Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 133: Đoạn Trường Nơi Ấy Còn Chưa Thương (4)
Không dự đoán được sẽ phát sinh biến cố này.
Đi một chuyến lại nhặt được hai người bị thương sắp chết.
Họ tìm thấy Lục Khuynh Tâm bên bờ sông cả người lạnh cóng, nếu chậm thêm một lát e là hồn lìa khỏi xác nhập quỷ môn quan tức khắc.
Sau đó họ lập tức chia ra đưa hắn về nhà, nhóm còn lại lục soát xung quanh, tìm xem thứ gì đã xảy ra mà khiến thủy tảo nổi hết mặt sông.
Lục Khuynh Tâm đau đớn rên rỉ, ngực đau nhói không ngừng lan ra luồng khí lạnh, Chu Nhuận Thành thuận tay nhét đan dược vào miệng hắn, vị đắng khiến hắn có thêm mấy phần tỉnh táo.
"Thanh Hồn đâu?"
Họ tưởng Lục Khuynh Tâm trong lòng khó chịu mới nửa đêm đi ra ngoài tìm thêm manh mối, ai biết lại xảy ra chuyện: "Đệ không nhìn thấy..."
Người hắn đau thê thiết hòa lẫn cùng phẫn hận nén thành mũi nhọn, hắn nhớ đến đêm tối mù mịt dòng nước lạnh ngắt chảy qua người. Dưới đáy hồ vang lên tiếng thở nhè nhẹ vậy mà hắn tìm mãi chẳng thấy y đâu. Hắn không ngừng chìm nổi dưới hồ vẫn âm thầm cảm thấy có một tia hy vọng.
Thanh Hồn bơi rất giỏi lại có Vấn Liễu bên cạnh, nhất định không đến nỗi nào.
Đêm qua hai người còn ở cạnh nhau, hơi thở vương vấn lẫn nhau thoắt đó đã bị làn nước vô tình ngăn cách. Hắn cố gắng ngồi dậy gượng mãi không ngồi dậy được còn ngã phịch xuống giường, xương cốt đau rã rời.
Chu Nhuận Thành cũng không muốn đỡ truyền cho hắn chút chân khí, thở dài: "Nhị ca vẫn đang xem xét quanh bờ hồ đó, không chừng sẽ có manh mối. Tâm mạch của tam ca tổn hại nghiêm trọng, vừa rồi đệ đã cho tam ca ăn Ngưng Tâm đan, huynh muốn đi cũng không được."
"Thứ ta cần là người không phải manh mối." Xương cốt của Trạch Dương còn chưa tìm về được giờ cả Thanh Hồn cũng mất tích, bảo hắn làm sao yên tâm nghỉ ngơi? Có vẻ như tác dụng của Ngưng Tâm đan bắt đầu có tác dụng, đầu hắn choáng váng, khí nóng tăng lên đan xen với cái lạnh của hắn, áp chế tâm trí của hắn.
Nhìn hắn bắt đầu mê man lại Chu Nhuận Thành mới yên tâm thêm một chút, bỏ thuốc vào lò xông lên.
Thành Kính vừa đến sắc mặt nhợt nhạt: "Tam ca không sao chứ?"
"Có sao đó..." Thậm chí còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng rất nhiều, do tam ca lo lắng quá độ dùng nhiều tu vi khuấy động mặt nước lên, phản phệ tổn thương kinh mạch của chính mình: "Tìm ra bờ sông có vấn đề gì chưa?"
"Có dấu hiệu trận pháp được bày ra, cũng không phải loại lợi hại gì... có điều..." Thành Kính nghĩ ngợi mông lung: "Đại ca nói người dùng nó đã phát huy chiêu thức tầm thường này đến mức cực đại. Cho nên tam ca một chút cũng không phát hiện người đã bị bắt đi."
Thành Kính không hiểu được làm sao để chiêu thức bình thường trở nên lợi hại, điểm mạnh của nó là trận bày ra không tốn quá nhiều tu vi, không có sát khí. Nếu trước kia trận pháp bày ra chẳng gây sát thương, người ta thà bỏ thêm chút tu vi tạo ra trận pháp mạnh hơn, dù có sát khí nhưng ít nhất không phải ai cũng nhận ra.
Nhưng giờ yếu điểm này đã được khắc phục.
"Nếu có dấu vết bày trận thì tốt, người và trận luôn liên kết với nhau!"
Thành Kính cũng phấn khởi: " Tìm được nhánh Thủy Chi có lưu lại vết máu, nhất định sẽ tìm được đường đi thôi."
***
Diệu Huyền ngửi thấy mùi hương thơm ngát, càng hít sâu càng dễ ngạt thở nhưng y vẫn tham lam cảm nhận. Y vừa mất hồn vừa bị đau đớn quấn chặt, môi mím lại cố gắng nhẫn nhịn. Trong cơn mê thấy khoảng trống trước mắt tối tăm dần lóe lên tia sáng bạc đá văng y ra khỏi một trận pháp đang xoay chuyển.
Công Nghi Lăng khóa chặt cửa phòng giúp y tẩy sạch dịch dung trên mặt, đắp khăn mát hạ sốt. Vừa hơi rời mắt thêm than khóe miệng y đã chảy một vệt máu tươi rơi xuống nhuộm đỏ áo trắng.
Ánh mắt Công Nghi Lăng lóe lên tia đau lòng, đôi môi y trắng bệch lưu lại vệt máu tươi vẫn khiến bị người ta thu hút, quyến luyến mê người. Hắn vuốt ngực y điều chỉnh lại chút khí nóng đang hoảng loảng trong cơ thể yếu ớt, giữa không gian vắng lặng kinh mạch của y đập nhẹ tênh như không. Tựa như y vẫn như thế suy nhược mỏng manh muôn đời như một lại luôn tỏ ra hờ hững, kiên cường lạnh nhạt.
Hắn nhẹ nhàng tiến gần chạm nhẹ lên đôi mỏng lạnh lẽo kia, cảm nhận sự tê dại dần lan ra. Hắn gần như muốn ngừng thở, chỉ trong khoảnh khắc lướt nhẹ trên đôi môi mềm hắn liền cảm thấy bản thân bồng bềnh, cả người mềm nhũn. Bịn rịn lưu luyến khiến hắn muốn được nhiều hơn, hắn chưa từng nghĩ giữa họ sẽ giây lát thân mật như này.
Có lẽ hắn chẳng là người quân tử gì, nhân lúc y hôn mê mà làm ra những việc lén lút này. Hắn nén thở dồn mọi thứ lại đến căng cứng lòng ngực tự mình làm mình tỉnh táo.
Lòng hắn lạnh ngắt.
Cả đời này e là hắn chỉ có được một lần hồ đồ mà sung sướng này thôi.
Nếu y mà biết được...
Công Nghi Lăng khẽ khép mắt lại, chuyện đến đâu hay đến đó, hắn cẩn thận lao đi vệt máu tươi trên môi y, lưu luyến nhìn đến không rời mắt. Nụ hôn ngọt ngào này hắn sẽ giấu kín mãi trong lòng không để ai biết, nó là niềm an ủi duy nhất của hắn trong năm tháng lênh đênh, mơ hồ chẳng biết mình là ai, tranh đấu vì cái gì, sẽ đi về đâu.
Diệu Huyền mơ hồ tỉnh lại, trước mắt là bóng hình vô cùng quen thuộc tràn đầy thương xót, dường như hắn đang có nhiều suy tư nên thất thần không hề phát hiện.
Y đã gặp lại hắn...
Đúng thế, y muốn gặp lại hắn.
Dù chỉ là chỉ trong khoảnh khắc rồi chia ly, duyên họ mỏng, số phận chẳng do mình.
Diệu Huyền gượng dậy nhìn thấy ngực áo nhuộm đỏ, máu tóc đen tuyền biến thành màu tím sậm tựa như tròng mắt y. Điểm này y giống mẫu thân, là người của một bộ tộc trong núi thiêng, có những chuyện y chưa biết cũng không giải thích được.
Không phải lúc nào nó cũng biến chuyển như thế...
Mỗi khi Diệu Huyền tức giận tròng mắt chỉ lóe lên ánh tím một chút rồi tan ngay, ba ngàn sợi tóc đều đổi màu chứng tỏ sinh mệnh của y lại rút cạn thêm một chút.
"Từ từ đã... ngươi tưởng bản thân mình làm bằng đá hay sao?"
"Ta ngồi dậy điều khí một lát thôi." Thương thế của mình thế nào bản thân y biết rõ.
"Vậy ta đi lấy đồ ăn cho ngươi."
Lúc qua hoa viên gặp phải Chu Nhuận Thành đang đến, nói: "Nhạc công tử thế nào rồi, ta đến xem mạch."
"Không cần đâu y tự mình chữa thương được, tính khí của y không tốt ngươi đừng vào." Công Nghi Lăng mím môi: "Thanh Hồn có tin tức gì không?"
Chu Nhuận Thành nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhị ca đang chuẩn bị bày trận, nếu không có chuyện gì cần thì ta ra ngoài."
Công Nghi Lăng mang cháo loãng trở về, Diệu Huyền ăn uống còn tùy tâm trạng nhưng khi y bệnh thì chỉ cần một chén cháo là được, y rất lười, cũng không biết thương chính mình. Tóc y mềm rũ tung bay, đỉnh đầu toát ra luồng khí thoát ra vần vũ xoay chuyển quanh thân. Hắn quyết định tạm thời giấu y chuyện Thanh Hải bị mất tích, chỉ như thế may ra y mới chịu dưỡng thương. Sau một hồi người y cũng khô ráo không còn mồ hôi lạnh, khẽ khàng dựa vào thành giường.
"Ngươi ăn một ít cháo đi." Hắn ngồi xuống bên cạnh nhìn mái tóc y trơn tuột bên vai, dè dặt hỏi: "Tóc của ngươi...?"
Y nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lẹm.
Công Nghi Lăng cúi đầu không dám hỏi nữa nhưng cũng trong giây lát đó trong đầu hắn chợt lóe một ý niệm. Hắn từng đọc qua sách cổ biết được vài thứ từ lâu không ai nhắc đến nữa. Sắc mặt hắn thoắt biến: "Diệu Huyền lẽ nào ngươi... Thanh Hải, Thanh Hải kia..."
Diệu Huyền không phản ứng gì đôi mắt kia không có chút nào dao động, vẫn u tĩnh thâm trầm như cũ, đôi môi hơi nhếch lên, khuôn mặt để lộ mấy phần lãnh khốc.
"Ta sẽ không nhiều lời, ta chỉ muốn biết..."
Y hơi nhoẻn miệng mỉm cười: "Cái mạng của ngươi ta cứu được thì cũng lấy lại được. Tốt nhất ngươi nên câm miệng cho ta!"
***
Lúc Trung Nghĩa Đường nhận được thư không kiềm được phẫn nộ. Họ đã nhốt Thanh Hồn ở trên Địa La, trước giờ Tý ngày mười lăm mà họ không đến thì cả ngọn núi sẽ sập xuống, y cũng sẽ biến thành một đống thịt nát chôn vùi bên dưới đống hỗn độn hoang tàn.
"Thiên La là ở chốn nào."
"Vạn niệm quy sơn, hồn ma hư ảnh. Đó là nơi Ông Đào Hải tự vẫn chín ngọn lửa cháy suốt ngàn năm." Nhiếp Trạch Phong miết tờ giấy: "Bên dưới Thiên La là nham thạch nóng chảy, địa nhiệt nén bên dưới một khi bùng phát thì thần tiên e là cũng biến thành những con kiến chịu chết mà thôi."
"Từ đây đến Thiên La với thời gian ngắn ngủi như thế là điều không thể."
Thanh Hồn bị trói vào một cây cọc gỗ, vạt áo cùng mái tóc dài tung bay, dưới ánh lửa bùng cháy cả người y hoàn toàn tương phản, để lộ vẻ cô độc. Khuôn mặt y nhợt nhạt trên môi còn đọng lại một vệt máu tươi, đôi mắt nhắm nghiền lười biếng. Khắp Thiên La cỏ dại khô cằn ánh trăng yêu dị, đỏ như máu.
Đến khi trăng tròn nhô cao, mây trời đổi sắc, gió quạt nồng hơi thở từ địa nhiệt lên, mịt mù những vụn thạch trắng tựa như xương cốt người chết tích tụ ngàn năm qua.
Vừa bước lên đây đã thấy vô cùng ngột ngạt, trong hơi nồng địa nhiệt vẫn xen lẫn vài tia lạnh lẽo của quỷ khí thổi vào. Ai biết nơi uy khí sâm nghiêm tưởng chừng vững chãi này có thể sập bất cứ lúc nào. Một khi họ chậm trễ không tìm được người trước giờ Tý thì y sẽ biến thành tro bụi.
Hơi thở Lục Khuynh Tâm cực kỳ mỏng manh, lưu ý những sức mạnh xung quanh đang dần thay đổi. Đáy mắt lóe lên một tia sâu kín dò xét mọi nơi.
Bên cạnh hắn còn có Thành Kính, Công Nghi Lăng, những người lại đã tu bổ kết giới ngăn lũ bên sông. Hắn thừa biết là kẻ đứng sau cố ý phân tán lực lượng của họ nhưng hắn không có thời gian đắn đo, cứu người quan trọng. Lúc này Thanh Hồn vẫn đang mê man sợi tóc phất qua gương mặt, không hề cảm nhận được có người đến bên cạnh y, nhét thứ gì đó vào ngực áo y.
Một số chấn động truyền tới chứng tỏ trận pháp đã bắt đầu khởi động.
Công Nghi Lăng đang phi thân ở trên cao quan sát, chưa kịp xuống sát mặt đất, ở khoảng cách xa vẫn cảm thấy uy lực ma pháp truyền từ dưới lên. Hắn nhanh chóng xây một bức tường chống đỡ chặn mấy mũi nhọn nóng đỏ lao tới.
Một ngọn hỏa mâu hàn quang đỏ lòm, chớp sáng từ không trung hướng vọt thẳng đến phát ra hàn quang. Bay rít lên lại bị kết giới chấn vỡ, xèo xèo bốc khói.
Lục Khuynh Tâm song thủ vội vã huy động, tránh né, linh lực cuồng vũ dời hướng hỏa mâu, trút khí lực vào lưỡi kiếm chém những thứ đỏ như nung có thể nướng chín họ bất cứ lúc nào. Không được bao lâu giữ trốn ma khí nặng trịch này cơ thể họ không thích ứng được dần suy yếu, Công Nghi Lăng thu lại kết giới dùng kiếm đánh chệch hướng ba mũi mâu liếc mắt nhìn nó xèo xèo thấm xuống lòng đất.
Khả năng thực chiến của họ đều rất tốt, chốc phải chốc trái, phong cuồng bạo kích, hư không tê liệt. Mấy đợt họ lâm vào hiểm cảnh, bên dưới để lại nhiều dấu tàn tích phá hủy thảm hại. Mũi mâu điên cuồng phóng ra đang xen thành lưới, bao trùm họ.
Ma khí hút lấy sinh khí của họ.
Khí khí lăng lệ, họ đột ngột lên không trung thấy một áo bào màu đen đang bay phần phật, tay áo điên cuồng phóng ra dòng sét âm lãnh.
"Ta đuổi theo hắn." Hiện giờ Lục Khuynh Tâm đang khó lòng bình tĩnh chẳng đợi trả lời đã vội vã đuổi theo. Vận công không ngừng chống lại mấy mũi sét đánh xuống, Tiêu Tử Nhân đưa mắt phẫn nộ nhìn xuống, nhếch môi cười. Tiêu Tử Nhân bay rất chậm, cố ý dẫn dụ người đi vào lối Cửu U.
Bóng người chuyển sang ngang chừng một trượng, cổ toàn phong cuồng bạo xé ngang ngăn cách bọn họ. Tiêu Tử Nhân duỗi tay ném thứ gì đó xuống mặt đất...
Khi nó rơi từ trên không trung, hắn nhìn thấy không khỏi chấn kinh, đây là thứ họ đã đặt vào trong quan tài của Trạch Dương. Hắn đột nhiên xuyên qua màn ma khí dày đặc chụp lấy nó, bên trên kẹp một thẻ ngọc: Hài cốt của Nhiếp Trạch Dương ở dưới Địa La, đường đi khó khăn Lục công tử nên cẩn thận.
Địa La?
Hắn nhìn xuống bên dưới...
Bên dưới là nham thạch.
Mây trôi cuồn cuộn dần dần lộ ra tia sáng ánh trăng chiếu xuống, bóng người cô đơn hơi lóe lên rồi lại chìm vào trong bóng đêm vô tận, tĩnh mịch. Tóc sượt qua mặt hắn che đi quá nửa sắc thái, trong không khí trầm lặng âm u hắn như một tảng đá, một vật chết, không mang chút hơi thở của sự sống nào.
Đến khi Lục Khuynh Tâm đến Địa La, khác với tưởng tượng của hắn, rừng núi triền miên trong sương sớm, dưới ánh trăng hải đường đã nở tỏa hương thơm ngát.
Trong biển hoa hải đường, những cánh hoa mỏng manh bay đến phớt qua má, qua vai, trước cảnh đẹp lộng lẫy hắn chỉ không gian vô cùng yên tĩnh, mịt mù, không biết đây là chốn mộng nào. Đường ngày càng hẹp hương hoa cũng nồng hơn, thần sắc hắn phức tạp dò từng bước đi.
Hắn không sợ nguy hiểm chỉ sợ không thể đưa người mà hắn yêu quý trở về...
Bằng mọi giá hắn không thể mắt sai lầm.
Hắn nhớ đến sắc lam xanh biếc, mái tóc dài mềm như sương sớm trơn tuột qua tay.
***
Thời gian chậm chạp trôi qua, Thanh Hồn lại nằm mơ...
Y mơ về đôi mắt đôi khi ẩn nhẫn, đôi khi ngập thù hận của hắn khi lần đầu gặp mặt. Năm tháng đã dần mài mòn sự sắc bén trong đôi mắt đó, có lẽ trong lòng hắn đã rủ bỏ nghi kỵ hoặc có lẽ là y cả tin, chấp niệm người ta nhìn về phía mình.
Nếu là trước kia cuộc sống của y thế nào, khát khao tự do, một lòng theo đuổi bầu trời rộng lớn bao la. Còn bây giờ y vẫn mong đợi tự do như thế, chỉ khác cả lòng cũng bị trói buộc mất rồi.
Làm sao để buông bỏ, làm sao để cắt đứt những rung động khắc cốt ghi tâm.
Thần trí y mơ màng cảm thấy có người đang bế xốc mình lên, đưa y ra ngoài, nửa người y treo lơ lửng. Nghe bên tai có tiếng kêu lên, mùi máu tanh xộc lên. Cơn gió lốc cực mạnh mang theo luồng sát khí dày đặc, con rắn độc vừa rồi đã làm xong nhiệm vụ, co người dưới đất, nổ tung, da thịt dần dần héo khô cả xương cũng nhanh tan thành tro, không còn vết tích.
Công Nghi Lăng đưa người đến bên đầm nước, mây trời đang nhỏ giọt mưa máu, chưa kịp rơi xuống đất đã bốc hơi. Mây đen bị ánh sáng mặt trời xua tan, trời cao trong xanh, xung quanh âm u đã biến thành rừng cây xanh mướt. Thậm chí họ có thể ngửi thấy mùi hương hoa thơm ngát ẩn hiện, Thành Kính nghi hoặc: "Đây là xảy ra chuyện gì? Tam ca đâu?"
"Ta không thấy..."
Thành Kính hơi thấy bất an: "Ngươi trông y đi ta đi tìm thử."
"Ngươi nói cái gì?... hả.. sập cái gì?"
Đi một chuyến lại nhặt được hai người bị thương sắp chết.
Họ tìm thấy Lục Khuynh Tâm bên bờ sông cả người lạnh cóng, nếu chậm thêm một lát e là hồn lìa khỏi xác nhập quỷ môn quan tức khắc.
Sau đó họ lập tức chia ra đưa hắn về nhà, nhóm còn lại lục soát xung quanh, tìm xem thứ gì đã xảy ra mà khiến thủy tảo nổi hết mặt sông.
Lục Khuynh Tâm đau đớn rên rỉ, ngực đau nhói không ngừng lan ra luồng khí lạnh, Chu Nhuận Thành thuận tay nhét đan dược vào miệng hắn, vị đắng khiến hắn có thêm mấy phần tỉnh táo.
"Thanh Hồn đâu?"
Họ tưởng Lục Khuynh Tâm trong lòng khó chịu mới nửa đêm đi ra ngoài tìm thêm manh mối, ai biết lại xảy ra chuyện: "Đệ không nhìn thấy..."
Người hắn đau thê thiết hòa lẫn cùng phẫn hận nén thành mũi nhọn, hắn nhớ đến đêm tối mù mịt dòng nước lạnh ngắt chảy qua người. Dưới đáy hồ vang lên tiếng thở nhè nhẹ vậy mà hắn tìm mãi chẳng thấy y đâu. Hắn không ngừng chìm nổi dưới hồ vẫn âm thầm cảm thấy có một tia hy vọng.
Thanh Hồn bơi rất giỏi lại có Vấn Liễu bên cạnh, nhất định không đến nỗi nào.
Đêm qua hai người còn ở cạnh nhau, hơi thở vương vấn lẫn nhau thoắt đó đã bị làn nước vô tình ngăn cách. Hắn cố gắng ngồi dậy gượng mãi không ngồi dậy được còn ngã phịch xuống giường, xương cốt đau rã rời.
Chu Nhuận Thành cũng không muốn đỡ truyền cho hắn chút chân khí, thở dài: "Nhị ca vẫn đang xem xét quanh bờ hồ đó, không chừng sẽ có manh mối. Tâm mạch của tam ca tổn hại nghiêm trọng, vừa rồi đệ đã cho tam ca ăn Ngưng Tâm đan, huynh muốn đi cũng không được."
"Thứ ta cần là người không phải manh mối." Xương cốt của Trạch Dương còn chưa tìm về được giờ cả Thanh Hồn cũng mất tích, bảo hắn làm sao yên tâm nghỉ ngơi? Có vẻ như tác dụng của Ngưng Tâm đan bắt đầu có tác dụng, đầu hắn choáng váng, khí nóng tăng lên đan xen với cái lạnh của hắn, áp chế tâm trí của hắn.
Nhìn hắn bắt đầu mê man lại Chu Nhuận Thành mới yên tâm thêm một chút, bỏ thuốc vào lò xông lên.
Thành Kính vừa đến sắc mặt nhợt nhạt: "Tam ca không sao chứ?"
"Có sao đó..." Thậm chí còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng rất nhiều, do tam ca lo lắng quá độ dùng nhiều tu vi khuấy động mặt nước lên, phản phệ tổn thương kinh mạch của chính mình: "Tìm ra bờ sông có vấn đề gì chưa?"
"Có dấu hiệu trận pháp được bày ra, cũng không phải loại lợi hại gì... có điều..." Thành Kính nghĩ ngợi mông lung: "Đại ca nói người dùng nó đã phát huy chiêu thức tầm thường này đến mức cực đại. Cho nên tam ca một chút cũng không phát hiện người đã bị bắt đi."
Thành Kính không hiểu được làm sao để chiêu thức bình thường trở nên lợi hại, điểm mạnh của nó là trận bày ra không tốn quá nhiều tu vi, không có sát khí. Nếu trước kia trận pháp bày ra chẳng gây sát thương, người ta thà bỏ thêm chút tu vi tạo ra trận pháp mạnh hơn, dù có sát khí nhưng ít nhất không phải ai cũng nhận ra.
Nhưng giờ yếu điểm này đã được khắc phục.
"Nếu có dấu vết bày trận thì tốt, người và trận luôn liên kết với nhau!"
Thành Kính cũng phấn khởi: " Tìm được nhánh Thủy Chi có lưu lại vết máu, nhất định sẽ tìm được đường đi thôi."
***
Diệu Huyền ngửi thấy mùi hương thơm ngát, càng hít sâu càng dễ ngạt thở nhưng y vẫn tham lam cảm nhận. Y vừa mất hồn vừa bị đau đớn quấn chặt, môi mím lại cố gắng nhẫn nhịn. Trong cơn mê thấy khoảng trống trước mắt tối tăm dần lóe lên tia sáng bạc đá văng y ra khỏi một trận pháp đang xoay chuyển.
Công Nghi Lăng khóa chặt cửa phòng giúp y tẩy sạch dịch dung trên mặt, đắp khăn mát hạ sốt. Vừa hơi rời mắt thêm than khóe miệng y đã chảy một vệt máu tươi rơi xuống nhuộm đỏ áo trắng.
Ánh mắt Công Nghi Lăng lóe lên tia đau lòng, đôi môi y trắng bệch lưu lại vệt máu tươi vẫn khiến bị người ta thu hút, quyến luyến mê người. Hắn vuốt ngực y điều chỉnh lại chút khí nóng đang hoảng loảng trong cơ thể yếu ớt, giữa không gian vắng lặng kinh mạch của y đập nhẹ tênh như không. Tựa như y vẫn như thế suy nhược mỏng manh muôn đời như một lại luôn tỏ ra hờ hững, kiên cường lạnh nhạt.
Hắn nhẹ nhàng tiến gần chạm nhẹ lên đôi mỏng lạnh lẽo kia, cảm nhận sự tê dại dần lan ra. Hắn gần như muốn ngừng thở, chỉ trong khoảnh khắc lướt nhẹ trên đôi môi mềm hắn liền cảm thấy bản thân bồng bềnh, cả người mềm nhũn. Bịn rịn lưu luyến khiến hắn muốn được nhiều hơn, hắn chưa từng nghĩ giữa họ sẽ giây lát thân mật như này.
Có lẽ hắn chẳng là người quân tử gì, nhân lúc y hôn mê mà làm ra những việc lén lút này. Hắn nén thở dồn mọi thứ lại đến căng cứng lòng ngực tự mình làm mình tỉnh táo.
Lòng hắn lạnh ngắt.
Cả đời này e là hắn chỉ có được một lần hồ đồ mà sung sướng này thôi.
Nếu y mà biết được...
Công Nghi Lăng khẽ khép mắt lại, chuyện đến đâu hay đến đó, hắn cẩn thận lao đi vệt máu tươi trên môi y, lưu luyến nhìn đến không rời mắt. Nụ hôn ngọt ngào này hắn sẽ giấu kín mãi trong lòng không để ai biết, nó là niềm an ủi duy nhất của hắn trong năm tháng lênh đênh, mơ hồ chẳng biết mình là ai, tranh đấu vì cái gì, sẽ đi về đâu.
Diệu Huyền mơ hồ tỉnh lại, trước mắt là bóng hình vô cùng quen thuộc tràn đầy thương xót, dường như hắn đang có nhiều suy tư nên thất thần không hề phát hiện.
Y đã gặp lại hắn...
Đúng thế, y muốn gặp lại hắn.
Dù chỉ là chỉ trong khoảnh khắc rồi chia ly, duyên họ mỏng, số phận chẳng do mình.
Diệu Huyền gượng dậy nhìn thấy ngực áo nhuộm đỏ, máu tóc đen tuyền biến thành màu tím sậm tựa như tròng mắt y. Điểm này y giống mẫu thân, là người của một bộ tộc trong núi thiêng, có những chuyện y chưa biết cũng không giải thích được.
Không phải lúc nào nó cũng biến chuyển như thế...
Mỗi khi Diệu Huyền tức giận tròng mắt chỉ lóe lên ánh tím một chút rồi tan ngay, ba ngàn sợi tóc đều đổi màu chứng tỏ sinh mệnh của y lại rút cạn thêm một chút.
"Từ từ đã... ngươi tưởng bản thân mình làm bằng đá hay sao?"
"Ta ngồi dậy điều khí một lát thôi." Thương thế của mình thế nào bản thân y biết rõ.
"Vậy ta đi lấy đồ ăn cho ngươi."
Lúc qua hoa viên gặp phải Chu Nhuận Thành đang đến, nói: "Nhạc công tử thế nào rồi, ta đến xem mạch."
"Không cần đâu y tự mình chữa thương được, tính khí của y không tốt ngươi đừng vào." Công Nghi Lăng mím môi: "Thanh Hồn có tin tức gì không?"
Chu Nhuận Thành nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhị ca đang chuẩn bị bày trận, nếu không có chuyện gì cần thì ta ra ngoài."
Công Nghi Lăng mang cháo loãng trở về, Diệu Huyền ăn uống còn tùy tâm trạng nhưng khi y bệnh thì chỉ cần một chén cháo là được, y rất lười, cũng không biết thương chính mình. Tóc y mềm rũ tung bay, đỉnh đầu toát ra luồng khí thoát ra vần vũ xoay chuyển quanh thân. Hắn quyết định tạm thời giấu y chuyện Thanh Hải bị mất tích, chỉ như thế may ra y mới chịu dưỡng thương. Sau một hồi người y cũng khô ráo không còn mồ hôi lạnh, khẽ khàng dựa vào thành giường.
"Ngươi ăn một ít cháo đi." Hắn ngồi xuống bên cạnh nhìn mái tóc y trơn tuột bên vai, dè dặt hỏi: "Tóc của ngươi...?"
Y nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lẹm.
Công Nghi Lăng cúi đầu không dám hỏi nữa nhưng cũng trong giây lát đó trong đầu hắn chợt lóe một ý niệm. Hắn từng đọc qua sách cổ biết được vài thứ từ lâu không ai nhắc đến nữa. Sắc mặt hắn thoắt biến: "Diệu Huyền lẽ nào ngươi... Thanh Hải, Thanh Hải kia..."
Diệu Huyền không phản ứng gì đôi mắt kia không có chút nào dao động, vẫn u tĩnh thâm trầm như cũ, đôi môi hơi nhếch lên, khuôn mặt để lộ mấy phần lãnh khốc.
"Ta sẽ không nhiều lời, ta chỉ muốn biết..."
Y hơi nhoẻn miệng mỉm cười: "Cái mạng của ngươi ta cứu được thì cũng lấy lại được. Tốt nhất ngươi nên câm miệng cho ta!"
***
Lúc Trung Nghĩa Đường nhận được thư không kiềm được phẫn nộ. Họ đã nhốt Thanh Hồn ở trên Địa La, trước giờ Tý ngày mười lăm mà họ không đến thì cả ngọn núi sẽ sập xuống, y cũng sẽ biến thành một đống thịt nát chôn vùi bên dưới đống hỗn độn hoang tàn.
"Thiên La là ở chốn nào."
"Vạn niệm quy sơn, hồn ma hư ảnh. Đó là nơi Ông Đào Hải tự vẫn chín ngọn lửa cháy suốt ngàn năm." Nhiếp Trạch Phong miết tờ giấy: "Bên dưới Thiên La là nham thạch nóng chảy, địa nhiệt nén bên dưới một khi bùng phát thì thần tiên e là cũng biến thành những con kiến chịu chết mà thôi."
"Từ đây đến Thiên La với thời gian ngắn ngủi như thế là điều không thể."
Thanh Hồn bị trói vào một cây cọc gỗ, vạt áo cùng mái tóc dài tung bay, dưới ánh lửa bùng cháy cả người y hoàn toàn tương phản, để lộ vẻ cô độc. Khuôn mặt y nhợt nhạt trên môi còn đọng lại một vệt máu tươi, đôi mắt nhắm nghiền lười biếng. Khắp Thiên La cỏ dại khô cằn ánh trăng yêu dị, đỏ như máu.
Đến khi trăng tròn nhô cao, mây trời đổi sắc, gió quạt nồng hơi thở từ địa nhiệt lên, mịt mù những vụn thạch trắng tựa như xương cốt người chết tích tụ ngàn năm qua.
Vừa bước lên đây đã thấy vô cùng ngột ngạt, trong hơi nồng địa nhiệt vẫn xen lẫn vài tia lạnh lẽo của quỷ khí thổi vào. Ai biết nơi uy khí sâm nghiêm tưởng chừng vững chãi này có thể sập bất cứ lúc nào. Một khi họ chậm trễ không tìm được người trước giờ Tý thì y sẽ biến thành tro bụi.
Hơi thở Lục Khuynh Tâm cực kỳ mỏng manh, lưu ý những sức mạnh xung quanh đang dần thay đổi. Đáy mắt lóe lên một tia sâu kín dò xét mọi nơi.
Bên cạnh hắn còn có Thành Kính, Công Nghi Lăng, những người lại đã tu bổ kết giới ngăn lũ bên sông. Hắn thừa biết là kẻ đứng sau cố ý phân tán lực lượng của họ nhưng hắn không có thời gian đắn đo, cứu người quan trọng. Lúc này Thanh Hồn vẫn đang mê man sợi tóc phất qua gương mặt, không hề cảm nhận được có người đến bên cạnh y, nhét thứ gì đó vào ngực áo y.
Một số chấn động truyền tới chứng tỏ trận pháp đã bắt đầu khởi động.
Công Nghi Lăng đang phi thân ở trên cao quan sát, chưa kịp xuống sát mặt đất, ở khoảng cách xa vẫn cảm thấy uy lực ma pháp truyền từ dưới lên. Hắn nhanh chóng xây một bức tường chống đỡ chặn mấy mũi nhọn nóng đỏ lao tới.
Một ngọn hỏa mâu hàn quang đỏ lòm, chớp sáng từ không trung hướng vọt thẳng đến phát ra hàn quang. Bay rít lên lại bị kết giới chấn vỡ, xèo xèo bốc khói.
Lục Khuynh Tâm song thủ vội vã huy động, tránh né, linh lực cuồng vũ dời hướng hỏa mâu, trút khí lực vào lưỡi kiếm chém những thứ đỏ như nung có thể nướng chín họ bất cứ lúc nào. Không được bao lâu giữ trốn ma khí nặng trịch này cơ thể họ không thích ứng được dần suy yếu, Công Nghi Lăng thu lại kết giới dùng kiếm đánh chệch hướng ba mũi mâu liếc mắt nhìn nó xèo xèo thấm xuống lòng đất.
Khả năng thực chiến của họ đều rất tốt, chốc phải chốc trái, phong cuồng bạo kích, hư không tê liệt. Mấy đợt họ lâm vào hiểm cảnh, bên dưới để lại nhiều dấu tàn tích phá hủy thảm hại. Mũi mâu điên cuồng phóng ra đang xen thành lưới, bao trùm họ.
Ma khí hút lấy sinh khí của họ.
Khí khí lăng lệ, họ đột ngột lên không trung thấy một áo bào màu đen đang bay phần phật, tay áo điên cuồng phóng ra dòng sét âm lãnh.
"Ta đuổi theo hắn." Hiện giờ Lục Khuynh Tâm đang khó lòng bình tĩnh chẳng đợi trả lời đã vội vã đuổi theo. Vận công không ngừng chống lại mấy mũi sét đánh xuống, Tiêu Tử Nhân đưa mắt phẫn nộ nhìn xuống, nhếch môi cười. Tiêu Tử Nhân bay rất chậm, cố ý dẫn dụ người đi vào lối Cửu U.
Bóng người chuyển sang ngang chừng một trượng, cổ toàn phong cuồng bạo xé ngang ngăn cách bọn họ. Tiêu Tử Nhân duỗi tay ném thứ gì đó xuống mặt đất...
Khi nó rơi từ trên không trung, hắn nhìn thấy không khỏi chấn kinh, đây là thứ họ đã đặt vào trong quan tài của Trạch Dương. Hắn đột nhiên xuyên qua màn ma khí dày đặc chụp lấy nó, bên trên kẹp một thẻ ngọc: Hài cốt của Nhiếp Trạch Dương ở dưới Địa La, đường đi khó khăn Lục công tử nên cẩn thận.
Địa La?
Hắn nhìn xuống bên dưới...
Bên dưới là nham thạch.
Mây trôi cuồn cuộn dần dần lộ ra tia sáng ánh trăng chiếu xuống, bóng người cô đơn hơi lóe lên rồi lại chìm vào trong bóng đêm vô tận, tĩnh mịch. Tóc sượt qua mặt hắn che đi quá nửa sắc thái, trong không khí trầm lặng âm u hắn như một tảng đá, một vật chết, không mang chút hơi thở của sự sống nào.
Đến khi Lục Khuynh Tâm đến Địa La, khác với tưởng tượng của hắn, rừng núi triền miên trong sương sớm, dưới ánh trăng hải đường đã nở tỏa hương thơm ngát.
Trong biển hoa hải đường, những cánh hoa mỏng manh bay đến phớt qua má, qua vai, trước cảnh đẹp lộng lẫy hắn chỉ không gian vô cùng yên tĩnh, mịt mù, không biết đây là chốn mộng nào. Đường ngày càng hẹp hương hoa cũng nồng hơn, thần sắc hắn phức tạp dò từng bước đi.
Hắn không sợ nguy hiểm chỉ sợ không thể đưa người mà hắn yêu quý trở về...
Bằng mọi giá hắn không thể mắt sai lầm.
Hắn nhớ đến sắc lam xanh biếc, mái tóc dài mềm như sương sớm trơn tuột qua tay.
***
Thời gian chậm chạp trôi qua, Thanh Hồn lại nằm mơ...
Y mơ về đôi mắt đôi khi ẩn nhẫn, đôi khi ngập thù hận của hắn khi lần đầu gặp mặt. Năm tháng đã dần mài mòn sự sắc bén trong đôi mắt đó, có lẽ trong lòng hắn đã rủ bỏ nghi kỵ hoặc có lẽ là y cả tin, chấp niệm người ta nhìn về phía mình.
Nếu là trước kia cuộc sống của y thế nào, khát khao tự do, một lòng theo đuổi bầu trời rộng lớn bao la. Còn bây giờ y vẫn mong đợi tự do như thế, chỉ khác cả lòng cũng bị trói buộc mất rồi.
Làm sao để buông bỏ, làm sao để cắt đứt những rung động khắc cốt ghi tâm.
Thần trí y mơ màng cảm thấy có người đang bế xốc mình lên, đưa y ra ngoài, nửa người y treo lơ lửng. Nghe bên tai có tiếng kêu lên, mùi máu tanh xộc lên. Cơn gió lốc cực mạnh mang theo luồng sát khí dày đặc, con rắn độc vừa rồi đã làm xong nhiệm vụ, co người dưới đất, nổ tung, da thịt dần dần héo khô cả xương cũng nhanh tan thành tro, không còn vết tích.
Công Nghi Lăng đưa người đến bên đầm nước, mây trời đang nhỏ giọt mưa máu, chưa kịp rơi xuống đất đã bốc hơi. Mây đen bị ánh sáng mặt trời xua tan, trời cao trong xanh, xung quanh âm u đã biến thành rừng cây xanh mướt. Thậm chí họ có thể ngửi thấy mùi hương hoa thơm ngát ẩn hiện, Thành Kính nghi hoặc: "Đây là xảy ra chuyện gì? Tam ca đâu?"
"Ta không thấy..."
Thành Kính hơi thấy bất an: "Ngươi trông y đi ta đi tìm thử."
"Ngươi nói cái gì?... hả.. sập cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất