ra đồng phục trường học trên người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh lẽo.
Cậu không nhớ rõ mình đã nói "cảm ơn" với chú ấy chưa, chỉ loạng choạng bước vào cửa rồi vấp phải bậc thang ở lối vào, chiếc cặp trĩu nặng trên lưng khiến cậu không đứng dậy nỗi. Tống Nguyên Huy run rẩy móc điện thoại di động trong túi ra, muốn gọi báo cho Nguyên Tư Quân rằng cậu đã về nhà an toàn, nhưng tầm mắt lại quá mơ hồ.
―― Cậu chỉ hi vọng có thể gọi đến đúng số của Nguyên Tư Quân.
"Alo?" Cuộc gọi được kết nối sau hai âm báo bận.
Tống Nguyên Huy mở to mắt, nằm trên sàn nhà, cậu cuộn mình lại khi nghe thấy tiếng động, hơi thở gấp gáp.
Tim cậu đau quá.
"...Tống Tống ơi?"
Bên kia lại thử hỏi.
"...Đường Minh Khanh." Tống Nguyên Huy không bật đèn, nhưng cậu chuyên gia sợ bóng tối. Cậu vốn định tỏ ra bình thản một chút, nhưng nước mắt lại bất chợt tuôn rơi "Em khó chịu quá..."
Cậu đang phải trải qua cơn đau lớn nhất trên đời, nhưng vốn từ ngữ có hạn, chỉ có bốn từ này được thốt ra.
Trong nhà không còn ai hết, Vượng Vượng cũng sẽ không chạy ra đón cậu nữa.
Không thở nổi.
Sẽ chẳng có ai tưởng tượng ra rằng một đứa trẻ xinh đẹp, ngây thơ, được yêu thương và vô tư ngày nào cũng có ngày sẽ nghĩ đến việc ―― moi trái tim mình ra khỏi lồng ngực... nếu làm vậy rồi, có phải cậu sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa không?
Chẳng phải người ta thường nói kẻ vô tình sẽ không thấy đau sao?
"Tống Nguyên Huy?" Giọng của Đường Minh Khanh cũng thay đổi một chút "Cậu bị sao à?"
Ánh sáng của màn hình truyền đến, nhưng lại không thể lọt vào mắt của Tống Nguyên Huy. Cậu hít một hơi thật sâu, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay và cánh tay mình.
"Không sao đâu."
Chỉ là việc đầu tiên cậu làm sau khi thức dậy vào sáng hôm sau chính là cắt bỏ bộ móng đã dính máu của mình.
Ngày hôm sau, lần đầu tiên Tống Nguyên Huy đến trễ, lần đầu tiên Tống Nguyên Huy không làm bài tập về nhà.
Khi có người hỏi tại sao tay cậu lại dán băng keo, cậu cũng chỉ cười trừ cho qua, ánh mắt chỉ lộ ra chút hoảng hốt khi phải đối mặt với Đường Minh khanh.
"Ngày 11 tháng 4 năm 2019, ngày mai là ngày 12"
"Cha vẫn chưa dậy, dù mình có hỏi ông cũng không cha lời được."
"Ngày hôm ấy, thành phố bị nhấn chìm trong ngọn lửa thẳm, những đám mây trắng cũng phản chiếu ánh cam vàng. Cha rõ ràng đã an toàn, nhưng mình lại thấy bóng dáng cha mặc bộ đồng phục cứu hỏa, ôm lấy ngọn lửa đang cháy rực. Mình biết, yêu là vị tha, và mình cũng biết tại sao mẹ sẵn sàng hi sinh cả đời mẹ cho một người như ông."
"Mình sợ hãi cái chết, nhưng không phải bản thân cái chết, mà là quá trình và kết quả của cái chết, thứ mình không thể nào biết trước được. Bởi vì sợ hãi, trong lòng sẽ tự cao tự đại, đã coi thường cái chết rồi muốn làm gì thì làm, thậm chí không quan tâm đến pháp luật - đương nhiên, vẫn còn một loại người khác, sống vì lợi ích của người khác mà quên đi bản thân mình, đấy là những người anh hùng."
"Không cần đợi cha trả lời, thật ra mình đã biết câu trả lời của ông rồi."
"Ông vẫn sẽ tiếp tục làm việc như những ngày trước, đổi kiếp sau của mình thành một cái bánh nướng dành tặng cho mẹ."
"Thật là một người ích kỷ."
Tống Nguyên Huy ôm cuốn sổ trong lòng thật lâu. Nhiệt độ cơ thể cậu rất cao, nhưng cậu lại cảm thấy mình như vị hạ thân nhiệt, rất lạnh.
Một cô y tá đặt phần ăn trưa ấm nóng lên bàn, cẩn thận tránh dẫm trúng cuốn nhật ký trên mặt đất. Cô thấy Tống Nguyên Huy với cơ thể run rẩy nằm co rúm trong góc phòng, cô tìm một chiếc áo khoác đắp lên cho cậu, ngồi xổm xuống hỏi: "Em lạnh không? Chị bật điều hòa lên nhé?"
Tống Nguyên Huy lắc đầu.
Tóc cậu tự cắt trên vầng trán lòa xòa rối tung, nhưng trông mềm mại không ngờ.
Vẻ ngoài ưa nhìn luôn gợi lên lòng thương cảm trong người khác, cô gái nhìn những vết sẹo in hằn trên mu bàn tay trắng nõn đẹp đẽ của cậu và nói: "Em bị bệnh, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không ổn. Sau này nhớ chăm sóc bản thân thật tốt." Cô nhẹ nhàng đẩy đầu Tống Nguyên Huy "Yêu thương bản thật mình một chút."
Ánh mắt đối phương chìm đắm vào mê ly, không thể tập trung nỗi. Tống Nguyên Huy nhìn vào hư không nửa ngày trên, thật lâu sau mới khàn giọng hỏi ―― Thật ra ban đầu cậu cũng chẳng nói được gì, cô y tá chỉ nghe được câu cuối cùng từ miệng cậu.
Cậu hỏi: "...Nếu sau này em chết rồi, mấy điều này đều trở thành vô nghĩa phải không?"
Tống Nguyên Huy chỉ còn lại một ngày cuối cùng của cuộc đời cậu.
"Sao mà được! Em chỉ mới mười chín tuổi thôI!" Giọng nói của cô y tá rất nhỏ, nhưng cô bất giác lại cao giọng "Thời gian của em còn rất dài, chỉ cần em khỏi bệnh..."
Tống Nguyên Huy lơ đãng, há miệng cắn mép cuốn nhật ký, lưu lại trên đó một dấu răng nhỏ ngay ngắn.
À, ra là bệnh có thể chữa khỏi.
"...Em không cần phải lo lắng về chuyện này."
Tống Nguyên Huy không quan tâm đến việc mình còn có tương lai hay không, nhưng cậu chỉ không cam lòng, cậu còn có nhiều việc muốn làm ở thế gian, chẳng lẽ cứ thế này mà nằm xuống nấm mồ sao?
Cậu ngắt lời cô y tá, xin cô một yêu cầu.
"Chị có thể hát cho em nghe một bài không ạ?"
"Bài hát nào?"
Tống Nguyên Huy cố gắng duỗi thân mình một chút, tựa đầu vào tường, di chuyển đôi chân tê dại. Cô y tá nhìn thấy, trên gương mặt vốn u sầu như tờ giấy trắng bỗng chốc nở rộ một nụ cười dịu dàng, vốn là cảnh đẹp ý vui, nhưng tiếc là người lúc này như kẻ mất trí bị giam trong một góc phòng nhỏ.
Cô nghe thấy cậu dùng loại âm thanh nghẹn ngào của thiếu niên, nhưng giọng của cậu thật nhỏ, đến mức không thể nghe thấy rõ.
Những con chim nhảy ra ngoài song sắt, lông đuôi phiếm màu nâu rơi xuống. Gió thu thổi từng cơn ở ngoài trời, lá rơi vương vãi khắp nơi, màu xanh của lá bao trùm khắp không gian, giọng Tống Nguyên Huy thổi cả buổi chiều đi mất.
Mắt cậu dán chặt vào mặt đất, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào hòng, đôi mắt trống rỗng không thể lưu lại ánh sáng.
Cũng may cô y tá đủ kiên nhẫn, cô cuối cùng cũng hiểu ra.
Cô hỏi Tống Nguyên Huy có muốn nằm lên giường nghỉ ngơi không, nhưng đối phương không đồng ý, chỉ muốn xin đẩy những cuốn sổ đã bị ném ra xa lại đây... Bởi vì cậu chẳng còn một chút sức lực nào cả.
Cậu nhìn cánh cửa đã bị khóa trước mặt, suy nghĩ hỗn loạn.
Tống Nguyên Huy nhớ về cậu gọi nhầm tình cờ cho Đường Minh Khanh năm năm trước.
Tầm mắt cậu rơi vào chiếc điện thoại cậu đã ném vỡ ở dưới gầm giường.
Giá như...giá như ngày đó Tống Nguyên Huy không có điện thoại di động thì tốt rồi.
―― Cậu sẽ không bao giờ mở giao diện quay số đó lên, kể cả khi cậu đã chết.
Thời gian trôi nhanh như một cơn gió thoảng, Tống Nguyên Huy ngồi ở ghế đá sân trường chờ Nguyên Tư Quân, vẫn ôm quyển nhật ký trong lòng ngực.
Bác bảo vệ cũng ngồi bên cạnh cầu, nhìn xe cộ qua lại, lâu lâu đứng ra chỉ huy vài cái khi kẹt xe. Dù tuổi đã cao, ông vẫn còn rất sung sức, là người nhân hậu lại thích trẻ con, thỉnh thoảng Tống Nguyên Huy ở đây chờ mẹ đến đón, ông sẽ tặng cậu kẹo cao su trong túi.
Những viên kẹo ban đầu rất dính, miệng cậu phồng lên, lúc nhai rảnh rỗi cậu cũng thường chia sẻ nhật ký của mình với bác.
Mắt bác không được tốt, chữ cậu viết cũng nhỏ, phải đọc rất lâu.
Ông suy nghĩ rất lâu, sau khi được Tống Nguyên Huy đồng ý ông mới lấy từ trong túi ra một cây bút nước. Da bác khô sần, như vỏ cây đang bọc bên ngoài lớp xương và cơ, nét chữ vẫn còn chắc nịch nhưng tay bác lại run rẩy không ngừng.
Chữ trông hơi xấu một tẹo, Tống Nguyên Huy nghiền ngẫm một lúc lâu mới đọc được.
"Ngồi trên ban công, nhìn những chiếc xe đến và đi."
Cậu từng nghe nói, người càng già sẽ càng thích hàn huyên về chuyện cũ, tưởng rằng bác cũng sẽ lựa chọn từ biệt người thân của mình.
Cậu nghĩ về nó và hỏi về nó.
Bác bảo vệ cười cười trả lời Tống Nguyên Huy, bác nói, nếu có thể biết được ngày mình chết thì tốt rồi, sẽ không ai biết bác đã chết. Bác nói, các con của bác bận bịu làm việc, các cháu của bác rất đáng yêu, tất cả đều đối xử rất tốt với bác, bác không muốn thấy họ buồn đau.
―― Câu trả lời này hoàn toàn khác với câu trả lời của Quách Tử Hành.
Cũng càng không giống câu trả lời của Hà Tử Lâm và Kiều Thiên Mộc, không phải là vì mong ước của bản thân.
"Ơ? Như vậy nếu báccòn hối tiếc thì sao ạ?" Tống Nguyên Huy hỏi một câu cậu còn cảm thấy ngu ngốc.
"Làm sao mà hối tiếc được." Bác thở dài "Tình yêu là thứ rất khó hình dung ra được, nhưng chắc chắn không bao giờ là sự ích kỷ."
Tống Nguyên Huy nhẩm lại câu này vài lần, cậu cảm thấy điểm này rất giống với câu trả lời của Nguyên Tư Quân. Vì tình yêu, nhưng không vì vậy mà ích kỷ. Vậy nên, ta cam tâm tình nguyên ngắm bóng lưng của vị anh hùng, lắng nghe tiếng khóc vui sướng của những người vừa được cứu sống ―― Hoặc nếu ta muốn, ta có thể ngồi trong căn phòng tĩnh lặng, nhìn ngắm hồi pháo hoa vụn vỡ cuối cùng của nhân gian, ồn ào náo động chỉ nhiễm vào ánh mắt.
Sau khi một người chết đi, những người còn lại ở trần thế cũng chẳng vui vẻ gì.
Khi Nguyên Tư Quân đến, kẹo cao su trong miệng Tống Nguyên Huy cũng đã nhạt nhách vô vị. Mắt cậu hồng hồng, rồi đột ngột nói: "Con không muốn mẹ chết."
"Không muốn chút nào hết..."
Bạn học của cậu thường xin nghỉ vì trong nhà có người mất, đương nhiên họ đều cảm thấy vui vẻ vì không cần phải đến trường. Nhưng Tống Nguyên Huy không thấy ghen tị với họ, cậu chỉ cảm thấy thật buồn, cậu đã tiếp xúc với những vấn đề về sự sống và cái chết rất lâu, bị giam hãm vào nhà tù đen tối, đúng là rất sợ hãi.
"Đi thôi con." Hốc mắt Nguyên Tư Quân hơi đỏ "Mẹ đưa con đến gặp cha nhé."
Bà vừa ngồi xe buýt đến, tóc hơi rối.
Thay vì đi taxi đến trụ sở cứu hỏa, hai người họ nhìn thấy một đám đông ồn ào tập trung ở chỗ ngoặt đèn xanh đèn đỏ.
Nước sát trùng, chai lọ, băng gạc và máu nhòe đi trên thứ trông như kim tiêm.
Đây đều là những thứ mà lính cứu hỏa thường hay thấy. Tống Nguyên Huy muốn hỏi Tống Cam An liệu ông có thể về với gia đình không, dù chỉ là nửa ngày thôi cũng được, lỡ như một ngày nào đó chuyện ngoài ý muốn diễn ra, có muốn gặp cũng không được... Nhưng cậu không ngờ rằng, một ngày đó của Tống Cam An lại đến vào lúc này.
Đó là một vụ cháy nhà hàng, sau khi sơ tán được đám đông, một bình gas chưa kịp xử lý đã phát nổ khiến một lính cứu hỏa thiệt mạng tại chỗ. Tống Cam An phụ trách sơ tán mọi người, vì đứng ở xa nên may mắn sống sót, thế nhưng ông lại bị thương nặng và bỏng rộng trên da.
Tống Nguyên Huy không nhận ra Nguyên Tư Quân đang khóc, cậu không nghe thấy xung quanh ồn ào thế nào, hay tiếng khóc của những người thân khác, cậu nhìn chằm chằm vào túi huyết tương vàng nhạt, theo đó là sự sống nhợt nhạt - và cái chết. Ống truyền dịch được cắm vào cánh tay của Tống Cam An.
Trước kia, cậu nghĩ rằng Nguyên Tư quân sẽ kết hôn với cái người không bao giờ về nhà là bởi vì Tống Cam An đẹp trai và cho người ta cảm giác an toàn ―― nhưng bây giờ thì nhìn xem, làn da ông mỏng manh thế nào, thì ra anh hùng cũng có lúc yếu ớt.
Tống Nguyên Huy nghe thấy chính mình hỏi người trên giường bệnh: "...Cha có đau không?"
Kì lạ, sao hôm nay cậu cứ hỏi mấy câu ngớ ngẩn thế này.
Mắt của Tống Cam An mở hờ, cũng không biết ông đã tỉnh hay chưa, không biết có người thân xung quanh mình hay không.
"Vừa phẫu thuật xong." Cô y ta thở dài "Thuốc mê có lẽ không đủ rồi."
Tống Nguyên Huy không nói gì, nhưng cậu thấy ngón tay Tống Cam An dường như động đậy một chút.
Lính cửu hỏa đang trong cuộc chạy đua với tử thần. Tống Cam An từng nói với cậu rằng, ông là người đàn ông của gia đình, ông muốn đứng thật cao để bảo vệ được Nguyên Tư Quân và những người quan trọng của ông.
Nhưng...Tống Nguyên Huy yêu ông ấy rất nhiều.
Tống Cam An không thích khóc, nhưng bây giờ, từng giọt nước mắt của ông cứ như vậy mà tuôn rơi trên chiếc khăn giường bệnh nhăn nheo.
Người lính cứu hỏa ở giường bên cạnh chân bó bột, băng quấn quanh thắt lưng nói rằng, Tống Cam An vốn dĩ đã có thể an toàn rút lui nhưng ông quanh lại vì nghe chủ nhà hàng nói vẫn còn vài thùng gas mới bên trong, ông muốn vào báo cho đồng đội ―― nhưng đã chậm một bước.
Hai mắt của Tống Nguyên Huy rất đau, nhưng cậu không ngủ, ngồi ở bên giường đến tận tối muộn.
Vì Tống Cam An vẫn chưa qua cơn nguy kịch, Tống Nguyên Huy sợ rằng nếu mình nhắm mắt ngủ, cha cậu có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa, nên cậu muốn cùng Nguyên Tư Quân canh cha.
Hóa ra chỉ cần ta vương tay ra là chạm đến cái chết, những tình tiết được nhìn thấy rất nhiều trong tiểu thuyết cũng diễn ra ở thực tại, trước kia cậu không biết là do còn quá nhỏ.
Nguyên Tư Quân không muốn để Tống Nguyên Huy ở lại muộn, ngày mai con trai cô còn phải đi học. Cô muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho chồng, lại lo lắng không thể để con trai tâm trí còn chưa ổn định về nhà một mình, nên phải nhờ một vị lính cứu hỏa chỉ bị thương nhẹ dắt Tống Nguyên Huy về nhà.
Tống Nguyên Huy ngoan ngoãn giống như một con rối gỗ, chỉ gật đầu máy móc khi nghe Nguyên Tư Quân dặn dò, ngồi dựa vào cửa kính xe dụi mắ dọc đường đi, đến khi xuống xe cậu mới nhận ra đồng phục trường học trên người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh lẽo.
Cậu không nhớ rõ mình đã nói "cảm ơn" với chú ấy chưa, chỉ loạng choạng bước vào cửa rồi vấp phải bậc thang ở lối vào, chiếc cặp trĩu nặng trên lưng khiến cậu không đứng dậy nỗi. Tống Nguyên Huy run rẩy móc điện thoại di động trong túi ra, muốn gọi báo cho Nguyên Tư Quân rằng cậu đã về nhà an toàn, nhưng tầm mắt lại quá mơ hồ.
―― Cậu chỉ hi vọng có thể gọi đến đúng số của Nguyên Tư Quân.
"Alo?" Cuộc gọi được kết nối sau hai âm báo bận.
Tống Nguyên Huy mở to mắt, nằm trên sàn nhà, cậu cuộn mình lại khi nghe thấy tiếng động, hơi thở gấp gáp.
Tim cậu đau quá.
"...Tống Tống ơi?"
Bên kia lại thử hỏi.
"...Đường Minh Khanh." Tống Nguyên Huy không bật đèn, nhưng cậu chuyên gia sợ bóng tối. Cậu vốn định tỏ ra bình thản một chút, nhưng nước mắt lại bất chợt tuôn rơi "Em khó chịu quá..."
Cậu đang phải trải qua cơn đau lớn nhất trên đời, nhưng vốn từ ngữ có hạn, chỉ có bốn từ này được thốt ra.
Trong nhà không còn ai hết, Vượng Vượng cũng sẽ không chạy ra đón cậu nữa.
Không thở nổi.
Sẽ chẳng có ai tưởng tượng ra rằng một đứa trẻ xinh đẹp, ngây thơ, được yêu thương và vô tư ngày nào cũng có ngày sẽ nghĩ đến việc ―― moi trái tim mình ra khỏi lồng ngực... nếu làm vậy rồi, có phải cậu sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa không?
Chẳng phải người ta thường nói kẻ vô tình sẽ không thấy đau sao?
"Tống Nguyên Huy?" Giọng của Đường Minh Khanh cũng thay đổi một chút "Cậu bị sao à?"
Ánh sáng của màn hình truyền đến, nhưng lại không thể lọt vào mắt của Tống Nguyên Huy. Cậu hít một hơi thật sâu, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay và cánh tay mình.
"Không sao đâu."
Chỉ là việc đầu tiên cậu làm sau khi thức dậy vào sáng hôm sau chính là cắt bỏ bộ móng đã dính máu của mình.
Ngày hôm sau, lần đầu tiên Tống Nguyên Huy đến trễ, lần đầu tiên Tống Nguyên Huy không làm bài tập về nhà.
Khi có người hỏi tại sao tay cậu lại dán băng keo, cậu cũng chỉ cười trừ cho qua, ánh mắt chỉ lộ ra chút hoảng hốt khi phải đối mặt với Đường Minh khanh.
"Ngày 11 tháng 4 năm 2019, ngày mai là ngày 12"
"Cha vẫn chưa dậy, dù mình có hỏi ông cũng không cha lời được."
"Ngày hôm ấy, thành phố bị nhấn chìm trong ngọn lửa thẳm, những đám mây trắng cũng phản chiếu ánh cam vàng. Cha rõ ràng đã an toàn, nhưng mình lại thấy bóng dáng cha mặc bộ đồng phục cứu hỏa, ôm lấy ngọn lửa đang cháy rực. Mình biết, yêu là vị tha, và mình cũng biết tại sao mẹ sẵn sàng hi sinh cả đời mẹ cho một người như ông."
"Mình sợ hãi cái chết, nhưng không phải bản thân cái chết, mà là quá trình và kết quả của cái chết, thứ mình không thể nào biết trước được. Bởi vì sợ hãi, trong lòng sẽ tự cao tự đại, đã coi thường cái chết rồi muốn làm gì thì làm, thậm chí không quan tâm đến pháp luật - đương nhiên, vẫn còn một loại người khác, sống vì lợi ích của người khác mà quên đi bản thân mình, đấy là những người anh hùng."
"Không cần đợi cha trả lời, thật ra mình đã biết câu trả lời của ông rồi."
"Ông vẫn sẽ tiếp tục làm việc như những ngày trước, đổi kiếp sau của mình thành một cái bánh nướng dành tặng cho mẹ."
"Thật là một người ích kỷ."
Tống Nguyên Huy ôm cuốn sổ trong lòng thật lâu. Nhiệt độ cơ thể cậu rất cao, nhưng cậu lại cảm thấy mình như vị hạ thân nhiệt, rất lạnh.
Một cô y tá đặt phần ăn trưa ấm nóng lên bàn, cẩn thận tránh dẫm trúng cuốn nhật ký trên mặt đất. Cô thấy Tống Nguyên Huy với cơ thể run rẩy nằm co rúm trong góc phòng, cô tìm một chiếc áo khoác đắp lên cho cậu, ngồi xổm xuống hỏi: "Em lạnh không? Chị bật điều hòa lên nhé?"
Tống Nguyên Huy lắc đầu.
Tóc cậu tự cắt trên vầng trán lòa xòa rối tung, nhưng trông mềm mại không ngờ.
Vẻ ngoài ưa nhìn luôn gợi lên lòng thương cảm trong người khác, cô gái nhìn những vết sẹo in hằn trên mu bàn tay trắng nõn đẹp đẽ của cậu và nói: "Em bị bệnh, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không ổn. Sau này nhớ chăm sóc bản thân thật tốt." Cô nhẹ nhàng đẩy đầu Tống Nguyên Huy "Yêu thương bản thật mình một chút."
Ánh mắt đối phương chìm đắm vào mê ly, không thể tập trung nỗi. Tống Nguyên Huy nhìn vào hư không nửa ngày trên, thật lâu sau mới khàn giọng hỏi ―― Thật ra ban đầu cậu cũng chẳng nói được gì, cô y tá chỉ nghe được câu cuối cùng từ miệng cậu.
Cậu hỏi: "...Nếu sau này em chết rồi, mấy điều này đều trở thành vô nghĩa phải không?"
Tống Nguyên Huy chỉ còn lại một ngày cuối cùng của cuộc đời cậu.
"Sao mà được! Em chỉ mới mười chín tuổi thôI!" Giọng nói của cô y tá rất nhỏ, nhưng cô bất giác lại cao giọng "Thời gian của em còn rất dài, chỉ cần em khỏi bệnh..."
Tống Nguyên Huy lơ đãng, há miệng cắn mép cuốn nhật ký, lưu lại trên đó một dấu răng nhỏ ngay ngắn.
À, ra là bệnh có thể chữa khỏi.
"...Em không cần phải lo lắng về chuyện này."
Tống Nguyên Huy không quan tâm đến việc mình còn có tương lai hay không, nhưng cậu chỉ không cam lòng, cậu còn có nhiều việc muốn làm ở thế gian, chẳng lẽ cứ thế này mà nằm xuống nấm mồ sao?
Cậu ngắt lời cô y tá, xin cô một yêu cầu.
"Chị có thể hát cho em nghe một bài không ạ?"
"Bài hát nào?"
Tống Nguyên Huy cố gắng duỗi thân mình một chút, tựa đầu vào tường, di chuyển đôi chân tê dại. Cô y tá nhìn thấy, trên gương mặt vốn u sầu như tờ giấy trắng bỗng chốc nở rộ một nụ cười dịu dàng, vốn là cảnh đẹp ý vui, nhưng tiếc là người lúc này như kẻ mất trí bị giam trong một góc phòng nhỏ.
Cô nghe thấy cậu dùng loại âm thanh nghẹn ngào của thiếu niên, nhưng giọng của cậu thật nhỏ, đến mức không thể nghe thấy rõ.
Những con chim nhảy ra ngoài song sắt, lông đuôi phiếm màu nâu rơi xuống. Gió thu thổi từng cơn ở ngoài trời, lá rơi vương vãi khắp nơi, màu xanh của lá bao trùm khắp không gian, giọng Tống Nguyên Huy thổi cả buổi chiều đi mất.
Mắt cậu dán chặt vào mặt đất, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào hòng, đôi mắt trống rỗng không thể lưu lại ánh sáng.
Cũng may cô y tá đủ kiên nhẫn, cô cuối cùng cũng hiểu ra.
Cô hỏi Tống Nguyên Huy có muốn nằm lên giường nghỉ ngơi không, nhưng đối phương không đồng ý, chỉ muốn xin đẩy những cuốn sổ đã bị ném ra xa lại đây... Bởi vì cậu chẳng còn một chút sức lực nào cả.
Cậu nhìn cánh cửa đã bị khóa trước mặt, suy nghĩ hỗn loạn.
Tống Nguyên Huy nhớ về cậu gọi nhầm tình cờ cho Đường Minh Khanh năm năm trước.
Tầm mắt cậu rơi vào chiếc điện thoại cậu đã ném vỡ ở dưới gầm giường.
Giá như...giá như ngày đó Tống Nguyên Huy không có điện thoại di động thì tốt rồi.
―― Cậu sẽ không bao giờ mở giao diện quay số đó lên, kể cả khi cậu đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất