Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 95: Nợ Nhau Một Mùa Dâu Kết Quả (1)
Quan Kiến Vỹ chữa chữa bệnh cứu người không cần tiền bạc tuy nhiên lại có một số yêu cầu kỳ quái. Lúc thì đòi ăn món ăn nào đó lạ lẫm không ai biết đến, lúc thì muốn ngắm một bông hoa sớm nở tối tàn, không có tâm trạng chữa bệnh. Chu Nhuận Thành không trở về Trung Nguyên cùng nhóm người Bạch Diệp. Vì nghe nói vị thần y này có mở lớp không xét thân phận chỉ cần có lòng yêu thích đều có thể tham gia. Với chuyện hời thế này Chu Nhuận Thành rất phấn khích, chuẩn bị sẵn mọi thứ chờ diện kiến thần y.
Chỉ có điều Quan Kiến Vỹ thích rong ruổi khắp nơi tần xuất mở lớp rất ít, có khi mấy năm mới mở một lần. Mỗi lần như thế người kéo đến nườm nượp chật kín lối vào, kiến bò không lọt. Có khi chẳng kịp nhìn mặt đã phải trở về, chờ đợi đợt sau trong mỏi mòn. Thật may do vị thần y này danh tiếng tốt thêm việc là người ở trong hoàng tộc không ai dám chen lấn, làm loạn, rất thành tâm xếp hàng chờ đợi được học hỏi hoặc khám bệnh. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, bệnh nhân cũng được chữa bệnh nhiều hơn không tốn quá nhiều thời gian.
Lục Khuynh Tâm buộc áo ngang eo chống gối thở hồng hộc. Ba người họ đang ở bên rìa hoang mạc chuẩn bị tiến vào, trời thì khô hanh dòng người vẫn đông nghịt: "Đó giờ không biết Quan Kiến Vỹ lại dễ tính như thế, xem ra nhận định của ta về mấy vị 'thần y mắt nhìn trên trời' là sai lầm."
Hình như có lời đồn Quan Kiến Vỹ là kẻ khó ưa?
Là ai nói vậy!
Thanh Hồn bĩu môi: "Do mắt người kém thôi." Sắc mặt y điềm đạm ôn hòa, trốn trong màn lọng dài tới tận gối, cứ như cái nóng hoang mạc không thể nào chạm tới y. Tay cầm quạt phe phẩy: "Đông như vậy, thấy lười, vẫn nên về thì hơn."
"Ta cõng ngươi suốt ngươi còn thấy lười sao?" Nói thật Quan Kiến Vỹ càng lịch thiệp hắn càng căng thẳng, trên đời này không có yêu cầu gì mới là yêu cầu lớn nhất. Biết đâu chẳng làm người ta hài lòng, chỉ sợ mấy chữ 'hết lòng hết lạ' không đủ khiến người ta để tâm đến. Dù nói những việc trước kia Quan Kiến Vỹ đưa ra dù kỳ lạ nhưng không phải không thực hiện được. Lo là người ta nhìn mình không thấy hài lòng thôi: "Mà thôi đi, hôm qua ngươi một mình đi dạo nát thành, tâm trạng không phải rất tốt sao? Mấy quyển sách Quan đại phu cho ngươi có mang theo không? Có quen biết vẫn tốt hơn, dễ nhờ vả."
Thanh Hồn chán nản nói: "Người không biết đó thôi, hôm qua nghe nói phò mã nhà người ta muốn tìm cầm sư thiên hạ vô song gì đó về dạy con mình tấu đàn. Người được chọn là Khấu Hòa, người đến học phải mời được Khấu Hòa kia tới đây, may ra mới được gặp vị thần y đáng kính kia. Chưa biết có chữa được hay không... cứ nghĩ đến tên đó ta lại buồn nôn. Người ta đồn đại tiếng đàn của Khấu Hòa có thể xua tan mọi đau thương trong thiên hạ này. Hồn phách người nghe có thể thỏa sức tung bay giữa thế gian bao la, không vướng bận muộn phiền nữa. Hừ, nếu thật sự lợi hại như vậy, nên tự cứu rỗi chính mình trước thì hơn. Còn về vấn đề quen biết thì thôi đi... ta không thích dựa vào quan hệ."
"Ngươi hiềm khích không nhỏ với Khấu Hòa nhỉ?" Chu Nhuận Thành chợt cười nói.
Đối với người 'mất trí nhớ' có chọn lọc này Thanh Hồn chỉ liếc một cái, nói: "Chu công tử ưa hắn sao... "
Chu Nhuận Thành lắc đầu: "Đương nhiên không."
Ngàn dặm hoang mạc nắng như lửa đốt, các gò đất nhấp nhô lâu lâu lại xuất hiện vài bộ hài cốt. Không hiểu vị thần y kia sao lại chọn trên đỉnh Lâu La làm nơi khám bệnh, Lục Khuynh Tâm cõng Thanh Hồn trên lưng nói: "Ta từng đi qua hoang mạc nhiều lần, vẫn chưa từng nhìn thấy hoang mạc nào rộng lớn thế này."
Cái nắng vẫn không chút lưu tình, Thanh Hồn vừa sợ nóng vừa sợ lạnh, rất dễ kiệt sức không tìm được nơi nghỉ trước tối, e là y sẽ lại bệnh.
Chu Nhuận Thành nhanh tai lẹ mắt nghe thấy tiếng leng keng, rất nhanh nhìn thấy một bóng xanh diễm lệ. m thanh trong trẻo ngân xa có nhịp điệu rõ ràng. Tiếp nối theo tiếng leng keng đó là âm thanh kèn lá theo từng đợt, gió tuyết cuộn lên góc áo xanh đang hân hoan nhảy múa. Tựa như do chính đại hoang này hoài thai tạo ra, như ánh mặt trời rực rỡ tươi mới ấm áp vừa phải, không gây chói lóa.
Nàng ta cất giọng hát không hay nhưng sự ngây thơ trong trẻo kia, khiến người ta bị thu hút: "Nàng tân nương với chiếc váy đỏ, hồng nhạn bay lượn mừng ngày vui... nàng tân nương với chiếc váy đỏ... đinh đang, đinh đang... tới gần mà xem... nhạn đậu cành cao." Dung nhan nàng ta không một vết gợn giống như mùa xuân tươi mới, hoa đào phiếm thủy sinh hương, giữa cát bụi lại như hoa lạc tiên đắm trong màn sương hư hư thực thực.
Họ định tiến gần hỏi thăm, không ngờ một cặp điêu dang cánh lao tới dọa hết hồn.
"Ai?"
***
Ban đêm trên hoang mạc lại cực lạnh, trên trời đầy sao sáng treo ngược, Lục Khuynh Tâm nghiêng đầu nhìn nữ tử với nụ cười rạng rỡ ôm một chậu cây lạ kết trái đỏ chi chít. Bên cạnh là một nam tử xấp xỉ tuổi nhị ca ngồi rất thoải mái bên mô đất ngửa cổ lên trời, hai người đó là Lam Tề và Ninh Thiếu Lang. Hắn nhỏ giọng nói với y: "May mà họ cũng lên núi Lâu La, chúng ta có thể đi nhờ một đoạn đường."
Thanh Hồn gối đầu trên hành lý nhìn sao đầy trời, bảo: "Người vẫn muốn nhờ Khấu Hòa giúp à."
Hắn nói: "Ta đã biết người Khấu Hòa tìm là ai rồi, có thể trao đổi."
Thanh Hồn thở dài thườn thượt... đột nhiên lòng bàn tay lành lạnh, nhìn lại mới biết đó là ngọc bội
"Lần trước ngươi ném nửa mảnh ngọc bội trả lại ta, cái đó không may mắn, ta đổi cho ngươi cái khác."
Mắt Thanh Hồn lóe lên tia sáng mông lung, không nói cũng không trả lời. Lặng yên nhìn sao trời, dường như trong lòng y có một bí mật không muốn nói với hắn. Hắn trầm mặc hồi lâu: "Ngươi vẫn muốn cái này sao?"
Lục Khuynh Tâm cầm miếng ngọc bội khác trên tay, nó đã có nhiều vết nứt, nhìn lướt qua như tơ sáng mỏng manh quấn quanh. Những sợi tơ sáng này đã quấn lấy tim hắn biết bao năm, siết chặt một nỗi niềm thầm kín, cả đời này hắn cũng không muốn cho người khác.
Thanh Hồn nói: "Ta đang nghĩ cái khác... người đã từng đi qua đại hoang, ta cũng thế... đó cũng là những ngày tháng mà ta không muốn nhớ đến nhất." Từ giây phút đó Thanh Hồn đã biết trái tim y đã khép lại, những yếu mềm do dự trước kia đều tan như mây khói. Đơn độc giữa trời đất bao la, lẻ loi không biết đi đâu về đâu, chuỗi ngày ngắn ngủi hy vọng cứ thế chìm vào quên lãng, lối đi mịt mờ phía trước một mình y đi.
Hắn hơi nhíu mày: "Ta biết ngươi trước nay luôn một mình trải qua nhiều muộn phiền, không sao, ngày tháng sau này còn có ta."
"Người không biết đâu, nỗi đau đó chẳng khác gì rút hết xương tủy. Chính vì đã trải qua những ngày tháng thống khổ đó, khiến ta bây giờ dù kiến cắn cũng hoảng sợ, nhắc nhở ta về ngày tháng tâm tối đó." Y chợt cười nhạt nhẽo: "Người biết tại sao ta lại hận Liễu Vân Thoa không?"
"Ta không biết nhưng ta không nghĩ ngươi dễ dàng hận một người." Hắn vuốt tóc y dịu dàng: "Nói ta nghe đi."
"Lần đó người hỏi ta sao lại đem thủy ngân bên mình, đó là do ta lấy được trên người cô ta..."
Ngón tay hắn mấp máy cử động...
Thủy ngân...
Là thủy ngân...
"Cô ta đã giết một người... làm mọi giấc mộng trong tim ta đều tan biến hết. Ta thật sự đã chết rồi... thể xác này, trái tim đang đập trong lồng ngực này không thuộc về ta." Khóe mắt Thanh Hồn hiện rõ một nỗi buồn u uẩn: "Có lẽ như vậy rất tốt, nhìn thấu lòng người, ta có thể bảo vệ những người ta muốn bảo vệ. Đời có được có mất ta không mưu cầu gì hơn."
"Người đó... rất quan trọng với ngươi?" Lục Khuynh Tân nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, vẫn đẹp đẽ lung linh như thế nhưng nhìn mãi cũng thấy chán. Cuộc đời này quá dài với một người sống mà tâm đã chết như hắn. Hắn có hiểu được nỗi đau trong lòng y, họ đều là những kẻ đáng thương.
"Ta cũng từng có ước mơ, có rất nhiều chuyện muốn làm, cũng từng thực tâm vui vẻ tận hưởng ngày tháng tự do tự tại, cũng từng yêu một người, nhớ nhung một người. Chỉ vì sự xuất hiện của cô ta tất cả đều tan biến hết." Thanh Hồn cúi đầu mi mắt thật dài, dường như đang đong đầy giọt lệ kìm chế không rơi, hằn lên một nỗi đau vĩnh viễn không thể cắt đứt: "Nó đã tan vỡ trong lòng ta, nát vụn đến nỗi ta không dám tiếp tục yêu người đó nữa... không thể... cũng không dám. Không bao giờ có kết quả nữa." Từ khoảnh khắc đó mọi thứ tồn tại trên thế gian này đều biến thành chất độc, vĩnh viễn bám riết cơ thể này, không sao siêu thoát.
Hắn ngăn lời y muốn nói, sợ hãi thấm vào từng sợi lông tơ: "Ai cũng có người trong lòng không thể quên, Thanh Hồn, chúng ta chỉ cần hiện tại thôi." Rất chậm rãi, rất nặng nề, hắn nghe tiếng tim đập đầy đau đớn, rất nhỏ, nhưng vô cùng rõ ràng chỉ khi ở cạnh Thanh Hồn, hắn mới cảm giác được dòng máu chảy trong tim đó là của mình. Hắn không thể tự gạt mình rằng cuộc sống của hắn, từ khi y xuất hiện đã có nhiều thay đổi.
"Sau khi ta từ cõi chết tỉnh dậy đã bị vây bên trong rất nhiều thú dữ, bọn chúng đang cào xé nhưng thi thể khác, từng đợt răng nanh đầy máu moi tim phổi họ ra, người biết lúc đó ta đang làm gì không... ta chỉ nằm im thôi, nằm nghe những âm thanh rùng rợn đang vây quanh, suy nghĩ rất nhiều thứ... không dám động đậy, ta không muốn chết. Ta rất sợ chết... cứ nhìn bọn chúng từng bước tiến đến ta, ta sợ như phát điên lên, nhưng nhờ đó ta cũng nhìn rõ một điều. Ta không có bản lãnh chống cự chỉ có thể chờ chết mà thôi." Càng nói y càng hoảng loạn co rút cuộn tròn người lại, muốn biến mình lại thật nhỏ, như thế nỗi đau lan trên từng tấc thịt cũng bị thu bé lại, tan biến...
"Đã qua hết rồi, giờ ngươi có ta bảo vệ ngươi, không để ngươi một mình chống chọi." Không biết nằm trong vòng tay hắn y có thấy ấm áp không chứ hắn thấy rất lạnh, rất đau lòng.
Thanh Hồn không biết mình đã im lặng bao lâu, chỉ cảm thấy đau đến không thở được, nghĩ đến ngày xưa lại đau đớn chết đi sống lại, ánh mắt y lạnh thấu xương: "Nếu hôm đó cô ta không ra tay trước, ta cũng giết cô ta thôi."
Hắn đoán được mấy phần không thấy gì bất ngờ.
"Trong máu ta có độc lại không may rất phù hợp với Hoành Lân. Nhưng không sao, ta không ngại nuốt thêm chất độc khác..."
Sắc mặt Lục Khuynh Tâm cực kỳ khó coi: "Ngươi điên rồi."
"Người nói không sai, đó là suy nghĩ ngu ngốc nhất thời thôi. Ta còn rất nhiều việc phải làm không thể chết vì nàng ta được ha ha ha."
Hắn ôm chặt y trong lòng: "Đừng cười nữa... khóc đi."
Thời gian thật kỳ lạ, cảm giác rất chậm, rất chậm rơi xuống, một giọt, hai giọt, lại như thật nhanh, nhanh đến mức hắn chưa kịp phản ứng đã biến mất. Giống như ảo giác mà hắn tưởng tượng ra mà thôi, y vẫn như cũ dùng dáng vẻ ngu ngốc che giấu tâm tình. Không chịu cúi đầu cũng không tỏ ra yếu mềm tự mình đau lòng, tự mình chống chọi.
Chỉ có điều Quan Kiến Vỹ thích rong ruổi khắp nơi tần xuất mở lớp rất ít, có khi mấy năm mới mở một lần. Mỗi lần như thế người kéo đến nườm nượp chật kín lối vào, kiến bò không lọt. Có khi chẳng kịp nhìn mặt đã phải trở về, chờ đợi đợt sau trong mỏi mòn. Thật may do vị thần y này danh tiếng tốt thêm việc là người ở trong hoàng tộc không ai dám chen lấn, làm loạn, rất thành tâm xếp hàng chờ đợi được học hỏi hoặc khám bệnh. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, bệnh nhân cũng được chữa bệnh nhiều hơn không tốn quá nhiều thời gian.
Lục Khuynh Tâm buộc áo ngang eo chống gối thở hồng hộc. Ba người họ đang ở bên rìa hoang mạc chuẩn bị tiến vào, trời thì khô hanh dòng người vẫn đông nghịt: "Đó giờ không biết Quan Kiến Vỹ lại dễ tính như thế, xem ra nhận định của ta về mấy vị 'thần y mắt nhìn trên trời' là sai lầm."
Hình như có lời đồn Quan Kiến Vỹ là kẻ khó ưa?
Là ai nói vậy!
Thanh Hồn bĩu môi: "Do mắt người kém thôi." Sắc mặt y điềm đạm ôn hòa, trốn trong màn lọng dài tới tận gối, cứ như cái nóng hoang mạc không thể nào chạm tới y. Tay cầm quạt phe phẩy: "Đông như vậy, thấy lười, vẫn nên về thì hơn."
"Ta cõng ngươi suốt ngươi còn thấy lười sao?" Nói thật Quan Kiến Vỹ càng lịch thiệp hắn càng căng thẳng, trên đời này không có yêu cầu gì mới là yêu cầu lớn nhất. Biết đâu chẳng làm người ta hài lòng, chỉ sợ mấy chữ 'hết lòng hết lạ' không đủ khiến người ta để tâm đến. Dù nói những việc trước kia Quan Kiến Vỹ đưa ra dù kỳ lạ nhưng không phải không thực hiện được. Lo là người ta nhìn mình không thấy hài lòng thôi: "Mà thôi đi, hôm qua ngươi một mình đi dạo nát thành, tâm trạng không phải rất tốt sao? Mấy quyển sách Quan đại phu cho ngươi có mang theo không? Có quen biết vẫn tốt hơn, dễ nhờ vả."
Thanh Hồn chán nản nói: "Người không biết đó thôi, hôm qua nghe nói phò mã nhà người ta muốn tìm cầm sư thiên hạ vô song gì đó về dạy con mình tấu đàn. Người được chọn là Khấu Hòa, người đến học phải mời được Khấu Hòa kia tới đây, may ra mới được gặp vị thần y đáng kính kia. Chưa biết có chữa được hay không... cứ nghĩ đến tên đó ta lại buồn nôn. Người ta đồn đại tiếng đàn của Khấu Hòa có thể xua tan mọi đau thương trong thiên hạ này. Hồn phách người nghe có thể thỏa sức tung bay giữa thế gian bao la, không vướng bận muộn phiền nữa. Hừ, nếu thật sự lợi hại như vậy, nên tự cứu rỗi chính mình trước thì hơn. Còn về vấn đề quen biết thì thôi đi... ta không thích dựa vào quan hệ."
"Ngươi hiềm khích không nhỏ với Khấu Hòa nhỉ?" Chu Nhuận Thành chợt cười nói.
Đối với người 'mất trí nhớ' có chọn lọc này Thanh Hồn chỉ liếc một cái, nói: "Chu công tử ưa hắn sao... "
Chu Nhuận Thành lắc đầu: "Đương nhiên không."
Ngàn dặm hoang mạc nắng như lửa đốt, các gò đất nhấp nhô lâu lâu lại xuất hiện vài bộ hài cốt. Không hiểu vị thần y kia sao lại chọn trên đỉnh Lâu La làm nơi khám bệnh, Lục Khuynh Tâm cõng Thanh Hồn trên lưng nói: "Ta từng đi qua hoang mạc nhiều lần, vẫn chưa từng nhìn thấy hoang mạc nào rộng lớn thế này."
Cái nắng vẫn không chút lưu tình, Thanh Hồn vừa sợ nóng vừa sợ lạnh, rất dễ kiệt sức không tìm được nơi nghỉ trước tối, e là y sẽ lại bệnh.
Chu Nhuận Thành nhanh tai lẹ mắt nghe thấy tiếng leng keng, rất nhanh nhìn thấy một bóng xanh diễm lệ. m thanh trong trẻo ngân xa có nhịp điệu rõ ràng. Tiếp nối theo tiếng leng keng đó là âm thanh kèn lá theo từng đợt, gió tuyết cuộn lên góc áo xanh đang hân hoan nhảy múa. Tựa như do chính đại hoang này hoài thai tạo ra, như ánh mặt trời rực rỡ tươi mới ấm áp vừa phải, không gây chói lóa.
Nàng ta cất giọng hát không hay nhưng sự ngây thơ trong trẻo kia, khiến người ta bị thu hút: "Nàng tân nương với chiếc váy đỏ, hồng nhạn bay lượn mừng ngày vui... nàng tân nương với chiếc váy đỏ... đinh đang, đinh đang... tới gần mà xem... nhạn đậu cành cao." Dung nhan nàng ta không một vết gợn giống như mùa xuân tươi mới, hoa đào phiếm thủy sinh hương, giữa cát bụi lại như hoa lạc tiên đắm trong màn sương hư hư thực thực.
Họ định tiến gần hỏi thăm, không ngờ một cặp điêu dang cánh lao tới dọa hết hồn.
"Ai?"
***
Ban đêm trên hoang mạc lại cực lạnh, trên trời đầy sao sáng treo ngược, Lục Khuynh Tâm nghiêng đầu nhìn nữ tử với nụ cười rạng rỡ ôm một chậu cây lạ kết trái đỏ chi chít. Bên cạnh là một nam tử xấp xỉ tuổi nhị ca ngồi rất thoải mái bên mô đất ngửa cổ lên trời, hai người đó là Lam Tề và Ninh Thiếu Lang. Hắn nhỏ giọng nói với y: "May mà họ cũng lên núi Lâu La, chúng ta có thể đi nhờ một đoạn đường."
Thanh Hồn gối đầu trên hành lý nhìn sao đầy trời, bảo: "Người vẫn muốn nhờ Khấu Hòa giúp à."
Hắn nói: "Ta đã biết người Khấu Hòa tìm là ai rồi, có thể trao đổi."
Thanh Hồn thở dài thườn thượt... đột nhiên lòng bàn tay lành lạnh, nhìn lại mới biết đó là ngọc bội
"Lần trước ngươi ném nửa mảnh ngọc bội trả lại ta, cái đó không may mắn, ta đổi cho ngươi cái khác."
Mắt Thanh Hồn lóe lên tia sáng mông lung, không nói cũng không trả lời. Lặng yên nhìn sao trời, dường như trong lòng y có một bí mật không muốn nói với hắn. Hắn trầm mặc hồi lâu: "Ngươi vẫn muốn cái này sao?"
Lục Khuynh Tâm cầm miếng ngọc bội khác trên tay, nó đã có nhiều vết nứt, nhìn lướt qua như tơ sáng mỏng manh quấn quanh. Những sợi tơ sáng này đã quấn lấy tim hắn biết bao năm, siết chặt một nỗi niềm thầm kín, cả đời này hắn cũng không muốn cho người khác.
Thanh Hồn nói: "Ta đang nghĩ cái khác... người đã từng đi qua đại hoang, ta cũng thế... đó cũng là những ngày tháng mà ta không muốn nhớ đến nhất." Từ giây phút đó Thanh Hồn đã biết trái tim y đã khép lại, những yếu mềm do dự trước kia đều tan như mây khói. Đơn độc giữa trời đất bao la, lẻ loi không biết đi đâu về đâu, chuỗi ngày ngắn ngủi hy vọng cứ thế chìm vào quên lãng, lối đi mịt mờ phía trước một mình y đi.
Hắn hơi nhíu mày: "Ta biết ngươi trước nay luôn một mình trải qua nhiều muộn phiền, không sao, ngày tháng sau này còn có ta."
"Người không biết đâu, nỗi đau đó chẳng khác gì rút hết xương tủy. Chính vì đã trải qua những ngày tháng thống khổ đó, khiến ta bây giờ dù kiến cắn cũng hoảng sợ, nhắc nhở ta về ngày tháng tâm tối đó." Y chợt cười nhạt nhẽo: "Người biết tại sao ta lại hận Liễu Vân Thoa không?"
"Ta không biết nhưng ta không nghĩ ngươi dễ dàng hận một người." Hắn vuốt tóc y dịu dàng: "Nói ta nghe đi."
"Lần đó người hỏi ta sao lại đem thủy ngân bên mình, đó là do ta lấy được trên người cô ta..."
Ngón tay hắn mấp máy cử động...
Thủy ngân...
Là thủy ngân...
"Cô ta đã giết một người... làm mọi giấc mộng trong tim ta đều tan biến hết. Ta thật sự đã chết rồi... thể xác này, trái tim đang đập trong lồng ngực này không thuộc về ta." Khóe mắt Thanh Hồn hiện rõ một nỗi buồn u uẩn: "Có lẽ như vậy rất tốt, nhìn thấu lòng người, ta có thể bảo vệ những người ta muốn bảo vệ. Đời có được có mất ta không mưu cầu gì hơn."
"Người đó... rất quan trọng với ngươi?" Lục Khuynh Tân nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, vẫn đẹp đẽ lung linh như thế nhưng nhìn mãi cũng thấy chán. Cuộc đời này quá dài với một người sống mà tâm đã chết như hắn. Hắn có hiểu được nỗi đau trong lòng y, họ đều là những kẻ đáng thương.
"Ta cũng từng có ước mơ, có rất nhiều chuyện muốn làm, cũng từng thực tâm vui vẻ tận hưởng ngày tháng tự do tự tại, cũng từng yêu một người, nhớ nhung một người. Chỉ vì sự xuất hiện của cô ta tất cả đều tan biến hết." Thanh Hồn cúi đầu mi mắt thật dài, dường như đang đong đầy giọt lệ kìm chế không rơi, hằn lên một nỗi đau vĩnh viễn không thể cắt đứt: "Nó đã tan vỡ trong lòng ta, nát vụn đến nỗi ta không dám tiếp tục yêu người đó nữa... không thể... cũng không dám. Không bao giờ có kết quả nữa." Từ khoảnh khắc đó mọi thứ tồn tại trên thế gian này đều biến thành chất độc, vĩnh viễn bám riết cơ thể này, không sao siêu thoát.
Hắn ngăn lời y muốn nói, sợ hãi thấm vào từng sợi lông tơ: "Ai cũng có người trong lòng không thể quên, Thanh Hồn, chúng ta chỉ cần hiện tại thôi." Rất chậm rãi, rất nặng nề, hắn nghe tiếng tim đập đầy đau đớn, rất nhỏ, nhưng vô cùng rõ ràng chỉ khi ở cạnh Thanh Hồn, hắn mới cảm giác được dòng máu chảy trong tim đó là của mình. Hắn không thể tự gạt mình rằng cuộc sống của hắn, từ khi y xuất hiện đã có nhiều thay đổi.
"Sau khi ta từ cõi chết tỉnh dậy đã bị vây bên trong rất nhiều thú dữ, bọn chúng đang cào xé nhưng thi thể khác, từng đợt răng nanh đầy máu moi tim phổi họ ra, người biết lúc đó ta đang làm gì không... ta chỉ nằm im thôi, nằm nghe những âm thanh rùng rợn đang vây quanh, suy nghĩ rất nhiều thứ... không dám động đậy, ta không muốn chết. Ta rất sợ chết... cứ nhìn bọn chúng từng bước tiến đến ta, ta sợ như phát điên lên, nhưng nhờ đó ta cũng nhìn rõ một điều. Ta không có bản lãnh chống cự chỉ có thể chờ chết mà thôi." Càng nói y càng hoảng loạn co rút cuộn tròn người lại, muốn biến mình lại thật nhỏ, như thế nỗi đau lan trên từng tấc thịt cũng bị thu bé lại, tan biến...
"Đã qua hết rồi, giờ ngươi có ta bảo vệ ngươi, không để ngươi một mình chống chọi." Không biết nằm trong vòng tay hắn y có thấy ấm áp không chứ hắn thấy rất lạnh, rất đau lòng.
Thanh Hồn không biết mình đã im lặng bao lâu, chỉ cảm thấy đau đến không thở được, nghĩ đến ngày xưa lại đau đớn chết đi sống lại, ánh mắt y lạnh thấu xương: "Nếu hôm đó cô ta không ra tay trước, ta cũng giết cô ta thôi."
Hắn đoán được mấy phần không thấy gì bất ngờ.
"Trong máu ta có độc lại không may rất phù hợp với Hoành Lân. Nhưng không sao, ta không ngại nuốt thêm chất độc khác..."
Sắc mặt Lục Khuynh Tâm cực kỳ khó coi: "Ngươi điên rồi."
"Người nói không sai, đó là suy nghĩ ngu ngốc nhất thời thôi. Ta còn rất nhiều việc phải làm không thể chết vì nàng ta được ha ha ha."
Hắn ôm chặt y trong lòng: "Đừng cười nữa... khóc đi."
Thời gian thật kỳ lạ, cảm giác rất chậm, rất chậm rơi xuống, một giọt, hai giọt, lại như thật nhanh, nhanh đến mức hắn chưa kịp phản ứng đã biến mất. Giống như ảo giác mà hắn tưởng tượng ra mà thôi, y vẫn như cũ dùng dáng vẻ ngu ngốc che giấu tâm tình. Không chịu cúi đầu cũng không tỏ ra yếu mềm tự mình đau lòng, tự mình chống chọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất