Bạn Trai Thích Dưỡng Nhan Của Tôi
Chương 10
Chử Nhạn La đột nhiên xuất hiện làm năm tên đàn ông vạm vỡ run rẩy, cũng ý thức được bây giờ Thường Mạn không dễ đụng, vì vậy vội vàng tháo chạy ra ngoài.
Thường Mạn đảo mắt thấy năm người rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Chử Nhạn La không có ý định buông tha dễ dàng như vậy, anh dắt Thường Mạn rời vệ sinh, dừng ở góc khuất nơi lối ra, hỏi: "Bọn họ là sao vậy?"
"... À ờ..." Con ngươi của Thường Mạn đảo qua đảo lại: "Kỳ thực chuyện này kể ra rất dài dòng..."
Chử Nhạn La dựa vào vách tường không lên tiếng, chờ câu sau của cậu.
Bỗng nhiên vài người mặc trang phục cảnh sát đi qua lối ra, Chử Nhạn La rốt cuộc cũng dời lực chú ý sang những người bị Đường Lâm gọi đi. Sắc mặt cô nghiêm túc, cố gắng nhỏ giọng hết sức mà họ vẫn phải ghé tai sát mặt cô. Sau khi nghe hết lời cô, họ biến sắc, xếp thành tốp năm tốp ba đi mất.
Làm xong tất cả, Đường Lâm đổi về gương mặt tươi cười ra ngoài tiếp khách, giống như chưa từng xảy ra bất kỳ việc gì.
Thường Mạn cũng tò mò nhìn sang, bỗng nhiên "a" một tiếng: "Phương đại thiếu đâu rồi?"
Trong đầu Chử Nhạn La đoán được mấy phần, nhưng chưa muốn nói rõ cho Thường Mạn, chỉ đáp: "Chắc là đang nghỉ ngơi ở phía sau."
"Xem ra là vì rượu..." Đại sư huynh một ngụm rượu cũng không thể uống được. Lần trước ở võ quán, Thường Viễn Quốc đem về hai bình rượu, nói là muốn cùng các sư huynh đệ thưởng thức. Kết quả, Phương Hằng Diễn mới uống một hớp đã mê man nằm ra đất, còn mơ mơ màng màng chơi trốn tìm với người ta nửa tiệc rượu. Sau đó, anh mở hẳn party ca hát trong võ quán, tiếng hát rõ to, dư âm ám ảnh, kéo dài liên miên đến tận lúc ngủ mới thôi.
Thật hung hãn!
Thường Mạn biết Phương Hằng Diễn không thể uống rượu nên lẩm bẩm kết luận.
Nhưng Chử Nhạn La không biết điều đó, khổ nỗi thính lực của anh đặc biệt nhạy cảm, những lời Thường Mạn lầm bầm trong cổ họng đều nghe thấy hết, lập tức nghi vấn: "Cậu hình như rất hiểu anh ta?"
Lẽ nào Thường Mạn từng muốn Phương Hằng Diễn bao nuôi cho nên điều tra tư liệu của anh ta? Bằng không làm sao có thể biết được?
Chử Nhạn La, người luôn suy nghĩ vấn đề kỹ càng, chắc như đinh đóng cột mà không hề biết rằng mọi phân tích lần này của anh cách xa sự thật 8 cây số.
Nếu Thường Mạn mà có thuật đọc tâm, cậu có thể nhìn thấy trong đầu Chử Nhạn La tự viết một kịch bản: "Một nương gay bé nhỏ vì muốn thiếu gia nhà họ Phương bao nuôi mà luyện đủ loại bài tập, nhưng đến khi lăn giường mới phát hiện anh ta chỉ thích phụ nữ". Sau đó, cậu sẽ nổi giận trong nháy mắt, phẫn nộ đánh Chử Nhạn La đến mức không phân biệt nổi nam bắc. Dù sao cậu và Phương Hằng Diễn vẫn là sư huynh đệ, là loại quan hệ thuần khiết không thể bị ô uế được.
Đáng tiếc cậu không có, cho nên đầu Thường Mạn đổ mồ hôi lạnh, vì tìm lý do mà không chừa thủ đoạn nào, giọng nói the thé giả bộ làm nũng trả lời: "...Người ta chỉ đoán thôi mà~."
Chử Nhạn La: "..."
Nếu có thể thì cậu nên ngậm miệng lại đi. Bao nhiêu tay lão luyện còn chưa đạt tới cảnh giới này của cậu đâu. Khủng bố hơn cả mấy người Thái Lan chuyển giới nữ anh từng gặp.
Vô số lần Thường Mạn giả bộ yếu đuối là vô số lần cậu tránh thoát những câu hỏi hóc búa từ Nhị thiếu.
Thời gian tiệc rượu diễn ra khá dài, còn dài hơn thời gian làm việc và nghỉ ngơi thông thường của Thường Mạn, cộng thêm đã uống một chút rượu. Tuy không say nhưng cơn buồn ngủ vẫn kéo tới. Lưng cậu dựa vào tường, đầu bắt đầu giống như con gà mổ thóc, gật gà gật gù rồi trực tiếp đập thẳng vào ngực Chử Nhạn La.
Thường Mạn bị đụng phát đau, hít một hơi, xoa xoa đầu nhìn Chử Nhạn La, luôn mồm xin lỗi.
"Không sao." Lông mày Chử Nhạn La khẽ nhướn lên, "Buồn ngủ à?"
Thường Mạn theo bản năng cho rằng câu nói quan tâm thuần khiết này là Chử Nhạn La đang khách sáo, lập tức tỉnh táo hẳn, vuốt mặt õng ẹo mấy lời chuẩn sách giáo khoa: "Chỉ cần bên cạnh Nhị thiếu, người ta sao có thể buồn ngủ được cơ chứ~"
Chử Nhạn La: "???"
Cậu lấy kịch bản này ở chỗ nào đấy, lời thoại của rất nhiều năm về trước đúng không?
Da gà tóc gáy dưới âu phục dựng thẳng lên, Chử Nhạn La hắng giọng, giả vờ trấn tĩnh nói: "Nếu cậu buồn ngủ thì chúng ta có thể về trước."
Thường Mạn bỗng cảm thấy phấn chấn: "Vậy chúng ta về đi!" .
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||
Hàng lông mi dày rủ xuống, đôi mắt ngập nước tức khắc khôi phục sự tỉnh táo. Có lẽ sợ xúc cảm hưng phấn này bị phát hiện nên Thường Mạn buông mắt để che giấu tình cảm của chính mình. Nhờ đó Chử Nhạn La phát hiện ra dưới lông mày bên phải của cậu có một nốt ruồi son, dưới ánh đèn càng thêm phần mê hoặc.
... Ngược lại là một cậu bé đẹp trai lanh lợi, tại sao lại cố tình học ba cái thứ gay gay ẻo lả vậy chứ?
Chử Nhạn La bỗng nhiên có chút tiếc nuối cho người trước mắt, anh thậm chí còn muốn tự tay kéo cậu ra khỏi ngã rẽ này.
"Nhị thiếu?" Bị Thái tử hắc đạo nhìn chằm chằm bằng ánh mắt "Ông đây biết cậu là ai rồi". Tim Thường Mạn như muốn ngừng đập, chỉ lo Chử Nhạn La nhận ra manh mối gì. Dẫu sao trong lòng cậu vẫn có bí mật.
Chử Nhạn La bị hai tiếng Nhị thiếu tràn ngập sự sợ hãi yếu đuối gọi hồn về, dời mắt, "Đi thôi."
Thường Mạn thở phào nhẹ nhõm, "Vâng!"
Một nhà ngọt ngào trong khi một nhà chua xót.
Liễu Ngọc xin thề, nếu cho anh một cơ hội làm lại, có chết anh cũng không hẹn gặp Daniel ở khách sạn ngày hôm qua.
【 Hẹn gặp lại trên weibo】
...
Liễu Ngọc tim như tro tàn.
Mau cứu tôi đi.
Tôi thật sự không chịu nổi nữa đâu.
Thường Mạn đảo mắt thấy năm người rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Chử Nhạn La không có ý định buông tha dễ dàng như vậy, anh dắt Thường Mạn rời vệ sinh, dừng ở góc khuất nơi lối ra, hỏi: "Bọn họ là sao vậy?"
"... À ờ..." Con ngươi của Thường Mạn đảo qua đảo lại: "Kỳ thực chuyện này kể ra rất dài dòng..."
Chử Nhạn La dựa vào vách tường không lên tiếng, chờ câu sau của cậu.
Bỗng nhiên vài người mặc trang phục cảnh sát đi qua lối ra, Chử Nhạn La rốt cuộc cũng dời lực chú ý sang những người bị Đường Lâm gọi đi. Sắc mặt cô nghiêm túc, cố gắng nhỏ giọng hết sức mà họ vẫn phải ghé tai sát mặt cô. Sau khi nghe hết lời cô, họ biến sắc, xếp thành tốp năm tốp ba đi mất.
Làm xong tất cả, Đường Lâm đổi về gương mặt tươi cười ra ngoài tiếp khách, giống như chưa từng xảy ra bất kỳ việc gì.
Thường Mạn cũng tò mò nhìn sang, bỗng nhiên "a" một tiếng: "Phương đại thiếu đâu rồi?"
Trong đầu Chử Nhạn La đoán được mấy phần, nhưng chưa muốn nói rõ cho Thường Mạn, chỉ đáp: "Chắc là đang nghỉ ngơi ở phía sau."
"Xem ra là vì rượu..." Đại sư huynh một ngụm rượu cũng không thể uống được. Lần trước ở võ quán, Thường Viễn Quốc đem về hai bình rượu, nói là muốn cùng các sư huynh đệ thưởng thức. Kết quả, Phương Hằng Diễn mới uống một hớp đã mê man nằm ra đất, còn mơ mơ màng màng chơi trốn tìm với người ta nửa tiệc rượu. Sau đó, anh mở hẳn party ca hát trong võ quán, tiếng hát rõ to, dư âm ám ảnh, kéo dài liên miên đến tận lúc ngủ mới thôi.
Thật hung hãn!
Thường Mạn biết Phương Hằng Diễn không thể uống rượu nên lẩm bẩm kết luận.
Nhưng Chử Nhạn La không biết điều đó, khổ nỗi thính lực của anh đặc biệt nhạy cảm, những lời Thường Mạn lầm bầm trong cổ họng đều nghe thấy hết, lập tức nghi vấn: "Cậu hình như rất hiểu anh ta?"
Lẽ nào Thường Mạn từng muốn Phương Hằng Diễn bao nuôi cho nên điều tra tư liệu của anh ta? Bằng không làm sao có thể biết được?
Chử Nhạn La, người luôn suy nghĩ vấn đề kỹ càng, chắc như đinh đóng cột mà không hề biết rằng mọi phân tích lần này của anh cách xa sự thật 8 cây số.
Nếu Thường Mạn mà có thuật đọc tâm, cậu có thể nhìn thấy trong đầu Chử Nhạn La tự viết một kịch bản: "Một nương gay bé nhỏ vì muốn thiếu gia nhà họ Phương bao nuôi mà luyện đủ loại bài tập, nhưng đến khi lăn giường mới phát hiện anh ta chỉ thích phụ nữ". Sau đó, cậu sẽ nổi giận trong nháy mắt, phẫn nộ đánh Chử Nhạn La đến mức không phân biệt nổi nam bắc. Dù sao cậu và Phương Hằng Diễn vẫn là sư huynh đệ, là loại quan hệ thuần khiết không thể bị ô uế được.
Đáng tiếc cậu không có, cho nên đầu Thường Mạn đổ mồ hôi lạnh, vì tìm lý do mà không chừa thủ đoạn nào, giọng nói the thé giả bộ làm nũng trả lời: "...Người ta chỉ đoán thôi mà~."
Chử Nhạn La: "..."
Nếu có thể thì cậu nên ngậm miệng lại đi. Bao nhiêu tay lão luyện còn chưa đạt tới cảnh giới này của cậu đâu. Khủng bố hơn cả mấy người Thái Lan chuyển giới nữ anh từng gặp.
Vô số lần Thường Mạn giả bộ yếu đuối là vô số lần cậu tránh thoát những câu hỏi hóc búa từ Nhị thiếu.
Thời gian tiệc rượu diễn ra khá dài, còn dài hơn thời gian làm việc và nghỉ ngơi thông thường của Thường Mạn, cộng thêm đã uống một chút rượu. Tuy không say nhưng cơn buồn ngủ vẫn kéo tới. Lưng cậu dựa vào tường, đầu bắt đầu giống như con gà mổ thóc, gật gà gật gù rồi trực tiếp đập thẳng vào ngực Chử Nhạn La.
Thường Mạn bị đụng phát đau, hít một hơi, xoa xoa đầu nhìn Chử Nhạn La, luôn mồm xin lỗi.
"Không sao." Lông mày Chử Nhạn La khẽ nhướn lên, "Buồn ngủ à?"
Thường Mạn theo bản năng cho rằng câu nói quan tâm thuần khiết này là Chử Nhạn La đang khách sáo, lập tức tỉnh táo hẳn, vuốt mặt õng ẹo mấy lời chuẩn sách giáo khoa: "Chỉ cần bên cạnh Nhị thiếu, người ta sao có thể buồn ngủ được cơ chứ~"
Chử Nhạn La: "???"
Cậu lấy kịch bản này ở chỗ nào đấy, lời thoại của rất nhiều năm về trước đúng không?
Da gà tóc gáy dưới âu phục dựng thẳng lên, Chử Nhạn La hắng giọng, giả vờ trấn tĩnh nói: "Nếu cậu buồn ngủ thì chúng ta có thể về trước."
Thường Mạn bỗng cảm thấy phấn chấn: "Vậy chúng ta về đi!" .
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||
Hàng lông mi dày rủ xuống, đôi mắt ngập nước tức khắc khôi phục sự tỉnh táo. Có lẽ sợ xúc cảm hưng phấn này bị phát hiện nên Thường Mạn buông mắt để che giấu tình cảm của chính mình. Nhờ đó Chử Nhạn La phát hiện ra dưới lông mày bên phải của cậu có một nốt ruồi son, dưới ánh đèn càng thêm phần mê hoặc.
... Ngược lại là một cậu bé đẹp trai lanh lợi, tại sao lại cố tình học ba cái thứ gay gay ẻo lả vậy chứ?
Chử Nhạn La bỗng nhiên có chút tiếc nuối cho người trước mắt, anh thậm chí còn muốn tự tay kéo cậu ra khỏi ngã rẽ này.
"Nhị thiếu?" Bị Thái tử hắc đạo nhìn chằm chằm bằng ánh mắt "Ông đây biết cậu là ai rồi". Tim Thường Mạn như muốn ngừng đập, chỉ lo Chử Nhạn La nhận ra manh mối gì. Dẫu sao trong lòng cậu vẫn có bí mật.
Chử Nhạn La bị hai tiếng Nhị thiếu tràn ngập sự sợ hãi yếu đuối gọi hồn về, dời mắt, "Đi thôi."
Thường Mạn thở phào nhẹ nhõm, "Vâng!"
Một nhà ngọt ngào trong khi một nhà chua xót.
Liễu Ngọc xin thề, nếu cho anh một cơ hội làm lại, có chết anh cũng không hẹn gặp Daniel ở khách sạn ngày hôm qua.
【 Hẹn gặp lại trên weibo】
...
Liễu Ngọc tim như tro tàn.
Mau cứu tôi đi.
Tôi thật sự không chịu nổi nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất