Chương 12
Vương Nhất Bác không nhớ được đây là năm thứ bao nhiêu cậu trải qua giao thừa một mình.
Có lẽ vì gần đây bận quá, không kịp cẩn thận mà đếm thử nữa.
Mấy ngày trước khi nghỉ Tết, cậu bận rộn giúp đỡ bạn bè thu dọn hành lý, đến ngày nghỉ lại đưa một nhóm bạn tiễn đến nhà ga. Sau đó, một mình trở về phòng trọ nhỏ.
Buổi tối cũng tự mình đi siêu thị mua ít thức ăn. Siêu thị vắng người, Vương Nhất Bác bỏ qua quầy đồ uống, khu rau quả cũng chỉ đi một vòng rồi thẳng tắp mà đẩy xe hàng đến trước khu đồ đông lạnh. Đứng trước tủ đông chọn lựa nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ mua một túi sủi cảo nhân thịt heo. Thật ra cậu không có tâm tư ăn tối, một túi sủi cảo này cũng do dự không biết có ăn hết được không. Nhưng không có sủi cảo tựa hồ không có gì bám víu để đón giao thừa.
Vương Nhất Bác ở gian hàng đồ ăn vặt dạo ba bốn vòng, còn cầm lấy vài bao khoai tây lát, lựa chọn mấy vị khác nhau. Chỉ tiếc cậu không thích ăn vặt. Người thích ăn khoai lát lại không ở bên cạnh lúc này, đành phải thả khoai lát trở lại quầy.
Lúc tính tiền, trong xe đẩy lớn chỉ có mỗi một bao sủi cảo và một lốc bia.
Đây là bao nhiêu mùa xuân rồi nhỉ.
Mỗi năm dường như đều giống nhau, chương trình xuân vãn vẫn là thói quen bất biến, cho dù tiểu phẩm hay thật sự cũng không được mấy cái. Vương Nhất Bác tuỳ tiện thả vài cái sủi cảo vào nồi nấu chín, trực tiếp để nguyên trong nồi mà ăn, cuối cùng quả nhiên vẫn chỉ nuối trôi ba, bốn cái liền không muốn ăn nữa.
Vương Nhất Bác lấy trong ngăn tủ ra một hộp Lego, lúc trước một tiền bối trong đoàn xe đưa cho mỗi người trong đoàn xe một mẫu. Vương Nhất Bác chưa chơi từng chơi Lego, xem xong hướng dẫn rồi lắp được một bộ phận mới bắt đầu có chút hứng thú. Vốn dĩ định cả đêm đều chơi Lego, kết quả một lúc bụng lại đói réo ầm. Vương Nhất Bác lười nhúc nhích, cầm di động lướt nửa ngày không tìm được quán ăn nào còn mở cửa. Vương Nhất Bác ngả người ra đất, nhìn trần nhà phát ngốc.
Lại qua một cái Giao thừa nhàm chán.
Trước đây ăn Tết, Vương Nhất Bác đều sẽ ăn tối xong liền đi ngủ, pháo hoa kinh thiên động địa cỡ nào cũng không làm cậu tỉnh. Năm nay thành phố thực hiện cấm pháo, cả đêm bên ngoài yên tĩnh, một tiếng vang cũng không có, Vương Nhất Bác ngược lại tỉnh ráo.
Thẫn thờ nằm để mặc suy nghĩ trôi, cậu nghĩ đến sang năm sẽ thi đấu giải moto, nghĩ đến mấy động tác trượt ván vẫn chưa làm hoàn thiện, nghĩ đến Tiêu Chiến sẽ làm gì trong dịp Tết, nghĩ Tiêu Chiến có phải cũng giống cậu, cảm thấy ăn tết thật nhàm chán… Nghĩ hết việc rồi vẫn ngủ không được.
Vương Nhất Bác không muốn vào phòng ngủ, liền trải một tấm nệm mỏng trên mặt đất, cuộn thảm lông lại thành gối đầu, nằm xuống lướt di động. Bạn bè trong giới moto hay trong trường đều đã nhắn tin chúc mừng một lượt, mà cái tên được Vương Nhất Bác ghim trên cùng WeChat vẫn như cũ không có tin tức gì.
Vương Nhất Bác rời khỏi giao diện, lại bấm trở vào, cuối cũng vẫn gửi tin nhắn đi: “Năm mới vui vẻ.” Một phút, hai phút, năm phút… không có tin nhắn trả lời.
Vương Nhất Bác không phải là người thích chờ đợi, chỉ cần là việc cậu lựa chọn, trước nay đều sẽ không chút do dự bắt tay vào làm. Nhưng tin nhắn này gửi được 5 phút, là 5 phút cậu lo sợ bất an. Cậu thích Tiêu Chiến, từ khi xác định tâm ý liền bộc lộ ra với anh. Thế nhưng, qua một tháng không gặp Tiêu Chiến, cậu đột nhiên hối hận mình đã làm ra quyết định này, nói cho cùng, thời gian bọn họ ở bên nhau còn chưa được một năm.
Vương Nhất Bác bắt đầu hối hận khi Tiêu Chiến bảo cậu hãy đợi anh.
Khi đó nghĩ đơn giản, tựa như Tiêu Chiến bảo cậu chờ, thì cậu nhất định có thể chờ.
Tiêu Chiến hiện tại đang làm gì?
Vương Nhất Bác trở mình, thoáng nhìn dưới kẹt cửa có ánh đèn len vào, bên ngoài im ắng, một chút tiếng động cũng không có. Cậu không tự giác mà lùi về sau, ánh mắt gắt gao nhìn ánh đèn nơi kẹt cửa.
Chẳng lẽ là mèo nhà ai chạy chơi? Vương Nhất Bác nghiêng đầu nghĩ, cả tiểu khu này hình như không có nhà nào nuôi mèo. Vương Nhất Bác tóm lấy tấm nệm quấn kín người.
Thôi nha. Ở đây có người sợ ma nha.
Một hồi nữa cũng không thấy động tĩnh, có khi nào đèn cảm ứng hỏng rồi không?
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, quyết định đi xem.
Sau này nghĩ lại, đúng là, có lẽ khi một người quyết định làm điều gì đó bất thường so với họ khi bình thường, thì rất có thể là do trời đất thúc đẩy mà nên. đam mỹ hài
Vương Nhất Bác cảm thấy rằng, thời điểm đó, là thần Tình yêu đã chống lưng cho cậu ra mở cửa.
Vương Nhất Bác đưa tay mở cửa, Tiêu Chiến liền như vậy xuất hiện trước mặt cậu. Người kia đứng trong bóng tối, tây trang từ trước đến nay ra ngoài luôn chỉnh tề giờ lại có chút hỗn độn. Thoạt nhìn khá chật vật. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, lòng bàn tay nắm then cửa bắt đầu đổ mồ hôi, cậu chưa từng trong một khắc mà cảm thấy tâm linh tương thông lại chân thật tồn tại như thế. Quá mức chân thật, lại cũng vô cùng hư ảo.
- Năm mới vui vẻ.
Tiêu Chiến cười nói, một đôi mắt trong sáng giữa màn đêm, như đom đóm vẫn luôn tìm quang điểm. Vương Nhất Bác nghe tivi sau lưng vang lên ca khúc “Đêm nay không thể quên”, có vẻ Xuân vãn đã sắp đến hồi kết thúc, đây là tiết mục không thể thiếu hàng năm. Năm nào Vương Nhất Bác cũng nghe một lần, chỉ duy có năm nay mới làm cậu có cảm giác đêm nay quả thật khó quên. Một năm mới bắt đầu rồi, một thời khắc mới bắt đầu rồi. Vương Nhất Bác đưa tay về phía Tiêu Chiến:
- Năm mới vui vẻ!
Rốt cuộc, năm nay có thể ăn Tết vui vẻ hơn rồi.
Tiêu Chiến tắm rửa xong ra ngoài, nhìn thấy Vương Nhất Bác nửa người trước đổ rạp trên mặt đất, nửa sau chổng mông lên trời xem bản hướng dẫn lắp Lego, cũng tò mò thò đầu lại xem. Trên bản hướng dẫn rối nhùi một cục, Tiêu Chiến không hiểu, rốt cuộc chỗ nào là hướng dẫn vậy. Vừa tính từ bỏ liền cảm giác lưng mình bị đè nặng, một cỗ hô hấp ấm áp phả vào gáy anh.
- Vương Nhất Bác! Nặng như con heo vậy!
Tiêu Chiến dứt khoát đẩy người kia ra, buông tay chống thảm, ngả người nằm xuống gối, nhắm mắt ngửi mùi dầu gội của Vương Nhất Bác còn lưu lại trên gối.
Vương Nhất Bác không thèm chấp, dúi người tới, hai tay ôm eo Tiêu Chiến, đầu dựa vào tai anh. Rõ ràng là cùng một loại sữa tắm và dầu gội, lại ở trên cơ thể mỗi người khác nhau mà phát huy mùi thơm riêng biệt.
Tiêu Chiến quay đầu, đối diện với Vương Nhất Bác, xoa xoa mái tóc mềm của cậu. Một lúc sau, Vương Nhất Bác nâng mặt anh ngẩng lên, hôn lên cổ anh. Lại phá phách gặm cắn, Tiêu Chiến bất lực cười, hét lên:
- Em là chó à!
- Hết heo lại đến chó? Em là báo! Siêu ngầu báo đen!
Vương Nhất Bác ôm chặt anh trong tay.
Xuân vãn kết thúc xong cũng không ai thèm xem tivi nữa. Tivi bắt đầu phát một vài chương trình vô vị khác, hai người ngồi trên thảm đệm, dựa lưng vào sofa lơ đễnh xem một lát. Thật ra chẳng có ai để tâm mà xem, Vương Nhất Bác đơn giản chỉnh âm thanh về mức 3, để mặc tivi muốn chiếu cái gì thì chiếu. Trong căn hộ nhỏ chỉ để lại một cái đèn cạnh sofa, hai người trùm mền, đầu kề sát bên nhau rầm rì, chẳng ai buồn ngủ.
Nằm trong chăn một lúc, Tiêu Chiến bị lạnh chân. Nệm của Vương Nhất Bác không dày nặng thoải mái như nệm ở căn biệt thự nhà anh, thảm cũng không quá ấm áp. Nhưng Vương Nhất Bác nhanh chóng ôm chân anh kẹp ở giữa bắp đùi ấm áp của cậu. Nhiệt độ cơ thể cậu như một máy sưởi di động, ủ Tiêu Chiến vừa ấm vừa thoải mái.
- Đói bụng à?
Tay Tiêu Chiến lần lên bụng Vương Nhất Bác, cảm giác rung nhẹ, có chút nghịch ngợm buồn cười, liền ghé tai vào nghe.
Vương Nhất Bác chơi xấu, đè đầu anh lại không cho anh ngẩng lên, ngoài miệng còn ra rả than thở tố khổ với Tiêu Chiến:
- Đúng vậy, siêu đói, đói muốn xểu. Nhớ anh quá nên ăn gì cũng không ngon.
Tiêu Chiến cười lớn, ôm eo Vương Nhất Bác lăn một vòng. Vương Nhất Bác nằm sấp như con cá đuối trên thảm, không chịu lật lại, đè Tiêu Chiến dưới thân mình. Tiêu Chiến cười một lúc lâu vẫn không dừng được, bả vai cười phát run. Vương Nhất Bác còn vươn tay gãi lướt trên hông anh, gãi đến lúc Tiêu Chiến kêu gào xin tha, mới thả anh ra.
- Em đói bụng thật đấy.
Vương Nhất Bác dùng chăn quấn kỹ Tiêu Chiến lẫn mình, ngoài miệng mềm mềm than thở. Tiêu Chiến đẩy cũng không đẩy nổi Vương Nhất Bác, mệt đến le lưỡi thở, nén lại cơn buồn cười. Vương Nhất Bác dứt khoát xoay người, thả anh ra, lại trở tay quắp lấy cẳng chân Tiêu Chiến kéo tới, làm anh ngã ra, liền tiến tới áp Tiêu Chiến dưới thân mình, mỉm cười uy hiếp:
- Còn cười nữa em trực tiếp ch.ịch anh!
Tiêu Chiến vẫn không sợ mà cười ha hả, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, hai mắt loé sáng linh động, giảo hoạt. Bản thân lớn lên đẹp đẽ, cười rộ lên cả người như bừng sáng, thật sự mê hoặc. Vương Nhất Bác càng nhìn càng thích, hôn lên mày rồi hôn lên mắt, ở đâu cũng thấy đẹp.
- Anh đi làm chút gì cho em ăn.
Tiêu Chiến rốt cuộc cũng không náo loạn nữa, đưa tay vòng lấy cổ Vương Nhất Bác mà nói, bộ dáng thanh thuần ngoan ngoãn.
- Ngoan. Nãy giờ chỉ đợi anh nói vậy thôi.
Vương Nhất Bác vùi đầu vào hõm vai anh, như một con cún dính người.
Tiêu Chiến lục tủ lạnh cả hai ngăn trên dưới, cũng không tìm được nguyên liệu nào ra hồn. Thay vào đó, anh tìm được một đống táo, trứng và nửa lốc bia còn sót lại.
- Không phải chứ, Vương Nhất Bác? Em theo đạo Táo và Trứng à? Trữ hai món này nhiều như vậy?
Tiêu Chiến ngẩng đầu liếc Vương Nhất Bác một cái, lấy trong tủ lạnh ra hai quả trứng và hai lon bia.
Vương Nhất Bác đi vào phòng bếp, dựa cửa giải thích:
- Trứng gà đó là mấy hôm trước giúp bạn thu dọn ký túc xá, chúng nó không ăn nên em mang về. Táo thì…
- Táo thì sao? Có chuyện gì với Táo đại nhân?
Tiêu Chiến đổ nước vào nồi đun sôi, lấy trong tủ bếp hai vắt mì khô, xoay lưng dựa kệ bếp nhìn Vương Nhất Bác, khoé miệng mím cười hỏi:
- Hử? Sao? Có gì không thể nói à Vương học trưởng?
Vương Nhất Bác hất cằm, khoé miệng câu lên, giữa hai hàng lông mày bày ra chút tự mãn:
- Mấy ngày nghỉ lễ, nữ sinh trong trường sợ tìm không thấy em, nên hôm Giáng sinh đem cả đống đến tặng.
Nước trong nồi sôi lên, Tiêu Chiến bỏ mì vào nồi luộc. Hất cằm nhìn Vương Nhất Bác, cậu hiểu ý mang rổ đến vớt mì. Tiêu Chiến xào nhanh mì, làm nước sốt, cũng may trong bếp có đủ gia vị cho anh ứng biến.
Hai tay bận rộn, Tiêu Chiến vẫn không ngừng trêu Vương Nhất Bác:
- Vậy sao không ăn quà ngon bọn họ tặng cho em? Để héo thì ngon hơn à?
Vương Nhất Bác vòng ra sau lưng Tiêu Chiến, gãi gãi cổ anh, nhìn anh xào mì:
- Không thích ăn táo. Ăn nhiều chua miệng.
Tiêu Chiến vỗ rớt tay cậu, tiếp tục cười hỏi:
- Chua còn nhận làm gì? Em không thích ăn chua à?
- Không phải, em thích vị chua của dấm ấy.
Nói xong, Vương Nhất Bác nghiêng đầu hôn bên cổ Tiêu Chiến, chóc một cái, tiếng hôn to vang dội. Tiêu Chiến hài lòng đắc ý nở nụ cười, xoay đầu giấu khuôn mặt đã đỏ bừng, nhưng không giấu nổi hai vành tai như tôm luộc.
Vương Nhất Bác bắt đầu ngứa ngáy, thò tay vào áo len của Tiêu Chiến sờ loạn. Tiêu Chiến kịp thời đẩy cậu sang một bên, trừng mắt cảnh cáo. Anh trút mì ra một âu lớn cho sẵn sốt, trộn đều, lại chiên tiếp hai quả trứng. Vương Nhất Bác phối hợp lấy sẵn tô lớn, Tiêu Chiến cho mì ra tô, còn chu đáo thêm dấm cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác bưng mì ra ngoài ăn, Tiêu Chiến vẫn đang chậm rãi lau bếp. Máy hút bụi kêu ro ro, anh ném vỏ trứng vào thùng rác, thoáng nhìn thấy bên trên có mấy miếng sủi cảo, khựng lại một lát, anh không hỏi mà giặt giẻ rồi ra ngoài.
Vương Nhất Bác im lặng cúi đầu ăn mì, Tiêu Chiến cũng yên lặng nhìn cậu ăn. Ăn hết một quả trứng, Vương Nhất Bác đẩy tô ra, đưa Tiêu Chiến ăn quả trứng còn lại. Tiêu Chiến vừa ăn, mùi giấm nồng sộc lên, anh không thích ứng kịp, chun mũi đẩy lại cho Vương Nhất Bác.
Gần hết tô mì, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, nói khẽ:
- Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn anh, đáy mắt đen nhánh, giấu một tia buồn bã.
- Vương Nhất Bác, hiện giờ anh không về nhà được. Vốn dĩ nói em chờ anh, kết cục lại biến mình thành kẻ tay trắng rồi.
Tiêu Chiến vẫn vừa nói vừa giữ nụ cười, giống như chỉ đang thuận tiện nói một chuyện nhỏ không đáng để tâm.
Vương Nhất Bác nuốt xuống ngụm mì trong miệng, má phồng xẹp xuống, góc cạnh gương mặt hiện ra rõ ràng. Thiếu niên nắm tay anh, lòng bàn tay ấm áp, khiến cõi lòng lạnh lẽo của anh từng chút được sưởi ấm:
- Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cảm giác được mình run lên. Thanh âm Vương Nhất Bác trầm thấp, nghe rất thoải mái, tựa như một chiếc giường lớn có thể cho người ta dựa vào khi mệt mỏi. Tiêu Chiến bất giác thả lỏng người, nhưng khoé mắt hoe đỏ.
Vương Nhất Bác nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay Tiêu Chiến, nhìn xuống đầu ngón tay hồng nhạt, cười nói:
- Tiêu Chiến, anh không biết mình là ngôi sao may mắn của em đúng không?
Tiêu Chiến bối rối nhìn Vương Nhất Bác, cậu thản nhiên cười, uống một ngụm bia vẫn còn ủ bọt. Tiêu Chiến cũng cầm cốc lên, khẽ chạm vào thành cốc của Vương Nhất Bác rồi uống một hớp. Bia lạnh, anh rùng mình, thoải mái nhìn cậu mà cười.
- Tiêu Chiến, anh biết không? Tối hôm đó, khi nhìn thấy anh ở cửa sau quán bar đợi em. Em trong một khắc liền cảm thấy có một ngôi sao băng lướt qua, đập tan cuộc sống trì trệ nhàm chán của em. Em cái gì cũng không có, cuộc sống chỉ đơn giản xoay quanh vài thứ mình làm được. Thời điểm gặp anh, mới chân thật cảm thấy có một điều đáng giá hiện hữu bên mình. Em vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ này rất hư ảo. Lúc ngắm hoàng hôn sẽ suy nghĩ rất bi ai, rằng có phải anh cũng như những đám mây kia, trong chốc lát liền bay đi mất không? – Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến. – Đúng không?
Anh sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười, lắc lắc đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn xuống, trầm giọng nói:
- Không. Sẽ không. Anh không đi. Không đi đâu cả.
- Chỉ cần anh không rời đi, em đã được xem là người giàu có. Anh tồn tại ngày nào, em có được tinh tú ngày ấy.
Tiêu Chiến ngẩng đầu cười, khoé mắt loé long lanh dưới ánh đèn vàng. Anh rút tay về, bắt đầu vặn ngón tay mà đếm:
- Cho nên, anh cũng không phải hai bàn tay trắng rồi nhỉ? Anh kiếm được lời nha, Vương Nhất Bác, anh có thể có ván trượt của em, moto của em, căn hộ của em, phòng bếp của em…
- Tiêu Chiến, còn có thể có được em.
Vương Nhất Bác vươn người qua ôm anh, Tiêu Chiến đem mặt chôn ở bụng áo Vương Nhất Bác. Nước mắt không rơi, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy uỷ khuất. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc không được gia đình mình chấp nhận, nhưng lúc ghé vào lồng ngực Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại cảm thấy không cam lòng. Rõ ràng có một người tốt như vậy yêu thương anh, vì sao người nhà lại chưa từng cho anh có được cảm giác này?
Rời khỏi tập đoàn rồi, cũng không có tài sản lớn nào trong tay, càng không muốn dựa vào sự an bài của Tiêu Long. Tiêu Chiến chỉ có thể tự dựa vào bản thân mà nuôi sống chính mình, dẫu vậy, anh vẫn muốn từng chút từng chút ở cạnh Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến vùi mặt vào chiếc áo len ấm áp của Vương Nhất Bác:
- Em phải đợi anh thêm nữa nhé.
Vương Nhất Bác ôm hai má anh, hôn một cái, nghiêm túc trả lời:
- Vậy, chúng ta cùng đợi nhau đi.
Đầu năm mới, mùa xuân thực sự đến rồi. Hai người bọn họ ở bên nhau luôn có rất nhiều điều để làm, thời gian dường như còn không đủ thoả mãn. Tựa như lúc này, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến trên giường, làm một lần, lại một lần nữa. Đêm nay, cậu đã bắn đến bốn lần. Tiêu Chiến rên rỉ dưới thân Vương Nhất Bác, lại vẫn gắt gao ôm lấy cậu, bảo cậu tiến vào. Lại muốn một lần nữa. Bọn họ một đêm không ngủ.
Nhưng mà Tiêu Chiến nghĩ, lúc có thể làm tình, ai lại quan tâm đến việc ngủ làm gì?
Có lẽ vì gần đây bận quá, không kịp cẩn thận mà đếm thử nữa.
Mấy ngày trước khi nghỉ Tết, cậu bận rộn giúp đỡ bạn bè thu dọn hành lý, đến ngày nghỉ lại đưa một nhóm bạn tiễn đến nhà ga. Sau đó, một mình trở về phòng trọ nhỏ.
Buổi tối cũng tự mình đi siêu thị mua ít thức ăn. Siêu thị vắng người, Vương Nhất Bác bỏ qua quầy đồ uống, khu rau quả cũng chỉ đi một vòng rồi thẳng tắp mà đẩy xe hàng đến trước khu đồ đông lạnh. Đứng trước tủ đông chọn lựa nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ mua một túi sủi cảo nhân thịt heo. Thật ra cậu không có tâm tư ăn tối, một túi sủi cảo này cũng do dự không biết có ăn hết được không. Nhưng không có sủi cảo tựa hồ không có gì bám víu để đón giao thừa.
Vương Nhất Bác ở gian hàng đồ ăn vặt dạo ba bốn vòng, còn cầm lấy vài bao khoai tây lát, lựa chọn mấy vị khác nhau. Chỉ tiếc cậu không thích ăn vặt. Người thích ăn khoai lát lại không ở bên cạnh lúc này, đành phải thả khoai lát trở lại quầy.
Lúc tính tiền, trong xe đẩy lớn chỉ có mỗi một bao sủi cảo và một lốc bia.
Đây là bao nhiêu mùa xuân rồi nhỉ.
Mỗi năm dường như đều giống nhau, chương trình xuân vãn vẫn là thói quen bất biến, cho dù tiểu phẩm hay thật sự cũng không được mấy cái. Vương Nhất Bác tuỳ tiện thả vài cái sủi cảo vào nồi nấu chín, trực tiếp để nguyên trong nồi mà ăn, cuối cùng quả nhiên vẫn chỉ nuối trôi ba, bốn cái liền không muốn ăn nữa.
Vương Nhất Bác lấy trong ngăn tủ ra một hộp Lego, lúc trước một tiền bối trong đoàn xe đưa cho mỗi người trong đoàn xe một mẫu. Vương Nhất Bác chưa chơi từng chơi Lego, xem xong hướng dẫn rồi lắp được một bộ phận mới bắt đầu có chút hứng thú. Vốn dĩ định cả đêm đều chơi Lego, kết quả một lúc bụng lại đói réo ầm. Vương Nhất Bác lười nhúc nhích, cầm di động lướt nửa ngày không tìm được quán ăn nào còn mở cửa. Vương Nhất Bác ngả người ra đất, nhìn trần nhà phát ngốc.
Lại qua một cái Giao thừa nhàm chán.
Trước đây ăn Tết, Vương Nhất Bác đều sẽ ăn tối xong liền đi ngủ, pháo hoa kinh thiên động địa cỡ nào cũng không làm cậu tỉnh. Năm nay thành phố thực hiện cấm pháo, cả đêm bên ngoài yên tĩnh, một tiếng vang cũng không có, Vương Nhất Bác ngược lại tỉnh ráo.
Thẫn thờ nằm để mặc suy nghĩ trôi, cậu nghĩ đến sang năm sẽ thi đấu giải moto, nghĩ đến mấy động tác trượt ván vẫn chưa làm hoàn thiện, nghĩ đến Tiêu Chiến sẽ làm gì trong dịp Tết, nghĩ Tiêu Chiến có phải cũng giống cậu, cảm thấy ăn tết thật nhàm chán… Nghĩ hết việc rồi vẫn ngủ không được.
Vương Nhất Bác không muốn vào phòng ngủ, liền trải một tấm nệm mỏng trên mặt đất, cuộn thảm lông lại thành gối đầu, nằm xuống lướt di động. Bạn bè trong giới moto hay trong trường đều đã nhắn tin chúc mừng một lượt, mà cái tên được Vương Nhất Bác ghim trên cùng WeChat vẫn như cũ không có tin tức gì.
Vương Nhất Bác rời khỏi giao diện, lại bấm trở vào, cuối cũng vẫn gửi tin nhắn đi: “Năm mới vui vẻ.” Một phút, hai phút, năm phút… không có tin nhắn trả lời.
Vương Nhất Bác không phải là người thích chờ đợi, chỉ cần là việc cậu lựa chọn, trước nay đều sẽ không chút do dự bắt tay vào làm. Nhưng tin nhắn này gửi được 5 phút, là 5 phút cậu lo sợ bất an. Cậu thích Tiêu Chiến, từ khi xác định tâm ý liền bộc lộ ra với anh. Thế nhưng, qua một tháng không gặp Tiêu Chiến, cậu đột nhiên hối hận mình đã làm ra quyết định này, nói cho cùng, thời gian bọn họ ở bên nhau còn chưa được một năm.
Vương Nhất Bác bắt đầu hối hận khi Tiêu Chiến bảo cậu hãy đợi anh.
Khi đó nghĩ đơn giản, tựa như Tiêu Chiến bảo cậu chờ, thì cậu nhất định có thể chờ.
Tiêu Chiến hiện tại đang làm gì?
Vương Nhất Bác trở mình, thoáng nhìn dưới kẹt cửa có ánh đèn len vào, bên ngoài im ắng, một chút tiếng động cũng không có. Cậu không tự giác mà lùi về sau, ánh mắt gắt gao nhìn ánh đèn nơi kẹt cửa.
Chẳng lẽ là mèo nhà ai chạy chơi? Vương Nhất Bác nghiêng đầu nghĩ, cả tiểu khu này hình như không có nhà nào nuôi mèo. Vương Nhất Bác tóm lấy tấm nệm quấn kín người.
Thôi nha. Ở đây có người sợ ma nha.
Một hồi nữa cũng không thấy động tĩnh, có khi nào đèn cảm ứng hỏng rồi không?
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, quyết định đi xem.
Sau này nghĩ lại, đúng là, có lẽ khi một người quyết định làm điều gì đó bất thường so với họ khi bình thường, thì rất có thể là do trời đất thúc đẩy mà nên. đam mỹ hài
Vương Nhất Bác cảm thấy rằng, thời điểm đó, là thần Tình yêu đã chống lưng cho cậu ra mở cửa.
Vương Nhất Bác đưa tay mở cửa, Tiêu Chiến liền như vậy xuất hiện trước mặt cậu. Người kia đứng trong bóng tối, tây trang từ trước đến nay ra ngoài luôn chỉnh tề giờ lại có chút hỗn độn. Thoạt nhìn khá chật vật. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, lòng bàn tay nắm then cửa bắt đầu đổ mồ hôi, cậu chưa từng trong một khắc mà cảm thấy tâm linh tương thông lại chân thật tồn tại như thế. Quá mức chân thật, lại cũng vô cùng hư ảo.
- Năm mới vui vẻ.
Tiêu Chiến cười nói, một đôi mắt trong sáng giữa màn đêm, như đom đóm vẫn luôn tìm quang điểm. Vương Nhất Bác nghe tivi sau lưng vang lên ca khúc “Đêm nay không thể quên”, có vẻ Xuân vãn đã sắp đến hồi kết thúc, đây là tiết mục không thể thiếu hàng năm. Năm nào Vương Nhất Bác cũng nghe một lần, chỉ duy có năm nay mới làm cậu có cảm giác đêm nay quả thật khó quên. Một năm mới bắt đầu rồi, một thời khắc mới bắt đầu rồi. Vương Nhất Bác đưa tay về phía Tiêu Chiến:
- Năm mới vui vẻ!
Rốt cuộc, năm nay có thể ăn Tết vui vẻ hơn rồi.
Tiêu Chiến tắm rửa xong ra ngoài, nhìn thấy Vương Nhất Bác nửa người trước đổ rạp trên mặt đất, nửa sau chổng mông lên trời xem bản hướng dẫn lắp Lego, cũng tò mò thò đầu lại xem. Trên bản hướng dẫn rối nhùi một cục, Tiêu Chiến không hiểu, rốt cuộc chỗ nào là hướng dẫn vậy. Vừa tính từ bỏ liền cảm giác lưng mình bị đè nặng, một cỗ hô hấp ấm áp phả vào gáy anh.
- Vương Nhất Bác! Nặng như con heo vậy!
Tiêu Chiến dứt khoát đẩy người kia ra, buông tay chống thảm, ngả người nằm xuống gối, nhắm mắt ngửi mùi dầu gội của Vương Nhất Bác còn lưu lại trên gối.
Vương Nhất Bác không thèm chấp, dúi người tới, hai tay ôm eo Tiêu Chiến, đầu dựa vào tai anh. Rõ ràng là cùng một loại sữa tắm và dầu gội, lại ở trên cơ thể mỗi người khác nhau mà phát huy mùi thơm riêng biệt.
Tiêu Chiến quay đầu, đối diện với Vương Nhất Bác, xoa xoa mái tóc mềm của cậu. Một lúc sau, Vương Nhất Bác nâng mặt anh ngẩng lên, hôn lên cổ anh. Lại phá phách gặm cắn, Tiêu Chiến bất lực cười, hét lên:
- Em là chó à!
- Hết heo lại đến chó? Em là báo! Siêu ngầu báo đen!
Vương Nhất Bác ôm chặt anh trong tay.
Xuân vãn kết thúc xong cũng không ai thèm xem tivi nữa. Tivi bắt đầu phát một vài chương trình vô vị khác, hai người ngồi trên thảm đệm, dựa lưng vào sofa lơ đễnh xem một lát. Thật ra chẳng có ai để tâm mà xem, Vương Nhất Bác đơn giản chỉnh âm thanh về mức 3, để mặc tivi muốn chiếu cái gì thì chiếu. Trong căn hộ nhỏ chỉ để lại một cái đèn cạnh sofa, hai người trùm mền, đầu kề sát bên nhau rầm rì, chẳng ai buồn ngủ.
Nằm trong chăn một lúc, Tiêu Chiến bị lạnh chân. Nệm của Vương Nhất Bác không dày nặng thoải mái như nệm ở căn biệt thự nhà anh, thảm cũng không quá ấm áp. Nhưng Vương Nhất Bác nhanh chóng ôm chân anh kẹp ở giữa bắp đùi ấm áp của cậu. Nhiệt độ cơ thể cậu như một máy sưởi di động, ủ Tiêu Chiến vừa ấm vừa thoải mái.
- Đói bụng à?
Tay Tiêu Chiến lần lên bụng Vương Nhất Bác, cảm giác rung nhẹ, có chút nghịch ngợm buồn cười, liền ghé tai vào nghe.
Vương Nhất Bác chơi xấu, đè đầu anh lại không cho anh ngẩng lên, ngoài miệng còn ra rả than thở tố khổ với Tiêu Chiến:
- Đúng vậy, siêu đói, đói muốn xểu. Nhớ anh quá nên ăn gì cũng không ngon.
Tiêu Chiến cười lớn, ôm eo Vương Nhất Bác lăn một vòng. Vương Nhất Bác nằm sấp như con cá đuối trên thảm, không chịu lật lại, đè Tiêu Chiến dưới thân mình. Tiêu Chiến cười một lúc lâu vẫn không dừng được, bả vai cười phát run. Vương Nhất Bác còn vươn tay gãi lướt trên hông anh, gãi đến lúc Tiêu Chiến kêu gào xin tha, mới thả anh ra.
- Em đói bụng thật đấy.
Vương Nhất Bác dùng chăn quấn kỹ Tiêu Chiến lẫn mình, ngoài miệng mềm mềm than thở. Tiêu Chiến đẩy cũng không đẩy nổi Vương Nhất Bác, mệt đến le lưỡi thở, nén lại cơn buồn cười. Vương Nhất Bác dứt khoát xoay người, thả anh ra, lại trở tay quắp lấy cẳng chân Tiêu Chiến kéo tới, làm anh ngã ra, liền tiến tới áp Tiêu Chiến dưới thân mình, mỉm cười uy hiếp:
- Còn cười nữa em trực tiếp ch.ịch anh!
Tiêu Chiến vẫn không sợ mà cười ha hả, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, hai mắt loé sáng linh động, giảo hoạt. Bản thân lớn lên đẹp đẽ, cười rộ lên cả người như bừng sáng, thật sự mê hoặc. Vương Nhất Bác càng nhìn càng thích, hôn lên mày rồi hôn lên mắt, ở đâu cũng thấy đẹp.
- Anh đi làm chút gì cho em ăn.
Tiêu Chiến rốt cuộc cũng không náo loạn nữa, đưa tay vòng lấy cổ Vương Nhất Bác mà nói, bộ dáng thanh thuần ngoan ngoãn.
- Ngoan. Nãy giờ chỉ đợi anh nói vậy thôi.
Vương Nhất Bác vùi đầu vào hõm vai anh, như một con cún dính người.
Tiêu Chiến lục tủ lạnh cả hai ngăn trên dưới, cũng không tìm được nguyên liệu nào ra hồn. Thay vào đó, anh tìm được một đống táo, trứng và nửa lốc bia còn sót lại.
- Không phải chứ, Vương Nhất Bác? Em theo đạo Táo và Trứng à? Trữ hai món này nhiều như vậy?
Tiêu Chiến ngẩng đầu liếc Vương Nhất Bác một cái, lấy trong tủ lạnh ra hai quả trứng và hai lon bia.
Vương Nhất Bác đi vào phòng bếp, dựa cửa giải thích:
- Trứng gà đó là mấy hôm trước giúp bạn thu dọn ký túc xá, chúng nó không ăn nên em mang về. Táo thì…
- Táo thì sao? Có chuyện gì với Táo đại nhân?
Tiêu Chiến đổ nước vào nồi đun sôi, lấy trong tủ bếp hai vắt mì khô, xoay lưng dựa kệ bếp nhìn Vương Nhất Bác, khoé miệng mím cười hỏi:
- Hử? Sao? Có gì không thể nói à Vương học trưởng?
Vương Nhất Bác hất cằm, khoé miệng câu lên, giữa hai hàng lông mày bày ra chút tự mãn:
- Mấy ngày nghỉ lễ, nữ sinh trong trường sợ tìm không thấy em, nên hôm Giáng sinh đem cả đống đến tặng.
Nước trong nồi sôi lên, Tiêu Chiến bỏ mì vào nồi luộc. Hất cằm nhìn Vương Nhất Bác, cậu hiểu ý mang rổ đến vớt mì. Tiêu Chiến xào nhanh mì, làm nước sốt, cũng may trong bếp có đủ gia vị cho anh ứng biến.
Hai tay bận rộn, Tiêu Chiến vẫn không ngừng trêu Vương Nhất Bác:
- Vậy sao không ăn quà ngon bọn họ tặng cho em? Để héo thì ngon hơn à?
Vương Nhất Bác vòng ra sau lưng Tiêu Chiến, gãi gãi cổ anh, nhìn anh xào mì:
- Không thích ăn táo. Ăn nhiều chua miệng.
Tiêu Chiến vỗ rớt tay cậu, tiếp tục cười hỏi:
- Chua còn nhận làm gì? Em không thích ăn chua à?
- Không phải, em thích vị chua của dấm ấy.
Nói xong, Vương Nhất Bác nghiêng đầu hôn bên cổ Tiêu Chiến, chóc một cái, tiếng hôn to vang dội. Tiêu Chiến hài lòng đắc ý nở nụ cười, xoay đầu giấu khuôn mặt đã đỏ bừng, nhưng không giấu nổi hai vành tai như tôm luộc.
Vương Nhất Bác bắt đầu ngứa ngáy, thò tay vào áo len của Tiêu Chiến sờ loạn. Tiêu Chiến kịp thời đẩy cậu sang một bên, trừng mắt cảnh cáo. Anh trút mì ra một âu lớn cho sẵn sốt, trộn đều, lại chiên tiếp hai quả trứng. Vương Nhất Bác phối hợp lấy sẵn tô lớn, Tiêu Chiến cho mì ra tô, còn chu đáo thêm dấm cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác bưng mì ra ngoài ăn, Tiêu Chiến vẫn đang chậm rãi lau bếp. Máy hút bụi kêu ro ro, anh ném vỏ trứng vào thùng rác, thoáng nhìn thấy bên trên có mấy miếng sủi cảo, khựng lại một lát, anh không hỏi mà giặt giẻ rồi ra ngoài.
Vương Nhất Bác im lặng cúi đầu ăn mì, Tiêu Chiến cũng yên lặng nhìn cậu ăn. Ăn hết một quả trứng, Vương Nhất Bác đẩy tô ra, đưa Tiêu Chiến ăn quả trứng còn lại. Tiêu Chiến vừa ăn, mùi giấm nồng sộc lên, anh không thích ứng kịp, chun mũi đẩy lại cho Vương Nhất Bác.
Gần hết tô mì, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, nói khẽ:
- Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn anh, đáy mắt đen nhánh, giấu một tia buồn bã.
- Vương Nhất Bác, hiện giờ anh không về nhà được. Vốn dĩ nói em chờ anh, kết cục lại biến mình thành kẻ tay trắng rồi.
Tiêu Chiến vẫn vừa nói vừa giữ nụ cười, giống như chỉ đang thuận tiện nói một chuyện nhỏ không đáng để tâm.
Vương Nhất Bác nuốt xuống ngụm mì trong miệng, má phồng xẹp xuống, góc cạnh gương mặt hiện ra rõ ràng. Thiếu niên nắm tay anh, lòng bàn tay ấm áp, khiến cõi lòng lạnh lẽo của anh từng chút được sưởi ấm:
- Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cảm giác được mình run lên. Thanh âm Vương Nhất Bác trầm thấp, nghe rất thoải mái, tựa như một chiếc giường lớn có thể cho người ta dựa vào khi mệt mỏi. Tiêu Chiến bất giác thả lỏng người, nhưng khoé mắt hoe đỏ.
Vương Nhất Bác nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay Tiêu Chiến, nhìn xuống đầu ngón tay hồng nhạt, cười nói:
- Tiêu Chiến, anh không biết mình là ngôi sao may mắn của em đúng không?
Tiêu Chiến bối rối nhìn Vương Nhất Bác, cậu thản nhiên cười, uống một ngụm bia vẫn còn ủ bọt. Tiêu Chiến cũng cầm cốc lên, khẽ chạm vào thành cốc của Vương Nhất Bác rồi uống một hớp. Bia lạnh, anh rùng mình, thoải mái nhìn cậu mà cười.
- Tiêu Chiến, anh biết không? Tối hôm đó, khi nhìn thấy anh ở cửa sau quán bar đợi em. Em trong một khắc liền cảm thấy có một ngôi sao băng lướt qua, đập tan cuộc sống trì trệ nhàm chán của em. Em cái gì cũng không có, cuộc sống chỉ đơn giản xoay quanh vài thứ mình làm được. Thời điểm gặp anh, mới chân thật cảm thấy có một điều đáng giá hiện hữu bên mình. Em vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ này rất hư ảo. Lúc ngắm hoàng hôn sẽ suy nghĩ rất bi ai, rằng có phải anh cũng như những đám mây kia, trong chốc lát liền bay đi mất không? – Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến. – Đúng không?
Anh sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười, lắc lắc đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn xuống, trầm giọng nói:
- Không. Sẽ không. Anh không đi. Không đi đâu cả.
- Chỉ cần anh không rời đi, em đã được xem là người giàu có. Anh tồn tại ngày nào, em có được tinh tú ngày ấy.
Tiêu Chiến ngẩng đầu cười, khoé mắt loé long lanh dưới ánh đèn vàng. Anh rút tay về, bắt đầu vặn ngón tay mà đếm:
- Cho nên, anh cũng không phải hai bàn tay trắng rồi nhỉ? Anh kiếm được lời nha, Vương Nhất Bác, anh có thể có ván trượt của em, moto của em, căn hộ của em, phòng bếp của em…
- Tiêu Chiến, còn có thể có được em.
Vương Nhất Bác vươn người qua ôm anh, Tiêu Chiến đem mặt chôn ở bụng áo Vương Nhất Bác. Nước mắt không rơi, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy uỷ khuất. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc không được gia đình mình chấp nhận, nhưng lúc ghé vào lồng ngực Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại cảm thấy không cam lòng. Rõ ràng có một người tốt như vậy yêu thương anh, vì sao người nhà lại chưa từng cho anh có được cảm giác này?
Rời khỏi tập đoàn rồi, cũng không có tài sản lớn nào trong tay, càng không muốn dựa vào sự an bài của Tiêu Long. Tiêu Chiến chỉ có thể tự dựa vào bản thân mà nuôi sống chính mình, dẫu vậy, anh vẫn muốn từng chút từng chút ở cạnh Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến vùi mặt vào chiếc áo len ấm áp của Vương Nhất Bác:
- Em phải đợi anh thêm nữa nhé.
Vương Nhất Bác ôm hai má anh, hôn một cái, nghiêm túc trả lời:
- Vậy, chúng ta cùng đợi nhau đi.
Đầu năm mới, mùa xuân thực sự đến rồi. Hai người bọn họ ở bên nhau luôn có rất nhiều điều để làm, thời gian dường như còn không đủ thoả mãn. Tựa như lúc này, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến trên giường, làm một lần, lại một lần nữa. Đêm nay, cậu đã bắn đến bốn lần. Tiêu Chiến rên rỉ dưới thân Vương Nhất Bác, lại vẫn gắt gao ôm lấy cậu, bảo cậu tiến vào. Lại muốn một lần nữa. Bọn họ một đêm không ngủ.
Nhưng mà Tiêu Chiến nghĩ, lúc có thể làm tình, ai lại quan tâm đến việc ngủ làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất