Chương 27
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến tỉnh giấc khá sớm, Vương Nhất Bác vẫn còn thở đều đặn bên cạnh, xem chừng vì mệt mỏi mà ngủ rất sâu. Vừa ngồi dậy khỏi giường, anh chợt giật mình. Mẹ Vương không rõ thức dậy từ bao giờ, im lặng ngồi trước bàn trà, ánh mắt không rõ tư vị nhìn về phía anh và Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến vuốt vội mái tóc, xuống giường, đi đến gần mẹ Vương khẽ giọng gọi: “Dì…”
Mẹ Vương đưa tay lên làm hiệu, bảo anh im lặng, lại ngoắc tay ra ngoài. Tiêu Chiến hiểu ý, anh lấy khăn choàng lên người mẹ Vương để giữ ấm, theo bà ra ban công.
Bên ngoài trời đang hửng sáng, vừa kịp bình minh. Mẹ Vương ngồi xuống ghế tựa, Tiêu Chiến cũng ngồi bên cạnh bà. Buổi sáng nay ở thành phố B, bình minh đặc biệt mê người. Khách sạn này nằm gần ga tàu điện, vốn không phải là vị trí đắc địa để ngắm cảnh, vậy nhưng bầu trời lúc bình minh vẫn dễ dàng phô diễn được những vẻ đẹp của nó. Ánh nắng sớm ôn nhu phủ một tầng vàng sáng nhạt óng ánh, xuyên qua màn sương còn sót lại của đêm qua, từ tốn khẳng định sự hiện diện rạng rỡ của mình.
“Chuyện hôm qua…” Mẹ Vương hé môi, khẽ mấp máy.
“Dì à, chuyện hôm qua dì đừng nghĩ nhiều. Dì không khoẻ, chúng con đều rất lo lắng. Vậy nên, dì bình an là được rồi.”
“Chuyện hôm qua,” Mẹ Vương lắc đầu, vẫn tiếp tục câu nói lở dở. “Là dì không tốt. Hại đến Vương Nhất Bác và cháu. Thằng bé… Vương Nhất Bác… Có phải nó hoảng loạn, sợ hãi lắm không?”
Tiêu Chiến nhìn Chu Hạ. Hiện giờ, bà đã lấy lại chút thần sắc, ánh mắt cũng không còn mơ hồ, giọng nói của bà vừa khẽ khàng, vừa e dè. Tiêu Chiến thở ra một hơi, gật đầu: “Cháu… vốn nhìn không ra, Vương Nhất Bác có sợ hãi hay không. Cậu ấy từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh. Thế nhưng, cháu nghĩ… nếu là cháu, nếu cháu là cậu ấy, nghe tin ba mẹ mình mất tích, lại còn đang không khoẻ, cháu sẽ sợ hãi đến mức nào. Cho nên, dì à, có lẽ Vương Nhất Bác cũng đã rất hoảng loạn. Chỉ là cậu ấy giỏi che giấu, cũng đã quen điềm tĩnh rồi.”
Chu Hạ gật đầu: “Dì biết. Nó phải hoảng sợ lắm. Vốn dĩ… cũng không phải lần đầu. Thế nhưng, Vương Nhất Bác ấy mà. Nó là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Từ bé nó đã ít nói, ít cười, nhưng rất yêu bố mẹ. Nó luôn khoe với bố mẹ những gì nó làm được, học được, cho dù chuyện là nhỏ nhất.”
Mẹ Vương chậm rãi nói, ánh mắt nhìn về phía xa, như thể đang nhớ lại nhiều năm đã qua: “Chiến Chiến, dì và cha nó không cho nó được một gia đình trọn vẹn. Năm nó 3 tuổi, mối quan hệ của dì và ông ấy đã đến giới hạn rồi. Thế nhưng dì không cam lòng. Ông ấy dùng cả tuổi trẻ để theo đuổi dì. Lại nhẫn tâm nói rằng ông ấy hối hận rồi? Rốt cuộc dì đã sai ở đâu? Ông ấy bảo dì độc đoán, kiểm soát ông ấy. Chẳng phải vì dì yêu ông ấy sao? Chẳng phải vì ông ta không cho dì cảm giác an toàn sao? Ông ấy bảo dì không xứng đáng làm mẹ. Chẳng phải vì, dì mang thai Vương Nhất Bác khi chỉ vừa mới hơn 20 tuổi, chỉ vừa làm vợ một người, sao lại liền đã làm mẹ rồi? Chút suy nghĩ giá như thằng bé đến với dì muộn một chút, giá như dì được làm con gái lâu hơn một chút… chỉ là một chút suy nghĩ thoáng qua của dì. Cũng không phải dì muốn bỏ nó. Dì tiếc nuối thanh xuân của mình, là dì sai sao?”
Tiêu Chiến càng nghe càng ngỡ ngàng, hai bàn tay đặt trên gối vô thức nắm chặt thành đấm. Anh chẳng thể ngờ được, người anh yêu lại phải trải qua những chuyện này. Một đứa bé 3 tuổi, đã bị buộc phải hiểu chuyện. Một đứa bé 3 tuổi, biết được vì sự hiện diện của mình mà mẹ không thoải mái, mẹ không cam lòng.
Vương Nhất Bác ngày bé, có lẽ sợ nhất là, nếu như mình không ngoan, mình không hiểu chuyện, thì cha mẹ sẽ cãi vã, sẽ nói những lời trách cứ, chì chiết lẫn nhau. Bọn họ cãi vã rồi sẽ không ai nhìn đến cậu đang nép ở một góc nhà. Bọn họ cãi vã rồi cha sẽ bỏ đi, mẹ lại sẽ rấm rứt khóc, sẽ quoắc mắt nhìn cậu, bảo rằng chỉ vì mày, tất cả là tại mày. Mẹ sẽ không ôm cậu, vỗ về dỗ cậu ngủ. Cha sẽ không xoa đầu, hứa hẹn đưa cậu đi chơi nữa.
Vương Nhất Bác ba tuổi đã trải qua rất nhiều ngày sợ hãi như vậy, cũng trải qua rất nhiều đêm chẳng biết làm gì khác ngoài giương mắt nhìn mẹ khóc trong ngôi nhà tối om. Những đêm mưa, hình ảnh ấy lại càng ám ảnh. Vậy nên, mãi nhiều năm sau này, khi đã trưởng thành, Vương Nhất Bác vẫn luôn sợ bóng tối. Lúc ngủ luôn phải để sáng đèn hành lang, phải mở TV ở mức 3 để xua đi nỗi cô độc.
Hốc mắt Tiêu Chiến đỏ lên. Anh đột nhiên cảm thấy, hoá ra bản thân không hề tốt bụng. Anh hiện giờ rất muốn trách mẹ Vương, cảm thấy không nên thông cảm cho bà. Tiêu Chiến không đủ rộng rãi để bỏ qua cho những gì đã làm người anh yêu thương tổn. Thế nhưng, trách móc, giận dữ, phẫn nộ bên trong lại không cách nào nói thành lời. Tiêu Chiến há miệng, mấp máy môi vài lần. Cuối cùng lại nỗ lực đè áp xuống. Anh đưa tay sang, khẽ nắm lấy tay mẹ Vương.
“Dì à, những chuyện đó, dù sao cũng đã qua hết rồi. Vương Nhất Bác đã trưởng thành rất tốt. Cậu ấy cũng chưa từng trách cứ cha mẹ mình. Vương Nhất Bác rất lo cho dì. Cậu ấy từng nói với cháu, muốn dì có thể bỏ qua quá khứ, cùng sống với cậu ấy những ngày tháng sau này, là một gia đình mới. Dì, cho nên bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là sức khoẻ của dì. Dì phải cố gắng điều trị, cũng đừng nghĩ nhiều nữa.”
Chu Hạ xoay mặt sang, chăm chú nhìn Tiêu Chiến, một lúc sau mới nói: “Lần đầu tiên gặp cháu ở bệnh viện, dì đã biết cháu không chỉ là một người bạn bình thường của Vương Nhất Bác. Nó rời nhà vào năm cuối Cao Trung. Trước đó, nó chưa từng có bạn bè. Hoặc là có, nhưng cũng chỉ là kiểu bạn bè nói chuyện mấy câu. Gia đình thế này, lại thêm tính cách của nó, chỉ hợp tính, chơi thân một chút nó sẽ không đưa về nhà hay cho cháu gặp dì đâu.”
Chu Hạ thở dài, bàn tay đang được Tiêu Chiến nắm khẽ động đậy, nhưng bà không rút tay về, chỉ nói tiếp: “Nó bảo với dì, nó muốn ở cạnh cháu. Sau này cũng sẽ không lấy vợ. Nó bảo rằng, nó… là người đồng tính...”
Tiêu Chiến quay đầu nhìn qua lớp kính cửa sổ chắn giữa ban công và trong phòng. Vương Nhất Bác vẫn an ổn ngủ trên giường, có lẽ cũng khá lâu rồi, kể từ khi bệnh tâm lý của mẹ Vương trở nặng, cậu mới có giấc ngủ hiếm hoi không chật vật, không phải choàng tỉnh giữa đêm để xem mẹ như thế nào rồi. Tiêu Chiến cảm giác được tim mình ân ẩn nhói đau. Anh mím môi, quay đầu lại, khẽ cúi xuống.
“Chiến Chiến, lúc nó nói như vậy, dì thậm chí còn không tin. Thế nào là một nam nhân yêu một nam nhân khác? Không phải một người đàn ông sẽ gặp gỡ, yêu đương và kết hôn với một người phụ nữ sao? Sao lại còn có trường hợp khác? Vương Nhất Bác ấy mà, nó dành cả một buổi chiều để nói chuyện với dì dưới hoa viên bệnh viện. Nó bảo rằng nó yêu cháu, cũng như dì yêu Vương Quân, cũng như những cặp đôi khác. Dì đã rất tức giận, dì đánh nó, mắng nó, dì nghĩ rằng nó điên rồi. Dì van xin nó, dì nghĩ rằng hay là vì nó giận dì, vì cha mẹ nó đổ vỡ đã khiến nó có ám ảnh với tình yêu nam nữ, nó không tin vào tình yêu nam nữ, cho nên mới chọn yêu một nam nhân khác?”
“Chiến Chiến, Vương Nhất Bác rất kiên nhẫn. Dì chưa từng thấy nó kiên nhẫn và điềm tĩnh đến thế. Dì hiểu ra rồi. Vốn dĩ tình yêu không có lý giải. Vương Quân gây cho dì nhiều vết thương như thế, dì vẫn chỉ muốn cùng với ông ấy. Vương Quân chán ghét dì, coi thường dì, cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến việc dì yêu ông ấy. Nhưng cho dù vậy, dì vẫn chưa thể chấp nhận. Sống cùng cháu mấy tháng nay, mỗi lần nhìn thấy cháu, dì vẫn không ngăn được cơn giận vô cớ cứ âm ỉ trong lòng. Con đường mà hai đứa cương quyết đi cùng nhau là con đường khó khăn đến mức nào, cháu có từng nghĩ đến chưa?”
Tiêu Chiến muốn nói, lại bị mẹ Vương lắc đầu ngăn lại. Anh im lặng nghe tiếp.
“Nghe nói cháu vốn là một phú nhị đại. Nhưng phú nhị đại thì sao? Cũng có gì đảm bảo được tương lai sẽ yên ổn, sẽ tốt đẹp? Làm đàn ông, trưởng thành rồi yêu đương, lấy vợ, sinh con, một nhà vui vẻ không phải mới là chuyện đúng đắn nên làm sao? Những ngày ở bệnh viện, dì nghĩ đi nghĩ lại, nếu như sau này lớn tuổi rồi, một trong hai đứa không may lại ngã bệnh, người nhà không có bên cạnh, hai đứa lấy gì làm đảm bảo để bệnh viện chạy chữa cho? Bệnh viện ấy mà, muốn phẫu thuật bệnh nặng, chỉ có vợ hợp pháp, con ruột, cha mẹ hoặc người cùng huyết thống mới ký giấy đảm bảo được thôi. Đến lúc ấy, đứa này sẽ trơ mắt nhìn đứa kia chịu chết hay sao? Chiến Chiến, vậy nên lúc trước dì từng hỏi con, bao giờ thì con định quay về nhà. Chính là hỏi, con có định quay đầu, có định buông tay Vương Nhất Bác không?”
Tiêu Chiến nhìn mẹ Vương, hốc mắt vẫn đỏ, nhưng ánh mắt bình tĩnh, cũng không còn cúi đầu. Tiêu Chiến chợt nhận ra, Vương Nhất Bác rất giống Chu Hạ. Hoá ra, anh quen biết mẹ Vương gần nửa năm, sống cùng một mái nhà hơn bốn tháng trời, lại chưa từng nhìn kỹ bà. Tiêu Chiến khẽ cười, anh nói:
“Giờ cháu mới nhận ra Vương Nhất Bác rất giống mẹ. Cậu ấy được thừa hưởng những nét đẹp của dì. Dì Hạ, thật ra, cháu cũng từng trốn tránh. Lúc trước, quen biết Vương Nhất Bác, cháu từng nghĩ rằng chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Sau này, mình và cậu ấy sẽ chẳng dính dáng gì đến nhau nữa. Thế nhưng một lần, rồi hai lần, cháu không rõ từ lúc nào, bản thân lại không nỡ buông tay. Không gặp cậu ấy sẽ nhớ. Gặp rồi sẽ cảm thấy chưa đủ. Cứ như vậy mà dây dưa suốt mấy tháng. Vương Nhất Bác có mặc cảm của cậu ấy. Cháu cũng có nỗi khổ của mình.”
“Sau này, Vương Nhất Bác nói rằng, cậu ấy muốn chúng cháu ở bên nhau. Trùng hợp, cháu cũng có ý nghĩ như vậy. Cậu ấy bảo, bản thân sẽ không quay đầu, không nhìn về quá khứ, càng sẽ không bị quá khứ kéo lại.”
Tiêu Chiến biết được tính hướng của mình khá sớm. Vừa vào Sơ Trung, anh đã dần nhận ra, mình nghĩ về dáng vẻ của những bạn nam cùng lớp nhiều hơn là vẻ ngoài xinh xắn của các nữ sinh. Lần mộng tinh(*) đầu tiên, tuy không hình dung rõ về gương mặt của người trong mơ nhưng Tiêu Chiến rõ ràng, người anh nằm mộng là một nam nhân. Cũng từ thời điểm ấy, Tiêu Chiến từng bước khám phá về bản thân mình. Anh không phải không hoảng sợ. Nhưng nỗi sợ của anh không phải là chuyện tính hướng của mình bị người nhà phát hiện ra, mà là sợ tính hướng này sẽ trở thành điểm yếu khiến anh lại vùng vẫy càng bị buộc chặt hơn bởi gia đình mình.
Những năm sống ở nước ngoài, Tiêu Chiến thông qua việc kết giao bạn bè, hẹn hò để bằng cách này hay cách khác khiến cho Tiêu Long và Lâm Uyển Oánh biết được tính hướng của anh. Anh không muốn ở phía bị động. Thế nhưng một lần nữa, Tiêu Long lấy sức khoẻ và sự khổ sở nhớ con của Lâm Uyển Oánh ra để buộc anh về nước làm việc. Ngay sau đó, Lâm Uyển Oánh không một động tác thừa, giả như bà chưa từng biết đến tính hướng của con trai mình, sắp xếp anh xem mắt với Tống tiểu thư.
Tiêu Chiến như rơi tự do xuống một vực thẳm không thấy đáy. Người nhà anh, cha mẹ đã sinh ra anh, lại như có như không chối bỏ tính hướng của con trai mình. Nhìn nụ cười mỉm đúng khí chất quý bà của mẹ khi buộc được anh đến xem mắt, Tiêu Chiến trong một khắc liền hiểu được, đến cùng, anh cũng chỉ là một vật phẩm trang trí cho cuộc đời của mẹ mình, chỉ cần Tiêu Chiến đi đúng con đường mà bọn họ muốn, còn lại, anh có hạnh phúc hay không, là sống hay chỉ là tồn tại, cha mẹ anh đều không quan tâm. Bọn họ không mắng chửi anh, không đánh đập anh, lại triệt để khiến cho anh tuyệt vọng về cái gọi là “gia đình”.
Thời gian đó vừa khéo là khi anh gặp được Vương Nhất Bác. Hỗn độn, điên cuồng, phóng đãng với nhau cả một đêm. Sáng hôm sau, người kia vậy mà lại dùng ánh mắt chân thành nói với anh, tên cậu là Vương Nhất Bác. Mặc kệ anh có thành thật với cậu hay không, mặc kệ giữa bọn họ chỉ là một đêm làm tình cuồng nhiệt, cậu vẫn sẽ tiếc nuối anh, sẽ mỉm cười khi nhìn thấy anh vào lần sau đó. Giữa một rừng hỗn tạp ánh sáng, âm thanh của quán bar, vẫn sẽ bình thản nhìn thẳng vào mắt anh, pha cho anh một ly Minh Bạch. Tiêu Chiến uống say rồi, Vương Nhất Bác sẽ lại đưa anh về nhà, dung túng cho anh làm loạn. Hôm sau lại im lặng nhìn anh rời đi.
Thiếu niên 21 tuổi, chứng kiến sự đổ vỡ, mang trên mình đầy vết thương, lại vẫn giữ được trái tim đơn thuần, chân thành, tin tưởng. Vương Nhất Bác như thể một con cún hoang, dùng lưỡi liếm lành vết thương của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lại nói tiếp, anh nói với mẹ Vương, lại dường như đang nói với chính mình: “Sau này chúng cháu sẽ sống như thế nào? Cháu cũng từng hỏi cậu ấy. Hỏi rằng, em có tưởng tượng được dáng vẻ của chúng ta sau này không? Cậu ấy bảo không. Sau đó từ từ nói với cháu, không phải chỉ là yêu thôi sao, làm gì có nhiều đắn đo như vậy, chúng ta cũng còn chưa già nữa. Có thể rất lâu nữa, cũng có thể cả đời này, mọi người sẽ chẳng chấp nhận cho chúng cháu, tình yêu giữa hai nam nhân, ngoài cách chúng cháu tự bảo vệ ra, sẽ chẳng có luật pháp hay gia đình bảo vệ cho chúng cháu.”
Tiêu Chiến cười nhẹ, xoa xoa vệt nước trên mu bàn tay. Giọt nước mắt của mẹ Vương rơi xuống tay anh từ ban nãy. Bà cũng vội xoay người ra ban công, không nhìn anh thêm nữa. Tiêu Chiến ngồi thẳng người lại, thanh âm càng thêm kiên định:
“Thế nhưng giữa việc lo sợ tương lai không thể cứu được người kia trong lúc hiểm nghèo mà lựa chọn buông tay, lãng phí thời gian để nhớ nhung, buồn khổ… thì cháu chọn nguyện ý ở bên cậu ấy, cùng với Vương Nhất Bác gánh vác. Cháu muốn được nhìn thấy cậu ấy, cũng muốn nghe giọng cậu ấy gọi tên cháu, là Tiêu Chiến, là Chiến ca. Việc tương lai… dì có thể nghĩ cháu bồng bột, hời hợt, nhưng quả thật, cháu không suy nghĩ được xa đến thế.”
Qua thời điểm đẹp nhất của bình minh rồi, hiện giờ trời đã chuyển sáng hẳn. Ánh mặt trời dần ổn định, không còn biến chuyển kỳ ảo nữa, sương mù đêm qua cũng đã tan hết, chỉ còn nỗ lực khẳng định sự tồn tại của mình bằng vài giọt sương đọng trên cành lá. Phía ngoài ban công tràn ngập ánh nắng, mẹ Vương quay người nhìn anh. Bà không nói lời nào, nhưng lại khẽ gật đầu, mỉm cười. Nụ cười này, có lẽ là nụ cười nhẹ nhõm, chân thật nhất của bà trong suốt thời gian qua.
Bên trong căn phòng khách sạn nhỏ, Vương Nhất Bác trở mình, cố dụi nhanh mặt mình vào gối. Cậu không muốn hai người bên ngoài hành lang kia biết mình đã khóc suốt từ nãy đến giờ.
Căn phòng khách sạn 2 sao này… làm gì có cách âm đâu.
Mẹ Vương đưa tay lên làm hiệu, bảo anh im lặng, lại ngoắc tay ra ngoài. Tiêu Chiến hiểu ý, anh lấy khăn choàng lên người mẹ Vương để giữ ấm, theo bà ra ban công.
Bên ngoài trời đang hửng sáng, vừa kịp bình minh. Mẹ Vương ngồi xuống ghế tựa, Tiêu Chiến cũng ngồi bên cạnh bà. Buổi sáng nay ở thành phố B, bình minh đặc biệt mê người. Khách sạn này nằm gần ga tàu điện, vốn không phải là vị trí đắc địa để ngắm cảnh, vậy nhưng bầu trời lúc bình minh vẫn dễ dàng phô diễn được những vẻ đẹp của nó. Ánh nắng sớm ôn nhu phủ một tầng vàng sáng nhạt óng ánh, xuyên qua màn sương còn sót lại của đêm qua, từ tốn khẳng định sự hiện diện rạng rỡ của mình.
“Chuyện hôm qua…” Mẹ Vương hé môi, khẽ mấp máy.
“Dì à, chuyện hôm qua dì đừng nghĩ nhiều. Dì không khoẻ, chúng con đều rất lo lắng. Vậy nên, dì bình an là được rồi.”
“Chuyện hôm qua,” Mẹ Vương lắc đầu, vẫn tiếp tục câu nói lở dở. “Là dì không tốt. Hại đến Vương Nhất Bác và cháu. Thằng bé… Vương Nhất Bác… Có phải nó hoảng loạn, sợ hãi lắm không?”
Tiêu Chiến nhìn Chu Hạ. Hiện giờ, bà đã lấy lại chút thần sắc, ánh mắt cũng không còn mơ hồ, giọng nói của bà vừa khẽ khàng, vừa e dè. Tiêu Chiến thở ra một hơi, gật đầu: “Cháu… vốn nhìn không ra, Vương Nhất Bác có sợ hãi hay không. Cậu ấy từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh. Thế nhưng, cháu nghĩ… nếu là cháu, nếu cháu là cậu ấy, nghe tin ba mẹ mình mất tích, lại còn đang không khoẻ, cháu sẽ sợ hãi đến mức nào. Cho nên, dì à, có lẽ Vương Nhất Bác cũng đã rất hoảng loạn. Chỉ là cậu ấy giỏi che giấu, cũng đã quen điềm tĩnh rồi.”
Chu Hạ gật đầu: “Dì biết. Nó phải hoảng sợ lắm. Vốn dĩ… cũng không phải lần đầu. Thế nhưng, Vương Nhất Bác ấy mà. Nó là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Từ bé nó đã ít nói, ít cười, nhưng rất yêu bố mẹ. Nó luôn khoe với bố mẹ những gì nó làm được, học được, cho dù chuyện là nhỏ nhất.”
Mẹ Vương chậm rãi nói, ánh mắt nhìn về phía xa, như thể đang nhớ lại nhiều năm đã qua: “Chiến Chiến, dì và cha nó không cho nó được một gia đình trọn vẹn. Năm nó 3 tuổi, mối quan hệ của dì và ông ấy đã đến giới hạn rồi. Thế nhưng dì không cam lòng. Ông ấy dùng cả tuổi trẻ để theo đuổi dì. Lại nhẫn tâm nói rằng ông ấy hối hận rồi? Rốt cuộc dì đã sai ở đâu? Ông ấy bảo dì độc đoán, kiểm soát ông ấy. Chẳng phải vì dì yêu ông ấy sao? Chẳng phải vì ông ta không cho dì cảm giác an toàn sao? Ông ấy bảo dì không xứng đáng làm mẹ. Chẳng phải vì, dì mang thai Vương Nhất Bác khi chỉ vừa mới hơn 20 tuổi, chỉ vừa làm vợ một người, sao lại liền đã làm mẹ rồi? Chút suy nghĩ giá như thằng bé đến với dì muộn một chút, giá như dì được làm con gái lâu hơn một chút… chỉ là một chút suy nghĩ thoáng qua của dì. Cũng không phải dì muốn bỏ nó. Dì tiếc nuối thanh xuân của mình, là dì sai sao?”
Tiêu Chiến càng nghe càng ngỡ ngàng, hai bàn tay đặt trên gối vô thức nắm chặt thành đấm. Anh chẳng thể ngờ được, người anh yêu lại phải trải qua những chuyện này. Một đứa bé 3 tuổi, đã bị buộc phải hiểu chuyện. Một đứa bé 3 tuổi, biết được vì sự hiện diện của mình mà mẹ không thoải mái, mẹ không cam lòng.
Vương Nhất Bác ngày bé, có lẽ sợ nhất là, nếu như mình không ngoan, mình không hiểu chuyện, thì cha mẹ sẽ cãi vã, sẽ nói những lời trách cứ, chì chiết lẫn nhau. Bọn họ cãi vã rồi sẽ không ai nhìn đến cậu đang nép ở một góc nhà. Bọn họ cãi vã rồi cha sẽ bỏ đi, mẹ lại sẽ rấm rứt khóc, sẽ quoắc mắt nhìn cậu, bảo rằng chỉ vì mày, tất cả là tại mày. Mẹ sẽ không ôm cậu, vỗ về dỗ cậu ngủ. Cha sẽ không xoa đầu, hứa hẹn đưa cậu đi chơi nữa.
Vương Nhất Bác ba tuổi đã trải qua rất nhiều ngày sợ hãi như vậy, cũng trải qua rất nhiều đêm chẳng biết làm gì khác ngoài giương mắt nhìn mẹ khóc trong ngôi nhà tối om. Những đêm mưa, hình ảnh ấy lại càng ám ảnh. Vậy nên, mãi nhiều năm sau này, khi đã trưởng thành, Vương Nhất Bác vẫn luôn sợ bóng tối. Lúc ngủ luôn phải để sáng đèn hành lang, phải mở TV ở mức 3 để xua đi nỗi cô độc.
Hốc mắt Tiêu Chiến đỏ lên. Anh đột nhiên cảm thấy, hoá ra bản thân không hề tốt bụng. Anh hiện giờ rất muốn trách mẹ Vương, cảm thấy không nên thông cảm cho bà. Tiêu Chiến không đủ rộng rãi để bỏ qua cho những gì đã làm người anh yêu thương tổn. Thế nhưng, trách móc, giận dữ, phẫn nộ bên trong lại không cách nào nói thành lời. Tiêu Chiến há miệng, mấp máy môi vài lần. Cuối cùng lại nỗ lực đè áp xuống. Anh đưa tay sang, khẽ nắm lấy tay mẹ Vương.
“Dì à, những chuyện đó, dù sao cũng đã qua hết rồi. Vương Nhất Bác đã trưởng thành rất tốt. Cậu ấy cũng chưa từng trách cứ cha mẹ mình. Vương Nhất Bác rất lo cho dì. Cậu ấy từng nói với cháu, muốn dì có thể bỏ qua quá khứ, cùng sống với cậu ấy những ngày tháng sau này, là một gia đình mới. Dì, cho nên bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là sức khoẻ của dì. Dì phải cố gắng điều trị, cũng đừng nghĩ nhiều nữa.”
Chu Hạ xoay mặt sang, chăm chú nhìn Tiêu Chiến, một lúc sau mới nói: “Lần đầu tiên gặp cháu ở bệnh viện, dì đã biết cháu không chỉ là một người bạn bình thường của Vương Nhất Bác. Nó rời nhà vào năm cuối Cao Trung. Trước đó, nó chưa từng có bạn bè. Hoặc là có, nhưng cũng chỉ là kiểu bạn bè nói chuyện mấy câu. Gia đình thế này, lại thêm tính cách của nó, chỉ hợp tính, chơi thân một chút nó sẽ không đưa về nhà hay cho cháu gặp dì đâu.”
Chu Hạ thở dài, bàn tay đang được Tiêu Chiến nắm khẽ động đậy, nhưng bà không rút tay về, chỉ nói tiếp: “Nó bảo với dì, nó muốn ở cạnh cháu. Sau này cũng sẽ không lấy vợ. Nó bảo rằng, nó… là người đồng tính...”
Tiêu Chiến quay đầu nhìn qua lớp kính cửa sổ chắn giữa ban công và trong phòng. Vương Nhất Bác vẫn an ổn ngủ trên giường, có lẽ cũng khá lâu rồi, kể từ khi bệnh tâm lý của mẹ Vương trở nặng, cậu mới có giấc ngủ hiếm hoi không chật vật, không phải choàng tỉnh giữa đêm để xem mẹ như thế nào rồi. Tiêu Chiến cảm giác được tim mình ân ẩn nhói đau. Anh mím môi, quay đầu lại, khẽ cúi xuống.
“Chiến Chiến, lúc nó nói như vậy, dì thậm chí còn không tin. Thế nào là một nam nhân yêu một nam nhân khác? Không phải một người đàn ông sẽ gặp gỡ, yêu đương và kết hôn với một người phụ nữ sao? Sao lại còn có trường hợp khác? Vương Nhất Bác ấy mà, nó dành cả một buổi chiều để nói chuyện với dì dưới hoa viên bệnh viện. Nó bảo rằng nó yêu cháu, cũng như dì yêu Vương Quân, cũng như những cặp đôi khác. Dì đã rất tức giận, dì đánh nó, mắng nó, dì nghĩ rằng nó điên rồi. Dì van xin nó, dì nghĩ rằng hay là vì nó giận dì, vì cha mẹ nó đổ vỡ đã khiến nó có ám ảnh với tình yêu nam nữ, nó không tin vào tình yêu nam nữ, cho nên mới chọn yêu một nam nhân khác?”
“Chiến Chiến, Vương Nhất Bác rất kiên nhẫn. Dì chưa từng thấy nó kiên nhẫn và điềm tĩnh đến thế. Dì hiểu ra rồi. Vốn dĩ tình yêu không có lý giải. Vương Quân gây cho dì nhiều vết thương như thế, dì vẫn chỉ muốn cùng với ông ấy. Vương Quân chán ghét dì, coi thường dì, cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến việc dì yêu ông ấy. Nhưng cho dù vậy, dì vẫn chưa thể chấp nhận. Sống cùng cháu mấy tháng nay, mỗi lần nhìn thấy cháu, dì vẫn không ngăn được cơn giận vô cớ cứ âm ỉ trong lòng. Con đường mà hai đứa cương quyết đi cùng nhau là con đường khó khăn đến mức nào, cháu có từng nghĩ đến chưa?”
Tiêu Chiến muốn nói, lại bị mẹ Vương lắc đầu ngăn lại. Anh im lặng nghe tiếp.
“Nghe nói cháu vốn là một phú nhị đại. Nhưng phú nhị đại thì sao? Cũng có gì đảm bảo được tương lai sẽ yên ổn, sẽ tốt đẹp? Làm đàn ông, trưởng thành rồi yêu đương, lấy vợ, sinh con, một nhà vui vẻ không phải mới là chuyện đúng đắn nên làm sao? Những ngày ở bệnh viện, dì nghĩ đi nghĩ lại, nếu như sau này lớn tuổi rồi, một trong hai đứa không may lại ngã bệnh, người nhà không có bên cạnh, hai đứa lấy gì làm đảm bảo để bệnh viện chạy chữa cho? Bệnh viện ấy mà, muốn phẫu thuật bệnh nặng, chỉ có vợ hợp pháp, con ruột, cha mẹ hoặc người cùng huyết thống mới ký giấy đảm bảo được thôi. Đến lúc ấy, đứa này sẽ trơ mắt nhìn đứa kia chịu chết hay sao? Chiến Chiến, vậy nên lúc trước dì từng hỏi con, bao giờ thì con định quay về nhà. Chính là hỏi, con có định quay đầu, có định buông tay Vương Nhất Bác không?”
Tiêu Chiến nhìn mẹ Vương, hốc mắt vẫn đỏ, nhưng ánh mắt bình tĩnh, cũng không còn cúi đầu. Tiêu Chiến chợt nhận ra, Vương Nhất Bác rất giống Chu Hạ. Hoá ra, anh quen biết mẹ Vương gần nửa năm, sống cùng một mái nhà hơn bốn tháng trời, lại chưa từng nhìn kỹ bà. Tiêu Chiến khẽ cười, anh nói:
“Giờ cháu mới nhận ra Vương Nhất Bác rất giống mẹ. Cậu ấy được thừa hưởng những nét đẹp của dì. Dì Hạ, thật ra, cháu cũng từng trốn tránh. Lúc trước, quen biết Vương Nhất Bác, cháu từng nghĩ rằng chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Sau này, mình và cậu ấy sẽ chẳng dính dáng gì đến nhau nữa. Thế nhưng một lần, rồi hai lần, cháu không rõ từ lúc nào, bản thân lại không nỡ buông tay. Không gặp cậu ấy sẽ nhớ. Gặp rồi sẽ cảm thấy chưa đủ. Cứ như vậy mà dây dưa suốt mấy tháng. Vương Nhất Bác có mặc cảm của cậu ấy. Cháu cũng có nỗi khổ của mình.”
“Sau này, Vương Nhất Bác nói rằng, cậu ấy muốn chúng cháu ở bên nhau. Trùng hợp, cháu cũng có ý nghĩ như vậy. Cậu ấy bảo, bản thân sẽ không quay đầu, không nhìn về quá khứ, càng sẽ không bị quá khứ kéo lại.”
Tiêu Chiến biết được tính hướng của mình khá sớm. Vừa vào Sơ Trung, anh đã dần nhận ra, mình nghĩ về dáng vẻ của những bạn nam cùng lớp nhiều hơn là vẻ ngoài xinh xắn của các nữ sinh. Lần mộng tinh(*) đầu tiên, tuy không hình dung rõ về gương mặt của người trong mơ nhưng Tiêu Chiến rõ ràng, người anh nằm mộng là một nam nhân. Cũng từ thời điểm ấy, Tiêu Chiến từng bước khám phá về bản thân mình. Anh không phải không hoảng sợ. Nhưng nỗi sợ của anh không phải là chuyện tính hướng của mình bị người nhà phát hiện ra, mà là sợ tính hướng này sẽ trở thành điểm yếu khiến anh lại vùng vẫy càng bị buộc chặt hơn bởi gia đình mình.
Những năm sống ở nước ngoài, Tiêu Chiến thông qua việc kết giao bạn bè, hẹn hò để bằng cách này hay cách khác khiến cho Tiêu Long và Lâm Uyển Oánh biết được tính hướng của anh. Anh không muốn ở phía bị động. Thế nhưng một lần nữa, Tiêu Long lấy sức khoẻ và sự khổ sở nhớ con của Lâm Uyển Oánh ra để buộc anh về nước làm việc. Ngay sau đó, Lâm Uyển Oánh không một động tác thừa, giả như bà chưa từng biết đến tính hướng của con trai mình, sắp xếp anh xem mắt với Tống tiểu thư.
Tiêu Chiến như rơi tự do xuống một vực thẳm không thấy đáy. Người nhà anh, cha mẹ đã sinh ra anh, lại như có như không chối bỏ tính hướng của con trai mình. Nhìn nụ cười mỉm đúng khí chất quý bà của mẹ khi buộc được anh đến xem mắt, Tiêu Chiến trong một khắc liền hiểu được, đến cùng, anh cũng chỉ là một vật phẩm trang trí cho cuộc đời của mẹ mình, chỉ cần Tiêu Chiến đi đúng con đường mà bọn họ muốn, còn lại, anh có hạnh phúc hay không, là sống hay chỉ là tồn tại, cha mẹ anh đều không quan tâm. Bọn họ không mắng chửi anh, không đánh đập anh, lại triệt để khiến cho anh tuyệt vọng về cái gọi là “gia đình”.
Thời gian đó vừa khéo là khi anh gặp được Vương Nhất Bác. Hỗn độn, điên cuồng, phóng đãng với nhau cả một đêm. Sáng hôm sau, người kia vậy mà lại dùng ánh mắt chân thành nói với anh, tên cậu là Vương Nhất Bác. Mặc kệ anh có thành thật với cậu hay không, mặc kệ giữa bọn họ chỉ là một đêm làm tình cuồng nhiệt, cậu vẫn sẽ tiếc nuối anh, sẽ mỉm cười khi nhìn thấy anh vào lần sau đó. Giữa một rừng hỗn tạp ánh sáng, âm thanh của quán bar, vẫn sẽ bình thản nhìn thẳng vào mắt anh, pha cho anh một ly Minh Bạch. Tiêu Chiến uống say rồi, Vương Nhất Bác sẽ lại đưa anh về nhà, dung túng cho anh làm loạn. Hôm sau lại im lặng nhìn anh rời đi.
Thiếu niên 21 tuổi, chứng kiến sự đổ vỡ, mang trên mình đầy vết thương, lại vẫn giữ được trái tim đơn thuần, chân thành, tin tưởng. Vương Nhất Bác như thể một con cún hoang, dùng lưỡi liếm lành vết thương của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lại nói tiếp, anh nói với mẹ Vương, lại dường như đang nói với chính mình: “Sau này chúng cháu sẽ sống như thế nào? Cháu cũng từng hỏi cậu ấy. Hỏi rằng, em có tưởng tượng được dáng vẻ của chúng ta sau này không? Cậu ấy bảo không. Sau đó từ từ nói với cháu, không phải chỉ là yêu thôi sao, làm gì có nhiều đắn đo như vậy, chúng ta cũng còn chưa già nữa. Có thể rất lâu nữa, cũng có thể cả đời này, mọi người sẽ chẳng chấp nhận cho chúng cháu, tình yêu giữa hai nam nhân, ngoài cách chúng cháu tự bảo vệ ra, sẽ chẳng có luật pháp hay gia đình bảo vệ cho chúng cháu.”
Tiêu Chiến cười nhẹ, xoa xoa vệt nước trên mu bàn tay. Giọt nước mắt của mẹ Vương rơi xuống tay anh từ ban nãy. Bà cũng vội xoay người ra ban công, không nhìn anh thêm nữa. Tiêu Chiến ngồi thẳng người lại, thanh âm càng thêm kiên định:
“Thế nhưng giữa việc lo sợ tương lai không thể cứu được người kia trong lúc hiểm nghèo mà lựa chọn buông tay, lãng phí thời gian để nhớ nhung, buồn khổ… thì cháu chọn nguyện ý ở bên cậu ấy, cùng với Vương Nhất Bác gánh vác. Cháu muốn được nhìn thấy cậu ấy, cũng muốn nghe giọng cậu ấy gọi tên cháu, là Tiêu Chiến, là Chiến ca. Việc tương lai… dì có thể nghĩ cháu bồng bột, hời hợt, nhưng quả thật, cháu không suy nghĩ được xa đến thế.”
Qua thời điểm đẹp nhất của bình minh rồi, hiện giờ trời đã chuyển sáng hẳn. Ánh mặt trời dần ổn định, không còn biến chuyển kỳ ảo nữa, sương mù đêm qua cũng đã tan hết, chỉ còn nỗ lực khẳng định sự tồn tại của mình bằng vài giọt sương đọng trên cành lá. Phía ngoài ban công tràn ngập ánh nắng, mẹ Vương quay người nhìn anh. Bà không nói lời nào, nhưng lại khẽ gật đầu, mỉm cười. Nụ cười này, có lẽ là nụ cười nhẹ nhõm, chân thật nhất của bà trong suốt thời gian qua.
Bên trong căn phòng khách sạn nhỏ, Vương Nhất Bác trở mình, cố dụi nhanh mặt mình vào gối. Cậu không muốn hai người bên ngoài hành lang kia biết mình đã khóc suốt từ nãy đến giờ.
Căn phòng khách sạn 2 sao này… làm gì có cách âm đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất