Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 94: Khuê Phòng Nến Đỏ, Lòng Lạnh Đắng
Hai người trầm mặc rất lâu, Thanh Hồn mới lấy trong áo ra một mảnh ngọc mảng tím, êm dịu bồng bềnh như mây phân tán. Hoa đỗ nhược nở khắp triền núi, y nhìn đồng tâm kết màu tím lắc lư trước mặt tựa như dốc ngược thời gian vào thời khắc nào đó. Hương hoa tràn lan âm thầm thấm đượm nhân tâm, biết bao mùa hoa nở rồi tàn, hương thơm vẫn khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Ký ức lấp lửng hòa thành một, trong mắt y cơ hồ có chút ác ý: "Có thể dùng thứ này đổi lấy ngọc bội trên người người không?"
Không thể, Lục Khuynh Tâm đáp trong lòng, lại không mở miệng nói y biết.
"Ta đùa thôi... cho người đó." Thanh Hồn rất uể oải tựa như không nguyện ý: "Là bảo bối của ta đó, người giữ cho cẩn thận."
Mắt Thanh Hồn trầm xuống, mặt trắng bệch, máu tươi cứ ứa ra. Đồ đã trao rồi, sau này y có tan thành bùn đất, thành tro, thành bụi cũng không hối hận. Nếu một ngày người không muốn giữ thì hãy đặt trên bia mộ của ta, đừng ném nó vào một góc quạnh quẽ là được...
Lục Khuynh Tâm hoảng hốt đứng dậy muốn tìm Chu Nhuận Thành, lúc này có người vén màn sắc mặt hơi tái, dìu Chu Nhuận Thành mê man vào trong: "Ta tìm thấy Chu công tử đã thế này... còn định... " Vũ Đình An nhìn y nhiễm một mảng máu tươi ở ngực, thở dài.
Mặt trời đã lên cao mới tìm được một y quán ở trong thành, y nữ trong quá mắt hạnh eo thon, tóc dài như mây. Liếc thấy họ liền hơi căng thẳng, Lục Khuynh Tâm gấp gáp đặt người xuống thở hắt: "Ở trọ ở trọ."
Y nữ liếc nhìn người trên giường, hơi cau mày đặt ấm tử sa xuống bắt mạch rất lâu.
Hắn đợi hồi lâu sốt ruột: "Sao rồi?"
"Yếu quá bên trong người gần như hư hỏng hết rồi, mạch tượng không rõ ràng, mỏng như lá hẹ." Cô ta chần chừ: "Còn trúng độc... ta phải dùng châm mới tiếp được."
Hắn ngây dại, độc trong người y càng lúc càng nặng... hư hỏng hết sao?
Chân mày Thanh Hồn nhíu chặt, mơ thấy ác mộng, thống khổ, dữ tợn, bi ai, mi mắt y ươn ướt thốt ra gì đó hắn không nghe rõ. Vừa tiến lên muốn nghe kỹ y nữ đã mang kim châm ra, kéo màn: "Ra ngoài đợi đi."
Vũ Đình Anh ngồi ở bên ngoài ghế gỗ ho khụ khụ, thấy hắn ra liền che khăn hỏi: "Sao rồi?"
"Chưa biết nữa..." Nhuận Thành điều khí một lát là ổn, còn Thanh Hồn thì cứ liên tiếp tổn hại, người khỏe mạnh trúng độc còn không chịu nổi nói chi y sức khỏe rất yếu.
Trên bàn có ấm trà dùng cho khách, hắn rót một chén uống. Chợt nhớ đến Thanh Hồn từng nói, người Khấu Hòa tìm bệnh tình tương tự Hoành Lân, hơi ngước mắt hỏi: "Vũ công tử có biết cầm sư Khấu Hòa không?"
Chén trà trong tay Vũ Đình An sánh ra đầy bàn, hoảng hốt, thất thố, mặt Vũ Đình An đỏ lên ho liên miên, xua tay: "Không biết."
Nói dối...
Lục Khuynh Tâm không muốn triệt để xen vào. Sau việc Hoành Lân tự sát hắn đối với Khấu Hòa đã có thành kiến không muốn nhắc tới nữa. Chỉ khó hiểu thành trì không lớn không nhỏ, từ Quỳ Phủ sang thành này cũng không xa, tìm một người khó như vậy sao? Mà Vũ Đình An cũng không bệnh nặng nghiêm trọng chỉ là luôn ho, sắc mặt kém mà thôi.
Vũ Đình An rót chén trà khác lấy lại bình tĩnh: "Sau khi Bình Nhi làm lễ ta cũng trở về, mấy ngày qua vì biểu muội mà tạo rắc rối cho mọi người, thành thật xin lỗi..."
"Không sao cả, Nam... Lệnh thiếu phu nhân không sao là tốt rồi." Hắn không biết nói sao nữa, là mong muốn cô ta hủy bỏ hôn sự này hay là cứ để cô ta làm trọn hiếu đạo đây... còn về phía Tang Kiều, đây chỉ là phỏng đoán của hắn, chưa chắc là cô ta, nếu không Nam Bình sao lại bỏ qua cho vô ta dễ dàng được.
Còn việc máu tươi thấm đẫm chăn đệm kia, là bằng cách nào mà có? Có nhiều khúc mắc vướng bận nhưng hắn không thể phân tâm được, phải chữa độc cho Thanh Hồn trước.
Vũ Đình An quay về nhà Lệnh Chương trước, chừng một lúc y nữ cũng bước ra, ấn đường nhíu chặt: "Ta tài sơ học mọn không giúp được."
Lòng hắn thất kinh: "Nghiêm trọng vậy sao?"
Nàng mím môi: "Có thể là có thuốc giải, chẳng qua ta không biết giải mà thôi. Trước tiên kê một đơn thuốc uống giảm đau đớn, an thần, cầm cự được lúc nào hay lúc ấy."
Hắn trầm mặc, lòng nặng nề nhớ đến một người đã bỏ hắn mà đi, không thể để thêm một người hắn yêu quý rời xa hắn được...
**
Ngày mười lăm trời rất chiều lòng người, trong xanh, dự là chẳng có cơn mưa nào ập đến.
Trong tộc thành hôn xưa nay đều đã thành lệ, việc này đều do các người có địa vị trong nhà chủ trì. Nam Bình rất lười hỏi đến ở yên trong phòng theo quy tắc đã định. Mà nàng cũng không có hứng thú ra ngoài, dường như chỉ là một con rối gỗ, lòng nàng buốt giá chẳng ai hỏi tới. Chỉ chờ mọi thứ được bày biện mang đến ướm lên người.
Trong tiếng pháo tưng bừng ngoài kia nàng thấy lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều, không còn buồn khổ như mấy ngày trước, thản nhiên như mây gió thoảng bay, trở về con người lạnh lùng trước kia.
Nàng là Nam Bình, không phải Trần Nghiên Nghiên tự do tự tại...
Vốn dĩ không giống nhau....
Chuyện nàng day dứt trong lòng đã cắt đứt rồi, không còn gì để nàng lưu luyến nữa.
Nàng khoác lên người y phục đoan chính, tầng tầng lớp đỏ tươi như thược dược nở rộ. Đây mới chính là loài hoa nàng yêu, bách hợp trắng ngần đó chỉ là một giấc mơ dưới đáy nước mà thôi. Chính nàng cũng không biết đó thật sự tồn tại, hay chỉ là ảo cảnh qua làn nước lạnh buốt khiến nàng nhìn nhầm nữa.
Thôi bỏ đi, nơi thảo nguyên đầy hoa thơm cỏ lạ, nàng sẽ nhanh quên đi màu sắc của cánh hoa mỏng manh đó thôi.
Ngoài kia vô số ánh nắng chói chang rực rỡ, hoa tươi phượng múa trên hỷ phục sắp bay lên trời cao, riêng nàng khóa chặt trong lồng son.
Sân rất rộng, dưới sân khắc hình kỳ lân có cánh bay giữa mây trời hừng hực khí thế, hai bên đã xếp đầy ghế họ đều chăm chăm nhìn lên mấy hàng ghế trên. Ghế trên thường để tiếp đón các lão tộc nhân địa vị tối cao, tiếp đó mới tới khách quý. Không hiểu mấy người lạ mặt kia là ai, có vẻ như người Trung Nguyên đến. Thanh Hồn rất nhiệt tình với đĩa đậu phộng rang, vu vơ nói: "Không biết đi đứng kiểu gì đầu va phải đá mất trí rồi."
Lục Khuynh Tâm liếc y: "Ngươi thôi đi, ai biết là trúng tà khí gì?"
"Người không biết thì làm sao ta biết được? Chuyện này cũng rất thú vị..."
Hắn hơi dựng tóc gáy, mỗi khi Thanh Hồn thấy thú vị với chuyện gì đó thì tai họa đầy đầu ập tới.
Sau khoảng nửa nén hương phía xa đã sáng bừng, tân nương tân lang bước từ những bậc thang đến. Tân nương không đội khăn thần sắc diễm lệ, tinh xảo, rất ra dáng chủ mẫu không làm người khác thất vọng. Xung quanh ồn ào người cong cong mắt cười cười, người thì tủm tỉm thì thầm to nhỏ. Lục Khuynh Tâm hơi sầu não, trong lúc phân tâm chợt nghe tiếng xì xầm.
'Nghe nói phò mã cũng gửi quà đến.'
Có người cười lộ liễu: 'Thật ư? Chắc không phải bí dược phòng the đâu nhỉ?'
Hắn nghiêng người sang hỏi: "Vị huynh đài này, phò mã có đến không?"
"Phò mã trăm công ngàn việc sao mà đến cơ chứ? Gửi quà đến đã là nể mặt lắm rồi."
"À."Hắn hơi thất vọng.
Mà ngày đó, Lục Khuynh Tâm gặp Nam Bình cưỡi ngựa xông tới, mới mấy ngày đường trường đã trở thành một thiếu phu nhân xinh đẹp. Vùng đất thảo nguyên lộng gió đã làm cho nàng thêm kiều diễm, kiên nghị, từng bước đều mang hàn băng rắc khắp nơi lạnh thấu xương. Trong tiếng chúc mừng vang dội, nàng bình tâm tĩnh khí tiếp bước trên đoạn nhân duyên này. Bảo vệ tiếng tăm của gia đình không phụ lòng phụ mẫu chốn quê nhà, có lẽ nàng cũng sẽ có ngày vui vẻ, rồi nàng cũng hạnh phúc.
Người ở lại có biết bao nhiêu đau lòng, hắn nghiêng đầu nhìn sang Nhuận Thành. Đệ ấy thản nhiên uống trà tò mò nhìn đôi tân nhân bước lên khán đài, chẳng biết đó là ai!
Lệnh Chương đỡ nàng lên bục cao, trong tiếng hô vang mừng rỡ, nàng ngẩng đầu đón ánh nắng mai rợp trời rơi trên gương mặt mềm mại, chân thật biết bao. Ánh mắt nàng không rơi trên mặt hắn, nhưng nàng hiểu hắn sẽ không thấy đau lòng, nàng xoa bông tai rũ bên mặt thì thầm với chính mình... sẽ không đau lòng đâu... sẽ không... giống như nàng, nàng cũng không đau lòng nữa.
Nén hương tế trời khiến mắt nàng cay sè, chén rượu uống cùng phu quân khiến cổ họng nàng khô khốc nóng rát. Bàn tay Lệnh Chương nắm tay nàng trầm ổn, những nốt chai do cưỡi ngựa bắn cung để lại thô ráp nhưng cũng ấm áp. Rồi nàng sẽ quên nhanh thôi, cả đời đã định trong một khắc thoáng qua này, túi thơm hồng yên chi dâng lên, bên trong đặt tóc của hai người, đồng tâm tương kết... chính là như vậy!
Thanh Hồn nhìn đôi tân nhân thực hiện lễ tế, chợt cười: "Ai nói người hữu tình sẽ thành quyến thuộc, đúng là lừa dối."
Lục Khuynh Tâm biết Thanh Hồn chạnh lòng, đột nhiên xót xa: "Ta không nghĩ thế, chẳng qua do họ không đủ sức bước qua mà thôi. Thế gian này muôn vàn thử thách trở ngại, nhưng ta tin có lòng thì chuyện gì cũng đủ sức bước qua thôi. Ngũ đệ là một người tự ti về gia thế, ta hiểu mà..."
"Thế sao?" Thanh Hồn ảm đạm: "Có lẽ ta cũng là một người không đủ sức bước qua."
Hắn nhìn y châm chọc: "Ngươi thì có chuyện gì không dám làm chứ..."
Thanh Hồn như không nghe thấy lời châm chọc của hắn, vô thức nói: "Ta thích một người mà không dám nói."
Mặt hắn thoáng chốc đã biến sắc, tự dưng cười nhạo chính mình, hóa ra hắn cũng thế, không đủ sức bước qua trở ngại này. Có người trong lòng mà không dám nói, trong khoảnh khắc dường như có hai người họ trên thế gian này. Hắn nghiêng người kề sát vào y, tựa đầu trên vai: "Có gì không thể nói chứ, ta có lòng với ngươi mà."
Đệ ấy chẳng hiểu lòng ta, chỉ mong ngươi không như vậy...
Chu Nhuận Thành đỡ đầu hỏi: " Hai người đang thì thầm cái gì?"
Y đáp: "Đang thì thầm về bệnh tình của công tử."
Chu Nhuận Thành ngơ ngác: "Ta thì có bệnh gì chứ?"
Y gật đầu: "Ta cũng nghĩ như thế."
***
Trong phòng tân hôn nàng mơ màng ở bên giường, Lệnh Chương ngà ngà say miệng vẫn mỉm cười. Vừa bước vào nhìn ngọn nến long phụng đã tắt, trong phòng ảm đạm không có sinh khí, thầm toát mồ hôi. Đêm khuya lạnh lẽo, hơi rượu trong người không xua được ý lạnh. Nến đỏ rơi như huyết lệ thấm đẫm giá nến cảm thấy đó là điềm chẳng lành, vội thắp lại ngọn nến...
Trên bàn còn có lọn tóc tách rời nằm trơ trọi, hắn hơi thổn thức thương cảm không nói nên lời.
Lệnh Chương đi lại cạnh giường muốn lay nàng dậy, nhưng nàng đã choàng tỉnh chủy thủ dưới tay áo lấp lánh hàn quang đâm tới.
Lệnh Chương lùi mấy bước, ngơ ngác.
"Ta không muốn làm chàng bị thương... chắc chàng cũng rõ ta không hề đồng ý hôn sự này?"
Lệnh Chương ngậm chữ trong miệng, không nói.
"Trong lòng ta đã có người khác, hôn sự này xuất phát từ lợi ích của hai bên, không hề có tình cảm, giống như việc không có ta chàng vẫn phải cưới Tiểu Uyển." Lời nàng nói rành rọt: "Với chàng nương tử là người nào không quan trọng, nhưng ta không như vậy, nếu không phải người ta yêu thì không là ai cả."
Lệnh Chương vẫn không lên tiếng, nhìn chằm chằm nàng mắt hiện hàn quang như không cam tâm, cũng giống như đã biết rõ, thấu suốt, lạnh lùng muốn nghe tiếp.
"Ta có thể hỗ trợ chàng, chia sẻ gánh nặng của chàng, giúp chàng ứng xử với người ngoài, tất cả vì lợi ích chung của chúng ta. Chàng muốn có bao nhiêu thê thiếp ta cũng không quan tâm, chỉ mong chàng tôn trọng ta không bắt ta phải làm nghĩa vụ này..."
Sắc mặt Lệnh Chương trắng bệch, ngắc ngứ: "Người đó là ai vậy.."
"Chàng không cần biết..." Nàng chậm rãi mà đau đớn: "Cả đời Nam Bình ta e là chỉ cúi đầu lần này thôi."
"Vậy sao..." Lệnh Chương cười cười: "Nếu đã vậy nàng đi nghỉ đi. Ta ngủ bên ghế dài sau bức bình phong cũng được, nàng cần gì cứ nói ta..."
Nam Bình yên tâm vuốt ve túi thơm bên eo, hôm đó nàng đã cắt một lọn tóc của Chu Nhuận Thành. Có lẽ đời này thứ nàng giữ được chỉ là giấc mộng nơi đáy nước thôi, dù không chân thật, dù chỉ là hư ảo của mình nàng, nàng cũng chấp nhận.
***
Chu Nhuận Thành ở trong phòng yên tĩnh, trên bàn la liệt các vị thuốc, hắn cứ cầm kim bạc gãy nhẹ chia ra từng gói nhỏ. Làm rất lâu bên nến cả mắt cũng đau nhức, cả người thấy bức bối khô hanh, liền lấy trong người ra khăn tay lau.
Khăn thêu vụn về lại chứa đựng đầy tâm ý, đầu ngón tay lướt nhẹ qua bất giác run rẩy. Nhìn đến đôi mắt sắp nhỏ máu đến nơi, ánh trăng lặng toát bị ngăn bên cửa sổ. Chiếc khăn này đã nắm giữ vô số lần chưa từng cảm thấy nặng nề như vậy, thương tâm chất chứ càng giữ càng đau lòng, vừa muốn vứt bỏ vừa không đành lòng.
Tang thương siết chặt một đời cô độc, nàng muốn ta quên, nhưng ta không làm được.
Chỉ đành giả vờ để nàng nhẹ nhõm...
Vị thuốc đắng còn lưu trong miệng hắn, nếu phải quên đi kí ức ngọt ngào của chúng ta thì ta còn lại gì chứ, nụ cười trên môi hắn nguội lạnh. Cơn đau bỏng rát khiến hắn không chịu được mở tung cửa sổ đắm mình vào cơn gió đang vẫy vùng ngoài kia. Sự ngụy trang của nàng sao ta không hiểu, đêm đó có thể ta không rõ nàng muốn gì, chỉ biết nàng gượng gạo đấu tranh. Ta chỉ có thể đau lòng, khi nàng trở về, ta nhìn thoáng qua đã biết đó là nàng, cũng biết trong lòng có sự chọn lựa...
Chu Nhuận Thành nhìn từng hoa văn nơi cửa sổ, từng đường nét đều nhắc nhở hắn đang ở nơi chốn nào. Bàn tay hắn cứng đờ ngưng đọng cảm giác ấm áp ôm người nào đó trong lòng, hóa ra tình vừa nở đã tàn là như thế!
Lời thề hẹn ngày xưa như nước lạnh dội xuống đỉnh đầu, bi thương thấm đậm không sao rửa sạch. Trái tim dù buốt giá cũng phải tỏ ra vô tình chẳng nhớ chẳng nhung. Biển hóa nương dâu có đau như thế không, bạc tình bạc nghĩa có đau như thế không? Đoạn ân tình này liệu có biến thành một mảng đau thương chóng đến dễ phai? Nó biến thành máu thịt để ta ngày đêm ghi nhớ về nàng, nhưng chỉ ta thôi, nàng hãy mau quên đi... ngày nào đó nàng sẽ hạnh phúc.
Ký ức lấp lửng hòa thành một, trong mắt y cơ hồ có chút ác ý: "Có thể dùng thứ này đổi lấy ngọc bội trên người người không?"
Không thể, Lục Khuynh Tâm đáp trong lòng, lại không mở miệng nói y biết.
"Ta đùa thôi... cho người đó." Thanh Hồn rất uể oải tựa như không nguyện ý: "Là bảo bối của ta đó, người giữ cho cẩn thận."
Mắt Thanh Hồn trầm xuống, mặt trắng bệch, máu tươi cứ ứa ra. Đồ đã trao rồi, sau này y có tan thành bùn đất, thành tro, thành bụi cũng không hối hận. Nếu một ngày người không muốn giữ thì hãy đặt trên bia mộ của ta, đừng ném nó vào một góc quạnh quẽ là được...
Lục Khuynh Tâm hoảng hốt đứng dậy muốn tìm Chu Nhuận Thành, lúc này có người vén màn sắc mặt hơi tái, dìu Chu Nhuận Thành mê man vào trong: "Ta tìm thấy Chu công tử đã thế này... còn định... " Vũ Đình An nhìn y nhiễm một mảng máu tươi ở ngực, thở dài.
Mặt trời đã lên cao mới tìm được một y quán ở trong thành, y nữ trong quá mắt hạnh eo thon, tóc dài như mây. Liếc thấy họ liền hơi căng thẳng, Lục Khuynh Tâm gấp gáp đặt người xuống thở hắt: "Ở trọ ở trọ."
Y nữ liếc nhìn người trên giường, hơi cau mày đặt ấm tử sa xuống bắt mạch rất lâu.
Hắn đợi hồi lâu sốt ruột: "Sao rồi?"
"Yếu quá bên trong người gần như hư hỏng hết rồi, mạch tượng không rõ ràng, mỏng như lá hẹ." Cô ta chần chừ: "Còn trúng độc... ta phải dùng châm mới tiếp được."
Hắn ngây dại, độc trong người y càng lúc càng nặng... hư hỏng hết sao?
Chân mày Thanh Hồn nhíu chặt, mơ thấy ác mộng, thống khổ, dữ tợn, bi ai, mi mắt y ươn ướt thốt ra gì đó hắn không nghe rõ. Vừa tiến lên muốn nghe kỹ y nữ đã mang kim châm ra, kéo màn: "Ra ngoài đợi đi."
Vũ Đình Anh ngồi ở bên ngoài ghế gỗ ho khụ khụ, thấy hắn ra liền che khăn hỏi: "Sao rồi?"
"Chưa biết nữa..." Nhuận Thành điều khí một lát là ổn, còn Thanh Hồn thì cứ liên tiếp tổn hại, người khỏe mạnh trúng độc còn không chịu nổi nói chi y sức khỏe rất yếu.
Trên bàn có ấm trà dùng cho khách, hắn rót một chén uống. Chợt nhớ đến Thanh Hồn từng nói, người Khấu Hòa tìm bệnh tình tương tự Hoành Lân, hơi ngước mắt hỏi: "Vũ công tử có biết cầm sư Khấu Hòa không?"
Chén trà trong tay Vũ Đình An sánh ra đầy bàn, hoảng hốt, thất thố, mặt Vũ Đình An đỏ lên ho liên miên, xua tay: "Không biết."
Nói dối...
Lục Khuynh Tâm không muốn triệt để xen vào. Sau việc Hoành Lân tự sát hắn đối với Khấu Hòa đã có thành kiến không muốn nhắc tới nữa. Chỉ khó hiểu thành trì không lớn không nhỏ, từ Quỳ Phủ sang thành này cũng không xa, tìm một người khó như vậy sao? Mà Vũ Đình An cũng không bệnh nặng nghiêm trọng chỉ là luôn ho, sắc mặt kém mà thôi.
Vũ Đình An rót chén trà khác lấy lại bình tĩnh: "Sau khi Bình Nhi làm lễ ta cũng trở về, mấy ngày qua vì biểu muội mà tạo rắc rối cho mọi người, thành thật xin lỗi..."
"Không sao cả, Nam... Lệnh thiếu phu nhân không sao là tốt rồi." Hắn không biết nói sao nữa, là mong muốn cô ta hủy bỏ hôn sự này hay là cứ để cô ta làm trọn hiếu đạo đây... còn về phía Tang Kiều, đây chỉ là phỏng đoán của hắn, chưa chắc là cô ta, nếu không Nam Bình sao lại bỏ qua cho vô ta dễ dàng được.
Còn việc máu tươi thấm đẫm chăn đệm kia, là bằng cách nào mà có? Có nhiều khúc mắc vướng bận nhưng hắn không thể phân tâm được, phải chữa độc cho Thanh Hồn trước.
Vũ Đình An quay về nhà Lệnh Chương trước, chừng một lúc y nữ cũng bước ra, ấn đường nhíu chặt: "Ta tài sơ học mọn không giúp được."
Lòng hắn thất kinh: "Nghiêm trọng vậy sao?"
Nàng mím môi: "Có thể là có thuốc giải, chẳng qua ta không biết giải mà thôi. Trước tiên kê một đơn thuốc uống giảm đau đớn, an thần, cầm cự được lúc nào hay lúc ấy."
Hắn trầm mặc, lòng nặng nề nhớ đến một người đã bỏ hắn mà đi, không thể để thêm một người hắn yêu quý rời xa hắn được...
**
Ngày mười lăm trời rất chiều lòng người, trong xanh, dự là chẳng có cơn mưa nào ập đến.
Trong tộc thành hôn xưa nay đều đã thành lệ, việc này đều do các người có địa vị trong nhà chủ trì. Nam Bình rất lười hỏi đến ở yên trong phòng theo quy tắc đã định. Mà nàng cũng không có hứng thú ra ngoài, dường như chỉ là một con rối gỗ, lòng nàng buốt giá chẳng ai hỏi tới. Chỉ chờ mọi thứ được bày biện mang đến ướm lên người.
Trong tiếng pháo tưng bừng ngoài kia nàng thấy lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều, không còn buồn khổ như mấy ngày trước, thản nhiên như mây gió thoảng bay, trở về con người lạnh lùng trước kia.
Nàng là Nam Bình, không phải Trần Nghiên Nghiên tự do tự tại...
Vốn dĩ không giống nhau....
Chuyện nàng day dứt trong lòng đã cắt đứt rồi, không còn gì để nàng lưu luyến nữa.
Nàng khoác lên người y phục đoan chính, tầng tầng lớp đỏ tươi như thược dược nở rộ. Đây mới chính là loài hoa nàng yêu, bách hợp trắng ngần đó chỉ là một giấc mơ dưới đáy nước mà thôi. Chính nàng cũng không biết đó thật sự tồn tại, hay chỉ là ảo cảnh qua làn nước lạnh buốt khiến nàng nhìn nhầm nữa.
Thôi bỏ đi, nơi thảo nguyên đầy hoa thơm cỏ lạ, nàng sẽ nhanh quên đi màu sắc của cánh hoa mỏng manh đó thôi.
Ngoài kia vô số ánh nắng chói chang rực rỡ, hoa tươi phượng múa trên hỷ phục sắp bay lên trời cao, riêng nàng khóa chặt trong lồng son.
Sân rất rộng, dưới sân khắc hình kỳ lân có cánh bay giữa mây trời hừng hực khí thế, hai bên đã xếp đầy ghế họ đều chăm chăm nhìn lên mấy hàng ghế trên. Ghế trên thường để tiếp đón các lão tộc nhân địa vị tối cao, tiếp đó mới tới khách quý. Không hiểu mấy người lạ mặt kia là ai, có vẻ như người Trung Nguyên đến. Thanh Hồn rất nhiệt tình với đĩa đậu phộng rang, vu vơ nói: "Không biết đi đứng kiểu gì đầu va phải đá mất trí rồi."
Lục Khuynh Tâm liếc y: "Ngươi thôi đi, ai biết là trúng tà khí gì?"
"Người không biết thì làm sao ta biết được? Chuyện này cũng rất thú vị..."
Hắn hơi dựng tóc gáy, mỗi khi Thanh Hồn thấy thú vị với chuyện gì đó thì tai họa đầy đầu ập tới.
Sau khoảng nửa nén hương phía xa đã sáng bừng, tân nương tân lang bước từ những bậc thang đến. Tân nương không đội khăn thần sắc diễm lệ, tinh xảo, rất ra dáng chủ mẫu không làm người khác thất vọng. Xung quanh ồn ào người cong cong mắt cười cười, người thì tủm tỉm thì thầm to nhỏ. Lục Khuynh Tâm hơi sầu não, trong lúc phân tâm chợt nghe tiếng xì xầm.
'Nghe nói phò mã cũng gửi quà đến.'
Có người cười lộ liễu: 'Thật ư? Chắc không phải bí dược phòng the đâu nhỉ?'
Hắn nghiêng người sang hỏi: "Vị huynh đài này, phò mã có đến không?"
"Phò mã trăm công ngàn việc sao mà đến cơ chứ? Gửi quà đến đã là nể mặt lắm rồi."
"À."Hắn hơi thất vọng.
Mà ngày đó, Lục Khuynh Tâm gặp Nam Bình cưỡi ngựa xông tới, mới mấy ngày đường trường đã trở thành một thiếu phu nhân xinh đẹp. Vùng đất thảo nguyên lộng gió đã làm cho nàng thêm kiều diễm, kiên nghị, từng bước đều mang hàn băng rắc khắp nơi lạnh thấu xương. Trong tiếng chúc mừng vang dội, nàng bình tâm tĩnh khí tiếp bước trên đoạn nhân duyên này. Bảo vệ tiếng tăm của gia đình không phụ lòng phụ mẫu chốn quê nhà, có lẽ nàng cũng sẽ có ngày vui vẻ, rồi nàng cũng hạnh phúc.
Người ở lại có biết bao nhiêu đau lòng, hắn nghiêng đầu nhìn sang Nhuận Thành. Đệ ấy thản nhiên uống trà tò mò nhìn đôi tân nhân bước lên khán đài, chẳng biết đó là ai!
Lệnh Chương đỡ nàng lên bục cao, trong tiếng hô vang mừng rỡ, nàng ngẩng đầu đón ánh nắng mai rợp trời rơi trên gương mặt mềm mại, chân thật biết bao. Ánh mắt nàng không rơi trên mặt hắn, nhưng nàng hiểu hắn sẽ không thấy đau lòng, nàng xoa bông tai rũ bên mặt thì thầm với chính mình... sẽ không đau lòng đâu... sẽ không... giống như nàng, nàng cũng không đau lòng nữa.
Nén hương tế trời khiến mắt nàng cay sè, chén rượu uống cùng phu quân khiến cổ họng nàng khô khốc nóng rát. Bàn tay Lệnh Chương nắm tay nàng trầm ổn, những nốt chai do cưỡi ngựa bắn cung để lại thô ráp nhưng cũng ấm áp. Rồi nàng sẽ quên nhanh thôi, cả đời đã định trong một khắc thoáng qua này, túi thơm hồng yên chi dâng lên, bên trong đặt tóc của hai người, đồng tâm tương kết... chính là như vậy!
Thanh Hồn nhìn đôi tân nhân thực hiện lễ tế, chợt cười: "Ai nói người hữu tình sẽ thành quyến thuộc, đúng là lừa dối."
Lục Khuynh Tâm biết Thanh Hồn chạnh lòng, đột nhiên xót xa: "Ta không nghĩ thế, chẳng qua do họ không đủ sức bước qua mà thôi. Thế gian này muôn vàn thử thách trở ngại, nhưng ta tin có lòng thì chuyện gì cũng đủ sức bước qua thôi. Ngũ đệ là một người tự ti về gia thế, ta hiểu mà..."
"Thế sao?" Thanh Hồn ảm đạm: "Có lẽ ta cũng là một người không đủ sức bước qua."
Hắn nhìn y châm chọc: "Ngươi thì có chuyện gì không dám làm chứ..."
Thanh Hồn như không nghe thấy lời châm chọc của hắn, vô thức nói: "Ta thích một người mà không dám nói."
Mặt hắn thoáng chốc đã biến sắc, tự dưng cười nhạo chính mình, hóa ra hắn cũng thế, không đủ sức bước qua trở ngại này. Có người trong lòng mà không dám nói, trong khoảnh khắc dường như có hai người họ trên thế gian này. Hắn nghiêng người kề sát vào y, tựa đầu trên vai: "Có gì không thể nói chứ, ta có lòng với ngươi mà."
Đệ ấy chẳng hiểu lòng ta, chỉ mong ngươi không như vậy...
Chu Nhuận Thành đỡ đầu hỏi: " Hai người đang thì thầm cái gì?"
Y đáp: "Đang thì thầm về bệnh tình của công tử."
Chu Nhuận Thành ngơ ngác: "Ta thì có bệnh gì chứ?"
Y gật đầu: "Ta cũng nghĩ như thế."
***
Trong phòng tân hôn nàng mơ màng ở bên giường, Lệnh Chương ngà ngà say miệng vẫn mỉm cười. Vừa bước vào nhìn ngọn nến long phụng đã tắt, trong phòng ảm đạm không có sinh khí, thầm toát mồ hôi. Đêm khuya lạnh lẽo, hơi rượu trong người không xua được ý lạnh. Nến đỏ rơi như huyết lệ thấm đẫm giá nến cảm thấy đó là điềm chẳng lành, vội thắp lại ngọn nến...
Trên bàn còn có lọn tóc tách rời nằm trơ trọi, hắn hơi thổn thức thương cảm không nói nên lời.
Lệnh Chương đi lại cạnh giường muốn lay nàng dậy, nhưng nàng đã choàng tỉnh chủy thủ dưới tay áo lấp lánh hàn quang đâm tới.
Lệnh Chương lùi mấy bước, ngơ ngác.
"Ta không muốn làm chàng bị thương... chắc chàng cũng rõ ta không hề đồng ý hôn sự này?"
Lệnh Chương ngậm chữ trong miệng, không nói.
"Trong lòng ta đã có người khác, hôn sự này xuất phát từ lợi ích của hai bên, không hề có tình cảm, giống như việc không có ta chàng vẫn phải cưới Tiểu Uyển." Lời nàng nói rành rọt: "Với chàng nương tử là người nào không quan trọng, nhưng ta không như vậy, nếu không phải người ta yêu thì không là ai cả."
Lệnh Chương vẫn không lên tiếng, nhìn chằm chằm nàng mắt hiện hàn quang như không cam tâm, cũng giống như đã biết rõ, thấu suốt, lạnh lùng muốn nghe tiếp.
"Ta có thể hỗ trợ chàng, chia sẻ gánh nặng của chàng, giúp chàng ứng xử với người ngoài, tất cả vì lợi ích chung của chúng ta. Chàng muốn có bao nhiêu thê thiếp ta cũng không quan tâm, chỉ mong chàng tôn trọng ta không bắt ta phải làm nghĩa vụ này..."
Sắc mặt Lệnh Chương trắng bệch, ngắc ngứ: "Người đó là ai vậy.."
"Chàng không cần biết..." Nàng chậm rãi mà đau đớn: "Cả đời Nam Bình ta e là chỉ cúi đầu lần này thôi."
"Vậy sao..." Lệnh Chương cười cười: "Nếu đã vậy nàng đi nghỉ đi. Ta ngủ bên ghế dài sau bức bình phong cũng được, nàng cần gì cứ nói ta..."
Nam Bình yên tâm vuốt ve túi thơm bên eo, hôm đó nàng đã cắt một lọn tóc của Chu Nhuận Thành. Có lẽ đời này thứ nàng giữ được chỉ là giấc mộng nơi đáy nước thôi, dù không chân thật, dù chỉ là hư ảo của mình nàng, nàng cũng chấp nhận.
***
Chu Nhuận Thành ở trong phòng yên tĩnh, trên bàn la liệt các vị thuốc, hắn cứ cầm kim bạc gãy nhẹ chia ra từng gói nhỏ. Làm rất lâu bên nến cả mắt cũng đau nhức, cả người thấy bức bối khô hanh, liền lấy trong người ra khăn tay lau.
Khăn thêu vụn về lại chứa đựng đầy tâm ý, đầu ngón tay lướt nhẹ qua bất giác run rẩy. Nhìn đến đôi mắt sắp nhỏ máu đến nơi, ánh trăng lặng toát bị ngăn bên cửa sổ. Chiếc khăn này đã nắm giữ vô số lần chưa từng cảm thấy nặng nề như vậy, thương tâm chất chứ càng giữ càng đau lòng, vừa muốn vứt bỏ vừa không đành lòng.
Tang thương siết chặt một đời cô độc, nàng muốn ta quên, nhưng ta không làm được.
Chỉ đành giả vờ để nàng nhẹ nhõm...
Vị thuốc đắng còn lưu trong miệng hắn, nếu phải quên đi kí ức ngọt ngào của chúng ta thì ta còn lại gì chứ, nụ cười trên môi hắn nguội lạnh. Cơn đau bỏng rát khiến hắn không chịu được mở tung cửa sổ đắm mình vào cơn gió đang vẫy vùng ngoài kia. Sự ngụy trang của nàng sao ta không hiểu, đêm đó có thể ta không rõ nàng muốn gì, chỉ biết nàng gượng gạo đấu tranh. Ta chỉ có thể đau lòng, khi nàng trở về, ta nhìn thoáng qua đã biết đó là nàng, cũng biết trong lòng có sự chọn lựa...
Chu Nhuận Thành nhìn từng hoa văn nơi cửa sổ, từng đường nét đều nhắc nhở hắn đang ở nơi chốn nào. Bàn tay hắn cứng đờ ngưng đọng cảm giác ấm áp ôm người nào đó trong lòng, hóa ra tình vừa nở đã tàn là như thế!
Lời thề hẹn ngày xưa như nước lạnh dội xuống đỉnh đầu, bi thương thấm đậm không sao rửa sạch. Trái tim dù buốt giá cũng phải tỏ ra vô tình chẳng nhớ chẳng nhung. Biển hóa nương dâu có đau như thế không, bạc tình bạc nghĩa có đau như thế không? Đoạn ân tình này liệu có biến thành một mảng đau thương chóng đến dễ phai? Nó biến thành máu thịt để ta ngày đêm ghi nhớ về nàng, nhưng chỉ ta thôi, nàng hãy mau quên đi... ngày nào đó nàng sẽ hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất