Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 42: À HÁAA

Trước Sau
Không thể không nói, tuy rằng quá trình có hơi ngoài dự đoán của mọi nhưng chung quy kết quả vẫn khiến người ta thấy hài lòng.

Triều đại lão tựa vào ngực của tình O trong mộng, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng giống như bọt tuyết trong rừng kia, yên lặng suy nghĩ.

Chính là tư thế này, cơ mà có vẻ hơi bị đảo ngược rồi.

Y tốn công tốn sức một chút mới có thể đứng thẳng dậy. Dáng người của bạch nguyệt quang tốt lắm, lúc y tựa vào đó còn có thể cảm nhận được cơ bắp hơi cứng rắn trong đó.

Chẹp chẹp, nếu đổi sang một Omega khác thì làm sao có thể có thân hình đẹp như này được....

Suy nghĩ của Triều đại lão càng ngày càng bay xa, nhưng y cũng nhanh chóng hiểu rõ được chính mình, dù sao Alpha đều là loại sinh vật thích nhìn mặt.

Y cùng lắm chỉ phạm phải sai lầm mà tất cả Alpha trên thế giới này mắc phải mà thôi.

Vương Đại Vi đứng một bên đã sớm choáng váng ngây người, nhanh chóng chạy đến, cầm khăn tay chà lau giúp lão đại.

"Vô cùng xin lỗi, tiên sinh, quần áo của ngài đã ướt mất...."

Cứu mạng —— thế mà lại khiến lão đại bị xấu mặt trước mắt tình O trong mộng như vậy, gã sẽ không bị bắn bỏ chứ?

Không, áo bông nhỏ tri kỷ không muốn bị tách thành bông sợi đâu.

Vương Đại Vi rất lo lắng, càng ân cần lau chùi giúp Triều Thu hơn, trong lòng suy nghĩ muốn làm y thấy hài lòng để tranh thủ lại cho bản thân một chút cơ hội.

Gã thậm chí còn không chú ý đến ánh mắt của bạch nguyệt quang bên cạnh.

Ánh mắt kia đang tập trung trên người gã.

Nhưng mà vết bẩn được tạo ra do ly Champagne này lại quá rắn chắc, một bộ âu phục này của Triều Thu là hàng cao cấp do Triều tam thiếu đặc biệt chuẩn bị cho y, vô cùng dễ hỏng, càng lau càng chẳng ra làm sao. Chà lau được một hồi, Vương Đại Vi chán nản đến mức muốn khóc, gã cúi đầu xuống, vóc dáng 1m9 lúc này trở nên nhỏ bé tủi thân, trông giống một con chó to xác vô cùng đáng thương.

"Không thì để tôi bồi thường cho ngài bộ khác nhé?"

Triều Thu nhìn về phía gã, nhưng vẫn rộng lưỡng không gây khó xử: "Không cần."

Y hiểu được đây là lòng tốt, hơn nữa, cũng không thể coi là chuyện xấu....

Đàn em thủ tịch càng áy náy, kiên trì nói: "Tại sao lại không cần! Bây giờ ngài đi theo tôi để đổi bộ khác, bây giờ tôi sẽ bảo đàn —— không, bây giờ tôi sẽ tự chạy đi mua bộ mới!"

—— Nguy hiểm ghê.

Thiếu chút nữa là nói ra hai chữ đàn em.

Triều đại lão cũng không trách móc nặng nề hay quá đáng gì đối với cấp dưới, rất có phong phạm của người đứng trên: "Không sao."

Vương Đại Vi muốn khóc hu hu, không ngừng túm chặt lấy góc áo của y.

Mẹ nó chứ —— đây là tình nghĩa cảm động trời xanh gì vậy!

Đại lão của bọn họ thật là một người lãnh đạo tốt! Lão đại tốt như vậy, sao gã có thể không quý trọng đây hả?

Không —— bộ đồ này, gã nhất định phải bồi thường!

Áo bông nhỏ tri kỷ kiên trì chẳng khác nào vỏ sò cạy mãi không ra: "Cần!"

"Thật sự không cần."

"Nhất định cần!"

Giản Nhiêu đứng một bên trơ mắt nhìn bọn đẩy qua đẩy lại giống như đang phát tiền lì xì: "........."

Hắn nhìn Triều Thu trước mặt mình.

Một Omega nhỏ bé mềm mại yếu đuối, lúc này đang bị ướt nửa người, tóc tai cũng trở nên ẩm ướt dán sát lên mặt, càng khiến cả người y trở nên gầy yếu nhỏ bé hơn.

Lại liếc mắt sang nhìn Alpha đang mặc đồ nhân viên phục vụ này.

...........

Nhìn cái thân hình này xem, vừa cao vừa to, lấy một chọi ba.



Chưa kể đến việc đối phương dường như đã có kế hoạch từ trước, từ sự việc đối diện kia thì đã bắt đầu dốc lòng chuyên tâm gây rắc rối cho Triều Thu, tiếp đó lại hạ thuốc y ở trong đấu trường thi đấu, nếu hắn không cản lại thì chỉ sợ đối phương đã sớm lộng hành.

Bây giờ còn muốn dựa theo việc thay quần áo này để đưa người đi....

Mưu mô xấu xa như vậy cũng chỉ có Omega nhỏ bé không hiểu sự đời như Triều Thu mới rơi vào bẫy mà thôi.

Hai người này vẫn còn đang vì chuyện quần áo mà đẩy đến đẩy đi, các đàn em đứng cách đó không xa cũng nhìn thấy, tất cả đều xúm lại với suy nghĩ có thể hãm hại đồng nghiệp công khai như thế thì ngu gì mà không hãm hại luôn, mồm năm miệng mười khuyên nhủ: "Đúng thế, vị tiên sinh này cứ để cho cậu ta bồi thường ngài đi!"

"Cậu ta rất có tiền đấy, không thiếu chút tiền này đâu!"

"Ngài không thể mặc quần áo như vậy tham gia yến hội được!"

Giản Nhiêu hơi kinh hãi trong lòng, ánh mắt không khỏi đảo qua nhìn đám người này.

Coi như hắn khinh địch. Vốn tưởng cùng lắm chỉ có bốn năm người, không ngờ tới là vẫn còn có nhiều đồng lõa như vậy!

Mặt hắn càng trở nên thâm trầm hơn. Chỉ có Triều đại lão hoàn toàn chưa nhận ra, nhìn một đám đàn em đang khuyên nhủ mình, bộ dáng ngấm ngầm chọc phá hãm hại Vương Đại Vi để moi chút tiền từ gã, y cảm thấy dở khóc dở cười.

Triều Thu y từ khi nào lại lưu lạc đến mức so đo từng tí một với đàn em chỉ vì bộ quần áo?

"Lấy bộ dự phòng đi," cuối cùng y vẫn rộng rãi buông tha, dù sao y cũng không thể mặc bộ quần áo ướt đẫm này cả tối được —— Triều đại lão tự nhận mình là A chất lượng tốt hỏa lực tràn đầy, nhưng cũng không phải cái máy sấy đâu, "Hay là...."

Y còn chưa nói hết một câu, đột nhiên nghe thấy bạch nguyệt quang đứng bên cạnh thản nhiên thốt ra hai chữ: "Tôi có."

Vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cho mọi người choáng váng đến mức long trời lở đất.

Cái gì?

Triều Thu hơi bối rối, tuyệt đối không thể ngờ đến ngoài việc được đụng chạm cơ thể ban nãy, thế mà còn có hiệu quả như vậy nữa: "Này... A Nhiêu, em có sao? Em đồng ý cho tôi mượn?"

"Có thể." Bạch nguyệt quang lời ít ý nhiều, hắn không thể đứng yên nhìn y bị đám người này lừa bịp, đơn thuần đến trình độ như này, chỉ sợ đến khi bị người ta nuốt chửng cũng không biết, "Đi theo tôi."

Ngón tay của hắn trượt xuống từ khuỷu tay Triều Thu, cuối cùng nắm lấy cổ tay đối phương, không cho người ta cơ hội từ chối.

Cảm giác hơi lạnh. Đầu ngón tay đối phương lướt qua vị trí mạch máu trên cổ tay, thậm chí Triều Thu còn có thể cảm nhận được móng tay đã được cắt tỉa gọn gàng khi đầu ngón tay người kia lướt qua da mình. Vừa chạm liền tách ra, thật giống như chuồn chuồn bay vụt qua lá sen.

Không biết vì sao, điều này lại khiến cho y cảm thấy run rẩy. Dường như hơi thở của đối phương trở nên dày đặc hơn trong nháy mắt, chúng nó tưởng chừng đã sống dậy, men theo khe hở nho nhỏ vừa đụng chạm vào để cuồn cuộn không ngừng xâm chiếm vào trong mạch máu của y.

Đây là một sự kích thích trước nay chưa từng có, khiến cho Triều Thu cảm thấy run rẩy. Chỉ mới lơ đãng đụng chạm với Omega một cái thôi mà các lỗ chân lông trên người y đều giãn nở hết ra, y phải ngậm chặt miệng lại thì mới có thể ngăn chặn tiếng rên suýt chút lọt ra khỏi cổ họng.

—— Có lẽ nào.

Y trợn tròn hai mắt lên.

Tiếp xúc với Omega mình yêu thích sẽ khiến cho thân thể y sinh ra phản ứng lớn như vậy sao?

A! Chẳng lẽ đây chính là kỳ dịch cảm đích thực???

*

Bị kéo đi suốt cả một đường, Triều Thu còn đang tích cực tiến hành kiến thiết lại tâm lý của mình.

AO thụ thụ bất thân....

Alpha không thể khống chế được nửa thân dưới của mình thì đều là súc vật....

Kỳ dịch cảm thì sao? Đến kỳ dịch cảm cũng không thể tùy tiện mạo phạm Omega!

Huống chi, hãy nhìn Omega này xem ——

Triều đại lão liếc mắt nhìn hắn một cái, trái tim mềm nhũn hẳn xuống.

.... Hầy.

Sao em ấy có thể thơm tho mềm mại như vậy.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, công nhận nửa chữ cũng không nói sai, giống như y hai tay dính đầy máu như vậy rồi, vốn tưởng cả đời này y không xứng có tham vọng đối với tình yêu, vậy mà lại có thể bày tỏ hết sự dịu dàng của mình trước mặt một người.

Cái gọi là tình cảm dịu dàng của con người sắt đó, cũng chỉ đến như vậy?



Quần áo đã dặn trợ lý mang đến phòng nghỉ, bạch nguyệt quang mở túi giấy ra, lấy áo sơ mi và quần tay đưa cho y.

"Nếu không ngại thì cứ mặc cái này trước," hắn khách khí nói, "Là đồ mới."

Thực sự thì Triều Thu không cần đồ phải mới tinh hết. Nhưng y vẫn giữ nguyên phong độ thân sĩ, cũng không muốn mạo phạm người này, bởi vậy đã ôn nhu nói: "Được."

Đôi mắt của y vừa mềm mại vừa nhu tình, tưởng như hai viên đá hổ phách trong veo đẫm mình trong suối nước, nhìn đến mức Giản Nhiêu không biết tại sao lại sinh ra cảm giác không được tự nhiên, "Cảm ơn."

"Không cần."

Âm thanh khóa cửa lách cách vang lên

"Chỉ có một phòng nghỉ dành cho Omega," giọng nói của bạch nguyệt quang truyền đến, "Cứ thay tại đây đi."

Triều Thu sửng sốt, cảm thấy chỗ này hình như không được ổn thỏa cho lắm.

Nhưng suy nghĩ lại, tuy rằng không thể mạo phạm nhưng tính chiếm hữu của Alpha vẫn còn đó.

Mặc dù y sẽ không chiếm hời của Omega, nhưng cũng không có nghĩa là y không thể bày ra ưu thế của mình đúng không?

Hơn nữa, thân phận hiện ra giờ của y cũng là O. Phải biết rằng Omega còn thường xuyên lập nhóm để đi vệ sinh cùng nhau!

Thay quần áo trước mặt nhau thì tính là gì chứ? Nếu y cố chấp yêu cầu đối phương tránh đi, chỉ sợ còn khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ ấy chứ nhỉ?

Phòng nghỉ ngơi chỉ rộng có như vậy, trong đây cũng không có thứ gì để ngăn che. Triều Thu dứt khoát đặt tay lên trên cúc áo âu phục, lễ phép hỏi: "Không ngại chứ?"

"..........."

Giản Nhiêu không nói gì nhưng trong lòng cũng sinh ra một chút hối hận.

Vừa nãy hắn không nên đi theo vào mới đúng.

Bây giờ người đã đứng trong phòng, tự dưng lại đi ra thì lại lộ ra vẻ cố tình tránh né.

Chắc là Omega hay thay quần áo chung với nhau nhỉ?

"........ Không."

Hắn hơi suy tính chút, dứt khoát ngồi xuống sô pha rồi cầm một cuốn tạp chí lên để lật xem, không hề liếc mắt nhìn về phía Omega bên kia.

"Cậu cứ thay đi."

Trong không gian vang lên âm thanh sột soạt cọ xát của quần áo, ngay sau đó chiếc áo khoác ngoài ướt sũng được vứt lên trên lưng ghế dựa. Triều Thu chỉ mặc một chiếc sơ mi, cà vạt đeo trên cổ được nới lỏng, y nhìn về phía bộ quần áo đang được đặt ở chỗ Giản Nhiêu, có chút khó xử.

"A Nhiêu, có thể đưa nó cho tôi được không?"

Giản Nhiêu đưa quần áo trong đó cho y, ánh mắt không tự giác được mà nhìn thoáng qua rồi lại nhanh chóng quay mặt đi giống như bị diêm quẹt.

"Mặc," giọng nói của hắn lạnh lùng, "Cẩn thận cảm lạnh."

Vòng eo của Omega nhỏ bé đến mức tưởng chừng như có thể bẻ gãy, khi cúi xuống, đường cong cơ thể y lại càng trở nên rõ ràng hơn: "Ừm."

Y trắng đến mức ngạc nhiên, không phải kiểu trắng bệch không có chút màu máu, mà là trơn bóng rạng rỡ.

Giống như một khối ngọc bích hoa đào thuần chất, còn phiêm phiếm chút sắc hồng.

Giống như cành hoa dịu dàng nở bên bờ sông.

"Còn cà vạt ——"

Âm thanh lật tạp chí dừng lại, bạch nguyệt quang nghiêng người sang đưa cà vạt cho y.

Trên nền màu trắng như vậy, sắc đỏ nổi lên trên cổ tay đối phương cũng trở nên vô cùng dễ thấy, đó là dấu vết lưu lại khi hắn lôi kéo đối phương vừa nãy. Chỉ với sức lực không lớn như vậy mà cũng có thể để lại dấu vết trên người đối phương, đủ để chứng minh rằng cơ thể của Omega này mẫn cảm bao nhiêu.

Triều đại lão thì đang suy nghĩ xem nên phô bày cơ bắp của mình như thế nào cho hợp lý, quay người chếch sang chút để các đường cong cơ thể của mình trông càng mượt mà đẹp đẽ hơn. Nhưng dây thần kinh vận động chưa được hồi phục hết đã hạn chế khả năng phát huy của y, khiến y không những không thể phô bày cơ bắp, thậm chí còn vì đứng không vững mà suýt chút lảo đảo ngã xuống.

Bạch nguyệt quang vô thức vươn tay ra đỡ y, vừa mới đỡ được, bàn tay của hắn đã dán sát vào eo của y mà không hề có chút cản trở nào.

Cơ thể Triều đại lão run lên, cuối cùng y vẫn không kiềm chế được mà phát ra âm thanh ban nãy đã cố tình đè nén xuống: "Ưm...."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau