Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 158: Trăng Lạnh Bên Hiên, Ngày Nào Thương Nhớ (1)
Có lẽ vì lời Tiêu Tử Nhân nói là thật, Tĩnh Sinh phẫn nộ xuất hiện ma khí thượng cổ.
Nghe nói khi xưa song kiếm xuất thế, thiên hạ đều khuynh đảo. Lúc này nhìn thấy hồn kiếm bay vút lên tức khí hỗn loạn chia năm xẻ bảy bay khắp nơi.
Thanh Hồn che gió tuyết bay vào mặt, nói: "Thanh kiếm cũng bình thường, phải chăng thiên hạ quá dễ chấn động?"
Đương nhiên tức khí của kiếm không phải ai cũng cảm nhận được, Lục Khuynh Tâm đang nhìn lệ khí cuồn cuộn, biết bao oán khí được trấn giữ trong kiếm bắn ra, san bằng núi non. Có lẽ quá xa, cũng quá nhanh nên Thanh Hồn không thấy rõ cho rằng đó là tuyết lở, nghe y cảm thán hắn cũng không thèm chấn chỉnh.
Lục Khuynh Tâm lôi y núp nơi an toàn, không hiểu sao thấy nhiệt độ ở núi tuyết này tăng lên rất nhanh. Mới đó mà cổ đã nóng lên, mồ hôi nhễ nhại, hắn đưa tay sờ mí mắt y một cái: "Bảo vệ mắt mình cho tốt, đừng nhìn quang kiếm."
Thanh Hồn không nhìn thấy gì nhưng vẫn gật đầu.
Sát khí của kiếm không ngừng tăng, như đang tìm kiếm gì đó ở chốn sơn tuyết hiếm khi có sự sống, mây đang dần di tản ánh mặt trời nhập vào quang kiếm. Tựa như có linh hồn chui ra từ thân kiếm, quang mang rực rỡ bùng lên.
Ngẫm lại lời Tiêu Tử Nhân vừa nói, có thể Bạch Diệp và kiếm có mối quan hệ, nhưng nếu có sao nhị ca không điều khiển được kiếm? Huống hồ đó còn là một thanh kiếm nhập ma không có liên hệ vẫn tốt hơn.
Hiện giờ kiếm đã phá núi chui ra, gột rửa cả một vùng sơn tuyết đang tan chảy.
Lục Khuynh Tâm cười lạnh: "Kiếm Tĩnh Sinh có lẽ đang tìm ngươi, đúng là ác giả ác báo."
Kết giới của hắn có thể che giấu tức khí của y trong một lúc, với sát khí đang tàn phá khắp nơi thế này không trụ được lâu.
Thanh Hồn ngẫm một lúc, người đương nhiên không phải y giết nhưng sâu xa mà nói, y góp phần không nhỏ, chỉ là một thanh kiếm có thể phân biệt nhiều như thế sao? Chỉ sợ Hồng Thiếu Hoài giở trò gì đó trên người y, để y kéo hắn chết cùng.
"Lục công tử, người nắm được bao nhiêu phần thắng?"
"Miễn cưỡng có thể chặn nó một lúc." Tĩnh Sinh không có chủ nhân điều khiển sức sát thương giảm đi rất nhiều, nếu may mắn có thể ngăn được nó giam tại chỗ, mở đường bỏ chạy.
"Thế thì người chặn nó đi, ta chạy trước."
Lục Khuynh Tâm nghẹn họng, nhìn bộ dạng muốn đổ hết mọi nguy hiểm lên đầu hắn, một mình bỏ chạy của y, hắn muốn nói rồi lại thôi.
Bỏ đi cũng tốt đỡ vướng tay vướng chân!
Thanh Hồn kéo mũ áo lên đầu, quay người bỏ chạy giữa gió tuyết mịt mù.
Một vầng sáng bỗng lóe lên giữa không trung, muôn hình vạn trạng kết hợp lại nơi lưỡi kiếm, mài giũa những dấu tích thề gian dần để lộ ra sắc bén ban đầu. Nó như đã tìm được mục tiêu cần tìm, ánh sáng lưu động từ chuôi đến mũi kiếm, bắn ra quang mang.
Lục Khuynh Tâm rút Vũ Đoạn Kình chặn kình lực ngưng động giữa không trung, kiếm ảnh đan xen không phân định được là do ai ra tay. Mặt hắn đanh lại nghiêm túc cảm nhận chiêu thức đánh ra từ lưỡi kiếm, hư thực biến hóa không thua kém gì có người điều khiển. Xung quanh hắn bị ngập trong sát khí, bị giam trong một luồng lưu chuyển vô hình của lốc xoáy, người như bị xé, xương cốt chuyển động răng rắc.
Không có cơ hội hít thở, lưỡi kiếm không ngừng ép hắn lùi bước, sát khí như hóa thành tên bắn về phía hắn.
Trong khoảnh khắc, hắn nhớ bản thân đã bị một người nào đó dùng Kinh Lôi đâm thủng bả vai.
Vẫn là một ngày mưa tầm tã...
Trạch Dương rất thích mưa.
Thật lâu trước kia, hắn bị thương nặng mơ mơ mơ màng màng ở trong hang động, xung quanh đều bị liệt hỏa làm cháy khô, phải đi rất xa vượt qua kẻ thù lùng sục bên ngoài mới tìm được nước uống. Hắn khát khô cả cổ được đỡ dậy uống một ít nước, lúc ngẩng đầu chỉ thấy ánh mắt đệ ấy không chút sợ hãi lo âu, mà rất kiên định.
Rõ ràng hắn luôn khắc ghi những chuyện này, không hiểu sao giờ lại thấy mảng kí ức này bị thời gian phủ bụi.
Kiếm khí cắt qua người hắn, rỉ máu nhỏ xuống nền tuyết đang tan chảy.
Thanh Hồn ngẩng đầu nhìn hắn đang chặn kiếm, bóng dáng di chuyển cực nhanh, như chớp giật, như sấm rền, chỉ có những thứ bị tàn phá nát vỡ ra là nhìn thấy rõ ràng. Lục Khuynh Tâm vẫn bồng bềnh giữa không trung, quang mang ở mũi kiếm tạo ra màng chắn ngăn Tĩnh Sinh.
Bỗng nháy mắt thanh kiếm biến mất, sau lưng y lại lóe lên một luồng sáng huyền ảo.
Ánh sáng đỏ thẫm lại mỏng dài như rắn, người y cứng đờ như bị đóng đinh tại chỗ.
****
Nhan Lệ im lặng một lúc lâu.
Trong đầu xẹt qua vô số suy nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta cũng không biết người đó là ai, quả thật là trước cửa nhà có nhiều hơn vài đống củi, còn có thang thuốc, có điều tất cả ta đều không dám dùng." Nội tâm Nhan Lệ không thể nhẹ nhõm, thành thật nói: "Bạch công tử rất tốt, từ ngày công tử xảy ra chuyện ta luôn thấy xung quanh có nhiều người nhìn xoáy vào ta, thật sự rất bất an."
Công Nghi Lăng cẩn thận suy nghĩ: "Có lẽ người này chỉ muốn cô nương bớt vất vả một chút." Dừng lại một chút mới nói: "Cũng có thể là người của Trung Nghĩa Đường, dù sao cô cũng từng là chủ của Tuệ Sinh. Họ vẫn phải đảm bảo cô khỏe mạnh an toàn mới có thể yên tâm được."
Hắn cũng không muốn để cô ta nghĩ có chuyện đáng sợ mới tìm đến, đặt chén trà xuống: "Ta chỉ là tình cờ đến nên hỏi thăm thôi, còn có việc phải đi trước."
Người đi rồi Nhan Lệ vẫn ngồi ngây ngốc một lúc lâu mới lật đật ngồi dậy, đi ra ngoài mua nến thơm hương nhang đi viếng mộ. Cũng không phải bia mộ ngươi thân nàng, bên trên không có khắc tên, bên dưới chẳng có thi thể.
Đây là mộ phần nàng dựng cho Bạch Diệp.
Người này đã bảo vệ nàng chu toàn, đây là việc duy nhất nàng làm được cho người ta. Ngày tháng sau này của nàng sẽ quanh quẩn bên mộ phần của Bạch Diệp và phu quân, nuôi dạy Tiểu Viễn khôn lớn.
Tuyết rơi mấy ngày liên tục hang đá ẩm ướt khiến Diệu Huyền nhiễm phong hàn, ngã bệnh.
Lúc Nghe tin này Hồng Thiếu Hoài rất ngạc nhiên: "Bệnh rồi sao? Còn tưởng là mình đồng da sắt không bao giờ biết đau, chỉ một chút gió tuyết đã không chịu được."
Giang Khách gật đầu: "Con người ăn ngũ cốc tạp lương, mấy ngày nay trời lạnh hơn rất nhiều bệnh cũng là chuyện thường. Ai mà không bị bệnh chứ?"
Tuy vậy hắn cũng hiếm thấy Diệu Huyền bị bệnh, y vẫn che giấu tốt không để người khác biết mình yếu thế. Chuyện Diệu Huyền bị Hồng Thiếu Hoài tìm được giữ ở đây cũng làm Giang Khách ngạc nhiên rất lâu, có vẻ y bị thương nặng đến giờ vẫn chưa hồi phục.
Cả hai đều im lặng trước vụ việc có phần 'trọng đại' này.
Giang Khách nhớ ra gì đó, nói: "Hôm nay Công Nghi Lăng đi tìm Nhan Lệ."
"Thế thì đã làm sao? Cô ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi."
Giang Khách hiểu ý, lập tức rời đi.
"Nhan Lệ chỉ là người bình thường bị trúng Nhiếp Hồn Thuật là điều đương nhiên, ta còn nghi ngờ cái chết của Bạch Diệp có liên quan tới nàng ta." Công Nghi Lăng nắm lấy bàn tay người trong lòng, dường như không nỡ buông: "Dùng mạng Bạch Diệp trấn Tàng Ngư, nếu không có chủ nhân Tuệ Sinh góp phần chú huyền sao khởi động được." Hắn dừng lại thở dài: "Thật đáng thương, ta cũng không muốn để nàng ta biết... "
Diệu Huyền nằm nghe một lúc, bị ánh lửa chiếu đến khó chịu: "Tắt đuốc đi."
Trong hang đốt rất nhiều đuốc, còn có mấu chậu than lửa cháy hừng hực, Công Nghi Lăng làm tắt mấy ngọn đuốc, chỉ giữ chậu than lửa lại: "Tắt đi thì lạnh lắm, ta thấy ngươi yếu đến mức xương cũng mềm đi."
Nếu là bình thường Diệu Huyền sẽ liếc hắn một cái, hỏi: Sao? Ngươi vừa nói gì?
Nhưng lúc này Diệu Huyền chỉ mím chặt môi, mắt nhắm nghiền như muốn ngủ lắm rồi, không nói chuyện khác nữa.
Công Nghi Lăng cũng muốn ôm người ngủ, chợt nghe: "Mấy cành mai hôm trước đã dùng uống thuốc hết rồi, mai đổi giỏ khác, ta muốn uống canh."
"Được, sáng ta đi hái về cho ngươi." Rõ ràng trong động không có rỉ nước nhưng đâu đâu cũng tản mát hơi lạnh, để đồ đạc một lúc là ẩm đến muốn vắt ra nước: "Chỗ này không tốt chút nào hay là..."
"Hang đá này bên trong rỗng chứa đầy băng, để luyện công ấy mà." Diệu Huyền nhúc nhích một chút tìm chỗ thoải mái dựa dẫm: "Ta không sao cả điều dưỡng một chút sẽ mau khỏe thôi. Ngươi thấy lạnh thì uống... ta quên mất ngươi không uống được rượu."
Diệu Huyền không đuổi hắn đi mà chỉ bảo hắn uống rượu cho ấm. Hắn tự mình hiểu rằng y muốn hắn ở lại bên cạnh.
"Lạnh thì uống chút canh ấm."
"Ồ, có vẻ như ta tiếp khách không được tốt nhỉ?" Hồng Thiếu Hoài gõ tay vào thạch động: "Hàn băng thích hợp để luyện công, ta nghĩ ngươi sẽ thích chứ?"
Với vị khách không mời này không ai thèm trả lời, Thanh Hồn hơi hé mắt hơi lạnh bên trong nhanh chóng di tản, để lộ chút mơ màng hiếm thấy. Như gỡ bỏ hết mọi vỏ bọc ngụy trang thường thấy, duy sự lười biếng không đoái hoài người khác là ngày càng đậm.
Có lẽ Hòa Phong Thương nói đúng, trong lòng Diệu Huyền có Công Nghi Lăng, nhưng nếu một ngày bắt buộc phải lựa chọn, hắn là kẻ có thể hy sinh.
Và cả lời đề nghị lúc đó: Nếu Công Nghi Lăng biến thành ma thì sao?
Khi đó Hồng Thiếu Hoài còn thấy rất buồn cười, một kẻ xuất hiện nhạt nhòa không làm gì khiến người ta bận tâm, nhập ma thì liên quan gì đến mình?
Một kẻ có thể hy sinh? Nhưng phải hy sinh thế nào đây? Điều này hắn phải suy nghĩ thật kỹ.
Diệu Huyền nhìn hắn, nhạt giọng: "Lại nghĩ ra trò mới gì sao?"
Hồng Thiếu Hoài cười cười đầy thâm ý: "Trò mới thì không có, ta chỉ thấy các người bận lòng về Nhan Lệ quá nên muốn thay các người giải quyết đôi chút thôi."
Công Nghi Lăng dù từ nhỏ đã sống dưới ánh mặt trời nhưng không có nghĩa chẳng biết bóng tối là gì, việc hắn đến thăm Nhan Lệ đã lường trước bị bọn họ để ý tới: "Cũng mong người có thể giải quyết gọn gàng một chút, đừng để bản thân mình bị thương."
***
Ban đầu Thanh Hồn cảm thấy đau đến quay cuồng hỏa nhiệt bức người, nhưng đến khi chạm phải cực điểm lại cảm thấy xương cốt hóa thành băng, khung xương muốn thay đổi bị kình lực nghiền thành tro. Không còn đau đớn bỏng rát mà rất lạnh, vẫn cứng đờ đứng đó.
Thanh lợi kiếm sừng sững giữa trời tựa như chiến thần sống dậy, gió thét sấm rền cổ vũ chúc mừng cuồng nhiệt. Ánh sáng chuyển động bao quanh lưỡi kiếm cháy ngùn ngụt, lưỡi kiếm đó nóng bao nhiêu người Thanh Hồn lạnh bấy nhiêu.
Cả hai như nối liền một thân, cùng tăng cùng giảm khi lưỡi kiếm chạm phải, hồn phách cũng tan đi đau đến quên cả kêu la, nội tâm kêu gào giãy giụa mà thể xác cứ cứng đờ ở đó. Đau, đau quá, da thịt tróc khỏi xương tựa như nó chưa từng là của y, không chút chần chừ lưu luyến tróc xuống.
Nghĩ đến đây lại hoảng hốt.
Y chẳng kêu gào hay lăn lộn quay cuồng cứ lặng lẽ đứng đó để tâm bị muôn ngàn lưỡi dao chém qua, tỉnh táo đón nhận mọi thứ găm sâu vào.
Lục Khuynh Tâm cản mũi kiếm đang hừng hực khí thế kia, tuy kình lực rất mạnh nhưng có vẻ như không muốn tấn công tiếp. Không khí ngập mùi máu tanh, hương vị quen thuộc như từng thầm kín chảy trong người hắn, mặt hắn cực kỳ khó coi: "Ngươi không sao chứ?"
Hai mắt y mở to thất thần, mặt mày tái nhợt ba hồn bảy phách đều đã bay đi hết, không trả lời hắn.
Môi hắn trắng bệch, máu chảy dọc vết thương khiến hắn sợ hãi hơn bao giờ hết, thều thào: "Thanh Hồn, ngươi... "
Sát khí trên kiếm ngưng tụ trong không trung, rung động dữ dội vết thương của y, vệt máu đỏ thẫm kia đập vào mắt gây choáng váng. Lưỡi kiếm Tĩnh Sinh như lóe lên khát vọng lâm vào hỗn chiến đột ngột lao lên cả người hắn nóng lên, liệt hỏa xâm nhập.
Tĩnh Sinh quét qua hắn đẩy thật xa, mang theo oán hận ngút ngàn lao về phía Thanh Hồn. Đến giữa mi tâm của y đột nhiên hơi khựng lại, sau đó bị một thứ gì đó đánh bật trở ra.
Tuệ Sinh!
Tuệ Sinh găm xuống tuyết, trái với Tĩnh Sinh ở không trung đang điên cuồng nó lại lạnh lẽo cùng cực.
***
Thanh Hồn tỉnh lại, vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận, Lục Khuynh Tâm bê một chén canh tới bên trong không rõ thứ gì, dù sao ở nơi sơn tuyết thế này y cũng không nghĩ có đồ tốt.
Hắn hơi đỡ y dậy múc đồ ăn đưa tới.
Thấy Thanh Hồn ăn mà không nói gì, Lục Khuynh Tâm thấy khá có thành tựu, xem ra nấu ăn không đến nỗi dở tệ. Không có thứ gì cho người bệnh, hắn chỉ đành dùng bánh lương khô bỏ nước vào đun cho mềm ra thôi.
Thanh Hồn ăn xong vẫn không cảm nhận được mùi vị, hơi nhúc nhích chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Bàn tay siết chặt lại: "Chân của ta..m"
"Bị nhũ băng hóa đâm qua đùi, nhìn miệng vết thương theo kinh nghiệm của ta, không đến mức tàn phế nhưng sợ để lại vết tỳ."
Thanh Hồn có chút sợ hãi thở hổn hển, nếu chân bị thương nghiêm trọng e là không sử dụng Thi Hành Thảo được nữa. Cả chạy còn không làm được, sau này mọi việc càng khó giải quyết hơn.
Biết chuyến đi này khó khăn nên trong người họ đều thủ sẵn thuốc chữa thương, một số thảo dược cần thiết, hắn đã dựa vào trí nhớ của mình đắp thuốc cho y, tình hình tạm thời vẫn ổn.
"Ngươi học y mà, cần gì thì nói đi."
"Có cần cũng khó tìm được."
"Vậy để ta thoa thuốc cho ngươi."
Thanh Hồn ỉm đi một lúc, chợt thấy hơi quái dị.
Trên đùi dần thấy hơi lạnh, còn có chút tê ngứa, máu đã thấm đẫm hòa lẫn cùng thảo dược, ngón tay hắn chạm lên da thịt khiến y hơi run rẩy.
Hắn hơi nhíu mày hỏi: "Đau hả?"
Đau đớn đan xen ham muốn, không biết là tình cảm đã sâu không thể rút ra hay bản thân cố chấp.
Hắn gạt bỏ lớp thảo dược cũ, lấy nước ấm rửa vết thương, nhẹ nhàng cọ xát, Thanh Hồn hơi nghiêng đầu che giấu gương mặt đỏ ửng.
Lục Khuynh Tâm cẩn thận không làm y đau, nhưng ngón tay hắn chạm đến đâu Thanh Hồn rùng mình tới đó, cắn chặt răng.
"Đau thì cứ nói."
"Ngươi nhanh lên đi."
Nếu không phải biết rõ tính của hắn, y còn tưởng hắn cố ý dụ dỗ. Cứ chậm chạp sờ qua sờ khiến người ta ngượng ngùng.
Lục Khuynh Tâm mò mẩn tìm huyệt châm đắp thuốc, không biết sờ trúng ở đâu lập tức rút về. Cả hai đều ngập ngừng bối rối hắn gượng gạo: "Ta quên mất ngươi rành hơn ta, tự mình đắp thuốc đi. Ta... ta đi ra ngoài lấy thêm nước tuyết về đun."
Nghe nói khi xưa song kiếm xuất thế, thiên hạ đều khuynh đảo. Lúc này nhìn thấy hồn kiếm bay vút lên tức khí hỗn loạn chia năm xẻ bảy bay khắp nơi.
Thanh Hồn che gió tuyết bay vào mặt, nói: "Thanh kiếm cũng bình thường, phải chăng thiên hạ quá dễ chấn động?"
Đương nhiên tức khí của kiếm không phải ai cũng cảm nhận được, Lục Khuynh Tâm đang nhìn lệ khí cuồn cuộn, biết bao oán khí được trấn giữ trong kiếm bắn ra, san bằng núi non. Có lẽ quá xa, cũng quá nhanh nên Thanh Hồn không thấy rõ cho rằng đó là tuyết lở, nghe y cảm thán hắn cũng không thèm chấn chỉnh.
Lục Khuynh Tâm lôi y núp nơi an toàn, không hiểu sao thấy nhiệt độ ở núi tuyết này tăng lên rất nhanh. Mới đó mà cổ đã nóng lên, mồ hôi nhễ nhại, hắn đưa tay sờ mí mắt y một cái: "Bảo vệ mắt mình cho tốt, đừng nhìn quang kiếm."
Thanh Hồn không nhìn thấy gì nhưng vẫn gật đầu.
Sát khí của kiếm không ngừng tăng, như đang tìm kiếm gì đó ở chốn sơn tuyết hiếm khi có sự sống, mây đang dần di tản ánh mặt trời nhập vào quang kiếm. Tựa như có linh hồn chui ra từ thân kiếm, quang mang rực rỡ bùng lên.
Ngẫm lại lời Tiêu Tử Nhân vừa nói, có thể Bạch Diệp và kiếm có mối quan hệ, nhưng nếu có sao nhị ca không điều khiển được kiếm? Huống hồ đó còn là một thanh kiếm nhập ma không có liên hệ vẫn tốt hơn.
Hiện giờ kiếm đã phá núi chui ra, gột rửa cả một vùng sơn tuyết đang tan chảy.
Lục Khuynh Tâm cười lạnh: "Kiếm Tĩnh Sinh có lẽ đang tìm ngươi, đúng là ác giả ác báo."
Kết giới của hắn có thể che giấu tức khí của y trong một lúc, với sát khí đang tàn phá khắp nơi thế này không trụ được lâu.
Thanh Hồn ngẫm một lúc, người đương nhiên không phải y giết nhưng sâu xa mà nói, y góp phần không nhỏ, chỉ là một thanh kiếm có thể phân biệt nhiều như thế sao? Chỉ sợ Hồng Thiếu Hoài giở trò gì đó trên người y, để y kéo hắn chết cùng.
"Lục công tử, người nắm được bao nhiêu phần thắng?"
"Miễn cưỡng có thể chặn nó một lúc." Tĩnh Sinh không có chủ nhân điều khiển sức sát thương giảm đi rất nhiều, nếu may mắn có thể ngăn được nó giam tại chỗ, mở đường bỏ chạy.
"Thế thì người chặn nó đi, ta chạy trước."
Lục Khuynh Tâm nghẹn họng, nhìn bộ dạng muốn đổ hết mọi nguy hiểm lên đầu hắn, một mình bỏ chạy của y, hắn muốn nói rồi lại thôi.
Bỏ đi cũng tốt đỡ vướng tay vướng chân!
Thanh Hồn kéo mũ áo lên đầu, quay người bỏ chạy giữa gió tuyết mịt mù.
Một vầng sáng bỗng lóe lên giữa không trung, muôn hình vạn trạng kết hợp lại nơi lưỡi kiếm, mài giũa những dấu tích thề gian dần để lộ ra sắc bén ban đầu. Nó như đã tìm được mục tiêu cần tìm, ánh sáng lưu động từ chuôi đến mũi kiếm, bắn ra quang mang.
Lục Khuynh Tâm rút Vũ Đoạn Kình chặn kình lực ngưng động giữa không trung, kiếm ảnh đan xen không phân định được là do ai ra tay. Mặt hắn đanh lại nghiêm túc cảm nhận chiêu thức đánh ra từ lưỡi kiếm, hư thực biến hóa không thua kém gì có người điều khiển. Xung quanh hắn bị ngập trong sát khí, bị giam trong một luồng lưu chuyển vô hình của lốc xoáy, người như bị xé, xương cốt chuyển động răng rắc.
Không có cơ hội hít thở, lưỡi kiếm không ngừng ép hắn lùi bước, sát khí như hóa thành tên bắn về phía hắn.
Trong khoảnh khắc, hắn nhớ bản thân đã bị một người nào đó dùng Kinh Lôi đâm thủng bả vai.
Vẫn là một ngày mưa tầm tã...
Trạch Dương rất thích mưa.
Thật lâu trước kia, hắn bị thương nặng mơ mơ mơ màng màng ở trong hang động, xung quanh đều bị liệt hỏa làm cháy khô, phải đi rất xa vượt qua kẻ thù lùng sục bên ngoài mới tìm được nước uống. Hắn khát khô cả cổ được đỡ dậy uống một ít nước, lúc ngẩng đầu chỉ thấy ánh mắt đệ ấy không chút sợ hãi lo âu, mà rất kiên định.
Rõ ràng hắn luôn khắc ghi những chuyện này, không hiểu sao giờ lại thấy mảng kí ức này bị thời gian phủ bụi.
Kiếm khí cắt qua người hắn, rỉ máu nhỏ xuống nền tuyết đang tan chảy.
Thanh Hồn ngẩng đầu nhìn hắn đang chặn kiếm, bóng dáng di chuyển cực nhanh, như chớp giật, như sấm rền, chỉ có những thứ bị tàn phá nát vỡ ra là nhìn thấy rõ ràng. Lục Khuynh Tâm vẫn bồng bềnh giữa không trung, quang mang ở mũi kiếm tạo ra màng chắn ngăn Tĩnh Sinh.
Bỗng nháy mắt thanh kiếm biến mất, sau lưng y lại lóe lên một luồng sáng huyền ảo.
Ánh sáng đỏ thẫm lại mỏng dài như rắn, người y cứng đờ như bị đóng đinh tại chỗ.
****
Nhan Lệ im lặng một lúc lâu.
Trong đầu xẹt qua vô số suy nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta cũng không biết người đó là ai, quả thật là trước cửa nhà có nhiều hơn vài đống củi, còn có thang thuốc, có điều tất cả ta đều không dám dùng." Nội tâm Nhan Lệ không thể nhẹ nhõm, thành thật nói: "Bạch công tử rất tốt, từ ngày công tử xảy ra chuyện ta luôn thấy xung quanh có nhiều người nhìn xoáy vào ta, thật sự rất bất an."
Công Nghi Lăng cẩn thận suy nghĩ: "Có lẽ người này chỉ muốn cô nương bớt vất vả một chút." Dừng lại một chút mới nói: "Cũng có thể là người của Trung Nghĩa Đường, dù sao cô cũng từng là chủ của Tuệ Sinh. Họ vẫn phải đảm bảo cô khỏe mạnh an toàn mới có thể yên tâm được."
Hắn cũng không muốn để cô ta nghĩ có chuyện đáng sợ mới tìm đến, đặt chén trà xuống: "Ta chỉ là tình cờ đến nên hỏi thăm thôi, còn có việc phải đi trước."
Người đi rồi Nhan Lệ vẫn ngồi ngây ngốc một lúc lâu mới lật đật ngồi dậy, đi ra ngoài mua nến thơm hương nhang đi viếng mộ. Cũng không phải bia mộ ngươi thân nàng, bên trên không có khắc tên, bên dưới chẳng có thi thể.
Đây là mộ phần nàng dựng cho Bạch Diệp.
Người này đã bảo vệ nàng chu toàn, đây là việc duy nhất nàng làm được cho người ta. Ngày tháng sau này của nàng sẽ quanh quẩn bên mộ phần của Bạch Diệp và phu quân, nuôi dạy Tiểu Viễn khôn lớn.
Tuyết rơi mấy ngày liên tục hang đá ẩm ướt khiến Diệu Huyền nhiễm phong hàn, ngã bệnh.
Lúc Nghe tin này Hồng Thiếu Hoài rất ngạc nhiên: "Bệnh rồi sao? Còn tưởng là mình đồng da sắt không bao giờ biết đau, chỉ một chút gió tuyết đã không chịu được."
Giang Khách gật đầu: "Con người ăn ngũ cốc tạp lương, mấy ngày nay trời lạnh hơn rất nhiều bệnh cũng là chuyện thường. Ai mà không bị bệnh chứ?"
Tuy vậy hắn cũng hiếm thấy Diệu Huyền bị bệnh, y vẫn che giấu tốt không để người khác biết mình yếu thế. Chuyện Diệu Huyền bị Hồng Thiếu Hoài tìm được giữ ở đây cũng làm Giang Khách ngạc nhiên rất lâu, có vẻ y bị thương nặng đến giờ vẫn chưa hồi phục.
Cả hai đều im lặng trước vụ việc có phần 'trọng đại' này.
Giang Khách nhớ ra gì đó, nói: "Hôm nay Công Nghi Lăng đi tìm Nhan Lệ."
"Thế thì đã làm sao? Cô ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi."
Giang Khách hiểu ý, lập tức rời đi.
"Nhan Lệ chỉ là người bình thường bị trúng Nhiếp Hồn Thuật là điều đương nhiên, ta còn nghi ngờ cái chết của Bạch Diệp có liên quan tới nàng ta." Công Nghi Lăng nắm lấy bàn tay người trong lòng, dường như không nỡ buông: "Dùng mạng Bạch Diệp trấn Tàng Ngư, nếu không có chủ nhân Tuệ Sinh góp phần chú huyền sao khởi động được." Hắn dừng lại thở dài: "Thật đáng thương, ta cũng không muốn để nàng ta biết... "
Diệu Huyền nằm nghe một lúc, bị ánh lửa chiếu đến khó chịu: "Tắt đuốc đi."
Trong hang đốt rất nhiều đuốc, còn có mấu chậu than lửa cháy hừng hực, Công Nghi Lăng làm tắt mấy ngọn đuốc, chỉ giữ chậu than lửa lại: "Tắt đi thì lạnh lắm, ta thấy ngươi yếu đến mức xương cũng mềm đi."
Nếu là bình thường Diệu Huyền sẽ liếc hắn một cái, hỏi: Sao? Ngươi vừa nói gì?
Nhưng lúc này Diệu Huyền chỉ mím chặt môi, mắt nhắm nghiền như muốn ngủ lắm rồi, không nói chuyện khác nữa.
Công Nghi Lăng cũng muốn ôm người ngủ, chợt nghe: "Mấy cành mai hôm trước đã dùng uống thuốc hết rồi, mai đổi giỏ khác, ta muốn uống canh."
"Được, sáng ta đi hái về cho ngươi." Rõ ràng trong động không có rỉ nước nhưng đâu đâu cũng tản mát hơi lạnh, để đồ đạc một lúc là ẩm đến muốn vắt ra nước: "Chỗ này không tốt chút nào hay là..."
"Hang đá này bên trong rỗng chứa đầy băng, để luyện công ấy mà." Diệu Huyền nhúc nhích một chút tìm chỗ thoải mái dựa dẫm: "Ta không sao cả điều dưỡng một chút sẽ mau khỏe thôi. Ngươi thấy lạnh thì uống... ta quên mất ngươi không uống được rượu."
Diệu Huyền không đuổi hắn đi mà chỉ bảo hắn uống rượu cho ấm. Hắn tự mình hiểu rằng y muốn hắn ở lại bên cạnh.
"Lạnh thì uống chút canh ấm."
"Ồ, có vẻ như ta tiếp khách không được tốt nhỉ?" Hồng Thiếu Hoài gõ tay vào thạch động: "Hàn băng thích hợp để luyện công, ta nghĩ ngươi sẽ thích chứ?"
Với vị khách không mời này không ai thèm trả lời, Thanh Hồn hơi hé mắt hơi lạnh bên trong nhanh chóng di tản, để lộ chút mơ màng hiếm thấy. Như gỡ bỏ hết mọi vỏ bọc ngụy trang thường thấy, duy sự lười biếng không đoái hoài người khác là ngày càng đậm.
Có lẽ Hòa Phong Thương nói đúng, trong lòng Diệu Huyền có Công Nghi Lăng, nhưng nếu một ngày bắt buộc phải lựa chọn, hắn là kẻ có thể hy sinh.
Và cả lời đề nghị lúc đó: Nếu Công Nghi Lăng biến thành ma thì sao?
Khi đó Hồng Thiếu Hoài còn thấy rất buồn cười, một kẻ xuất hiện nhạt nhòa không làm gì khiến người ta bận tâm, nhập ma thì liên quan gì đến mình?
Một kẻ có thể hy sinh? Nhưng phải hy sinh thế nào đây? Điều này hắn phải suy nghĩ thật kỹ.
Diệu Huyền nhìn hắn, nhạt giọng: "Lại nghĩ ra trò mới gì sao?"
Hồng Thiếu Hoài cười cười đầy thâm ý: "Trò mới thì không có, ta chỉ thấy các người bận lòng về Nhan Lệ quá nên muốn thay các người giải quyết đôi chút thôi."
Công Nghi Lăng dù từ nhỏ đã sống dưới ánh mặt trời nhưng không có nghĩa chẳng biết bóng tối là gì, việc hắn đến thăm Nhan Lệ đã lường trước bị bọn họ để ý tới: "Cũng mong người có thể giải quyết gọn gàng một chút, đừng để bản thân mình bị thương."
***
Ban đầu Thanh Hồn cảm thấy đau đến quay cuồng hỏa nhiệt bức người, nhưng đến khi chạm phải cực điểm lại cảm thấy xương cốt hóa thành băng, khung xương muốn thay đổi bị kình lực nghiền thành tro. Không còn đau đớn bỏng rát mà rất lạnh, vẫn cứng đờ đứng đó.
Thanh lợi kiếm sừng sững giữa trời tựa như chiến thần sống dậy, gió thét sấm rền cổ vũ chúc mừng cuồng nhiệt. Ánh sáng chuyển động bao quanh lưỡi kiếm cháy ngùn ngụt, lưỡi kiếm đó nóng bao nhiêu người Thanh Hồn lạnh bấy nhiêu.
Cả hai như nối liền một thân, cùng tăng cùng giảm khi lưỡi kiếm chạm phải, hồn phách cũng tan đi đau đến quên cả kêu la, nội tâm kêu gào giãy giụa mà thể xác cứ cứng đờ ở đó. Đau, đau quá, da thịt tróc khỏi xương tựa như nó chưa từng là của y, không chút chần chừ lưu luyến tróc xuống.
Nghĩ đến đây lại hoảng hốt.
Y chẳng kêu gào hay lăn lộn quay cuồng cứ lặng lẽ đứng đó để tâm bị muôn ngàn lưỡi dao chém qua, tỉnh táo đón nhận mọi thứ găm sâu vào.
Lục Khuynh Tâm cản mũi kiếm đang hừng hực khí thế kia, tuy kình lực rất mạnh nhưng có vẻ như không muốn tấn công tiếp. Không khí ngập mùi máu tanh, hương vị quen thuộc như từng thầm kín chảy trong người hắn, mặt hắn cực kỳ khó coi: "Ngươi không sao chứ?"
Hai mắt y mở to thất thần, mặt mày tái nhợt ba hồn bảy phách đều đã bay đi hết, không trả lời hắn.
Môi hắn trắng bệch, máu chảy dọc vết thương khiến hắn sợ hãi hơn bao giờ hết, thều thào: "Thanh Hồn, ngươi... "
Sát khí trên kiếm ngưng tụ trong không trung, rung động dữ dội vết thương của y, vệt máu đỏ thẫm kia đập vào mắt gây choáng váng. Lưỡi kiếm Tĩnh Sinh như lóe lên khát vọng lâm vào hỗn chiến đột ngột lao lên cả người hắn nóng lên, liệt hỏa xâm nhập.
Tĩnh Sinh quét qua hắn đẩy thật xa, mang theo oán hận ngút ngàn lao về phía Thanh Hồn. Đến giữa mi tâm của y đột nhiên hơi khựng lại, sau đó bị một thứ gì đó đánh bật trở ra.
Tuệ Sinh!
Tuệ Sinh găm xuống tuyết, trái với Tĩnh Sinh ở không trung đang điên cuồng nó lại lạnh lẽo cùng cực.
***
Thanh Hồn tỉnh lại, vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận, Lục Khuynh Tâm bê một chén canh tới bên trong không rõ thứ gì, dù sao ở nơi sơn tuyết thế này y cũng không nghĩ có đồ tốt.
Hắn hơi đỡ y dậy múc đồ ăn đưa tới.
Thấy Thanh Hồn ăn mà không nói gì, Lục Khuynh Tâm thấy khá có thành tựu, xem ra nấu ăn không đến nỗi dở tệ. Không có thứ gì cho người bệnh, hắn chỉ đành dùng bánh lương khô bỏ nước vào đun cho mềm ra thôi.
Thanh Hồn ăn xong vẫn không cảm nhận được mùi vị, hơi nhúc nhích chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Bàn tay siết chặt lại: "Chân của ta..m"
"Bị nhũ băng hóa đâm qua đùi, nhìn miệng vết thương theo kinh nghiệm của ta, không đến mức tàn phế nhưng sợ để lại vết tỳ."
Thanh Hồn có chút sợ hãi thở hổn hển, nếu chân bị thương nghiêm trọng e là không sử dụng Thi Hành Thảo được nữa. Cả chạy còn không làm được, sau này mọi việc càng khó giải quyết hơn.
Biết chuyến đi này khó khăn nên trong người họ đều thủ sẵn thuốc chữa thương, một số thảo dược cần thiết, hắn đã dựa vào trí nhớ của mình đắp thuốc cho y, tình hình tạm thời vẫn ổn.
"Ngươi học y mà, cần gì thì nói đi."
"Có cần cũng khó tìm được."
"Vậy để ta thoa thuốc cho ngươi."
Thanh Hồn ỉm đi một lúc, chợt thấy hơi quái dị.
Trên đùi dần thấy hơi lạnh, còn có chút tê ngứa, máu đã thấm đẫm hòa lẫn cùng thảo dược, ngón tay hắn chạm lên da thịt khiến y hơi run rẩy.
Hắn hơi nhíu mày hỏi: "Đau hả?"
Đau đớn đan xen ham muốn, không biết là tình cảm đã sâu không thể rút ra hay bản thân cố chấp.
Hắn gạt bỏ lớp thảo dược cũ, lấy nước ấm rửa vết thương, nhẹ nhàng cọ xát, Thanh Hồn hơi nghiêng đầu che giấu gương mặt đỏ ửng.
Lục Khuynh Tâm cẩn thận không làm y đau, nhưng ngón tay hắn chạm đến đâu Thanh Hồn rùng mình tới đó, cắn chặt răng.
"Đau thì cứ nói."
"Ngươi nhanh lên đi."
Nếu không phải biết rõ tính của hắn, y còn tưởng hắn cố ý dụ dỗ. Cứ chậm chạp sờ qua sờ khiến người ta ngượng ngùng.
Lục Khuynh Tâm mò mẩn tìm huyệt châm đắp thuốc, không biết sờ trúng ở đâu lập tức rút về. Cả hai đều ngập ngừng bối rối hắn gượng gạo: "Ta quên mất ngươi rành hơn ta, tự mình đắp thuốc đi. Ta... ta đi ra ngoài lấy thêm nước tuyết về đun."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất