Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 106: Khúc Tiễn Biệt (4)

Trước Sau
Trời vừa đổ mưa, lối đi ẩm ướt còn có cả sương mù dày đặc. Trên con ngựa có nữ tử mặc đồ màu xanh xòe tay cho chim ăn thóc: "Ẩm ướt thế này trời sẽ mưa sớm thôi."

Nam tử dắt ngựa có khuôn mặt rất khí phách: "Tìm một Nến trên thất đóa linh linh nở ra ánh sáng màu lam thanh nhã bay lên, nó bé xíu như một giọt nước mắt, càng lúc càng bay lên nhiều đốm sáng, nhìn từ xa lại như biển sao đang nhấp nháy. Thanh Hồb nhìn những đốm sáng kia thầm khen một phen, thế gian đúng là nhiều chuyện ly kỳ đẹp đẽ, mà y không hiểu nổi.

Người vẫn đang chuẩn bị mọi thứ, Thanh Hồn nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Khấu Hòa, suy nghĩ mông lung. Hình như cảm thấy có người nhìn mình Khấu Hòa quay lại nhìn y hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn thấu tất cả. Thanh Hồn hơi chột dạ, nói: "Nhanh lên đi, ta đói bụng rồi."

Khấu Hòa nhìn y rất dịu dàng: "Sẽ nhanh thôi... "

Chuẩn bị xong Thanh Hồn đi vào ngồi giữa mấy ngọn đèn, nhắm mắt thanh tịnh, biển cả dào dạt ý thơ, chim muông bay lượn, âm thanh lúc êm êm vỗ bờ, lúc lại xô nát ghềnh đá, khói sóng tráng lệ trào dâng. Tuy hay nhưng cũng không cao thâm gì dựa vào đâu mà Khấu Hòa nói đây là khúc đàn mình tự hào nhất cơ chứ? Dù sao Thanh Hồn cũng chưa từng nghe qua khúc Tiễn Biệt kia gây chấn động thiên hạ trong truyền thuyết kia, biết đâu chừng là do thiên hạ quá dễ chấn động, hoặc do mình quá ngu si.

Hoặc là Khấu Hoà không biết mình lợi hại tới đâu, hoặc là cảm âm quá kém. Ha ha một cầm sư sao có thể mắc sai lầm này được đúng là sặc mùi âm mưu.

Khấu Hòa dùng máu tươi áp trận, một luồng ác ý lan ra: "Ta có bảy câu hỏi?"

Thất đóa linh lung tương ứng với bảy câu, do hỏi không được nhiều ai biết tên này muốn gài cái gì, Thanh Hồn hơi căng thẳng. Thầm đoán nhất định có liên quan đến chuyện rút máu, cái chết của Liễu Vân Thoa... hoặc là bí mật gì trong Trung Nghĩa Đường. Nếu là bí mật của Trung Nghĩa Đường, thì dù Thanh Hồn có lòng cũng không moi ra chuyện gì để nói.

"Ngươi có hận Hồng Thiếu Hoài không?"

Câu này thật dễ trả lời, y đáp: "Có."

Dù đứng ở góc độ nào Thanh Hồn cũng hận Hồng Thiếu Hoài chết đi được.

Ánh nến đang nhỏ như hạt đậu, chợt bùng lên chuyển sang màu xanh lá, rực rỡ.

"Trong trận Bạo Vũ năm năm trước ngươi cũng có mặt?" Cái này Khấu Hòa chỉ đoán thôi, nếu thật sự là do Thanh Hồn phá chuyện tốt kia. Thì không lý nào đến giờ Thanh Hồn chưa chịu đối phó mình, lẽ nào võ công thật sự bị phế hết rồi?

"Phải."

"Người thổi Xích Châu có phải ngươi?"

Thanh Hồn đáp nhẹ nhàng: "Không phải."

Khấu Hòa hơi thất vọng, ánh nến cháy rực như đuôi khổng tước, Thanh Hồn không nói dối vậy người thổi Xích Châu phá vỡ ảo cảnh là ai? Trận đó Khấu Hoà đã thua rất thảm hại. Vốn dĩ con đường Khấu Hoà đi rất êm ả dễ dàng, thứ cản trở duy nhất là căn bệnh trời sinh trong người mà thôi, thật không cam tâm.

"Ngươi ở đó làm gì?"

"Không làm gì cả, chạy trốn?"

Khấu Hòa không thể hỏi sâu, bởi hắn vừa tạo kết giới hùng mạnh bên ngoài nên, Họa Cảnh không dựng nổi nữa, khúc đàn này chỉ dùng hù dọa. Thứ quyết định là thất đóa linh lung, tiếc là thứ này đã thờ ở dưới chân phật lâu, tâm tính thuần hóa dần trở nên không nghe không hỏi, không vướng bận nhiều chuyện thế gian. Dùng tâm mà đặt câu hỏi không gây khó xử cho ai. Khấu Hoà không thể trực tiếp hỏi một câu gây sát thương, đành thăm dò.

"Ngươi tên gì?"

Thanh Hồn "..." tên này bị điên rồi.

"Tên thật." Khấu Hòa bổ sung, thất đóa linh lung phản phệ để lại dấu vết trên lồng ngực, dội lên một luồng máu nóng trực nôn.

Lòng Thanh Hồn lạnh đi vài phần, do dự: "Có một chữ Thư."

Khấu Hòa cau mày, bầu không khí tĩnh lặng tích chữ như vàng.

"Ngươi là ai?"

Câu hỏi này y không biết trả lời sao cho phải, chính Thanh Hồn cũng mông lung, hồi lâu đáp: "Ta là ta thôi."

Ở trong trận hắn không thể lôi co với y, tay vẫn tấu khúc đàn không có gì đặc biệt kia: "Lần trước ngươi gọi ca ca ngươi là Diệu Huyền, Diệu Huyền thật sự là ca ca ruột của ngươi?"

Thanh Hồn...

Sắc mặt y rất khó coi...

Khấu Hòa nhìn Thanh Hồn chằm chằm, đóa thứ bảy luôn mang ý nghĩa rất đặc biệt, Khấu Hoà từng tự mình thử một lần, thương thế nghiêm trọng đến giờ vẫn hay tái lại. Thanh Hồn võ công hay tu vi đều bị khóa lại hết, hắn không tin Thanh Hồn có thể chịu được phản phệ.

Những câu trước Thanh Hồn có do dự nhưng không kéo dài lâu đến mức này, Khấu Hòa nén máu tụ đang vỡ trong lồng ngực mình, cười nói thêm một câu: "Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, đêm còn dài lắm."

Đúng là đêm còn rất dài, bên ngoài dường như có một đóa đỗ quyên hé nở, hương thơm tràn lan. Thanh Hồn thấy đó là ảo giác vì cửa phòng vốn đang đóng kín sao có thể tràn vào mùi hương? Họa Cảnh là một khúc đàn thế nào Thanh Hồn không rõ, cũng không thấy hay. Nếu trả lời sai hậu quả thế nào... nghĩ đến đây y lại thấy buồn cười, còn có hậu quả nào xấu hơn mình bây giờ chứ. Huống hồ, lời y nói không thể tính là nói dối: "Phải."

Sau câu trả lời là giây lát tĩnh lặng kéo dài như tơ, Thanh Hồn mở mắt ra, bình tĩnh đáp lại ánh mắt hung ác tức giận của Khấu Hòa, hơi khiêu khích: "Ngươi giận cái gì, ta có lừa ngươi đâu?"

Khấu Hòa cười lạnh nhìn thất đóa linh lung cháy vần vũ, kết thành thất tâm rồi tan biến: "Là ta đã thư thả hai câu với ngươi, thật xem thường ngươi quá."

Có sao, y không nhận ra đấy.

Khấu Hòa ôm đàn đứng dậy phủi lớp bụi mờ vô hình nào đó, bỏ đến thăm Vũ Đình An. Dù sao trong người Vũ Đình An máu độc trong người ứ đọng, tới thời điểm nhất định táo phát sẽ vô cùng đau đớn. Lúc này không thể tùy tiện tác động, cũng không thể thay máu ngay nếu không sẽ bị ô nhiễm, coi như bỏ công.

Để Thanh Hồn sống thêm vài ngày cũng được.

"Ta muốn đi xem Lục Khuynh Tâm."

Khấu Hòa khựng lại không phản đối, nói: "Dây xích rất dài tự mình mà đi. À, ngươi có muốn ta giúp ngươi hỏi hắn mấy câu hỏi không?"

Thanh Hồn nhìn Khấu Hòa bằng ánh mắt dịu dàng, không nỡ làm người kia sợ hãi, kinh động: "Không cần đâu, tâm ta sáng hơn ngươi nhiều, có gì mà nhìn không thấu chứ." Y chỉ đầu mình: "Ta hơn ngươi ở đây này."

***

Phòng bên là một gian trống trong tửu lâu, không có giường hay bàn ghế gì, trên vách khắc đầy hoa sen một cành bảy đóa đong đưa, rất có phong thái. Thanh Hồn thầm nghĩ: Nhà trọ này không phải của Khấu Hòa đó chứ, uầy... người trong bức hoành thêu là cầm sư. Không chừng là thêu hình bản thân lên thật.

Trong phòng ngập ngụa mùi thuốc, máu tanh hòa lẫn, Lục Khuynh Tâm mê man hồ đồ không phân được nam bắc. Lục Khuynh Tâm ngó trái ngó phải một hồi mới tìm được chén rót thuốc ra, nghe tiếng động hắn ngẩng đầu thấy bóng đen hình người trước mặt, nhíu mày: " Thanh Hồn?"

Bóng đen hôn ám tĩnh mịch, tiếng côn trùng trong cơn mưa rả rích không hiểu sao lại làm không khí trở nên thanh bình. Hắn xoa cánh tay cứng đờ của mình, vết thương đã được băng lại thỉnh thoảng chẳng có sức nâng lên.

Là do thuốc mê từ trong gỗ mà ra.

Thanh Hồn bước từng bước âm thanh leng keng kéo theo sau: "Chắc ngươi chưa ăn gì, ở đây có chút cháo ăn rồi uống thuốc."



Lục Khuynh Tâm cử động nhè nhẹ, dưới sàn máu đã khô đọng lại trên những bông sen tinh tế nhẵn mịn. Những bông hoa máu này quá kiều diễm khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Sau khi hắn ăn vài thìa y đút mới nói: "Khấu Hoà không làm gì ngươi chứ?"

"Khấu Hoà có thể làm gì ta?" Y lạnh nhạt: "Hắn cần máu của ta, cần ta giúp thay máu cho Vũ Đình An."

Môi hắn mím chặt thành một đường thẳng, trắng bệch: "Là do ta kéo ngươi đến Xuyên Thục, ngươi nói đúng vận may của ta không ra gì."

"Người Khấu Hòa hận là ta, nếu ta nói mình muốn chạy lúc nào cũng được, người có tin không? Người nói Thi Hành Thảo không thể, khinh công Yên Thế cũng phải lao đao... vậy Đăng Hồng Nhạn thì sao? "

"Ngươi biết Đăng Hồng Nhạn?" Hắn thấy khó tin.

Thanh Hồn không trả lời hắn, y chẳng biết Đăng Hồng Nhạn gì cả chẳng qua nói một câu lừa hắn thôi.

"Ta còn lâu mới tin ngươi, ngươi nói đen thì nhất định là trắng. Ta trúng Trầm Tây Hải rồi không thể lết nổi nữa rồi... ngươi có thể đi thì tốt."

Thanh Hồn im lặng một lát nói: "Trầm Tây Vực... từ lúc bước vào ta không hề phát hiện ra ngươi trúng Trầm Tây Vực, xem ra ta thật sự thay đổi rồi... kém nhiều thứ quá."

"Ngươi tuy là đại phu nhưng với binh khí chưa chắc am hiểu sâu, không nhận ra có gì đáng buồn chứ." Trầm Tây Vực đâm sâu phong bế huyệt đạo của hắn, Vũ Đình An tránh những chỗ nguy hiểm xem như đã nể tình lắm rồi. Chung quy hắn vẫn không cảm thấy Vũ Đình An là kẻ xấu, không biết bị Khấu Hòa bỏ bùa gì.

"Trầm Tây Vực không dễ sử dụng, không gặp thì thôi lúc gặp thì đụng phải hai đối thủ mạnh. Nghe nói khi luyện Trầm Tây Vực đến ngưỡng thứ chín có thể dùng đũa thay cho băng trầm, công dụng như nhau. Không biết có thật sự như vậy không?"

Lục Khuynh Tâm hơi ngớ ra: "Thật sao?" Hắn chưa nghe qua chuyện này bao giờ... nhưng đã từng nhìn thấy Vũ Đình An xoay đũa giữa những ngón tay, điêu luyện, nhanh cực kỳ. Một khi phóng ra có thể làm bị thương hoặc phong bế hắn, nhưng có thể thế băng trầm thì hơi huyễn hoặc.

"Ngươi nói xem Vũ Đình An lợi hại như thế, Liễu Vân Thoa sao bắt được người?"

"Ngươi thật không nhìn ra quan hệ của hai người họ à?"

"Nhìn ra chứ, nhưng mà.." Hắn cũng không biết nói sao nữa.

Thanh Hồn xoa nắn thái dương: "Ta chỉ cảm thấy lạ sao Liễu Vân Thoa biết máu Vũ Đình An phù hợp. Người như Vũ Đình An rất khó bị thương, dù có bị thương thì máu kia nhìn qua có gì khác người thường chứ." Máu của y có độc là do Huyết Diệm Trường La... chắc không phải... không thể nào, Hồng Thiếu Hoài không có bản lãnh đó. Y muốn tìm Nam Bình hỏi chút chuyện về Vũ Đình An nhưng e là chẳng có cơ hội đó.

Lục Khuynh Tâm nghĩ một lát, nói: "Dùng âm đối âm, Lệnh Văn của ngươi có phá nổi tiếng đàn của Khấu Hoà?" Khấu Hoà chưa từng thấy y dùng đến Lệnh Văn bao giờ... nhưng đã nhắc thì phải có lí do của nó.

Thanh Hồn đút hết cháo mới đáp: "Ta không mang theo đàn."

Lục Khuynh Tâm "..."

Hắn không ngờ mình nhận được câu trả lời như thế, vũ khí chí thân lại không mang theo: "Vũ Đoạn Từ của ta bị lấy rồi, Vấn Liễu của ngươi... " Hắn nhìn xuống: "Cũng bị lấy rồi à?"

Y nhún vai: "Khấu Hòa đi bước này cẩn thận quá, thứ đó chẳng lợi hại gì đâu."

Hắn trầm ngâm rồi nói: "Khúc Xích Châu thật sự không phải do người thổi à?" Dù hắn không biết mấy cái bông kia là gì, lợi hại tới đâu, hắn chỉ thấy Thanh Hồn luôn không thích đi theo hướng giống người ta, biết đâu có cách lừa được mấy ngọn đèn kia?

Thanh Hồn nín lặng nhìn hắn, xem ra mùi đỗ quyên không phải giả mà hắn đã hé cửa nhìn vào. Hắn không biết đã nghe được bao nhiêu, càng không tin Khấu Hòa không nhận ra, còn có âm mưu gì thì nói sau.

"Không phải ta... nhưng ta nghĩ mình biết ai thổi."

Chân mày hắn cau lại: "Là ai?"

"Yến Tử Du, Sắc Nguyệt."

Hắn thấy nội tức quay cuồng, nhanh chóng ép bình tĩnh: "Nếu ta nhớ không nhầm hai người đó là thư đồng bên cạnh Lưu Ảnh, hành tung bất định, không hay xen vào chuyện giang hồ, nhưng năm đó họ chỉ mười bốn tuổi."

Lưu Ảnh là một người có lối sống ẩn dật, chỉ là mấy năm trước bên một dòng sông nào đó, cạnh ngọn núi nào đó, đã đánh nhau với Đổng Thanh Hiên, từ đó mà nổi danh. Hắn không chứng kiến trận đánh vang danh đó, cũng không biết là do chiêu thức xuất quỷ nhập thần hay vì lí do hết sức khó hiểu của họ mà nổi tiếng: Đánh nhau vì một cành hoa dại bên đường?

Nghe đâu hai vị đang ngồi uống trà bên hàng quán dưới chân núi, Đổng Minh Hiên chỉ một bông hoa nói đó là hoa cúc dại, còn Yến Tử Du nói đó là Sắc Nguyệt. Chuyện chỉ có vậy mà cũng đánh nhau, Đổng Minh Hiên thua Lưu Ảnh thê thảm đành phải thực hiện lời hứa, thừa nhận đó là hoa Sắc Nguyệt ngàn năm có một.

Những cao nhân thường làm những chuyện người thường không thể hiểu.

Lại nói, hai đứa trẻ mười mấy tuổi có thể thổi một khúc nhạc tà khí quỷ quyệt quấn quanh ánh trăng, nhuộm đỏ một vùng trời như thế không? Hắn tin trên đời có thiên tài võ thuật, cũng tin có người thay đổi được sắc trời triệu hoán yêu hồn, nhưng mà...

"Dựa vào đâu chứ." Nếu như y nói là đoán thôi chắc hắn tức ói hết máu đọng ra mất.

Cái bóng Thanh Hồn kéo dài thườn thượt, không hề động đậy, nghiêm túc nói: "Ta vô tình nhìn thấy bóng họ, âm thầm điều tra mấy lần, nếu có sai thì nhất định trên đời có một cặp thư đồng y hệt họ rồi." Ngón tay y vuốt hoa văn dưới sàn gỗ, âm thanh ma sát kêu lên ớn lạnh tựa như kéo dài vô biên: "Khúc Xích Châu không phải sát chiêu, âm tấu không hề sắc bén, vấn đề nằm ở người thổi. m thanh có thể xé toang tim phổi, đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được thế nào là thương tâm."

Hơi thở hắn đứt đoạn không hiểu y vì điều gì mà thương tâm, nhưng hắn nhận ra được y rất đau lòng. Giống như đồng bệnh tương lân, cảm xúc hết sức vi diệu. Ngày đó hắn cũng nhận ra thế gian này có những chuyện không phải cố gắng là được, hắn cũng biết lực bất tòng tâm.

Giữa đêm khuya, ánh trăng lưỡi liềm móc trên nền trời không chiếu nổi vào đây, hắn không còn để ý đến đau đớn của bản thân nữa, dựa vai y: "Ta mệt quá muốn ngủ một lát."

Y vỗ nhẹ người hắn: "Người vất vả quá rồi."

trọ nghỉ tạm cũng được. Mùa này mưa ở Xuyên Thục rất đẹp." Tuy nói vậy nhưng không hiểu sao lối đi lại vô cùng ảm đạm, nhàn tản mùi vị không sạch sẽ. Đường đi bằng phẳng, trong khi xưa này Xuyên Thục nổi tiếng đường đi khó hơn lên trời, họ đi loanh quanh trong rừng nhìn những cây xanh cao thấp không đồng điều phía trước, sương giăng khắp lối. Hồi lâu, hắn nói: "Hình như chúng ta lạc đường rồi."

Nữ tử xụ mặt thất vọng, vô thức liếc về phía trước: "Aaaa kia có nhà kìa."

Nữ tử này là Lam Tề, người còn lại đương nhiên là Ninh Thiếu Lang.

Ngựa bắt đầu lười biếng không chịu đi, hai người dắt nó đến nơi giày cũng ướt nhem. Tửu lâu hiện ra dưới ánh đèn vô cùng nhợt nhạt, nơi này xây dựng kiểu cũ cả đèn lồng treo phía trước cũng bạc màu. Duy chỉ hoa sen điêu khắc trên gỗ sống động như thật, một cành bảy đóa lạ làm sao.

Kiêu Doanh ngồi bên quầy nghe tiếng bước chân, hơi ngẩng đầu. Ninh Thiếu Lang đưa Lam Tề về phòng mà mày cứ nhíu chặt, lúc bước vào thấy người đứng quầy cầm miếng gỗ khắc nhiều hình âm dương, có vẻ là người thích cơ quan. Động tác làm việc cứng ngắc không ra dáng chưởng quầy, bước chân cẩn thận quá mức làm hắn thấy lạ. Nơi này giống hắc điếm, càng giống một cái bẫy sặc mùi chết chóc. Hắn bước vào rồi mà đổi ý sợ người kia nghi ngờ, Lam Tề không có võ công... đành tới đâu hay tới đó, biết đâu người ta chẳng nhắm vào mình.

Lúc này Khấu Hòa đang ngồi chép mấy bài thơ, trước kia y bệnh thường dành thời gian chép những lời thơ đầy thâm ý. Ngày qua ngày dùng nó xua tan biết bao nỗi mệt nhọc trong người, dần dần hắn có thói quen này. Sau một hồi ước tính thời gian, y ngẩng đầu nhìn gương. Gương mặt trải qua nhiều biến cố sát phạt đã mất đi mấy phần điềm đạm ôn hòa, chân mày đen nhánh sắc bén, tròng mắt nồng đậm sát khí, cùng nỗi không cam tâm trước số phận của mình.

Khấu Hòa hơi cau mày nhưng rồi vẫn cố giãn nó ra, xua nhanh ý tứ lạnh lùng. Trong lòng như bị đẩy về hầm băng, lạnh truyền đến ruột gan.

Khấu Hoà đã không thể trở về như ngày xưa nữa.

Ngoài trời mưa rơi lả tả, y đứng bên lan can trên hành lang, những chiếc lá non rũ xuống quay mình, xiết nỗi thê lương. Thời gian qua đã cứa trên người y vô số vết thương nhưng hắn không hề thấy đau đớn. Đến khi vết thương rướm máu nứt toạc ra cơn đau như tuyết tan nước lũ cuồn cuộn ập tới.

Y muốn sống, y rất muốn sống, muốn cùng một người trải qua thiên trường địa cửu.

Khấu Hòa chịu không nổi gió rét đành quay đầu trở vào, ôm đàn, thứ này đã bầu bạn với mình những đêm dài không ngủ, nói thay những tâm tư không thốt nên lời trong lòng. Khấu Hoà ôm đàn đi đến phòng Vũ Đình An. Mỗi bước đi y đều nhớ đến nơi đó, lối đi đằng đẵng ngợp bóng hoa trắng muốt lồng ánh trăng. Nơi sơn cốc hoang vắng có người đã cho y những lời an ủi ấm áp, chính vì hắn mà y không muốn sống lay lắt những ngày xuân tàn đông lạnh.



Vũ Đình An vẫn ngủ bên giường sắc mặt khá hơn mấy ngày trước, Khấu Hoà cũng yên tâm. Ngón tay y lướt trên dây đàn tấu khúc Thanh Tâm đả thông kinh mạch, tiếng đàn không hiểu sao lại trống rỗng, mờ mịt. Y có hơi run rẩy nhưng không thể bình tâm, giống như đến bước này y không thể quay đầu lại, tâm tình uể oải gục trên đàn.

Vũ Đình An hơi động đậy, tỉnh dậy.

Dường như hắn đã bị ốm rất nặng, trước mắt thấp thoáng vô số bóng người, có người nhỏ giọng nói gì đó, bước chân nhẹ nhàng cẩn thận không làm ồn. Đến khi hắn dần phân biệt được hình ảnh, căn phòng đóng cửa kín mít chỉ có một ngọn nến nhỏ chiếu sáng. Nến chỉ còn được một đốt ngón tay, xem ra đã cháy rất lâu sáp chảy thành mảng chứa nỗi thương tâm lắng đọng lâu ngày.

Khấu Hòa nằm gục trên đàn, mái tóc hơi rối rơi trên mặt như làm từng đường nét trở nên mềm mại, giống như trước nay y luôn ôn hòa, ấm áp. Tuy đôi môi luôn nhợt nhạt mím chặt nhưng khí độ ung dung, lúc thì nhàn tản tấu đàn, lúc thì gửi tình vào thi thư. Không hề khiến cho người ta nhìn vào thấy nặng nề, mệt mỏi thay y. Không hiểu sao lần này gặp lại y yếu nhược hơn nhiều khiến người ta phải đau lòng..

Vũ Đình An xỏ giày muốn ôm y lên giường, cảm thấy hơi thở quen thuộc bao bọc Khấu Hòa nhanh chóng tỉnh lại, y sờ trán hắn thấy nhiệt độ đã hạ, thậm chí còn hơi lạnh. Mặt lập tức ngợp nét ưu sầu, vàng vọt: "Là do ta quên mất ngươi đang trong giai đoạn tái độc, bắt ngươi phụ ta làm những việc này."

"Một mình ngươi làm vẫn được, nhưng ta không muốn ngươi làm." Trong lò hương thoáng mùi vị hoa sen thanh nhã, tuy nhiên hương liệu đều do com người làm ra, đôi khi đánh mất phong vị thanh tao vốn có: "Hắn đưa tay xoa nhẹ chân mày y: "Đừng cau mày nữa, xấu."

Ấm áp đan xen nơi đáy lòng, trái tim y cũng dần có chút sức sống, đưa mắt nhìn hắn: "Đã tỉnh rồi thì cùng ta đi dạo đi."

Bên ngoài gió lớn nhưng trong lòng họ đều bình yên, Khấu Hòa đội lọng che kín tới gần gót chân, cùng hắn ra ngoài.

Gió thổi đưa mùi hương những khóm hoa mới nở, Thanh Hồn hơi hé cửa sổ nhìn ra bên ngoài, gió thổi tung mái tóc hệt như tâm tư của y lúc này. Sao bên ngoài chập chờn kháng gió chịu hạn. Ở góc độ này y có thể nhìn thấy bên một hồ nhỏ có chiếc thuyền con u lãnh lặng lẽ chèo ra, chở hai người đi dạo đêm.

Nghe tiếng leng keng thô bạo phía sau, Thanh Hồn nói: "Ngươi vừa mới uống thuốc, có thấy trong người dễ chịu, cũng không khôi phục được sức lực phá được nó đâu, đừng phí sức."

Hiện tại đã sang thu trời se se lạnh y khép khung cửa đen nhánh lại, nhìn những cánh hoa điêu khắc vô số cánh sen xếp chồng lên nhau, mùi hương từ gỗ thoang thoảng bay ra: "Thứ hương thơm này đúng là đồ tốt."

"Người ta là biểu đệ của tam đại thần y mà, chút mê hương này có gì khó tìm, ai như ngươi toàn nói suông, lấy đơn thuốc của người khác, mò đại mà thôi."

"Quan Kiến Vỹ đứng đầu, Liễu Vân Thoa đứng thứ ba? Người còn lại là ai vậy." Mấy chuyện thần y trên giang hồ Thanh Hồn thật không hiểu biết gì hết, huống hồ Quan Kiến Vỹ hay Liễu Vân Thoa đều hành tung bất định.

Lục Khuynh Tâm nhìn y bằng ánh mắt khinh thường chắc là đợi khen đây mà: "Biết rồi còn hỏi, không phải là ngươi sao?"

Y nghe thế hơi nghẹn, sau đó cười ha ha: "Ta vẫn luôn nghĩ trên đời này chỉ có mình ta là thần y. Không thể xếp chung với người thường như họ được." Lục Khuynh Tâm nói thế chắc là chọc tức y thôi, nếu thật sự Diệu Huyền đứng thứ hai trên giang hồ, thì tại sao y chẳng hưởng chút đặc ân nào bên ngoài hết, giới thiệu tên là bị người ta nhìn chằm chằm, kẻ thù đuổi đánh.

Lục Khuynh Tâm "..."

Nói chuyện một chút hai người đều khá thư thả, hắn nói: "Sức lực chưa hồi phục nhưng chúng ta không nên ở mãi đây được. Khấu Hòa lấy đi Vũ Đoạn Kình nhưng Tiểu Ngư vẫn còn trong người ta."

Y 'à' một tiếng thấy hơi quái lạ.

Tiểu Ngư làm từ khuôn mỏng, thân kiếm mềm dẻo nhưng sắc bén, hắn chỉ xuống dưới sàn: "Chắc ngươi cũng nghe ra bên dưới rỗng."

Hắn rút Tiểu Ngư nhẹ cắt dây xích, đâm sâu xuống đất rạch mấy đường cắt một hình vuông, bên dưới sâu hun hút, tối đen như mực.

"Không phải là mật thất mà là hang động tự nhiên, Khấu Hòa xây dựng tửu lâu trên đỉnh núi này cũng không biết bên dưới rỗng?" Hắn đỡ eo y nén vết thương đang nhói đau trên ngực, nói: "Nhắm mắt lại."

"Ai?"

Vừa xuống còn chưa đứng vững hắn đã thấy hàn quang lóe lên, có người trong bóng tối đâm tới. Sau đó ngọn lửa xanh bùng lên soi rõ gương mặt người kia: "Ninh Thiếu Lang?"

Ninh Thiếu Lang nhìn những vết thương trên người họ, cau mày: "Lục công tử... hai người cũng bị lừa vào hắc điếm à?"

Lục Khuynh Tâm khổ sở gật đầu: "Lừa cái gì, họ chính là nhắm vào bọn ta muốn đòi mạng."

Ninh Thiếu Lang cầm quạt lông trắng phe phẩy phong độ phi phàm, giống như đã tập qua phong thái nhã nhân giữa thời loạn, không một chút nhếch nhác nào: "Ta phát hiện bên dưới rỗng nên mới đục thử mà xuống... nhưng có vẻ như..."

Ai cũng nhận ra bên dưới rỗng thì Khấu Hòa sao không biết chứ, không chừng bên dưới có nhiều thứ đáng sợ chờ họ. Hắn quay sang Thanh Hồn hỏi: "Đi không?"

Với Thanh Hồn mà nói tạm thời Khấu Hòa không thể làm gì y cả, kéo dài thêm thời gian không chừng y sẽ nghĩ ra cách thoát thân, còn tiếp tục đi e là không có mạng trở về.

"Đi chứ, có gì phải sợ." Thanh Hồn gõ nhè nhẹ vào động: "Nghe nói nơi sơn cùng thủy cốc đều có động đá vôi hay hồ nước gì gì đó. Tóm lại đỡ hơn nhìn gương mặt tên kia."

**

Khấu Hòa thấy thực sự thanh thản, hoa lồng bóng trăng rơi trên mặt hồ tĩnh lặng, quang cảnh sơn thủy u nhã, y nói: "Lá phong đỏ ở Nghiên Tâm Viên đẹp như ráng chiều, tình nồng ý hậu trải ngàn dặm, cả đất cũng có màu đỏ ấm rất lạ, không biết gió ở đó có ấm áp hay không?"

"Ngươi vẫn muốn đến đó à." Vũ Đình An chua xót: "Ta cũng muốn đưa ngươi đi nhưng cơ thể ngươi yếu quá."

"Đã khá hơn trước rồi." Khấu Hoà xòe tay lấy ra mấy cánh hoa màu tím nhạt, cánh hoa run rẩy trong gió nhìn rất đáng thương. Thứ này chính là biểu tỷ nuôi trên thi thể mà ra để y dùng cầm cự. Dù y đã thay máu nhưng đôi lúc vẫn hư nhược có thuốc vẫn tốt hơn...

Khấu Hoà ngậm một cánh hoa trong miệng: "Ngươi biết không ta từ nhỏ đã mang bệnh, luôn nhủ với mình rằng không sao cả, thà làm một gốc cây yếu ớt nhưng thời khắc nở ra kinh động nhân tâm, ngát hương bốn bể. Ta cười cổ thụ mạnh mẽ hiên ngang nhưng chung quy không hiếm lạ, là thứ tầm thường. Thế nhưng gặp ngươi rồi ta cảm thấy ông trời thật bất công với ta, loại cây vô tình đó quanh năm xanh tốt trường tồn với thời gian, số mệnh ta lại như phù du sớm nở tối tàn chẳng xứng so bì."

Vũ Đình An vén tóc mai cho y: "Sau chuyện này ta dẫn ngươi đi, bây giờ mùa thu lá phong đã đỏ phương trời rồi."

Khấu Hoà gối đầu trên chân hắn ngắm trời sao, hai bên bờ đá đã nhuộm rêu phong nhuộm màu thời gian, ánh mắt y nhìn nó mãi trong lòng chờ đợi mùa xuân về hoa nở đâm chồi nảy lộc. Dần dần mí mắt nặng như chì, Vũ Đình An thấy vậy vuốt tóc Khấu Hoà: "Ngủ một lát đi."

Khấu Hoà nằm trong vòng tay ngăn cản sương gió của hắn, ngủ một giấc không mộng mị.

Lập thu không gian lãng đãng khí lạnh, vầng trăng non cong cong, ánh đèn lồng chập chờn chốn thanh vắng. Gió đêm lùa vào tóc Khấu Hòa như vuốt ve thước gấm thượng hạng giữa đêm, Vũ Đình An thở dài.

Khấu Hòa vẫn nhắm mắt hỏi: "Sao ngươi lại thở dài."

"Đâu có." Vũ Đình An cười cười: "Đã bảo ngươi nghỉ ngơi đi mà."

"Ta ngủ rồi họ trốn mất thì sao?" Khấu Hòa hơi dụi mắt nói: "Ngươi để lại thanh nhuyễn kiếm đó cho Lục Khuynh Tâm?"

Vũ Đình An hơi biến sắc: "Ngươi đã hứa với ta sẽ tha cho Lục Khuynh Tâm rồi mà? Hắn trúng Trầm Tây Vực không có khả năng đối phó ngươi nữa."

"Nhưng ta đâu hứa tha cho Thanh Hồn? Y giết chết biểu tỷ của ta, cả đời này ta sẽ không quên mối thù này đâu. Nếu Lục Khuynh Tâm cứ xen vào ta không ngại giết cả hắn."

Ánh trăng thê lương vẩy lên người họ, trong lòng Vũ Đình An chợt đau thương: "Ta hiểu rồi... cái gì ta cũng giúp ngươi."

"Ta bọn nghĩ họ đi xuống bên dưới hang động trốn mà thôi, dù sao cũng không ra nổi kết giới cứ để họ đi một vòng cho khuây khỏa." Nói đến đây Khấu Hòa nhíu mày: "...Thanh Hồn, không biết dùng Lệnh Văn."

"Lệnh Văn?"

"Là một cây đàn chẳng có mấy tiếng tăm." Khấu Hòa cười lạnh: "Do đề phòng nên ta thăm dò qua đôi chút. Tên này đúng là không học được gì từ ca ca mình hết... có điều Cẩn Ngọc San chết rất kỳ quái, là dấu vết Đoạn Từ gây ra. Hôm đó ta đứng ở ngoài bìa rừng thấy bất giác gió lùa ngược, sát khí tanh nồng, không biết là do y gây ra hay Diệu Huyền thần thông quảng đại độn thổ đến?" Chân mày Khấu Hòa dần giãn ra: "Nhưng không sao, Cẩn Ngọc Tuyên cũng chẳng lợi hại gì chẳng qua có Tuệ Sinh bảo hộ thôi, mà thanh kiếm đó..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau