Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 154: Khách Từ Phương Xa (2)
Lúc họ gặp lại nhau là một ngày trời nổi giông.
Chỉ mới ngoảnh mặt quay đi khi trùng phùng không ngờ thế này, lúc Thanh Hồn tự dưng biến mất trong đêm, hắn còn cho rằng y có việc đột xuất hoặc là có bất ngờ cho hắn.
Chưa từng lường trước phải đối diện với cảnh tượng tàn khốc này.
Vẫn là bộ dạng hòa nhã dễ gần, hầu như không hề có bất cứ dấu vết nào khiến người ta nảy sinh nghi ngờ. Bao nhiêu hy vọng chớm nở đều hóa thành một nụ cười lạnh, khổ đau. Làm sao hắn lại moi hết ruột gan cho một người mới gặp cả tên họ còn không biết rõ thế kia?
Trúng tà rồi, nhất định trúng tà rồi.
Họ quả thật đã từng gặp gỡ, nhưng ở một phương diện khác, chẳng phải quy khứ lai hề như vẫn mong.
Tình cảm này là chớm nở trong tuyệt vọng, đúng là lạ lùng.
Lục Khuynh Tâm ngoảnh mặt không nhìn về phía y, cảm thấy nếu nhìn lâu sẽ bị mê hoặc. Khả năng phòng bị của hắn không còn như trước, dễ dàng bị người ta đùa bỡn suýt nữa móc cả tim mình trao cho người khác.
Hắn đưa tay lên tim thật may, vẫn còn kịp lúc, nó còn ở đây.
Trong lúc hắn đang nhiều cảm giác đan xen, Thanh Hồn lại có chút bình tĩnh hờ hững, cũng phải thôi trong mắt người kia, hắn chỉ là một trò chơi y nổi hứng đùa khi nhàm chán mà thôi. Có trách thì trách hắn tự mình tìm đến, để cho y có cơ hội. Thanh Hồn đương nhiên biết sự tình sẽ sớm bại lộ, nên mới gấp rút chấp nhận lời đề nghị đường đột của hắn.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hắn không thấy có gì bất thường cứ ngỡ duyên phận dẫn đường.
Thì ra hắn là một kẻ ngu ngốc.
Hai người cứ im lặng ở một khoảng không gian rộng lớn nơi cao sơn rộng lớn, sóng ngầm đang khuấy động xung quanh không có bóng người nào khác, không có thương vong nhưng ngập tràn thê lương. Hồng Thiếu Hoài không ngốc đến nỗi tin Thanh Hồn lấy được Ma Nhãn, thứ hắn chờ đợi là thời khắc này.
Thanh Hồn biết rõ vẫn không lùi bước, y cũng có thứ mình muốn bảo vệ, đạt được. Mặc kệ là Dư Dung đi theo để làm gì, mặc kệ Ma Nhãn là thứ quái quỷ nào. Y hơi mỉm cười: "Ta đã nói sẽ có bất ngờ cho người mà."
Lục Khuynh Tâm chậm rãi rút kiếm ra, ánh mắt cực kỳ đáng sợ mang theo sát khí tàn nhẫn. Tình cảnh này y đã trải qua một lần rồi không hề thấy sợ hãi, có chăng trong lòng dấy lên nuối tiếc, lần trước khi hắn cầm Tuệ Sinh đâm y, đã đâm vỡ một thứ khác.
Ngọc bội mà Công Nghi Lăng trả lại, thứ đó có ý nghĩa rất đặc biệt, vì đã đánh rơi một lần, nên y không an tâm đem nó mài nhẵn xóa hết hình dáng ban đầu.
Cả thứ này Thanh Hồn cũng không giữa được, không có tư cách đau lòng.
Chỉ một thoáng Thanh Hồn ngẩn ngơ Lục Khuynh Tâm đã nảy sinh ảo giác, y bất lực và yếu ớt nhường nào. Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc đó thôi, y đang lừa hắn, đang lừa hắn mà thôi. Nghĩ thế lửa giận càng bừng lên dữ dội: "Ngươi đang cho rằng ta không đành lòng ra tay với ngươi, đang đắc ý đúng không?
Dưới lòng đất bắt đầu có vết nứt, khe sáng mỏng manh bắt đầu theo vết nứt lan tràn. Lòng Lục Khuynh Tâm rối bời im lặng không nhúc nhích, hắn đến đây vì Ma Nhãn, lúc này không phải thời khắc để phân tâm.
Không gian chỉ còn nghe những thấy tiếng nứt vỡ nho nhỏ.
Trời u ám khiến người ta thấy hơi ngạt thở.
Ma khí mạnh mẽ theo khe nứt bừng lên, cách đây rất xa có nhiều người vây kín nhưng không tùy tiện tiến vào. Ngước lên nhìn trời chỉ thấy mây càng dày, gió tuyết bắt đầu gào thét, nơi đỉnh núi lóe lên một cột sáng cực dài bức ép bọn họ lùi bước.
Gió tuyết thổi tấp vào mặt đến đau rát, tốc độ quá nhanh trước mặt chỉ có mây mù gió lộng cùng tia sáng như vạn ngân châm lóe lên.
Thanh Hồn không biết bay giờ mình nên làm gì, duỗi tay chạm Vấn Liễu bên eo.
Đột nhiên trên nền trời nổi lên tiếng gầm gừ thô bạo, bùa chú đỏ thấp thoáng ẩn hiện, nét chữ kia rất quen sắc mặt Thanh Hồn trắng bệch.
Hai người xẹt qua hai luồng suy nghĩ khác nhau.
Trận pháp xương thú thượng cổ?
Nét chữ của Diệu Huyền? Điều gì khiến Diệu Huyền góp sức thu phục Ma Nhãn. Lần trước Hòa Phong Thương đả thương Diệu Huyền lấy máu bày trận, bắt y lôi xuống nước. Nếu Bạch Diệp có truy đuổi theo mấy lá bùa dính máu sót lại, đương nhiên sẽ phát hiện ra huyết mạch của y.
Huyết mạch của y...
Ra là vậy...
Cái lưới vô hình kia chụp xuống Ma Nhãn dính lấy đè nó bẹp dí vào lưới, quấn lấy, như hòa làm một. Sức mạnh đang ngưng tụ đột nhiên tăng vọt hất tung mọi người, Lục Khuynh Tâm cắn đến rách môi bò dậy. Lờ mờ thấy trong sương lộ ra đôi mắt sáng, hắn chém vào đó hai nhát kiếm đều bị đánh ngược trở lại.
Đôi mắt lộ ra sức sống, lờ mờ cong cái đuôi đang cọ quậy.
Hắn phát hiện nơi này đã biến thành một nơi cách biệt với bên ngoài, rộng lớn mênh mang đi không đến chốn.
Lục Khuynh Tâm rạch lên lòng bàn tay một vết thương, lẩm bẩm huyết chú. Đôi mắt đó lao về phía hắn, hơi nheo lại, lưỡi kiếm cũng xuất ra đâm thẳng vào mi tâm. Vũ Đoạn Kình đâm tới vừa nhanh vừa chuẩn xác, máu thấm ướt mặt hắn nhưng cũng đúng lúc đó hắn phát hiện ra một góc áo trắng.
Người chìm trong bóng tối, chỉ thấy nửa gương mặt.
Hắn kinh hãi lùi lại, tay hơi run.
Loáng thoáng thấy bóng người phía trước im lặng, hơi mỉm cười tựa như thản nhiên chấp nhận.
Tim chợt đau, thứ gì đó đang tan vỡ.
Thế nhưng bóng người đó chợt tan, bong ra, biến thành tro bụi.
Là ảo cảnh.
Ý cười của Lục khuynh Tâm chợt sâu, tuyết chưa ngưng, trăng tròn lộ ra vầng sáng mỏng yêu dị.
Xung quanh đều là ảo cảnh, có thể người đã lấy Ma Nhãn rời đi từ lâu hắn còn ở đây ôm tâm tư đau lòng? Lục Khuynh Tâm ngươi bị điên rồi!
"Lục Khuynh Tâm, chắc ngươi biết thi thể của Bạch Diệp đang ở chỗ ta?"
Lục Khuynh Tâm ngẩng phắt đầu, nghiến chặt răng, trong lòng tự giễu sâu sắc, là do hắn sơ xuất. Ở cạnh y hắn chưa từng ngửi thấy mùi máu tanh, không thể ngờ...
Dưới ánh trăng mờ ảo, giọng nói kia mang theo ý cười lạ lẫm: "Ngươi cũng thấy rồi đó chúng ta cùng bị nhốt trong trận pháp."
Vậy sao? Hắn cũng nghĩ y không có bản lãnh tạo ra trận pháp này, nhưng cũng chỉ là hắn nghĩ mà thôi.
"Ngươi hận Hồng Thiếu Hoài bao nhiêu, ta cũng vậy." Giọng y như mang theo tiếng cười khinh thường, không rõ là khinh thường ai: "Hắn giữ ta bên cạnh, để ta tìm cách giết hắn, cho ta cơ hội." Dừng lại một chút: "Đến giờ ta vẫn chưa tìm ra điểm yếu của hắn."
Lục Khuynh Tâm cười lạnh: "Ta với hắn từ nhỏ lớn lên, còn không biết điểm yếu của hắn là gì?"
"Vậy nên, chúng ta hợp tác đi."
Khóe môi hắn giương lên giễu cợt: "Ngươi hại chết nhị ca của ta, còn muốn ta hợp tác với ngươi?"
"Đương nhiên ta cũng như hắn, cho ngươi cơ hội không phải sao?" Thanh Hồn thản nhiên đáp lời làm như không phát hiện hận ý trong lòng hắn: "Ngươi cũng không có sự lựa chọn, tại sao ta lại lấy thi thể đi, tại sao đến giờ vẫn chưa hủy nó? Ta vẫn đang suy nghĩ có dùng nó đổi mạng các người hay bắt tay hợp tác đây."
Lục Khuynh Tâm biết trong cuộc trao đổi này y nắm quyền chủ động, nhưng không muốn tỏ ra yếu thế thua cuộc: "Ta làm sao tin ngươi chứ?"
"Ngươi có thể không tin ta sao? Lục Khuynh Tâm ngươi không có lựa chọn khác đâu. Ta chỉ cần một người giúp ta giết chết Hồng Thiếu Hoài thôi." Y nhướn mày: "Đến khi giết chết hắn rồi chúng ta có thể đối đầu với nhau trực tiếp rồi, chỉ sợ đến khi đó ngươi không đành lòng ra tay thôi."
Lục Khuynh Tâm chém một nhát vào nơi phát ra giọng nói, sát khí ngút trời: "Ngươi đừng có tự tin quá."
"Biết sao được, thi thể Bạch Diệp trong tay ta, xương cốt Nhiếp Trạch Dương cũng trong tay ta, ngươi chẳng có cơ hội đâu."
"Ngươi nói cái gì?"
"Ồ, xem ra chưa ai nói cho ngươi biết, ít nhất trong đường chết ta cho ngươi giãy giụa đôi chút, một là đồng ý, hoặc là chẳng còn gì cả!"
***
Bên giường đặt một cái ngọc bội, bao nhiêu sự tốt đẹp đều ngưng tụ ở đó, cũng dừng mãi ở đó.
Họ không thể quay về, ngày nào đó Thanh Hồn sẽ chìm dưới đáy biển cô độc, không ở lại bên hắn.
Nó đang phản chiếu nhưng nhìn sao cũng thấy nó lạnh lùng buốt giá.
Thấy Thanh Hồn về Công Nghi Lăng cũng mang chén thuốc đen ngòm tới, gương mặt không hề có tia xao động: "Về rồi à, thuận lợi chứ."
Nghe giọng điệu của hắn rõ là thừa biết mọi chuyện dễ dàng.
Thanh Hồn đi vào trước, Lục Khuynh Tâm theo sau, điều này khiến Công Nghi Lăng ngạc nhiên.
"Ngươi gửi thư gọi ta đến chắc không phải chỉ vì đổi thang thuốc mới chứ?"
Công Nghi Lăng chợt thấy đau đớn: "Là vì những cái chết gần đây." Hắn rất nhanh bình tâm nói: "Mới đầu nghe qua ta đã thấy có vấn đề, ngươi cũng biết mẫu thân ta đến Công Nghi phủ thế nào, mất mạng ra sao?
Bị tách khỏi phu quân nhốt trong mật thất, đánh gãy hai chân, giam cầm đến chết.
Thanh Hồn lờ mờ hiểu ý Công Nghi Lăng.
Công Nghi Lăng im lặng rất lâu, họ của hắn gắn liền với những niềm vui, danh dự, cũng như những đau khổ đầy ghê tởm của hắn. Bây giờ nghĩ tới hắn vẫn thấy sự thật tàn nhẫn khốc liệt. Hắn chậm rãi nói: "Sau khi biết mọi chuyện ta đã điều tra xem phụ thân ta đang nơi đâu. Biết được ông ấy đã mất tích kể từ khi đó, nhưng mà... khoảng thời gian đó có rất nhiều người mất mạng rất kỳ lạ, trên người bị đâm nhiều nhát hai chân đều gãy."
Đầu Lục Khuynh Tâm lóe lên nhưng hắn không muốn xen vào câu chuyện của hai người.
Dưới ánh nến đỏ, sắc mặt Công Nghi Lăng trở nên hết sức nặng nề: "Có nhiều người đồn là ông ấy mất nương tử nên bị điên rồi, nhưng ta vẫn không tin."
Thanh Hồn hết sức tỉnh táo nói: "Là vì thấy cảnh tượng tương tự nên ra tay hạ sát sao? Nhưng mà, người mất mạng là kẻ bị người yêu của mình bỏ rơi cơ mà?"
Công Nghi Lăng nhắm mắt lại: "Lúc đó lan truyền một câu thế này: Người bên cạnh không giữ được là kẻ đáng chết." Cho nên... " Nét mặt hắn trào dâng thê lương: "Ta muốn tự mình điều tra nhưng mà Diệu Huyền không đi được. Ta không an tâm để y lại."
"Ta hiểu rồi." Thanh Hồn gật đầu: "Sẽ theo hướng này điều tra thử."
Công Nghi Lăng rất yên tâm chợt liếc Lục Khuynh Tâm, thở dài: "Huynh đệ ngươi đều làm người khác đau lòng."
"Ngươi có từng hối hận không?"
Công Nghi Lăng như nghĩ đến người kia, cười rất dịu dàng: "Nếu như ta hối hận đã không lún sâu tới giờ."
Ánh trăng đi qua cửa sổ mỏng manh chiếu lên gương mặt y đang tái nhợt, trong suốt: "Ta thì ngày đêm đều hối hận, hối hận vì đã bắt đầu."
Lục Khuynh Tâm phát hiện gương mặt Thanh Hồn ảm đạm, trên gương mặt ôn hòa ấy, hắn lần đầu tiên phát hiện vẻ mặt y ưu sầu như thế. Nó in hằn trong lòng hắn, bất giác xoáy lên cơn đau ngầm.
Trời đã khuya hai người ở trên giường trong bóng tối, hai người không ngủ nhưng đều im lặng.
Chỉ mới ngoảnh mặt quay đi khi trùng phùng không ngờ thế này, lúc Thanh Hồn tự dưng biến mất trong đêm, hắn còn cho rằng y có việc đột xuất hoặc là có bất ngờ cho hắn.
Chưa từng lường trước phải đối diện với cảnh tượng tàn khốc này.
Vẫn là bộ dạng hòa nhã dễ gần, hầu như không hề có bất cứ dấu vết nào khiến người ta nảy sinh nghi ngờ. Bao nhiêu hy vọng chớm nở đều hóa thành một nụ cười lạnh, khổ đau. Làm sao hắn lại moi hết ruột gan cho một người mới gặp cả tên họ còn không biết rõ thế kia?
Trúng tà rồi, nhất định trúng tà rồi.
Họ quả thật đã từng gặp gỡ, nhưng ở một phương diện khác, chẳng phải quy khứ lai hề như vẫn mong.
Tình cảm này là chớm nở trong tuyệt vọng, đúng là lạ lùng.
Lục Khuynh Tâm ngoảnh mặt không nhìn về phía y, cảm thấy nếu nhìn lâu sẽ bị mê hoặc. Khả năng phòng bị của hắn không còn như trước, dễ dàng bị người ta đùa bỡn suýt nữa móc cả tim mình trao cho người khác.
Hắn đưa tay lên tim thật may, vẫn còn kịp lúc, nó còn ở đây.
Trong lúc hắn đang nhiều cảm giác đan xen, Thanh Hồn lại có chút bình tĩnh hờ hững, cũng phải thôi trong mắt người kia, hắn chỉ là một trò chơi y nổi hứng đùa khi nhàm chán mà thôi. Có trách thì trách hắn tự mình tìm đến, để cho y có cơ hội. Thanh Hồn đương nhiên biết sự tình sẽ sớm bại lộ, nên mới gấp rút chấp nhận lời đề nghị đường đột của hắn.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hắn không thấy có gì bất thường cứ ngỡ duyên phận dẫn đường.
Thì ra hắn là một kẻ ngu ngốc.
Hai người cứ im lặng ở một khoảng không gian rộng lớn nơi cao sơn rộng lớn, sóng ngầm đang khuấy động xung quanh không có bóng người nào khác, không có thương vong nhưng ngập tràn thê lương. Hồng Thiếu Hoài không ngốc đến nỗi tin Thanh Hồn lấy được Ma Nhãn, thứ hắn chờ đợi là thời khắc này.
Thanh Hồn biết rõ vẫn không lùi bước, y cũng có thứ mình muốn bảo vệ, đạt được. Mặc kệ là Dư Dung đi theo để làm gì, mặc kệ Ma Nhãn là thứ quái quỷ nào. Y hơi mỉm cười: "Ta đã nói sẽ có bất ngờ cho người mà."
Lục Khuynh Tâm chậm rãi rút kiếm ra, ánh mắt cực kỳ đáng sợ mang theo sát khí tàn nhẫn. Tình cảnh này y đã trải qua một lần rồi không hề thấy sợ hãi, có chăng trong lòng dấy lên nuối tiếc, lần trước khi hắn cầm Tuệ Sinh đâm y, đã đâm vỡ một thứ khác.
Ngọc bội mà Công Nghi Lăng trả lại, thứ đó có ý nghĩa rất đặc biệt, vì đã đánh rơi một lần, nên y không an tâm đem nó mài nhẵn xóa hết hình dáng ban đầu.
Cả thứ này Thanh Hồn cũng không giữa được, không có tư cách đau lòng.
Chỉ một thoáng Thanh Hồn ngẩn ngơ Lục Khuynh Tâm đã nảy sinh ảo giác, y bất lực và yếu ớt nhường nào. Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc đó thôi, y đang lừa hắn, đang lừa hắn mà thôi. Nghĩ thế lửa giận càng bừng lên dữ dội: "Ngươi đang cho rằng ta không đành lòng ra tay với ngươi, đang đắc ý đúng không?
Dưới lòng đất bắt đầu có vết nứt, khe sáng mỏng manh bắt đầu theo vết nứt lan tràn. Lòng Lục Khuynh Tâm rối bời im lặng không nhúc nhích, hắn đến đây vì Ma Nhãn, lúc này không phải thời khắc để phân tâm.
Không gian chỉ còn nghe những thấy tiếng nứt vỡ nho nhỏ.
Trời u ám khiến người ta thấy hơi ngạt thở.
Ma khí mạnh mẽ theo khe nứt bừng lên, cách đây rất xa có nhiều người vây kín nhưng không tùy tiện tiến vào. Ngước lên nhìn trời chỉ thấy mây càng dày, gió tuyết bắt đầu gào thét, nơi đỉnh núi lóe lên một cột sáng cực dài bức ép bọn họ lùi bước.
Gió tuyết thổi tấp vào mặt đến đau rát, tốc độ quá nhanh trước mặt chỉ có mây mù gió lộng cùng tia sáng như vạn ngân châm lóe lên.
Thanh Hồn không biết bay giờ mình nên làm gì, duỗi tay chạm Vấn Liễu bên eo.
Đột nhiên trên nền trời nổi lên tiếng gầm gừ thô bạo, bùa chú đỏ thấp thoáng ẩn hiện, nét chữ kia rất quen sắc mặt Thanh Hồn trắng bệch.
Hai người xẹt qua hai luồng suy nghĩ khác nhau.
Trận pháp xương thú thượng cổ?
Nét chữ của Diệu Huyền? Điều gì khiến Diệu Huyền góp sức thu phục Ma Nhãn. Lần trước Hòa Phong Thương đả thương Diệu Huyền lấy máu bày trận, bắt y lôi xuống nước. Nếu Bạch Diệp có truy đuổi theo mấy lá bùa dính máu sót lại, đương nhiên sẽ phát hiện ra huyết mạch của y.
Huyết mạch của y...
Ra là vậy...
Cái lưới vô hình kia chụp xuống Ma Nhãn dính lấy đè nó bẹp dí vào lưới, quấn lấy, như hòa làm một. Sức mạnh đang ngưng tụ đột nhiên tăng vọt hất tung mọi người, Lục Khuynh Tâm cắn đến rách môi bò dậy. Lờ mờ thấy trong sương lộ ra đôi mắt sáng, hắn chém vào đó hai nhát kiếm đều bị đánh ngược trở lại.
Đôi mắt lộ ra sức sống, lờ mờ cong cái đuôi đang cọ quậy.
Hắn phát hiện nơi này đã biến thành một nơi cách biệt với bên ngoài, rộng lớn mênh mang đi không đến chốn.
Lục Khuynh Tâm rạch lên lòng bàn tay một vết thương, lẩm bẩm huyết chú. Đôi mắt đó lao về phía hắn, hơi nheo lại, lưỡi kiếm cũng xuất ra đâm thẳng vào mi tâm. Vũ Đoạn Kình đâm tới vừa nhanh vừa chuẩn xác, máu thấm ướt mặt hắn nhưng cũng đúng lúc đó hắn phát hiện ra một góc áo trắng.
Người chìm trong bóng tối, chỉ thấy nửa gương mặt.
Hắn kinh hãi lùi lại, tay hơi run.
Loáng thoáng thấy bóng người phía trước im lặng, hơi mỉm cười tựa như thản nhiên chấp nhận.
Tim chợt đau, thứ gì đó đang tan vỡ.
Thế nhưng bóng người đó chợt tan, bong ra, biến thành tro bụi.
Là ảo cảnh.
Ý cười của Lục khuynh Tâm chợt sâu, tuyết chưa ngưng, trăng tròn lộ ra vầng sáng mỏng yêu dị.
Xung quanh đều là ảo cảnh, có thể người đã lấy Ma Nhãn rời đi từ lâu hắn còn ở đây ôm tâm tư đau lòng? Lục Khuynh Tâm ngươi bị điên rồi!
"Lục Khuynh Tâm, chắc ngươi biết thi thể của Bạch Diệp đang ở chỗ ta?"
Lục Khuynh Tâm ngẩng phắt đầu, nghiến chặt răng, trong lòng tự giễu sâu sắc, là do hắn sơ xuất. Ở cạnh y hắn chưa từng ngửi thấy mùi máu tanh, không thể ngờ...
Dưới ánh trăng mờ ảo, giọng nói kia mang theo ý cười lạ lẫm: "Ngươi cũng thấy rồi đó chúng ta cùng bị nhốt trong trận pháp."
Vậy sao? Hắn cũng nghĩ y không có bản lãnh tạo ra trận pháp này, nhưng cũng chỉ là hắn nghĩ mà thôi.
"Ngươi hận Hồng Thiếu Hoài bao nhiêu, ta cũng vậy." Giọng y như mang theo tiếng cười khinh thường, không rõ là khinh thường ai: "Hắn giữ ta bên cạnh, để ta tìm cách giết hắn, cho ta cơ hội." Dừng lại một chút: "Đến giờ ta vẫn chưa tìm ra điểm yếu của hắn."
Lục Khuynh Tâm cười lạnh: "Ta với hắn từ nhỏ lớn lên, còn không biết điểm yếu của hắn là gì?"
"Vậy nên, chúng ta hợp tác đi."
Khóe môi hắn giương lên giễu cợt: "Ngươi hại chết nhị ca của ta, còn muốn ta hợp tác với ngươi?"
"Đương nhiên ta cũng như hắn, cho ngươi cơ hội không phải sao?" Thanh Hồn thản nhiên đáp lời làm như không phát hiện hận ý trong lòng hắn: "Ngươi cũng không có sự lựa chọn, tại sao ta lại lấy thi thể đi, tại sao đến giờ vẫn chưa hủy nó? Ta vẫn đang suy nghĩ có dùng nó đổi mạng các người hay bắt tay hợp tác đây."
Lục Khuynh Tâm biết trong cuộc trao đổi này y nắm quyền chủ động, nhưng không muốn tỏ ra yếu thế thua cuộc: "Ta làm sao tin ngươi chứ?"
"Ngươi có thể không tin ta sao? Lục Khuynh Tâm ngươi không có lựa chọn khác đâu. Ta chỉ cần một người giúp ta giết chết Hồng Thiếu Hoài thôi." Y nhướn mày: "Đến khi giết chết hắn rồi chúng ta có thể đối đầu với nhau trực tiếp rồi, chỉ sợ đến khi đó ngươi không đành lòng ra tay thôi."
Lục Khuynh Tâm chém một nhát vào nơi phát ra giọng nói, sát khí ngút trời: "Ngươi đừng có tự tin quá."
"Biết sao được, thi thể Bạch Diệp trong tay ta, xương cốt Nhiếp Trạch Dương cũng trong tay ta, ngươi chẳng có cơ hội đâu."
"Ngươi nói cái gì?"
"Ồ, xem ra chưa ai nói cho ngươi biết, ít nhất trong đường chết ta cho ngươi giãy giụa đôi chút, một là đồng ý, hoặc là chẳng còn gì cả!"
***
Bên giường đặt một cái ngọc bội, bao nhiêu sự tốt đẹp đều ngưng tụ ở đó, cũng dừng mãi ở đó.
Họ không thể quay về, ngày nào đó Thanh Hồn sẽ chìm dưới đáy biển cô độc, không ở lại bên hắn.
Nó đang phản chiếu nhưng nhìn sao cũng thấy nó lạnh lùng buốt giá.
Thấy Thanh Hồn về Công Nghi Lăng cũng mang chén thuốc đen ngòm tới, gương mặt không hề có tia xao động: "Về rồi à, thuận lợi chứ."
Nghe giọng điệu của hắn rõ là thừa biết mọi chuyện dễ dàng.
Thanh Hồn đi vào trước, Lục Khuynh Tâm theo sau, điều này khiến Công Nghi Lăng ngạc nhiên.
"Ngươi gửi thư gọi ta đến chắc không phải chỉ vì đổi thang thuốc mới chứ?"
Công Nghi Lăng chợt thấy đau đớn: "Là vì những cái chết gần đây." Hắn rất nhanh bình tâm nói: "Mới đầu nghe qua ta đã thấy có vấn đề, ngươi cũng biết mẫu thân ta đến Công Nghi phủ thế nào, mất mạng ra sao?
Bị tách khỏi phu quân nhốt trong mật thất, đánh gãy hai chân, giam cầm đến chết.
Thanh Hồn lờ mờ hiểu ý Công Nghi Lăng.
Công Nghi Lăng im lặng rất lâu, họ của hắn gắn liền với những niềm vui, danh dự, cũng như những đau khổ đầy ghê tởm của hắn. Bây giờ nghĩ tới hắn vẫn thấy sự thật tàn nhẫn khốc liệt. Hắn chậm rãi nói: "Sau khi biết mọi chuyện ta đã điều tra xem phụ thân ta đang nơi đâu. Biết được ông ấy đã mất tích kể từ khi đó, nhưng mà... khoảng thời gian đó có rất nhiều người mất mạng rất kỳ lạ, trên người bị đâm nhiều nhát hai chân đều gãy."
Đầu Lục Khuynh Tâm lóe lên nhưng hắn không muốn xen vào câu chuyện của hai người.
Dưới ánh nến đỏ, sắc mặt Công Nghi Lăng trở nên hết sức nặng nề: "Có nhiều người đồn là ông ấy mất nương tử nên bị điên rồi, nhưng ta vẫn không tin."
Thanh Hồn hết sức tỉnh táo nói: "Là vì thấy cảnh tượng tương tự nên ra tay hạ sát sao? Nhưng mà, người mất mạng là kẻ bị người yêu của mình bỏ rơi cơ mà?"
Công Nghi Lăng nhắm mắt lại: "Lúc đó lan truyền một câu thế này: Người bên cạnh không giữ được là kẻ đáng chết." Cho nên... " Nét mặt hắn trào dâng thê lương: "Ta muốn tự mình điều tra nhưng mà Diệu Huyền không đi được. Ta không an tâm để y lại."
"Ta hiểu rồi." Thanh Hồn gật đầu: "Sẽ theo hướng này điều tra thử."
Công Nghi Lăng rất yên tâm chợt liếc Lục Khuynh Tâm, thở dài: "Huynh đệ ngươi đều làm người khác đau lòng."
"Ngươi có từng hối hận không?"
Công Nghi Lăng như nghĩ đến người kia, cười rất dịu dàng: "Nếu như ta hối hận đã không lún sâu tới giờ."
Ánh trăng đi qua cửa sổ mỏng manh chiếu lên gương mặt y đang tái nhợt, trong suốt: "Ta thì ngày đêm đều hối hận, hối hận vì đã bắt đầu."
Lục Khuynh Tâm phát hiện gương mặt Thanh Hồn ảm đạm, trên gương mặt ôn hòa ấy, hắn lần đầu tiên phát hiện vẻ mặt y ưu sầu như thế. Nó in hằn trong lòng hắn, bất giác xoáy lên cơn đau ngầm.
Trời đã khuya hai người ở trên giường trong bóng tối, hai người không ngủ nhưng đều im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất